Chương 28
Su (ball_4m)
31/05/2013
Ngay khi chiếc xe dừng lại, một mảng đỏ thẫm đập vào mắt Hân thích thú. Một
không gian tràn ngập màu đỏ thẫm của hoa hồng… Trên nền thảm đỏ, từng
khóm từng khóm hoa hồng rất lớn đặt trong những giò to nhỏ khác nhau
trải dài trên những bậc thang rất dài đi vào tiền sảnh, hai cô gái trong trang phục áo dài thướt tha đứng hai bên cửa cũng là màu đỏ rực…
- Wa…- Hân reo lên thích thú, quay sang nhìn Tùng đã đứng bên cạnh cô- Không phải là anh mang tất cả hoa hồng của thành phố về đây đấy chứ ?
Tùng khoác tay qua vai Hân kéo cô lại gần, anh nhìn cô đầy cưng chiều:
- Anh đoán là 3 phần 4 thôi!
Hân cong môi lên bướng bỉnh, cô cố che giấu niềm hạnh phúc đang lan dần làm trái tim cô đập thật nhanh, hai gò má đã nhanh chóng đo đỏ. Tùng cười tươi, nụ cười nửa miệng trên môi anh ngọt ngào, hai cánh môi như hai dải lụa uốn thành một đường cong nhỏ mê hoặc ánh nhìn :
- Mình đi thôi !
Tùng nói rất khẽ, bàn tay anh nhanh nhẹn kéo Hân đi lên những bậc thang… Trên nền đỏ thẫm, một bóng đen và một bóng trắng sánh bước bên nhau nổi bật, tiếng cười hạnh phúc vang lên trong gió xa xôi, hương thơm nồng đượm của hoa hồng cũng như tràn ngập trong không gian vui vẻ…
Bước chân vào bên trong càng làm Hân choáng ngợp hơn nữa, cô như đang đứng giữa một rừng hoa hồng và táo đỏ… Những giò hoa và giò táo đỏ xen lẫn vào nhau đặt lên xuống trên những bậc tam cấp, dọc đường đi và treo cả trên tường… Một màu đỏ sẫm đủ các hình thù được kết lại khéo léo của một đôi chim uyên ương, một đôi cô dâu chú rể và hình ảnh của những chú chim bồ câu… Hân chớp chớp mắt không ngừng, đôi môi cô nở ra một nụ cười hạnh phúc đến ngất ngây. Chạy lại ngay ngắm nhìn thỏa thích những cánh hoa còn tươi nguyên không một tì vết, Hân reo lên thích thú :
- Anh chuẩn bị tất cả đống hoa và táo này sao ?
Tùng bước theo sau, anh mỉm cười, làm cho Hân thích thú, làm cho Hân cảm thấy tò mò chính là niềm vui rất lớn của anh a !
Vòng tay kéo lấy eo của Hân lại gần, tiếng Tùng nhẹ như một cơn gió :
- Em thích không ?
- Thích ! Chúng đẹp lắm !- Hân thành thật, đôi mắt cô hấp háy nhìn những trái táo đỏ rực bóng loáng như trong truyện Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn.
- Đám cưới của chúng mình sẽ còn nhiều hơn nữa…
Hân chớp chớp mắt :
- Như vậy rất lãng phí… Dù sao cũng ăn không hết !
Tùng nhìn Hân, cái nhìn đông cứng vài s rồi đột nhiên anh bật cười ha hả :
- Không sao ! Anh sẽ gửi đến mỗi nhà ở thành phố này một giỏ hoa và táo, coi như món quà cưới của chúng
ta ! Như vậy được không ?
Mặt Hân nhanh chóng đỏ bừng, cô đấm lên vai Tùng :
- Anh chỉ thích làm những chuyện quái dị !
Tùng cúi xuống nhìn Hân thật gần, Hân hung dữ và vui vẻ rất thú vị nhưng anh thích vẻ bối rối của cô hơn, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt long lanh không biết làm sao… Anh yêu tất cả những điều đó…
Hơi thở nam tính phảng phất hương nước hoa dìu dịu nhanh chóng bao vây lấy toàn bộ giác quan làm Hân dần cảm thấy mình đang bị mê hoặc, tim cô đập thình thịch những tiếng vội vã không thể khống chế.
Hai ánh mắt nóng bỏng dính chặt vào nhau, hai hơi thở chỉ còn cách nhau vài cm….
- Tổng giám đốc !
