Lửa Tình

Chương 39

Su (ball_4m)

31/05/2013

Nhìn tập báo cáo trong tay, Minh Tùng nhíu mày, gương mặt anh để lộ ra vẻ trầm trọng đặc biệt….

Ngọc Hân ngồi nhìn Minh Tùng cũng chợt cảm thấy không yên, từ sáng sớm khi nhận được báo cáo của Hoàng Anh, đột nhiên anh trở nên trầm tư, khuôn mặt khó đăm đăm, hai lông mày nhíu chặt chưa rời ra lúc nào. Dường như đó là một chuyện rất nghiêm trọng… A&T xảy ra chuyện gì sao ?

Đột nhiên, Minh Tùng thở dài, ngả lưng xuống salon, anh khẽ nhắm mắt lại như suy nghĩ điều gì….

Ngọc Hân tò mò, cô muốn biết trong tập báo cáo có những gì, rón rén bước lại gần, nhưng bàn tay vừa chạm vào tập giấy đã bị Minh Tùng lôi ngay lại, giấu ra sau lưng. Nụ cười trên môi anh lại xuất hiện ngọt ngào, tóm lấy tay Hân lôi mạnh làm cô chới với ngã nhào vào vòng ngực ấm áp của anh. Giật mình, Hân không hỏi kinh hô một tiếng

Nằm thoải mái trên salon, Tùng cười đến sáng lạn:

- Nghịch ngợm! Em muốn làm gì ?

Ngọc Hân trừng mắt nhìn Minh Tùng, cố nhúc nhích thoát khỏi vòng ôm ấp của anh nhưng không được, cô bặm môi:

- Thả em ra….

- Không thả!- Tùng nói nhẹ nhàng, ý cười càng thêm lấp lánh trong đáy mắt

Hân thở một hơi dài bất lực, tính tùy tiện của anh chẳng bao giờ sửa được a… Nhìn anh có vẻ nghiêm túc, cô hỏi:

- Có chuyện gì sao ? Nhìn mặt anh như ông cụ vậy!

Vuốt nhẹ tóc Hân, Tùng đưa lọn tóc mềm lên mũi hít hà, thơm quá!

- Không có chuyện gì…. Một vài chuyện ở Advanced Travel thôi!

Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng, từ lúc nào anh lại quan tâm đến Advanced Travel, cô hỏi anh có phần kinh ngạc:

- Anh quay lại Advanced Travel rồi sao ?

- Không! Nhưng anh phải giúp mẹ một số việc, đây là thỏa thuận để bà chấp nhận chúng ta!- Tùng trả lời thành thật.

A! Hân như chợt hiểu ra, thì ra bà Kim San dễ dàng chấp nhận như vậy là vì có điều kiện… Cô cứ nghĩ bà đã hiểu thông rồi! Hóa ra lòng người không dễ cảm hóa đến vậy…

- Vất vả cho anh rồi!

Hân nhìn Tùng cảm thông, cô biết anh nhất định sẽ phải lao tâm khổ tứ… Một A&T đã đủ làm anh nhức đầu, lại thêm Advanced Travel, anh vì cô đã phải cố gắng không ít! Lần đầu tiên cô thấy thương anh như vậy a!

- Xin lỗi…em chẳng giúp được gì cho anh….

Hân cụp mi, khẽ nói.

Tùng nhìn Hân chớp chớp mắt như không tin nổi, Hân của anh mà cũng có những lúc ngoan ngoãn vậy sao ? Cô lúc nào cũng ương bướng, đối nghịch với anh… Không ngờ cũng có thể có những lúc biểu tình tự nhiên đáng yêu vậy a!

Vòng tay kéo đầu cô lại gần, nhìn đôi mắt to đen trong vắt đang nhìn anh sửng sốt, từng hơi thở thơm mát phả vào cánh mũi, Tùng nở nụ cười nửa miệng quyến rũ, giọng nói thập phần mờ ám:

- Vợ yêu chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm nghĩa vụ của một người vợ là được rồi!

Nghĩa vụ của một người vợ ? Hân nhìn Tùng có vẻ khó hiểu. Ách! Đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô chợt thấy hai má đỏ bừng xấu hổ:

- Em…em không…khéo tay đâu!... Không thể nấu cơm…cũng….

