Chương 56
Su (ball_4m)
31/05/2013
Kết thúc bữa sáng, Minh Tùng đứng dậy:
- Xin phép ba, con đi làm!
- Được! – Ông Văn Quý ngước mắt lên khỏi tờ báo mỉm cười.
Ngọc Hân cũng nhanh nhẹn buông đũa, cười cười:
- Em tiễn anh!
Minh Tùng không đáp, trong khi Ngọc Hân đã bước đến khoác lấy tay anh. Không hiểu hôm nay cô ấy lại muốn làm gì nữa đây ? Mấy ngày qua cô thực sự đi chơi tốt lắm nên tâm trạng cũng trở nên phấn chấn khiến anh không khỏi bất đắc dĩ cười cười.
Ra đến xe, Tùng quay lại vòng tay ôm lấy, đột nhiên nhấc bổng Hân lên làm cô la hoảng:
- Anh làm gì vậy ? Mọi người đang nhìn kìa!!
Hân đảo mắt xung quanh, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng khi những người làm bắt đầu cười tủm tỉm, mà Tùng vẫn như vậy cười vui vẻ… Mắt đẹp nhanh chóng trừng lên nhìn anh:
- Mau buông em xuống!
Tùng cười khúc khích:
- Vợ yêu, chẳng phải lưu luyến không muốn xa chồng sao ?
- Anh đừng nói linh tinh!!!- Hân kêu lên
Đặt Hân xuống nhưng vòng tay anh vẫn không muốn buông tha, giọng nói càng trở nên ngả ngớn tiến gần đến gương mặt cô:
- Vợ yêu, hôm nay lại muốn làm gì ?
A~! Hân nhìn Tùng chớp chớp mắt, không phải nhanh như vậy đã đoán ra được chứ ? Mà Tùng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hân càng thêm khẳng định! Cô ấy không phải đột nhiên muốn tiễn anh ra tận cửa đi!
- A….- Hân bối rối, nhìn vẻ mặt tươi cười của Tùng càng không biết nên nói sao.
- Có chuyện gì ?- Tùng ghé sát đến bên vành tai Hân, đôi môi anh bắt đầu trêu đùa, giọng nói cũng vì thế mà trở nên thì thầm, hơi nóng phả vào tai Hân giống như phải bỏng, cô cau mày, cố đẩy anh ra. Ở đây đông người như vậy mà Tùng lúc nào cũng tùy tiện được!
- Là…là… Kim Thư….- cô khó nhọc nói
- Kim Thư có chuyện gì ?- giọng Tùng nhàn nhạt như không muốn quan tâm, đôi môi anh còn đang muốn trêu đùa vành tai mát mẻ của Hân.
Gương mặt Hân đỏ bừng, cố giẫy ra mà không được, túm lấy áo anh, cô nói một tràng:
- Chồng Thư đi công tác, Thư ở nhà một mình nên muốn em đêm nay tới ngủ với cô ấy!
- Á!!!!
Lời vừa dứt, bên tai đã cảm nhận một trận đau, nhìn Tùng có điểm tức giận, anh lại dám cắn cô!
Vòng tay của Tùng trở nên buông lỏng, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ, anh nhìn xuống gương mặt Hân đỏ bừng, một lời cũng chưa vội nói.
Hân ngước lên nhìn Tùng, thấy vẻ mặt tươi cười lúc nãy dường như biến mất, chuyện này đâu có gì nghiêm trong, sao mặt anh khó coi như vậy ? Hân không khỏi cười khổ.
- Không được!
Cuối cùng Tùng cũng nghiêm nghị nói hai chữ làm Hân sửng sốt, há hốc đến muốn rớt hàm.
- Vì sao ?- Cô không giấu được bức xúc trong lòng, chuyện nhỏ như vậy tại sao lại không được!
Tùng buông Hân ra, lạnh lùng xoay người đi:
- Hôm nay em có hẹn với mẹ lên danh sách khách mời đúng không ? Hãy chuyên tâm làm cô dâu tốt đi!