Một tiếng gọi làm cả hai đều giật bắn, Hân cố ngước ra sau lưng Tùng đã xuất hiện thêm vài bóng người, những cô gái chỉn chu trong đồng phục vest màu đỏ tươi cộng với áo sơ mi trắng, khuôn mặt tươi cười như hoa và thái độ rất nghiêm trang.
Hơi lạnh nhanh chóng tỏa ra từ vòng tay của Tùng làm tóc gáy Hân không báo trước mà đồng loạt dựng đứng cả lên… Biểu hiện tức giận của anh không lúc nào làm cô thấy thoải mái hết ! Hân lặng lẽ cười khổ khi nhìn trong đôi mắt Tùng ánh lên tia lửa, đôi môi từ lúc nào đã mím lại một cách nghiêm trọng và vòng tay ôm lấy eo cô siết chặt lại làm cô nhăn mặt vì đau.
Tiếng Tùng gằn lên từng chữ chậm rãi :
- Mấy người này…lúc nào cũng không biết xuất hiện đúng lúc !
Nhìn bộ dạng tức cười của Tùng rất đáng yêu a ! Hân cười trộm, cô cố đẩy vai anh :
- Mau buông em ra ! Ở đây đông người !
Tùng nheo mắt nhìn Hân như một con mèo nghịch ngợm, vòng tay anh cũng dần dần buông lỏng. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của anh nha ! Nếu so đo với người ta chẳng phải mất mặt lắm sao ?
Nhanh chóng lấy lại thái độ thường ngày, Tùng buông Ngọc Hân rồi quay lại, giọng anh nhàn nhạt :
- Mau chuẩn bị cho cô ấy !
- Vâng !- Những cô gái đồng loạt cúi đầu đáp nhẹ.
Tùng cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hân :
- Anh sẽ đợi em ở bữa tiệc !
Hả ? Hân ngước lên nhìn Tùng với thái độ khó hiểu. Nhưng chưa kịp nói gì thì bước chân anh đã nhanh chóng rời đi.
- Khoan đã !
- Anh nói gì vậy ?
Hân cố gắng nói với theo sau nhưng những cô gái đã nhanh chóng áp sát xung quanh cô, những tiếng nói trong trẻo vang lên :
- Chúng tôi được tổng giám đốc phân phó đến trang điểm cho cô hôm nay !
- Mời cô theo chúng tôi !
- Lối này thưa cô !
……………………..
Hân bất đắc dĩ cười khổ rồi bước những bước rất chậm về căn phòng phía cuối hành lang.
- Wa…- Hân reo lên thích thú, quay sang nhìn Tùng đã đứng bên cạnh cô- Không phải là anh mang tất cả hoa hồng của thành phố về đây đấy chứ ?
Tùng khoác tay qua vai Hân kéo cô lại gần, anh nhìn cô đầy cưng chiều:
- Anh đoán là 3 phần 4 thôi!
Hân cong môi lên bướng bỉnh, cô cố che giấu niềm hạnh phúc đang lan dần làm trái tim cô đập thật nhanh, hai gò má đã nhanh chóng đo đỏ. Tùng cười tươi, nụ cười nửa miệng trên môi anh ngọt ngào, hai cánh môi như hai dải lụa uốn thành một đường cong nhỏ mê hoặc ánh nhìn :
- Mình đi thôi !
Tùng nói rất khẽ, bàn tay anh nhanh nhẹn kéo Hân đi lên những bậc thang… Trên nền đỏ thẫm, một bóng đen và một bóng trắng sánh bước bên nhau nổi bật, tiếng cười hạnh phúc vang lên trong gió xa xôi, hương thơm nồng đượm của hoa hồng cũng như tràn ngập trong không gian vui vẻ…
Bước chân vào bên trong càng làm Hân choáng ngợp hơn nữa, cô như đang đứng giữa một rừng hoa hồng và táo đỏ… Những giò hoa và giò táo đỏ xen lẫn vào nhau đặt lên xuống trên những bậc tam cấp, dọc đường đi và treo cả trên tường… Một màu đỏ sẫm đủ các hình thù được kết lại khéo léo của một đôi chim uyên ương, một đôi cô dâu chú rể và hình ảnh của những chú chim bồ câu… Hân chớp chớp mắt không ngừng, đôi môi cô nở ra một nụ cười hạnh phúc đến ngất ngây. Chạy lại ngay ngắm nhìn thỏa thích những cánh hoa còn tươi nguyên không một tì vết, Hân reo lên thích thú :
- Anh chuẩn bị tất cả đống hoa và táo này sao ?