Lời nói ấp úng lộn xộn không đâu vào đâu của cô bị chặn ngay lại bằng một nụ hôn… Đôi mắt cô mở to nhìn anh thảng thốt, đôi môi nhỏ xinh cũng không tự chủ mà hé mở tạo cơ hội cho cái lưỡi nóng hổi của Tùng nhanh chóng len lỏi vào, tinh tế liếm mút như muốn rút hết hơi thở của cô. Bàn tay anh ấn chặt lấy đầu cô khiến nụ hôn của anh càng thêm bá đạo cuồng nhiệt. Bàn tay bé nhỏ của Hân chống lên ngực anh dần dần trở nên run rẩy không có sức, thân hình mềm mại nhanh chóng mất hết sức phản kháng dựa vào người anh…

Rất nhanh chóng, nụ hôn trở nên ý loạn tình mê, hai người thở hổn hển, trước mắt đều chỉ còn một mảng trắng thực mơ hồ… Tùng bật dậy, bàn tay vẫn giữ chặt lấy đầu Hân, nụ hôn không vì một cử động nhỏ nào mà giảm đi sự mãnh liệt, tay kia nhẹ nhàng nhấc bổng lấy Hân, bước chân anh chậm rãi tiến về phía giường….

Cảm nhận duy nhất của Hân chính là mình đã rơi xuống một nơi thật êm ái, thân hình mạnh mẽ rắn chắc của Tùng nhanh chóng áp đảo lấy cô, đôi mắt anh nhìn cô đến ngây dại mà cô nhìn anh cũng đã bị sắc thái dục vọng che lấp. Nụ hôn của Tùng rơi xuống như mưa, ngọt ngào, khi thì dịu dàng ve vuốt khi thì mạnh mẽ xâm chiếm làm Hân từng đợt từng đợt cảm xúc cứ dội về run rẩy, bàn tay mạnh mẽ của anh không ngừng siết chặt lấy cô, trên từng tấc da thịt đốt lên những dục vọng xa lạ….

Những tiếng rên rỉ yêu kiều không nhịn được thoát ra khỏi khóe môi, Hân cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, sắc đỏ lan rộng đến tận cổ và làn da trắng như tuyết cũng dần trở nên phấn hồng mê người… Minh Tùng hôn nhẹ lên gò má đỏ bừng của Hân, giọng anh thật nhẹ trong hơi thở gấp gáp:

- Đây là nghĩa vụ của một người vợ….

Trước khi Hân kịp nghe hiểu câu của Tùng thì từng đợt cảm xúc lại ùa đến đánh bật mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, bàn tay cô vòng lên ôm lấy cổ anh, nụ hôn của anh lại khóa chặt trên môi cô đỏ mọng ướt át….

…………………………….

Không biết đã qua bao lâu, Hân cảm thấy toàn thân mình sức lực kiệt quệ, cô thở hổn hển, tim vẫn còn đập thình thịch, thân hình mềm mại tùy ý vòng tay của Minh Tùng siết nhẹ…. Nụ hôn của anh vẫn trêu đùa trên tóc Hân, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai xinh đẹp, Tùng hít một hơi thật dài:

- Vợ yêu, thơm quá!

Hân trừng mắt nhìn kẻ nịnh bợ, nhưng nụ cười trên môi đã nhanh chóng phản chủ:

- Anh, đáng ghét!

Tùng không hờn giận mỉm cười, trong lòng anh đang thực vui vẻ a! thực hạnh phúc a! Cúi xuống nhìn làn da trắng ngần điểm nhẹ những dấu hôn nhàn nhạt, ngón tay anh di chuyển từ vai cô lên cổ rồi dừng lại xoa nhẹ lên hai má hồng hồng, sờ nhẹ lên đôi môi bé xinh mềm mại, Tùng nhìn vào đó như bị mê hoặc, giọng anh nhàn nhạt:

- Vợ yêu, mai chúng ta phải trở về !



Trở về ? Hân nhìn Tùng chớp chớp mắt, ánh mắt anh nhìn cô như thôi miên, giống như những gì anh nói chẳng liên quan gì đến anh cả, ngón tay vẫn nhẹ nhàng mân mê trên môi cô… Hân nhíu nhíu mi rồi tóm lấy bàn tay không an phận của anh, để chút nữa không biết anh sẽ làm gì nữa a, cười cười nói :

- Được !

2 người đến đây nhanh chậm cũng đã hai tuần rồi… Cũng đến lúc cần phải trở về.

Kéo Hân sát vào người mình, Tùng quẹt nhẹ lên mũi cô cưng nựng :

- Khi trở về em phải ngoan ngoãn ở nhà đợi làm cô dâu biết chưa ?