Thái độ gì mà kì cục vậy ? Hân trong lòng vừa bức xúc lẫn khó hiểu, nhanh chóng chạy theo kéo tay Tùng lại:
- Em chỉ muốn đến ngủ với Thư một đêm, chuyện này đâu có ảnh hưởng đến làm một cô dâu tốt!!!
- Oái!!!!!
Lời vừa dứt, Hân đã chợt cảm thấy một vòng tay mạnh mẽ ùa đến, kéo lấy eo của cô, nháy mắt, cô đã áp sát vào anh, gương mặt cách nhau không đến 1cm làm tim cô đập thình thịch.
Tùng nhìn Hân mỉm cười, anh nói thật nhanh:
- Thư đâu còn là trẻ con, cô ấy làm mẹ rồi và biết cách tự chăm sóc mình! Em cũng đừng quên em đã có chồng nha, bỏ chồng phòng không gối chiếc một mình để đến nhà bạn là không hay đâu! Đám cưới chẳng mấy hôm nữa sẽ tổ chức, em không nên rảnh rỗi chạy nhảy lung tung như vậy! Nếu em không nghe lời, anh sẽ không ngại nhốt em ở nhà một lần nữa đâu!!
- Anh…anh!!!!
Tùng hôn nhẹ lên má Hân rồi nhanh chóng ngồi vào xe.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi để lại Hân giậm chân tức giận, muốn đấm theo mãi….
Hậm hực quay vào nhà, Hân đi lên cầu thang mà có cảm tưởng muốn giậm nát từng miếng gỗ mun bóng loáng.:
- Minh Tùng đáng chết!
…………………………..
- Đúng là nhỏ nhen!!
…………………………………
Vừa đi vừa lẩm bẩm mắng, chợt Ngọc Hân dừng lại khi nghe tiếng quát lớn xa xa…. Ủa? Hình như là tiếng của ông Văn Quý ? Ai làm ba tức giận như vậy a? Ngọc Hân tò mò tiến lại căn phòng, cánh cửa cũng không buồn khép…
Tiếng ông Văn Qúy đầy tức giận qua điện thoại:
- Bà thì lúc nào cũng như vậy! Đây đâu phải lần đầu tiên!
……………………
- Phải! Tôi không được tài giỏi như bà, nhưng tôi vẫn là chồng của bà, dù bà giỏi đến mấy cũng là vợ của tôi! Đừng lên giọng quát nạt với tôi!
Ông Văn Quý đi lại không ngừng, bước chân đặc biệt nghiêm trọng, mặt ông đỏ au au…
- Đừng lôi Tùng vào chuyện này, bà nghĩ bà là một bà mẹ có trách nhiệm lắm sao ? Lúc nào cũng chỉ biết ép uổng nó! Chính bà là người gây ra câu chuyện ngày hôm nay!
…………………………….
- Bà thôi đi! Nếu bà gọi về chỉ muốn biết tôi đã chết chưa thì cảm ơn tôi rất khỏe! Bà nên lo cho bản thân mình đi!
………………………………..
Ông Văn Quý tắt điện thoại rồi ném mạnh về phía góc phòng, gương mặt tức giận đỏ bừng, hai mắt muốn long lên… Đây là lần đầu tiên Hân nhìn thấy ông tức giận như vậy, cô đứng yên như trời trồng, chân cứng ngắc không thể nhấc đi.
Ông Văn Quý đột nhiên ngồi sụp xuống ghế, gương mặt mang một vẻ ảo não khó tả, trong đáy mắt là một tầng bi thương mà khóe môi lại nở một nụ cười chua chát… Đột nhiên, từ trong khóe mắt một giọt nước mắt tràn ra làm Hân bỗng nhiên mở to mắt sửng sốt… Ông đang khóc!
Ông Văn Quý vẫn ngồi im bất động, không để ý đến một bóng người đang nhìn ông lặng im… Nước mắt chảy xuống rồi khô đi rất nhanh , ông tự cười chính mình, đã nhiều năm như vậy, ông còn chờ đợi điều gì từ bà Kim San nữa ?
