Chương 78
Su (ball_4m)
31/05/2013
Giữa bữa tiệc ồn ào, từng nhóm người đang nói chuyện sôi nổi trong tiếng
nhạc du dương… Đột nhiên không gian dần dần chìm lắng, mọi ánh mắt đều
hướng về một phía, nơi một bóng hồng vừa xuất hiện…
Minh Tùng và Ngọc Hân cùng đồng thời nhìn theo hướng các vị khách đang nhìn lên cầu thang chính giữa, Tiên Dung trong bộ đầm màu cánh sen nổi bật đang bước những bước chầm chậm xuống cầu thang… Không gian giống như quả bóng đang căng phồng hết cỡ… Mọi câu chuyện đều dường như dừng lại nhường cho sự xuất hiện của Tiên Dung…
Trong ánh mắt của mỗi người đều có nhiều biểu hiện, lo lắng, tò mò hỗn độn…
Tiên Dung dường như không để ý đến bất kì ánh mắt nào đang nhìn mình săm soi, bước chân cô vững vàng không một chút chao đảo như lúc bước vào… Mái tóc có phần hỗn độn, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, trên mi mắt vẫn còn vương lại những vệt nước mắt chưa kịp khô làm ánh mắt của cô càng thêm long lanh cháy bỏng hướng đến người đàn ông đang đứng giữa bữa tiệc… Trên khóe môi chợt hiện lên một nụ cười yếu ớt, đúng, chỉ cần nhìn thấy anh với cô đã một niềm hạnh phúc…
Những ngày không nhìn thấy anh, những ngày không có anh, cuộc đời cô giống như một trang giấy trắng vô hồn và không có màu sắc…Mọi thứ bị nhuộm màu u ám và trái tim cô đau đớn… Chỉ cần nhìn thấy anh, mọi thứ đều sẽ biến mất… mọi đau đớn sẽ biến mất, mọi oán hận sẽ biến mất, chỉ còn cảm giác gần gũi… chỉ còn tình yêu ngập đầy trong trái tim cô… Cô yêu Minh Tùng, yêu anh rất nhiều… yêu anh bằng tất cả những gì cô có… Vì sao anh lại không bao giờ hiểu điều đó ?
Đứng bên kia căn phòng, ông bà Văn Quý – Kim San cũng chợt bị sự im lặng xung quanh thu hút sự chú ý… Vừa xoay người lại, hai ông bà đã kinh hãi nhìn vào cảnh tượng ở giữa bữa tiệc… Từng người , từng người đều tách ra thành một con đường nhỏ để Tiên Dung bước từ trên cầu thang xuống tiến thẳng về nơi Minh Tùng và Ngọc Hân đang đứng… Gương mặt của cả hai cũng ngạc nhiên không kém gì bà.
Tiên Dung đã bước lại rất gần…. Ngọc Hân ngước lên nhìn Minh Tùng, cảm giác ánh mắt anh đang nhìn vào Tiên Dung không dứt, đôi lông mày anh nhíu chặt lại, cô cũng không hiểu anh đang dùng ánh mắt gì để nhìn Tiên Dung… Nhìn gương mặt nhợt nhạt, đầy nước mắt, trong ánh mắt đau khổ hiện lên một nụ cười hạnh phúc mơ hồ làm trong lòng cô chợt căng thẳng… Cô biết Tiên Dung rất yêu Minh Tùng, rất yêu anh ấy… Dù đồng cảm với điều đó nhưng cô không thể ngăn cản trong lòng khẽ nhói lên…
Minh Tùng chợt mỉm cười khi bước chân Tiên Dung càng bước lại gần càng có chủ đích tiến tới gần anh:
- Tiên Dung, hình như em vẫn chưa khỏe… Em có thể ở đó nghỉ ngơi thêm!...
Tiên Dung dường như không muốn để ý, cô hít nhẹ một hơi…là mùi nước hoa nhè nhẹ nam tính luôn vây quanh anh ấy… Anh ấy thực sự đang ở rất gần… Anh ấy đang ở trước mặt cô đây rồi…
Minh Tùng chợt giật mình, đôi mắt anh ngạc nhiên nhìn Tiên Dung đã bước đến chỉ còn cách anh một bước chân… Không chỉ anh mà tất cả mọi người đều có phần kinh ngạc lẫn tò mò… Ngọc Hân đứng một bên, bàn tay đã sớm nắm chặt vào nhau, ly rượu trong tay cô sóng sánh.
Minh Tùng bất giác muốn lùi lại, anh có cảm giác Tiên Dung không bình thường chút nào:
- Nam Thành…anh ta…
Câu nói của anh bị đánh gãy khi Tiên Dung nhanh nhẹn như một con mèo nhỏ vươn tới ôm chầm lấy anh….
Anh ấy đây rồi….trong lòng Tiên Dung chợt thỏa mãn…Đúng là anh ấy!
Cả căn phòng giống như bị dọa cho chỉ còn một mảnh tĩnh lặng….
………………………….
Xoảng!
Xoảng!
Hai tiếng ly vỡ thanh thúy xuống sàn nhà làm tất cả mọi người đều giật mình. Minh Tùng hoảng hốt nhìn xuống đỉnh đầu Tiên Dung đang ôm chặt lấy anh, ly rượu trong tay anh rơi xuống nền đã vỡ choang… Nhận thấy ánh mắt mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, vội vàng anh nắm lấy hai vai Tiên Dung đẩy ra.
- Em làm gì vậy ? – Tùng nhìn Tiên Dung nghiêm khắc
Đột ngột bị đẩy ra, Tiên Dung hơi loạng choạng…. Minh Tùng nhận thấy trong lòng phức tạp khó xử nhìn Tiên Dung, cô ấy rốt cuộc là muốn gì ?Vì sao có thể tùy tiện như vậy ?
- Cẩn thận!
Tiếng kêu thất thanh của một người làm Tùng giật mình, vừa quay sang đã giật mình nhìn thấy Ngọc Hân toàn thân chao đảo cùng Tiên Dung giống nhau. Cô vừa được một vị khách nữ đỡ lấy, Tùng đã giống như bay đến đỡ lấy cô an ổn trong vòng tay của mình. Gương mặt anh nhanh chóng hiện lên một tầng lo lắng:
- Hân!
Một bầu trời chao đảo tối sầm trước mắt Hân, dựa vào người Tùng, tim đập thình thịch vẫn chưa muốn ngừng, giống như cô đã bị cảnh vừa rồi dọa cho chết khiếp. Mọi thứ vừa đảo lộn lại, Hân mở to mắt nhìn lên gương mặt Tùng đang lo lắng nhìn cô:
- Em không sao chứ ? – giọng anh khẩn cấp
Hân lắc đầu, thực sự là đầu vẫn còn hơi choáng… Đột nhiên sao tự nhiên cô lại trở nên yếu ớt như vậy ? Trong lòng có chút khó hiểu, tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào người anh. Xung quanh mọi người đều ồn ào xôn xao…Bà Kim San và ông Văn Quý từ góc phòng bên kia cũng đã vội vàng bước tới, nhìn nét mặt Ngọc Hân xanh xao vội nói:
- Mau đưa con bé đi nghỉ! Nó có vẻ kiệt sức !
- Vâng!- Minh Tùng vội đáp, anh nhẹ nhàng bế bổng Ngọc Hân lên. Ngọc Hân ngả đầu vào vai anh, sắc mặt càng lúc càng xấu thực sự là dọa trái tim anh sợ hãi.
Vừa xoay người muốn bước đi, phía sau chợt vang lên tiếng hét:
- Đứng lại!
Mọi ánh mắt đều thu về phía một cô gái đã bị bỏ lại phía sau đám đông nãy giờ, chiếc đầm màu cánh sen nổi bật. Tiên Dung loạng choạng tự mình đứng dậy… không ai buồn để ý đến sự tồn tại của cô… Sự tức giận đã hiện lên trong đáy mắt cô vằn đỏ:
- Ngọc Hân! Cô ghen tị sao ? Ghen tị vì tôi ôm anh ấy nên mới giả vờ ngã xuống đúng không ?
- Dung! Em thôi đi!- Minh Tùng hét lên. Người có lỗi không phải là Ngọc Hân, mà chính là cô ấy! Cô ấy còn muốn làm những chuyện bất cần như vậy đến bao giờ.
- Em không thôi!- Tiên Dung cũng không chịu kém, tiếng nhạc chợt dừng lại, từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt Tiên Dung, đau đớn kìm nén chỉ làm cho nỗi đau của cô thêm tê tái.
- Anh nói đi…Làm sao để em có thể thôi ? Em yêu anh quá nhiều, Minh Tùng! Em yêu anh hơn cả chính bản thân mình… Mọi thứ em đều không cần đến nữa… Em chỉ cần anh thôi.. Em phải làm sao để thôi ? Em không thôi được…không thể được anh có biết không ?
Mọi ánh mắt trở nên kinh ngạc, những tiếng ồn ào xôn xao… Minh Tùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiên Dung, anh thực sự không mong mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức này. Anh thực sự luôn mong Tiên Dung sẽ được hạnh phúc, cô ấy cũng xứng đáng có được hạnh phúc… Chỉ có điều cô ấy luôn quá cố chấp…
Cúi xuống nhìn Ngọc Hân trong vòng tay mình, sắc mặt cô cũng không khá hơn là bao… Tầm mắt hướng về Tiên Dung, anh cũng không đọc được trong đó những gì.
Đột nhiên, bà Kim San bước đến bên Minh Tùng nói nhỏ:
- Không cần làm mọi chuyện tiếp tục rối lên! Mau đưa con bé đi đi! Ở đây mẹ sẽ giải quyết!
- Vâng!- Minh Tùng đáp gọn rồi vội vàng xoay người muốn rời đi
Đằng sau lưng anh tiếng hét của Tiên Dung vang lên đau đớn, xen lẫn trong đó tiếng khóc nức nở:
- Minh Tùng! Anh đứng lại! Đứng lại!
- Anh không được đi!
- Minh Tùng! Em yêu anh! Em yêu anh… Xin anh đừng đi….
- Em xin anh…!!!!
- ……………………..
- Mau đưa cô ấy về nhà!- Tiếng bà Kim San nghiêm khắc.
Ngọc Hân đưa bàn tay lên nhay nhay bên thái dương bị đau, trước mắt lại hiện lên một màn vừa rồi… Đột nhiên sao cô lại có cảm giác mình bị choáng ? Thực sự cô bị cảnh vừa rồi dọa sao ?Trước mắt thật mệt mỏi…
- Hân, em không sao chứ ?- Minh Tùng cúi xuống nhìn Hân, đôi mắt lộ vẻ đau xót. Anh thực sự không muốn cô nhìn thấy cảnh vừa rồi.
