Chương 94
Su (ball_4m)
31/05/2013
Bước ra khỏi phòng họp, Minh Tùng bước nhanh nhẹn phía trước, viên thư kí
vội vã theo sau, giọng nói không giấu được sự khâm phục:
- Tổng giám đốc, thật sự là tuyệt quá!
Tùng không trả lời, bước chân anh vẫn dồn dập về văn phòng riêng trước mặt.
- Tôi sẽ ngay lập tức gửi lời từ chối đến các tờ báo! – Viên thư kí nhẹ nhõm nói, trong lòng giống như đã bỏ bớt được một gánh nặng.
Tùng ngồi vào sau bàn làm việc, anh dường như không hề để tâm đến điều đó. Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh tin đây không phải là hành động duy nhất của Nam Thành mà chỉ là một cú xoay tay khởi động nhẹ nhàng, muốn báo cho anh biết trò chơi giữa hai người giờ mới chỉ là bắt đầu… Điều anh lo lắng nhất lúc này chính là sức khỏe của ông Văn Đình, chỉ cần ông ấy tỉnh lại, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết… Mặc dù bà Vân Anh đã biết sự thật về Nam Thành, nhưng anh ta vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, trong tay anh và bà ấy lại không hề có bằng chứng. Anh đã gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến Nam Thành đến cơ quan điều tra vụ phá sản của SmartMart nhưng cũng cần phải đợi một thời gian nữa để họ kiểm chứng toàn bộ sự thật và bắt tay vào điều tra… Từ giờ đến lúc đó, chỉ sợ rằng mọi chuyện sẽ quá trễ…
Cùng một lúc, trên vai anh xuất hiện quá nhiều gánh nặng làm Tùng chợt nảy sinh một sự lo lắng mơ hồ. Anh không phải là thánh nhân, không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng nhìn ra rồi gánh vác giống như thần Titan. Chính vì lo lắng cho nên Tùng luôn tự nhắc nhở chính mình phải cảnh giác, dù là động tĩnh nhỏ nhất anh cũng không được phép coi thường… Anh sợ rằng chính bản thân mình sẽ mắc phải sai lầm, chỉ là quên một chi tiết nhỏ nhưng ai biết cái giá phải trả sẽ là gì…
Mọi việc nên bắt đầu từ đâu đây ? Chẳng lẽ anh chỉ có thể ngồi im bị động và chờ đợi những đòn tấn công tiếp theo của Nam Thành ? Tùng thật sâu kín thở dài…
Có lẽ anh cần phải chờ thêm, trong lúc này cần giải quyết những nguy cơ trước mắt.
Viết vội vàng trên giấy những dòng chữ rắn rỏi, Tùng đưa tờ giấy A4 cho viên thư kí:
- Hãy đặt lịch gặp mặt với các đối tác giúp tôi! Đây là danh sách những vị khách, hãy liên lạc với họ càng sớm càng tốt!
Lúc này họ có thể đang chờ đợi một hành động cụ thể từ anh, nhưng không ai biết họ sẽ phản ứng lại lúc nào… Chỉ sợ rằng anh sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cuộc họp cổ đông như vừa rồi! Thương trường như chiến trường, tin kẻ địch chính là tự mua lấy cái chết! Họ sẽ không tin tưởng anh, nếu Nam Thành thực sự muốn đặt điều…
- Vâng! Tôi sẽ làm ngay… - Viên thư kí nhận lấy tờ giấy, nhanh nhẹn trở về phòng làm việc.
Minh Tùng xoay người lại nhìn ra bên ngoài… Nam Thành, bước tiếp theo anh ta sẽ làm gì ?
*******************************
Bệnh viện Paramus
Nam Thành tiện tay đặt tờ báo xuống bàn bên cạnh, dựa lưng vào cạnh bàn nhìn ra bên ngoài… Xung quanh bệnh viện vẫn đông đúc như vậy, dù trời đã sáng bảnh, tin tức đưa ra rầm rộ nhưng dường như vẫn chưa đủ để lãnh đạo đám đông dưới kia… Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là ông Văn Đình đang nằm im bất động lúc này! Mọi chuyện lần đầu tiên đã vượt xa tiên đoán của anh…
Nam Thành nhíu nhiu mi, nhìn ra bên ngoài, đôi mắt trầm tư giống như đang suy nghĩ điều gì thật nghiêm trọng… Minh Tùng, anh ta vì sao luôn may mắn như vậy ? Mọi việc nhắm vào anh ta đều dễ dàng hóa giải, khác hẳn với ông Văn Đình… Lúc nào xung quanh anh ta cũng giống như có một vầng hào quang đang phát sáng, may mắn đi cùng với anh ta, mọi thứ… giống như anh ta là khắc tinh của anh và anh không cách nào chống lại được… Suy nghĩ này làm Nam Thành muốn nổi giận thực sự…
Cạch!
Tiếng cửa mở làm Nam Thành hơi hướng ánh mắt về phía sau, chợt nghe được giọng người đằng sau:
- Cậu chủ!
- Chú Kim… - Nam Thành lạnh nhạt hỏi – tình hình bên Advanced Travel thế nào ?
Ông Kim nâng nhẹ cặp kính lão, thở dài nói:
- Sáng nay toàn bộ các cổ đông đã kéo về đòi chất vấn Minh Tùng như…dường như anh ta đã dàn xếp ổn thỏa! Ngoài sự nhốn nháo ít ỏi sáng nay tại trụ sở chính Advanced Travel thì tình hình ở đó vẫn rất ổn định!
Gương mặt Nam Thành không hề biến sắc, khóe môi thậm chí còn hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười khó hiểu.
Minh Tùng phải như vậy mới xứng đáng làm đối thủ của anh chứ ! Dù sao bản thân anh cũng đã đoán trước sự việc này sẽ không thể làm khó Minh Tùng. Sự việc xảy ra với ông Văn Đình, mặc dù là người ngoài cuộc nhưng cũng đã đem đến cho Minh Tùng một bài học xương máu, anh ta chắc chắn đã sớm định hình được trong đầu cần phải làm gì. Anh chỉ đang chơi lại một ván bài đã quá cũ và đã sớm bị anh ta hóa giải mà thôi! Nhưng sự việc dĩ nhiên sẽ không đơn giản như vậy… Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Minh Tùng cũng sẽ hiểu điều đó, anh chỉ muốn chơi với anh ta một trận công bằng!
Bỏ qua câu chuyện dang dở, Nam Thành trực tiếp hỏi:
- Bên kia thế nào rồi ?
Viên thư kí chậm rãi ngẩng đầu lên, hiểu được Nam Thành đang hỏi đến vấn đề gì:
- Các cổ đông của SmartMart đều đã kí tên vào đơn xin trợ giúp tài chính đệ trình lên liên minh. Tất cả cũng đã thống nhất sẽ đề cử cậu là tổng giám đốc tạm thời của SmartMart giúp tập đoàn bước ra khỏi giai đoạn trước mắt. Thời gian có thể sẽ kéo dài 2 đến 3 năm! Mọi việc sẽ được thông qua tại hội nghị Liên minh đầu tuần tới!
- Tốt lắm! – Nam Thành mỉm cười – hãy chuẩn bị tốt nhất cho cuộc họp!
- Vâng! – Viên thư kí gật đầu
- Đi thôi! – Nam Thành nói rồi xoay người quay ra, bước ra cửa. Khóe môi nở nụ cười phấn khích, Minh Tùng cần chuẩn bị và anh cũng cần phải chuẩn bị. Đợi đến lúc anh chính thức ngang sức với anh ta, thử xem Minh Tùng có thể làm những gì.
Nam Thành bước nhanh trở lại phòng bệnh của ông Văn Đình. Từ đêm hôm qua, thái độ của bà Vân Anh đối với anh trở nên đặc biệt xa cách, sự đề phòng hiển hiện rõ trong ánh mắt của bà. Bà luôn lạnh nhạt, tìm cách khéo léo từ chối mọi sự chăm sóc của anh đối với ông Văn Đình… Nhưng bà có thể chịu được bao lâu ? Nam Thành cười lạnh… Xung quanh không có một người có thể tin tưởng, Tiên Dung mơ hồ càng không thể là người bà có thể dựa vào mà bà rõ ràng không có đủ dũng khí để nói với cô ấy sự thật mà bà biết được. Sức mạnh nào có thể giúp bà chống đỡ đến cùng ? Hoàn toàn không có…
Chỉ có anh…anh không muốn ông Văn Đình chết lúc này…không thể là lúc này khi anh biết sự nghi ngờ đang hướng vào anh! Không có hành động liên tiếp nào có thể không lộ ra sơ hở! Sơ hở lúc này với anh là một điều không thể… Hơn nữa, anh cũng không muốn lấy mạng ông ta dễ dàng như vậy… Anh muốn ông ta phải chết tức tưởi, chết đau đớn như ba anh năm xưa… Nếu chỉ là một cái chết quá dễ dàng sẽ không đủ để xoa dịu nỗi uất hận trong lòng anh, không thể!!!!
Cố làm dịu đi ánh mắt vằn lên màu đỏ thù hận của mình, Nam Thành bình tĩnh đẩy nhẹ cánh cửa… Bên trong chợt vang lên tiếng người.
- Bà phải đi nghỉ thôi… Trông bà mệt mỏi quá! – Tiếng người đàn ông ái ngại mà Nam Thành nhận ra đó là vị luật sư riêng của gia đình, ông Kane.
Bà Vân Anh thở dài:
- Ông nghĩ trong trường hợp này tôi có thể ngủ được sao ?
Bên ngoài ồn ào như một đống đổ vỡ, tiếng người la hét ầm ĩ… An ninh liệu có thể đảm bảo đến lúc nào ?
- Nhưng bà cứ như vậy cũng sẽ sớm gục ngã trước khi ông ấy tỉnh lại.
- Tôi sẽ không gục ngã… Tôi không thể gục ngã…. – Tiếng bà Vân Anh rất nhỏ.
Ông Kane dường như đã hết cách khuyên giải bà, đành đổi đề tài:
- Hôm nay bà gọi tôi đến đây có việc gì ?
- Tôi muốn nhờ ông một việc! Ông có đọc báo sáng nay và biết chuyện liên quan đến tổng giám đốc Advanced Travel chứ ?
- Tôi có biết!
- Hãy giúp tôi đăng một bài báo giải thích rõ ràng Minh Tùng chỉ là đến thăm tôi trên danh nghĩa là người bạn thân lâu năm của gia đình! Báo giới không nên đặt điều như vậy…
- Bà….sao phải làm như vậy ? – Ông Kane ngạc nhiên – Ngay lúc này gia đình bà nên tránh khỏi những rắc rối…càng không nên viết nên những câu chuyện mới trên báo! Dù tổng giám đốc Advanced Travel có gặp rắc rối cũng là vấn đề của họ…
- Không! – Bà Vân Anh cự tuyệt – Điều này liên quan đến danh dự cũng như lòng tự trọng của gia đình tôi! Việc xảy đến với ông nhà tôi cũng như SmartMart tôi sẽ tìm ra người phải chịu trách nhiệm… Cho đến lúc đó…tôi không thể làm hại đến người tốt…
Cạch!
Nam Thành lặng lẽ đóng cửa lại… Trước mắt tối sầm…Thì ra bà Vân Anh đã sớm vạch rõ ràng ranh giới với anh. Uổng công anh vì gia đình này cung phụng bao nhiêu năm qua! Tất cả chỉ vì một cuộc nói chuyện chưa đến 2h đồng hồ với Minh Tùng, bà ấy đã dễ dàng quay lưng lại với anh, bỏ qua tất cả những gì anh đã làm cho Tiên Dung.
- Cậu chủ….
Viên thư kí đột nhiên thấy sắc mặt Nam Thành đặc biệt khó coi vội vàng lên tiếng, nếu để ai nhìn thấy gương mặt này của anh, bà Vân Anh sẽ chỉ càng thêm nghi ngờ.
Nam Thành nháy mắt liền hiểu ra, đôi mắt khẽ nhắm lại sau cặp kính dày, giọng nói trở nên nhạt nhẽo:
- Lúc này bà ấy vẫn chưa nghi ngờ ông, ông hãy ở lại đây… Có tin tức gì của ông Văn Đình phải ngay lập tức báo cho tôi biết!
- Vâng!
- Về phía các cổ đông của SmartMart tôi sẽ lo phần còn lại!
Nam Thành đút tay vào túi quần thong thả bước đi… Trong lúc này, anh chỉ còn cách tập trung vào Tiên Dung, cô ấy sẽ trở thành quân cờ chủ công!
*******************************
Tiên Dung đôi mắt to vẫn còn hoen nước mắt lặng lẽ nhìn ra bên ngoài… Trời sáng rõ từng ánh nắng ấm áp của những ngày đầu đông.. Trên nền trời còn trôi nổi vài đám mây trắng… Một khung cảnh thật yên bình… Thế nhưng ngay bên dưới bầu trời ấy mọi thứ lại đang nổi sóng! Những đám người tụ tập lại giống như một cơn sóng thần cuồn cuộn chảy muốn phá vỡ những lớp phòng vệ của bệnh viện Paramus. Tình trạng này còn có thể kéo dài đến bao giờ ? Tiên Dung trong lòng tự hỏi cũng tự trả lời được rằng nếu cha cô không tỉnh lại, nếu không có một người nào đứng ra chịu trách nhiệm để giải quyết mớ hỗn độn này… Cô và gia đình sẽ không có cách nào rời khỏi nơi đây, mà có rời được nơi này, cuộc sống cũng sẽ không còn an toàn nữa…
Vì sao chỉ trong một ngày… cuộc đời của cô có thể thay đổi như vậy? Giống như một cơn ác mộng! Nhưng cơn ác mộng này đến bao giờ mới có thể kết thúc?
Trước mắt cô đột nhiên lại hiện lên một hình ảnh… một người đàn ông mà trái tim cô đang nhớ thương đến chảy máu, cũng vì những đau đớn anh gây ra cho cô mà chảy máu. Vì sao những lúc khó khăn cô luôn chỉ nghĩ đến anh và tin tưởng chỉ có anh là người duy nhất có khả năng cứu vãn tất cả ? Tiên Dung nhớ tới những hình ảnh cuối cùng của Minh Tùng vào đêm qua, chỉ mới đêm qua khi anh xuất hiện ở nơi này… Rõ ràng anh có quan tâm…anh quan tâm nhưng vì sao lại bỏ đi như thế ? Cô rõ ràng còn nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời ấy sự thương tâm thật sự… Anh rõ ràng rất muốn ở lại nhưng vì sao lại bỏ đi ? Có phải vì cô gái ấy ?
Tiên Dung đưa bàn tay lên run run giữ chặt trên ngực để tránh những cơn đau nhức từ trái tim nhỏ bé đã có quá nhiều tổn thương chỉ vì một tình yêu đã đặt nhầm chỗ, nhưng đã quá muộn để làm lại từ đầu… Cô hận cô gái đó! Rất hận! Hận cô ta đã lấy đi của cô tất cả những gì tốt đẹp nhất! Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta… Sẽ không bao giờ!!!
Nước mắt lại rơi khỏi khóe mắt nhưng ánh mắt giờ đã long lên giận dữ, gạt bỏ mọi tổn thương trong lòng, Tiên Dung rõ ràng quy tội rất rõ ràng cho người đã gây ra tất cả mọi chuyện này! Chính là Ngọc Hân! Chính là cô ta! Nếu cô ta không cướp Minh Tùng khỏi tay cô thì bây giờ anh sẽ ở nơi này, sẽ là bờ vai vững chắc để cô dựa vào, khóe môi anh sẽ mỉm cười và nói với cô rằng :mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Thế nhưng bây giờ cô không còn gì cả…. Chỉ vì cô gái đó mà cô không còn gì cả!
Cạch!
Tiếng cửa mở làm Tiên Dung giật mình, xoay đầu lại, đôi mắt vẫn còn ngập nước… Một hình bóng vụt hiện lên trước mắt cô rồi đột nhiên biến mất làm đôi mắt cô bỗng trầm xuống:
- Anh Thành…
Trong giọng nói của Tiên Dung không che giấu được sự thất vọng làm Nam Thành mỉm cười lạnh lẽo, nhưng Tiên Dung đã hờ hững xoay đi hoàn toàn không để ý, tâm trí cô hiện tại đều đang ở một nơi khác, trên một người khác…
Nam Thành gạt đi mọi cảm xúc trong lòng làm trái tim anh chao đảo, bước chầm chậm tới gần Tiên Dung, ngồi xuống bên cạnh cô nhìn xuống bên dưới giống như một rừng người, giọng anh dịu dàng:
- Chân em sao rồi ?
Tiên Dung bây giờ mới hơi cúi xuống nhìn cổ chân đã được băng bó cẩn thận của mình. Vết trật chân không đau lắm nhưng giờ chân cô giống như một bó thạch cao không thể cử động. Vết thương lại làm cô nhớ đến một người….
- Em không sao – Cô chua xót nói, trong lòng nhiều nỗi niềm lại chồng chất lên nhau.
- Em đọc đi! – Nam Thành nhẹ giọng nói, đặt trước mặt cô một tờ báo.