Tùng bước theo sau, anh mỉm cười, làm cho Hân thích thú, làm cho Hân cảm thấy tò mò chính là niềm vui rất lớn của anh a !
Vòng tay kéo lấy eo của Hân lại gần, tiếng Tùng nhẹ như một cơn gió :
- Em thích không ?
- Thích ! Chúng đẹp lắm !- Hân thành thật, đôi mắt cô hấp háy nhìn những trái táo đỏ rực bóng loáng như trong truyện Nàng bạch tuyết và bảy chú lùn.
- Đám cưới của chúng mình sẽ còn nhiều hơn nữa…
Hân chớp chớp mắt :
- Như vậy rất lãng phí… Dù sao cũng ăn không hết !
Tùng nhìn Hân, cái nhìn đông cứng vài s rồi đột nhiên anh bật cười ha hả :
- Không sao ! Anh sẽ gửi đến mỗi nhà ở thành phố này một giỏ hoa và táo, coi như món quà cưới của chúng
ta ! Như vậy được không ?
Mặt Hân nhanh chóng đỏ bừng, cô đấm lên vai Tùng :
- Anh chỉ thích làm những chuyện quái dị !
Tùng cúi xuống nhìn Hân thật gần, Hân hung dữ và vui vẻ rất thú vị nhưng anh thích vẻ bối rối của cô hơn, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt long lanh không biết làm sao… Anh yêu tất cả những điều đó…
Hơi thở nam tính phảng phất hương nước hoa dìu dịu nhanh chóng bao vây lấy toàn bộ giác quan làm Hân dần cảm thấy mình đang bị mê hoặc, tim cô đập thình thịch những tiếng vội vã không thể khống chế.
Hai ánh mắt nóng bỏng dính chặt vào nhau, hai hơi thở chỉ còn cách nhau vài cm….
- Tổng giám đốc !
Một tiếng gọi làm cả hai đều giật bắn, Hân cố ngước ra sau lưng Tùng đã xuất hiện thêm vài bóng người, những cô gái chỉn chu trong đồng phục vest màu đỏ tươi cộng với áo sơ mi trắng, khuôn mặt tươi cười như hoa và thái độ rất nghiêm trang.
Hơi lạnh nhanh chóng tỏa ra từ vòng tay của Tùng làm tóc gáy Hân không báo trước mà đồng loạt dựng đứng cả lên… Biểu hiện tức giận của anh không lúc nào làm cô thấy thoải mái hết ! Hân lặng lẽ cười khổ khi nhìn trong đôi mắt Tùng ánh lên tia lửa, đôi môi từ lúc nào đã mím lại một cách nghiêm trọng và vòng tay ôm lấy eo cô siết chặt lại làm cô nhăn mặt vì đau.
Tiếng Tùng gằn lên từng chữ chậm rãi :
- Mấy người này…lúc nào cũng không biết xuất hiện đúng lúc !
Nhìn bộ dạng tức cười của Tùng rất đáng yêu a ! Hân cười trộm, cô cố đẩy vai anh :
- Mau buông em ra ! Ở đây đông người !
Tùng nheo mắt nhìn Hân như một con mèo nghịch ngợm, vòng tay anh cũng dần dần buông lỏng. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của anh nha ! Nếu so đo với người ta chẳng phải mất mặt lắm sao ?
Nhanh chóng lấy lại thái độ thường ngày, Tùng buông Ngọc Hân rồi quay lại, giọng anh nhàn nhạt :
- Mau chuẩn bị cho cô ấy !
- Vâng !- Những cô gái đồng loạt cúi đầu đáp nhẹ.
Tùng cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu Hân :
- Anh sẽ đợi em ở bữa tiệc !
Hả ? Hân ngước lên nhìn Tùng với thái độ khó hiểu. Nhưng chưa kịp nói gì thì bước chân anh đã nhanh chóng rời đi.
- Khoan đã !
- Anh nói gì vậy ?
Hân cố gắng nói với theo sau nhưng những cô gái đã nhanh chóng áp sát xung quanh cô, những tiếng nói trong trẻo vang lên :
- Chúng tôi được tổng giám đốc phân phó đến trang điểm cho cô hôm nay !
- Mời cô theo chúng tôi !
- Lối này thưa cô !
……………………..
Hân bất đắc dĩ cười khổ rồi bước những bước rất chậm về căn phòng phía cuối hành lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.