Chương 95
Su (ball_4m)
31/05/2013
Nam Thành lại một lần nữa quay trở lại phòng bệnh của ông Văn Đình. Trên
giường bệnh vẫn là ông Văn Đình sắc mặt nhợt nhạt, bên cạnh máy đo nhịp
tim vẫn kêu những tiếng bip bip chậm rãi đều đặn. Bà Vân Anh ngồi bên
cạnh giường, nét mệt mỏi làm cho gương mặt bà trở nên khó coi hơn cả
người đàn ông đang nằm trên giường. Đôi mắt già nua dường như rất muốn
nhắm lại nghỉ ngơi nhưng ý chí không cho phép bà làm điều đó…
Cứ như vậy bà ấy có thể khá hơn ông ta được sao? Nam Thành cười lạnh trong lòng… Dĩ nhiên anh hiểu được bà ấy đang đề phòng anh nên dù chỉ 1 phút bà ấy cũng không muốn rời đi, không muốn tin tưởng thêm bất kì một người nào. Nhưng như vậy cũng không phải điều tốt nhất…
Đẩy nhẹ cánh cửa tránh gây tiếng ồn ào, Nam Thành ngay lập tức nhận thấy ánh mắt cảnh giác cao độ của bà Vân Anh. Toàn thân bà gồng lên, cố gắng giữ vững sự thanh tỉnh, theo dõi từng hành động, từng bước chân của anh. Cho dù thực tế bà không tin hoàn toàn vào câu chuyện của Minh Tùng nhưng bà cũng không thể để xảy ra dù chỉ là 1% bất trắc nếu câu chuyện đó là sự thực.
Nam Thành lấy lại nụ cười hiền trên gương mặt, bước lại gần, anh nhẹ giọng:
- Bác ấy đã khá hơn chưa ạ ?
- Ông ấy vẫn như vậy… - Bà Vân Anh ánh mắt có chút nhức nhối nhìn ông Văn Đình nằm trên giường.
- Nhìn bác mệt mỏi quá… - Nam Thành quan tâm
Bà Vân Anh ngước lên nhìn Nam Thành, cố đọc trong mắt anh sự giả dối nhưng không thể tìm thấy. Nếu anh ta thực sự đã lừa gia đình bà suốt bao năm qua thì thật khó tin, bà dù đã sống gần hết cuộc đời nhưng vẫn không thể nhận ra trong mắt anh ta một mảy may thay đổi khi nói những lời dối trá.
- Bác không sao… - bà cố hết sức giữ khoảng cách với Nam Thành, không thể ngờ điều đó đã bị anh dễ dàng nhận ra. Nam Thành tự cười chính mình, gia đình này thực sự đã tuyệt tình với anh thật rồi! Chỉ vì Minh Tùng… Tất cả là vì anh ta! Một nỗi hận không hiểu từ đâu xuất hiện trong lòng anh.
- Cháu…lát nữa sẽ rời khỏi nơi này… - Nam Thành lặng lẽ nói làm bà Vân Anh giật mình, ánh mắt thảng thốt nhìn anh.
Nam Thành điềm nhiên kéo chăn lên giúp ông Văn Đình:
- Cháu nhận lời bác đến giúp Dung, bây giờ cô ấy đã trở lại bình thường. Đáng lẽ nếu không xảy ra chuyện đáng tiếc này, cháu cũng định từ biệt gia đình rồi…Cháu ở lại nơi này cũng không thể giúp được gì cho bác và Dung. Công việc ở công ty thì không thể cứ trì hoãn mãi… Cũng đến lúc cháu phải trở về rồi! Cháu đến để chào hai bác!
Anh đứng dậy:
- Mong là bác ấy…sẽ nhanh chóng khỏe lại! Nếu có chuyện gì cần đến cháu, bác cứ gọi cho cháu! Cháu đã thuê tạm một căn nhà ở ngoại ô thành phố, đến lúc bác trai khỏe hơn, bác có thể đưa bác ấy về đó! Đó là một vùng quê yên bình và bác ấy có thể nghỉ ngơi cho đến khi sự việc này qua đi! Đây là địa chỉ… - Anh đặt một tờ giấy lên bàn – Cháu cũng đã liên hệ với cảnh sát, họ sẽ giúp đỡ nếu bác muốn chuyển bác trai về đó! Xin lỗi bác… Đây là tất cả những gì cháu có thể làm được!
Nam Thành mỉm cười:
- Cháu chào bác!
Anh nhìn bà thêm vài giây rồi dứt khoát xoay người rời khỏi phòng. Tiếng cửa đóng lại làm bà Vân Anh giật mình, đôi mắt còn nhìn theo nơi cánh cửa Nam Thành vừa biến mất. Nếu thực sự tin tất cả những gì Nam Thành vừa nói là dối trá, bà sẽ không còn tin chính mình nữa… Đây chính là người đã vì con gái bà bao nhiêu năm qua, nếu thực sự chỉ vì tính mạng ông Văn Đình, Nam Thành đã có thể làm được điều đó hàng trăm lần rồi… Anh ta không nhất thiết phải chịu bao nhiêu thương tổn vì con gái bà như vậy, cũng không cần phải tận tụy hết sức mình bao nhiêu năm qua vì gia đình bà…
Vội vã bật dậy, bà chạy nhanh ra cửa, nhìn thấy bóng Nam Thành đang bước nhanh về phía cuối hành lang, bà vội gọi:
- Thành!
Nam Thành khóe môi hơi nhếch lên cười mỉm rồi mới xoay người lại, làm gương mặt ngạc nhiên nhìn bà Vân Anh:
- Bác…
Bà Vân Anh dừng lại trước mặt anh, trong mắt bà hiện lên sự bối rối:
- Thành…bác có một chuyện muốn hỏi cháu! Mong cháu sẽ nói thật với bác!
- Có chuyện gì ạ ?
- Thật ra… - Bà Vân Anh ngập ngừng – Bác nghe được một chuyện…
Chuyện Minh Tùng đã nói ? Nam Thành hơi nhíu mày.
- Bác muốn hỏi…ba mẹ hiện tại của cháu là…ba mẹ nuôi đúng không ? – Bà Vân Anh nhìn anh, trong mắt hiện lên sự cảnh giác.
- Vâng! – Nam Thành mỉm cười thừa nhận – Chuyện này cháu tưởng bác đã biết từ lâu!
- À không…. – Bà Vân Anh lắc đầu – Vậy còn ba mẹ ruột của cháu….
Bà vẫn nhìn anh chăm chú, nhưng trong mắt Nam Thành không hiện lên một tia khác lạ nào, chỉ có nụ cười là gượng đi đôi chút:
- Cháu… khi hiểu biết một chút đã thấy mình đang ở trong cô nhi viện ! Cháu thật sự cũng không biết ba mẹ ruột của mình là ai… Các sơ nói khi cháu bị bỏ rơi, cháu còn quá nhỏ!
- À….ra là vậy! – Bà Vân Anh cúi đầu xuống – Cháu có bao giờ muốn tìm hiểu ba mẹ mình là ai không ?
Nam Thành gương mặt hơi cứng lại một chút, một chút đau xót xẹt qua mắt anh rồi biến đi rất nhanh. Ba mẹ anh làm sao anh quên được! Người cha hiền từ đã bị ông Văn Đình ép cho tức chết, người mẹ yếu đuối không thể chịu được nổi cú sốc và anh…đứa bé bị bỏ rơi…
- Họ đã bỏ rơi cháu… Có lẽ không có cháu họ sẽ sống hạnh phúc hơn! Cuộc sống hiện tại của cháu cũng rất tốt! Nếu đã như vậy thì bới móc quá khứ cũng để làm gì hả bác ?
Giọng nói hết sức u buồn của Nam Thành quả nhiên làm bà Vân Anh xúc động… Liệu bà nên tin vào điều gì bây giờ ? Những điều Minh Tùng nói với bà không thể tin là giả…nhưng Nam Thành cũng là người đã tận tụy vì gia đình bà, vì con gái bà bao nhiêu năm qua, bà cũng không thể nghi ngờ…Trực giác lúc này cũng không thể mách bảo bà nên tin vào điều gì, chỉ có thể tìm cách bảo vệ người chồng đang nằm im bất động kia.
