Chương 42
Su (ball_4m)
31/05/2013
Đây là lần thứ hai Hân đến biệt thự của Advanced Travel. Tùng lái xe thật
chậm qua con đường nhỏ dẫn đến nhà chính, anh mỉm cười;
- Hân, em còn nhớ nơi này chứ ?
- Nhớ chứ! – Hân nhìn quanh bằng đôi mắt thích thú, đã nhiều năm như vậy mà nơi này vẫn không hề thay đổi… Dường như chỉ có cô là thay đổi và cảm thấy mọi thứ dường như trở nên nhỏ bé hơn.
Dừng xe lại bên sảnh chính, Tùng mở cửa xe, bước ra đứng bên cạnh Hâ, nắm bàn tay cô thật chặt, đôi mắt anh rạng ngời hạnh phúc nhìn cô :
- Đây là nơi chúng ta sẽ sống cùng nhau…
Hân nhìn anh, trong lòng dâng lên thật ngọt ngào… Mỉm cười, cô hướng đôi mắt đến ngôi nhà đồ sộ trước mặt… Đã rất lâu rồi, ngày đó khi đến đây, cô đã nhìn thấy một biệt thự rực rỡ trong ánh sáng, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ly rượu chạm vào nhau, trên con đường nhỏ là một đường dài những chiếc ô tô đắt tiền sang trọng… Hôm nay nơi đây có vẻ thật yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp, tiếng chim rất nhỏ và tiếng gió thổi lá cây xào xạc…
Nơi đây giờ sẽ là nhà của cô! Nơi cô đã gặp Tùng, và bây giờ sẽ là nơi cô cùng anh đi đến hết cuộc đời….
Đột nhiên Hân cảm thấy trong lòng thật xúc động…
Tùng quàng tay qua vai Hân kéo cô lại gần:
- Em có hạnh phúc không ?
Hân cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, khẽ nói:
- Em rất hạnh phúc!
- Vào nhà thôi!
Tùng nắm lấy tay Hân bước chầm chậm vào bên trong. Cánh cửa gỗ lớn vừa mở ra, ông quản gia và những người làm đã đứng xếp thành hàng giữa phòng rộng lớn. Hân nhìn quanh căn nhà chớp chớp mắt muốn ngộp thở… Vào trong mới thấy nó thật rộng… Đây là nơi cô sẽ sống sao ? Thật tuyệt! Có thể chạy nhảy mà vẫn không phải ra ngoài…
Tùng nhìn vẻ mặt thích thú của Hân không nhịn được khóe môi cong thành một nụ cười ấm áp, anh tin là Hân tạm thời sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh…
Ông quản gia nhanh nhẹn bước đến trước mặt hai người với vẻ mặt tươi cười:
- Cậu chủ, cô chủ!
- Được rồi!- Tùng mỉm cười khoát tay với ý không cần, cầm tay Hân bước đến trước mặt tất cả những người làm đang đứng xếp thành hàng:
- Từ hôm nay cô ấy sẽ là nữ chủ nhân ở đây! Mọi người hãy làm việc cho tốt!
Tất cả đồng thanh như một :
- Vâng, cậu chủ, cô chủ!
- Được rồi! Mọi người mau đi làm việc đi!
Hân chớp chớp mắt từ đầu đến cuối, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy ngượng ngùng không quen, đâu cần phải câu nệ phức tạp như vậy chứ!
Minh Tùng dường như rất vui vẻ nên không buồn để ý đến biểu tình của Ngọc Hân, quay sang hỏi ông quản gia :
- Ông bà đến rồi chứ ?
- Vâng, ông chủ và bà Thúy Lan đang ngồi đợi cậu chủ, cô chủ trong phòng ăn ?
- Tốt! Bảo nhà bếp dọn bữa ngay đi!
- Vâng!
Tùng nắm tay Hân bước đi, Hân chớp chớp mắt nhìn anh, cô vừa nghe đến tên mẹ cô a! Không giấu được ngạc nhiên, Ngọc Hân vội níu lấy tay anh :
- Tùng, mẹ em đến sao ?