- Em không sao…- Hân khẽ đáp, cô lặng lẽ dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi. Thực sự.., cô cũng không biết mình nên vui hay buồn.
Đằng sau hai người, tiếng ồn ào nhanh chóng xa dần…Chỉ có tiếng hét của Tiên Dung…vẫn ám ảnh lấy cô:
- Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Ngọc Hân! Cô đã cướp đi tất cả của tôi! Cô sẽ phải trả giá!
- Cô sẽ phải trả giá, Ngọc Hân!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trả giá ? Cô sẽ thế nào trả giá ? Trả giá cho điều gì ?
Bế Ngọc Hân trở lại phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường… Bàn tay anh ấm áp đặt lên trán cô, ánh mắt anh nhìn cô lo lắng:
- Em cảm thấy mệt không ?
Cả giọng nói cũng dịu dàng hơn thường ngày. Một bên đầu thật nhức, cả mí mắt cũng có cảm giác thật mệt, Ngọc Hân từ từ nằm xuống, một cảm giác êm ái lan đến làm cô thở phào…
- Để anh gọi bác sĩ!- Giọng của anh trở nên khẩn trương.
Hân vội vàng níu lấy tay áo của anh:
- Không sao! Em vẫn ổn! Chỉ hơi mệt thôi!
Tùng ngồi lại, ánh mắt anh có phần khó hiểu...
- Hân…
Tùng xoay lại nắm lấy bàn tay Hân
- Anh xin lỗi…
Lời xin lỗi của Tùng kì thực chỉ là một phản xạ rất đỗi tự nhiên, anh cũng không hiểu bản thân mình xin lỗi Hân vì điều gì, cũng không xác định được mình có lỗi gì… Anh chỉ có cảm giác Hân cần một lời xin lỗi… Đôi khi nói xin lỗi sẽ làm người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn chăng ? Dù sao anh cũng biết rằng cô không hề muốn nhìn thấy cảnh vừa rồi… Không hề muốn trước mặt bao nhiêu người…
Ngọc Hân mỉm cười, cô cũng không hề biết nụ cười của mình có đôi phần chua xót:
- Anh không thấy em đang giả vờ sao ? Giả vờ vì em ghen với cô ấy…
Tùng nhìn Hân có chút ngỡ ngàng, anh nhìn cô không hiểu, trong lòng anh chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy… Phản ứng đầu tiên của anh khi cô ngã xuống là chạy đến bên cô, cảm xúc đầu tiên chính là lo lắng cùng đau lòng. Vì yêu cô nên lòng anh không có nghi ngờ, cũng không thể nghi ngờ vì anh biết Ngọc Hân không bao giờ có suy nghĩ như vậy… Trước mặt anh, cô chưa bao giờ nhắc đến Tiên Dung, càng không hỏi thời gian 1 năm của anh và cô ấy như thế nào… Hân dường như không quan tâm hoặc có lẽ cô quyết định sẽ không để ý, anh càng có lòng tin tình yêu của mình đối với cô đủ để chứng minh tất cả…
Nhẹ nhàng vuốt lên gò má mịn màng hơi nhợt nhạt của Hân, anh nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm:
- Anh biết em tốt hơn như vậy… Em không có lí do gì để ghen với cô ấy…
Hân thở ra, tầm mắt cô hạ xuống tránh ánh mắt của anh, ai cũng nghĩ là cô đang có tất cả nhưng ai nói rằng cô không có ghen tị ?… Nhưng nói những điều như vậy để làm gì, cô không quá cao thượng nhưng cũng không đến mức nhỏ nhen như vậy. Tiên Dung, cô gái ấy đã đủ đáng thương rồi, và cô…theo một cách nghĩ nào đó đúng là đã lấy đi của cô ấy tất cả.
Đột nhiên, Tùng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
- Anh sẽ đi lấy cho em một thứ gì đó nóng để uống nhé! Có lẽ em bị say rượu rồi…
Hân gật gật đầu:
- Vâng…
Tùng luôn như vậy, luôn đặt cô lên trên hết… Cô đã nghĩ rằng anh sẽ muốn xuống xem bữa tiệc sẽ thế nào… Hoặc anh muốn nhưng cũng không muốn nói với cô. Nếu đã không biết cô sẽ không để tâm.
**********************
Rầm!!!
Ông Văn Đình đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt ông đỏ au au, đôi mắt già nua vằn đỏ vì tức giận:
- Không ra thể thống gì nữa!- ông gằn giọng tức giận
- Ông bình tĩnh lại…- bà Vân Anh gương mặt đã hơi tái, cố giữ lại cơn giận của ông.
Ông Văn Đình lại càng lạnh lung hất tay của bà ra, hét lên:
- Tất cả là do bà! Bao nhiêu năm bà chỉ có một việc chăm sóc nó mà cũng không nên! Bây giờ tôi còn dám vác mặt đi đâu nữa! Tất cả rồi sẽ cười vào mặt tôi, vì có đứa con gái không biết liêm sỉ!
Bà Vân Anh nước mắt uất ức đã chảy xuống, bà cũng run run:
- Tôi xin ông… Bây giờ nói những điều này để làm gì ? Hãy nhìn đứa con gái đáng thương của chúng ta! Con bé sẽ phát điên mất thôi!
Nước mắt bà càng rơi vội vã khi trên lầu vang lên những tiếng đập cửa, tiếng đồ vật đổ vỡ, và tiếng hét không ngừng của Tiên Dung:
- Thả tôi ra!! Các người thả tôi ra!
- Tôi phải đến gặp anh ấy!
- Ngọc Hân! Cô sẽ phải trả giá!!
- Thả tôi ra! Các người thật độc ác… Vì sao lại muốn chia rẽ tôi và anh ấy! Thả tôi ra!.........
Xen lẫn trong tiếng hét là tiếng khóc tức tưởi đã đứt đoạn của Tiên Dung, cả hai ông bà cùng không hẹn mà trong lòng đau như xát muối…
Ông Văn Đình nắm chặt bàn tay đến run rẩy, từ lúc người nhà Minh Tùng đưa Tiên Dung trở về, con bé luôn như vậy, la hét khóc lóc không ngừng… Thậm chí nó còn không thèm nghe lời của bất kì ai, tất cả cái tên mà nó gào thét là Minh Tùng! Nó gần như muốn hóa điên, đến nỗi ông phải khóa cửa nhốt nó lại chờ bác sĩ đến… Nhưng chỉ nghĩ đến câu chuyện ở bữa tiệc mà ông được nghe, ông lại tức muốn run lên:
- Tôi không có đứa con gái như vậy!
Giọng ông cố gắng lãnh băng nhưng sự lo lắng trong đôi mắt vằn đỏ đã chứng minh trái tim ông cũng đang thực sự chịu đau đớn.
Bà Vân Anh nước mắt ngắn dài, bà nắm lấy cánh tay ông:
- Văn Đình! Ông nói điều ngu ngốc gì vậy ? Dù nó có dại dột, nó cũng là con gái của chúng ta! Ông không thể nói nhẫn tâm như vậy!
Mặc kệ tiếng nói của bà, ông Văn Đình vẫn như cũ bất động giống như đang chịu đựng. Viên thư kí đứng một bên đã lâu, đột nhiên bước lên, nhẹ nhàng mở miệng:
- Tổng giám đốc… Trong chuyện này, cô Tiên Dung cũng là bị hại…
Cả hai ông bà đều ngước lên nhìn viên thư kí, ông ta nhìn sắc mặt của cả hai ông bà giống như chờ đợi… Cậu Nam Thành tính toán quả nhiên không sai một li, hai ông bà vẫn là yêu thương Tiên Dung hết mực, chỉ đang cố gắng tìm một người để tức giận trong câu chuyện này, mà người đó…còn có thể là ai khác ngoài Minh Tùng… Nhiệm vụ của ông ta chính là đem Minh Tùng kéo vào câu chuyện này, biến anh ta trở thành lá khiên chắn tất cả…
- Thời gian vừa qua, cô Tiên Dung đều rất ổn định, đã hoàn toàn yêu thương cậu Nam Thành, rõ ràng không còn quan tâm đến Minh Tùng. Hơn nữa, tiếp xúc với cô chủ đã nhiều năm, tôi biết rất rõ cô chủ là người mạnh mẽ lại sôi nổi… Sẽ không có chuyện dễ dàng xúc động như vậy! Chắc chắn là do Minh Tùng cố tình câu dẫn cô chủ, muốn làm cho cả hai người ở bữa tiệc phải mất mặt!
Ông Văn Đình chợt nhíu mày:
- Nhưng làm vậy, cậu ta được lợi gì ?
- Chắc chắn là bà Kim San muốn trả thù chúng ta vì đã cố tình gây khó dễ cho Advanced Travel
Ông Văn Đình nín lặng hồi lâu… Thật sự có khả năng như vậy không ? Ông biết Minh Tùng đã nhiều năm, đúng là ngoài việc cậu ta không yêu con gái của ông, cậu ta không có lấy một khuyết điểm nhỏ. Đó là một chàng trai tuyệt vời ! Chính vì vậy cho dù Minh Tùng không yêu Tiên Dung nhưng ông luôn nghĩ nếu có một chàng rể như vậy thật tốt, cậu ta có thể lo cho con bé cả đời… Thời gian có lẽ sẽ làm hai đứa lại gần nhau hơn. Minh Tùng luôn tìm cách trốn tránh Tiên Dung còn không có cách, sẽ không lại nghĩ đến việc gây ra phiền toái như bây giờ…Mặc dù ông luôn tức giận Minh Tùng đã hối hôn, ruồng bỏ con gái ông mà lấy một cô gái khác, nhưng nếu nói Minh Tùng là người cố tình gây ra câu chuyện này, ông không thể tin…
Nhưng bà Kim San thì khác… Đó là người đàn bà toan tính nhất mà ông từng gặp trong đời… Đó là người phụ nữ ham mê quyền lực hơn tất cả, thậm chí có thể đánh đổi cả hạnh phúc của con trai mình để có được những gì bà ta muốn… Nếu nói bà ta là người gây ra câu chuyện này vì muốn nhục nhã ông thời gian qua đã cố tình làm khó bà ta thì ông lại tin… Ông Văn Đình nhíu mày, ông đã xem nhẹ việc bà Kim San đột nhiên nhường vị trí tổng giám đốc lại cho Minh Tùng, xem ra bà ta đã có dụng ý khác! Nếu đã như vậy, ông sẽ không bỏ qua cho Advanced Travel!
Đột nhiên hướng mắt lên, ông nhìn viên thư kí lặng lẽ hỏi:
- Nam Thành không trở về đây sao ?
