Chương 41
Su (ball_4m)
31/05/2013
Minh Tùng cùng Hoàng Anh thảo luận rất lâu, đến lúc ngẩng mặt lên đã thấy
trời muốn về chiều…Gương mặt Hoàng Anh từ hồng chuyển sang trắng rồi
xanh nguyên một mảng kinh hãi khi nghe Minh Tùng giải thích từng nước đi cẩn thận chi tiết kĩ càng của Nam Thành, hơi thở trở nên không thông….
Ráng chiều một màu đỏ rực rỡ, mặt trời giống như một khối lửa khổng lồ lui dần sau những tòa nhà cao tầng… Một phút yên bình trước khi cơn bão đến. Minh Tùng nhíu mày, thở một hơi dài dường như mệt mỏi, anh thật sự vẫn chưa thể hiểu được mục đích của Nam Thành. Anh ta có ý gì khi cố nhắm vào Advanced Travel ? Anh ta có thù hằn gì với Advanced Travel và bà Kim San chăng ? Công ty Dũng Mạnh với Advanced Travel xưa nay chỉ là quan hệ giao hảo, anh với Nam Thành cũng không có xích mích gì thật nghiêm trọng… Vì sao Nam Thành phải công phu dàn ra một thế trận tâm huyết như vậy ?
Giống như ngày từ đầu khi tiếp cận anh, Nam Thành đã có mục đích,. Tiếp cận Tiên Dung cũng là có mục đích. Sắp xếp cho anh và Ngọc Hân gặp nhau dường như cũng là có mục đích. Anh ta rốt cuộc thì có vấn đề gì với Advanced Travel ? Mọi chuyện dường như không hề đơn giản….
Nhớ lại những thời gian gần gũi Nam Thành, Minh Tùng nhíu mày khó hiểu… Ngoài bộ mặt thư sinh ưa đùa cợt, anh ta dường như chẳng có biểu hiện gì đặc biệt.. Thật không ngờ, vẻ ngoài đó lại có thể che đi tâm địa lớn đến như vậy ?Tùng không khỏi thán phục, anh ta thật thông minh, rất rất thông minh.!
Hoàng Anh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Minh Tùng, thấp giọng hỏi:
- Cậu có cho rằng anh ta đứng sau tất cả chuyện này không ?
- Không phải cho rằng mà là chắc chắn!
Hoàng Anh nhíu mày khó hiểu:
- Giữa hai người có thâm cừu đại hận gì sao ?
- Đây chính là điều tớ đang muốn biết…- Minh Tùng nhàn nhạt nói- Trong thời gian quen biết, anh ta đối với tớ không hề có dụng ý xấu nào cả… Trừ việc sắp xếp cho tớ gặp Ngọc Hân, ép tớ quay lại với cô ấy. Tất cả dường như anh ta đều có sắp xếp, rất đúng thời điểm… mọi thứ đều ăn khớp!
Minh Tùng không khỏi rùng mình, mặc dù đã có nhiều nghi ngờ nhưng việc mình bị biến thành một quân cờ trong tay người khác khiến anh không khỏi kinh hãi xen lẫn tức giận.
- Đẩy Advanced Travel và SmartMart đối nghịch với nhau anh ta được lợi gì ?- Hoàng Anh nghi vấn.
- Nhất định trong quá khứ anh ta có vấn đề gì đó, chúng ta cần phải tra ra…- Minh Tùng nhay nhay giữa trán. Con người này thực sự làm anh đau đầu.
Như chợt nhớ ra, Minh Tùng khẽ hỏi:
- Dạo này bên Advanced Travel thế nào ?
- Tất nhiên là ổn! Sau khi biết sự thật, quý cô chân dài kia đã bị mẹ cậu xử lý gọn! Ba cậu dường như không phục nhưng cũng không có ý kiến gì!
- SmartMart có động tĩnh gì không ?
- Ông Văn Đình đang cố tranh giành những dự án của Advanced Travel, cái tin cậu hủy hôn ước gây tức giận cho SmartMart làm Advanced Travel giảm khá nhiều sự tín nhiệm! Cả A&T cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ!
- Mẹ tớ có ý kiến gì không ?
- Bà muốn A&T thực sự vào cuộc…. Chúng ta cưỡi ngựa xem hoa như vậy cũng đủ rồi !
