Lửa Tình

Chương 44

Su (ball_4m)

31/05/2013

Ngọc Hân bước ra khỏi bồn tắm, chọn một bộ váy màu xanh nhạt, Hân chải nhẹ mái tóc đen dài thẳng xuống giống như một dòng suối nhỏ… Đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, cô bỗng nhớ đến Tiên Dung. Cũng là một vóc người tương tự như cô, cũng một mái tóc đen dài…chỉ có điều cô gái đó có vẻ thích màu trắng… Cô cũng thích màu trắng nhưng đó không phải màu duy nhất cô thích, so với màu trắng màu xanh có vẻ dịu dàng hơn… Chỉ có ba cô là thích màu trắng, ông luôn nói rằng cô mặc màu trắng thật đẹp… Từ khi ba mất, cô rất ít khi mặc màu trắng mặc dù ai cũng nói cô mặc màu trắng rất hợp… Hân cũng không hiểu vì sao cô lại không muốn mặc màu trắng nữa, chỉ biết rằng màu trắng làm cô cảm thấy thật tang tóc , giống như cô đã mất ba vậy…

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiên Dung, Ngọc Hân cảm thấy trong lòng vừa thương cảm lại vừa xen lẫn thương hại… Cô gái đó cũng thật bất hạnh… Màu trắng đúng là màu của tang thương… Chính vì yêu nên mới bất hạnh, xét ở một khía cạnh nào đó, cô cũng thật có lỗi với cô ấy…

Dù trong lòng không còn để ý quá nhiều nhưng Hân cũng cảm thấy tò mò… Minh Tùng thực sự sẽ để mặc

Tiên Dung sao ? Giữa hai người thực sự dù không có tình yêu thì cũng là tình bạn, đã gắn bó lâu như vậy… Tình cảm của Tiên Dung rõ ràng đã làm MinhTùng cảm động, là anh không quan tâm hay không muốn nói cho cô biết ? Anh sợ cô buồn chăng ? Mà chắc chắn nếu biết nhất định là cô sẽ buồn… Ngọc Hân chợt thở dài… Làm một người bao dung thật khó !

Mong rằng… Tiên Dung sẽ tự tìm được hạnh phúc của mình…

Cốc cốc cốc !!

Tiếng gõ cửa làm Hân giật mình, nhìn ra cửa :

- Mời vào !

Cánh cửa khẽ mở, một gương mặt cô gái bước vào mỉm cười :

- Ông chủ và cậu chủ đang đợi cô xuống ăn sáng !

A ! Một ý nghĩ chợt xẹt qua làm Hân giật nảy. Cô quên mất là ở đây cô còn có một ông bố chồng nữa !

Đứng bật dậy, Hân bước vội ra cửa :

- Xuống thôi !

Chắc chắn là sẽ không có cô con dâu nào mới ngày đầu tiên về nhà chồng đã ngủ nướng hơn cả ba mẹ chồng, không chỉ thế ông còn đang phải ngồi đợi cô xuống ăn sáng… Cười khổ một cách bất đắc dĩ, Hân bước thật nhanh nhưng bước chân cô lại trở nên rón rén khi đến gần phòng ăn… Biệt thự này thật là rộng, đến cái phòng ăn cũng lớn gần bằng căn nhà cô và mẹ ở. Đứng tần ngần trước cửa, Hân không ngừng trách mình chỉ vì một phút ngủ nướng mà quên mất mình giờ đã có chồng… Có chồng tức là phải làm đủ trách nhiệm người vợ rồi con dâu nữa a… Bất chợt những hình ảnh con dâu trong phim hiện lên trước mắt làm Hân không khỏi rùng mình. Nhưng đó là mẹ chồng- nàng dâu a, ba chồng chắc không đến nỗi khó tính vậy chứ ?

Đấm đầm hai tay vào nhau một cách khổ sở, Hân khẽ lẩm bẩm :

- Chết thật ! Sao lại cứ nghĩ như vẫn còn ở Vinpearl Land chứ !

…………….

- Làm sao bây giờ ?

…………………………..

Đứng bên ngoài không được mà đột ngột bước vào cũng không xong….Hân đi đi lại lại trước cửa phòng, răng cắn môi bối rối không biết làm sao.

Cô người làm bước theo sau Hân, thấy cô cứ đứng phân vân trước cửa không bước vào vội nhanh nhẹn bước đến :

- Cô chủ mời vào !

Bàn tay đặt trên tay cầm đã muốn mở ra làm Hân không khỏi giật mình :

- Khoan đã !

Cạch !

Không ngăn cản kịp, Hân chỉ biết cúi mặt nghe tiếng cánh cửa mở ra. Trong lòng âm thầm một tiếng chết rồi !

- Hân, em làm sao vậy ?

Trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói quen thuộc làm Hân bất giác ngẩng mặt lên. Đôi mắt cô mở to nhìn vào gương mặt Minh Tùng dường như cũng đang khó hiểu nhìn cô. Đột nhiên bàn tay anh đặt lên trán cô, đôi lông mày cau lại lo lắng :

- Em cảm thấy không khỏe à ?

- Không…không…

Hân bối rối lắc đầu.

- Ừm..không nóng !- Tùng mỉm cười

- Sao…sao anh lại ra đây ?- Hân chớp chớp mắt nhìn Tùng

- Dĩ nhiên là định lên phòng tìm em… Sao lâu như vậy mới xuống ? Mà sao còn đứng đây ? Mau vào ăn sáng ! Ba đợi lâu rồi !



Bàn tay anh chợt nắm lấy tay Hân định lôi vào.

Hân theo phản xạ chợt ngăn cản :

- Khoan…khoan đã…

Tùng quay lại nhìn Hân có vẻ khó hiểu :

- Sao thế ?

- Ba…ba…có tức giận không ?

Tùng chớp chớp mắt, anh thực sự không hiểu cô vợ của anh đang nói cái gì a! Ba tại sao phải tức giận ?

Khuôn mặt Hân lộ vẻ khổ sở thực sự, đôi mắt to long lanh nhìn anh như cầu cứu:

- Em biết là em không tốt… con dâu mới về nhà chồng thì không nên..để ba mẹ phải đợi… nhưng mà….nhưng mà….

Tùng nhìn gương mặt lo lắng của Hân thì trong lòng khẽ oành một tiếng, tiếng cười đã muốn thoát ra nhưng nhanh chóng anh lại cố kiềm chế. Nắm chặt lấy tay Hân, anh nhìn Hân có vẻ trách cứ:

- Ba rất tức giận! Em đã biết sao còn xuống muộn như vậy ? Tốt nhất em nên chuẩn bị tinh thần bị mắng, anh cũng không bao che cho em được đâu !

Mắt đẹp nhìn Tùng đã muốn đỏ lên, đôi lông mày khẽ cau lại vừa lo vừa giận… Đây là lần đầu tiên Tùng cứ như vậy bỏ mặc cô nha! Răng cắn môi, cô nhìn anh tức tối:

- Anh…anh…

- Gì chứ ?- Tùng tỏ vẻ không quan tâm- Đây là lỗi của em! Anh nãy giờ ngồi nghe ba mắng đã muốn nổ lỗ tai rồi!

Hân bắt đầu cảm thấy cô phải chăng nên hối hận vì đã lấy anh! Minh Tùng là tên đầu heo! Thầm mắng trong lòng, bàn tay bé nhỏ giật mạnh khỏi tay anh, gương mặt đỏ bừng vì tức giận:

- Không cần anh nữa!

Minh Tùng là một con rùa rụt cổ! Là ác ma không có lương tâm! Ngọc Hân vừa bước đi trầm trọng vừa trong lòng thầm lẩm bẩm. Bàn tay đặt lên tay cầm, nhìn sang gương mặt « không muốn quan tâm » của Minh Tùng bên cạnh, Hân lườm anh một cái rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Hít một hơi thật dài lấy can đảm, Hân nhìn lên phía đầu trên của chiếc bàn dài gỗ mun bóng loáng, ông Văn Qúy cầm tờ báo trên tay chợt hạ xuống, nhìn Hân đang cúi gằm mặt như bối rối mỉm cười.

Trong khi ông chưa kịp nói lời chào mừng con dâu của một ông bố chồng đích thực thì Hân đã ngước lên nhìn ông bằng gương mặt hối lỗi :

- Con…à…con xin lỗi…vì đã để ba phải đợi…

…………………………

- Con biết là…con dâu không nên ngày đầu tiên đã….nhưng mà…nhưng mà….

Thật sự là cô không có lí do gì có thể biện hộ cho trường hợp này a !

- Con…con xin lỗi….

Cuối cùng cô chỉ còn cách cúi xuống như một con mèo ngoan ngoãn nhận lỗi của mình.

Ông Văn Quý nhìn Hân có vẻ khó hiểu, nhưng những biểu tình trên gương mặt Hân làm ông có cảm giác giống một đứa trẻ đang nhận lỗi, nụ cười chợt bật ra :

- Con gái, con đang nói gì vậy ?

- Dạ….

Tiếng nói nhẹ nhàng của ông Văn Quý không chút hờn giận làm Hân ngước lên nhìn ông càng có vẻ hoang mang. Đôi mắt trong suốt nhìn ông chớp chớp dường như cũng không hiểu.

Ông Văn Qúy cười hiền :

- Ba…không hề có ý định trách con chuyện đó !

- Dạ ?

Hân ngơ ngác nhìn ông. Đây là chuyện gì ?



- Ha ha… !!!! Ha ha !!!!

…………………………………

Minh Tùng đứng sau Hân nãy giờ cuối cùng đã không nhịn được mà tiếng cười vang lên ha hả. Đập tay lên trán một cách bất đắc dĩ, anh không thể ngưng được buồn cười nhìn vào gương mặt bối rối đến tội nghiệp của Ngọc Hân lúc đó.

Cả ông Văn Quý và Ngọc Hân đều quay lại nhìn Tùng. Hóa ra đây là kẻ gây ra mọi chuyện ! Kẻ đang cười một cách sung sướng !

Tiếng cười của Minh Tùng đột nhiên dừng lại khi anh nhận ra một đôi mắt đẹp đang trừng anh đến tóe lửa giận.

- Minh Tùng ! Anh đáng chết !

Bàn tay bé nhỏ nhanh chóng muốn đánh về phía Tùng làm anh bất giác lùi lại, cố nén cười nhưng khóe môi vẫn không tự chủ được mà cong lên. Một cách nhanh nhẹn, Tùng tóm lấy hai tay Hân một cách gọn gàng:

- Vợ yêu, khi nãy rất đáng yêu !Không cần để khuôn mặt này, không đáng yêu chút nào!

Hâm bặm môi tức giận, gương mặt đỏ bừng cố kéo tay lại nhưng không được, bàn tay anh cứng rắn mà nhẹ nhàng vẫn giữ chặt lấy hai cổ tay của cô:

- Buông ra! Em đánh chết anh!

Tiếng cười của Tùng vẫn ngả ngớn, khuôn mặt anh tiến lại thật gần gương mặt đỏ bừng giận dữ của Ngọc Hân, trong lòng thật vui vẻ.

- Vợ yêu, anh chỉ đùa chút thôi! Không cần phải giận như vậy !

- Đùa vui lắm sao ?

Nhìn gương mặt tức giận của Hân, Tùng chợt hòa hoãn:

- A! Vợ yêu giận như vậy, một chút cũng không vui!

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! anh là kẻ thức thời! Không nên châm ngòi vào đám lửa hừng hực cháy nữa a!

- Không vui này!

Hân kêu lên, bàn chân chợt muốn giẫm thật mạnh lên chân Tùng… Nhưng nụ cười nửa miệng lại hiện lên trên môi anh tươi như hoa, mọi kiểu tấn công của Hân anh là người biết rõ nhất, như thế nào lại không thể tránh ?

Nhẹ nhàng tránh khỏi bàn chân yêu kiều nếu không sẽ phải sưng đỏ cả tuần, Tùng nhanh nhẹn vòng tay bế bổng Hân lên làm cô kêu lên một tiếng.

Tiếng anh tràn ngập ý cười:

- Vợ yêu, không cần như vậy tức giận, sẽ mau già!

- Mau thả em xuống! Anh làm gì vậy ??

Hân cố giẫy giụa, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay bé nhỏ cố đẩy lên vai anh nhưng một chút cũng không suy chuyển, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Có Hân, mỗi ngày của anh lại là một trang sách thú vị.

- A! Không cần nhăn mày! Mặt sẽ có nhiều vết nhăn!

.................................

- Không được nghiến răng như vậy, thật dữ dằn a!

..................................

- Em đánh chết anh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Ha ha ha!!!!

Ông Văn Quý ngồi bên kia phòng, nhìn đôi trẻ hạnh phúc cũng chợt cảm thấy vui vẻ… Cái tình tùy tiện của Tùng có lẽ là thừa hưởng của ông nhưng dường như còn hơn cả ông nữa! Ít nhất ông cũng không bao giờ dám trước mặt ba mẹ mà đùa nghịch với bà Kim San, hoặc bà ấy cũng chưa bao giờ chịu ở dưới vòng tay của ông nghe lời và ngoan ngoãn, ông cũng không có được sức mạnh ấy… Con trai ông có lẽ là có được hạnh phúc hơn ông, được là người đàn ông bảo vệ người phụ nữ của mình…

Mỉm cười nhẹ nhõm, chợt ông nói:

- Hai đứa! Ông già này rất đói rồi!

Cả Minh Tùng và Ngọc Hân đều chợt quay lại nhìn ông, Tùng mỉm cười sung sướng trong khi Hân xấu hổ huých tay lên sườn anh một cái trước khi bước nhanh khỏi vòng tay anh.

Tùng kêu nhẹ một tiếng vì bị đánh bất ngờ, nhìn theo dáng đi bỏ trốn của Hân chợt bật cười. Ngước lên nhìn ông Văn Quý, ông dường như cũng đang cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook