Chương 27
Su (ball_4m)
31/05/2013
Kim Thư vui vẻ nhanh chóng nhận được sự chào đón của những người còn lại.
Vừa bước vào nhà, không khí đã bị cô nàng nháo động, những khoảng cách
mong manh nhanh chóng bị phá vỡ, chỉ còn lại niềm vui, cảm giác hân hoan lan tràn trong căn nhà nhỏ…
Đến giờ tốt, Tùng gọi điện với người ở ban quản lý phường rồi tất cả mọi người đều nhanh chóng ra xe. Tùng nắm tay Hân rất chặt, hai người và vợ chồng Kim Thư sẽ đi đến phường ; ông bà Văn Quý- Kim San và bà Thúy Lan đến khách sạn nơi bữa tiệc đã được đặt sẵn.
Ngồi trên xe, Minh Tùng lái xe rất chậm, cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp len nhẹ làm trái tim anh đập thật nhanh. Cảm nhận rõ một bàn tay bé nhỏ khác ở trong tay mình cũng đang khẽ run rẩy làm Tùng không khỏi hít một hơi thật dài…
Giây phút mà anh chờ đợi cuối cùng cũng đã đến….
- Này….- tiếng Hân rất nhẹ
Tùng quay sang mỉm cười :
- Sao thế em ?
- Vừa nãy Thư nói gì với anh ?- Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng tò mò
Tùng nhìn Hân, cái nhìn đông cứng vài s rồi rất nhanh nụ cười lại hiện lên trên môi anh như mê hoặc:
- Em muốn biết lắm sao ?
- Dĩ nhiên…
- Vậy hôn anh đi!- Tùng cúi xuống rất sát mặt Hân
Hả ? Gương mặt Hân nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng của Tùng phảng phất làm tóc gáy Hân dựng đứng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh vài nhịp. Quay đi một cách bối rối, Hân quát:
- Anh lái xe thì phải nhìn đường chứ !
Tùng bật cười ha hả :
- Không phải em rất muốn biết chuyện gì sao ?
- Không cần nữa!- Hân cau mày bực bội, lúc nào Tùng cũng biết cách áp chế cô!
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng kéo giật lấy cái eo bé nhỏ của Hân làm cô thấy choáng váng. Hơi ấm từ vòng ngực vững chắc của Tùng nhanh chóng bao phủ lấy bờ vai nhỏ bé của Hân làm nhịp tim cô tăng tốc đột ngột. Mắt Hân mở to thảng thốt. Điều đầu tiên cô nhận thức lại được là mình đã ở trong vòng tay của Tùng, và chiếc xe vẫn không hề giảm tốc
- Anh làm gì vậy ? Anh đang lái xe đó!
Bàn tay bé nhỏ cố gỡ cánh tay rắn chắc của Tùng nhưng không được, hơi ấm kia càng lúc càng riết chặt lấy cô:
- Nguy hiểm lắm! Anh làm sao vậy ?- Mặt Hân đỏ au au, cảm xúc trong đầu cô lẫn lộn những bất ngờ với nỗi sợ hãi mơ hồ.
- Yên nào…- tiếng anh rất nhỏ, hơi thở ấm nóng phả lên đỉnh đầu Hân khe khẽ.
Hân bặm môi không dám cử động nữa. Tùng của cô lúc nào cũng tùy tiện như vậy đấy… Chỉ cần anh đã quyết định thì dù trời có muốn cũng không ngăn cản được anh… Hân cảm nhận rất rõ khuôn mặt mình đang nóng bừng, nhịp tim càng tăng nhanh hơn khi nhịp tim đang áp chặt vào lưng cô cũng đang đập nhanh vội vã. Bàn tay cô đặt nhẹ lên tay anh trở nên run run và lạnh giá trong khi bàn tay anh thì vẫn ấm nóng kì lạ. Cố hít thở thật sâu, Hân khẽ nói:
- Buông em ra…. Anh lái xe kiểu gì vậy ?
- Không sao!- Tùng hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hân- Anh lái xe rất an toàn….
Hân khẽ giật mình rồi ngước lên nhìn con đường đầy ắp những dòng xe cộ chạy qua chạy lại trước cửa kính xe, bánh lái vẫn chưa hề chệch ra khỏi đường mặc dù cô đã giẫy giụa khá mạnh… Dù như vậy, nhưng những ánh mắt dường như đang nhìn vào cô kia vẫn làm cô thấy không thoải mái.
- Mau buông em ra! Người ta đang nhìn kìa!
