Lửa Tình

Chương 43

Su (ball_4m)

31/05/2013

Sáng hôm sau, khi Ngọc Hân tỉnh dậy là khi một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt. Thắt lưng chợt có thêm một vòng ôm ấp, nheo nheo mắt, Hân cố nhìn vào gương mặt đang cười cười của Tùng.

Giọng anh nhẹ nhàng :

- Dậy thôi! Em đúng là sâu ngủ!

Hân hít một hơi thật dài, cái miệng nhỏ khẽ cong lên những tiếng ư ư rất nhỏ, xoay người ôm chăn tiếp tục…nướng:

- Anh thực phiền…

Minh Tùng híp mắt lại nguy hiểm, nhìn gương mặt hồng hào của Hân dần dần giãn ra, tiếng thở cũng bắt đầu trở nên đều đều. Cô vợ này đúng là đã được anh cưng chiều đến hư rồi!

Ngón tay của anh không hề báo trước chọc nhẹ vào hai bên sườn Hân:

- Còn chưa tỉnh anh sẽ không tha!

Tiếng cười của anh vang lên giòn giã trong khi đó tiếng cười của Hân cũng bất đắc dĩ mà thoát ra.

- Aaaaa! Buồn quá! Anh làm gì vậy ?

……………………

- Đừng cù nữa!!! Aaaa! Ha haha…

…………………….

Hân phải cười bất đắc dĩ đến muốn chảy nước mắt, gương mặt đỏ bừng nhanh chóng tỉnh ngủ, mắt đẹp nhìn Tùng trừng trừng. Gương mặt anh nhanh chóng áp sát:

- Thế nào? Còn muốn ngủ nữa không ?

Hân bặm môi nhìn Tùng căm phẫn:

- Anh thật xấu!

Nắm đấm nhỏ bé cũng không ngừng đấm lên người anh bực bội, tại ai mà cả đêm qua cô không được ngủ ngon chứ, mặt trời còn chưa lên đến ngọn cây đã vội bên tai cô rít gào, Hân cảm thấy mí mắt vẫn còn nặng trĩu muốn ngủ tiếp, nhưng nhìn vào gương mặt đang cười như hoa nhìn mình thì không cách nào nhắm mắt nổi.



- Vợ yêu….

Tiếng Tùng ngọt ngào, hơi thở âm ấm phả quanh chop mũi làm hai má Hân dần bừng đỏ

- Buổi sáng thức dậy tinh thần có vẻ tốt lắm a!

Giọng của anh thập phần mờ ám mà bàn tay cũng không hề an phận. Hân nhìn Tùng toàn thân căng thẳng, tim cô bỗng đập thình thịch, vội vàng đẩy anh ra, cô luống cuống bật khỏi giường như lò xo:

- Em…em đi tắm!

Tùng nhìn theo dáng đi hấp tấp của Hân thì bật cười. Anh nhớ đến gương mặt say ngủ của Hân hiền dịu như một em bé làm đôi mắt anh không rời đi được, cô ngủ ngon đến nỗi chính anh cũng không nỡ đánh thức. Mãi cho đến khi cảm thấy mặt trời đã lên thật cao, ánh nắng dìu dịu bắt đầu chói lóa chiếu vào trong phòng qua rèm cửa, anh mới nhéo nhéo cái mũi của Hân làm cô tỉnh dậy, sáng nay anh còn muốn đưa Hân đến một nơi a…

Tùng nhanh nhẹn bật dậy, nhìn đồng hồ đã 8h sáng, anh gọi điện thông báo cho Hoàng Anh sẽ đến công ty sau bữa trưa rồi bước ra ngoài. Đôi mắt anh sáng lấp lánh, nụ cười hạnh phúc dường như không thể ngừng làm cho những người làm nhìn thấy anh đều cảm thấy vui vẻ. Đúng là tình yêu a!

Khi Tùng bước đến cầu thang cũng là lúc ông Văn Quý bước đến, ông mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cầm mũ lưỡi trai trên tay, bước đi của ông nhanh nhẹn không thua kém một chàng trai nào. Nhìn thấy anh, ông cười ha hả:

- Con trai, thức dậy sớm thế!

Khoác tay lên vai anh, ông khẽ thì thầm thêm:

- Ngày xưa, ta với mẹ con khi mới cưới, trời chưa tối là còn chưa muốn xuống giường đâu!

Tùng chớp chớp mắt, chuyện này là lần đầu tiên anh được nghe a! Nhìn ông Văn Quý có vẻ kinh ngạc, anh cười:

- Mẹ mà cũng có thể nhiệt tình như vậy ?

Câu hỏi của anh vừa đùa vừa chân thật, không hề có ý châm chọc nhưng gương mặt ông Văn Quý lại nhanh chóng tối lại. Ông khẽ thở dài:

- Phải…khi đó chưa có Advanced Travel…nhưng ba thật hạnh phúc…

Minh Tùng nheo nheo mắt nhìn sang ông Văn Quý, cảm nhận rõ sự mất mát của ông. Nếu là khi xưa, anh chỉ là một đứa trẻ biết rằng ba mẹ mình không hề hạnh phúc, đã có lúc anh cảm thấy oán hận cả hai người. Khi lớn lên, chịu sự kìm kẹp của mẹ, anh lại dành hết tâm trí cho việc học hành, xây dựng sự nghiệp… Anh và ba mẹ dường như chưa có một khoảng thời gian nào là thực sự dành cho nhau như một gia đình thực thụ, bản thân anh cũng nhận thấy rõ giữa ba mẹ anh không phải không có tình yêu nhưng dường như đã bị một bức tường nào đó ngăn lại… Với mẹ anh, đó là bức tường quyền lực, với ba anh đó là những quý cô chân dài…

Anh bây giờ không còn cảm thấy oán hận ai nhưng lại cảm thấy trong trái tim mình dường như đang hụt hẫng.



Nhìn sang gương mặt vẫn mỉm cười nhưng trong đáy mắt đã một tầng kí ức buồn bao phủ của ông Văn Quý, Minh Tùng không khỏi cảm thấy xót xa… Ba anh mặc dù luôn lăng nhăng nhưng luôn đối với anh rất hiền, dù ông chưa bao giờ quan tâm anh lớn lên ra sao nhưng anh biết đó là vì mẹ anh đã giành hết phần giáo dục anh với ông, bà luôn nói ông là người không có ý chí, một người cha như vậy sẽ chỉ làm cho anh đi xuống…

Ông chưa bao giờ nặng lời với bà, cũng chưa bao giờ cãi cọ cho đến khi ông có một quý cô chân dài đầu tiên… Mẹ anh dường như cũng không quan tâm…

Cuộc hôn nhân giữa hai người giống như một sự ràng buộc nhưng không ai muốn phá bỏ… Mẹ anh không quan tâm đến chuyện của ba anh, ba anh cũng không hề dẫn một quý cô nào về nhà, ông chỉ ở bên ngoài và cũng chưa bao giờ trước mặt anh nhắc đến những chuyện này… Ở một khía cạnh nào đó, mặc dù ba anh không có tài kinh doanh, không có chí lớn nhưng là một người cha tốt… Ông không nói xấu mẹ anh, cũng không phê bình, ông chỉ lẳng lặng hỏi han đến anh và rồi lại lặng lẽ đi ra bên ngoài tìm vui… Ở một khía cạnh nào đó, ông thật bất hạnh…

- Ba định ra ngoài à ?

Minh Tùng khẽ hỏi

Ông Văn Quý cười :

- Ừ ! Ba định đi đánh golf ! Có lẽ ba sẽ làm phiền hai đứa một thời gian !

Minh Tùng nhìn gương mặt cô đơn của ông Văn Quý cảm thấy không đành lòng :

- Ba nói gì kì vậy ? Đây là nhà của chúng ta mà !

Tiếng nhà đập vào tai ông Văn Qúy giống như một cái gì đó bỏng rát….

Minh Tùng cười chân thành :

- Đây là nhà của ba, của mẹ, của con…của Hân và sẽ là của những đứa cháu của ba sau này…

Vẻ xúc động hiện lên rõ trên gương mặt ông Văn Quý, Tùng cảm nhận rõ cánh tay đặt trên vai anh cũng đang khẽ run lên. Đột nhiên ông bật cười ha hả :

- Ba thật mong đến lúc đó !- Ông nói sảng khoái- Hai đứa nên nhanh nhanh một chút !

- Ba yên tâm! Nhất định sẽ là một đội bóng!

- Đúng đúng! Con trai của ba rất giống ba ở phong độ! Ba tin là con làm được!

…………………

Tiếng cười của hai người vang dội từ đầu cầu thang, kéo dài qua phòng khách lớn, qua hành lang dài tiến vào phòng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook