Chương 87
Su (ball_4m)
31/05/2013
Dứt khoát một câu, Tùng vơ lấy áo khoác, vội vàng bước đi.
Đầu óc nhức nhối làm anh không muốn lái xe, viên thư kí nhìn thấy anh suy tư cũng không dám lên tiếng can gián… Mọi chuyện diễn ra quá nhanh trước khi anh kịp có phản ứng, chẳng phải anh đã từng cảnh báo ông Văn Đình rồi sao ? Thời gian qua vì những công việc chồng chất bên Advanced Travel, Ngọc Hân, em bé và đám cưới chiếm trọn tâm trí của anh khiến cho anh tạm quên đi mối lo lắng đến từ SmartMart… Không ngờ Nam Thành đã ra tay, thậm chí rất nhanh và không một chút lưu tình….
Mọi chuyện giống như một cơn ác mộng… Vì sao lại có thể diễn ra như vậy ? Mặc dù kì lạ, mặc dù chưa thể hiểu rõ… Nhưng Minh Tùng đã nắm chắc được người gây ra là ai. Nam Thành, anh ta đã điều khiển cả bên trong lẫn bên ngoài SmartMart… 4 dự án lớn tuy là rất quan trọng, có thể gây ra thiệt hại vô cùng lớn nhưng cũng sẽ không đến mức làm SmartMart ngã quỵ, nhưng chính những tin đồn thất thiệt hướng đến những người không nắm rõ tình hình lại gây ra hoang mang, gây ra lo lắng… Mà khi lo lắng, con người luôn muốn co cụm lại. Ho lo sợ cho tiền của mình và bán tống bán tháo, cổ phiếu trở nên vô giá trị, nhân viên tìm đến những công việc khác, mọi thứ bị bỏ không… SmartMart không đủ sức để giải thích cho tất cả những chuyện này…. Áp lực đè nặng, ông Văn Đình sẽ ngã quỵ trước khi nghĩ ra cách giải quyết…
Hoàn hảo! Hoàn hảo đến từng chi tiết….. Mà lại không thể ngăn cản…. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn… Những con số cứ tăng lên với cấp số nhân, những con người không đủ hiểu biết hoang mang gây lên một làn sóng lớn mà không một cá nhân nào có thể dập tắt, bản thân SmartMart với một người điều hành đã ngã quỵ cũng không thể dập tắt… Đến khi ông ta tỉnh lại, SmartMart đã nhanh chóng trở thành một đống hoang tàn….Kể cả có tìm được 4 giám đốc kia, mọi chuyện cũng sẽ chỉ còn là dĩ vãng… Lúc này cần một lực lượng siêu nhiên mới có thể cứu được tập đoàn này…
Ngồi ở ghế phụ, Tùng nheo mắt nhìn những dòng người đi bộ đang nườm nượp xếp hàng biểu tình trên những con đường vòng quanh trụ sở SmartMart. Bên trong xe đã cách âm vẫn bị những tiếng ồn ào, tiếng kêu gào, kể cả tiếng khóc thét…làm cho rung chuyển. Từng dòng người với những hàng biểu ngữ dài lê thê kéo đến từ các con phố…Vì sao mọi chuyện có thể diễn ra nhanh đến chóng mặt như vậy ? một SmartMart lớn mạnh đang muốn sụp đổ chỉ trong nháy mắt…
- Tổng giám đốc! Xe không thể đi tiếp được nữa…
Minh Tùng nhìn quanh, từng đoàn người đang vây kín những con đường, từng dòng xe cộ tắc nghẽn tít còi inh ỏi trong không gian… Lực lượng cảnh sát đã vào cuộc nhưng chưa thể ngay lập tức làm tình hình khá lên, từng đám người quá khích vẫn lao đến, những loạt đá như tên bắn vào tòa nhà to lớn trước mặt… Bên trong lố nhố một vài đám nhân viên không dám đi ra, sợ tai bay vạ gió… Không khí giống như một cuộc bạo loạn thực sự…
Cửa xe vừa mở ra toàn thân Tùng đã trở nên căng thẳng bởi tiếng động ầm ĩ bên ngoài… Tiếng những người nhiếc móc, tiếng những người than khóc….hàng trăm cảm xúc khác nhau xen lẫn vào trong tai anh tạo thành một sự sợ hãi phản xạ không lời… Ông Văn Đình làm thế nào để chống chọi được với sự thật này ? SmartMart rồi sẽ phải làm sao ?
Bước vội ra khỏi xe, Tùng nhìn quanh vào đám đông ùn ùn kéo tới bao vây mọi thứ, dòng xe cộ xếp dài chật cứng đến hàng km, cảm giác duy nhất của anh chính là kinh hoàng, không thể tin tưởng… Chỉ chưa đến vài tiếng đồng hồ, SmartMart đã hoàn toàn thay đổi, mọi thứ đều đã thay đổi…
- Nam Thành!!! Chết tiệt!!!! – Minh Tùng khẽ kêu lên qua kẽ răng cắn chặt vào nhau, hai bàn tay cũng nắm chặt lại đến nỗi gân xanh. Toàn thân anh vì sự tức giận mà trở nên run rẩy.
- Tổng giám đốc, chúng ta không nên xuất hiện ở đây…. Nên đi thôi!!! – Viên thư kí thấy Tùng cứ đứng trân trối nhìn, lo lắng nói. Sự có mặt của Minh Tùng ở đây sẽ chỉ làm những viết rạn trong quan hệ với SmartMart thêm rạn nứt, sẽ có nhiều nghi ngờ hướng vào anh cũng như Advanced Travel, sự có mặt của tổng giám đốc tập đoàn Advanced Travel ở đây là điều hoàn toàn không nên, đặc biệt là lại lộ diện thế này.
Minh Tùng dường như không hề để ý, sự tức giận bao trùm tâm trí của anh. Trước giờ anh luôn biết rằng Nam Thành cố ý nhắm vào SmartMart, nhưng không thể ngờ có thể xuống tay đến mức này, thực sự muốn dìm SmartMart xuống vũng lầy mãi mãi biến mất, không thể thoát ra được… Anh luôn cho rằng Nam Thành muốn chiếm đoạt SmartMart chứ không phải đánh sập nó… Thế nhưng anh ta đã thực sự đánh sập nó…
- Tổng giám đốc! Mọi chuyện nên trở về văn phòng nói… Chúng ta đi thôi! Báo giới rất có thể sẽ chụp được hình! – Viên thư kí lại thúc giục, ánh mắt không ngừng nhìn quanh khi những ánh đèn flash đang chớp nhoáng sáng lên.
Bước vội xuống xe, viên thư kí tiến đến vội vã kéo lấy cánh tay Tùng đang đấm mạnh trên nóc xe:
- Chúng ta đi thôi! Đứng ở đây cũng không thể giải quyết được vấn đề gì! Chúng ta phải đi thôi….
Viên thư kí hết sức khuyên can, ánh mắt đầy lo lắng nhìn xung quanh… Minh Tùng vẫn như cũ hướng ánh mắt đầy tức giận về phía tòa nhà SmartMart trước mặt đang chỉ còn là một đống hỗn độn. Tất nhiên anh hiểu sự có mặt của anh ở đây là điều không nên, sẽ có nhiều nghi ngờ hướng vào anh… Có thể điều đó cũng nằm trong kế hoạch của Nam Thành…
Cắn môi thật chặt, cuối cùng Minh Tùng cũng bước vào xe:
- Trở về!
- Vâng…vâng! Vâng! – Viên thư kí vội vàng đáp lời, ngay lập tức quay vào xe, rời khỏi con đường đông đúc ngồn ngộn người biểu tình.
Vừa ngồi vào xe, điện thoại của Tùng đã kêu lên
Ring! Ring! Ring!
Nhìn thấy số điện thoại hiện lên màn hình, Minh Tùng vội vàng bắt máy:
- Cậu đã biết tin rồi à?
Tiếng Hoàng Anh phía bên kia đầu dây:
- Tớ vừa biết! Ở đó bây giờ thế nào ?
Tùng cười như không :
- Cậu sẽ được nhìn cận cảnh ngay trong chương trình thời sự tối nay! Tớ đảm bảo đây sẽ là tin sốt dẻo trong rất nhiều ngày tới!
- Cậu đang ở đó à ?
- Phải… Tớ đang ở trước tòa nhà SmartMart, tất cả chỉ còn là một đống tan hoang trong nháy mắt… Tớ thật sự kinh ngạc và không thể hình dung được Nam Thành có thể gây ra một chuyện như thế này… - giọng nói Tùng trầm ổn nhưng thực sự trong đó đang che giấu rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều cảm xúc đè nén làm nắm đấm của anh siết chặt lại.
Anh đã từng có suy nghĩ đến những gì Nam Thành sẽ làm, thậm chí trong lòng rõ ràng mục đích của Nam Thành không hề đơn giản. Anh ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy… 20 năm chỉ để cho 1 ngày hôm nay, vì sao anh có thể coi thường ? Vì sao lại kinh ngạc thế này khi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra… Anh không có cách nào ngăn cản chuyện này, hoàn toàn không có… Tùng biết chắc điều đó, cho dù anh có đoán ra cũng sẽ không có cách ngăn cản chuyện này… Nam Thành, anh ta đã tính toán quá kĩ càng…
Nhưng vì sao trong lòng anh lửa giận giống như được tiếp thêm cỏ khô cứ không ngừng ngùn ngụt cháy ? Anh tức giận vì điều gì đây ? Trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh một người con gái với đôi mắt đẫm nước, không hiểu sao trong lòng anh khẽ nhói lên, sự lo lắng cũng dần dần xâm chiếm lấy anh… Tiên Dung, cô ấy bây giờ thế nào ?
- Còn có một chuyện rất quan trọng nữa….
- Chuyện gì ? – Tùng nhay nhay trán, thực sự là mọi chuyện đang khiến đầu anh càng ngày càng nhức nhối.
- Tớ đã gặp được bà sơ ở cô nhi viện và đã biết được câu chuyện của Nam Thành 7 tuổi… Cậu sẽ không thể tin được đâu….
- Cái gì ? Thật không ? – Tùng ngồi thẳng ngay dậy
- Hoàn toàn là sự thật… Và Nam Thành, thực sự khi nghe câu chuyện này… tớ đã hiểu anh ta có đầy đủ lí do để hành động như vậy…
- Trở về văn phòng tớ sẽ gọi ngay cho cậu!
- Được!
…………………………………………..
Cúp máy, Minh Tùng ngồi đăm chiêu nhìn ra bên ngoài… Câu chuyện của Nam Thành 7 tuổi sẽ là câu chuyện như thế nào ? Một ý nghĩ vừa xẹt qua, Minh Tùng nhìn sang viên thư kí:
- Ông Văn Đình bây giờ đang ở đâu ?
- À…- viên thư kí trả lời – nghe nói là ở bệnh viện Paramus
- Đến đó!
- Sao ạ ?- Viên thư kí kinh ngạc hỏi lại, giống như không thể tin được điều mình đang nghe
- Tôi bảo lái xe đến đó! – Minh Tùng chậm rãi nhắc lại, giọng nói không nghe rõ cảm xúc gì.
- Tổng giám đốc!- Viên thư kí ngay lập tức kháng nghị - Bây giờ ở đó chắc cũng loạn không kém ở đây bao nhiêu, chúng ta không thể đến đó!
Đầu óc nhức nhối làm anh không muốn lái xe, viên thư kí nhìn thấy anh suy tư cũng không dám lên tiếng can gián… Mọi chuyện diễn ra quá nhanh trước khi anh kịp có phản ứng, chẳng phải anh đã từng cảnh báo ông Văn Đình rồi sao ? Thời gian qua vì những công việc chồng chất bên Advanced Travel, Ngọc Hân, em bé và đám cưới chiếm trọn tâm trí của anh khiến cho anh tạm quên đi mối lo lắng đến từ SmartMart… Không ngờ Nam Thành đã ra tay, thậm chí rất nhanh và không một chút lưu tình….
Mọi chuyện giống như một cơn ác mộng… Vì sao lại có thể diễn ra như vậy ? Mặc dù kì lạ, mặc dù chưa thể hiểu rõ… Nhưng Minh Tùng đã nắm chắc được người gây ra là ai. Nam Thành, anh ta đã điều khiển cả bên trong lẫn bên ngoài SmartMart… 4 dự án lớn tuy là rất quan trọng, có thể gây ra thiệt hại vô cùng lớn nhưng cũng sẽ không đến mức làm SmartMart ngã quỵ, nhưng chính những tin đồn thất thiệt hướng đến những người không nắm rõ tình hình lại gây ra hoang mang, gây ra lo lắng… Mà khi lo lắng, con người luôn muốn co cụm lại. Ho lo sợ cho tiền của mình và bán tống bán tháo, cổ phiếu trở nên vô giá trị, nhân viên tìm đến những công việc khác, mọi thứ bị bỏ không… SmartMart không đủ sức để giải thích cho tất cả những chuyện này…. Áp lực đè nặng, ông Văn Đình sẽ ngã quỵ trước khi nghĩ ra cách giải quyết…
Hoàn hảo! Hoàn hảo đến từng chi tiết….. Mà lại không thể ngăn cản…. Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn… Những con số cứ tăng lên với cấp số nhân, những con người không đủ hiểu biết hoang mang gây lên một làn sóng lớn mà không một cá nhân nào có thể dập tắt, bản thân SmartMart với một người điều hành đã ngã quỵ cũng không thể dập tắt… Đến khi ông ta tỉnh lại, SmartMart đã nhanh chóng trở thành một đống hoang tàn….Kể cả có tìm được 4 giám đốc kia, mọi chuyện cũng sẽ chỉ còn là dĩ vãng… Lúc này cần một lực lượng siêu nhiên mới có thể cứu được tập đoàn này…
Ngồi ở ghế phụ, Tùng nheo mắt nhìn những dòng người đi bộ đang nườm nượp xếp hàng biểu tình trên những con đường vòng quanh trụ sở SmartMart. Bên trong xe đã cách âm vẫn bị những tiếng ồn ào, tiếng kêu gào, kể cả tiếng khóc thét…làm cho rung chuyển. Từng dòng người với những hàng biểu ngữ dài lê thê kéo đến từ các con phố…Vì sao mọi chuyện có thể diễn ra nhanh đến chóng mặt như vậy ? một SmartMart lớn mạnh đang muốn sụp đổ chỉ trong nháy mắt…
- Tổng giám đốc! Xe không thể đi tiếp được nữa…
Minh Tùng nhìn quanh, từng đoàn người đang vây kín những con đường, từng dòng xe cộ tắc nghẽn tít còi inh ỏi trong không gian… Lực lượng cảnh sát đã vào cuộc nhưng chưa thể ngay lập tức làm tình hình khá lên, từng đám người quá khích vẫn lao đến, những loạt đá như tên bắn vào tòa nhà to lớn trước mặt… Bên trong lố nhố một vài đám nhân viên không dám đi ra, sợ tai bay vạ gió… Không khí giống như một cuộc bạo loạn thực sự…
Cửa xe vừa mở ra toàn thân Tùng đã trở nên căng thẳng bởi tiếng động ầm ĩ bên ngoài… Tiếng những người nhiếc móc, tiếng những người than khóc….hàng trăm cảm xúc khác nhau xen lẫn vào trong tai anh tạo thành một sự sợ hãi phản xạ không lời… Ông Văn Đình làm thế nào để chống chọi được với sự thật này ? SmartMart rồi sẽ phải làm sao ?
Bước vội ra khỏi xe, Tùng nhìn quanh vào đám đông ùn ùn kéo tới bao vây mọi thứ, dòng xe cộ xếp dài chật cứng đến hàng km, cảm giác duy nhất của anh chính là kinh hoàng, không thể tin tưởng… Chỉ chưa đến vài tiếng đồng hồ, SmartMart đã hoàn toàn thay đổi, mọi thứ đều đã thay đổi…
- Nam Thành!!! Chết tiệt!!!! – Minh Tùng khẽ kêu lên qua kẽ răng cắn chặt vào nhau, hai bàn tay cũng nắm chặt lại đến nỗi gân xanh. Toàn thân anh vì sự tức giận mà trở nên run rẩy.
- Tổng giám đốc, chúng ta không nên xuất hiện ở đây…. Nên đi thôi!!! – Viên thư kí thấy Tùng cứ đứng trân trối nhìn, lo lắng nói. Sự có mặt của Minh Tùng ở đây sẽ chỉ làm những viết rạn trong quan hệ với SmartMart thêm rạn nứt, sẽ có nhiều nghi ngờ hướng vào anh cũng như Advanced Travel, sự có mặt của tổng giám đốc tập đoàn Advanced Travel ở đây là điều hoàn toàn không nên, đặc biệt là lại lộ diện thế này.
Minh Tùng dường như không hề để ý, sự tức giận bao trùm tâm trí của anh. Trước giờ anh luôn biết rằng Nam Thành cố ý nhắm vào SmartMart, nhưng không thể ngờ có thể xuống tay đến mức này, thực sự muốn dìm SmartMart xuống vũng lầy mãi mãi biến mất, không thể thoát ra được… Anh luôn cho rằng Nam Thành muốn chiếm đoạt SmartMart chứ không phải đánh sập nó… Thế nhưng anh ta đã thực sự đánh sập nó…
- Tổng giám đốc! Mọi chuyện nên trở về văn phòng nói… Chúng ta đi thôi! Báo giới rất có thể sẽ chụp được hình! – Viên thư kí lại thúc giục, ánh mắt không ngừng nhìn quanh khi những ánh đèn flash đang chớp nhoáng sáng lên.
Bước vội xuống xe, viên thư kí tiến đến vội vã kéo lấy cánh tay Tùng đang đấm mạnh trên nóc xe:
- Chúng ta đi thôi! Đứng ở đây cũng không thể giải quyết được vấn đề gì! Chúng ta phải đi thôi….
Viên thư kí hết sức khuyên can, ánh mắt đầy lo lắng nhìn xung quanh… Minh Tùng vẫn như cũ hướng ánh mắt đầy tức giận về phía tòa nhà SmartMart trước mặt đang chỉ còn là một đống hỗn độn. Tất nhiên anh hiểu sự có mặt của anh ở đây là điều không nên, sẽ có nhiều nghi ngờ hướng vào anh… Có thể điều đó cũng nằm trong kế hoạch của Nam Thành…
Cắn môi thật chặt, cuối cùng Minh Tùng cũng bước vào xe:
- Trở về!
- Vâng…vâng! Vâng! – Viên thư kí vội vàng đáp lời, ngay lập tức quay vào xe, rời khỏi con đường đông đúc ngồn ngộn người biểu tình.
Vừa ngồi vào xe, điện thoại của Tùng đã kêu lên
Ring! Ring! Ring!
Nhìn thấy số điện thoại hiện lên màn hình, Minh Tùng vội vàng bắt máy:
- Cậu đã biết tin rồi à?
Tiếng Hoàng Anh phía bên kia đầu dây:
- Tớ vừa biết! Ở đó bây giờ thế nào ?
Tùng cười như không :
- Cậu sẽ được nhìn cận cảnh ngay trong chương trình thời sự tối nay! Tớ đảm bảo đây sẽ là tin sốt dẻo trong rất nhiều ngày tới!
- Cậu đang ở đó à ?
- Phải… Tớ đang ở trước tòa nhà SmartMart, tất cả chỉ còn là một đống tan hoang trong nháy mắt… Tớ thật sự kinh ngạc và không thể hình dung được Nam Thành có thể gây ra một chuyện như thế này… - giọng nói Tùng trầm ổn nhưng thực sự trong đó đang che giấu rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều cảm xúc đè nén làm nắm đấm của anh siết chặt lại.
Anh đã từng có suy nghĩ đến những gì Nam Thành sẽ làm, thậm chí trong lòng rõ ràng mục đích của Nam Thành không hề đơn giản. Anh ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy… 20 năm chỉ để cho 1 ngày hôm nay, vì sao anh có thể coi thường ? Vì sao lại kinh ngạc thế này khi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra… Anh không có cách nào ngăn cản chuyện này, hoàn toàn không có… Tùng biết chắc điều đó, cho dù anh có đoán ra cũng sẽ không có cách ngăn cản chuyện này… Nam Thành, anh ta đã tính toán quá kĩ càng…
Nhưng vì sao trong lòng anh lửa giận giống như được tiếp thêm cỏ khô cứ không ngừng ngùn ngụt cháy ? Anh tức giận vì điều gì đây ? Trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh một người con gái với đôi mắt đẫm nước, không hiểu sao trong lòng anh khẽ nhói lên, sự lo lắng cũng dần dần xâm chiếm lấy anh… Tiên Dung, cô ấy bây giờ thế nào ?
- Còn có một chuyện rất quan trọng nữa….
- Chuyện gì ? – Tùng nhay nhay trán, thực sự là mọi chuyện đang khiến đầu anh càng ngày càng nhức nhối.
- Tớ đã gặp được bà sơ ở cô nhi viện và đã biết được câu chuyện của Nam Thành 7 tuổi… Cậu sẽ không thể tin được đâu….
- Cái gì ? Thật không ? – Tùng ngồi thẳng ngay dậy
- Hoàn toàn là sự thật… Và Nam Thành, thực sự khi nghe câu chuyện này… tớ đã hiểu anh ta có đầy đủ lí do để hành động như vậy…
- Trở về văn phòng tớ sẽ gọi ngay cho cậu!
- Được!
…………………………………………..
Cúp máy, Minh Tùng ngồi đăm chiêu nhìn ra bên ngoài… Câu chuyện của Nam Thành 7 tuổi sẽ là câu chuyện như thế nào ? Một ý nghĩ vừa xẹt qua, Minh Tùng nhìn sang viên thư kí:
- Ông Văn Đình bây giờ đang ở đâu ?
- À…- viên thư kí trả lời – nghe nói là ở bệnh viện Paramus
- Đến đó!
- Sao ạ ?- Viên thư kí kinh ngạc hỏi lại, giống như không thể tin được điều mình đang nghe
- Tôi bảo lái xe đến đó! – Minh Tùng chậm rãi nhắc lại, giọng nói không nghe rõ cảm xúc gì.
- Tổng giám đốc!- Viên thư kí ngay lập tức kháng nghị - Bây giờ ở đó chắc cũng loạn không kém ở đây bao nhiêu, chúng ta không thể đến đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.