Tiên Dung vốn dĩ không có hứng thú nhưng ngay khi nhìn thấy hình ảnh hai người quen thuộc, cô ngay lập tức đổi ý, vội vàng cầm lấy tờ báo…
Chỉ có tiếng lật giấy nhè nhẹ, trong phòng không có thêm một tiếng động nào… Một lúc sau, Tiên Dung đặt tờ báo xuống, lông mày cau lại nhưng không nói…
Nam Thành thở dài:
- Xin lỗi em… Tối hôm qua anh không nên để em đi theo!
- Em không tin là anh Tùng!
Một câu nói chắc nịch không chút suy nghĩ của Tiên Dung làm Nam Thành cảm giác trong lòng tức giận tăng thêm một bậc. Anh vẫn bình tĩnh nói:
- Anh cũng không tin là Minh Tùng!
Tiên Dung tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nam Thành. Anh tin như vậy vì sao còn đưa tờ báo này cho cô ?
Nam Thành quay sang nhìn Tiên Dung, bàn tay đưa lên nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt còn vương trên gò má nhợt nhạt của cô, chỉ qua một đêm mà trông cô đã thật thảm hại.
- Anh tin Minh Tùng không phải người gây ra chuyện này nhưng….anh cũng tin là anh ta không còn đứng về phía chúng ta nữa!
- Anh…anh nói vậy là sao ? – Tiên Dung mấp máy khẽ hỏi, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm không hay… Điều này chính là điều trái tim cô đã luôn trốn tránh.
- Dung, Minh Tùng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa đâu… Anh ta sẽ không giúp đỡ ba em… Từ giờ chỉ có thể dựa vào sức mình mà thôi!
Gương mặt Tiên Dung lại càng trở nên nhợt nhạt khó coi, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống tố cáo nỗi đau bỗng dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô. Phải! Đã từ rất lâu rồi… Minh Tùng đã bỏ mặc cô… Từ ngày anh quay lưng lại và nói với cô rằng giữa anh với cô sẽ chẳng bao giờ có tình yêu, Tùng đã quay lưng lại với cô rồi… Và cho đến bây giờ anh đã để mặc sự sống chết của gia đình cô! Đó là lí do anh đến nơi này rồi đi phải không ? Anh chỉ đến để trả lời sự cầu xin giúp đỡ của mẹ cô một lời từ chối phải không ? Mẹ cô nhất định sẽ tìm đến anh mà… Anh đến để nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cô rồi bỏ đi phải không ? Anh chỉ đến để chứng tỏ bản thân mình tuyệt tình đến mức nào phải không ?
Đêm qua anh chỉ nhìn cô một lần… chỉ một lần….
- Dung… đến lúc em phải biết cách gạt bỏ nước mắt rồi! Ba em không biết đến bao giờ mới tỉnh lại, mọi chuyện từ bây giờ phải trông cậy vào em!
- E…em ? – Tiên Dung ngỡ ngàng hỏi lại, đôi mắt đẫm nước ngước lên nhìn Nam Thành, sự kiên định trong mắt anh làm cô bối rối…
- Hãy nhìn xuống dưới kia đi… Hàng nghìn người đang đổ về đây chỉ vì ba em! Không ai biết được họ sẽ tràn qua những hàng rào bảo vệ kia lúc nào và sẽ làm những gì. Minh Tùng sẽ không có ở đây để bảo vệ em… Em có hiểu điều đó không Dung ?
Đôi mắt Nam Thành nhìn Tiên Dung giống như có hai quầng lửa đang rực cháy trong ánh mắt của anh.
- Từ giờ trở đi…em sẽ là người phải đứng lên để bảo vệ ba em, bảo vệ gia đình và bảo vệ chính mình!
Minh Tùng không còn ở nơi này nữa… Anh ta đã hoàn toàn làm ngơ sự sống chết của gia đình em rồi! Từ bây giờ em sẽ chỉ còn một mình…còn một mình thôi Tiên Dung!
Một mình?
Trước mắt Tiên Dung trời đất giống như đang chao đảo, ánh sáng bỗng chốc biến mất và xung quanh cô vì cơn chấn động trở nên tối sầm trong giây lát… Cánh tay cô run rẩy chạm đến cạnh giường để giữ cho bản thân mình vững vàng… Thần sắc của cô trở nên nhợt nhạt đến thảm hại đáng thương…
Một mình ? Từ giờ cô chỉ còn một mình…. Câu nói của Nam Thành giống như tiếng sét trong cơn giông tố làm Tiên Dung yếu ớt giật mình. Sự thật quá phũ phàng thốt ra từ miệng anh khiến cho cô toàn thân bất lực như con chim nhỏ yếu ớt không tìm được bến đậu, tự biết được rằng mình sắp đi đến giới hạn cuối cùng… Cuộc đời của cô từ nay có phải sẽ biến mất hoàn toàn những điều tốt đẹp cô được hưởng hơn 20 năm nay? Gia đình cô sẽ giống như con thuyền thủng đáy giữa những cơn sóng thần ? Nơi nào ?Bàn tay nào sẽ còn để cô bám vào ?
Ba cô đang nằm đó, sống chết không rõ, không biết đến khi nào mới có thể hồi tỉnh… Mà cho dù là ông có thể hồi tỉnh thì với sức khỏe của ông hiện giờ có thể làm gì? Hay tình cảnh khó khăn trước mắt chỉ càng làm cho ông thêm ngã quỵ ? Mẹ cô vốn không quen với môi trường kinh doanh cũng có thể làm gì ? Mà bản thân cô, một tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa đùm bọc, xung quanh mọi người đều cưng nựng cô giống như trứng mỏng, cô có thể làm được gì ?Cúi xuống nhìn xuống chính bản thân mình, Tiên Dung cũng chỉ nhìn thấy một thân hình yếu ớt không sức sống, chìm ngập trong đau khổ và tuyệt vọng… Cô chẳng thể làm được điều gì! Chắc chắn không thể làm được điều gì! Nước mắt vội vã chảy xuống trên gò má trắng nhợt của Tiên Dung…. Nhưng vì sao lúc này cô chỉ nghĩ đến Tùng ?Chỉ tin tưởng duy nhất chỉ có anh mới có thể cứu vớt được cô? Vì sao lại như vậy? Vì sao đến giờ tình yêu của cô dành cho anh vẫn tràn đầy tin tưởng đến như thế, kể cả khi cô đã nhìn thấy rất rõ anh đã tàn nhẫn với cô biết bao, đã thực sự quay lưng lại với cô ? Vì sao?
Bây giờ chỉ còn một mình cô là người có thể chống chọi…nhưng cô có thể làm gì? Phải làm gì đây? Bắt đầu từ đâu? Cảm xúc, suy nghĩ trong lòng Tiên Dung giống như một đống tơ vò, lúng túng không có cách nào gỡ ra được…
Đột nhiên một ánh sáng vội lóe lên trong mắt Tiên Dung giống như cô vừa nghĩ ra điều gì…. Đôi mắt đẹp còn vương đầy nước mắt chầm chậm ngước lên người đàn ông đang ngồi trước mặt cô… Nam Thành gầy gò dường như lại càng thêm gầy hơn trong những ngày qua. Đôi bàn tay gầy với những ngón tay dài của anh đan vào nhau, đôi mắt anh bình thản hướng ra bên ngoài, đằng sau cặp kính dày cộm, Tiên Dung vẫn còn thấy rất rõ những suy nghĩ hằn sâu nơi đuôi mắt của anh.
Đúng vậy! Chỉ có anh vẫn ở nơi này… Chỉ còn anh có thể giúp cô mà thôi…
Đôi mắt Tiên Dung chợt rưng rưng xúc động. Tình cảm mà Nam Thành dành cho cô là thứ mà suốt đời cô mang nợ anh… Trong lúc này liệu cô còn có thể tìm đến sự giúp đỡ của anh một lần nữa? Cô chưa bao giờ hỏi anh sẽ làm gì, sẽ làm như thế nào, Nam Thành cũng chưa bao giờ nói với cô nhưng những gì anh làm luôn đạt được kết quả tốt nhất… Cô tin tưởng rằng đằng sau ánh mắt bình thản kia, anh đã có những sắp xếp tốt cho cô và gia đình… Anh chỉ đang chờ đợi, chờ đợi một sự chấp nhận từ phía cô mà thôi… Một trận đau lòng lại ập đến, Tiên Dung thầm trách cứ chính mình, cô đâu còn tư cách gì để đòi hỏi ở anh?
Nhưng trong lúc này cô có thể làm điều gì khác? Mọi chuyện đang phụ thuộc vào chính cô… Và lúc này cô cần sự giúp đỡ của Nam Thành…
Bàn tay bé nhỏ run rẩy chậm rãi đưa đến, vừa chạm nhẹ vào bàn tay nóng hổi của Nam Thành đã giống như có một luồng điện truyền đến làm cô giật mình, Nam Thành cũng ngỡ ngàng giống nhau nhìn xuống bàn tay mình đã bị cô nắm chặt rồi lại nhìn lên gương mặt mờ mịt đầy nước mắt của Tiên Dung giống như đang chờ đợi…
Tiên Dung cắn nhè bờ môi nhợt nhạt run rẩy, giọng cô yếu ớt:
- Anh Thành…giúp em… hãy giúp em….
- Làm ơn…giúp em!!!!
- ……………………..
- Em xin anh…hãy giúp em….giúp em!!!!
Từng lời nói khó nhọc thoát ra khỏi bờ môi, nước mắt Tiên Dung rơi xuống giống như một cơn mưa phút chốc đã phủ kín gương mặt xinh đẹp trắng bệch như một tờ giấy. Sự xúc động làm trái tim cô nghẹn lại, bộ dạng cô đáng thương làm người ta không khỏi cảm thấy chua xót nhưng nét mặt Nam Thành lại chỉ hơi biến đổi một chút, một chút u ám xẹt qua đáy mắt, anh lại quay đi, giọng nói lãnh đạm:
- Dung…vì sao anh phải giúp em?
Câu hỏi của Nam Thành làm Tiên Dung khựng lại, cô nhìn anh ngỡ ngàng trân trối… Đây là lần đầu tiên Nam Thành tỏ ra lãnh đạm với cô như vậy… Trước đến nay mọi chuyện anh đều làm vì cô vô điều kiện, chưa bao giờ anh hỏi vì sao, chỉ cần điều đó là điều cô muốn…anh sẽ đi làm cho dù mất bao nhiêu công sức…. Nam Thành đang ngồi trước mặt cô giống như một người khác…
Nam Thành cười khẽ, giống như không cười, giống như che giấu nhiều chua xót:
- Dung… Anh đã vì em làm bao nhiêu chuyện trong suốt bao năm qua, những gì anh nhận lại được có thể là gì ? Con người ai cũng có mệt mỏi… ai cũng có giới hạn của bản thân mình… Xin lỗi…chuyện này anh không giúp em được! Anh không có khả năng to lớn như Minh Tùng, trước cơn bão táp này, anh cũng chỉ là một con cá nhỏ giống như em chỉ biết chờ đợi những cơn sóng lớn ập đến mà thôi…
Nam Thành đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn xuống quang cảnh ồn ào phía dưới… Anh sẽ không dễ dàng như vậy nhận lời! Anh sẽ để Tiên Dung phải quỳ xuống dưới chân anh cầu xin sự giúp đỡ! Đó là cách tốt nhất xoa dịu cho những gì anh phải chịu đựng vì cô… Từ nay cô sẽ phải giống như một nô lệ ở bên anh…Đó là cách duy nhất làm anh cảm thấy thoải mái. Trái tim cô ấy có thể đầy ắp hình ảnh của Minh Tùng nhưng anh sẽ làm cho ý chí của cô ấy tê liệt luôn bị ám ảnh bởi anh, cho dù đó có là ác mộng…
Thái độ lạnh lùng từ chối của Nam Thành làm Tiên Dung bối rối không biết phải làm sao. Bàn tay cô đưa lên rồi lại thu về… Rõ ràng cô không thể ép buộc anh… Cô không thể làm được điều đó… Anh nói đúng! Từ bây giờ anh có quyền lựa chọn của riêng mình, và lựa chọn đó có thể là bỏ mặc cô! Mà sự lựa chọn đó của anh đã rõ ràng từ lúc hai người trở về từ bữa tiệc tại Advanced Travel, anh đã bị cô làm tổn thương quá sâu sắc mất rồi!
- Lát nữa anh sẽ phải rời khỏi nơi này… Công ty vắng anh đã lâu, anh không thể trì hoãn thêm việc trở về được nữa! – Nam Thành lặng lẽ nói.
- Sao ?- Tiên Dung không giấu nổi kích động, nhìn Nam Thành – Anh…bỏ đi ngay lúc này ư ?
Một nỗi hoang mang chợt dâng lên trong lòng cô… Cô chưa bao giờ thiếu anh, dù chỉ một ngày…
Nam Thành im lặng…. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, thậm chí không thèm liếc nhìn Tiên Dung một cái.
- Vậy…vậy còn lời hứa của anh…lời hứa sẽ đưa anh Tùng về với em…thì sao? – Tiên Dung yếu ớt nói, trong lòng cô thực sự còn nuôi hi vọng cũng chỉ vì một câu nói đó của anh mà thôi.
Nam Thành cười nhẹ, nói thản nhiên:
- Khi đó em đang ở trong tình trạng hoảng loạn nên anh nói như vậy để giúp em bình phục mà thôi! Anh yêu em nhiều như vậy….vì sao em còn có thể hỏi anh điều đó hả Dung? Chưa bao giờ em nghĩ đến cảm giác của anh đúng không? Chưa bao giờ em để ý…
Giọng Nam Thành nhỏ dần cùng với nỗi đau chợt dâng lên trong lòng anh… Cuối cùng thì ra Tiên Dung không hề muốn giữ anh lại, tất cả những gì cô ấy muốn vẫn chỉ là Minh Tùng – duy nhất chỉ có anh ta… Anh còn đang chờ đợi điều gì? Nam Thành cười lạnh…. Đáng tiếc cho những gì anh đã suy nghĩ vì cô ta… Quá đáng tiếc!
- Anh Thành….em…. – Tiên Dung cảm thấy giọng mình đang nghẹn lại
- Bây giờ sức khỏe của ba em là quan trọng…. Em hãy giúp mẹ chăm sóc ba… Đợi ông tỉnh lại rồi tính tiếp! – Nam Thành đứng thẳng dậy, dường như đã muốn rời đi.
Bàn tay bé nhỏ vội vàng vươn tới tóm lấy cánh tay anh:
- Xin anh đừng đi… Không có anh, em không thể làm được việc gì… Em không thể….
Giọng Tiên Dung đầy yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mình đã mất đi toàn bộ điểm tựa… Dù cô không yêu Nam Thành, nhưng anh là một phần vô cùng quan trọng trong cuộc sống mà cô không thể để mất, nhất là trong lúc này..
Nam Thành xoay người lại, hướng ánh mắt vào gương mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt của Tiên Dung, đôi mắt sâu lay láy giống như chờ đợi:
- Cho anh…một lí do để ở lại! Chỉ cần một lí do…anh sẽ ở lại bên em…
- Anh…. – Tiên Dung mấp máy, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hừng hực đầy lửa cháy đang nhìn mình, cô dĩ nhiên đọc được trong đó đang khát khao ở cô điều gì… Nhưng dù cố gắng thế nào những lời nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng… Làm sao cô có thể nói yêu anh khi trái tim và tâm trí đều tràn đầy hình bóng của người khác? Cuối cùng cô chỉ biết rấm rứt khóc…
Nam Thành khẽ nhắm lại ánh mắt, một lúc lâu mới giật lại cánh tay đang bị Tiên Dung giữ chặt, dứt khoát xoay người bỏ đi… Tiên Dung không giữ anh lại, chỉ có ánh mắt đau khổ nhìn theo bóng anh không dứt rồi biến mất sau cánh cửa…
Rầm!
Nam Thành đóng mạnh cửa lại, trái tim lại vô thức rỉ máu – những giọt máu vô nghĩa, Nam Thành tự mắng chính mình. Anh không thể tiếp tục như vậy… Giữa anh và Tiên Dung giờ chỉ còn lại những món nợ cần phải đòi mà thôi, món nợ của ông Văn Đình và món nợ của chính cô ấy đối với anh…tất cả anh sẽ phải đòi lại đầy đủ…
- Cậu chủ… - Viên thư kí từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh anh
Đôi mắt Nam Thành phút chốc lại lạnh băng :
- Ông không nên quá thường xuyên xuất hiện cùng với tôi, có người nhìn được sẽ không hay, nhất là bà Vân Anh!
- Vâng ….- Viên thư kí bối rối nhận lỗi – Cậu… thực sự sẽ bỏ đi sao ?
- Phải! Mọi chuyện ở nơi này ông phải thường xuyên liên lạc với tôi!
- Vậy thì…bước tiếp theo…
- Không cần lo lắng! Tiên Dung sẽ tự tìm đến tôi! Điều quan trọng nhất bây giờ cần đánh tan những nghi ngờ của bà Vân Anh!
Viên thư kí gật đầu không bình luận gì thêm.
- Tình trạng của ông Văn Đình thế nào ? – Nam Thành hỏi khi bước đi
- Không có gì tiến triển! Người của chúng ta vẫn đang theo dõi sát sao!
- Tốt! Ông là người rất quan trọng ở nơi này, đừng để ai nghi ngờ!
- Tôi biết rõ thưa cậu chủ!
- Tổng giám đốc, thật sự là tuyệt quá!
Tùng không trả lời, bước chân anh vẫn dồn dập về văn phòng riêng trước mặt.
- Tôi sẽ ngay lập tức gửi lời từ chối đến các tờ báo! – Viên thư kí nhẹ nhõm nói, trong lòng giống như đã bỏ bớt được một gánh nặng.
Tùng ngồi vào sau bàn làm việc, anh dường như không hề để tâm đến điều đó. Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu mà thôi, anh tin đây không phải là hành động duy nhất của Nam Thành mà chỉ là một cú xoay tay khởi động nhẹ nhàng, muốn báo cho anh biết trò chơi giữa hai người giờ mới chỉ là bắt đầu… Điều anh lo lắng nhất lúc này chính là sức khỏe của ông Văn Đình, chỉ cần ông ấy tỉnh lại, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết… Mặc dù bà Vân Anh đã biết sự thật về Nam Thành, nhưng anh ta vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, trong tay anh và bà ấy lại không hề có bằng chứng. Anh đã gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến Nam Thành đến cơ quan điều tra vụ phá sản của SmartMart nhưng cũng cần phải đợi một thời gian nữa để họ kiểm chứng toàn bộ sự thật và bắt tay vào điều tra… Từ giờ đến lúc đó, chỉ sợ rằng mọi chuyện sẽ quá trễ…
Cùng một lúc, trên vai anh xuất hiện quá nhiều gánh nặng làm Tùng chợt nảy sinh một sự lo lắng mơ hồ. Anh không phải là thánh nhân, không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng nhìn ra rồi gánh vác giống như thần Titan. Chính vì lo lắng cho nên Tùng luôn tự nhắc nhở chính mình phải cảnh giác, dù là động tĩnh nhỏ nhất anh cũng không được phép coi thường… Anh sợ rằng chính bản thân mình sẽ mắc phải sai lầm, chỉ là quên một chi tiết nhỏ nhưng ai biết cái giá phải trả sẽ là gì…
Mọi việc nên bắt đầu từ đâu đây ? Chẳng lẽ anh chỉ có thể ngồi im bị động và chờ đợi những đòn tấn công tiếp theo của Nam Thành ? Tùng thật sâu kín thở dài…
Có lẽ anh cần phải chờ thêm, trong lúc này cần giải quyết những nguy cơ trước mắt.
Viết vội vàng trên giấy những dòng chữ rắn rỏi, Tùng đưa tờ giấy A4 cho viên thư kí:
- Hãy đặt lịch gặp mặt với các đối tác giúp tôi! Đây là danh sách những vị khách, hãy liên lạc với họ càng sớm càng tốt!
Lúc này họ có thể đang chờ đợi một hành động cụ thể từ anh, nhưng không ai biết họ sẽ phản ứng lại lúc nào… Chỉ sợ rằng anh sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cuộc họp cổ đông như vừa rồi! Thương trường như chiến trường, tin kẻ địch chính là tự mua lấy cái chết! Họ sẽ không tin tưởng anh, nếu Nam Thành thực sự muốn đặt điều…
- Vâng! Tôi sẽ làm ngay… - Viên thư kí nhận lấy tờ giấy, nhanh nhẹn trở về phòng làm việc.
Minh Tùng xoay người lại nhìn ra bên ngoài… Nam Thành, bước tiếp theo anh ta sẽ làm gì ?
*******************************
Bệnh viện Paramus
Nam Thành tiện tay đặt tờ báo xuống bàn bên cạnh, dựa lưng vào cạnh bàn nhìn ra bên ngoài… Xung quanh bệnh viện vẫn đông đúc như vậy, dù trời đã sáng bảnh, tin tức đưa ra rầm rộ nhưng dường như vẫn chưa đủ để lãnh đạo đám đông dưới kia… Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là ông Văn Đình đang nằm im bất động lúc này! Mọi chuyện lần đầu tiên đã vượt xa tiên đoán của anh…
Nam Thành nhíu nhiu mi, nhìn ra bên ngoài, đôi mắt trầm tư giống như đang suy nghĩ điều gì thật nghiêm trọng… Minh Tùng, anh ta vì sao luôn may mắn như vậy ? Mọi việc nhắm vào anh ta đều dễ dàng hóa giải, khác hẳn với ông Văn Đình… Lúc nào xung quanh anh ta cũng giống như có một vầng hào quang đang phát sáng, may mắn đi cùng với anh ta, mọi thứ… giống như anh ta là khắc tinh của anh và anh không cách nào chống lại được… Suy nghĩ này làm Nam Thành muốn nổi giận thực sự…
Cạch!
Tiếng cửa mở làm Nam Thành hơi hướng ánh mắt về phía sau, chợt nghe được giọng người đằng sau:
- Cậu chủ!
- Chú Kim… - Nam Thành lạnh nhạt hỏi – tình hình bên Advanced Travel thế nào ?
Ông Kim nâng nhẹ cặp kính lão, thở dài nói:
- Sáng nay toàn bộ các cổ đông đã kéo về đòi chất vấn Minh Tùng như…dường như anh ta đã dàn xếp ổn thỏa! Ngoài sự nhốn nháo ít ỏi sáng nay tại trụ sở chính Advanced Travel thì tình hình ở đó vẫn rất ổn định!
Gương mặt Nam Thành không hề biến sắc, khóe môi thậm chí còn hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười khó hiểu.
Minh Tùng phải như vậy mới xứng đáng làm đối thủ của anh chứ ! Dù sao bản thân anh cũng đã đoán trước sự việc này sẽ không thể làm khó Minh Tùng. Sự việc xảy ra với ông Văn Đình, mặc dù là người ngoài cuộc nhưng cũng đã đem đến cho Minh Tùng một bài học xương máu, anh ta chắc chắn đã sớm định hình được trong đầu cần phải làm gì. Anh chỉ đang chơi lại một ván bài đã quá cũ và đã sớm bị anh ta hóa giải mà thôi! Nhưng sự việc dĩ nhiên sẽ không đơn giản như vậy… Tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Minh Tùng cũng sẽ hiểu điều đó, anh chỉ muốn chơi với anh ta một trận công bằng!
Bỏ qua câu chuyện dang dở, Nam Thành trực tiếp hỏi:
- Bên kia thế nào rồi ?
Viên thư kí chậm rãi ngẩng đầu lên, hiểu được Nam Thành đang hỏi đến vấn đề gì:
- Các cổ đông của SmartMart đều đã kí tên vào đơn xin trợ giúp tài chính đệ trình lên liên minh. Tất cả cũng đã thống nhất sẽ đề cử cậu là tổng giám đốc tạm thời của SmartMart giúp tập đoàn bước ra khỏi giai đoạn trước mắt. Thời gian có thể sẽ kéo dài 2 đến 3 năm! Mọi việc sẽ được thông qua tại hội nghị Liên minh đầu tuần tới!
- Tốt lắm! – Nam Thành mỉm cười – hãy chuẩn bị tốt nhất cho cuộc họp!
- Vâng! – Viên thư kí gật đầu
- Đi thôi! – Nam Thành nói rồi xoay người quay ra, bước ra cửa. Khóe môi nở nụ cười phấn khích, Minh Tùng cần chuẩn bị và anh cũng cần phải chuẩn bị. Đợi đến lúc anh chính thức ngang sức với anh ta, thử xem Minh Tùng có thể làm những gì.
Nam Thành bước nhanh trở lại phòng bệnh của ông Văn Đình. Từ đêm hôm qua, thái độ của bà Vân Anh đối với anh trở nên đặc biệt xa cách, sự đề phòng hiển hiện rõ trong ánh mắt của bà. Bà luôn lạnh nhạt, tìm cách khéo léo từ chối mọi sự chăm sóc của anh đối với ông Văn Đình… Nhưng bà có thể chịu được bao lâu ? Nam Thành cười lạnh… Xung quanh không có một người có thể tin tưởng, Tiên Dung mơ hồ càng không thể là người bà có thể dựa vào mà bà rõ ràng không có đủ dũng khí để nói với cô ấy sự thật mà bà biết được. Sức mạnh nào có thể giúp bà chống đỡ đến cùng ? Hoàn toàn không có…
Chỉ có anh…anh không muốn ông Văn Đình chết lúc này…không thể là lúc này khi anh biết sự nghi ngờ đang hướng vào anh! Không có hành động liên tiếp nào có thể không lộ ra sơ hở! Sơ hở lúc này với anh là một điều không thể… Hơn nữa, anh cũng không muốn lấy mạng ông ta dễ dàng như vậy… Anh muốn ông ta phải chết tức tưởi, chết đau đớn như ba anh năm xưa… Nếu chỉ là một cái chết quá dễ dàng sẽ không đủ để xoa dịu nỗi uất hận trong lòng anh, không thể!!!!
Cố làm dịu đi ánh mắt vằn lên màu đỏ thù hận của mình, Nam Thành bình tĩnh đẩy nhẹ cánh cửa… Bên trong chợt vang lên tiếng người.
- Bà phải đi nghỉ thôi… Trông bà mệt mỏi quá! – Tiếng người đàn ông ái ngại mà Nam Thành nhận ra đó là vị luật sư riêng của gia đình, ông Kane.
Bà Vân Anh thở dài:
- Ông nghĩ trong trường hợp này tôi có thể ngủ được sao ?
Bên ngoài ồn ào như một đống đổ vỡ, tiếng người la hét ầm ĩ… An ninh liệu có thể đảm bảo đến lúc nào ?
- Nhưng bà cứ như vậy cũng sẽ sớm gục ngã trước khi ông ấy tỉnh lại.
- Tôi sẽ không gục ngã… Tôi không thể gục ngã…. – Tiếng bà Vân Anh rất nhỏ.
Ông Kane dường như đã hết cách khuyên giải bà, đành đổi đề tài:
- Hôm nay bà gọi tôi đến đây có việc gì ?
- Tôi muốn nhờ ông một việc! Ông có đọc báo sáng nay và biết chuyện liên quan đến tổng giám đốc Advanced Travel chứ ?
- Tôi có biết!
- Hãy giúp tôi đăng một bài báo giải thích rõ ràng Minh Tùng chỉ là đến thăm tôi trên danh nghĩa là người bạn thân lâu năm của gia đình! Báo giới không nên đặt điều như vậy…
- Bà….sao phải làm như vậy ? – Ông Kane ngạc nhiên – Ngay lúc này gia đình bà nên tránh khỏi những rắc rối…càng không nên viết nên những câu chuyện mới trên báo! Dù tổng giám đốc Advanced Travel có gặp rắc rối cũng là vấn đề của họ…
- Không! – Bà Vân Anh cự tuyệt – Điều này liên quan đến danh dự cũng như lòng tự trọng của gia đình tôi! Việc xảy đến với ông nhà tôi cũng như SmartMart tôi sẽ tìm ra người phải chịu trách nhiệm… Cho đến lúc đó…tôi không thể làm hại đến người tốt…
Cạch!
Nam Thành lặng lẽ đóng cửa lại… Trước mắt tối sầm…Thì ra bà Vân Anh đã sớm vạch rõ ràng ranh giới với anh. Uổng công anh vì gia đình này cung phụng bao nhiêu năm qua! Tất cả chỉ vì một cuộc nói chuyện chưa đến 2h đồng hồ với Minh Tùng, bà ấy đã dễ dàng quay lưng lại với anh, bỏ qua tất cả những gì anh đã làm cho Tiên Dung.
- Cậu chủ….
Viên thư kí đột nhiên thấy sắc mặt Nam Thành đặc biệt khó coi vội vàng lên tiếng, nếu để ai nhìn thấy gương mặt này của anh, bà Vân Anh sẽ chỉ càng thêm nghi ngờ.
Nam Thành nháy mắt liền hiểu ra, đôi mắt khẽ nhắm lại sau cặp kính dày, giọng nói trở nên nhạt nhẽo:
- Lúc này bà ấy vẫn chưa nghi ngờ ông, ông hãy ở lại đây… Có tin tức gì của ông Văn Đình phải ngay lập tức báo cho tôi biết!
- Vâng!
- Về phía các cổ đông của SmartMart tôi sẽ lo phần còn lại!
Nam Thành đút tay vào túi quần thong thả bước đi… Trong lúc này, anh chỉ còn cách tập trung vào Tiên Dung, cô ấy sẽ trở thành quân cờ chủ công!
*******************************
Tiên Dung đôi mắt to vẫn còn hoen nước mắt lặng lẽ nhìn ra bên ngoài… Trời sáng rõ từng ánh nắng ấm áp của những ngày đầu đông.. Trên nền trời còn trôi nổi vài đám mây trắng… Một khung cảnh thật yên bình… Thế nhưng ngay bên dưới bầu trời ấy mọi thứ lại đang nổi sóng! Những đám người tụ tập lại giống như một cơn sóng thần cuồn cuộn chảy muốn phá vỡ những lớp phòng vệ của bệnh viện Paramus. Tình trạng này còn có thể kéo dài đến bao giờ ? Tiên Dung trong lòng tự hỏi cũng tự trả lời được rằng nếu cha cô không tỉnh lại, nếu không có một người nào đứng ra chịu trách nhiệm để giải quyết mớ hỗn độn này… Cô và gia đình sẽ không có cách nào rời khỏi nơi đây, mà có rời được nơi này, cuộc sống cũng sẽ không còn an toàn nữa…
Vì sao chỉ trong một ngày… cuộc đời của cô có thể thay đổi như vậy? Giống như một cơn ác mộng! Nhưng cơn ác mộng này đến bao giờ mới có thể kết thúc?
Trước mắt cô đột nhiên lại hiện lên một hình ảnh… một người đàn ông mà trái tim cô đang nhớ thương đến chảy máu, cũng vì những đau đớn anh gây ra cho cô mà chảy máu. Vì sao những lúc khó khăn cô luôn chỉ nghĩ đến anh và tin tưởng chỉ có anh là người duy nhất có khả năng cứu vãn tất cả ? Tiên Dung nhớ tới những hình ảnh cuối cùng của Minh Tùng vào đêm qua, chỉ mới đêm qua khi anh xuất hiện ở nơi này… Rõ ràng anh có quan tâm…anh quan tâm nhưng vì sao lại bỏ đi như thế ? Cô rõ ràng còn nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời ấy sự thương tâm thật sự… Anh rõ ràng rất muốn ở lại nhưng vì sao lại bỏ đi ? Có phải vì cô gái ấy ?
Tiên Dung đưa bàn tay lên run run giữ chặt trên ngực để tránh những cơn đau nhức từ trái tim nhỏ bé đã có quá nhiều tổn thương chỉ vì một tình yêu đã đặt nhầm chỗ, nhưng đã quá muộn để làm lại từ đầu… Cô hận cô gái đó! Rất hận! Hận cô ta đã lấy đi của cô tất cả những gì tốt đẹp nhất! Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta… Sẽ không bao giờ!!!
Nước mắt lại rơi khỏi khóe mắt nhưng ánh mắt giờ đã long lên giận dữ, gạt bỏ mọi tổn thương trong lòng, Tiên Dung rõ ràng quy tội rất rõ ràng cho người đã gây ra tất cả mọi chuyện này! Chính là Ngọc Hân! Chính là cô ta! Nếu cô ta không cướp Minh Tùng khỏi tay cô thì bây giờ anh sẽ ở nơi này, sẽ là bờ vai vững chắc để cô dựa vào, khóe môi anh sẽ mỉm cười và nói với cô rằng :mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Thế nhưng bây giờ cô không còn gì cả…. Chỉ vì cô gái đó mà cô không còn gì cả!
Cạch!
Tiếng cửa mở làm Tiên Dung giật mình, xoay đầu lại, đôi mắt vẫn còn ngập nước… Một hình bóng vụt hiện lên trước mắt cô rồi đột nhiên biến mất làm đôi mắt cô bỗng trầm xuống:
- Anh Thành…
Trong giọng nói của Tiên Dung không che giấu được sự thất vọng làm Nam Thành mỉm cười lạnh lẽo, nhưng Tiên Dung đã hờ hững xoay đi hoàn toàn không để ý, tâm trí cô hiện tại đều đang ở một nơi khác, trên một người khác…
Nam Thành gạt đi mọi cảm xúc trong lòng làm trái tim anh chao đảo, bước chầm chậm tới gần Tiên Dung, ngồi xuống bên cạnh cô nhìn xuống bên dưới giống như một rừng người, giọng anh dịu dàng:
- Chân em sao rồi ?
Tiên Dung bây giờ mới hơi cúi xuống nhìn cổ chân đã được băng bó cẩn thận của mình. Vết trật chân không đau lắm nhưng giờ chân cô giống như một bó thạch cao không thể cử động. Vết thương lại làm cô nhớ đến một người….
- Em không sao – Cô chua xót nói, trong lòng nhiều nỗi niềm lại chồng chất lên nhau.
- Em đọc đi! – Nam Thành nhẹ giọng nói, đặt trước mặt cô một tờ báo.
Tiên Dung vốn dĩ không có hứng thú nhưng ngay khi nhìn thấy hình ảnh hai người quen thuộc, cô ngay lập tức đổi ý, vội vàng cầm lấy tờ báo…
Chỉ có tiếng lật giấy nhè nhẹ, trong phòng không có thêm một tiếng động nào… Một lúc sau, Tiên Dung đặt tờ báo xuống, lông mày cau lại nhưng không nói…
Nam Thành thở dài:
- Xin lỗi em… Tối hôm qua anh không nên để em đi theo!
- Em không tin là anh Tùng!
Một câu nói chắc nịch không chút suy nghĩ của Tiên Dung làm Nam Thành cảm giác trong lòng tức giận tăng thêm một bậc. Anh vẫn bình tĩnh nói:
- Anh cũng không tin là Minh Tùng!
Tiên Dung tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nam Thành. Anh tin như vậy vì sao còn đưa tờ báo này cho cô ?
Nam Thành quay sang nhìn Tiên Dung, bàn tay đưa lên nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt còn vương trên gò má nhợt nhạt của cô, chỉ qua một đêm mà trông cô đã thật thảm hại.
- Anh tin Minh Tùng không phải người gây ra chuyện này nhưng….anh cũng tin là anh ta không còn đứng về phía chúng ta nữa!
- Anh…anh nói vậy là sao ? – Tiên Dung mấp máy khẽ hỏi, trong lòng bỗng nổi lên dự cảm không hay… Điều này chính là điều trái tim cô đã luôn trốn tránh.
- Dung, Minh Tùng sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa đâu… Anh ta sẽ không giúp đỡ ba em… Từ giờ chỉ có thể dựa vào sức mình mà thôi!
Gương mặt Tiên Dung lại càng trở nên nhợt nhạt khó coi, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống tố cáo nỗi đau bỗng dâng lên cuồn cuộn trong lòng cô. Phải! Đã từ rất lâu rồi… Minh Tùng đã bỏ mặc cô… Từ ngày anh quay lưng lại và nói với cô rằng giữa anh với cô sẽ chẳng bao giờ có tình yêu, Tùng đã quay lưng lại với cô rồi… Và cho đến bây giờ anh đã để mặc sự sống chết của gia đình cô! Đó là lí do anh đến nơi này rồi đi phải không ? Anh chỉ đến để trả lời sự cầu xin giúp đỡ của mẹ cô một lời từ chối phải không ? Mẹ cô nhất định sẽ tìm đến anh mà… Anh đến để nhìn thấy bộ dáng thảm hại của cô rồi bỏ đi phải không ? Anh chỉ đến để chứng tỏ bản thân mình tuyệt tình đến mức nào phải không ?
Đêm qua anh chỉ nhìn cô một lần… chỉ một lần….
- Dung… đến lúc em phải biết cách gạt bỏ nước mắt rồi! Ba em không biết đến bao giờ mới tỉnh lại, mọi chuyện từ bây giờ phải trông cậy vào em!
- E…em ? – Tiên Dung ngỡ ngàng hỏi lại, đôi mắt đẫm nước ngước lên nhìn Nam Thành, sự kiên định trong mắt anh làm cô bối rối…
- Hãy nhìn xuống dưới kia đi… Hàng nghìn người đang đổ về đây chỉ vì ba em! Không ai biết được họ sẽ tràn qua những hàng rào bảo vệ kia lúc nào và sẽ làm những gì. Minh Tùng sẽ không có ở đây để bảo vệ em… Em có hiểu điều đó không Dung ?
Đôi mắt Nam Thành nhìn Tiên Dung giống như có hai quầng lửa đang rực cháy trong ánh mắt của anh.
- Từ giờ trở đi…em sẽ là người phải đứng lên để bảo vệ ba em, bảo vệ gia đình và bảo vệ chính mình!
Minh Tùng không còn ở nơi này nữa… Anh ta đã hoàn toàn làm ngơ sự sống chết của gia đình em rồi! Từ bây giờ em sẽ chỉ còn một mình…còn một mình thôi Tiên Dung!
Một mình?
Trước mắt Tiên Dung trời đất giống như đang chao đảo, ánh sáng bỗng chốc biến mất và xung quanh cô vì cơn chấn động trở nên tối sầm trong giây lát… Cánh tay cô run rẩy chạm đến cạnh giường để giữ cho bản thân mình vững vàng… Thần sắc của cô trở nên nhợt nhạt đến thảm hại đáng thương…
Một mình ? Từ giờ cô chỉ còn một mình…. Câu nói của Nam Thành giống như tiếng sét trong cơn giông tố làm Tiên Dung yếu ớt giật mình. Sự thật quá phũ phàng thốt ra từ miệng anh khiến cho cô toàn thân bất lực như con chim nhỏ yếu ớt không tìm được bến đậu, tự biết được rằng mình sắp đi đến giới hạn cuối cùng… Cuộc đời của cô từ nay có phải sẽ biến mất hoàn toàn những điều tốt đẹp cô được hưởng hơn 20 năm nay? Gia đình cô sẽ giống như con thuyền thủng đáy giữa những cơn sóng thần ? Nơi nào ?Bàn tay nào sẽ còn để cô bám vào ?
Ba cô đang nằm đó, sống chết không rõ, không biết đến khi nào mới có thể hồi tỉnh… Mà cho dù là ông có thể hồi tỉnh thì với sức khỏe của ông hiện giờ có thể làm gì? Hay tình cảnh khó khăn trước mắt chỉ càng làm cho ông thêm ngã quỵ ? Mẹ cô vốn không quen với môi trường kinh doanh cũng có thể làm gì ? Mà bản thân cô, một tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa đùm bọc, xung quanh mọi người đều cưng nựng cô giống như trứng mỏng, cô có thể làm được gì ?Cúi xuống nhìn xuống chính bản thân mình, Tiên Dung cũng chỉ nhìn thấy một thân hình yếu ớt không sức sống, chìm ngập trong đau khổ và tuyệt vọng… Cô chẳng thể làm được điều gì! Chắc chắn không thể làm được điều gì! Nước mắt vội vã chảy xuống trên gò má trắng nhợt của Tiên Dung…. Nhưng vì sao lúc này cô chỉ nghĩ đến Tùng ?Chỉ tin tưởng duy nhất chỉ có anh mới có thể cứu vớt được cô? Vì sao lại như vậy? Vì sao đến giờ tình yêu của cô dành cho anh vẫn tràn đầy tin tưởng đến như thế, kể cả khi cô đã nhìn thấy rất rõ anh đã tàn nhẫn với cô biết bao, đã thực sự quay lưng lại với cô ? Vì sao?
Bây giờ chỉ còn một mình cô là người có thể chống chọi…nhưng cô có thể làm gì? Phải làm gì đây? Bắt đầu từ đâu? Cảm xúc, suy nghĩ trong lòng Tiên Dung giống như một đống tơ vò, lúng túng không có cách nào gỡ ra được…
Đột nhiên một ánh sáng vội lóe lên trong mắt Tiên Dung giống như cô vừa nghĩ ra điều gì…. Đôi mắt đẹp còn vương đầy nước mắt chầm chậm ngước lên người đàn ông đang ngồi trước mặt cô… Nam Thành gầy gò dường như lại càng thêm gầy hơn trong những ngày qua. Đôi bàn tay gầy với những ngón tay dài của anh đan vào nhau, đôi mắt anh bình thản hướng ra bên ngoài, đằng sau cặp kính dày cộm, Tiên Dung vẫn còn thấy rất rõ những suy nghĩ hằn sâu nơi đuôi mắt của anh.
Đúng vậy! Chỉ có anh vẫn ở nơi này… Chỉ còn anh có thể giúp cô mà thôi…
Đôi mắt Tiên Dung chợt rưng rưng xúc động. Tình cảm mà Nam Thành dành cho cô là thứ mà suốt đời cô mang nợ anh… Trong lúc này liệu cô còn có thể tìm đến sự giúp đỡ của anh một lần nữa? Cô chưa bao giờ hỏi anh sẽ làm gì, sẽ làm như thế nào, Nam Thành cũng chưa bao giờ nói với cô nhưng những gì anh làm luôn đạt được kết quả tốt nhất… Cô tin tưởng rằng đằng sau ánh mắt bình thản kia, anh đã có những sắp xếp tốt cho cô và gia đình… Anh chỉ đang chờ đợi, chờ đợi một sự chấp nhận từ phía cô mà thôi… Một trận đau lòng lại ập đến, Tiên Dung thầm trách cứ chính mình, cô đâu còn tư cách gì để đòi hỏi ở anh?
Nhưng trong lúc này cô có thể làm điều gì khác? Mọi chuyện đang phụ thuộc vào chính cô… Và lúc này cô cần sự giúp đỡ của Nam Thành…
Bàn tay bé nhỏ run rẩy chậm rãi đưa đến, vừa chạm nhẹ vào bàn tay nóng hổi của Nam Thành đã giống như có một luồng điện truyền đến làm cô giật mình, Nam Thành cũng ngỡ ngàng giống nhau nhìn xuống bàn tay mình đã bị cô nắm chặt rồi lại nhìn lên gương mặt mờ mịt đầy nước mắt của Tiên Dung giống như đang chờ đợi…
Tiên Dung cắn nhè bờ môi nhợt nhạt run rẩy, giọng cô yếu ớt:
- Anh Thành…giúp em… hãy giúp em….
