Chương 37
Su (ball_4m)
31/05/2013
Hân ngâm mình thoải mái trong nước ấm, từng đợt khói bốc lên nghi ngút,
phảng phất hương chanh tươi mát… Hít một hơi dài thoải mái, Hân chà nhẹ
lên những dấu hôn nhàn nhạt đã muốn nổi lên khắp nơi. Tùng bao giờ cũng
vậy, tùy tiện và chẳng chịu nghe cô nói. Lúc nào cũng mang một vẻ mặt
cười cợt đến phớt đời nhưng lại dễ dàng áp chế được cô… Thật là bất hạnh a ! Yêu Tùng, cô dường như chẳng còn được là của chính mình nữa…
Ngả lưng xuống thành bồn một cách thỏai mái, đôi lông mày Hân khẽ cau lại, không biết Tiên Dung bây giờ thế nào ? Lát nữa cô có nên đến thăm cô ấy không ? Hay là mời ăn cùng bữa sáng ? Nhưng điều đó chắc chắn là chẳng làm cả hai thấy vui vẻ…
Hân vẫn nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tiên Dung, ánh mắt cô ấy nhìn Tùng thật chân thành, tràn đầy tình yêu và sự ngưỡng mộ… Tùng đối với cô ấy mà nói giống như một vật báu vậy. Cô ấy cũng có vẻ thật yếu đuối….Khẽ thở dài, Hân cảm thấy trong lòng mình chợt dâng lên thương cảm… Yêu 1 người không yêu mình, thật là bất hạnh ! Cô ấy đã đủ bất hạnh rồi thế mà cô còn có tâm ghẹn tị với người ta… Thật là không hay !
Cho là Minh Tùng từng có tình cảm với Tiên Dung thì sao, từng muốn ở bên cô ấy cả đời thì sao, bây giờ anh không phải đang ở bên cạnh cô sao ? Tình yêu của anh dành cho cô bao nhiêu đó chẳng lẽ vẫn còn để cô phải nghi vấn, phải thấy khó chịu ? Hân tự cười chính mình, nhiều khi cô thật là không biết trân trọng những điều quý giá đối với mình…
Cạch !
Cánh cửa phòng tắm bật mở làm Hân giật mình, bước vào trong đám khói mù mịt một dáng người quen thuôc, giọng nói ngả ngớn của Tùng chợt làm cô rùng mình :
- Vợ yêu…
Ách ! Hân cảm thấy tim mình nhanh chóng đập thình thịch . Chẳng phải cô đã chốt cửa bên trong rồi sao ?
Minh Tùng mỉm cười thích thú khi nhìn thấy gương mặt nhỏ bé xinh đẹp, mắt đẹp trừng lên nhìn anh giận dữ, môi anh đào mím chặt càng làm người ta muốn phạm tội a !
- Anh…anh sao lại vào đây được ?
Tùng bật cười khúc khích, hỏi vậy chẳng phải thừa sao ?
- Tất nhiên là anh đi từ cửa vào !- Tùng nhanh nhẹn thoát đồ bước ùm xuống bồn- A ! Thoải mái !- Anh khẽ kêu lên khi nước ấm bắt đầu thấm vào da thịt.
Nhìn bên cạnh Hân đang co rúm như con nhím nhỏ cảnh giác, ánh mắt nhìn anh vẫn bừng bừng. Nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay Hân, Tùng nhìn cô đầy mờ ám :
- Vợ yêu, tắm một mình buồn lắm ! Chúng ta hình như từ lúc đến đây chưa từng tắm chung ! Vợ yêu lại đây, chồng sẽ giúp vợ chà xát !
Mặt Hân phút chốc đỏ bừng, bặm môi nhìn Tùng bất mãn. Chắc chắn là anh có chìa khóa mở từ bên ngoài ! Cố giữ lấy cổ tay đang bị bàn tay mạnh mẽ của anh lôi kéo, Hân giận dữ thầm cánh giác ánh mắt không mấy tốt đẹp của Tùng.
- Không cần… em…em xong rồi!
- Gì ? Em vừa mới vào mà….
Tùng mỉm cười, bàn tay càng siết chặt bàn tay muốn chạy trốn của Hân, bất ngờ, anh kéo mạnh thân hình bé nhỏ của Hân vào lòng làm Hân bất giác kêu lên một tiếng.
- Á! Anh làm gì vậy ?
Bàn tay Tùng vẫn mạnh mẽ khóa chặt lấy cái eo bé nhỏ của Hân, cảm giác mềm mượt nhanh chóng làm trái tim anh đập nhanh.
- Yên nào…
Nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mị lực, Ngọc Hân khuôn mặt đỏ bừng im lặng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ khi bàn tay Tùng nghịch ngợm nhỏ từng giọt nước lên vai cô âm ấm.
Tùng thở dài một hơi, hôn nhẹ lên vai Hân, hơi thở nóng phả vào vai, giọng anh thâm trầm:
- Hân…không cần quan tâm đến những chuyện khác…chỉ cần nghĩ đến chúng ta thôi được không ?
Giọng Tùng nỉ non giống như bất đắc dĩ mà cũng giống như một lời thỉnh cầu làm Hân chợt thấy trong tim xao động. Anh đang lo lắng cho cô sao ?
………………………………..
- Em chỉ cần dựa vào anh thôi! Hãy tin tưởng anh được không ? Anh sẽ không thay đổi, sẽ không làm em buồn… Tin anh!
…………………………………….
Giống lời cầu khẩn mà cũng giống như ra lệnh… Thế nào cũng được! Hân chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm áp, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc. Vòng tay ôm lấy Tùng, Hân khẽ gật đầu:
- Em tin anh…
Như vậy là được rồi…. Tùng siết nhẹ lấy Hân, lòng anh chợt thấy yên bình.
Ngả lưng xuống thành bồn một cách thỏai mái, đôi lông mày Hân khẽ cau lại, không biết Tiên Dung bây giờ thế nào ? Lát nữa cô có nên đến thăm cô ấy không ? Hay là mời ăn cùng bữa sáng ? Nhưng điều đó chắc chắn là chẳng làm cả hai thấy vui vẻ…
Hân vẫn nhớ rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tiên Dung, ánh mắt cô ấy nhìn Tùng thật chân thành, tràn đầy tình yêu và sự ngưỡng mộ… Tùng đối với cô ấy mà nói giống như một vật báu vậy. Cô ấy cũng có vẻ thật yếu đuối….Khẽ thở dài, Hân cảm thấy trong lòng mình chợt dâng lên thương cảm… Yêu 1 người không yêu mình, thật là bất hạnh ! Cô ấy đã đủ bất hạnh rồi thế mà cô còn có tâm ghẹn tị với người ta… Thật là không hay !
Cho là Minh Tùng từng có tình cảm với Tiên Dung thì sao, từng muốn ở bên cô ấy cả đời thì sao, bây giờ anh không phải đang ở bên cạnh cô sao ? Tình yêu của anh dành cho cô bao nhiêu đó chẳng lẽ vẫn còn để cô phải nghi vấn, phải thấy khó chịu ? Hân tự cười chính mình, nhiều khi cô thật là không biết trân trọng những điều quý giá đối với mình…
Cạch !
Cánh cửa phòng tắm bật mở làm Hân giật mình, bước vào trong đám khói mù mịt một dáng người quen thuôc, giọng nói ngả ngớn của Tùng chợt làm cô rùng mình :
- Vợ yêu…
Ách ! Hân cảm thấy tim mình nhanh chóng đập thình thịch . Chẳng phải cô đã chốt cửa bên trong rồi sao ?
Minh Tùng mỉm cười thích thú khi nhìn thấy gương mặt nhỏ bé xinh đẹp, mắt đẹp trừng lên nhìn anh giận dữ, môi anh đào mím chặt càng làm người ta muốn phạm tội a !
- Anh…anh sao lại vào đây được ?
Tùng bật cười khúc khích, hỏi vậy chẳng phải thừa sao ?
- Tất nhiên là anh đi từ cửa vào !- Tùng nhanh nhẹn thoát đồ bước ùm xuống bồn- A ! Thoải mái !- Anh khẽ kêu lên khi nước ấm bắt đầu thấm vào da thịt.
Nhìn bên cạnh Hân đang co rúm như con nhím nhỏ cảnh giác, ánh mắt nhìn anh vẫn bừng bừng. Nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay Hân, Tùng nhìn cô đầy mờ ám :
- Vợ yêu, tắm một mình buồn lắm ! Chúng ta hình như từ lúc đến đây chưa từng tắm chung ! Vợ yêu lại đây, chồng sẽ giúp vợ chà xát !
Mặt Hân phút chốc đỏ bừng, bặm môi nhìn Tùng bất mãn. Chắc chắn là anh có chìa khóa mở từ bên ngoài ! Cố giữ lấy cổ tay đang bị bàn tay mạnh mẽ của anh lôi kéo, Hân giận dữ thầm cánh giác ánh mắt không mấy tốt đẹp của Tùng.
- Không cần… em…em xong rồi!
- Gì ? Em vừa mới vào mà….
Tùng mỉm cười, bàn tay càng siết chặt bàn tay muốn chạy trốn của Hân, bất ngờ, anh kéo mạnh thân hình bé nhỏ của Hân vào lòng làm Hân bất giác kêu lên một tiếng.
- Á! Anh làm gì vậy ?
Bàn tay Tùng vẫn mạnh mẽ khóa chặt lấy cái eo bé nhỏ của Hân, cảm giác mềm mượt nhanh chóng làm trái tim anh đập nhanh.
- Yên nào…
Nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mị lực, Ngọc Hân khuôn mặt đỏ bừng im lặng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ khi bàn tay Tùng nghịch ngợm nhỏ từng giọt nước lên vai cô âm ấm.
Tùng thở dài một hơi, hôn nhẹ lên vai Hân, hơi thở nóng phả vào vai, giọng anh thâm trầm:
- Hân…không cần quan tâm đến những chuyện khác…chỉ cần nghĩ đến chúng ta thôi được không ?
Giọng Tùng nỉ non giống như bất đắc dĩ mà cũng giống như một lời thỉnh cầu làm Hân chợt thấy trong tim xao động. Anh đang lo lắng cho cô sao ?
………………………………..
- Em chỉ cần dựa vào anh thôi! Hãy tin tưởng anh được không ? Anh sẽ không thay đổi, sẽ không làm em buồn… Tin anh!
…………………………………….
Giống lời cầu khẩn mà cũng giống như ra lệnh… Thế nào cũng được! Hân chỉ cảm thấy trong lòng thật ấm áp, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc. Vòng tay ôm lấy Tùng, Hân khẽ gật đầu:
- Em tin anh…
Như vậy là được rồi…. Tùng siết nhẹ lấy Hân, lòng anh chợt thấy yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.