A ! Nghe Tùng nói làm Hân có điểm giật mình, đúng là hai gia đình đã bàn đến việc khi hai người trở về sẽ làm đám cưới. Đám cưới ? Nghĩ đến đây, mặt Hân không khỏi đỏ lên, rúc vào ngực anh như trốn tránh, giọng cô giống như hờn dỗi :

- Em biết rồi…

- Ôi zời ơi !- Hoàng Anh giật mình đánh thót khi nghe tiếng hét kinh khủng xuyên thấu mọi ngóc ngách của Lan.

Minh Tùng cũng bất giác ngước mắt ra cửa rồi đột nhiên nụ cười hiện lên trên môi anh khúc khích.

Hoàng Anh nhìn Tùng châm chọc :

- Nè ! Đã mặc áo giáp, đội mũ bảo hiểm cho cô ấy chưa ? Tình hình là trong phòng đó có vẻ bạo lực lắm a !

- Không sao ! Để cô ấy vui vẻ một chút cũng tốt !

- Coi chừng cô ấy sẽ bị họ quậy đến sợ hãi !

Tùng mỉm cười :

- Tớ nên lo chuyện ngược lại !

- Chà ! Tự tin ghê ta !- Hoàng Anh châm chọc- Lấy vợ rồi có khác ! Nhất vợ nhì giời… Aida…

- Cậu lấy vợ đi sẽ biết !

- Thôi ! Nhìn cậu đủ biết thảm thế nào rồi ! Nhìn chẳng còn giống người xưa nữa !

- Tên này….- Tùng híp mắt lại nguy hiểm

- Thôi thôi !- Hoàng Anh nở nụ cười hòa hoãn- Vào việc chính đi !

Khuôn mặt Minh Tùng trở lại vẻ nghiêm túc, ngả lưng xuống ghế một cách thoải mái, Tùng khẽ hỏi :

- Có thêm tin tức gì không ?

- Không, báo cáo hôm qua tớ gửi cho cậu là đầy đủ nhất về Nam Thành rồi !

Tùng thở một hơi dài, báo cáo hôm qua nhận được của Hoàng Anh nói rõ Nam Thành là con trai của công ty Dũng Mạnh, là bạn thân thiết với Tiên Dung từ nhỏ. Theo những lời từ người làm của biệt thự SmartMart, Nam Thành đối với Tiên Dung rất tốt, thậm chí là rất yêu… Tiên Dung cũng rất có cảm tình và nghe lời anh ta. Hiện tại Nam Thành đang là trợ lý cho ông Văn Đình.

Nam Thành ? Cái tên này với anh thật quen… Xung quanh anh chàng này quả nhiên có thật nhiều nghi vấn, nhưng xem ra đó là người có ảnh hưởng lớn nhất đến Tiên Dung… Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa ! Nhưng vì sao lại như vậy ? Nhắm vào Advanced Travel, anh ta được lợi điều gì ? Mọi chuyện thật không đơn giản…

Hoàng Anh trầm ngâm, đôi lông mày cũng nhíu lại :

- Tớ có cảm giác anh chàng này không đơn giản… Anh ta làm trợ lý lâu như vậy cho ông Văn Đình mà chúng ta dường như không để ý !

- Điều này cũng dễ hiểu thôi.. A&T và SmartMart vốn không có nhiều quan hệ làm ăn !

Điều làm anh thấy lạ chính là việc quen Tiên Dung lâu như vậy, không thấy cô ấy nhắc đến anh chàng này… Anh cũng chưa từng vô tình gặp qua !

Nam Thành, xung quanh anh ta giống như có một bức màn bí mật… Cái tên này thật quen.

Ngước lên nhìn Hoàng Anh, Minh Tùng chợt hỏi :

- Có ảnh của anh ta chứ ?

- Có ! Tớ tưởng không cần thiết nên không fax cho cậu !

Hoàng Anh nhanh nhẹn rút dưới tập tài liệu ra một xấp hình… Minh Tùng lơ đễnh đón lấy tập ảnh, nhưng rồi đôi mắt anh chợt mở to khi nhìn vào những đường nét quen thuộc…

- Nam Thành !!!- Minh Tùng chợt thốt lên

- Sao vậy ? Cậu biết anh ta sao ?- Hoàng Anh nhìn biểuhiện của Minh Tùng cũng cảm thấy khẩn trương.

- Không chỉ là quen….- Minh Tùng mím chặt môi, trước mắt anh là một đám mây ảm đạm. Thì ra là anh ta !

Chính là anh ta ! Nam Thành, tên bạn thân đã 5 năm không gặp của anh !

Kí ức chợt ùa về trong trí nhớ của Minh Tùng giống như những đòn đánh thật đau.

Trong một bữa tiệc cách đây 15 năm



- A ! Minh Tùng !

Minh Tùng chợt quay lại nhìn thấy một gương mặt một cậu nhóc ẩn lấp sau lớp kính dày:

- Chào cậu!- nụ cười trên môi cậu ta vẫn tươi tỉnh- Không ngờ ở nơi nhàm chán này lại gặp người quen!

- Cậu quen tôi ?- Minh Tùng có điểm ngạc nhiên

- Chúng ta học cùng lớp!

- À…. Minh Tùng khẽ cười, cậu vốn chẳng quan tâm, làm sao có thể nhớ cậu ta là ai.

- Tớ là Nam Thành! – Cậu ta khẽ nói

Minh Tùng khẽ gật đầu;

- Có lẽ cũng không cần nói đến tên của tớ!

Cậu đã quá quen với những kiểu làm quen sủng nịnh rồi. Ai mà không vì cậu là con trai của Advanced Travel chứ ?

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Minh Tùng, Nam Thành bật cười ha hả :

- Cậu yên tâm ! Tớ chẳng quan tâm tới cha mẹ hay tập đoàn to nhỏ nhà cậu… Thấy không ? Tớ chỉ là một thằng nhóc, vô hại và cần bạn thế thôi !

Cái nháy mắt thân thiện của Nam Thành làm Minh Tùng có điểm ngạc nhiên, rồi cũng bật cười. Bất quá, cậu cũng sẽ không từ chối.

……………………………..

- Sao ? Nhìn cậu hình như có chuyện ?- Nam Thành cười cười, đưa lon nước trước mặt Minh Tùng

Minh Tùng đón lấy lon nước, mỉm cười… Bao năm qua, Nam Thành không hề có biểu hiện ý đồ xấu, lúc nào cũng là một tên bạn thật nhiệt tình bên cạnh anh… Nhưng Minh Tùng cũng không thích than phiền nhiều những chuyện bất đắc dĩ với Nam Thành.

- Lại là chuyện ba mẹ ép uổng sao ?- Nam Thành bật cười

- Ừ ! – Minh Tùng đáp vu vơ. Thật ra là anh đang đau đầu chuyện Tiên Dung

- Vậy đi chơi đi ! Một thời gian đầu óc sẽ thoải mái hơn !

- Đi chơi ? – Minh Tùng nheo mắt, hình như cũng lâu rồi anh không đi đâu.

- Ha ha ! Ờ ! Đi chơi đi ! Tớ nghe nói bờ biển Vinpearl land rất đẹp ! Đến đó trốn một thời gian, biết đâu cái đầu của cậu sẽ thông minh hơn!

- Ý kiến không tồi! – Minh Tùng mỉm cười

- Tớ là ai chứ ? Ha ha….

…………………………………..

Ring….ring….ring….

Minh Tùng nheo mắt nhìn vào một số điện thoại lạ

- Alô…

- Cô Ngọc Hân đang ở Step Bar….

Minh Tùng nheo mắt có vẻ khó hiểu, giọng con trai trong điện thoại dù đã cố nói khác đi vẫn thật quen… Lòng anh chợt nảy lên, vì sao lại liên quan đến Ngọc Hân, cô ấy đang ở Step Bar là có chuyện gì ?

- 1h nữa nếu anh không đến cô ấy sẽ bị kẻ khác *** hại…

Cái gì ?

Minh Tùng bàng hoàng….

Trong điện thoại chỉ còn những tiếng tút tút rất dài….


Giống như có một bàn tay đã sắp đặt tất cả… Từng bước đi của anh đều là người khác đã tính toán…

- Có chuyện gì vậy ?

Hoàng Anh nhìn sắc mặt Minh Tùng đại biến, có điểm lo lắng

- Cậu không sao chứ ?

Minh Tùng nhắm mắt lại, thở một hơi dài :

- Điều tra thật kĩ về anh ta cho tớ ! Tớ muốn biết mỗi ngày của anh ta từ khi được sinh ra đến bây giờ !- giọng Tùng đầy nghiêm nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook