Chương 86
Su (ball_4m)
31/05/2013
Khắp căn phòng là cảnh tan hoang… Chăn gối tan nát, rèm cửa chỉ còn buông
thõng xuống một nửa… Đồ đạc nằm ngổn ngang trên sàn nhà, hình như đã bị
chủ nhân ngược đãi. Cũng may mắn, ông bà Văn Đình – Vân Anh đoán biết
phản ứng của Tiên Dung nên trong phòng không có đồ dễ vỡ nào, cũng không có những vật sắc nhọn… Không ai biết Tiên Dung có thể làm gì….
Nam Thành bước chân chầm chậm tiến vào, cố gắng để tiếng động anh gây ra là nhỏ nhất…. Sợ rằng sẽ làm kích động con mèo nhỏ đang ngồi thu lu một góc nhà, đầu gục xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy giống như sợ hãi…
Chỉ một thời gian ngắn không gặp mà Tiên Dung đã trở nên tiều tụy không chịu nổi, cô ngồi đó chỉ giống như một đứa bé con gầy gò, hai vai giơ lên, mái tóc gọn gàng bóng mượt hồi nào trở nên bù xù… Hai tay ôm chặt đầu gối càng làm cho cô có cảm giác thật bé nhỏ… Ở đó vang lên những tiếng sụt sịt và những lời nói thì thào…
- Thả tôi ra….
- Các người thả tôi ra….
- Tôi phải đi tìm anh ấy…
- ……………tìm anh ấy……..
……………………………………………..
Giọng cô ngắt quãng làm trái tim Nam Thành khẽ nhói lên, đau buốt…. Tiên Dung là người anh nên chạy trốn, anh cũng không phải người cô ấy cần… Nhưng tại sao duyên số lại trớ trêu đến vậy? càng cố chạy thì anh lại càng bị đưa lại gần cô ấy….cô ấy càng không cần thì anh lại càng xuất hiện… Cuộc đời này trêu ngươi anh chăng ? Nam Thành cười chua chat… Anh có thể làm được gì cho cô ấy ? Cứu cô ấy bằng cách nào ? Bằng cách hóa ra một Minh Tùng để ở bên cô ấy sao? Anh không có năng lực ấy….mà nếu có anh cũng sẽ làm không được…
Tiếng sụt sịt của Tiên Dung im bặt, giống như cô đã cảm nhận được sự hiện diện của anh…. Bờ vai cũng ngừng run rẩy….
Nam Thành đứng lại, nhìn Tiên Dung bằng ánh mắt phức tạp…giống như chờ đợi mà cũng giống như bỏ mặc…
Đột nhiên, Tiên Dung vùng dậy, đôi mắt đẹp vương đầy nước mắt chỉ hướng đến cánh cửa đang để mở lao đến, không hề để ý đến dáng người trước mặt… Nhưng do yếu sức và nằm một chỗ quá lâu, sức lực của cô đã nhanh chóng cạn kiệt, bước chân loạng choạng và trước mắt bầu trời tối sầm, cuối cùng rơi vào vòng tay của người đó.
Tiên Dung cố gắng đẩy Nam Thành ra, nước mắt vòng quanh, hét lớn:
- Buông tôi ra!
- Các người muốn giam tôi đến bao giờ? Tôi phải đi tìm anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Vì sao các người luôn ngăn cản tôi? Buông tôi ra!!!!!!!!!!!!!
……………………………………
Nam Thành để mặc Tiên Dung giải tỏa những nắm đấm vô lực lên người anh, bàn tay ôm lấy cô có chút đau lòng, vì sao lại gầy như vậy ? Gương mặt càng thêm xanh xao, hai gò má hóp lại, cằm hơi nhô ra, đôi mắt to đẹp thâm quầng lại giống như gấu trúc, luôn ầng ậng đầy nước mắt…
- Buông tôi ra….. – Tiên Dung yếu ớt kháng nghị, sức lực đã thực sự trôi đi hết, chỉ còn tiếng thở nặng nề, đôi chân mệt mỏi đã muốn khuỵu hẳn xuống.
Nam Thành vẫn siết chặt lấy cô, anh thở dài khẽ gọi:
- Dung….là anh….
Nam Thành không dám hi vọng trong tình trạng hoảng loạn như bây giờ, Tiên Dung có thể nhận ra anh… Có lẽ trong tâm trí cô ấy bây giờ chỉ có Minh Tùng mà thôi… Nhưng tiếng nói vẫn bật ra khỏi môi giống như phản xạ tự nhiên, mỗi khi anh đến bên khi cô ấy đau khổ, mỗi khi anh xuất hiện với một lời khuyên chân thành, mỗi khi anh an ủi cô ấy….
Nhưng khác với suy nghĩ của anh, Tiên Dung thực sự nhận ra…. Thân hình gày gò trong tay anh bỗng trở nên cứng ngắc, tiếng nói cũng im bặt, cô ấy giống như nín thở vì quá đỗi kinh ngạc….
Nam Thành! Là anh Thành… Là anh ấy…..
Phút giây ngỡ ngàng qua đi, nước mắt Tiên Dung lại vội vã rơi xuống… Người đàn ông này lại xuất hiện, đúng lúc cô cần sự an ủi nhất, đúng lúc cô cần một vòng tay nhất… Vì sao sự xuất hiện của anh luôn đúng lúc như vậy ? Luôn đúng lúc để cô cảm động….Luôn đúng lúc rồi cô lại làm tổn thương anh ấy…
Bàn tay cô run rẩy tóm lấy áo Nam Thành, thổn thức:
- Thành… Vì sao anh lại đến đây ?....Vì sao anh lại đến đây ?
Anh đến đây làm gì ? Cô đã gây ra cho anh quá nhiều đau khổ, quá nhiều tổn thương rồi… Vì sao anh vẫn đến? Vẫn đến bên cô… Ôm lấy cô và cất tiếng nói dịu dàng đến vậy ? Vì sao ?
Nam Thành ôm chặt lấy Tiên Dung đã muốn khuỵu xuống, giọng anh ngọt ngào:
- Anh đến đây vì em….Anh sẽ đưa Minh Tùng về với em…
Toàn thân Tiên Dung lại thêm một lần nữa chấn động, cô ngước đôi mắt đầy nước mắt ngỡ ngàng lên nhìn Nam Thành:
- Anh…anh nói gì ?
