Lửa Tình

Chương 77

Su (ball_4m)

31/05/2013

Anh Thành…

Giọng Tiên Dung ngỡ ngàng khi vừa vụt ra cửa đã nhìn thấy một gương mặt lãnh băng, ánh mắt anh nhìn cô không một gợn sóng nhỏ vừa xa lạ lại vừa vô cảm… Nam Thành mỉm cười rất nhẹ:

- Dung…em muốn đi đâu ?

- Em….

Tiên Dung ngập ngừng, bước chân cô run run chợt lùi lại… Ở Nam Thành toát ra một hàn khí lạnh lẽo lại đầy đe dọa làm cô sợ hãi. Nước mắt vẫn vương đầy trên gương mặt xinh đẹp giống như không có cách nào kìm giữ lại được. khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, răng cắn môi không nói lên lời…

- Em muốn đi tìm Minh Tùng sao ?

Nam Thành nhìn Tiên Dung, trong lòng anh đầy sự tức giận thế nhưng cũng không thể ngăn cản một cái nhói đau rất khẽ… Anh thực sự vẫn không có cách kìm lòng trước Tiên Dung. Tình yêu hun đúc trong hơn 20 năm, có cách nào có thể dễ dàng mà xóa nhòa ngay đi được, làm cách nào để nói hận là có thể hận… Dù là hận, nhưng trong trái tim của anh, vẫn còn yêu cô ấy… Tình yêu vốn là thứ không nên tồn tại thì nó đã vô tình được anh cho phép tồn tại quá lâu, đến nỗi bây giờ muốn rũ bỏ cũng không thể được nữa… Đáng lẽ anh cũng nên có được hạnh phúc như bất kì ai, nhưng Tiên Dung lại không muốn như thế…

- Nam Thành…em…- Tiên Dung run rẩy, cô không còn lời nào để giải thích

Gương mặt Nam Thành vẫn không biến sắc, chỉ có bàn tay run run nắm chặt vào nhau là chứng tỏ sự giận dữ ở trong lòng anh đang sôi sục đến mức nào… Yêu càng nhiều thì sẽ hận càng sâu…

Tiên Dung bị ánh mắt của Nam Thành làm cho sợ hãi, cô lùi lại đến lúc lưng đã chạm hẳn vào tường mới dừng lại, ánh mắt nhìn anh không chớp giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi con sói muốn ăn thịt nó… Cô biết mình đã hành động không đúng, cô biết mình đã sai, nhưng Nam Thành không nên nhìn cô như vậy… Bao nhiêu năm qua, chẳng phải anh vẫn luôn chờ đợi cô sao ?Bao nhiêu năm qua chẳng phải anh vẫn luôn biết cô yêu Minh Tùng quá nhiều sao ? Anh luôn hiểu cô cơ mà…. Vì sao ánh mắt của anh bây giờ lại xa lạ và đáng sợ đến thế ?....

- Em luôn yêu anh ta… không bao giờ có thể yêu anh…đúng không ?

- Nam Thành…- tiếng khóc bắt đầu bật qua đôi môi nhợt nhạt của Tiên Dung, giọng cô đau khổ vỡ òa – Em xin lỗi…- Nếu được lựa chọn, bản thân cô cũng không muốn mình yêu Minh Tùng nhiều như thế.



Nam Thành cụp mắt xuống, khóe môi lạnh giá khẽ nhếch lên thành một nụ cười khó nhận biết.

- Anh sẽ trở về trước…

Nam Thành nói rồi xoay người bước đi, anh không có ý định đến đỡ lấy Tiên Dung hay sẽ ngăn cản cô làm bất cứ điều gì… Anh không còn đủ cảm giác để làm điều đó, cũng không muốn làm điều đó nữa… Tiên Dung bây giờ có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, kể cả là chạy tới bên Minh Tùng. Anh sẽ không quan tâm, trái tim anh thực sự đã có quá nhiều đau đớn… Mọi thứ thế là đủ rồi… Bàn tay Nam Thành chợt buông lỏng, sẽ không bao giờ trái tim anh lại dao động vì Tiên Dung thêm một lần nữa…

Tiên Dung đứng vững trở lại, nước mắt rơi xuống nhạt nhòa hình ảnh cô độc đang bước đi rất chậm… Trong dáng đi của anh có nhiều chua xót, có nhiều cô đơn… Tất cả chính là vì cô… vì kẻ tội lỗi là chính cô!

- Xin lỗi….

Đôi chân Tiên Dung khụyu xuống đất, đưa hai tay lên miệng để ngăn cản những tiếng khóc tức tưởi, nước mắt vẫn rơi xuống như mưa… Toàn thân cô run rẩy, trái tim giống như bị bóp thật chặt…

- Nam Thành… em xin lỗi…xin lỗi anh…em xin lỗi anh…

- Em xin lỗi anh…em xin lỗi…

- ………………………….

- Em xin lỗi…

Tiếng nói yếu ớt của cô hòa lẫn vào cùng với tiếng khóc…. Bước chân Nam Thành giống như có hàng ngàn hòn đá tảng đang cố gắng ngăn trở lại… Trước mắt anh chợt hiện lên một màn sương mỏng…. nhưng tan đi rất nhanh…

Khẽ quay đầu lại nhìn Tiên Dung một lần cuối, Nam Thành bước đi… Vĩnh biệt tình yêu của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lửa Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook