Chương 38
Su (ball_4m)
31/05/2013
Cạch!
Tiếng mở cửa vẫn không làm Tiên Dung quay lại, cô ngồi yên lặng trên giường đờ đẫn giống như toàn bộ thế giới này chẳng còn liên quan gì đến cô… Trời vẫn còn rất sớm nhưng cô đã ngồi dậy, thuốc an thần đã sớm không còn tác dụng với cô trong những ngày qua… Đã lâu rồi, giấc ngủ không còn đến nữa…. Khuôn mặt cô trắng bệch đến dọa người, mái tóc đen dài càng làm vẻ đẹp của cô thêm quỷ dị… giống như một thiên sứ mà cũng giống như một yêu tinh…Trong căn phòng tràn ngập màu trắng, Tiên Dung ngồi đó mà tâm hồn dường như đã chết…
Bà Vân Anh bê bát cháo trên tay, đứng ở ngưỡng cửa nhìn con gái mà lòng bà đau như cắt… Đứa con gái luôn vui vẻ yêu đời của bà bây giờ sao lại thành như vậy ? Giống như một người đã chết. Đã 1 tuần trôi qua, Tiên Dung cứ ngồi im như vậy, không trả lời ai, không nhìn ai, cô chỉ ngồi đó ngắm từng chiếc lá rơi bên ngoài khung cửa… Bà đã phải mời đến bác sĩ tâm lý nhưng tình hình vẫn không khả quan. Chỉ khi Nam Thành xuất hiện, Tiên Dung mới có chút phản ứng. Nhưng anh cũng đã bị ông Văn Đình nổi điên gọi đi nên rất ít qua thăm Tiên Dung.. Bà chỉ nghe loáng thoáng dường như hai người đang bàn tính chuyện gì đó liên quan đến Advanced Travel và Minh Tùng.
Bà khẽ thở dài, từ lâu rồi bà đã mong Tiên Dung và Minh Tùng nên đôi lứa… Đó là một chàng trai tuyệt vời, mẫu con rể lý tưởng mà bà mong muốn. Nhưng sự thật về tình cảm giữa hai đứa bà cũng biết rõ, là người từng trải làm gì bà không hiểu rằng chàng trai đó không yêu con gái bà, trái tim anh ta đã trao người khác từ lâu rồi… Miễn cưỡng sẽ chỉ càng làm cả hai đau khổ… Khi nghe tin, Minh Tùng đã kết hôn với cô gái khác, bà chỉ biết thở dài lắc đầu vì sự thật đó, bà sớm đã biết rồi sẽ đến… Chỉ là con gái bà quá bướng bỉnh không chịu chấp nhận sự thật nên bây giờ mới phải chịu đau khổ! Thực tâm bà chỉ mong Tiên Dung sẽ lấy được người yêu cô thật lòng giống như Nam Thành… Đối với con gái mà nói, lấy người yêu mình mới có được hạnh phúc! Nhìn cái cách Nam Thành quan tâm, lo lắng cho Tiên Dung, bà biết rõ chàng trai đó yêu con gái bà biết bao nhiêu… Vì sao con bé không thể nhìn thấy trong mắt anh ta có bao nhiêu thâm tình… Trả thù sẽ chỉ càng làm Tiên Dung thêm đau khổ, bà biết điều đó nhưng cũng không thể can ngăn ông Văn Đình….Điều duy nhất bà có thể làm là chăm sóc cho Tiên Dung thật tốt, nhưng con bé những ngày qua một chút phản ứng dường như cũng không có.
- Bác….
Tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh làm bà Vân Anh như sực tỉnh, bà quay sang và mỉm cười khi nhìn thấy Nam
Thành:
- Cháu đã đến…
- Vâng…Tiên Dung thế nào rồi ạ ?- Nam Thành hỏi rồi đôi mắt thoáng u ám nhìn vào thân hình đơn bạc thẫn thờ trong phòng.