Gương mặt già nua của bà thoáng chút buồn bã, bà xoay người đi, chỉ ném lại một câu:
- Bác xin lỗi, Nam Thành!
Bà không thể nghi ngờ Nam Thành được! Nhưng cũng không thể không cảnh giác…
Nam Thành đứng lặng yên nhìn bóng bà Vân Anh đang chầm chậm bước đi! Rõ ràng anh đã làm bà cảm động nhưng lại không thể đánh tan rào cản nghi ngờ trong lòng bà. Sự sáng suốt của bà ấy trong hoàn cảnh này quả thực đáng phục!
*****************************
Minh Tùng ngả lưng xuống ghế, anh vừa có một cuộc nói chuyện rất mệt mỏi với một đối tác của Advanced Travel. Bài báo đó thực sự gây cho anh một rắc rối không nhỏ mặc dù ngay sau đó bà Vân Anh đã lên tiếng cải chính lại sự việc. Nhíu nhíu mi, anh tự hỏi vì sao bà ấy phải làm như thế, bà ấy hoàn toàn có thể làm ngơ. Điều này chứng tỏ bà ấy tin tưởng vào câu chuyện của anh sao ? Nhưng điều đó cũng không thể làm anh sẵn sàng tham gia vào công việc của SmartMart… Những gì anh có thể làm chỉ có thể đến thế mà thôi…Còn lại phải tùy thuộc vào ý trời, mong là ông Văn Đình có thể sớm khỏe lại… Nếu không điều tồi tệ gì cũng sẽ có thể xảy ra… Trong lòng Tùng lại nổi lên một gợn sóng không đành, thực sự anh có thể làm ngơ sao? Tùng thở dài.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa làm Tùng giật mình, xoay người lại, anh cao giọng:
- Vào đi! – Lúc này chắc không ai khác chính là thư kí của anh
Quả nhiên cánh cửa vừa hé mở, viên thư kí của anh nhanh nhẹn bước vào, trên tay là một phong thư đặc biệt có dấu gắn màu đỏ mà Tùng vừa liếc đến đã biết đó là từ đâu tới – Liên minh. Chắc nội dung bức thư cũng không ngoài vấn đề của SmartMart! Sự việc chưa quá 3 ngày, Liên minh đã muốn triệu tập cuộc họp sớm như vậy sao ? Minh Tùng nhíu nhíu mày.
- Tổng giám đốc, đây là thư khẩn do Liên minh gửi tới! – Viên thư kí trịnh trọng đặt phong thư lên bàn, dường như vô cùng cẩn trọng.
- Cảm ơn cậu! - Minh Tùng đáp, cầm ngay lên
- Xin phép tổng giám đốc!
Đợi cho đến khi tiếng cửa đóng lại, Minh Tùng mới chậm rãi mở thư. Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh….
Đọc thêm một lượt nữa, Minh Tùng đặt bức thư xuống, đứng dậy nhìn ra bên ngoài :
- Nam Thành, anh lại muốn gì nữa đây?
Một câu tự hỏi chính mình nhưng cũng biểu thị những lo lắng bắt đầu đan xen trong lòng anh.
**************************
- Cái gì ?- Bà Vân Anh kinh ngạc – Chú hãy nhắc lại một lần nữa!
Thư kí Kim vội vàng chấm chấm mồ hôi:
- Vâng, thưa bà chủ, cô chủ! Cậu Nam Thành đã viết một bản kế hoạch phục hồi lại SmartMart với điều kiện được Liên minh giúp đỡ về vốn. Kế hoạch này đã được cuộc họp các cổ đông thông qua và Liên minh cũng đã chuẩn bị cuộc họp vào cuối tuần này. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta tại cuộc họp Liên minh lần này, vì vậy các cổ đông yêu cầu cậu Nam Thành đại diện cho SmartMart đến cuộc họp để trình bày kĩ hơn về kế hoạch!
- Chuyện này…. – bà Vân Anh bờ môi run rẩy, vì sao có thể nhanh như vậy? Nam Thành vừa mới rời đi đã xảy ra chuyện này.