Minh Tùng ngả lưng xuống ghế, nhắm mắt lại :
- Được… cứ như vậy đi…
- Còn về Nam Thành tớ sẽ tiếp tục điều tra !
Minh Tùng thở dài, không đáp.
Nam Thành nhắm vào Advanced Travel và A&T là có mục đích gì ? Chẳng lẽ anh ta không biết rằng nếu Advanced Travel và A&T hợp sức lại, SmartMart cũng không thể làm khó bà Kim San được lâu sao ?
Anh cần có thêm nhiều thông tin hơn trước khi có thể quyết định một điều gì đó…. Nam Thành, anh ta muốn gì ? Mục đích thật sự chỉ đơn giản là nhắm vào Advanced Travel ?
- Tùng, cậu đã bao giờ nghĩ người Nam Thành muốn đối phó là cậu chưa ?- Hoàng Anh nheo mắt hỏi
Minh Tùng cũng chợt cảm thấy giật mình:
- Là tớ ?
- Tớ chỉ có cảm giác như vậy thôi... Từ đầu đến cuối, chẳng phải lúc nào cậu cũng có mặt trong từng nước đi của anh ta sao ?
Minh Tùng chợt thấy chột dạ, đôi lông mày khẽ cau lại có điểm giận dữ.
- Vì vậy, cậu nên cẩn thận... Nếu đã ép cậu gặp lại Ngọc Hân lúc này, chắc chắn cô ấy cũng nằm trong kế hoạch của anh ta!
Lời của Hoàng Anh đến tai Minh Tùng giống như một tiếng sét, khoảnh khắc vài s, anh có cảm giác tim mình muốn ngừng đập
Nhìn thấy nỗi lo lắng dần hiện trong ánh mắt hoang mang của Minh Tùng, Hoàng Anh nhẹ giọng nhắc :
- Cô ấy chính là gót chân Asin của cậu... Cẩn thận!
Răng cắn chặt môi đến tứa máu, Minh Tùng chợt nhận ra mình đã quên mất điều gì.
*******************
Khi Minh Tùng bước đến phòng thư kí là bên trong vang lên những tiếng cười giòn giã.
- Ngọc Hân, bánh này thật ngon!- tiếng Lan thích thú
- Bạn thích như vậy sao ?- Hân cười tươi
- Rất thích!
- A! Mặt bạn dính thật nhiều kem a!
- A! Mặt bạn cũng có nữa!
Ha ha!
- Bạn thật xấu! Dám quẹt kem lên mặt tôi! Tôi sẽ không tha cho bạn!
-A! Cứu mạng a!!!!!
- Hai đứa này! Bớt nghịch đi!
Ha ha!
Trong phòng lại vang lên những tiếng cười giòn giã, tiếng những bước chân chạy dồn dập… Minh Tùng cảm thấy trong lòng thật ấm áp, mọi suy nghĩ dường như đều trôi tuột đi hết, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
- Các người thật ồn ào!- tiếng người đẹp Quỳnh Chi hờn giận
- Đồ ghen tị!- giọng Lan không chút lưu tình
- Cô…!!!!
Người đẹp nghẹn giọng
- Từ giờ bớt kênh kiệu đi! Người tổng giám đốc quan tâm chẳng bao giờ là cô đâu!
- Thôi ! Lan, bạn nói linh tinh quá!
- Tôi không thèm so đo với mấy người!
Bước chân người đẹp càng lúc càng trầm trọng
Cạch!
Cánh cửa bật mở làm Minh Tùng chợt lùi lại mấy bước, gương mặt người đẹp thoáng sửng sốt khi nhìn thấy anh.
- Sếp…- giọng nói như ngưng đọng lại trên đôi môi gợi cảm
Khóe môi hơi nhếch lên không quan tâm, Tùng nhàn nhạt nói:
- Ừ
Mọi tiếng động trong phòng dường như cũng dừng lại, mọi người đều mắt to mắt nhỏ nhìn thấy dáng đứng cao ngất của Tùng ở cửa ra vào. Lần đầu tiên sếp đến phòng thư kí đó a!
Nhìn quanh căn phòng có vẻ dường như ứng đọng, Tùng vẫn đứng yên đảo ánh mắt không biểu tình ra xung quanh làm cảm xúc của từng người trở nên hỗn độn.
Hân và Lan đang rượt nhau cũng bị không khí u ám quái dị làm cho dừng lại.
- Có chuyện gì….
Câu nói bị bỏ lửng ngay khi quay lưng lại Hân nhìn thấy Tùng đứng gần như muốn lấp hết cửa phòng, bóng anh hắt xuống nền nhà vừa ngạo nghễ lại vừa uy nghiêm dọa người.
- Xin lỗi đã làm phiền!
Lan cũng là lần đầu tiên thấy biểu hiện của sếp kì cục như vậy, nhìn thì có vẻ không hờn giận nhưng hàn khí tỏa ra từ người sếp thì làm cả phòng lạnh gáy đó a! Vội vàng quẹt vết kem trên má Hân do mình gây ra, Lan nói giọng xuề xòa:
- Sạch rồi! Sạch rồi!
Lan ngước mắt không khỏi nhìn mặt sếp rõ ràng chiếu tướng thẳng vào mình a! Ai, số khổ! Số khổ! Ai lại đụng trúng tổng phu nhân như vậy!!!
Ánh mắt Tùng hướng về phía Hân, khuôn mặt do nghịch ngợm mà lem nhem những vết kem, hai gò má ửng hồng vì hoạt động quá sức. Nhíu mày một cái có vẻ không vui, anh khẽ nói:
- Hân, đến giờ về rồi!
- A…- Hân khẽ kêu lên, sao sớm như vậy a!
Còn định mở miệng phản đối thì đã bị nhỏ Lan nhanh chóng đẩy đi:
- Ờ ờ! Đến giờ về rồi! Bạn về đi! Bọn tôi còn phải làm việc nữa! Đám cưới nhớ gửi thiệp hồng cho tôi đó!
- Này! Bạn làm gì vậy ??? – Hân bị Lan đùn đẩy thì có vẻ không vui, cô còn muốn ở chơi thêm chút nữa.
- Hôm khác bạn đến cũng được mà! Giờ cả phòng phải làm việc! Mau đi đi nha!
Đến gần trước mặt Minh Tùng, Lan cười vô tội:
- Chào sếp!
Minh Tùng khẽ nhướng mày, bàn tay nhanh chóng tóm lấy Hân, lôi đi. Trước khi đi nở một nụ cười thập phần ma lực dọa người:
- Cả phòng tiếp tục làm việc đi! Đám cưới sẽ rất nhanh được tổ chức! Mong mọi người sẽ có mặt đầy đủ!
- Vâng thưa sếp!- Cả phòng đồng thanh
Xa xa vang lại tiếng phản đối của Hân
- Anh làm gì vậy ?
Lan đứng yên bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài… Sếp thật đáng sợ! May mà Ngọc Hân có lá gan cũng không nhỏ!
Rầm!
Tiếng cánh cửa đóng lại sau bước chân người đẹp Quỳnh Chi. Lan bĩu môi rồi trở về chỗ ngồi.
Hân bị Tùng lôi đi thật nhanh, cô thậm chí chẳng còn cơ hội để ngoảnh cổ lại tạm biệt mọi người. Bước chân Tùng dường như vẫn không muốn dừng lại, anh cũng chẳng quay mặt lại để nhìn xem mặt cô màu gì… Hân chợt cảm thấy Tùng thật kì lạ…
Ngừng lại những tiếng phản đối, cô dần dần ngoan ngoãn bước theo anh… Bàn tay anh thật ấm, nắm tay cô chặt đến mức muốn đau, chứng tỏ anh đang lo lắng. Hân chợt nheo nheo mắt khó hiểu…
Gara để xe vắng toe, chỉ có tiếng bước chân hai người đi thật vội vã… Tiếng cửa xe bật mở và Hân cảm thấy mình đã bị ấn vào trong.
Ngồi yên trong xe, Hân quay sang nhìn Tùng ngồi sau vô lăng nhưng không có ý định sẽ khởi động xe, anh ngả lưng ra ghế rồi thở một hơi thật dài…
Hân khẽ hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh ?
Tùng quay sang nhìn Hân, anh không cười, ánh mắt cũng không hề chớp, nhìn thật sâu như muốn thôi
miên… Hân nhíu nhíu mi khó chịu:
- Rốt cuộc có chuyện gì ? Anh….
Lời còn chưa kịp thoát ra thì Hân đã có cảm giác bàn tay anh vươn đến kéo đầu cô lại gần thật nhanh, một nụ hôn mạnh mẽ chớp nhoáng vụt đến bao phủ lấy môi cô khiến toàn cô bỗng trở nên cứng ngắc. Tùng giữ chặt lấy đầu Hân, không cho cô có được nửa cơ hội để chạy trốn nụ hôn của anh, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo áp chế cái lưỡi nhỏ xinh của Hân… Cô bắt đầu cảm thấy toàn thân dần trở nên mềm nhũn, vô lực tựa vào ngực Tùng, cả hơi thở cũng dần dần trở nên khó khăn dưới nụ hôn của Tùng.
Đến khi cả hai đều cảm thấy không thở nổi thì Tùng mới không đành lòng buông Hân ra… Luồng không khí chạy thẳng vào phổi làm Hân bất giác rùng mình, toàn thân vô lực dựa vào vòng ôm ấp của Tùng. Hơi thở gấp gáp của anh phả trên tóc cô nóng bừng, và bên tai cô là tiếng tim của anh đập thình thịch…
Tùng đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má mịn màng phấn hồng của Hân, sắc hồng càng thêm rực rỡ sau nụ hôn của anh làm lòng anh chao đảo cũng làm anh lo lắng.
- Hân, từ giờ em nghe lời anh được không ?
Hân ngước lên nhìn Tùng chớp chớp mắt khó hiểu:
- Có chuyện gì thế anh ?
Tùng nhìn Hân mỉm cười, anh không muốn cô phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần là người vợ ngoan của anh là được rồi :
- Em đừng hỏi, chuyện này anh sẽ giải quyết…nhưng nghe lời anh được không ?
Đọc được nỗi lo lắng trong mắt Tùng, Hân gật đầu:
- Em sẽ nghe lời… Nhưng nghe lời cái gì mới được chứ ?
- Hứa là em sẽ nghe lời...
Hân nhíu nhíu mi, khẽ gật đầu:
- Em hứa!- Lòng thầm nghĩ anh đang giấu cô điều gì chăng ?
Tùng vòng tay ôm chặt lấy Hân, hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:
- Ở yên trong nhà, không được ra ngoài nếu không được phép!
Hả!!!!!!!!!!!!!
*******************
Hân ngồi trong xe, mắt đẹp đầy giận dữ cùng bức bối khó chịu…
Tùng quay lại xe với một bịch táo to đùng, anh cười thích thú :
- Hân, nhìn nè! Đây là táo cho bữa tối… Tối nay lần đầu tiên chúng ta sẽ cùng ăn tối trong căn nhà của mình!Chẳng phải em rất thích táo sao ? Khuôn mặt em sao vậy ? Cười đi chứ!
Giọng anh ngọt ngào, đôi mắt dài lấp lánh hạnh phúc nhưng đối lại, Hân chỉ có một biểu tình vô cùng khó chịu. Cô nhìn anh không phục, kéo nhẹ cánh tay anh, Hân cố nhẹ nhàng nói:
- Tùng, làm sao anh có thể nhốt em ở nhà được ? Em không muốn….
Cô là người ưa chạy nhảy a, nếu không phải vì bất đắc dĩ lắm, cô sẽ không muốn phải vùi mình ở nhà chút nào! Mà Tùng thì cư nhiên yêu cầu điều vô lí như vậy, cô đâu còn là con nít, làm sao anh lại sợ cô đi lạc?
Tùng thở dài, nheo mắt nhìn Hân không vui tí nào :
- Hân, em đã nói là sẽ nghe lời và để anh giải quyết mọi chuyện mà!
- Em biết…nhưng…
Hăn mặt mày nhăn nhó đến tội nghiệp… Bây giờ cô mới hiểu cảm giác của con chim bị nhốt trong lồng là như thế nào.
Tùng vuốt nhẹ lên tóc Hân, giọng anh dịu dàng:
- Anh hứa là sẽ chỉ một thời gian ngắn thôi, được không ?
- Ít nhất cũng nói cho em vì sao chứ ?
Tùng nhìn vẻ mặt Hân, trên đó rõ ràng khắc mấy chữ “ không thể không biết”, bất đắc dĩ thở dài chịu thua:
- Được rồi… Sau bữa tối mình sẽ nói chuyện!
Hân cười toe:
- Anh nói đấy nhé!
Ráng chiều một màu đỏ rực rỡ, mặt trời giống như một khối lửa khổng lồ lui dần sau những tòa nhà cao tầng… Một phút yên bình trước khi cơn bão đến. Minh Tùng nhíu mày, thở một hơi dài dường như mệt mỏi, anh thật sự vẫn chưa thể hiểu được mục đích của Nam Thành. Anh ta có ý gì khi cố nhắm vào Advanced Travel ? Anh ta có thù hằn gì với Advanced Travel và bà Kim San chăng ? Công ty Dũng Mạnh với Advanced Travel xưa nay chỉ là quan hệ giao hảo, anh với Nam Thành cũng không có xích mích gì thật nghiêm trọng… Vì sao Nam Thành phải công phu dàn ra một thế trận tâm huyết như vậy ?
Giống như ngày từ đầu khi tiếp cận anh, Nam Thành đã có mục đích,. Tiếp cận Tiên Dung cũng là có mục đích. Sắp xếp cho anh và Ngọc Hân gặp nhau dường như cũng là có mục đích. Anh ta rốt cuộc thì có vấn đề gì với Advanced Travel ? Mọi chuyện dường như không hề đơn giản….
Nhớ lại những thời gian gần gũi Nam Thành, Minh Tùng nhíu mày khó hiểu… Ngoài bộ mặt thư sinh ưa đùa cợt, anh ta dường như chẳng có biểu hiện gì đặc biệt.. Thật không ngờ, vẻ ngoài đó lại có thể che đi tâm địa lớn đến như vậy ?Tùng không khỏi thán phục, anh ta thật thông minh, rất rất thông minh.!
Hoàng Anh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Minh Tùng, thấp giọng hỏi:
- Cậu có cho rằng anh ta đứng sau tất cả chuyện này không ?
- Không phải cho rằng mà là chắc chắn!
Hoàng Anh nhíu mày khó hiểu:
- Giữa hai người có thâm cừu đại hận gì sao ?
- Đây chính là điều tớ đang muốn biết…- Minh Tùng nhàn nhạt nói- Trong thời gian quen biết, anh ta đối với tớ không hề có dụng ý xấu nào cả… Trừ việc sắp xếp cho tớ gặp Ngọc Hân, ép tớ quay lại với cô ấy. Tất cả dường như anh ta đều có sắp xếp, rất đúng thời điểm… mọi thứ đều ăn khớp!
Minh Tùng không khỏi rùng mình, mặc dù đã có nhiều nghi ngờ nhưng việc mình bị biến thành một quân cờ trong tay người khác khiến anh không khỏi kinh hãi xen lẫn tức giận.
- Đẩy Advanced Travel và SmartMart đối nghịch với nhau anh ta được lợi gì ?- Hoàng Anh nghi vấn.
- Nhất định trong quá khứ anh ta có vấn đề gì đó, chúng ta cần phải tra ra…- Minh Tùng nhay nhay giữa trán. Con người này thực sự làm anh đau đầu.
Như chợt nhớ ra, Minh Tùng khẽ hỏi:
- Dạo này bên Advanced Travel thế nào ?
- Tất nhiên là ổn! Sau khi biết sự thật, quý cô chân dài kia đã bị mẹ cậu xử lý gọn! Ba cậu dường như không phục nhưng cũng không có ý kiến gì!
- SmartMart có động tĩnh gì không ?
- Ông Văn Đình đang cố tranh giành những dự án của Advanced Travel, cái tin cậu hủy hôn ước gây tức giận cho SmartMart làm Advanced Travel giảm khá nhiều sự tín nhiệm! Cả A&T cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ!
- Mẹ tớ có ý kiến gì không ?
- Bà muốn A&T thực sự vào cuộc…. Chúng ta cưỡi ngựa xem hoa như vậy cũng đủ rồi !
Minh Tùng ngả lưng xuống ghế, nhắm mắt lại :
- Được… cứ như vậy đi…
- Còn về Nam Thành tớ sẽ tiếp tục điều tra !
Minh Tùng thở dài, không đáp.
Nam Thành nhắm vào Advanced Travel và A&T là có mục đích gì ? Chẳng lẽ anh ta không biết rằng nếu Advanced Travel và A&T hợp sức lại, SmartMart cũng không thể làm khó bà Kim San được lâu sao ?
Anh cần có thêm nhiều thông tin hơn trước khi có thể quyết định một điều gì đó…. Nam Thành, anh ta muốn gì ? Mục đích thật sự chỉ đơn giản là nhắm vào Advanced Travel ?
- Tùng, cậu đã bao giờ nghĩ người Nam Thành muốn đối phó là cậu chưa ?- Hoàng Anh nheo mắt hỏi
Minh Tùng cũng chợt cảm thấy giật mình:
- Là tớ ?
- Tớ chỉ có cảm giác như vậy thôi... Từ đầu đến cuối, chẳng phải lúc nào cậu cũng có mặt trong từng nước đi của anh ta sao ?
Minh Tùng chợt thấy chột dạ, đôi lông mày khẽ cau lại có điểm giận dữ.
- Vì vậy, cậu nên cẩn thận... Nếu đã ép cậu gặp lại Ngọc Hân lúc này, chắc chắn cô ấy cũng nằm trong kế hoạch của anh ta!
Lời của Hoàng Anh đến tai Minh Tùng giống như một tiếng sét, khoảnh khắc vài s, anh có cảm giác tim mình muốn ngừng đập
Nhìn thấy nỗi lo lắng dần hiện trong ánh mắt hoang mang của Minh Tùng, Hoàng Anh nhẹ giọng nhắc :
- Cô ấy chính là gót chân Asin của cậu... Cẩn thận!
Răng cắn chặt môi đến tứa máu, Minh Tùng chợt nhận ra mình đã quên mất điều gì.
*******************
Khi Minh Tùng bước đến phòng thư kí là bên trong vang lên những tiếng cười giòn giã.
- Ngọc Hân, bánh này thật ngon!- tiếng Lan thích thú
- Bạn thích như vậy sao ?- Hân cười tươi
- Rất thích!
- A! Mặt bạn dính thật nhiều kem a!
- A! Mặt bạn cũng có nữa!
Ha ha!
- Bạn thật xấu! Dám quẹt kem lên mặt tôi! Tôi sẽ không tha cho bạn!
-A! Cứu mạng a!!!!!
- Hai đứa này! Bớt nghịch đi!
Ha ha!
Trong phòng lại vang lên những tiếng cười giòn giã, tiếng những bước chân chạy dồn dập… Minh Tùng cảm thấy trong lòng thật ấm áp, mọi suy nghĩ dường như đều trôi tuột đi hết, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
- Các người thật ồn ào!- tiếng người đẹp Quỳnh Chi hờn giận
- Đồ ghen tị!- giọng Lan không chút lưu tình
- Cô…!!!!
Người đẹp nghẹn giọng
- Từ giờ bớt kênh kiệu đi! Người tổng giám đốc quan tâm chẳng bao giờ là cô đâu!
- Thôi ! Lan, bạn nói linh tinh quá!
- Tôi không thèm so đo với mấy người!
Bước chân người đẹp càng lúc càng trầm trọng
Cạch!
Cánh cửa bật mở làm Minh Tùng chợt lùi lại mấy bước, gương mặt người đẹp thoáng sửng sốt khi nhìn thấy anh.
- Sếp…- giọng nói như ngưng đọng lại trên đôi môi gợi cảm
Khóe môi hơi nhếch lên không quan tâm, Tùng nhàn nhạt nói:
- Ừ
Mọi tiếng động trong phòng dường như cũng dừng lại, mọi người đều mắt to mắt nhỏ nhìn thấy dáng đứng cao ngất của Tùng ở cửa ra vào. Lần đầu tiên sếp đến phòng thư kí đó a!
Nhìn quanh căn phòng có vẻ dường như ứng đọng, Tùng vẫn đứng yên đảo ánh mắt không biểu tình ra xung quanh làm cảm xúc của từng người trở nên hỗn độn.
Hân và Lan đang rượt nhau cũng bị không khí u ám quái dị làm cho dừng lại.
- Có chuyện gì….
Câu nói bị bỏ lửng ngay khi quay lưng lại Hân nhìn thấy Tùng đứng gần như muốn lấp hết cửa phòng, bóng anh hắt xuống nền nhà vừa ngạo nghễ lại vừa uy nghiêm dọa người.
- Xin lỗi đã làm phiền!
Lan cũng là lần đầu tiên thấy biểu hiện của sếp kì cục như vậy, nhìn thì có vẻ không hờn giận nhưng hàn khí tỏa ra từ người sếp thì làm cả phòng lạnh gáy đó a! Vội vàng quẹt vết kem trên má Hân do mình gây ra, Lan nói giọng xuề xòa:
- Sạch rồi! Sạch rồi!
Lan ngước mắt không khỏi nhìn mặt sếp rõ ràng chiếu tướng thẳng vào mình a! Ai, số khổ! Số khổ! Ai lại đụng trúng tổng phu nhân như vậy!!!
Ánh mắt Tùng hướng về phía Hân, khuôn mặt do nghịch ngợm mà lem nhem những vết kem, hai gò má ửng hồng vì hoạt động quá sức. Nhíu mày một cái có vẻ không vui, anh khẽ nói:
- Hân, đến giờ về rồi!
- A…- Hân khẽ kêu lên, sao sớm như vậy a!
Còn định mở miệng phản đối thì đã bị nhỏ Lan nhanh chóng đẩy đi:
- Ờ ờ! Đến giờ về rồi! Bạn về đi! Bọn tôi còn phải làm việc nữa! Đám cưới nhớ gửi thiệp hồng cho tôi đó!
- Này! Bạn làm gì vậy ??? – Hân bị Lan đùn đẩy thì có vẻ không vui, cô còn muốn ở chơi thêm chút nữa.
- Hôm khác bạn đến cũng được mà! Giờ cả phòng phải làm việc! Mau đi đi nha!
Đến gần trước mặt Minh Tùng, Lan cười vô tội:
- Chào sếp!
Minh Tùng khẽ nhướng mày, bàn tay nhanh chóng tóm lấy Hân, lôi đi. Trước khi đi nở một nụ cười thập phần ma lực dọa người:
- Cả phòng tiếp tục làm việc đi! Đám cưới sẽ rất nhanh được tổ chức! Mong mọi người sẽ có mặt đầy đủ!
- Vâng thưa sếp!- Cả phòng đồng thanh
Xa xa vang lại tiếng phản đối của Hân
- Anh làm gì vậy ?
Lan đứng yên bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài… Sếp thật đáng sợ! May mà Ngọc Hân có lá gan cũng không nhỏ!
Rầm!
Tiếng cánh cửa đóng lại sau bước chân người đẹp Quỳnh Chi. Lan bĩu môi rồi trở về chỗ ngồi.
Hân bị Tùng lôi đi thật nhanh, cô thậm chí chẳng còn cơ hội để ngoảnh cổ lại tạm biệt mọi người. Bước chân Tùng dường như vẫn không muốn dừng lại, anh cũng chẳng quay mặt lại để nhìn xem mặt cô màu gì… Hân chợt cảm thấy Tùng thật kì lạ…
Ngừng lại những tiếng phản đối, cô dần dần ngoan ngoãn bước theo anh… Bàn tay anh thật ấm, nắm tay cô chặt đến mức muốn đau, chứng tỏ anh đang lo lắng. Hân chợt nheo nheo mắt khó hiểu…
Gara để xe vắng toe, chỉ có tiếng bước chân hai người đi thật vội vã… Tiếng cửa xe bật mở và Hân cảm thấy mình đã bị ấn vào trong.
Ngồi yên trong xe, Hân quay sang nhìn Tùng ngồi sau vô lăng nhưng không có ý định sẽ khởi động xe, anh ngả lưng ra ghế rồi thở một hơi thật dài…
Hân khẽ hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh ?
Tùng quay sang nhìn Hân, anh không cười, ánh mắt cũng không hề chớp, nhìn thật sâu như muốn thôi
miên… Hân nhíu nhíu mi khó chịu:
- Rốt cuộc có chuyện gì ? Anh….
Lời còn chưa kịp thoát ra thì Hân đã có cảm giác bàn tay anh vươn đến kéo đầu cô lại gần thật nhanh, một nụ hôn mạnh mẽ chớp nhoáng vụt đến bao phủ lấy môi cô khiến toàn cô bỗng trở nên cứng ngắc. Tùng giữ chặt lấy đầu Hân, không cho cô có được nửa cơ hội để chạy trốn nụ hôn của anh, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo áp chế cái lưỡi nhỏ xinh của Hân… Cô bắt đầu cảm thấy toàn thân dần trở nên mềm nhũn, vô lực tựa vào ngực Tùng, cả hơi thở cũng dần dần trở nên khó khăn dưới nụ hôn của Tùng.
Đến khi cả hai đều cảm thấy không thở nổi thì Tùng mới không đành lòng buông Hân ra… Luồng không khí chạy thẳng vào phổi làm Hân bất giác rùng mình, toàn thân vô lực dựa vào vòng ôm ấp của Tùng. Hơi thở gấp gáp của anh phả trên tóc cô nóng bừng, và bên tai cô là tiếng tim của anh đập thình thịch…
Tùng đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má mịn màng phấn hồng của Hân, sắc hồng càng thêm rực rỡ sau nụ hôn của anh làm lòng anh chao đảo cũng làm anh lo lắng.
- Hân, từ giờ em nghe lời anh được không ?
Hân ngước lên nhìn Tùng chớp chớp mắt khó hiểu:
- Có chuyện gì thế anh ?
Tùng nhìn Hân mỉm cười, anh không muốn cô phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần là người vợ ngoan của anh là được rồi :
- Em đừng hỏi, chuyện này anh sẽ giải quyết…nhưng nghe lời anh được không ?
Đọc được nỗi lo lắng trong mắt Tùng, Hân gật đầu:
- Em sẽ nghe lời… Nhưng nghe lời cái gì mới được chứ ?
- Hứa là em sẽ nghe lời...
Hân nhíu nhíu mi, khẽ gật đầu:
- Em hứa!- Lòng thầm nghĩ anh đang giấu cô điều gì chăng ?
Tùng vòng tay ôm chặt lấy Hân, hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:
- Ở yên trong nhà, không được ra ngoài nếu không được phép!
Hả!!!!!!!!!!!!!
*******************
Hân ngồi trong xe, mắt đẹp đầy giận dữ cùng bức bối khó chịu…
Tùng quay lại xe với một bịch táo to đùng, anh cười thích thú :
- Hân, nhìn nè! Đây là táo cho bữa tối… Tối nay lần đầu tiên chúng ta sẽ cùng ăn tối trong căn nhà của mình!Chẳng phải em rất thích táo sao ? Khuôn mặt em sao vậy ? Cười đi chứ!
Giọng anh ngọt ngào, đôi mắt dài lấp lánh hạnh phúc nhưng đối lại, Hân chỉ có một biểu tình vô cùng khó chịu. Cô nhìn anh không phục, kéo nhẹ cánh tay anh, Hân cố nhẹ nhàng nói:
- Tùng, làm sao anh có thể nhốt em ở nhà được ? Em không muốn….
Cô là người ưa chạy nhảy a, nếu không phải vì bất đắc dĩ lắm, cô sẽ không muốn phải vùi mình ở nhà chút nào! Mà Tùng thì cư nhiên yêu cầu điều vô lí như vậy, cô đâu còn là con nít, làm sao anh lại sợ cô đi lạc?
Tùng thở dài, nheo mắt nhìn Hân không vui tí nào :
- Hân, em đã nói là sẽ nghe lời và để anh giải quyết mọi chuyện mà!
- Em biết…nhưng…
Hăn mặt mày nhăn nhó đến tội nghiệp… Bây giờ cô mới hiểu cảm giác của con chim bị nhốt trong lồng là như thế nào.
Tùng vuốt nhẹ lên tóc Hân, giọng anh dịu dàng:
- Anh hứa là sẽ chỉ một thời gian ngắn thôi, được không ?
- Ít nhất cũng nói cho em vì sao chứ ?
Tùng nhìn vẻ mặt Hân, trên đó rõ ràng khắc mấy chữ “ không thể không biết”, bất đắc dĩ thở dài chịu thua:
- Được rồi… Sau bữa tối mình sẽ nói chuyện!
Hân cười toe:
- Anh nói đấy nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.