Chương 57
Su (ball_4m)
31/05/2013
Minh Tùng trở về nhà, cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là ông Văn Quý và Ngọc Hân đang nói chuyện , bàn luận một cách vui vẻ… Đôi mắt Hân ánh lên sự
thích thú, cô đem quyển sổ nhỏ bé ghi chép dày đặc về những nơi cô đã
đi, nói một cách hăng say thao thao bất tuyệt mà ông Văn Qúy ngồi một
bên cũng cười không ngừng, thỉnh thoảng ông lại nói thêm vài câu…
Tùng chớp chớp mắt, khung cảnh này đã diễn ra trong nhiều ngày vừa qua… Đột nhiên, Ngọc Hân cùng ba trở nên vô cùng thân thiết… Ngày ngày anh cũng không còn nghe Hân ca thán về việc không được đi nơi này, đi nơi này, thậm chí hỏi người làm, anh còn biết cô ở nhà khá ngoan ngoãn… Phần lớn thời gian nếu ra ngoài, ngoại trừ những việc với bà Thúy Lan chuẩn bị đám cưới, cô đều đi đánh golf hoặc đi câu cùng ông Văn Quý… Hai người nói chuyện không ngừng, khi là chuyện phiếm, có khi lại có những câu chuyện tâm sự to nhỏ… Minh Tùng ngồi một góc, cảm giác như mình bị bỏ rơi…
Tiếng cười vang vọng khắp phòng khách, gương mặt ông Văn Qúy thực vui vẻ, chưa bao giờ anh nhìn thấy ông vui như vậy…. Nhìn sang Ngọc Hân, anh tự hỏi không hiểu cô lại muốn làm gì đây ?
Sau bữa tối, không đợi hai người tìm chỗ ngồi nói chuyện, Tùng nhanh chóng kéo Hân về phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Hân đã vội hỏi :
- Có chuyện gì vậy anh ? Em còn đang nói chuyện dở với ba !
Vừa nghe được câu trả lời, Tùng đã nhíu mày, anh không thích bị bỏ rơi tí nào… Nhanh nhẹn bế xốc Hân lên làm cô la hoảng, anh cười cười :
- Mau nói, dạo này em có chuyện gì giấu anh !
Hân mở to mắt nhìn Tùng sửng sốt, vẻ mặt hoàn toàn vô tội :
- Em có giấu anh chuyện gì đâu ?
Tùng gương mặt ngưng trọng :
- Em với ba có chuyện gì ?
Hân ngơ ngác hỏi lại :
- Em với ba có thể có chuyện gì ?
Minh Tùng híp mắt nhìn Hân, đột nhiên anh vác cô lên làm Hân kêu lên một tiếng. Giọng anh đầy đe dọa :
- Không nói anh sẽ đánh em !
Hân mặt đã muốn đỏ bừng, cái người này, sao tự nhiên nổi giận vô cớ ?
- A ! Không cần đánh ! Em nói ! Em nói!
Tùng nhẹ nhàng thả Hân xuống, nhưng vòng tay vẫn khóa chặt lấy eo cô không cho chạy trốn, anh nhìn cô:
- Mau nói!
Hân dứt dứt tóc vẻ khổ sở:
- Nhưng nói điều gì ? Anh nói rõ hơn được không ? Em không hiểu… Em với ba dạo này chỉ là nói chuyện nhiều một chút!
- Ừ! Anh muốn hỏi là có chuyện gì ? Đột nhiên sao muốn nói chuyện nhiều như vậy ?
Hân nhìn Tùng chớp chớp mắt:
- A! anh không phải nghĩ lung tung đi đâu như vậy a? Người trong một gia đình thì phải thân thiết, không phải sao ? Như vậy mà anh cũng thắc mắc nữa ? Người gì mà kì cục!
Hân bĩu môi trêu chọc mà Tùng mắt càng híp chặt:
- Em đang đùa anh đấy hả?
Lời vừa dứt, Hân có cảm tưởng mình lại bị nhấc bổng lên một lần nữa, trước mắt cô choáng váng, khi kịp nhận thức thì đã có cảm giác mình bị ném xuống một nơi êm ái chính là cái giường và một thân hình nặng trịch đè lên cái phổi yếu ớt của cô làm Hân nhanh chóng thở phì phò… Bàn tay bé nhỏ chống lên người Tùng, cô cố đẩy anh ra:
- Anh làm gì vậy ?
Tùng mỉm cười:
- Nói xem anh muốn làm gì ? Em thực không ngoan!!
Ngay lập tức, nụ hôn của anh rơi xuống cuồng nhiệt lại mạnh mẽ, mặt Hân nhanh chóng đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Bàn tay anh giữ chặt hai tay Hân không cho cô cử động, thân hình mạnh mẽ dán chặt vào thân hình bé nhỏ, nụ hôn từ môi chạy sang hai gò má nóng bừng, Hân nhanh chóng hít thở hồng hộc…
- Khoan đã! Em đã nói tối nay sẽ nói chuyện với ba!
Tùng dường như không để ý đến lời Hân nói, bàn tay anh mạnh mẽ ôm lấy cô, quay người để cô nằm bên trên mình, nụ hôn của anh rơi xuống cái cổ bé nhỏ xinh đẹp, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm thực thoải mái làm cảm xúc của anh đi loạn… dù chuyện gì cũng không muốn quan tâm…
- Tùng!- Hân vừa thở vừa cố nói- Nghe em nói đã!!!
Tùng vẫn không muốn dừng lại, anh chỉ nhẹ giọng nói hai chữ:
- Không nghe!
Nhanh chóng nụ hôn lại tiếp tục, toàn thân anh nóng bừng, muốn dừng cũng không được… Hân càng cố giẫy khỏi anh thì lại càng thêm phần kích thích… Thân hình mềm mại mát mẻ của Hân lan ra sắc ửng hồng mê người làm Tùng không thể điều khiển được cảm xúc của mình…
Hân sau một hồi giẫy giụa không có kết quả, trên người cô mỗi nơi bàn tay anh chạm đến đều khơi lên ngọn lửa quen thuộc, cô có cảm giác mọi cơ quan của mình đang bị đốt cháy, cảm giác nóng bừng lan chảy trong tim khiến toàn thân run rẩy, bàn tay không tự chủ mà vươn lên ôm lấy Tùng…
Giây phút triền miên qua đi, cuối cùng Tùng nằm xuống bên cạnh Tùng, nghịch nghịch lọn tóc của cô, anh mỉm cười:
- Em nói đi!
Hân trừng mắt nhìn Tùng, cô đấm lên người anh:
- Anh thật đáng ghét!
Nụ cười trên môi Tùng vẫn ngọt ngào, gương mặt anh ghé lại gần:
- Vợ yêu, vợ vẫn còn muốn à ?
Trong lòng anh vui vẻ nhìn Hân như muốn nhảy dựng lên. Lần nào dính vào Hân, nếu không là cô nhìn đã muốn vô lực, anh cũng sẽ không tình nguyện mà buông Hân ra. Cười ha hả, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô, anh thì thầm:
- Vợ yêu, rốt cuộc là có chuyện gì chưa nói với chồng ?
Hân chớp chớp mắt vài cái rồi cuối cùng cũng kể chuyện cô nghe được cuộc điện thoại của bà Kim San và ông Văn Quý… Tùng nhíu mày nhưng trên gương mặt vẫn không thể hiện cảm xúc gì….
Hân thở dài:
- Em cảm thấy ba thật đáng thương… Anh có cách nào giúp ba và mẹ không ?
Tùng im lặng… Chuyện của ba và mẹ không phải là anh không biết, thời gian qua vì lo lắng chuyện của A&T và Ngọc Hân, anh không để ý đến chuyện này… Mà thực ra anh cũng không thể xen vào, từ khi anh còn bé đã như vậy, cho đến bây giờ vẫn vậy… Giữa ba và mẹ anh có một bức tường mà chỉ có hai người mới tự đập vỡ để quay lại như ngày xưa, điều quan trọng là cả hai đều đã làm tổn thương nhau quá nhiều… Cả hai đều cam chịu nghĩ về nhau qua bức tường chứ không muốn đập vỡ nó… Thở dài, Tùng nhìn Hân, anh cười buồn:
- Hân, chuyện của hai người không phải lúc nào chúng ta cũng có thể giúp được… Chuyện của ba mẹ anh dĩ nhiên là biết nhưng đã quá lâu, cả hai đều đã già và đều bướng bỉnh… Chỉ có ba và mẹ với tự giải quyết được!