Tùng bật cười:
- Em lúc nào cũng tưởng tượng… Làm gì có ai nhìn! Mà dù có nhìn cũng đâu có sao!
- Như thế này rất kì cục!- Hân bặm môi
- Không kì cục…- giọng Tùng vẫn nhẹ nhàng, từng hơi thở ấm nóng làm một luồng điện chạy xẹt nhẹ từ đỉnh đầu xuống tận gót chân làm toàn thân Hân phút chốc cứng đờ.
- Vợ yêu….ngoan nào… Xa em một ngày mà anh nhớ em sắp không chịu nổi nữa rồi….
Sắc đỏ trên khuôn mặt Hân nhanh chóng lan xuống đến tận cổ. Mọi ý nghĩ trong đầu cô bị những lời nói của anh đánh bay đi hết.
Tiếng Tùng vẫn đùa trên tóc Hân ngọt ngào:
- Sau bữa tiệc chúng mình sẽ đi thẳng đến Vinpearl Land… Anh đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ rồi!
Hân ngước lên nhìn Tùng kinh ngạc.
- Mình đến Vinpearl Land sao ?
- Ừ!- Nụ cười trên môi Tùng rạng rỡ- Anh muốn nghỉ ngơi…. Anh muốn đến nơi chúng mình đã gặp nhau… Bây giờ anh không muốn nghĩ gì cả! Anh chỉ muốn được ở bên em thôi…
Cảm giác hạnh phúc len lỏi nhẹ nhàng vào trong lòng Hân… Dựa đầu lên vai Tùng, Hân khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm… Trái tim cô đập nhanh vì háo hức cũng vì mỗi khoảnh khắc bên anh đều thật ngọt ngào.
Phòng đăng kí kết hôn là một căn phòng rất nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Ngay khi Minh Tùng nắm tay Ngọc Hân bước vào, một người đàn ông trung niên béo tốt trong bộ comple màu bạc đã nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc bước đến trước mặt hai người. Ông nắm lấy bàn tay Tùng đã đưa ra, cười thật tươi:
- Chào hai người!
- Chào chú! – Tùng mỉm cười thân thiện – Phiền chú! Tôi muốn làm thủ tục này thật nhanh!
- Sẽ rất nhanh thôi!- Nụ cười trên môi người đàn ông rạng rỡ.
Xoay người một cách nhanh nhẹn so với thân hình quá khổ của mình, ông bước đến bàn làm việc, trên đó đã có sẵn một quyển sổ lớn:
- Hai người kí vào đây… Và hai người làm chứng kí vào đây…- Ông chỉ tay một cách tận tình.
Cầm cây bút lên tay, đột nhiên Hân có cảm giác chiếc bút chưa bao giờ nặng nề với cô hơn thế, bàn tay cô đột nhiên run rẩy.
Tiếng Kim Thư bên ngoài cười rinh rích:
- Anh Tùng, hình như Hân đang hối hận đấy!
Ngay lập tức , Hân quay lại quát:
- Này, Kim Thư!
- Thôi!- cô nàng vội trốn sau lưng chồng cười trộm- Mi mau lo việc của mi đi! Quát ta làm chi!
Ngọc Hân bặm môi rồi quay lên, nhìn sang Minh Tùng, ánh mắt anh nhìn cô như đổ lửa… Không phải anh cho những gì Kim Thư nói là thật chứ ? Cô chỉ có cảm giác thất thần một chút thôi mà… Người đàn ông béo tốt nhìn cô cười hiền:
- Không sao đâu! Các cô gái thường đều hồi hộp như vậy cả…
- Cảm ơn chú!- Hân nói lí nhí
Bàn tay cô đặt trên mặt giấy run rẩy hồi lâu rồi cuối cùng hít một hơi thật dài, Hân kí một cách dứt khoát, Cô nghe bên cạnh có một tiếng thở phào nhẹ nhõm…
Đồ ngốc! Hân khẽ cười trộm
**************
Ngồi trên xe, Hân nhìn sang Minh Tùng cười:
- Tùng, lúc nãy anh có sợ em sẽ không kí không ?
Tùng liếc nhìn Hân một cái hờn dỗi, nhưng nụ cười nửa miệng vẫn ngọt ngào trên môi đã nhanh chóng bán đứng lòng anh.