- Nó vẫn thế…- bà đáp có chút chua xót
Nam Thành đỡ lấy bát cháo trên tay bà:
- Bác để đấy cho cháu! Nhìn bác yếu quá…bác nên đi nghỉ đi…
- Được…- bà Vân Anh đáp rồi xoay người bước đi, trái tim bà thật sự cũng đã rất mệt mỏi- Nhờ cháu khuyên nhủ Dung….
- Bác đừng lo lắng quá..- Nam Thành khẽ an ủi.
Nhìn theo cho đến khi bóng bà Vân Anh khuất sau góc hành lang, Nam Thành mới nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cánh cửa lại cẩn thận, anh bước đến ngồi trước mặt Tiên Dung… Thở dài một hơi dường như bất lực, anh khẽ nói:
- Dung…anh biết làm gì mới tốt cho em đây ?
Dường như nghe được lời Nam Thành nói, ánh mắt Tiên Dung khẽ thay đổi, một vầng nước nhẹ nhàng đùn ra khóe mi,một giọt, hai giọt nước chảy dài qua gò mà rơi xuống mu bàn tay rồi tan biến….
- Anh Thành…- Tiên Dung khẽ gọi, giọng nói trở nên kích động
Nam Thành đặt bát cháo xuống bàn bên cạnh giường, nhẹ nhàng vòng hai tay ôm lấy Tiên Dung:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi…- Vỗ nhè nhẹ lên lưng Tiên Dung, Nam Thành trấn an. Khóe môi không nhịn được cong lên thành một nụ cười thỏa mãn.
Tiên Dung ôm chặt lấy Nam Thành khóc nức nở, anh là người bạn tốt nhất mà cô có. Những lúc thế này, cũng chỉ có anh là người duy nhất hiểu cô.
- Em phải làm gì bây giờ ?
Trước mắt cô mất đi Minh Tùng, mọi cánh cửa đều đã đóng lại, mọi con đường đều tắt đèn… Chỉ còn một tương lai mờ mịt không định hướng đang chờ bước chân cô.
Nam Thành cười khẽ :
- Em vẫn sẽ là Tiên Dung, cô chủ nhỏ của SmartMart thông minh xinh đẹp yêu đời…
- Không thể được nữa rồi!- Tiên Dung nói trong tiếc nấc- Không có anh Tùng, em mọi thứ đều đã mất…
- Dung….
Nam Thành cau mày, đẩy nhẹ vai Tiên Dung, nhìn sâu vào mắt cô, trong mắt anh cũng biểu lộ vài tia đau xót:
- Em đau khổ như vậy cũng không làm Minh Tùng quay lại… Anh ta thật sự đã phản bội em rồi!
Tiên Dung cắn môi khẽ cúi xuống cay đắng, Nam Thành biết đây là sự thật tàn khốc với Tiên Dung nhưng 7 ngày đau khổ đã là đủ rồi. Anh cần một Tiên Dung vững vàng cho những bước tiếp theo.
- Hãy nhìn ba mẹ, những người đang ngày đêm lo lắng cho em… Dung, em không thấy xung quanh em còn có người thân ? còn có anh sao ?
Tiên Dung ngước lên nhìn Nam Thành bằng đôi mắt ngập nước, cô biết mình với Minh Tùng thế là đã vô vọng rồi… Ba mẹ… Nghĩ đến họ, lòng cô không khỏi thương tâm.
- Em phải mạnh mẽ lên…- Nam Thành nhìn Tiên Dung đầy kiên định- Anh và ba mẹ sẽ luôn ở bên em được không ? Em nhất định sẽ vượt qua được chuyện này…. Nghe anh!
Toàn thân Tiên Dung khẽ run rẩy, nhào vào lòng Nam Thành, cô khóc thét lên như một đứa trẻ…. Nam Thành biết rằng, mình đã thắng!