Viên thư kí đột nhiên lắc đầu, không nói.
Minh Tùng và Ngọc Hân cùng đồng thời nhìn theo hướng các vị khách đang nhìn lên cầu thang chính giữa, Tiên Dung trong bộ đầm màu cánh sen nổi bật đang bước những bước chầm chậm xuống cầu thang… Không gian giống như quả bóng đang căng phồng hết cỡ… Mọi câu chuyện đều dường như dừng lại nhường cho sự xuất hiện của Tiên Dung…
Trong ánh mắt của mỗi người đều có nhiều biểu hiện, lo lắng, tò mò hỗn độn…
Tiên Dung dường như không để ý đến bất kì ánh mắt nào đang nhìn mình săm soi, bước chân cô vững vàng không một chút chao đảo như lúc bước vào… Mái tóc có phần hỗn độn, gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, trên mi mắt vẫn còn vương lại những vệt nước mắt chưa kịp khô làm ánh mắt của cô càng thêm long lanh cháy bỏng hướng đến người đàn ông đang đứng giữa bữa tiệc… Trên khóe môi chợt hiện lên một nụ cười yếu ớt, đúng, chỉ cần nhìn thấy anh với cô đã một niềm hạnh phúc…
Những ngày không nhìn thấy anh, những ngày không có anh, cuộc đời cô giống như một trang giấy trắng vô hồn và không có màu sắc…Mọi thứ bị nhuộm màu u ám và trái tim cô đau đớn… Chỉ cần nhìn thấy anh, mọi thứ đều sẽ biến mất… mọi đau đớn sẽ biến mất, mọi oán hận sẽ biến mất, chỉ còn cảm giác gần gũi… chỉ còn tình yêu ngập đầy trong trái tim cô… Cô yêu Minh Tùng, yêu anh rất nhiều… yêu anh bằng tất cả những gì cô có… Vì sao anh lại không bao giờ hiểu điều đó ?
Đứng bên kia căn phòng, ông bà Văn Quý – Kim San cũng chợt bị sự im lặng xung quanh thu hút sự chú ý… Vừa xoay người lại, hai ông bà đã kinh hãi nhìn vào cảnh tượng ở giữa bữa tiệc… Từng người , từng người đều tách ra thành một con đường nhỏ để Tiên Dung bước từ trên cầu thang xuống tiến thẳng về nơi Minh Tùng và Ngọc Hân đang đứng… Gương mặt của cả hai cũng ngạc nhiên không kém gì bà.
Tiên Dung đã bước lại rất gần…. Ngọc Hân ngước lên nhìn Minh Tùng, cảm giác ánh mắt anh đang nhìn vào Tiên Dung không dứt, đôi lông mày anh nhíu chặt lại, cô cũng không hiểu anh đang dùng ánh mắt gì để nhìn Tiên Dung… Nhìn gương mặt nhợt nhạt, đầy nước mắt, trong ánh mắt đau khổ hiện lên một nụ cười hạnh phúc mơ hồ làm trong lòng cô chợt căng thẳng… Cô biết Tiên Dung rất yêu Minh Tùng, rất yêu anh ấy… Dù đồng cảm với điều đó nhưng cô không thể ngăn cản trong lòng khẽ nhói lên…
Minh Tùng chợt mỉm cười khi bước chân Tiên Dung càng bước lại gần càng có chủ đích tiến tới gần anh:
- Tiên Dung, hình như em vẫn chưa khỏe… Em có thể ở đó nghỉ ngơi thêm!...
Tiên Dung dường như không muốn để ý, cô hít nhẹ một hơi…là mùi nước hoa nhè nhẹ nam tính luôn vây quanh anh ấy… Anh ấy thực sự đang ở rất gần… Anh ấy đang ở trước mặt cô đây rồi…
Minh Tùng chợt giật mình, đôi mắt anh ngạc nhiên nhìn Tiên Dung đã bước đến chỉ còn cách anh một bước chân… Không chỉ anh mà tất cả mọi người đều có phần kinh ngạc lẫn tò mò… Ngọc Hân đứng một bên, bàn tay đã sớm nắm chặt vào nhau, ly rượu trong tay cô sóng sánh.
Minh Tùng bất giác muốn lùi lại, anh có cảm giác Tiên Dung không bình thường chút nào:
- Nam Thành…anh ta…
Câu nói của anh bị đánh gãy khi Tiên Dung nhanh nhẹn như một con mèo nhỏ vươn tới ôm chầm lấy anh….
Anh ấy đây rồi….trong lòng Tiên Dung chợt thỏa mãn…Đúng là anh ấy!
Cả căn phòng giống như bị dọa cho chỉ còn một mảnh tĩnh lặng….
………………………….
Xoảng!
Xoảng!
Hai tiếng ly vỡ thanh thúy xuống sàn nhà làm tất cả mọi người đều giật mình. Minh Tùng hoảng hốt nhìn xuống đỉnh đầu Tiên Dung đang ôm chặt lấy anh, ly rượu trong tay anh rơi xuống nền đã vỡ choang… Nhận thấy ánh mắt mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi, vội vàng anh nắm lấy hai vai Tiên Dung đẩy ra.
- Em làm gì vậy ? – Tùng nhìn Tiên Dung nghiêm khắc
Đột ngột bị đẩy ra, Tiên Dung hơi loạng choạng…. Minh Tùng nhận thấy trong lòng phức tạp khó xử nhìn Tiên Dung, cô ấy rốt cuộc là muốn gì ?Vì sao có thể tùy tiện như vậy ?