Viên thư kí nói tiếp :
- Khi viết bản kế hoạch này, cậu Nam Thành đã đặc biệt nhắc nhở sẽ để cô Tiên Dung đại diện cho SmartMart đến cuộc họp Liên minh nhưng… các cổ đông đã phản đối! Cô Tiên Dung không hề có kinh nghiệm trên thương trường, cũng không phải là người đã thảo ra bản kế hoạch… Họ muốn đích thân cậu Nam Thành phải có mặt ở cuộc họp!
Tiên Dung nét mặt hơi sa sầm xuống, ý anh khi nói cô phải tự dựa vào chính mình là như vậy chăng ? Nhưng làm sao cô có thể làm được việc này! Anh thì đã đi rồi…
- Bà chủ, cô chủ! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta… Chúng ta cần thuyết phục được cậu Nam Thành trở lại!
Gương mặt bà Vân Anh trở nên trầm ngâm, bà nhìn xuống ông Văn Đình vẫn đang nằm hôn mê trên giường… Trực giác mách bảo bà trong câu chuyện này có một âm mưu, bà đã cảm nhận được từng chi tiết nhỏ nhặt xâu chuỗi trong đó… Nhưng tất cả chỉ là cảm giác của bà hay bà đang bị ám ảnh bởi câu chuyện của Minh Tùng, bà cũng không hiểu rõ nữa.
Cầm lấy bàn tay của người đàn ông bà đã chung sống cả đời, bà Vân Anh thoáng buồn bã, lúc nào ông ấy mới có thể tỉnh lại ? Ông ấy có biết rằng lòng bà đang rối bời, chới với đến mức nào không?
- Bà chủ…. – Viên thư kí khẽ gọi
- Tôi sẽ suy nghĩ! Chú cứ ra ngoài trước đi! – Giọng bà dứt khoát
- Vâng! – Viên thư kí thoáng bất ngờ rồi cũng đi ra ngoài.
Tiên Dung ngước lên nhìn bà, đôi mắt bà vẫn đăm chiêu nhìn xuống ông Văn Đình đang nằm trên giường bệnh. Cô muốn mở lời nhưng rồi lại thôi… Cũng giống như bà, cô cũng đang cảm thấy trong lòng rối như tơ vò. Ước gì cô đã quan tâm đến công việc của gia đình hơn! Ước gì cô sẽ không hoài phí hơn 20 năm qua như vậy… Thì có lẽ bây giờ cô đã có thể vững vàng đứng lên giúp đỡ ba mình. Nhưng mọi chuyện thực sự đã quá muộn để làm lại… Ngay lúc này cô không thể làm được gì… Nhưng cô hiểu rất rõ, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là lối thoát duy nhất cho gia đình cô.
…………………………………
Bà Vân Anh chợt giật mình khi một cảm giác lạnh toát trên mu bàn tay đang nắm lấy tay ông Văn Đình của mình. Ngước lên nhìn Tiên Dung, đôi mắt cô buồn bã giống như vô hồn đang nhìn chăm chăm vào ông Văn Đình, bàn tay lạnh giá đặt trên tay bà bỗng siết nhẹ:
- Mẹ… Con sẽ đi tìm anh Thành!
- Dung! – Bà kêu lên, trong lòng bà khẽ nhói.
- Con sẽ thuyết phục được anh ấy! – Tiên Dung nhìn bà, gượng cười trấn an.
Nước mắt bà chợt rơi xuống:
- Dung, mẹ không muốn con gượng ép chính mình nữa! Gia đình chúng ta không cần phải tiếp tục, đợi ba khỏe lại, chúng ta sẽ chuyển đến một nơi khác, thậm chí là về Việt Nam. Ba con sẽ được yên ổn! Con không cần phải làm như vậy! – Giọng bà Vân Anh vì kích động mà trở lên khẩn trương. Trong lòng bà hiểu rất rõ, người Tiên Dung yêu là ai, vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận sự tồn tại của Nam Thành. Tiếp tục chỉ làm cho cả hai đứa phải đau khổ, không chỉ như vậy, trực giác bà mách bảo con gái bà đang nói điều mà Nam Thành đang mong muốn. Một dự cảm không hay nảy lên trong lòng bà.
- Mẹ… mẹ nói gì vậy ? Mẹ cũng hiểu ba con mà…. Ba sẽ không bao giờ từ bỏ như vậy, giống như một kẻ hèn nhát! Nếu ba tỉnh lại sẽ không thể chịu nổi cú sốc này đâu!
- Nhưng mà….
- Mẹ! – Tiên Dung ngắt lời bà – Con nhất định sẽ hạnh phúc… Anh ấy yêu con nhiều như thế nào mẹ cũng biết mà! Con…sẽ hạnh phúc…. – Tiên Dung cắn chặt bờ môi run rẩy, nước mắt đau khổ rơi xuống đã chống lại mọi lời cô vừa nói. Không thể ở bên người mình yêu thương làm sao có thể hạnh phúc? Nhưng để mặc người cha trước bờ vực sống chết cũng không thể gọi là hạnh phúc! Nếu đã đến lúc cô phải đứng lên một mình, nếu đã đến lúc cô phải lựa chọn, cô sẽ là người hi sinh để đổi lại sự bình an cho gia đình.
Bà Vân Anh không nói nữa, nhìn Tiên Dung đang lặng lẽ khóc, lòng bà chợt thắt lại… Đúng! Con bé nói đúng… Ngay lúc này bà không còn lựa chọn nào khác… Chỉ mong rằng những gì Tiên Dung đang nghĩ là đúng!
- Mẹ hãy chăm sóc ba nhé! – Tiên Dung gạt nước mắt, cố mỉm cười trấn an bà rồi đứng dậy.
Bóng Tiên Dung vừa khuất sau cánh cửa, bà Vân Anh đã cúi gục xuống bàn tay ông Văn Đình nức nở. Vì sao đến giờ ông vẫn không chịu tỉnh lại ? Ông phải tỉnh lại ngay đi ông Văn Đình! Ông không cảm thấy gì sao ? Đứa con gái mà ông yêu thương nhất trên đời đang tự đưa mình đến vực thẳm chỉ vì ông!
…………………………………
Tiên Dung đứng dựa lưng vào cánh cửa, nghe tiếng mẹ mình nức nở, lòng cô cũng chùng xuống, nước mắt lại tiếp tục rơi…
- Cô chủ!
Tiên Dung giật mình nhìn sang, viên thư kí đang đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, đôi mắt toát lên vẻ thương cảm.
- Chú… - Tiên Dung vội vã lau nước mắt – Nhờ chú đặt vé cho cháu chuyến bay sớm nhất về Việt Nam!
- Vâng…
- Còn nữa… hãy mang đến cho cháu một bộ váy mới và…một ít đồ trang điểm!
- Cô chủ muốn đi tìm cậu Nam Thành sao ?
- Vâng… - Tiên Dung khẽ gật đầu.
- Lần này…mong cô sẽ yêu thương cậu ấy thật lòng! – thư kí Kim thật sâu kín nói. Ở bên chăm sóc Nam Thành nhiều năm, ông hiểu được dù trong lòng anh chất đầy thù hận nhưng tình cảm anh dành cho Tiên Dung là chân thật. Mặc dù luôn làm theo những gì Nam Thành nói, nhưng ông cũng mong rằng sự việc lần này sẽ kết thúc và anh sẽ được hạnh phúc. Điều này phụ thuộc hoàn toàn vào Tiên Dung!
- Cậu ấy thật lòng yêu thương cô… Đừng làm cậu ấy tổn thương thêm nữa! – Viên thư kí nhắc nhở.
Tiên Dung khó hiểu nhìn ông rồi cũng khẽ thở dài:
- Vâng…cháu hiểu!
Tiên Dung nhìn theo bóng ông Kim rời đi, chợt có cảm giác cảm tình giữa ông và Nam Thành rất tốt, ánh mắt của ông khi nói về anh giống như…một người cha vậy! Đột nhiên nghĩ đến anh, tim cô bỗng đập thình thịch đầy lo lắng…
*****************************
8h tối ngày hôm sau, Tiên Dung đã có mặt ở trước cửa nhà Nam Thành –một căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Đứng rất lâu trước cánh cửa, bàn tay Tiên Dung run rẩy đưa lên rồi lại đặt xuống, không dám chạm vào chuông cửa… Cô thực sự chưa có đủ dũng cảm để đối mặt với Nam Thành lúc này, nhưng lại không có một sự lựa chọn nào khác..