Những ngày sau đó, Nam Thành luôn túc trực ở biệt thự của SmartMart chăm sóc Tiên Dung. Mọi người dường như đang được chứng kiến một điều thần kì khi Tiên Dung dần dần trở về với ý thức vốn có khi Nam Thành khuyên nhủ. Cô bắt đầu ăn uống, đi lại, mặc dù khuôn mặt vẫn thật buồn nhưng trong đó đã có thêm nhiều sức sống… Ông bà Văn Đình- Vân Anh đối với tin mừng này không khỏi hướng Nam Thành cảm ơn sâu sắc.
************
Ngồi sâu trong bàn làm việc, ông Văn Đình nhìn Nam Thành đầy tình cảm chân thành, ông rất biết ơn chàng trai trẻ vì những gì anh ta làm cho Tiên Dung của ông:
- Nam Thành, cảm ơn cháu! Nếu không có cháu, Tiên Dung thật sự không thể vượt qua cú sốc này một cách dễ dàng…
Nam Thành ngồi trên ghế trước mặt ông có vẻ đĩnh đạc, anh mỉm cười:
- Bác nói quá rồi! Tiên Dung là một cô gái mạnh mẽ…cháu tin là dù không có cháu, cô ấy cũng sẽ sớm vượt qua được!
Nhìn thấy vẻ mơ màng trong mắt Nam Thành khi nói về Tiên Dung, ông Văn Đình bất đắc dĩ thở dài:
- Nam Thành, Tiên Dung nhà bác nợ cháu quá nhiều ân tình rồi! Nếu như con bé có thể nhìn thấy tình cảm của cháu thì thật sự bác và bác gái rất vui mừng….
Đôi mắt Nam Thành khẽ cúi xuống, vẻ u ám trong mắt tan đi rất nhanh, ngước lên nhìn ông Văn Đình đầy kiên định, anh nói chắc chắn:
- Bác Văn Đình, cháu muốn từ chức!
Ngắn gọn dứt khoát một câu làm ông Văn Đình chớp chớp mắt nhìn anh khó hiểu, ông hỏi kinh ngạc:
- Vì sao ?
Ông tự biết mình đối xử với nhân viên không tệ, nhất là Nam Thành vốn là người mà ông rất mực tin tưởng, dù là Tiên Dung hay công việc, anh đều là người đáng tin cậy với ông… Đột nhiên, anh muốn ra đi làm ông không khỏi sửng sốt cũng cảm thấy hoang mang.
Nam Thành nhìn ông Văn Đình, cười khẽ:
- Cháu muốn được chính thức theo đuổi Tiên Dung… cháu biết bây giờ, cháu không xứng với cô ấy! Ra đi ngày hôm này, cháu sẽ trở về công ty của gia đình, gây dựng nó trở nên lớn mạnh. Thời gian qua bác đã giúp đỡ và chỉ bảo cháu rất nhiều… Cháu vô cùng biết ơn vì bác đã chiếu cố cháu! Nhưng bây giờ đã đến lúc cháu phải ra đi, khi cháu quay lại sẽ là người xứng đáng với Tiên Dung và cũng hi vọng, Tiên Dung đã sẵn sàng để chấp nhận tình yêu của cháu…
Dừng lại, Nam Thành đứng dậy, trước mặt ông Văn Đình cúi đầu thật thấp:
- Cháu mong bác đồng ý!
Ông Văn Đình nhìn Nam Thành chớp chớp mắt rồi đột nhiên nụ cười tràn ra khóe môi thỏa mãn… Vậy mới đúng là một người đàn ông trưởng thành!
- Được! Bác không có lí do gì từ chối… Cháu thật sự nghĩ đến Tiên Dung là bác mừng rồi…
Nam Thành nhìn xuống đầu mũi giầy của mình, cười thỏa mãn… Nhưng nhanh chóng, nụ cười biến mất, ngẩng đầu nhìn ông Văn Đình đầy biết ơn:
- Cháu cảm ơn bác rất nhiều!
Trong lòng anh tràn đầy kinh hỉ, từ đây, lúc anh rời đi cũng là lúc SmartMart đến hồi mạt vận. Văn Đình, ông hãy chờ mà xem….
Tiếng mở cửa vẫn không làm Tiên Dung quay lại, cô ngồi yên lặng trên giường đờ đẫn giống như toàn bộ thế giới này chẳng còn liên quan gì đến cô… Trời vẫn còn rất sớm nhưng cô đã ngồi dậy, thuốc an thần đã sớm không còn tác dụng với cô trong những ngày qua… Đã lâu rồi, giấc ngủ không còn đến nữa…. Khuôn mặt cô trắng bệch đến dọa người, mái tóc đen dài càng làm vẻ đẹp của cô thêm quỷ dị… giống như một thiên sứ mà cũng giống như một yêu tinh…Trong căn phòng tràn ngập màu trắng, Tiên Dung ngồi đó mà tâm hồn dường như đã chết…
Bà Vân Anh bê bát cháo trên tay, đứng ở ngưỡng cửa nhìn con gái mà lòng bà đau như cắt… Đứa con gái luôn vui vẻ yêu đời của bà bây giờ sao lại thành như vậy ? Giống như một người đã chết. Đã 1 tuần trôi qua, Tiên Dung cứ ngồi im như vậy, không trả lời ai, không nhìn ai, cô chỉ ngồi đó ngắm từng chiếc lá rơi bên ngoài khung cửa… Bà đã phải mời đến bác sĩ tâm lý nhưng tình hình vẫn không khả quan. Chỉ khi Nam Thành xuất hiện, Tiên Dung mới có chút phản ứng. Nhưng anh cũng đã bị ông Văn Đình nổi điên gọi đi nên rất ít qua thăm Tiên Dung.. Bà chỉ nghe loáng thoáng dường như hai người đang bàn tính chuyện gì đó liên quan đến Advanced Travel và Minh Tùng.
Bà khẽ thở dài, từ lâu rồi bà đã mong Tiên Dung và Minh Tùng nên đôi lứa… Đó là một chàng trai tuyệt vời, mẫu con rể lý tưởng mà bà mong muốn. Nhưng sự thật về tình cảm giữa hai đứa bà cũng biết rõ, là người từng trải làm gì bà không hiểu rằng chàng trai đó không yêu con gái bà, trái tim anh ta đã trao người khác từ lâu rồi… Miễn cưỡng sẽ chỉ càng làm cả hai đau khổ… Khi nghe tin, Minh Tùng đã kết hôn với cô gái khác, bà chỉ biết thở dài lắc đầu vì sự thật đó, bà sớm đã biết rồi sẽ đến… Chỉ là con gái bà quá bướng bỉnh không chịu chấp nhận sự thật nên bây giờ mới phải chịu đau khổ! Thực tâm bà chỉ mong Tiên Dung sẽ lấy được người yêu cô thật lòng giống như Nam Thành… Đối với con gái mà nói, lấy người yêu mình mới có được hạnh phúc! Nhìn cái cách Nam Thành quan tâm, lo lắng cho Tiên Dung, bà biết rõ chàng trai đó yêu con gái bà biết bao nhiêu… Vì sao con bé không thể nhìn thấy trong mắt anh ta có bao nhiêu thâm tình… Trả thù sẽ chỉ càng làm Tiên Dung thêm đau khổ, bà biết điều đó nhưng cũng không thể can ngăn ông Văn Đình….Điều duy nhất bà có thể làm là chăm sóc cho Tiên Dung thật tốt, nhưng con bé những ngày qua một chút phản ứng dường như cũng không có.
- Bác….
Tiếng gọi nhẹ nhàng bên cạnh làm bà Vân Anh như sực tỉnh, bà quay sang và mỉm cười khi nhìn thấy Nam
Thành:
- Cháu đã đến…
- Vâng…Tiên Dung thế nào rồi ạ ?- Nam Thành hỏi rồi đôi mắt thoáng u ám nhìn vào thân hình đơn bạc thẫn thờ trong phòng.