- Chẳng lẽ cứ để mặc ba đau buồn như vậy ?- Hân nhìn Tùng không cam lòng
Tùng mỉm cười:
- Một lúc nào đó mẹ sẽ hiểu ra thôi…
Hân nhăn nhó:
- Trời…đã nhiều năm như vậy, đợi một lúc nào đó có phải đến lúc cả hai đều quá già rồi không ?
Tùng bật cười, bản thân anh không phải là chưa bao giờ nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng không ra cách… Bây giờ điều anh cần lo lắng lại có quá nhiều, chuyện của ba mẹ nếu ngày xưa không thể quản bây giờ càng không thể quản… Anh không hận họ đã là một cố gắng quá lớn rồi!
Cúi xuống nhìn Hân, Tùng cười:
- Mấy ngày qua, em đang cố tìm cách làm ba vui vẻ sao ?
Hân gật gật đầu:
- Em chỉ muốn an ủi ba….
- Em có biết cách an ủi ba tốt nhất là gì không ?
- Là gì ?- Hân mở to mắt nhìn Tùng như chờ đợi.
Gương mặt Tùng ghé xuống thật gần, anh nhìn sâu vào đôi mắt Hân, nụ cười trên môi anh ngọt ngào… Hơi thở anh nóng ấm phả vào mặt Hân làm cô giật mình, tim lại đập loạn… Tiếng Tùng nhẹ mà rành rọt:
- Đó là… sinh cho ông một đứa cháu thật kháu khỉnh!
HẢ??????
Hân vừa há miệng ngạc nhiên, Tùng đã nhân cơ hội lấn tới… Lưỡi của anh nhanh nhẹn đảo quanh miệng Hân, nuốt hết mọi lời cô cũng muốn, đánh tan mọi phản kháng của cô… Bàn tay anh nhanh nhẹ vuốt ve da thịt mềm mượt…. Một lần rồi lại hai lần, cảm giác của anh dường như muốn đắm chìm trong đó mãi mãi…
- Anh thật đáng ghét!!!- Hân hét lên giận dữ
Tùng bật cười ha hả
Đêm dài chầm chậm trôi, bên ngoài từng cơn gió mùa thu thổi lạnh, bên trong lại là cảnh xuân diễm nóng bừng….
Tùng chớp chớp mắt, khung cảnh này đã diễn ra trong nhiều ngày vừa qua… Đột nhiên, Ngọc Hân cùng ba trở nên vô cùng thân thiết… Ngày ngày anh cũng không còn nghe Hân ca thán về việc không được đi nơi này, đi nơi này, thậm chí hỏi người làm, anh còn biết cô ở nhà khá ngoan ngoãn… Phần lớn thời gian nếu ra ngoài, ngoại trừ những việc với bà Thúy Lan chuẩn bị đám cưới, cô đều đi đánh golf hoặc đi câu cùng ông Văn Quý… Hai người nói chuyện không ngừng, khi là chuyện phiếm, có khi lại có những câu chuyện tâm sự to nhỏ… Minh Tùng ngồi một góc, cảm giác như mình bị bỏ rơi…
Tiếng cười vang vọng khắp phòng khách, gương mặt ông Văn Qúy thực vui vẻ, chưa bao giờ anh nhìn thấy ông vui như vậy…. Nhìn sang Ngọc Hân, anh tự hỏi không hiểu cô lại muốn làm gì đây ?
Sau bữa tối, không đợi hai người tìm chỗ ngồi nói chuyện, Tùng nhanh chóng kéo Hân về phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Hân đã vội hỏi :
- Có chuyện gì vậy anh ? Em còn đang nói chuyện dở với ba !
Vừa nghe được câu trả lời, Tùng đã nhíu mày, anh không thích bị bỏ rơi tí nào… Nhanh nhẹn bế xốc Hân lên làm cô la hoảng, anh cười cười :
- Mau nói, dạo này em có chuyện gì giấu anh !
Hân mở to mắt nhìn Tùng sửng sốt, vẻ mặt hoàn toàn vô tội :
- Em có giấu anh chuyện gì đâu ?