- Làm ơn…giúp em!!!!
- ……………………..
- Em xin anh…hãy giúp em….giúp em!!!!
Từng lời nói khó nhọc thoát ra khỏi bờ môi, nước mắt Tiên Dung rơi xuống giống như một cơn mưa phút chốc đã phủ kín gương mặt xinh đẹp trắng bệch như một tờ giấy. Sự xúc động làm trái tim cô nghẹn lại, bộ dạng cô đáng thương làm người ta không khỏi cảm thấy chua xót nhưng nét mặt Nam Thành lại chỉ hơi biến đổi một chút, một chút u ám xẹt qua đáy mắt, anh lại quay đi, giọng nói lãnh đạm:
- Dung…vì sao anh phải giúp em?
Câu hỏi của Nam Thành làm Tiên Dung khựng lại, cô nhìn anh ngỡ ngàng trân trối… Đây là lần đầu tiên Nam Thành tỏ ra lãnh đạm với cô như vậy… Trước đến nay mọi chuyện anh đều làm vì cô vô điều kiện, chưa bao giờ anh hỏi vì sao, chỉ cần điều đó là điều cô muốn…anh sẽ đi làm cho dù mất bao nhiêu công sức…. Nam Thành đang ngồi trước mặt cô giống như một người khác…
Nam Thành cười khẽ, giống như không cười, giống như che giấu nhiều chua xót:
- Dung… Anh đã vì em làm bao nhiêu chuyện trong suốt bao năm qua, những gì anh nhận lại được có thể là gì ? Con người ai cũng có mệt mỏi… ai cũng có giới hạn của bản thân mình… Xin lỗi…chuyện này anh không giúp em được! Anh không có khả năng to lớn như Minh Tùng, trước cơn bão táp này, anh cũng chỉ là một con cá nhỏ giống như em chỉ biết chờ đợi những cơn sóng lớn ập đến mà thôi…
Nam Thành đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn xuống quang cảnh ồn ào phía dưới… Anh sẽ không dễ dàng như vậy nhận lời! Anh sẽ để Tiên Dung phải quỳ xuống dưới chân anh cầu xin sự giúp đỡ! Đó là cách tốt nhất xoa dịu cho những gì anh phải chịu đựng vì cô… Từ nay cô sẽ phải giống như một nô lệ ở bên anh…Đó là cách duy nhất làm anh cảm thấy thoải mái. Trái tim cô ấy có thể đầy ắp hình ảnh của Minh Tùng nhưng anh sẽ làm cho ý chí của cô ấy tê liệt luôn bị ám ảnh bởi anh, cho dù đó có là ác mộng…
Thái độ lạnh lùng từ chối của Nam Thành làm Tiên Dung bối rối không biết phải làm sao. Bàn tay cô đưa lên rồi lại thu về… Rõ ràng cô không thể ép buộc anh… Cô không thể làm được điều đó… Anh nói đúng! Từ bây giờ anh có quyền lựa chọn của riêng mình, và lựa chọn đó có thể là bỏ mặc cô! Mà sự lựa chọn đó của anh đã rõ ràng từ lúc hai người trở về từ bữa tiệc tại Advanced Travel, anh đã bị cô làm tổn thương quá sâu sắc mất rồi!
- Lát nữa anh sẽ phải rời khỏi nơi này… Công ty vắng anh đã lâu, anh không thể trì hoãn thêm việc trở về được nữa! – Nam Thành lặng lẽ nói.
- Sao ?- Tiên Dung không giấu nổi kích động, nhìn Nam Thành – Anh…bỏ đi ngay lúc này ư ?
Một nỗi hoang mang chợt dâng lên trong lòng cô… Cô chưa bao giờ thiếu anh, dù chỉ một ngày…
Nam Thành im lặng…. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài, thậm chí không thèm liếc nhìn Tiên Dung một cái.
- Vậy…vậy còn lời hứa của anh…lời hứa sẽ đưa anh Tùng về với em…thì sao? – Tiên Dung yếu ớt nói, trong lòng cô thực sự còn nuôi hi vọng cũng chỉ vì một câu nói đó của anh mà thôi.
Nam Thành cười nhẹ, nói thản nhiên:
- Khi đó em đang ở trong tình trạng hoảng loạn nên anh nói như vậy để giúp em bình phục mà thôi! Anh yêu em nhiều như vậy….vì sao em còn có thể hỏi anh điều đó hả Dung? Chưa bao giờ em nghĩ đến cảm giác của anh đúng không? Chưa bao giờ em để ý…
Giọng Nam Thành nhỏ dần cùng với nỗi đau chợt dâng lên trong lòng anh… Cuối cùng thì ra Tiên Dung không hề muốn giữ anh lại, tất cả những gì cô ấy muốn vẫn chỉ là Minh Tùng – duy nhất chỉ có anh ta… Anh còn đang chờ đợi điều gì? Nam Thành cười lạnh…. Đáng tiếc cho những gì anh đã suy nghĩ vì cô ta… Quá đáng tiếc!
- Anh Thành….em…. – Tiên Dung cảm thấy giọng mình đang nghẹn lại
- Bây giờ sức khỏe của ba em là quan trọng…. Em hãy giúp mẹ chăm sóc ba… Đợi ông tỉnh lại rồi tính tiếp! – Nam Thành đứng thẳng dậy, dường như đã muốn rời đi.
Bàn tay bé nhỏ vội vàng vươn tới tóm lấy cánh tay anh:
- Xin anh đừng đi… Không có anh, em không thể làm được việc gì… Em không thể….
Giọng Tiên Dung đầy yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác mình đã mất đi toàn bộ điểm tựa… Dù cô không yêu Nam Thành, nhưng anh là một phần vô cùng quan trọng trong cuộc sống mà cô không thể để mất, nhất là trong lúc này..
Nam Thành xoay người lại, hướng ánh mắt vào gương mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt của Tiên Dung, đôi mắt sâu lay láy giống như chờ đợi:
- Cho anh…một lí do để ở lại! Chỉ cần một lí do…anh sẽ ở lại bên em…
- Anh…. – Tiên Dung mấp máy, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hừng hực đầy lửa cháy đang nhìn mình, cô dĩ nhiên đọc được trong đó đang khát khao ở cô điều gì… Nhưng dù cố gắng thế nào những lời nói cũng không thể thoát ra khỏi miệng… Làm sao cô có thể nói yêu anh khi trái tim và tâm trí đều tràn đầy hình bóng của người khác? Cuối cùng cô chỉ biết rấm rứt khóc…
Nam Thành khẽ nhắm lại ánh mắt, một lúc lâu mới giật lại cánh tay đang bị Tiên Dung giữ chặt, dứt khoát xoay người bỏ đi… Tiên Dung không giữ anh lại, chỉ có ánh mắt đau khổ nhìn theo bóng anh không dứt rồi biến mất sau cánh cửa…
Rầm!
Nam Thành đóng mạnh cửa lại, trái tim lại vô thức rỉ máu – những giọt máu vô nghĩa, Nam Thành tự mắng chính mình. Anh không thể tiếp tục như vậy… Giữa anh và Tiên Dung giờ chỉ còn lại những món nợ cần phải đòi mà thôi, món nợ của ông Văn Đình và món nợ của chính cô ấy đối với anh…tất cả anh sẽ phải đòi lại đầy đủ…
- Cậu chủ… - Viên thư kí từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh anh
Đôi mắt Nam Thành phút chốc lại lạnh băng :
- Ông không nên quá thường xuyên xuất hiện cùng với tôi, có người nhìn được sẽ không hay, nhất là bà Vân Anh!
- Vâng ….- Viên thư kí bối rối nhận lỗi – Cậu… thực sự sẽ bỏ đi sao ?
- Phải! Mọi chuyện ở nơi này ông phải thường xuyên liên lạc với tôi!
- Vậy thì…bước tiếp theo…
- Không cần lo lắng! Tiên Dung sẽ tự tìm đến tôi! Điều quan trọng nhất bây giờ cần đánh tan những nghi ngờ của bà Vân Anh!
Viên thư kí gật đầu không bình luận gì thêm.
- Tình trạng của ông Văn Đình thế nào ? – Nam Thành hỏi khi bước đi
- Không có gì tiến triển! Người của chúng ta vẫn đang theo dõi sát sao!
- Tốt! Ông là người rất quan trọng ở nơi này, đừng để ai nghi ngờ!
- Tôi biết rõ thưa cậu chủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.