- Có một chút!- Tùng thành thật
- Vì sao ?- Hân nhìn Tùng có chút ngơ ngác
- Vì anh sợ…. em sẽ rời bỏ anh… Anh từng nói rồi mà…- đôi mắt anh thoáng u ám
Vẻ u ám tan đi rất nhanh nhưng Hân vẫn cảm nhận rất rõ. Lòng cô cũng khẽ chùng xuống… Không phải là cô không bất ngờ khi nghe được sự thật từ anh về câu chuyện của 5 năm trước, bản thân cô đã không còn suy nghĩ nhiều khi biết người anh yêu vốn dĩ và mãi mãi vẫn chỉ là cô. Bà Kim San cũng không còn phản đối hai người nữa, đáng lẽ, trong lòng cô không nên còn lo lắng… Nhưng một cảm giác mơ hồ vẫn làm trái tim cô chao đảo, Tùng đã đính hôn với Tiên Dung… Cô gái đó sẽ như thế nào nếu biết anh đã kết hôn với cô ? Sẽ rất sốc ? rất đau khổ ? Thật tâm, lòng Ngọc Hân cũng có chút không đành khi phải vội vàng như thế này…
- Tùng, vì sao anh không nói rõ với Tiên Dung rồi chúng mình hãy kết hôn ?
Tùng mỉm cười, có những chuyện anh không muốn để Ngọc Hân phải lo lắng, cũng không muốn kéo cô vào chuyện này…
- Em đừng lo… Anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa…. Em chỉ cần quan tâm cách để trở thành một người vợ hiền của anh là được rồi!
Như vậy được thật sao ? Ngọc Hân nhìn Minh Tùng có chút tò mò, hình như anh còn giấu cô điều gì đó. Nhưng cô biết tất cả cũng chỉ vì anh quan tâm đến cô mà thôi!
Tùng bật cười ha hả:
- Lúc nãy Thư nói với anh…
- hay là…chúng mình có con luôn bây giờ đi!
Đôi mắt anh nháy nháy với Hân làm gò má cô phút chốc lại đỏ bừng. Hai người này cư nhiên đi nói chuyện xấu hổ như vậy. Quay đi để che gương mặt bối rối của mình, Hân nghe tiếng tim mình đập thật mạnh.
- Anh toàn nói linh tinh!
Hân cố không để ý, bên cạnh mình có một tiếng cười khúc khích, một bàn tay ấm áp nhanh chóng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rất chặt.
- Anh thực sự rất thích…..- tiếng Tùng rất nhỏ
Một cảm giác ngọt ngào chợt dâng lên làm Hân khẽ mỉm cười.
Đến giờ tốt, Tùng gọi điện với người ở ban quản lý phường rồi tất cả mọi người đều nhanh chóng ra xe. Tùng nắm tay Hân rất chặt, hai người và vợ chồng Kim Thư sẽ đi đến phường ; ông bà Văn Quý- Kim San và bà Thúy Lan đến khách sạn nơi bữa tiệc đã được đặt sẵn.
Ngồi trên xe, Minh Tùng lái xe rất chậm, cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp len nhẹ làm trái tim anh đập thật nhanh. Cảm nhận rõ một bàn tay bé nhỏ khác ở trong tay mình cũng đang khẽ run rẩy làm Tùng không khỏi hít một hơi thật dài…
Giây phút mà anh chờ đợi cuối cùng cũng đã đến….
- Này….- tiếng Hân rất nhẹ
Tùng quay sang mỉm cười :
- Sao thế em ?
- Vừa nãy Thư nói gì với anh ?- Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng tò mò
Tùng nhìn Hân, cái nhìn đông cứng vài s rồi rất nhanh nụ cười lại hiện lên trên môi anh như mê hoặc:
- Em muốn biết lắm sao ?
- Dĩ nhiên…
- Vậy hôn anh đi!- Tùng cúi xuống rất sát mặt Hân
Hả ? Gương mặt Hân nhanh chóng chuyển sang đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng của Tùng phảng phất làm tóc gáy Hân dựng đứng lên, nhịp tim cũng tăng nhanh vài nhịp. Quay đi một cách bối rối, Hân quát:
- Anh lái xe thì phải nhìn đường chứ !
Tùng bật cười ha hả :
- Không phải em rất muốn biết chuyện gì sao ?
- Không cần nữa!- Hân cau mày bực bội, lúc nào Tùng cũng biết cách áp chế cô!
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ nhanh chóng kéo giật lấy cái eo bé nhỏ của Hân làm cô thấy choáng váng. Hơi ấm từ vòng ngực vững chắc của Tùng nhanh chóng bao phủ lấy bờ vai nhỏ bé của Hân làm nhịp tim cô tăng tốc đột ngột. Mắt Hân mở to thảng thốt. Điều đầu tiên cô nhận thức lại được là mình đã ở trong vòng tay của Tùng, và chiếc xe vẫn không hề giảm tốc
- Anh làm gì vậy ? Anh đang lái xe đó!