Thở một hơi dài, cố lấy lại vẻ mặt bình thường, ông đứng dậy… Vừa xoay người chợt dừng lại, đôi mắt nheo lại nhìn Ngọc Hân đang nhìn ông sửng sốt ở ngoài cửa…
Ánh mắt ông vừa chiếu tới, Ngọc Hân đã giật mình:
- Ba…a…con xin lỗi…con không cố ý nhưng mà….
Ông Văn Quý mỉm cười:
- Không sao… con vào đây!
Ngọc Hân bước chầm chậm lại gần, hai người cùng ngồi xuống… Ông Văn Quý nhìn Hân cười buồn:
- Con đã nghe hết à ?
- À…dạ không…chỉ một chút !- Hân nhìn ông cảm thông
Nhìn Hân hiền từ, ông Văn Quý nhẹ giọng nói :
- Hân, thật không phải khi để con nghe được câu chuyện kia… Ba và bà ấy vốn không thể hòa hợp làm một gia đình hạnh phúc !
- Chuyện này… anh Tùng có nói qua với con…- Hân nhìn ông, dường như người đang chịu đau khổ nhiều nhất chính là ông.
Cô chợt nói thật chân thành :
- Ba, nếu ba cảm thấy đau khổ….con có thể chia sẻ với ba…
Ông Văn Quý nhìn Hân một hồi rồi chợt mỉm cười, đôi mắt như hướng về xa xa, ông bắt đầu câu chuyện… Câu chuyện của rất nhiều năm trước, khi ông còn rất trẻ… Ông là người không tham vọng, không cầu tiến, tất cả những gì ông cần chính là một cuộc sống gia đình thực bình thường. Gặp và yêu bà Kim San là điều hạnh phúc nhưng có lẽ cũng là điều bất hạnh với ông… Bà Kim San ngược lại với ông là một người tham vọng rất lớn, bà luôn mơ ước là một người đứng trên một cái đỉnh thật cao để nhìn xuống…
Khi còn trẻ, ông luôn cho rằng đó là một ước mơ tuổi trẻ, ai cũng nên có, khi có gia đình, có lẽ bà sẽ khác, con cái và những công việc gia đình sẽ làm bà ấy thay đổi… Thế nhưng ông đã nhầm, thành công cám dỗ bà ấy, sự nghiệp cuốn hút bà ấy, cuộc sống bận rộn làm bà ấy trôi theo dòng chảy bất tận…đến một ngày bà ấy quên mất gia đình của mình còn tồn tại…
Hai người bắt đầu cãi nhau… Minh Tùng ra đời… nhưng những rạn vỡ trong tình cảm làm ông dường như đã bỏ quên cậu con trai của mình… ông cũng bỏ quên gia đình của mình…
- Ba tìm quên bên những cô gái trẻ, với ý nghĩa có lẽ bà ấy một lúc nào sẽ ghen chăng ?- Ông Văn Quý mỉm cười chua chát- Nhưng bà ấy không có, tất cả những gì bà ấy quan tâm là Advanced Travel, ba có cảm giác đối với bà ấy, ba chẳng còn là gì cả… Lâu ngày thành thật, trầm luân nữ sắc…những quý cô chân dài…ba trở thành một người như bây giờ…
…………………………………
- vời bà ấy, là một sự hối tiếc… nhưng với Minh Tùng, ba thật sự có lỗi với nó… Ba đã không làm đủ trách nhiệm của một người cha… Thật may mắn là nó vẫn lớn lên khỏe mạnh và thành công hơn những người khác… Có lẽ nó thừa hưởng sự thông minh của mẹ… và sự phong lưu của ba chăng ?- ông Văn Quý mỉm cười- Quan trọng hơn nữa, nó biết cách làm chủ cuộc sống, làm chủ tình yêu của mình…không như ba, là một người thất bại…
Ông Văn Quý đứng dậy, nhìn ra bên ngoài… Bóng ông đổ dài xuống nền nhà, lạnh giá, thê lương…. Ngọc Hân muốn trào nước mắt….
- Xin phép ba, con đi làm!
- Được! – Ông Văn Quý ngước mắt lên khỏi tờ báo mỉm cười.
Ngọc Hân cũng nhanh nhẹn buông đũa, cười cười:
- Em tiễn anh!
Minh Tùng không đáp, trong khi Ngọc Hân đã bước đến khoác lấy tay anh. Không hiểu hôm nay cô ấy lại muốn làm gì nữa đây ? Mấy ngày qua cô thực sự đi chơi tốt lắm nên tâm trạng cũng trở nên phấn chấn khiến anh không khỏi bất đắc dĩ cười cười.
Ra đến xe, Tùng quay lại vòng tay ôm lấy, đột nhiên nhấc bổng Hân lên làm cô la hoảng:
- Anh làm gì vậy ? Mọi người đang nhìn kìa!!
Hân đảo mắt xung quanh, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng khi những người làm bắt đầu cười tủm tỉm, mà Tùng vẫn như vậy cười vui vẻ… Mắt đẹp nhanh chóng trừng lên nhìn anh:
- Mau buông em xuống!
Tùng cười khúc khích:
- Vợ yêu, chẳng phải lưu luyến không muốn xa chồng sao ?
- Anh đừng nói linh tinh!!!- Hân kêu lên
Đặt Hân xuống nhưng vòng tay anh vẫn không muốn buông tha, giọng nói càng trở nên ngả ngớn tiến gần đến gương mặt cô:
- Vợ yêu, hôm nay lại muốn làm gì ?
A~! Hân nhìn Tùng chớp chớp mắt, không phải nhanh như vậy đã đoán ra được chứ ? Mà Tùng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hân càng thêm khẳng định! Cô ấy không phải đột nhiên muốn tiễn anh ra tận cửa đi!
- A….- Hân bối rối, nhìn vẻ mặt tươi cười của Tùng càng không biết nên nói sao.
- Có chuyện gì ?- Tùng ghé sát đến bên vành tai Hân, đôi môi anh bắt đầu trêu đùa, giọng nói cũng vì thế mà trở nên thì thầm, hơi nóng phả vào tai Hân giống như phải bỏng, cô cau mày, cố đẩy anh ra. Ở đây đông người như vậy mà Tùng lúc nào cũng tùy tiện được!
- Là…là… Kim Thư….- cô khó nhọc nói
- Kim Thư có chuyện gì ?- giọng Tùng nhàn nhạt như không muốn quan tâm, đôi môi anh còn đang muốn trêu đùa vành tai mát mẻ của Hân.
Gương mặt Hân đỏ bừng, cố giẫy ra mà không được, túm lấy áo anh, cô nói một tràng:
- Chồng Thư đi công tác, Thư ở nhà một mình nên muốn em đêm nay tới ngủ với cô ấy!
- Á!!!!
Lời vừa dứt, bên tai đã cảm nhận một trận đau, nhìn Tùng có điểm tức giận, anh lại dám cắn cô!
Vòng tay của Tùng trở nên buông lỏng, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ, anh nhìn xuống gương mặt Hân đỏ bừng, một lời cũng chưa vội nói.
Hân ngước lên nhìn Tùng, thấy vẻ mặt tươi cười lúc nãy dường như biến mất, chuyện này đâu có gì nghiêm trong, sao mặt anh khó coi như vậy ? Hân không khỏi cười khổ.
- Không được!
Cuối cùng Tùng cũng nghiêm nghị nói hai chữ làm Hân sửng sốt, há hốc đến muốn rớt hàm.
- Vì sao ?- Cô không giấu được bức xúc trong lòng, chuyện nhỏ như vậy tại sao lại không được!
Tùng buông Hân ra, lạnh lùng xoay người đi:
- Hôm nay em có hẹn với mẹ lên danh sách khách mời đúng không ? Hãy chuyên tâm làm cô dâu tốt đi!