Tùng quay đầu lại với cái nhíu mày không vui:
- Giờ là lúc nào mà em còn mẹ em mẹ anh ?
- A!- Hân cười vô tội- Em chỉ thói quen thôi mà… Mẹ…mẹ đến đây sao ?
Nhìn vẻ mặt phấn khích mong đợi của Hân làm Tùng không ngăn được nỗi bực đang tan dần đi trong lòng, mỉm cười một cái sủng nịnh;
- Phải! Hôm nay là ngày đầu tiên em về nhà chồng, anh không muốn em cảm thấy không thoải mái!
Hân chớp chớp mắt nhìn anh rồi cười toe, anh cũng rất tâm lý a!
Cánh cửa phòng ăn vừa mở, Hân đã nhìn thấy bóng hai người ngồi trên chiếc bàn gỗ dài, khăn phủ bàn trắng tinh. Bà Thúy Lan và ông Văn Quý đang nói chuyện rất vui vẻ.
Tiếng cửa mở đồng thời làm hai ông bà đều ngước mắt ra cửa. 4 người nhìn nhau đều không giấu được vẻ
kinh hỉ.
- Chúng con chào ba mẹ! – Tùng mỉm cười nhìn hai ông bà
Bà Thúy Lan bật dậy khỏi ghế, bước đến bên cạnh Ngọc Hân đã sớm vọt ra khỏi bàn tay Tùng, hai người ôm chầm lấy nhau.
- Mẹ!
- Hân…- bà Thúy Lan nói giọng xúc động- Để mẹ nhìn con nào….
- Chà chà… con gái mẹ béo lên nha!- bà nhìn quanh quanh Hân một cách thích thú
Hân cười khổ:
- Mẹ…con mới chỉ đi có 2 tuần chứ đâu phải 2 năm!
Bà Thúy Lan dường như không để ý lời Hân, quay sang nhìn Minh Tùng :
- Hai đứa đi chơi vui chứ ?
Tùng mỉm cười:
- Rất vui ạ!
Ông Văn Quý ngồi đầu bàn bên kia chợt mỉm cười:
- Thôi nào cùng ngồi xuống rồi từ từ nói!
Bữa tối diễn ra trong vui vẻ, phải đến 10h30 bà Thúy Lan mới không đành lòng trở về. Tiễn mẹ ra xe, Hân nhìn theo chiếc xe với ánh mắt tiếc nuối, mẹ cô dường như cũng đang cảm thấy rất hài lòng. Trong suốt bữa ăn bà nói rất nhiều, cả ông Văn Quý và Minh Tùng dường như đều rất hợp nói chuyện với bà. Một không khí ấm áp suốt bữa tối làm Hân bất giác mỉm cười, hạnh phúc ùa đến với cô giống như một cơn mưa bất chợt… không muốn dứt.
- Em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy ?
Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói trầm ấm. Không cần ngoảnh mặt lại, Hân cũng biết đó là ai, vòng tay không tự chủ mà tự tìm đến một hơi ấm bên cạnh, Hân nhẹ giọng nói:
- Em cảm thấy rất hạnh phúc… Cảm ơn anh…
Tùng nhìn xuống đỉnh đầu Hân cười khẽ, trong đôi mắt cũng là một mảng ấm áp cùng yêu thương:
- Em muốn đi dạo không ?
Khu vườn của biệt thự Advanced Travel là một khu vườn rất rộng được bao quanh và ngoằn nghèo những con đường mòn đầy trúc, những hồ nước đầy sen trắng. Con đường khúc khuỷu nhè nhẹ mùi hương hoa lan và những gốc táo xù xì, dưới ánh trăng sáng mờ ảo những đốm nhỏ màu đỏ chót của những quả táo chín.
Ngọc Hân đã từng đến đây một lần và chỉ một lần, qua mỗi bước chân dường như một mảnh kí ức lại trở về một thời tuổi thơ nghịch ngợm… Cô với Tiểu Bạch trên vai thích thú lẻn qua cánh cổng cửa hậu, tò mò trên những con đường trúc nhỏ ngập ánh trăng….
Một luồng gió mát thổi qua làm tóc Hân khẽ bay bay, Tùng nhìn theo dáng cô dường như nhớ lại hình ảnh một cô bé kì lạ trong chiếc váy trắng với nụ cười khanh khách trong trẻo… Khung cảnh trong khu vườn so với ngày đầu tiên anh gặp cô không thay đổi là bao nhiêu, chỉ có những khóm trúc trở nên già đi một màu vàng úa, lấp ló những chồi non và thân trúc xanh mới… Những gốc lan dường như cũng trở nên nhỏ bé hơn so với anh và trong khu vườn có thêm sắc đỏ của táo từ khi anh đưa cô đến vườn táo của Advanced Travel… Anh đã nghĩ Hân nhất định sẽ rất thích thú khi biết trong khu vườn của hai người có thêm những gốc táo.
Đột nhiên bước chân Hân dừng lại trước một bàn đá cẩm thạch, dưới ánh trăng, từng đốm lấp lánh phát sáng trên nền đá nổi bật… Đôi mắt cô nhìn vào chiếc bàn, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Tùng đứng đó nhìn Hân, ánh mắt anh như bị thôi miên nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt, ánh mắt lấp lánh trong veo, làn da bạch ngọc dường như đang lấp lánh dưới ánh trăng, cánh môi anh đào ươn ướt khẽ cong lên tạo thành một nụ cười làm trái tim anh chao đảo… Mái tóc đen dài khẽ bay bay tỏa ra mùi đinh hương dìu dịu… Đây chính là cảm giác của ngày xưa, cảm giác của hôm nay, cảm giác của anh về Ngọc Hân người con gái mà lòng anh yêu thương. Minh Tùng đã từng nghĩ rằng anh sẽ không thể tìm lại được cảm giác chân thực này nữa, khi đưa Tiên Dung đến đây… anh đã không thể tìm thấy hình bóng của cô bé ngày nào, nhưng bây giờ thì anh đã tìm thấy và đã mang cô ấy trở về…
- Đây là nơi em đã gặp anh đúng không ?
Ngọc Hân nhìn vào chiếc bàn không chớp mắt.
- Phải…- Minh Tùng mỉm cười
- Nhanh thật…mới đó mà đã 15 năm rồi…
………………………..
- Anh có thấy chúng mình có duyên không ?
Hân ngồi xuống ghế, ánh mắt hướng ra xa giống như nhớ lại về một kí ức xa xôi..
- Gặp nhau rồi lại chia ly…rồi lại gặp nhau…lại chia ly… và cuối cùng vẫn gặp nhau… giống như có chúa trời thực sự tồn tại vậy…
Nụ cười hiển hiện trên môi cô ngọt ngào.
Đứng bên một khóm trúc trong bóng đêm, Tùng cau mày khi trong đầu anh lại hiện lên sự tính toán của Nam Thành… Anh cũng không biết bản thân mình nên tức giận hay nên cảm ơn anh ta đây ? Nếu không có anh ta hẳn là sẽ không có một Tiên Dung như bây giờ, nhưng cũng hẳn là sẽ không có được Minh Tùng và Ngọc Hân như bây giờ… Thật khó tin bàn tay anh ta có thể sắp xếp cuộc đời không chỉ của một con người…
- Anh sao vậy ?
Một giọng nói nhẹ nhàng điểm lo lắng làm Tùng giật mình trở về với thực tại… Dù mọi chuyện có diễn ra như thế nào bây giờ với anh cũng không nên quan trọng nữa, chẳng phải anh đã có Ngọc Hân sao ? Cô ấy mới chính là điều quan trọng nhất… còn Nam Thành chắc gì anh ta đã có được hạnh phúc trong cả 15 năm qua công phu vì anh tính toán… Coi như là một nô bộc cho anh đi!
Nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh Hân, Tùng vòng tay ôm lấy cô, anh thủ thỉ:
- Anh đang nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy em… Anh cũng đứng từ đó và em cũng ngồi như thế này…
Tùng cười khúc khích:
- Nếu ngày đó anh cũng bước đến và ôm em như thế này thì sao ?
Hân cũng bật cười, cô vòng tay ôm lấy Tùng:
- Thì chắc chắn là em sẽ đánh anh!
- Vậy bây giờ em có muốn đánh anh không ?
- Không…
Tùng nhìn xuống đỉnh đầu Hân, cúi xuống, anh khẽ hôn lên tóc cô… Một cảm giác hạnh phúc ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh…
- Hân, em biết khi nào ở đây có nhiều táo như vậy không ?
Tựa đầu lên ngực Tùng, Hân hơi nhiu nhíu mi rồi khẽ lắc đầu:
- Em không biết…
Tùng nghịch ngợm một lọn tóc đen nhánh trên đầu Hân:
- Là từ khi anh đưa em đến vườn táo, chẳng phải em rất thích táo sao ? Còn nói muốn trồng thật nhiều nữa…
Cảm giác ngọt ngào dâng lên làm tim Hân bỗng đập nhanh, cô bĩu môi hờn dỗi xì một tiếng:
- Anh có cả vườn rồi chưa đủ sao ?
Tùng mỉm cười:
- Anh muốn ở nơi đây, nơi mà chúng mình sẽ sống cả đời sẽ trồng thật nhiều táo…
- Vẫn không thể nhiều bằng ở vườn táo đó được…
Hân ngước mắt lên nhìn Tùng mong chờ:
- Hôm nào em có thể đến đó chơi không ? Em rất muốn đến đó….
Tùng nhìn vào ánh mắt long lanh chờ đợi của Hân có chút bất đắc dĩ, không thể từ chối buông một câu:
- Được rồi… hôm nào rảnh anh sẽ đưa em đi…
Hân cười toe:
- Cảm ơn anh!
- Không cảm ơn suông được!
Hả? Hân ngước lên nhìn Tùng có vẻ khó hiểu, đôi mắt cô mở to nhìn anh ngỡ ngàng khi đột nhiên anh nhanh nhẹn cúi xuống, đôi môi mềm phủ lấy môi cô, nuốt gọn những lời cô định nói. Vòng tay của anh quanh eo cô cũng tự nhiên siết chặt lại… Hạnh phúc chậm rãi lan tỏa ra xung quanh làm ánh trăng cũng xấu hổ trốn vào sau mây….
- Hân, em còn nhớ nơi này chứ ?
- Nhớ chứ! – Hân nhìn quanh bằng đôi mắt thích thú, đã nhiều năm như vậy mà nơi này vẫn không hề thay đổi… Dường như chỉ có cô là thay đổi và cảm thấy mọi thứ dường như trở nên nhỏ bé hơn.
Dừng xe lại bên sảnh chính, Tùng mở cửa xe, bước ra đứng bên cạnh Hâ, nắm bàn tay cô thật chặt, đôi mắt anh rạng ngời hạnh phúc nhìn cô :
- Đây là nơi chúng ta sẽ sống cùng nhau…
Hân nhìn anh, trong lòng dâng lên thật ngọt ngào… Mỉm cười, cô hướng đôi mắt đến ngôi nhà đồ sộ trước mặt… Đã rất lâu rồi, ngày đó khi đến đây, cô đã nhìn thấy một biệt thự rực rỡ trong ánh sáng, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ly rượu chạm vào nhau, trên con đường nhỏ là một đường dài những chiếc ô tô đắt tiền sang trọng… Hôm nay nơi đây có vẻ thật yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp, tiếng chim rất nhỏ và tiếng gió thổi lá cây xào xạc…
Nơi đây giờ sẽ là nhà của cô! Nơi cô đã gặp Tùng, và bây giờ sẽ là nơi cô cùng anh đi đến hết cuộc đời….
Đột nhiên Hân cảm thấy trong lòng thật xúc động…
Tùng quàng tay qua vai Hân kéo cô lại gần:
- Em có hạnh phúc không ?
Hân cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, khẽ nói:
- Em rất hạnh phúc!
- Vào nhà thôi!
Tùng nắm lấy tay Hân bước chầm chậm vào bên trong. Cánh cửa gỗ lớn vừa mở ra, ông quản gia và những người làm đã đứng xếp thành hàng giữa phòng rộng lớn. Hân nhìn quanh căn nhà chớp chớp mắt muốn ngộp thở… Vào trong mới thấy nó thật rộng… Đây là nơi cô sẽ sống sao ? Thật tuyệt! Có thể chạy nhảy mà vẫn không phải ra ngoài…
Tùng nhìn vẻ mặt thích thú của Hân không nhịn được khóe môi cong thành một nụ cười ấm áp, anh tin là Hân tạm thời sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh…
Ông quản gia nhanh nhẹn bước đến trước mặt hai người với vẻ mặt tươi cười:
- Cậu chủ, cô chủ!
- Được rồi!- Tùng mỉm cười khoát tay với ý không cần, cầm tay Hân bước đến trước mặt tất cả những người làm đang đứng xếp thành hàng:
- Từ hôm nay cô ấy sẽ là nữ chủ nhân ở đây! Mọi người hãy làm việc cho tốt!
Tất cả đồng thanh như một :
- Vâng, cậu chủ, cô chủ!
- Được rồi! Mọi người mau đi làm việc đi!
Hân chớp chớp mắt từ đầu đến cuối, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy ngượng ngùng không quen, đâu cần phải câu nệ phức tạp như vậy chứ!
Minh Tùng dường như rất vui vẻ nên không buồn để ý đến biểu tình của Ngọc Hân, quay sang hỏi ông quản gia :
- Ông bà đến rồi chứ ?
- Vâng, ông chủ và bà Thúy Lan đang ngồi đợi cậu chủ, cô chủ trong phòng ăn ?
- Tốt! Bảo nhà bếp dọn bữa ngay đi!
- Vâng!
Tùng nắm tay Hân bước đi, Hân chớp chớp mắt nhìn anh, cô vừa nghe đến tên mẹ cô a! Không giấu được ngạc nhiên, Ngọc Hân vội níu lấy tay anh :
- Tùng, mẹ em đến sao ?
Tùng quay đầu lại với cái nhíu mày không vui:
- Giờ là lúc nào mà em còn mẹ em mẹ anh ?
- A!- Hân cười vô tội- Em chỉ thói quen thôi mà… Mẹ…mẹ đến đây sao ?
Nhìn vẻ mặt phấn khích mong đợi của Hân làm Tùng không ngăn được nỗi bực đang tan dần đi trong lòng, mỉm cười một cái sủng nịnh;
- Phải! Hôm nay là ngày đầu tiên em về nhà chồng, anh không muốn em cảm thấy không thoải mái!
Hân chớp chớp mắt nhìn anh rồi cười toe, anh cũng rất tâm lý a!
Cánh cửa phòng ăn vừa mở, Hân đã nhìn thấy bóng hai người ngồi trên chiếc bàn gỗ dài, khăn phủ bàn trắng tinh. Bà Thúy Lan và ông Văn Quý đang nói chuyện rất vui vẻ.
Tiếng cửa mở đồng thời làm hai ông bà đều ngước mắt ra cửa. 4 người nhìn nhau đều không giấu được vẻ
kinh hỉ.
- Chúng con chào ba mẹ! – Tùng mỉm cười nhìn hai ông bà
Bà Thúy Lan bật dậy khỏi ghế, bước đến bên cạnh Ngọc Hân đã sớm vọt ra khỏi bàn tay Tùng, hai người ôm chầm lấy nhau.
- Mẹ!
- Hân…- bà Thúy Lan nói giọng xúc động- Để mẹ nhìn con nào….
- Chà chà… con gái mẹ béo lên nha!- bà nhìn quanh quanh Hân một cách thích thú
Hân cười khổ:
- Mẹ…con mới chỉ đi có 2 tuần chứ đâu phải 2 năm!
Bà Thúy Lan dường như không để ý lời Hân, quay sang nhìn Minh Tùng :
- Hai đứa đi chơi vui chứ ?
Tùng mỉm cười:
- Rất vui ạ!
Ông Văn Quý ngồi đầu bàn bên kia chợt mỉm cười:
- Thôi nào cùng ngồi xuống rồi từ từ nói!
Bữa tối diễn ra trong vui vẻ, phải đến 10h30 bà Thúy Lan mới không đành lòng trở về. Tiễn mẹ ra xe, Hân nhìn theo chiếc xe với ánh mắt tiếc nuối, mẹ cô dường như cũng đang cảm thấy rất hài lòng. Trong suốt bữa ăn bà nói rất nhiều, cả ông Văn Quý và Minh Tùng dường như đều rất hợp nói chuyện với bà. Một không khí ấm áp suốt bữa tối làm Hân bất giác mỉm cười, hạnh phúc ùa đến với cô giống như một cơn mưa bất chợt… không muốn dứt.
- Em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy ?
Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói trầm ấm. Không cần ngoảnh mặt lại, Hân cũng biết đó là ai, vòng tay không tự chủ mà tự tìm đến một hơi ấm bên cạnh, Hân nhẹ giọng nói:
- Em cảm thấy rất hạnh phúc… Cảm ơn anh…
Tùng nhìn xuống đỉnh đầu Hân cười khẽ, trong đôi mắt cũng là một mảng ấm áp cùng yêu thương:
- Em muốn đi dạo không ?
Khu vườn của biệt thự Advanced Travel là một khu vườn rất rộng được bao quanh và ngoằn nghèo những con đường mòn đầy trúc, những hồ nước đầy sen trắng. Con đường khúc khuỷu nhè nhẹ mùi hương hoa lan và những gốc táo xù xì, dưới ánh trăng sáng mờ ảo những đốm nhỏ màu đỏ chót của những quả táo chín.
Ngọc Hân đã từng đến đây một lần và chỉ một lần, qua mỗi bước chân dường như một mảnh kí ức lại trở về một thời tuổi thơ nghịch ngợm… Cô với Tiểu Bạch trên vai thích thú lẻn qua cánh cổng cửa hậu, tò mò trên những con đường trúc nhỏ ngập ánh trăng….
Một luồng gió mát thổi qua làm tóc Hân khẽ bay bay, Tùng nhìn theo dáng cô dường như nhớ lại hình ảnh một cô bé kì lạ trong chiếc váy trắng với nụ cười khanh khách trong trẻo… Khung cảnh trong khu vườn so với ngày đầu tiên anh gặp cô không thay đổi là bao nhiêu, chỉ có những khóm trúc trở nên già đi một màu vàng úa, lấp ló những chồi non và thân trúc xanh mới… Những gốc lan dường như cũng trở nên nhỏ bé hơn so với anh và trong khu vườn có thêm sắc đỏ của táo từ khi anh đưa cô đến vườn táo của Advanced Travel… Anh đã nghĩ Hân nhất định sẽ rất thích thú khi biết trong khu vườn của hai người có thêm những gốc táo.
Đột nhiên bước chân Hân dừng lại trước một bàn đá cẩm thạch, dưới ánh trăng, từng đốm lấp lánh phát sáng trên nền đá nổi bật… Đôi mắt cô nhìn vào chiếc bàn, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Tùng đứng đó nhìn Hân, ánh mắt anh như bị thôi miên nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trước mặt, ánh mắt lấp lánh trong veo, làn da bạch ngọc dường như đang lấp lánh dưới ánh trăng, cánh môi anh đào ươn ướt khẽ cong lên tạo thành một nụ cười làm trái tim anh chao đảo… Mái tóc đen dài khẽ bay bay tỏa ra mùi đinh hương dìu dịu… Đây chính là cảm giác của ngày xưa, cảm giác của hôm nay, cảm giác của anh về Ngọc Hân người con gái mà lòng anh yêu thương. Minh Tùng đã từng nghĩ rằng anh sẽ không thể tìm lại được cảm giác chân thực này nữa, khi đưa Tiên Dung đến đây… anh đã không thể tìm thấy hình bóng của cô bé ngày nào, nhưng bây giờ thì anh đã tìm thấy và đã mang cô ấy trở về…
- Đây là nơi em đã gặp anh đúng không ?
Ngọc Hân nhìn vào chiếc bàn không chớp mắt.
- Phải…- Minh Tùng mỉm cười
- Nhanh thật…mới đó mà đã 15 năm rồi…
………………………..
- Anh có thấy chúng mình có duyên không ?
Hân ngồi xuống ghế, ánh mắt hướng ra xa giống như nhớ lại về một kí ức xa xôi..
- Gặp nhau rồi lại chia ly…rồi lại gặp nhau…lại chia ly… và cuối cùng vẫn gặp nhau… giống như có chúa trời thực sự tồn tại vậy…
Nụ cười hiển hiện trên môi cô ngọt ngào.
Đứng bên một khóm trúc trong bóng đêm, Tùng cau mày khi trong đầu anh lại hiện lên sự tính toán của Nam Thành… Anh cũng không biết bản thân mình nên tức giận hay nên cảm ơn anh ta đây ? Nếu không có anh ta hẳn là sẽ không có một Tiên Dung như bây giờ, nhưng cũng hẳn là sẽ không có được Minh Tùng và Ngọc Hân như bây giờ… Thật khó tin bàn tay anh ta có thể sắp xếp cuộc đời không chỉ của một con người…
- Anh sao vậy ?
Một giọng nói nhẹ nhàng điểm lo lắng làm Tùng giật mình trở về với thực tại… Dù mọi chuyện có diễn ra như thế nào bây giờ với anh cũng không nên quan trọng nữa, chẳng phải anh đã có Ngọc Hân sao ? Cô ấy mới chính là điều quan trọng nhất… còn Nam Thành chắc gì anh ta đã có được hạnh phúc trong cả 15 năm qua công phu vì anh tính toán… Coi như là một nô bộc cho anh đi!
Nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh Hân, Tùng vòng tay ôm lấy cô, anh thủ thỉ:
- Anh đang nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy em… Anh cũng đứng từ đó và em cũng ngồi như thế này…
Tùng cười khúc khích:
- Nếu ngày đó anh cũng bước đến và ôm em như thế này thì sao ?
Hân cũng bật cười, cô vòng tay ôm lấy Tùng:
- Thì chắc chắn là em sẽ đánh anh!
- Vậy bây giờ em có muốn đánh anh không ?
- Không…
Tùng nhìn xuống đỉnh đầu Hân, cúi xuống, anh khẽ hôn lên tóc cô… Một cảm giác hạnh phúc ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh…
- Hân, em biết khi nào ở đây có nhiều táo như vậy không ?
Tựa đầu lên ngực Tùng, Hân hơi nhiu nhíu mi rồi khẽ lắc đầu:
- Em không biết…
Tùng nghịch ngợm một lọn tóc đen nhánh trên đầu Hân:
- Là từ khi anh đưa em đến vườn táo, chẳng phải em rất thích táo sao ? Còn nói muốn trồng thật nhiều nữa…
Cảm giác ngọt ngào dâng lên làm tim Hân bỗng đập nhanh, cô bĩu môi hờn dỗi xì một tiếng:
- Anh có cả vườn rồi chưa đủ sao ?
Tùng mỉm cười:
- Anh muốn ở nơi đây, nơi mà chúng mình sẽ sống cả đời sẽ trồng thật nhiều táo…
- Vẫn không thể nhiều bằng ở vườn táo đó được…
Hân ngước mắt lên nhìn Tùng mong chờ:
- Hôm nào em có thể đến đó chơi không ? Em rất muốn đến đó….
Tùng nhìn vào ánh mắt long lanh chờ đợi của Hân có chút bất đắc dĩ, không thể từ chối buông một câu:
- Được rồi… hôm nào rảnh anh sẽ đưa em đi…
Hân cười toe:
- Cảm ơn anh!
- Không cảm ơn suông được!
Hả? Hân ngước lên nhìn Tùng có vẻ khó hiểu, đôi mắt cô mở to nhìn anh ngỡ ngàng khi đột nhiên anh nhanh nhẹn cúi xuống, đôi môi mềm phủ lấy môi cô, nuốt gọn những lời cô định nói. Vòng tay của anh quanh eo cô cũng tự nhiên siết chặt lại… Hạnh phúc chậm rãi lan tỏa ra xung quanh làm ánh trăng cũng xấu hổ trốn vào sau mây….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.