Tùng gương mặt ngưng trọng :
- Em với ba có chuyện gì ?
Hân ngơ ngác hỏi lại :
- Em với ba có thể có chuyện gì ?
Minh Tùng híp mắt nhìn Hân, đột nhiên anh vác cô lên làm Hân kêu lên một tiếng. Giọng anh đầy đe dọa :
- Không nói anh sẽ đánh em !
Hân mặt đã muốn đỏ bừng, cái người này, sao tự nhiên nổi giận vô cớ ?
- A ! Không cần đánh ! Em nói ! Em nói!
Tùng nhẹ nhàng thả Hân xuống, nhưng vòng tay vẫn khóa chặt lấy eo cô không cho chạy trốn, anh nhìn cô:
- Mau nói!
Hân dứt dứt tóc vẻ khổ sở:
- Nhưng nói điều gì ? Anh nói rõ hơn được không ? Em không hiểu… Em với ba dạo này chỉ là nói chuyện nhiều một chút!
- Ừ! Anh muốn hỏi là có chuyện gì ? Đột nhiên sao muốn nói chuyện nhiều như vậy ?
Hân nhìn Tùng chớp chớp mắt:
- A! anh không phải nghĩ lung tung đi đâu như vậy a? Người trong một gia đình thì phải thân thiết, không phải sao ? Như vậy mà anh cũng thắc mắc nữa ? Người gì mà kì cục!
Hân bĩu môi trêu chọc mà Tùng mắt càng híp chặt:
- Em đang đùa anh đấy hả?
Lời vừa dứt, Hân có cảm tưởng mình lại bị nhấc bổng lên một lần nữa, trước mắt cô choáng váng, khi kịp nhận thức thì đã có cảm giác mình bị ném xuống một nơi êm ái chính là cái giường và một thân hình nặng trịch đè lên cái phổi yếu ớt của cô làm Hân nhanh chóng thở phì phò… Bàn tay bé nhỏ chống lên người Tùng, cô cố đẩy anh ra:
- Anh làm gì vậy ?
Tùng mỉm cười:
- Nói xem anh muốn làm gì ? Em thực không ngoan!!
Ngay lập tức, nụ hôn của anh rơi xuống cuồng nhiệt lại mạnh mẽ, mặt Hân nhanh chóng đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Bàn tay anh giữ chặt hai tay Hân không cho cô cử động, thân hình mạnh mẽ dán chặt vào thân hình bé nhỏ, nụ hôn từ môi chạy sang hai gò má nóng bừng, Hân nhanh chóng hít thở hồng hộc…
- Khoan đã! Em đã nói tối nay sẽ nói chuyện với ba!
Tùng dường như không để ý đến lời Hân nói, bàn tay anh mạnh mẽ ôm lấy cô, quay người để cô nằm bên trên mình, nụ hôn của anh rơi xuống cái cổ bé nhỏ xinh đẹp, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm thực thoải mái làm cảm xúc của anh đi loạn… dù chuyện gì cũng không muốn quan tâm…
- Tùng!- Hân vừa thở vừa cố nói- Nghe em nói đã!!!
Tùng vẫn không muốn dừng lại, anh chỉ nhẹ giọng nói hai chữ:
- Không nghe!
Nhanh chóng nụ hôn lại tiếp tục, toàn thân anh nóng bừng, muốn dừng cũng không được… Hân càng cố giẫy khỏi anh thì lại càng thêm phần kích thích… Thân hình mềm mại mát mẻ của Hân lan ra sắc ửng hồng mê người làm Tùng không thể điều khiển được cảm xúc của mình…
Hân sau một hồi giẫy giụa không có kết quả, trên người cô mỗi nơi bàn tay anh chạm đến đều khơi lên ngọn lửa quen thuộc, cô có cảm giác mọi cơ quan của mình đang bị đốt cháy, cảm giác nóng bừng lan chảy trong tim khiến toàn thân run rẩy, bàn tay không tự chủ mà vươn lên ôm lấy Tùng…
Giây phút triền miên qua đi, cuối cùng Tùng nằm xuống bên cạnh Tùng, nghịch nghịch lọn tóc của cô, anh mỉm cười:
- Em nói đi!
Hân trừng mắt nhìn Tùng, cô đấm lên người anh:
- Anh thật đáng ghét!
Nụ cười trên môi Tùng vẫn ngọt ngào, gương mặt anh ghé lại gần:
- Vợ yêu, vợ vẫn còn muốn à ?
Trong lòng anh vui vẻ nhìn Hân như muốn nhảy dựng lên. Lần nào dính vào Hân, nếu không là cô nhìn đã muốn vô lực, anh cũng sẽ không tình nguyện mà buông Hân ra. Cười ha hả, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô, anh thì thầm:
- Vợ yêu, rốt cuộc là có chuyện gì chưa nói với chồng ?
Hân chớp chớp mắt vài cái rồi cuối cùng cũng kể chuyện cô nghe được cuộc điện thoại của bà Kim San và ông Văn Quý… Tùng nhíu mày nhưng trên gương mặt vẫn không thể hiện cảm xúc gì….
Hân thở dài:
- Em cảm thấy ba thật đáng thương… Anh có cách nào giúp ba và mẹ không ?
Tùng im lặng… Chuyện của ba và mẹ không phải là anh không biết, thời gian qua vì lo lắng chuyện của A&T và Ngọc Hân, anh không để ý đến chuyện này… Mà thực ra anh cũng không thể xen vào, từ khi anh còn bé đã như vậy, cho đến bây giờ vẫn vậy… Giữa ba và mẹ anh có một bức tường mà chỉ có hai người mới tự đập vỡ để quay lại như ngày xưa, điều quan trọng là cả hai đều đã làm tổn thương nhau quá nhiều… Cả hai đều cam chịu nghĩ về nhau qua bức tường chứ không muốn đập vỡ nó… Thở dài, Tùng nhìn Hân, anh cười buồn:
- Hân, chuyện của hai người không phải lúc nào chúng ta cũng có thể giúp được… Chuyện của ba mẹ anh dĩ nhiên là biết nhưng đã quá lâu, cả hai đều đã già và đều bướng bỉnh… Chỉ có ba và mẹ với tự giải quyết được!
- Chẳng lẽ cứ để mặc ba đau buồn như vậy ?- Hân nhìn Tùng không cam lòng
Tùng mỉm cười:
- Một lúc nào đó mẹ sẽ hiểu ra thôi…
Hân nhăn nhó:
- Trời…đã nhiều năm như vậy, đợi một lúc nào đó có phải đến lúc cả hai đều quá già rồi không ?
Tùng bật cười, bản thân anh không phải là chưa bao giờ nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng không ra cách… Bây giờ điều anh cần lo lắng lại có quá nhiều, chuyện của ba mẹ nếu ngày xưa không thể quản bây giờ càng không thể quản… Anh không hận họ đã là một cố gắng quá lớn rồi!
Cúi xuống nhìn Hân, Tùng cười:
- Mấy ngày qua, em đang cố tìm cách làm ba vui vẻ sao ?
Hân gật gật đầu:
- Em chỉ muốn an ủi ba….
- Em có biết cách an ủi ba tốt nhất là gì không ?
- Là gì ?- Hân mở to mắt nhìn Tùng như chờ đợi.
Gương mặt Tùng ghé xuống thật gần, anh nhìn sâu vào đôi mắt Hân, nụ cười trên môi anh ngọt ngào… Hơi thở anh nóng ấm phả vào mặt Hân làm cô giật mình, tim lại đập loạn… Tiếng Tùng nhẹ mà rành rọt:
- Đó là… sinh cho ông một đứa cháu thật kháu khỉnh!
HẢ??????
Hân vừa há miệng ngạc nhiên, Tùng đã nhân cơ hội lấn tới… Lưỡi của anh nhanh nhẹn đảo quanh miệng Hân, nuốt hết mọi lời cô cũng muốn, đánh tan mọi phản kháng của cô… Bàn tay anh nhanh nhẹ vuốt ve da thịt mềm mượt…. Một lần rồi lại hai lần, cảm giác của anh dường như muốn đắm chìm trong đó mãi mãi…
- Anh thật đáng ghét!!!- Hân hét lên giận dữ
Tùng bật cười ha hả
Đêm dài chầm chậm trôi, bên ngoài từng cơn gió mùa thu thổi lạnh, bên trong lại là cảnh xuân diễm nóng bừng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.