Thái độ gì mà kì cục vậy ? Hân trong lòng vừa bức xúc lẫn khó hiểu, nhanh chóng chạy theo kéo tay Tùng lại:
- Em chỉ muốn đến ngủ với Thư một đêm, chuyện này đâu có ảnh hưởng đến làm một cô dâu tốt!!!
- Oái!!!!!
Lời vừa dứt, Hân đã chợt cảm thấy một vòng tay mạnh mẽ ùa đến, kéo lấy eo của cô, nháy mắt, cô đã áp sát vào anh, gương mặt cách nhau không đến 1cm làm tim cô đập thình thịch.
Tùng nhìn Hân mỉm cười, anh nói thật nhanh:
- Thư đâu còn là trẻ con, cô ấy làm mẹ rồi và biết cách tự chăm sóc mình! Em cũng đừng quên em đã có chồng nha, bỏ chồng phòng không gối chiếc một mình để đến nhà bạn là không hay đâu! Đám cưới chẳng mấy hôm nữa sẽ tổ chức, em không nên rảnh rỗi chạy nhảy lung tung như vậy! Nếu em không nghe lời, anh sẽ không ngại nhốt em ở nhà một lần nữa đâu!!
- Anh…anh!!!!
Tùng hôn nhẹ lên má Hân rồi nhanh chóng ngồi vào xe.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi để lại Hân giậm chân tức giận, muốn đấm theo mãi….
Hậm hực quay vào nhà, Hân đi lên cầu thang mà có cảm tưởng muốn giậm nát từng miếng gỗ mun bóng loáng.:
- Minh Tùng đáng chết!
…………………………..
- Đúng là nhỏ nhen!!
…………………………………
Vừa đi vừa lẩm bẩm mắng, chợt Ngọc Hân dừng lại khi nghe tiếng quát lớn xa xa…. Ủa? Hình như là tiếng của ông Văn Quý ? Ai làm ba tức giận như vậy a? Ngọc Hân tò mò tiến lại căn phòng, cánh cửa cũng không buồn khép…
Tiếng ông Văn Qúy đầy tức giận qua điện thoại:
- Bà thì lúc nào cũng như vậy! Đây đâu phải lần đầu tiên!
……………………
- Phải! Tôi không được tài giỏi như bà, nhưng tôi vẫn là chồng của bà, dù bà giỏi đến mấy cũng là vợ của tôi! Đừng lên giọng quát nạt với tôi!
Ông Văn Quý đi lại không ngừng, bước chân đặc biệt nghiêm trọng, mặt ông đỏ au au…
- Đừng lôi Tùng vào chuyện này, bà nghĩ bà là một bà mẹ có trách nhiệm lắm sao ? Lúc nào cũng chỉ biết ép uổng nó! Chính bà là người gây ra câu chuyện ngày hôm nay!
…………………………….
- Bà thôi đi! Nếu bà gọi về chỉ muốn biết tôi đã chết chưa thì cảm ơn tôi rất khỏe! Bà nên lo cho bản thân mình đi!
………………………………..
Ông Văn Quý tắt điện thoại rồi ném mạnh về phía góc phòng, gương mặt tức giận đỏ bừng, hai mắt muốn long lên… Đây là lần đầu tiên Hân nhìn thấy ông tức giận như vậy, cô đứng yên như trời trồng, chân cứng ngắc không thể nhấc đi.
Ông Văn Quý đột nhiên ngồi sụp xuống ghế, gương mặt mang một vẻ ảo não khó tả, trong đáy mắt là một tầng bi thương mà khóe môi lại nở một nụ cười chua chát… Đột nhiên, từ trong khóe mắt một giọt nước mắt tràn ra làm Hân bỗng nhiên mở to mắt sửng sốt… Ông đang khóc!
Ông Văn Quý vẫn ngồi im bất động, không để ý đến một bóng người đang nhìn ông lặng im… Nước mắt chảy xuống rồi khô đi rất nhanh , ông tự cười chính mình, đã nhiều năm như vậy, ông còn chờ đợi điều gì từ bà Kim San nữa ?
Thở một hơi dài, cố lấy lại vẻ mặt bình thường, ông đứng dậy… Vừa xoay người chợt dừng lại, đôi mắt nheo lại nhìn Ngọc Hân đang nhìn ông sửng sốt ở ngoài cửa…
Ánh mắt ông vừa chiếu tới, Ngọc Hân đã giật mình:
- Ba…a…con xin lỗi…con không cố ý nhưng mà….
Ông Văn Quý mỉm cười:
- Không sao… con vào đây!
Ngọc Hân bước chầm chậm lại gần, hai người cùng ngồi xuống… Ông Văn Quý nhìn Hân cười buồn:
- Con đã nghe hết à ?
- À…dạ không…chỉ một chút !- Hân nhìn ông cảm thông
Nhìn Hân hiền từ, ông Văn Quý nhẹ giọng nói :
- Hân, thật không phải khi để con nghe được câu chuyện kia… Ba và bà ấy vốn không thể hòa hợp làm một gia đình hạnh phúc !
- Chuyện này… anh Tùng có nói qua với con…- Hân nhìn ông, dường như người đang chịu đau khổ nhiều nhất chính là ông.
Cô chợt nói thật chân thành :
- Ba, nếu ba cảm thấy đau khổ….con có thể chia sẻ với ba…
Ông Văn Quý nhìn Hân một hồi rồi chợt mỉm cười, đôi mắt như hướng về xa xa, ông bắt đầu câu chuyện… Câu chuyện của rất nhiều năm trước, khi ông còn rất trẻ… Ông là người không tham vọng, không cầu tiến, tất cả những gì ông cần chính là một cuộc sống gia đình thực bình thường. Gặp và yêu bà Kim San là điều hạnh phúc nhưng có lẽ cũng là điều bất hạnh với ông… Bà Kim San ngược lại với ông là một người tham vọng rất lớn, bà luôn mơ ước là một người đứng trên một cái đỉnh thật cao để nhìn xuống…
Khi còn trẻ, ông luôn cho rằng đó là một ước mơ tuổi trẻ, ai cũng nên có, khi có gia đình, có lẽ bà sẽ khác, con cái và những công việc gia đình sẽ làm bà ấy thay đổi… Thế nhưng ông đã nhầm, thành công cám dỗ bà ấy, sự nghiệp cuốn hút bà ấy, cuộc sống bận rộn làm bà ấy trôi theo dòng chảy bất tận…đến một ngày bà ấy quên mất gia đình của mình còn tồn tại…
Hai người bắt đầu cãi nhau… Minh Tùng ra đời… nhưng những rạn vỡ trong tình cảm làm ông dường như đã bỏ quên cậu con trai của mình… ông cũng bỏ quên gia đình của mình…
- Ba tìm quên bên những cô gái trẻ, với ý nghĩa có lẽ bà ấy một lúc nào sẽ ghen chăng ?- Ông Văn Quý mỉm cười chua chát- Nhưng bà ấy không có, tất cả những gì bà ấy quan tâm là Advanced Travel, ba có cảm giác đối với bà ấy, ba chẳng còn là gì cả… Lâu ngày thành thật, trầm luân nữ sắc…những quý cô chân dài…ba trở thành một người như bây giờ…
…………………………………
- vời bà ấy, là một sự hối tiếc… nhưng với Minh Tùng, ba thật sự có lỗi với nó… Ba đã không làm đủ trách nhiệm của một người cha… Thật may mắn là nó vẫn lớn lên khỏe mạnh và thành công hơn những người khác… Có lẽ nó thừa hưởng sự thông minh của mẹ… và sự phong lưu của ba chăng ?- ông Văn Quý mỉm cười- Quan trọng hơn nữa, nó biết cách làm chủ cuộc sống, làm chủ tình yêu của mình…không như ba, là một người thất bại…
Ông Văn Quý đứng dậy, nhìn ra bên ngoài… Bóng ông đổ dài xuống nền nhà, lạnh giá, thê lương…. Ngọc Hân muốn trào nước mắt….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.