Bàn tay bé nhỏ cố gỡ cánh tay rắn chắc của Tùng nhưng không được, hơi ấm kia càng lúc càng riết chặt lấy cô:
- Nguy hiểm lắm! Anh làm sao vậy ?- Mặt Hân đỏ au au, cảm xúc trong đầu cô lẫn lộn những bất ngờ với nỗi sợ hãi mơ hồ.
- Yên nào…- tiếng anh rất nhỏ, hơi thở ấm nóng phả lên đỉnh đầu Hân khe khẽ.
Hân bặm môi không dám cử động nữa. Tùng của cô lúc nào cũng tùy tiện như vậy đấy… Chỉ cần anh đã quyết định thì dù trời có muốn cũng không ngăn cản được anh… Hân cảm nhận rất rõ khuôn mặt mình đang nóng bừng, nhịp tim càng tăng nhanh hơn khi nhịp tim đang áp chặt vào lưng cô cũng đang đập nhanh vội vã. Bàn tay cô đặt nhẹ lên tay anh trở nên run run và lạnh giá trong khi bàn tay anh thì vẫn ấm nóng kì lạ. Cố hít thở thật sâu, Hân khẽ nói:
- Buông em ra…. Anh lái xe kiểu gì vậy ?
- Không sao!- Tùng hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hân- Anh lái xe rất an toàn….
Hân khẽ giật mình rồi ngước lên nhìn con đường đầy ắp những dòng xe cộ chạy qua chạy lại trước cửa kính xe, bánh lái vẫn chưa hề chệch ra khỏi đường mặc dù cô đã giẫy giụa khá mạnh… Dù như vậy, nhưng những ánh mắt dường như đang nhìn vào cô kia vẫn làm cô thấy không thoải mái.
- Mau buông em ra! Người ta đang nhìn kìa!
Tùng bật cười:
- Em lúc nào cũng tưởng tượng… Làm gì có ai nhìn! Mà dù có nhìn cũng đâu có sao!
- Như thế này rất kì cục!- Hân bặm môi
- Không kì cục…- giọng Tùng vẫn nhẹ nhàng, từng hơi thở ấm nóng làm một luồng điện chạy xẹt nhẹ từ đỉnh đầu xuống tận gót chân làm toàn thân Hân phút chốc cứng đờ.
- Vợ yêu….ngoan nào… Xa em một ngày mà anh nhớ em sắp không chịu nổi nữa rồi….
Sắc đỏ trên khuôn mặt Hân nhanh chóng lan xuống đến tận cổ. Mọi ý nghĩ trong đầu cô bị những lời nói của anh đánh bay đi hết.
Tiếng Tùng vẫn đùa trên tóc Hân ngọt ngào:
- Sau bữa tiệc chúng mình sẽ đi thẳng đến Vinpearl Land… Anh đã chuẩn bị sẵn chuyên cơ rồi!
Hân ngước lên nhìn Tùng kinh ngạc.
- Mình đến Vinpearl Land sao ?
- Ừ!- Nụ cười trên môi Tùng rạng rỡ- Anh muốn nghỉ ngơi…. Anh muốn đến nơi chúng mình đã gặp nhau… Bây giờ anh không muốn nghĩ gì cả! Anh chỉ muốn được ở bên em thôi…
Cảm giác hạnh phúc len lỏi nhẹ nhàng vào trong lòng Hân… Dựa đầu lên vai Tùng, Hân khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm… Trái tim cô đập nhanh vì háo hức cũng vì mỗi khoảnh khắc bên anh đều thật ngọt ngào.
Phòng đăng kí kết hôn là một căn phòng rất nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ. Ngay khi Minh Tùng nắm tay Ngọc Hân bước vào, một người đàn ông trung niên béo tốt trong bộ comple màu bạc đã nhanh chóng rời khỏi bàn làm việc bước đến trước mặt hai người. Ông nắm lấy bàn tay Tùng đã đưa ra, cười thật tươi:
- Chào hai người!
- Chào chú! – Tùng mỉm cười thân thiện – Phiền chú! Tôi muốn làm thủ tục này thật nhanh!
- Sẽ rất nhanh thôi!- Nụ cười trên môi người đàn ông rạng rỡ.
Xoay người một cách nhanh nhẹn so với thân hình quá khổ của mình, ông bước đến bàn làm việc, trên đó đã có sẵn một quyển sổ lớn:
- Hai người kí vào đây… Và hai người làm chứng kí vào đây…- Ông chỉ tay một cách tận tình.
Cầm cây bút lên tay, đột nhiên Hân có cảm giác chiếc bút chưa bao giờ nặng nề với cô hơn thế, bàn tay cô đột nhiên run rẩy.
Tiếng Kim Thư bên ngoài cười rinh rích:
- Anh Tùng, hình như Hân đang hối hận đấy!
Ngay lập tức , Hân quay lại quát:
- Này, Kim Thư!
- Thôi!- cô nàng vội trốn sau lưng chồng cười trộm- Mi mau lo việc của mi đi! Quát ta làm chi!
Ngọc Hân bặm môi rồi quay lên, nhìn sang Minh Tùng, ánh mắt anh nhìn cô như đổ lửa… Không phải anh cho những gì Kim Thư nói là thật chứ ? Cô chỉ có cảm giác thất thần một chút thôi mà… Người đàn ông béo tốt nhìn cô cười hiền:
- Không sao đâu! Các cô gái thường đều hồi hộp như vậy cả…
- Cảm ơn chú!- Hân nói lí nhí
Bàn tay cô đặt trên mặt giấy run rẩy hồi lâu rồi cuối cùng hít một hơi thật dài, Hân kí một cách dứt khoát, Cô nghe bên cạnh có một tiếng thở phào nhẹ nhõm…
Đồ ngốc! Hân khẽ cười trộm
**************
Ngồi trên xe, Hân nhìn sang Minh Tùng cười:
- Tùng, lúc nãy anh có sợ em sẽ không kí không ?
Tùng liếc nhìn Hân một cái hờn dỗi, nhưng nụ cười nửa miệng vẫn ngọt ngào trên môi đã nhanh chóng bán đứng lòng anh.
- Có một chút!- Tùng thành thật
- Vì sao ?- Hân nhìn Tùng có chút ngơ ngác
- Vì anh sợ…. em sẽ rời bỏ anh… Anh từng nói rồi mà…- đôi mắt anh thoáng u ám
Vẻ u ám tan đi rất nhanh nhưng Hân vẫn cảm nhận rất rõ. Lòng cô cũng khẽ chùng xuống… Không phải là cô không bất ngờ khi nghe được sự thật từ anh về câu chuyện của 5 năm trước, bản thân cô đã không còn suy nghĩ nhiều khi biết người anh yêu vốn dĩ và mãi mãi vẫn chỉ là cô. Bà Kim San cũng không còn phản đối hai người nữa, đáng lẽ, trong lòng cô không nên còn lo lắng… Nhưng một cảm giác mơ hồ vẫn làm trái tim cô chao đảo, Tùng đã đính hôn với Tiên Dung… Cô gái đó sẽ như thế nào nếu biết anh đã kết hôn với cô ? Sẽ rất sốc ? rất đau khổ ? Thật tâm, lòng Ngọc Hân cũng có chút không đành khi phải vội vàng như thế này…
- Tùng, vì sao anh không nói rõ với Tiên Dung rồi chúng mình hãy kết hôn ?
Tùng mỉm cười, có những chuyện anh không muốn để Ngọc Hân phải lo lắng, cũng không muốn kéo cô vào chuyện này…
- Em đừng lo… Anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa…. Em chỉ cần quan tâm cách để trở thành một người vợ hiền của anh là được rồi!
Như vậy được thật sao ? Ngọc Hân nhìn Minh Tùng có chút tò mò, hình như anh còn giấu cô điều gì đó. Nhưng cô biết tất cả cũng chỉ vì anh quan tâm đến cô mà thôi!
Tùng bật cười ha hả:
- Lúc nãy Thư nói với anh…
- hay là…chúng mình có con luôn bây giờ đi!
Đôi mắt anh nháy nháy với Hân làm gò má cô phút chốc lại đỏ bừng. Hai người này cư nhiên đi nói chuyện xấu hổ như vậy. Quay đi để che gương mặt bối rối của mình, Hân nghe tiếng tim mình đập thật mạnh.
- Anh toàn nói linh tinh!
Hân cố không để ý, bên cạnh mình có một tiếng cười khúc khích, một bàn tay ấm áp nhanh chóng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô rất chặt.
- Anh thực sự rất thích…..- tiếng Tùng rất nhỏ
Một cảm giác ngọt ngào chợt dâng lên làm Hân khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.