- Cẩn thận!
Tiếng kêu thất thanh của một người làm Tùng giật mình, vừa quay sang đã giật mình nhìn thấy Ngọc Hân toàn thân chao đảo cùng Tiên Dung giống nhau. Cô vừa được một vị khách nữ đỡ lấy, Tùng đã giống như bay đến đỡ lấy cô an ổn trong vòng tay của mình. Gương mặt anh nhanh chóng hiện lên một tầng lo lắng:
- Hân!
Một bầu trời chao đảo tối sầm trước mắt Hân, dựa vào người Tùng, tim đập thình thịch vẫn chưa muốn ngừng, giống như cô đã bị cảnh vừa rồi dọa cho chết khiếp. Mọi thứ vừa đảo lộn lại, Hân mở to mắt nhìn lên gương mặt Tùng đang lo lắng nhìn cô:
- Em không sao chứ ? – giọng anh khẩn cấp
Hân lắc đầu, thực sự là đầu vẫn còn hơi choáng… Đột nhiên sao tự nhiên cô lại trở nên yếu ớt như vậy ? Trong lòng có chút khó hiểu, tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn dựa vào người anh. Xung quanh mọi người đều ồn ào xôn xao…Bà Kim San và ông Văn Quý từ góc phòng bên kia cũng đã vội vàng bước tới, nhìn nét mặt Ngọc Hân xanh xao vội nói:
- Mau đưa con bé đi nghỉ! Nó có vẻ kiệt sức !
- Vâng!- Minh Tùng vội đáp, anh nhẹ nhàng bế bổng Ngọc Hân lên. Ngọc Hân ngả đầu vào vai anh, sắc mặt càng lúc càng xấu thực sự là dọa trái tim anh sợ hãi.
Vừa xoay người muốn bước đi, phía sau chợt vang lên tiếng hét:
- Đứng lại!
Mọi ánh mắt đều thu về phía một cô gái đã bị bỏ lại phía sau đám đông nãy giờ, chiếc đầm màu cánh sen nổi bật. Tiên Dung loạng choạng tự mình đứng dậy… không ai buồn để ý đến sự tồn tại của cô… Sự tức giận đã hiện lên trong đáy mắt cô vằn đỏ:
- Ngọc Hân! Cô ghen tị sao ? Ghen tị vì tôi ôm anh ấy nên mới giả vờ ngã xuống đúng không ?
- Dung! Em thôi đi!- Minh Tùng hét lên. Người có lỗi không phải là Ngọc Hân, mà chính là cô ấy! Cô ấy còn muốn làm những chuyện bất cần như vậy đến bao giờ.
- Em không thôi!- Tiên Dung cũng không chịu kém, tiếng nhạc chợt dừng lại, từng giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt Tiên Dung, đau đớn kìm nén chỉ làm cho nỗi đau của cô thêm tê tái.
- Anh nói đi…Làm sao để em có thể thôi ? Em yêu anh quá nhiều, Minh Tùng! Em yêu anh hơn cả chính bản thân mình… Mọi thứ em đều không cần đến nữa… Em chỉ cần anh thôi.. Em phải làm sao để thôi ? Em không thôi được…không thể được anh có biết không ?
Mọi ánh mắt trở nên kinh ngạc, những tiếng ồn ào xôn xao… Minh Tùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiên Dung, anh thực sự không mong mọi chuyện sẽ diễn biến đến mức này. Anh thực sự luôn mong Tiên Dung sẽ được hạnh phúc, cô ấy cũng xứng đáng có được hạnh phúc… Chỉ có điều cô ấy luôn quá cố chấp…
Cúi xuống nhìn Ngọc Hân trong vòng tay mình, sắc mặt cô cũng không khá hơn là bao… Tầm mắt hướng về Tiên Dung, anh cũng không đọc được trong đó những gì.
Đột nhiên, bà Kim San bước đến bên Minh Tùng nói nhỏ:
- Không cần làm mọi chuyện tiếp tục rối lên! Mau đưa con bé đi đi! Ở đây mẹ sẽ giải quyết!
- Vâng!- Minh Tùng đáp gọn rồi vội vàng xoay người muốn rời đi
Đằng sau lưng anh tiếng hét của Tiên Dung vang lên đau đớn, xen lẫn trong đó tiếng khóc nức nở:
- Minh Tùng! Anh đứng lại! Đứng lại!
- Anh không được đi!
- Minh Tùng! Em yêu anh! Em yêu anh… Xin anh đừng đi….
- Em xin anh…!!!!
- ……………………..
- Mau đưa cô ấy về nhà!- Tiếng bà Kim San nghiêm khắc.
Ngọc Hân đưa bàn tay lên nhay nhay bên thái dương bị đau, trước mắt lại hiện lên một màn vừa rồi… Đột nhiên sao cô lại có cảm giác mình bị choáng ? Thực sự cô bị cảnh vừa rồi dọa sao ?Trước mắt thật mệt mỏi…
- Hân, em không sao chứ ?- Minh Tùng cúi xuống nhìn Hân, đôi mắt lộ vẻ đau xót. Anh thực sự không muốn cô nhìn thấy cảnh vừa rồi.
- Em không sao…- Hân khẽ đáp, cô lặng lẽ dựa vào vai anh, nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi. Thực sự.., cô cũng không biết mình nên vui hay buồn.