Nam Thành mỉm cười:
- Anh sẽ đưa Minh Tùng về cho em….như anh đã làm…bao nhiêu năm qua…
Tiên Dung nhìn anh, giọng nói run rẩy:
- Thành….em đã gây ra cho anh quá nhiều đau khổ…
Nam Thành lắc đầu:
- Là anh tự làm mình khổ… Vì anh quá yêu em! Anh đã rất giận…nhưng nhìn thấy em đau khổ càng làm anh đau khổ hơn. Tiên Dung, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh…cho nên em phải hạnh phúc… Anh nhất định làm được, anh sẽ đưa Minh Tùng về cho em…
- Anh Thành…..!!!!!!
Tiên Dung khóc nấc lên, mọi lời muốn nói đều không nói ra được… Cô nợ người đàn ông này cả cuộc đời, và mãi mãi không thể trả hết nợ… Nhào vào vòng tay làm cô tin tưởng, Tiên Dung thực sự hi vọng nếu cô có thể yêu anh, dù chỉ một chút thôi thật tốt… Ước gì cô nhận ra điều này sớm hơn, ước gì cô gặp anh trước Minh Tùng, thật tốt… Nhưng mọi chuyện lại không thể giống như con người mong ước….
- Trước tiên, em phải khỏe mạnh lại đã….được không ? – Nam Thành mỉm cười giống như dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại giống như một miền băng giá tĩnh lặng.
Anh đã sớm mất hi vọng rằng Tiên Dung có thể quên Minh Tùng và yêu anh… Anh đã hoàn toàn mất hi vọng đó rồi… Và bây giờ còn có việc quan trọng hơn anh cần làm…
Cúi xuống nhìn đỉnh đầu Tiên Dung, anh cười chua chát, anh cứu cô ấy rồi lại hại cô ấy… Vòng luẩn quẩn này…đến bao giờ mới có thể kết thúc… Đến lúc cô ấy biết được sự thật anh sẽ làm gì cha cô ấy, Tiên Dung sẽ phản ứng thế nào? Có còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy tin tưởng đó nữa không ? Trái tim Nam Thành khẽ nhói lên, không thể từ chối rằng Tiên Dung mang đến cho anh một cảm giác gia đình, một người em gái nũng nịu dựa vào anh trai của mình… Anh không thể phủ nhận sự thật đó… nhưng lại không cách nào giữ lại được… Điều anh mong muốn ở cô ấy không phải như vậy…
Mọi chuyện đã quá muộn, quá muộn rồi Tiên Dung….
****************************
Ring………ring……….ring……………
Căn phòng chìm trong bóng tối chỉ vang lên tiếng điện thoại không ngừng, màn hình lóe sáng nhấp nháy chờ đợi trên mặt bàn…
Một bóng người bước tới, trên người còn nguyên áo bông tắm, từng giọt nước từ trên tóc chảy xuống gương
mắt…. Nhìn vào màn hình, người đàn ông hơi nhíu mày rồi bắt máy:
- Mọi chuyện đến đâu rồi ? – Giọng anh trầm ổn
- Đã sẵn sàng thưa cậu! – đầu dây bên kia nói giọng kính cẩn.
- ………………………………..
Anh ta chợt im lặng rồi khẽ khàng nói:
- Vậy…bắt đầu đi!
- Vâng!
****************************
Ông Văn Đình ngồi trong văn phòng, đã gần hết giờ làm việc, những phút cuối cùng trong ngày ông muốn dừng lại và nhìn lại…. Đã hơn 40 năm rồi… Hơn 40 năm ông ngồi ở vị trí này, ngồi trên cái đỉnh này và nhìn xuống. Thở một hơi dài mệt mỏi, ông thực sự đã rất mệt mỏi… Tuổi già làm ông mệt mỏi, những suy nghĩ lo toan làm ông mệt mỏi… cuộc sống này rồi sẽ mãi mãi diễn tiếp như thế, bao giờ sẽ đến điểm dừng cho ông ? Giá như ông có một người con trai… Giá như Tiên Dung có thể tìm được một người chồng tốt, như Minh Tùng hay Nam Thành, ông đều hài lòng, đáng tiếc, cả hai người đều chẳng có duyên với con gái ông… Mỗi người là một câu chuyện, và đều đáng buồn… Ông thở dài…
Nghĩ đến Nam Thành, ông lại cảm thấy chạnh lòng… Đó thực sự là một chàng trai tốt, người đã luôn ở bên con gái ông mỗi khi nó cần đến ai đó trong khi bậc làm cha làm mẹ như ông không thể giúp được gì cho nó. Nhờ có Nam Thành mà con gái ông đang dần dần bình phục, nó bắt đầu ăn uống, bắt đầu bình tĩnh, bắt đầu trò chuyện và trở lại đứa con gái thông minh xinh đẹp của ông ngày nào… Đó là điều làm ông rất vui mừng, và ông phải cảm ơn Nam Thành vì điều đó. Giữa chàng trai này và gia đình ông giống như có một sợi dây duyên nợ, và ông nợ cậu ta quá nhiều….
Minh Tùng là người mà ông không còn muốn nghĩ đến nữa… Đó là một chàng trai tốt, nhưng đã đến lúc cuộc sống của gia đình ông và Tiên Dung không nên tồn tại sự có mặt của cậu ta nữa… Đã đến lúc Tiên Dung cần quên cậu ta hoàn toàn… Ông mới nhận được thiệp hồng từ tập đoàn Advanced Travel cách đây không lâu thông báo tình hình đám cưới của Minh Tùng và Ngọc Hân, cũng nghe nói Ngọc Hân đã có thai… Bây giờ chính là lúc bọn họ hạnh phúc nhất, cũng là lúc con gái ông đau khổ nhất….Tin này tốt nhất không nên để Tiên Dung biết, con bé khó khăn lắm mới hồi phục được như bây giờ, nếu biết được tin này, ai biết nó có thể làm gì….
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng cửa mở thô bạo làm ông giật mình, ngước lên bằng ánh mắt không hề vui vẻ, giọng ông giận dữ:
- Sao ông dám……?
Giọng nói của ông ngay lập tức bị ngắt lời bởi viên thư kí hớt hải:
- Tổng giám đốc! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Viên thư kí cặp kính đã muốn rơi xuống, gương mặt tái mét thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán chứng tỏ thái độ rất khẩn trương làm ông Văn Đình cũng chợt quên cả tức giận đứng bật dậy:
- Có chuyện gì ?
- Tổng giám đốc…bên ngoài nhân viên đang kéo đến biểu tình đông lắm…
Mặt ông Văn Đình cũng ngay lập tức trở nên biến sắc:
- Cái gì ? Biểu tình?
- Vâng! Bốn giám đốc của bốn dự án lớn của chúng ta vừa biến mất cùng với toàn bộ số tiền đầu tư cho các dự án!
- Cái gì ?
Rầm!!!!!!!!
Tiếng cửa mở thô bạo sau đó là một loạt người tiến vào. Trên mặt mỗi người đều mang nhiều sắc thái tức giận, chờ đợi:
- Ông Văn Đình, ông mau giải thích cho chúng tôi!
- Chuyện này là thế nào ?
- Tiền của chúng tôi đâu ?
- Ông quản lý kiểu gì vậy ?
………………………………………
Những câu hỏi chất vấn từ các cổ đông bay tới dồn dập.
- Xin các vị bình tĩnh! – Viên thư kí vội vàng ngăn cản đám người quá khích.
- Ông Văn Đình, ông phải trả lời chúng tôi!
- Tôi muốn rút lại toàn bộ tiền của tôi!
- Chúng tôi đã tin tưởng ông! Ông đã làm chúng tôi thất vọng!
- ………………………………………………..
……………………………………………….
Uỳnh!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trên bầu trời chợt vang lên một tiếng sét chói tai
*******************************
Biệt thự SmartMart
Bà Vân Anh nhìn đứa con gái đang cười nói cùng với Nam Thành trong phòng khách, đứa con gái mà chỉ cách đây không lâu vẫn còn đang chìm trong đau đớn và tuyệt vọng. Mọi thứ luôn diễn ra giống như một điều kì diệu khi Nam Thành xuất hiện bên Tiên Dung, con bé lại có thể cân bằng, lại có thể là chính mình… Khác với Minh Tùng, mỗi lần ở bên chàng trai đó, con gái bà đều gặp bất hạnh, gương mặt không khi nào ngưng nước mắt…. Vì sao một điều hiển nhiên như vậy mà Tiên Dung không nhận ra ? Rằng Nam Thành mới thực sự là bến đố bình yên trong cuộc đời con bé ? Bà khẽ thở dài…
Nếu như Nam Thành có thể mãi mãi ở bên con gái bà như bây giờ thật tốt…. Đó là một chàng trai biết cách làm vừa lòng người khác, cũng yêu thương con gái bà thật lòng…Nhưng bà lại không thể đòi hỏi điều đó ở cậu ta nữa, đơn giản vì Tiên Dung đã làm cho cậu ta quá đau khổ rồi, thậm chí ở bên cạnh con bé bây giờ cũng giống như một sự tra tấn… Nam Thành có quyền lựa chọn mà không cần phải tiếp tục ở bên Tiên Dung…Thế nhưng cậu ta vẫn làm thế, vẫn xuất hiện mỗi khi Tiên Dung cần một sự giúp đỡ…
Gia đình bà dường như đã nợ Nam Thành quá nhiều, Tiên Dung nợ cậu ta quá nhiều… Phải làm sao để trả hết….
Bà chầm chậm bước ra… Tiên Dung nghe thấy bước chân của bà ngước lên mỉm cười:
- Mẹ….
- Ba con nói sẽ về sớm! Mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối… Nam Thành, con cũng ở lại ăn cơm luôn nhé!
- Aa….. – Nam Thành kêu lên, dường như muốn từ chối.
- Không được từ chối! Đây là một lời mời….- bà Vân Anh nói thêm.
Trong những ngày qua, dù luôn ở bên Tiên Dung chăm sóc tận tình nhưng dường như Nam Thành luôn giữ một khoảng cách nhất định. Trừ những lúc tình trạng Tiên Dung bất ổn, anh không xuất hiện nhiều ở biệt thự, càng không có chuyện ở lại dùng bữa. Hành động của Nam Thành giống như một bác sĩ đến chữa trị cho bệnh nhân rồi lại trở về… Điều này làm bà cảm thấy chạnh lòng.
Nam Thành thở ra, nhưng bà vẫn nhận thấy đáy mắt cậu ta trở nên buồn bã.
- Vâng, con sẽ ở lại… - anh mỉm cười
Bên ngoài có tiếng xe phanh gấp.
- Hình như ba con đã về…. – bà Vân Anh nói, ánh mắt hướng về cửa lớn.
Nam Thành và Tiên Dung cũng nhìn theo bà, nhưng khác với dự đoán, ông Văn Đình không xuất hiện mà chính là viên thư kí riêng của ông đang hớt hải chạy vào, gương mặt tái mét, thái độ vô cùng khẩn trương.
- Có….chuyện gì ?- bà Vân Anh ngỡ ngàng hỏi trong khi nét mặt những người khác cũng kinh ngạc không thôi.
Viên thư kí gấp gáp nói:
- Bà và cô đến bệnh viện ngay đi ạ! Tổng giám đốc đột nhiên bị đột quỵ, đang trong phòng cấp cứu!
- Cái gì ? – bà Vân Anh choáng váng
- Cẩn thận! – Nam Thành và Tiên Dung cùng đứng dậy đỡ lấy thân hình đã muốn đổ xuống của bà.
Nắm tay hai người thật chặt, bà Vân Anh run rẩy nói:
- Mau…mau đến bệnh viện… Trên đường đi , ông phải kể lại câu chuyện thật chi tiết cho tôi!
- Vâng!- viên thư kí lắp bắp nói
Con đường đến bệnh viện ngắn ngủi, chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hồn. Trên xe là bốn gương mặt không ngừng lo lắng, riêng bà Vân Anh dường như đã muốn ngất đi, nhưng bà vẫn cố gắng chống chọi với câu chuyện đang được nghe…
Tiên Dung nắm tay bà rất chặt, đáy mắt trong suốt lộ vẻ hoang mang như một vật nhỏ sợ hãi. Cô giống như một đứa trẻ đang nghe một câu chuyện rất xa vời nào đó mà nó không hiểu, chỉ có cảm giác lo lắng lẫn lo sợ làm tim cô đập thình thịch…
SmartMart đang gặp nguy cơ lớn ? Ba cô xảy ra chuyện ? Vì sao lại có thể có chuyện như vậy ? Vì sao ?
Nam Thành ngồi im lặng, anh nhìn vào hai gương mặt phụ nữ nhợt nhạt biến sắc bên cạnh mình, trong lòng không hiểu sao lại nhói lên…. Có được kết quả này, lẽ ra anh phải vui mừng như điên mới đúng, đây chẳng phải là điều anh đã mong mỏi nhiều năm rồi sao? Nhưng vì sao….chỉ một chút vui mừng cũng không có ? Anh chỉ có cảm giác rất rõ ràng mọi chuyện đang dần kết thúc… nhưng anh có được gì ?
Xòe hai bàn tay gầy yếu của mình nhìn trước ánh sáng yếu ớt, Nam Thành bỗng cảm thấy trong lòng mình trống rỗng… Trả thù được rồi thì anh sẽ làm gì ? Ông Văn Đình chết ? Tập đoàn SmartMart sụp đổ ? Còn anh….. anh được gì ? Sự thỏa mãn? Rõ ràng anh không hề cảm thấy điều đó….
20 năm trời sống trong hận thù và sự toan tính…..hóa ra cuối cùng đó lại là một việc làm không có mục đích… Nam Thành cười chua chát, nhưng anh không hề hối hận vì những gì mình đã làm… Cuộc đời anh phải như vậy! Nó nên như vậy và thực sự đã như vậy….
…………………………..
Chợt một bàn tay bé nhỏ tiến đến nắm lấy bàn tay anh, một sự mềm mại làm lòng anh rung động.
- Anh Thành…. – Tiên Dung sụt sịt gọi, giọng cô yếu ớt giống như đang cần một sự che chở làm cảm giác phức tạp trong lòng anh lại sinh sôi. Cô ấy vẫn luôn như vậy, luôn tiến vào trong vòng tay anh mỗi khi cần một bờ vai.
Ôm lấy bờ vai cô, anh an ủi:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi… Đừng lo lắng… Anh sẽ luôn ở bên em…
Tiên Dung dựa hẳn vào vai Nam Thành, nước mắt không thể kiềm giữ mà rơi xuống….
***************************
Tin tức tập đoàn SmartMart đồng thời đánh mất 4 dự án lớn chủ chốt ngay lập tức lan rộng, tổng thiệt hại đã lên tới vài chục tỉ đô la. Toàn bộ hệ thống ngay lập tức tê liệt khiến toàn bộ nền kinh tế bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thị phần của SmartMart ngay lập tức thu hẹp với vận tốc càng lúc càng chóng mặt, giá cổ phiếu giảm không ngừng reo rắc nỗi hoang mang khắp mọi nơi.
Sàn chứng khoán đáng lẽ đã đến giờ phải đóng cửa nhưng vẫn phải tiếp tục hoạt động. Người người đều kinh hoàng nhìn vào tập đoàn lớn mạnh SmartMart đang có nguy cơ phá sản. Cổ phiếu vô giá trị bay bay khắp nơi, đường lớn đường nhỏ tràn ngập người biểu tình, đặc biệt là xung quanh các trụ sở của SmartMart ở rất nhiều nước, không khí càng thêm đen đặc u ám…
Các giám đốc điều hành nhanh chóng muốn trở về trụ sở chính để tìm hiểu tình hình, bên trong các cổ đông bắt đầu hỗn loạn tìm kiếm giải pháp rút lại số vốn đã đổ vào, mọi hoạt động đình trệ ngay tức khắc, rất nhiều người đã ra đi để lại văn phòng với giấy lộn bay bay và sự trống không… Rất nhiều đá cuội đã ném vỡ các cửa kính trước khi lực lượng cảnh sát kịp đến để giữ vững tình hình….Trên nóc các tòa nhà cao tầng, rất nhiều bóng người đang đứng….
Cơ quan điều tra bắt đầu vào cuộc truy tìm 4 giám đốc đã bỏ trốn cùng với những khoản tiền khổng lồ đầu tư vào các dự án…… Nhưng mọi thứ dường như đã quá muộn….
- Cái gì ?- Minh Tùng bật hẳn dậy khi nghe đươc tin
- Tổng giám đốc…. – viên thư kí sắc mặt cũng khẽ biến – Đây là sự thật… 4 giám đốc 4 dự án lớn của SmartMart đều đã ôm trọn số tiền và biến mất. Bên ngoài thực sự đã trở thành một biến động lớn!
Minh Tùng sắc mặt trở nên lo lắng, bàn tay anh từ lúc nào cũng đã nắm chặt lại. Dĩ nhiên là anh hiểu rất rõ hệ quả của việc này, SmartMart là một tập đoàn lớn, ảnh hưởng không chỉ đến một nền kinh tế. Tập đoàn này phá sản sẽ kéo theo sự thụt lùi của rất nhiều nền kinh tế, chưa kể đến những nỗi hoang mang cho người dân và bạo động trong một thời gian dài…
- Ông Văn Đình thế nào ?- Anh chợt hỏi
- Nghe nói đã nhập viện vì bị đột quỵ! Nhưng bên ngoài đang xuất hiện rất nhiều lời chỉ trích từ nhiều phía đến ông ấy, đặc biệt là các cổ đông… Họ đang thực sự làm loạn nhà ông ấy, cướp bóc tài sản và mọi vật dụng giá trị! Tin tức SmartMart sẽ phá sản đã lan rộng….
Minh Tùng nhíu nhíu mày, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến vậy… Còn chưa đến một ngày từ lúc xảy ra sự việc, bên trong SmartMart đã xảy ra biến động lớn, mọi mắt xích đều đứt tung từ chối mọi sự kết nối từ trước đó. Bên ngoài lại càng loạn…. Điều này làm anh nghi ngờ, bên trong SmartMart có ly gián, mà chắc chắn là như thế, thậm chỉ là không chỉ một ly gián…
Một cái tên ngay lập tức hiện lên trong đầu anh.
- Chúng ta đến xem!
Nam Thành bước chân chầm chậm tiến vào, cố gắng để tiếng động anh gây ra là nhỏ nhất…. Sợ rằng sẽ làm kích động con mèo nhỏ đang ngồi thu lu một góc nhà, đầu gục xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy giống như sợ hãi…
Chỉ một thời gian ngắn không gặp mà Tiên Dung đã trở nên tiều tụy không chịu nổi, cô ngồi đó chỉ giống như một đứa bé con gầy gò, hai vai giơ lên, mái tóc gọn gàng bóng mượt hồi nào trở nên bù xù… Hai tay ôm chặt đầu gối càng làm cho cô có cảm giác thật bé nhỏ… Ở đó vang lên những tiếng sụt sịt và những lời nói thì thào…
- Thả tôi ra….
- Các người thả tôi ra….
- Tôi phải đi tìm anh ấy…
- ……………tìm anh ấy……..
……………………………………………..
Giọng cô ngắt quãng làm trái tim Nam Thành khẽ nhói lên, đau buốt…. Tiên Dung là người anh nên chạy trốn, anh cũng không phải người cô ấy cần… Nhưng tại sao duyên số lại trớ trêu đến vậy? càng cố chạy thì anh lại càng bị đưa lại gần cô ấy….cô ấy càng không cần thì anh lại càng xuất hiện… Cuộc đời này trêu ngươi anh chăng ? Nam Thành cười chua chat… Anh có thể làm được gì cho cô ấy ? Cứu cô ấy bằng cách nào ? Bằng cách hóa ra một Minh Tùng để ở bên cô ấy sao? Anh không có năng lực ấy….mà nếu có anh cũng sẽ làm không được…
Tiếng sụt sịt của Tiên Dung im bặt, giống như cô đã cảm nhận được sự hiện diện của anh…. Bờ vai cũng ngừng run rẩy….
Nam Thành đứng lại, nhìn Tiên Dung bằng ánh mắt phức tạp…giống như chờ đợi mà cũng giống như bỏ mặc…
Đột nhiên, Tiên Dung vùng dậy, đôi mắt đẹp vương đầy nước mắt chỉ hướng đến cánh cửa đang để mở lao đến, không hề để ý đến dáng người trước mặt… Nhưng do yếu sức và nằm một chỗ quá lâu, sức lực của cô đã nhanh chóng cạn kiệt, bước chân loạng choạng và trước mắt bầu trời tối sầm, cuối cùng rơi vào vòng tay của người đó.
Tiên Dung cố gắng đẩy Nam Thành ra, nước mắt vòng quanh, hét lớn:
- Buông tôi ra!
- Các người muốn giam tôi đến bao giờ? Tôi phải đi tìm anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Vì sao các người luôn ngăn cản tôi? Buông tôi ra!!!!!!!!!!!!!
……………………………………
Nam Thành để mặc Tiên Dung giải tỏa những nắm đấm vô lực lên người anh, bàn tay ôm lấy cô có chút đau lòng, vì sao lại gầy như vậy ? Gương mặt càng thêm xanh xao, hai gò má hóp lại, cằm hơi nhô ra, đôi mắt to đẹp thâm quầng lại giống như gấu trúc, luôn ầng ậng đầy nước mắt…
- Buông tôi ra….. – Tiên Dung yếu ớt kháng nghị, sức lực đã thực sự trôi đi hết, chỉ còn tiếng thở nặng nề, đôi chân mệt mỏi đã muốn khuỵu hẳn xuống.
Nam Thành vẫn siết chặt lấy cô, anh thở dài khẽ gọi:
- Dung….là anh….
Nam Thành không dám hi vọng trong tình trạng hoảng loạn như bây giờ, Tiên Dung có thể nhận ra anh… Có lẽ trong tâm trí cô ấy bây giờ chỉ có Minh Tùng mà thôi… Nhưng tiếng nói vẫn bật ra khỏi môi giống như phản xạ tự nhiên, mỗi khi anh đến bên khi cô ấy đau khổ, mỗi khi anh xuất hiện với một lời khuyên chân thành, mỗi khi anh an ủi cô ấy….
Nhưng khác với suy nghĩ của anh, Tiên Dung thực sự nhận ra…. Thân hình gày gò trong tay anh bỗng trở nên cứng ngắc, tiếng nói cũng im bặt, cô ấy giống như nín thở vì quá đỗi kinh ngạc….
Nam Thành! Là anh Thành… Là anh ấy…..
Phút giây ngỡ ngàng qua đi, nước mắt Tiên Dung lại vội vã rơi xuống… Người đàn ông này lại xuất hiện, đúng lúc cô cần sự an ủi nhất, đúng lúc cô cần một vòng tay nhất… Vì sao sự xuất hiện của anh luôn đúng lúc như vậy ? Luôn đúng lúc để cô cảm động….Luôn đúng lúc rồi cô lại làm tổn thương anh ấy…
Bàn tay cô run rẩy tóm lấy áo Nam Thành, thổn thức:
- Thành… Vì sao anh lại đến đây ?....Vì sao anh lại đến đây ?
Anh đến đây làm gì ? Cô đã gây ra cho anh quá nhiều đau khổ, quá nhiều tổn thương rồi… Vì sao anh vẫn đến? Vẫn đến bên cô… Ôm lấy cô và cất tiếng nói dịu dàng đến vậy ? Vì sao ?
Nam Thành ôm chặt lấy Tiên Dung đã muốn khuỵu xuống, giọng anh ngọt ngào:
- Anh đến đây vì em….Anh sẽ đưa Minh Tùng về với em…
Toàn thân Tiên Dung lại thêm một lần nữa chấn động, cô ngước đôi mắt đầy nước mắt ngỡ ngàng lên nhìn Nam Thành:
- Anh…anh nói gì ?