- Nó vẫn thế…- bà đáp có chút chua xót
Nam Thành đỡ lấy bát cháo trên tay bà:
- Bác để đấy cho cháu! Nhìn bác yếu quá…bác nên đi nghỉ đi…
- Được…- bà Vân Anh đáp rồi xoay người bước đi, trái tim bà thật sự cũng đã rất mệt mỏi- Nhờ cháu khuyên nhủ Dung….
- Bác đừng lo lắng quá..- Nam Thành khẽ an ủi.
Nhìn theo cho đến khi bóng bà Vân Anh khuất sau góc hành lang, Nam Thành mới nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cánh cửa lại cẩn thận, anh bước đến ngồi trước mặt Tiên Dung… Thở dài một hơi dường như bất lực, anh khẽ nói:
- Dung…anh biết làm gì mới tốt cho em đây ?
Dường như nghe được lời Nam Thành nói, ánh mắt Tiên Dung khẽ thay đổi, một vầng nước nhẹ nhàng đùn ra khóe mi,một giọt, hai giọt nước chảy dài qua gò mà rơi xuống mu bàn tay rồi tan biến….
- Anh Thành…- Tiên Dung khẽ gọi, giọng nói trở nên kích động
Nam Thành đặt bát cháo xuống bàn bên cạnh giường, nhẹ nhàng vòng hai tay ôm lấy Tiên Dung:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi…- Vỗ nhè nhẹ lên lưng Tiên Dung, Nam Thành trấn an. Khóe môi không nhịn được cong lên thành một nụ cười thỏa mãn.
Tiên Dung ôm chặt lấy Nam Thành khóc nức nở, anh là người bạn tốt nhất mà cô có. Những lúc thế này, cũng chỉ có anh là người duy nhất hiểu cô.
- Em phải làm gì bây giờ ?
Trước mắt cô mất đi Minh Tùng, mọi cánh cửa đều đã đóng lại, mọi con đường đều tắt đèn… Chỉ còn một tương lai mờ mịt không định hướng đang chờ bước chân cô.
Nam Thành cười khẽ :
- Em vẫn sẽ là Tiên Dung, cô chủ nhỏ của SmartMart thông minh xinh đẹp yêu đời…
- Không thể được nữa rồi!- Tiên Dung nói trong tiếc nấc- Không có anh Tùng, em mọi thứ đều đã mất…
- Dung….
Nam Thành cau mày, đẩy nhẹ vai Tiên Dung, nhìn sâu vào mắt cô, trong mắt anh cũng biểu lộ vài tia đau xót:
- Em đau khổ như vậy cũng không làm Minh Tùng quay lại… Anh ta thật sự đã phản bội em rồi!
Tiên Dung cắn môi khẽ cúi xuống cay đắng, Nam Thành biết đây là sự thật tàn khốc với Tiên Dung nhưng 7 ngày đau khổ đã là đủ rồi. Anh cần một Tiên Dung vững vàng cho những bước tiếp theo.
- Hãy nhìn ba mẹ, những người đang ngày đêm lo lắng cho em… Dung, em không thấy xung quanh em còn có người thân ? còn có anh sao ?
Tiên Dung ngước lên nhìn Nam Thành bằng đôi mắt ngập nước, cô biết mình với Minh Tùng thế là đã vô vọng rồi… Ba mẹ… Nghĩ đến họ, lòng cô không khỏi thương tâm.
- Em phải mạnh mẽ lên…- Nam Thành nhìn Tiên Dung đầy kiên định- Anh và ba mẹ sẽ luôn ở bên em được không ? Em nhất định sẽ vượt qua được chuyện này…. Nghe anh!
Toàn thân Tiên Dung khẽ run rẩy, nhào vào lòng Nam Thành, cô khóc thét lên như một đứa trẻ…. Nam Thành biết rằng, mình đã thắng!