Đằng sau hai người, tiếng ồn ào nhanh chóng xa dần…Chỉ có tiếng hét của Tiên Dung…vẫn ám ảnh lấy cô:
- Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Ngọc Hân! Cô đã cướp đi tất cả của tôi! Cô sẽ phải trả giá!
- Cô sẽ phải trả giá, Ngọc Hân!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trả giá ? Cô sẽ thế nào trả giá ? Trả giá cho điều gì ?
Bế Ngọc Hân trở lại phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường… Bàn tay anh ấm áp đặt lên trán cô, ánh mắt anh nhìn cô lo lắng:
- Em cảm thấy mệt không ?
Cả giọng nói cũng dịu dàng hơn thường ngày. Một bên đầu thật nhức, cả mí mắt cũng có cảm giác thật mệt, Ngọc Hân từ từ nằm xuống, một cảm giác êm ái lan đến làm cô thở phào…
- Để anh gọi bác sĩ!- Giọng của anh trở nên khẩn trương.
Hân vội vàng níu lấy tay áo của anh:
- Không sao! Em vẫn ổn! Chỉ hơi mệt thôi!
Tùng ngồi lại, ánh mắt anh có phần khó hiểu...
- Hân…
Tùng xoay lại nắm lấy bàn tay Hân
- Anh xin lỗi…
Lời xin lỗi của Tùng kì thực chỉ là một phản xạ rất đỗi tự nhiên, anh cũng không hiểu bản thân mình xin lỗi Hân vì điều gì, cũng không xác định được mình có lỗi gì… Anh chỉ có cảm giác Hân cần một lời xin lỗi… Đôi khi nói xin lỗi sẽ làm người ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn chăng ? Dù sao anh cũng biết rằng cô không hề muốn nhìn thấy cảnh vừa rồi… Không hề muốn trước mặt bao nhiêu người…
Ngọc Hân mỉm cười, cô cũng không hề biết nụ cười của mình có đôi phần chua xót:
- Anh không thấy em đang giả vờ sao ? Giả vờ vì em ghen với cô ấy…
Tùng nhìn Hân có chút ngỡ ngàng, anh nhìn cô không hiểu, trong lòng anh chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy… Phản ứng đầu tiên của anh khi cô ngã xuống là chạy đến bên cô, cảm xúc đầu tiên chính là lo lắng cùng đau lòng. Vì yêu cô nên lòng anh không có nghi ngờ, cũng không thể nghi ngờ vì anh biết Ngọc Hân không bao giờ có suy nghĩ như vậy… Trước mặt anh, cô chưa bao giờ nhắc đến Tiên Dung, càng không hỏi thời gian 1 năm của anh và cô ấy như thế nào… Hân dường như không quan tâm hoặc có lẽ cô quyết định sẽ không để ý, anh càng có lòng tin tình yêu của mình đối với cô đủ để chứng minh tất cả…
Nhẹ nhàng vuốt lên gò má mịn màng hơi nhợt nhạt của Hân, anh nhẹ nhàng cúi xuống thì thầm:
- Anh biết em tốt hơn như vậy… Em không có lí do gì để ghen với cô ấy…
Hân thở ra, tầm mắt cô hạ xuống tránh ánh mắt của anh, ai cũng nghĩ là cô đang có tất cả nhưng ai nói rằng cô không có ghen tị ?… Nhưng nói những điều như vậy để làm gì, cô không quá cao thượng nhưng cũng không đến mức nhỏ nhen như vậy. Tiên Dung, cô gái ấy đã đủ đáng thương rồi, và cô…theo một cách nghĩ nào đó đúng là đã lấy đi của cô ấy tất cả.
Đột nhiên, Tùng cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
- Anh sẽ đi lấy cho em một thứ gì đó nóng để uống nhé! Có lẽ em bị say rượu rồi…
Hân gật gật đầu:
- Vâng…
Tùng luôn như vậy, luôn đặt cô lên trên hết… Cô đã nghĩ rằng anh sẽ muốn xuống xem bữa tiệc sẽ thế nào… Hoặc anh muốn nhưng cũng không muốn nói với cô. Nếu đã không biết cô sẽ không để tâm.
**********************
Rầm!!!
Ông Văn Đình đập mạnh tay xuống bàn, gương mặt ông đỏ au au, đôi mắt già nua vằn đỏ vì tức giận:
- Không ra thể thống gì nữa!- ông gằn giọng tức giận
- Ông bình tĩnh lại…- bà Vân Anh gương mặt đã hơi tái, cố giữ lại cơn giận của ông.
Ông Văn Đình lại càng lạnh lung hất tay của bà ra, hét lên:
- Tất cả là do bà! Bao nhiêu năm bà chỉ có một việc chăm sóc nó mà cũng không nên! Bây giờ tôi còn dám vác mặt đi đâu nữa! Tất cả rồi sẽ cười vào mặt tôi, vì có đứa con gái không biết liêm sỉ!
Bà Vân Anh nước mắt uất ức đã chảy xuống, bà cũng run run:
- Tôi xin ông… Bây giờ nói những điều này để làm gì ? Hãy nhìn đứa con gái đáng thương của chúng ta! Con bé sẽ phát điên mất thôi!
Nước mắt bà càng rơi vội vã khi trên lầu vang lên những tiếng đập cửa, tiếng đồ vật đổ vỡ, và tiếng hét không ngừng của Tiên Dung:
- Thả tôi ra!! Các người thả tôi ra!
- Tôi phải đến gặp anh ấy!
- Ngọc Hân! Cô sẽ phải trả giá!!
- Thả tôi ra! Các người thật độc ác… Vì sao lại muốn chia rẽ tôi và anh ấy! Thả tôi ra!.........
Xen lẫn trong tiếng hét là tiếng khóc tức tưởi đã đứt đoạn của Tiên Dung, cả hai ông bà cùng không hẹn mà trong lòng đau như xát muối…
Ông Văn Đình nắm chặt bàn tay đến run rẩy, từ lúc người nhà Minh Tùng đưa Tiên Dung trở về, con bé luôn như vậy, la hét khóc lóc không ngừng… Thậm chí nó còn không thèm nghe lời của bất kì ai, tất cả cái tên mà nó gào thét là Minh Tùng! Nó gần như muốn hóa điên, đến nỗi ông phải khóa cửa nhốt nó lại chờ bác sĩ đến… Nhưng chỉ nghĩ đến câu chuyện ở bữa tiệc mà ông được nghe, ông lại tức muốn run lên:
- Tôi không có đứa con gái như vậy!
Giọng ông cố gắng lãnh băng nhưng sự lo lắng trong đôi mắt vằn đỏ đã chứng minh trái tim ông cũng đang thực sự chịu đau đớn.
Bà Vân Anh nước mắt ngắn dài, bà nắm lấy cánh tay ông:
- Văn Đình! Ông nói điều ngu ngốc gì vậy ? Dù nó có dại dột, nó cũng là con gái của chúng ta! Ông không thể nói nhẫn tâm như vậy!
Mặc kệ tiếng nói của bà, ông Văn Đình vẫn như cũ bất động giống như đang chịu đựng. Viên thư kí đứng một bên đã lâu, đột nhiên bước lên, nhẹ nhàng mở miệng:
- Tổng giám đốc… Trong chuyện này, cô Tiên Dung cũng là bị hại…
Cả hai ông bà đều ngước lên nhìn viên thư kí, ông ta nhìn sắc mặt của cả hai ông bà giống như chờ đợi… Cậu Nam Thành tính toán quả nhiên không sai một li, hai ông bà vẫn là yêu thương Tiên Dung hết mực, chỉ đang cố gắng tìm một người để tức giận trong câu chuyện này, mà người đó…còn có thể là ai khác ngoài Minh Tùng… Nhiệm vụ của ông ta chính là đem Minh Tùng kéo vào câu chuyện này, biến anh ta trở thành lá khiên chắn tất cả…
- Thời gian vừa qua, cô Tiên Dung đều rất ổn định, đã hoàn toàn yêu thương cậu Nam Thành, rõ ràng không còn quan tâm đến Minh Tùng. Hơn nữa, tiếp xúc với cô chủ đã nhiều năm, tôi biết rất rõ cô chủ là người mạnh mẽ lại sôi nổi… Sẽ không có chuyện dễ dàng xúc động như vậy! Chắc chắn là do Minh Tùng cố tình câu dẫn cô chủ, muốn làm cho cả hai người ở bữa tiệc phải mất mặt!
Ông Văn Đình chợt nhíu mày:
- Nhưng làm vậy, cậu ta được lợi gì ?
- Chắc chắn là bà Kim San muốn trả thù chúng ta vì đã cố tình gây khó dễ cho Advanced Travel
Ông Văn Đình nín lặng hồi lâu… Thật sự có khả năng như vậy không ? Ông biết Minh Tùng đã nhiều năm, đúng là ngoài việc cậu ta không yêu con gái của ông, cậu ta không có lấy một khuyết điểm nhỏ. Đó là một chàng trai tuyệt vời ! Chính vì vậy cho dù Minh Tùng không yêu Tiên Dung nhưng ông luôn nghĩ nếu có một chàng rể như vậy thật tốt, cậu ta có thể lo cho con bé cả đời… Thời gian có lẽ sẽ làm hai đứa lại gần nhau hơn. Minh Tùng luôn tìm cách trốn tránh Tiên Dung còn không có cách, sẽ không lại nghĩ đến việc gây ra phiền toái như bây giờ…Mặc dù ông luôn tức giận Minh Tùng đã hối hôn, ruồng bỏ con gái ông mà lấy một cô gái khác, nhưng nếu nói Minh Tùng là người cố tình gây ra câu chuyện này, ông không thể tin…
Nhưng bà Kim San thì khác… Đó là người đàn bà toan tính nhất mà ông từng gặp trong đời… Đó là người phụ nữ ham mê quyền lực hơn tất cả, thậm chí có thể đánh đổi cả hạnh phúc của con trai mình để có được những gì bà ta muốn… Nếu nói bà ta là người gây ra câu chuyện này vì muốn nhục nhã ông thời gian qua đã cố tình làm khó bà ta thì ông lại tin… Ông Văn Đình nhíu mày, ông đã xem nhẹ việc bà Kim San đột nhiên nhường vị trí tổng giám đốc lại cho Minh Tùng, xem ra bà ta đã có dụng ý khác! Nếu đã như vậy, ông sẽ không bỏ qua cho Advanced Travel!
Đột nhiên hướng mắt lên, ông nhìn viên thư kí lặng lẽ hỏi:
- Nam Thành không trở về đây sao ?
Viên thư kí đột nhiên lắc đầu, không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.