Nam Thành mỉm cười:
- Anh sẽ đưa Minh Tùng về cho em….như anh đã làm…bao nhiêu năm qua…
Tiên Dung nhìn anh, giọng nói run rẩy:
- Thành….em đã gây ra cho anh quá nhiều đau khổ…
Nam Thành lắc đầu:
- Là anh tự làm mình khổ… Vì anh quá yêu em! Anh đã rất giận…nhưng nhìn thấy em đau khổ càng làm anh đau khổ hơn. Tiên Dung, hạnh phúc của em chính là hạnh phúc của anh…cho nên em phải hạnh phúc… Anh nhất định làm được, anh sẽ đưa Minh Tùng về cho em…
- Anh Thành…..!!!!!!
Tiên Dung khóc nấc lên, mọi lời muốn nói đều không nói ra được… Cô nợ người đàn ông này cả cuộc đời, và mãi mãi không thể trả hết nợ… Nhào vào vòng tay làm cô tin tưởng, Tiên Dung thực sự hi vọng nếu cô có thể yêu anh, dù chỉ một chút thôi thật tốt… Ước gì cô nhận ra điều này sớm hơn, ước gì cô gặp anh trước Minh Tùng, thật tốt… Nhưng mọi chuyện lại không thể giống như con người mong ước….
- Trước tiên, em phải khỏe mạnh lại đã….được không ? – Nam Thành mỉm cười giống như dịu dàng nhưng trong ánh mắt lại giống như một miền băng giá tĩnh lặng.
Anh đã sớm mất hi vọng rằng Tiên Dung có thể quên Minh Tùng và yêu anh… Anh đã hoàn toàn mất hi vọng đó rồi… Và bây giờ còn có việc quan trọng hơn anh cần làm…
Cúi xuống nhìn đỉnh đầu Tiên Dung, anh cười chua chát, anh cứu cô ấy rồi lại hại cô ấy… Vòng luẩn quẩn này…đến bao giờ mới có thể kết thúc… Đến lúc cô ấy biết được sự thật anh sẽ làm gì cha cô ấy, Tiên Dung sẽ phản ứng thế nào? Có còn nhìn anh bằng ánh mắt đầy tin tưởng đó nữa không ? Trái tim Nam Thành khẽ nhói lên, không thể từ chối rằng Tiên Dung mang đến cho anh một cảm giác gia đình, một người em gái nũng nịu dựa vào anh trai của mình… Anh không thể phủ nhận sự thật đó… nhưng lại không cách nào giữ lại được… Điều anh mong muốn ở cô ấy không phải như vậy…
Mọi chuyện đã quá muộn, quá muộn rồi Tiên Dung….
****************************
Ring………ring……….ring……………
Căn phòng chìm trong bóng tối chỉ vang lên tiếng điện thoại không ngừng, màn hình lóe sáng nhấp nháy chờ đợi trên mặt bàn…
Một bóng người bước tới, trên người còn nguyên áo bông tắm, từng giọt nước từ trên tóc chảy xuống gương
mắt…. Nhìn vào màn hình, người đàn ông hơi nhíu mày rồi bắt máy:
- Mọi chuyện đến đâu rồi ? – Giọng anh trầm ổn
- Đã sẵn sàng thưa cậu! – đầu dây bên kia nói giọng kính cẩn.
- ………………………………..
Anh ta chợt im lặng rồi khẽ khàng nói:
- Vậy…bắt đầu đi!
- Vâng!
****************************
Ông Văn Đình ngồi trong văn phòng, đã gần hết giờ làm việc, những phút cuối cùng trong ngày ông muốn dừng lại và nhìn lại…. Đã hơn 40 năm rồi… Hơn 40 năm ông ngồi ở vị trí này, ngồi trên cái đỉnh này và nhìn xuống. Thở một hơi dài mệt mỏi, ông thực sự đã rất mệt mỏi… Tuổi già làm ông mệt mỏi, những suy nghĩ lo toan làm ông mệt mỏi… cuộc sống này rồi sẽ mãi mãi diễn tiếp như thế, bao giờ sẽ đến điểm dừng cho ông ? Giá như ông có một người con trai… Giá như Tiên Dung có thể tìm được một người chồng tốt, như Minh Tùng hay Nam Thành, ông đều hài lòng, đáng tiếc, cả hai người đều chẳng có duyên với con gái ông… Mỗi người là một câu chuyện, và đều đáng buồn… Ông thở dài…
Nghĩ đến Nam Thành, ông lại cảm thấy chạnh lòng… Đó thực sự là một chàng trai tốt, người đã luôn ở bên con gái ông mỗi khi nó cần đến ai đó trong khi bậc làm cha làm mẹ như ông không thể giúp được gì cho nó. Nhờ có Nam Thành mà con gái ông đang dần dần bình phục, nó bắt đầu ăn uống, bắt đầu bình tĩnh, bắt đầu trò chuyện và trở lại đứa con gái thông minh xinh đẹp của ông ngày nào… Đó là điều làm ông rất vui mừng, và ông phải cảm ơn Nam Thành vì điều đó. Giữa chàng trai này và gia đình ông giống như có một sợi dây duyên nợ, và ông nợ cậu ta quá nhiều….
Minh Tùng là người mà ông không còn muốn nghĩ đến nữa… Đó là một chàng trai tốt, nhưng đã đến lúc cuộc sống của gia đình ông và Tiên Dung không nên tồn tại sự có mặt của cậu ta nữa… Đã đến lúc Tiên Dung cần quên cậu ta hoàn toàn… Ông mới nhận được thiệp hồng từ tập đoàn Advanced Travel cách đây không lâu thông báo tình hình đám cưới của Minh Tùng và Ngọc Hân, cũng nghe nói Ngọc Hân đã có thai… Bây giờ chính là lúc bọn họ hạnh phúc nhất, cũng là lúc con gái ông đau khổ nhất….Tin này tốt nhất không nên để Tiên Dung biết, con bé khó khăn lắm mới hồi phục được như bây giờ, nếu biết được tin này, ai biết nó có thể làm gì….
Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng cửa mở thô bạo làm ông giật mình, ngước lên bằng ánh mắt không hề vui vẻ, giọng ông giận dữ:
- Sao ông dám……?
Giọng nói của ông ngay lập tức bị ngắt lời bởi viên thư kí hớt hải:
- Tổng giám đốc! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Viên thư kí cặp kính đã muốn rơi xuống, gương mặt tái mét thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán chứng tỏ thái độ rất khẩn trương làm ông Văn Đình cũng chợt quên cả tức giận đứng bật dậy:
- Có chuyện gì ?
- Tổng giám đốc…bên ngoài nhân viên đang kéo đến biểu tình đông lắm…
Mặt ông Văn Đình cũng ngay lập tức trở nên biến sắc:
- Cái gì ? Biểu tình?
- Vâng! Bốn giám đốc của bốn dự án lớn của chúng ta vừa biến mất cùng với toàn bộ số tiền đầu tư cho các dự án!
- Cái gì ?
Rầm!!!!!!!!
Tiếng cửa mở thô bạo sau đó là một loạt người tiến vào. Trên mặt mỗi người đều mang nhiều sắc thái tức giận, chờ đợi:
- Ông Văn Đình, ông mau giải thích cho chúng tôi!
- Chuyện này là thế nào ?
- Tiền của chúng tôi đâu ?
- Ông quản lý kiểu gì vậy ?
………………………………………
Những câu hỏi chất vấn từ các cổ đông bay tới dồn dập.
- Xin các vị bình tĩnh! – Viên thư kí vội vàng ngăn cản đám người quá khích.
- Ông Văn Đình, ông phải trả lời chúng tôi!
- Tôi muốn rút lại toàn bộ tiền của tôi!
- Chúng tôi đã tin tưởng ông! Ông đã làm chúng tôi thất vọng!
- ………………………………………………..
……………………………………………….
Uỳnh!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trên bầu trời chợt vang lên một tiếng sét chói tai
*******************************
Biệt thự SmartMart
Bà Vân Anh nhìn đứa con gái đang cười nói cùng với Nam Thành trong phòng khách, đứa con gái mà chỉ cách đây không lâu vẫn còn đang chìm trong đau đớn và tuyệt vọng. Mọi thứ luôn diễn ra giống như một điều kì diệu khi Nam Thành xuất hiện bên Tiên Dung, con bé lại có thể cân bằng, lại có thể là chính mình… Khác với Minh Tùng, mỗi lần ở bên chàng trai đó, con gái bà đều gặp bất hạnh, gương mặt không khi nào ngưng nước mắt…. Vì sao một điều hiển nhiên như vậy mà Tiên Dung không nhận ra ? Rằng Nam Thành mới thực sự là bến đố bình yên trong cuộc đời con bé ? Bà khẽ thở dài…
Nếu như Nam Thành có thể mãi mãi ở bên con gái bà như bây giờ thật tốt…. Đó là một chàng trai biết cách làm vừa lòng người khác, cũng yêu thương con gái bà thật lòng…Nhưng bà lại không thể đòi hỏi điều đó ở cậu ta nữa, đơn giản vì Tiên Dung đã làm cho cậu ta quá đau khổ rồi, thậm chí ở bên cạnh con bé bây giờ cũng giống như một sự tra tấn… Nam Thành có quyền lựa chọn mà không cần phải tiếp tục ở bên Tiên Dung…Thế nhưng cậu ta vẫn làm thế, vẫn xuất hiện mỗi khi Tiên Dung cần một sự giúp đỡ…
Gia đình bà dường như đã nợ Nam Thành quá nhiều, Tiên Dung nợ cậu ta quá nhiều… Phải làm sao để trả hết….
Bà chầm chậm bước ra… Tiên Dung nghe thấy bước chân của bà ngước lên mỉm cười:
- Mẹ….
- Ba con nói sẽ về sớm! Mẹ sẽ chuẩn bị bữa tối… Nam Thành, con cũng ở lại ăn cơm luôn nhé!
- Aa….. – Nam Thành kêu lên, dường như muốn từ chối.
- Không được từ chối! Đây là một lời mời….- bà Vân Anh nói thêm.
Trong những ngày qua, dù luôn ở bên Tiên Dung chăm sóc tận tình nhưng dường như Nam Thành luôn giữ một khoảng cách nhất định. Trừ những lúc tình trạng Tiên Dung bất ổn, anh không xuất hiện nhiều ở biệt thự, càng không có chuyện ở lại dùng bữa. Hành động của Nam Thành giống như một bác sĩ đến chữa trị cho bệnh nhân rồi lại trở về… Điều này làm bà cảm thấy chạnh lòng.
Nam Thành thở ra, nhưng bà vẫn nhận thấy đáy mắt cậu ta trở nên buồn bã.
- Vâng, con sẽ ở lại… - anh mỉm cười
Bên ngoài có tiếng xe phanh gấp.
- Hình như ba con đã về…. – bà Vân Anh nói, ánh mắt hướng về cửa lớn.
Nam Thành và Tiên Dung cũng nhìn theo bà, nhưng khác với dự đoán, ông Văn Đình không xuất hiện mà chính là viên thư kí riêng của ông đang hớt hải chạy vào, gương mặt tái mét, thái độ vô cùng khẩn trương.
- Có….chuyện gì ?- bà Vân Anh ngỡ ngàng hỏi trong khi nét mặt những người khác cũng kinh ngạc không thôi.
Viên thư kí gấp gáp nói:
- Bà và cô đến bệnh viện ngay đi ạ! Tổng giám đốc đột nhiên bị đột quỵ, đang trong phòng cấp cứu!
- Cái gì ? – bà Vân Anh choáng váng
- Cẩn thận! – Nam Thành và Tiên Dung cùng đứng dậy đỡ lấy thân hình đã muốn đổ xuống của bà.
Nắm tay hai người thật chặt, bà Vân Anh run rẩy nói:
- Mau…mau đến bệnh viện… Trên đường đi , ông phải kể lại câu chuyện thật chi tiết cho tôi!
- Vâng!- viên thư kí lắp bắp nói
Con đường đến bệnh viện ngắn ngủi, chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hồn. Trên xe là bốn gương mặt không ngừng lo lắng, riêng bà Vân Anh dường như đã muốn ngất đi, nhưng bà vẫn cố gắng chống chọi với câu chuyện đang được nghe…
Tiên Dung nắm tay bà rất chặt, đáy mắt trong suốt lộ vẻ hoang mang như một vật nhỏ sợ hãi. Cô giống như một đứa trẻ đang nghe một câu chuyện rất xa vời nào đó mà nó không hiểu, chỉ có cảm giác lo lắng lẫn lo sợ làm tim cô đập thình thịch…
SmartMart đang gặp nguy cơ lớn ? Ba cô xảy ra chuyện ? Vì sao lại có thể có chuyện như vậy ? Vì sao ?
Nam Thành ngồi im lặng, anh nhìn vào hai gương mặt phụ nữ nhợt nhạt biến sắc bên cạnh mình, trong lòng không hiểu sao lại nhói lên…. Có được kết quả này, lẽ ra anh phải vui mừng như điên mới đúng, đây chẳng phải là điều anh đã mong mỏi nhiều năm rồi sao? Nhưng vì sao….chỉ một chút vui mừng cũng không có ? Anh chỉ có cảm giác rất rõ ràng mọi chuyện đang dần kết thúc… nhưng anh có được gì ?
Xòe hai bàn tay gầy yếu của mình nhìn trước ánh sáng yếu ớt, Nam Thành bỗng cảm thấy trong lòng mình trống rỗng… Trả thù được rồi thì anh sẽ làm gì ? Ông Văn Đình chết ? Tập đoàn SmartMart sụp đổ ? Còn anh….. anh được gì ? Sự thỏa mãn? Rõ ràng anh không hề cảm thấy điều đó….
20 năm trời sống trong hận thù và sự toan tính…..hóa ra cuối cùng đó lại là một việc làm không có mục đích… Nam Thành cười chua chát, nhưng anh không hề hối hận vì những gì mình đã làm… Cuộc đời anh phải như vậy! Nó nên như vậy và thực sự đã như vậy….
…………………………..
Chợt một bàn tay bé nhỏ tiến đến nắm lấy bàn tay anh, một sự mềm mại làm lòng anh rung động.
- Anh Thành…. – Tiên Dung sụt sịt gọi, giọng cô yếu ớt giống như đang cần một sự che chở làm cảm giác phức tạp trong lòng anh lại sinh sôi. Cô ấy vẫn luôn như vậy, luôn tiến vào trong vòng tay anh mỗi khi cần một bờ vai.
Ôm lấy bờ vai cô, anh an ủi:
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi… Đừng lo lắng… Anh sẽ luôn ở bên em…
Tiên Dung dựa hẳn vào vai Nam Thành, nước mắt không thể kiềm giữ mà rơi xuống….
***************************
Tin tức tập đoàn SmartMart đồng thời đánh mất 4 dự án lớn chủ chốt ngay lập tức lan rộng, tổng thiệt hại đã lên tới vài chục tỉ đô la. Toàn bộ hệ thống ngay lập tức tê liệt khiến toàn bộ nền kinh tế bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thị phần của SmartMart ngay lập tức thu hẹp với vận tốc càng lúc càng chóng mặt, giá cổ phiếu giảm không ngừng reo rắc nỗi hoang mang khắp mọi nơi.
Sàn chứng khoán đáng lẽ đã đến giờ phải đóng cửa nhưng vẫn phải tiếp tục hoạt động. Người người đều kinh hoàng nhìn vào tập đoàn lớn mạnh SmartMart đang có nguy cơ phá sản. Cổ phiếu vô giá trị bay bay khắp nơi, đường lớn đường nhỏ tràn ngập người biểu tình, đặc biệt là xung quanh các trụ sở của SmartMart ở rất nhiều nước, không khí càng thêm đen đặc u ám…
Các giám đốc điều hành nhanh chóng muốn trở về trụ sở chính để tìm hiểu tình hình, bên trong các cổ đông bắt đầu hỗn loạn tìm kiếm giải pháp rút lại số vốn đã đổ vào, mọi hoạt động đình trệ ngay tức khắc, rất nhiều người đã ra đi để lại văn phòng với giấy lộn bay bay và sự trống không… Rất nhiều đá cuội đã ném vỡ các cửa kính trước khi lực lượng cảnh sát kịp đến để giữ vững tình hình….Trên nóc các tòa nhà cao tầng, rất nhiều bóng người đang đứng….
Cơ quan điều tra bắt đầu vào cuộc truy tìm 4 giám đốc đã bỏ trốn cùng với những khoản tiền khổng lồ đầu tư vào các dự án…… Nhưng mọi thứ dường như đã quá muộn….
- Cái gì ?- Minh Tùng bật hẳn dậy khi nghe đươc tin
- Tổng giám đốc…. – viên thư kí sắc mặt cũng khẽ biến – Đây là sự thật… 4 giám đốc 4 dự án lớn của SmartMart đều đã ôm trọn số tiền và biến mất. Bên ngoài thực sự đã trở thành một biến động lớn!
Minh Tùng sắc mặt trở nên lo lắng, bàn tay anh từ lúc nào cũng đã nắm chặt lại. Dĩ nhiên là anh hiểu rất rõ hệ quả của việc này, SmartMart là một tập đoàn lớn, ảnh hưởng không chỉ đến một nền kinh tế. Tập đoàn này phá sản sẽ kéo theo sự thụt lùi của rất nhiều nền kinh tế, chưa kể đến những nỗi hoang mang cho người dân và bạo động trong một thời gian dài…
- Ông Văn Đình thế nào ?- Anh chợt hỏi
- Nghe nói đã nhập viện vì bị đột quỵ! Nhưng bên ngoài đang xuất hiện rất nhiều lời chỉ trích từ nhiều phía đến ông ấy, đặc biệt là các cổ đông… Họ đang thực sự làm loạn nhà ông ấy, cướp bóc tài sản và mọi vật dụng giá trị! Tin tức SmartMart sẽ phá sản đã lan rộng….
Minh Tùng nhíu nhíu mày, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến nhanh đến vậy… Còn chưa đến một ngày từ lúc xảy ra sự việc, bên trong SmartMart đã xảy ra biến động lớn, mọi mắt xích đều đứt tung từ chối mọi sự kết nối từ trước đó. Bên ngoài lại càng loạn…. Điều này làm anh nghi ngờ, bên trong SmartMart có ly gián, mà chắc chắn là như thế, thậm chỉ là không chỉ một ly gián…
Một cái tên ngay lập tức hiện lên trong đầu anh.
- Chúng ta đến xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.