Những ngày sau đó, Nam Thành luôn túc trực ở biệt thự của SmartMart chăm sóc Tiên Dung. Mọi người dường như đang được chứng kiến một điều thần kì khi Tiên Dung dần dần trở về với ý thức vốn có khi Nam Thành khuyên nhủ. Cô bắt đầu ăn uống, đi lại, mặc dù khuôn mặt vẫn thật buồn nhưng trong đó đã có thêm nhiều sức sống… Ông bà Văn Đình- Vân Anh đối với tin mừng này không khỏi hướng Nam Thành cảm ơn sâu sắc.
************
Ngồi sâu trong bàn làm việc, ông Văn Đình nhìn Nam Thành đầy tình cảm chân thành, ông rất biết ơn chàng trai trẻ vì những gì anh ta làm cho Tiên Dung của ông:
- Nam Thành, cảm ơn cháu! Nếu không có cháu, Tiên Dung thật sự không thể vượt qua cú sốc này một cách dễ dàng…
Nam Thành ngồi trên ghế trước mặt ông có vẻ đĩnh đạc, anh mỉm cười:
- Bác nói quá rồi! Tiên Dung là một cô gái mạnh mẽ…cháu tin là dù không có cháu, cô ấy cũng sẽ sớm vượt qua được!
Nhìn thấy vẻ mơ màng trong mắt Nam Thành khi nói về Tiên Dung, ông Văn Đình bất đắc dĩ thở dài:
- Nam Thành, Tiên Dung nhà bác nợ cháu quá nhiều ân tình rồi! Nếu như con bé có thể nhìn thấy tình cảm của cháu thì thật sự bác và bác gái rất vui mừng….
Đôi mắt Nam Thành khẽ cúi xuống, vẻ u ám trong mắt tan đi rất nhanh, ngước lên nhìn ông Văn Đình đầy kiên định, anh nói chắc chắn:
- Bác Văn Đình, cháu muốn từ chức!
Ngắn gọn dứt khoát một câu làm ông Văn Đình chớp chớp mắt nhìn anh khó hiểu, ông hỏi kinh ngạc:
- Vì sao ?
Ông tự biết mình đối xử với nhân viên không tệ, nhất là Nam Thành vốn là người mà ông rất mực tin tưởng, dù là Tiên Dung hay công việc, anh đều là người đáng tin cậy với ông… Đột nhiên, anh muốn ra đi làm ông không khỏi sửng sốt cũng cảm thấy hoang mang.
Nam Thành nhìn ông Văn Đình, cười khẽ:
- Cháu muốn được chính thức theo đuổi Tiên Dung… cháu biết bây giờ, cháu không xứng với cô ấy! Ra đi ngày hôm này, cháu sẽ trở về công ty của gia đình, gây dựng nó trở nên lớn mạnh. Thời gian qua bác đã giúp đỡ và chỉ bảo cháu rất nhiều… Cháu vô cùng biết ơn vì bác đã chiếu cố cháu! Nhưng bây giờ đã đến lúc cháu phải ra đi, khi cháu quay lại sẽ là người xứng đáng với Tiên Dung và cũng hi vọng, Tiên Dung đã sẵn sàng để chấp nhận tình yêu của cháu…
Dừng lại, Nam Thành đứng dậy, trước mặt ông Văn Đình cúi đầu thật thấp:
- Cháu mong bác đồng ý!
Ông Văn Đình nhìn Nam Thành chớp chớp mắt rồi đột nhiên nụ cười tràn ra khóe môi thỏa mãn… Vậy mới đúng là một người đàn ông trưởng thành!
- Được! Bác không có lí do gì từ chối… Cháu thật sự nghĩ đến Tiên Dung là bác mừng rồi…
Nam Thành nhìn xuống đầu mũi giầy của mình, cười thỏa mãn… Nhưng nhanh chóng, nụ cười biến mất, ngẩng đầu nhìn ông Văn Đình đầy biết ơn:
- Cháu cảm ơn bác rất nhiều!
Trong lòng anh tràn đầy kinh hỉ, từ đây, lúc anh rời đi cũng là lúc SmartMart đến hồi mạt vận. Văn Đình, ông hãy chờ mà xem….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.