Hít một hơi thật dài để lấy thêm can đảm, Tiên Dung dứt khoát đưa lên nhấn lên chuông cửa….
………………………………………….
Nam Thành đứng dựa lưng vào tường, bàn tay cầm một ly vang đỏ, đôi mắt điềm tĩnh nhìn về phía cánh cửa. Theo tính toán của anh thì giờ này chắc chắn Tiên Dung đang đứng ở ngay trước mặt anh, chỉ cách một lớp gỗ mà thôi. Cuối cùng thì cô ấy cũng đến, thậm chí là…nhanh hơn anh nghĩ.
Tiếng chuông cửa ngân lên kéo dài làm Nam Thành không thể che giấu nổi sự phấn khích trong lòng, anh không phủ nhận anh đang rất vui vẻ khi Tiên Dung đến đây …lần đầu tiên. Đặt ly rượu xuống bàn, Nam Thành chỉnh lại bộ đồ thể thao đang mặc thật ngay ngắn rồi mới bước đến cánh cửa.
Cánh cửa vừa hé mở, cặp mắt Tiên Dung đã len lén ngước lên nhìn anh:
- Anh Thành….
- Dung…. – Nam Thành nhíu mày như ngạc nhiên – Vì sao em lại ở đây ?
- Em…có chuyện…cần phải nói với anh!
Nam Thành nhìn Tiên Dung một lượt. Khuôn mặt nhợt nhạt đã được trang điểm khéo léo che đi những điểm mệt mỏi, nhưng vẻ bối rối lo lắng lại không che đi được trong ánh mắt vẫn còn sưng đỏ. Tiên Dung mặc một bộ váy màu cánh sen mà anh biết chính anh là người đã mua tặng cô ấy… Hôm nay sẽ là một bước tiến lớn trong quan hệ giữa anh và cô ấy.
- Em vào nhà trước rồi nói!
- Cảm…cảm ơn anh!
Tiên Dung nhìn Nam Thành đã đứng sang một bên nhường đường cho cô bước vào, một chút bối rối làm bàn tay run rẩy nắm chặt vào nhau. Hít một hơi dài, Tiên Dung quyết tâm bước vào.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi này, bước vào thế giới của Nam Thành. Căn hộ bên trong có vẻ rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng giống như một tổ ấm thực sự… nhưng sự lạnh lẽo dường như vẫn vô thức thoát ra qua từng bình thủy tinh trong suốt, trong từng đồ vật bằng gỗ mun đen bóng. Mọi thứ đều sạch bong không một hạt bụi giống như ngay cả sự bừa bộn cũng bỏ quên căn nhà này và…con người sống trong đó…
- Dung!
Tiên Dung giật mình thoát khỏi suy nghĩ, Nam Thành đang bước qua cô tiến đến sô pha trong phòng khách:
- Em ngồi đi!
Tiên Dung cắn cắn môi không trả lời, lặng lẽ bước đến ngồi xuống trước mặt Nam Thành.
Nam Thành rất bình tĩnh rót một cốc nước đẩy đến trước mặt cô.
- Vì sao em lại đến đây ? Chẳng phải cuộc họp Liên minh chỉ còn 3 ngày nữa sẽ diễn ra sao ? Em nên dành thời gian để nghiên cứu tài liệu anh đã gửi!
- …………………….
- Em cũng không nên để mẹ lại một mình! Việc chăm sóc ba em rất vất vả, hôm anh đi nhìn mẹ em không được khỏe!
- ……………..
Tiên Dung vẫn im lặng, nhìn chăm chú xuống bàn tay đang cấu vào nhau trên đầu gối.
- Em không sao chứ ?
- Em không thể!- Tiên Dung nói như hét lên
Nam Thành ngừng lại, hai bàn tay Tiên Dung đang trắng bệch nắm chặt vào nhau. Nước mắt giống như những chuỗi ngọc thi nhau chạy xuống trên gò má… Tiên Dung nhìn Nam Thành bằng đôi mắt lại tràn đầy nước mắt:
- Em không thể làm được! Anh nói đúng…Em có quá nhiều việc phải làm! Em bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình! Nhưng bản thân em…không có gì để dựa vào hết! Bản thân em từ trước đến giờ chỉ biết dựa vào ba, vào mẹ…và vào anh! Em chưa bao giờ làm việc gì chỉ có một mình!
Nam Thành chợt thở dài, giống như vấn đề này anh không muốn nhắc tới:
- Em không có lựa chọn! Em phải làm như vậy!
- Anh có thể giúp em mà đúng không ? – Đôi mắt Tiên Dung chứa đầy sự thất vọng, nhìn Nam Thành như cầu xin…chờ đợi.
- Em đến đây vì chuyện này sao ? Vì muốn anh giúp em?
Tiên Dung lặng lẽ gật đầu.
- Anh đã giúp em rồi! Đó là tất cả những gì anh có thể làm được… - Nam Thành thở dài - Nếu em không muốn tiếp tục, hãy chuyển ba em về căn nhà anh đã chuẩn bị! Ở đó mọi người sẽ được yên ổn! Mọi chuyện rồi sẽ qua đi…
- Anh biết là ba em sẽ không quên được chuyện này! Ba em sẽ không thể chịu nổi! SmartMart là tất cả những gì ba có trên đời này! Nếu khi tỉnh lại…ba em…ba em…sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu!
- Ông ấy còn có gia đình, có em và có mẹ em nữa… Ông ấy sẽ không sao!
Tiên Dung hít một hơi thật dài :
- Thành, anh hiểu ba em mà đúng không ? Ông sẽ không như vậy…sẽ không bình yên mà sống như vậy! Anh cũng hiểu là gia đình em sẽ không thể yên bình mà sống như vậy! Anh biết tất cả những điều đó!
Nam Thành lắc đầu cười buồn bã :
- Anh không biết! Dung, em đột nhiên trở nên nhạy cảm đến kì lạ… Em đã bao giờ nghĩ xem anh sống như thế nào bao nhiêu năm qua chưa? Em thực sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ “yên bình” sao ?
Tiên Dung nhìn anh, cái nhìn đông cứng không nói lên lời… Nam Thành lắc đầu, anh đang cố gắng nói cho cô ấy hiểu điều gì ? Tiên Dung sẽ mãi mãi không hiểu được. Những gì anh cần chỉ là cô ấy phải quỳ xuống cầu xin anh mà thôi!
- Sự yên bình không thể tự nhiên mà có! Ba em đã phải cố gắng suốt cuộc đời ông ấy để mang đến sự yên bình cho gia đình em! Anh cũng đã phải cố gắng suốt bao năm qua…chỉ để mang đến sự yên bình cho em! Tiên Dung, đừng bắt mọi người luôn phải đi theo em cả đời, mang sự yên bình bao bọc lấy em… Bây giờ là lúc em phải tự đấu tranh để có được nó! Anh cũng sẽ như vậy,…sẽ tự đi tìm lấy sự yên bình của mình! Em phải tự mình đến cuộc họp và tự tìm kiếm lối thoát cho gia đình mình, anh không thể giúp em được !
Nam Thành nhìn sang bên cạnh, anh hoàn toàn không hề muốn nhìn cô. Tiên Dung để mặc nước mắt rơi xuống, cô biết mình không đủ tư cách, không đủ quyền để yêu cầu anh phải làm thêm một điều gì đó, nhưng cô đã thực sự vô vọng rồi…
- Anh nói đúng … - Tiên Dung lặng lẽ nói, đôi mắt cô trở nên tĩnh lặng, vô hồn – Nhưng nếu em cho anh một lý do thì sao ?
Quả nhiên Nam Thành nhìn cô khó hiểu, Tiên Dung hít một hơi thật dài :
- Em cho anh một lý do để anh giúp em!
Đáp lại cô chỉ có một cái cau mày rất nhẹ, Nam Thành vẫn chăm chú nhìn. Cô ấy đang muốn làm gì ?
Tiên Dung chậm rãi đứng dậy, bàn tay run rẩy trắng bệch đưa lên cởi áo khoác… Đôi mắt đẫm nước mắt vô hồn, cô vẫn nhìn anh, nhìn từng nét kinh ngạc, ngỡ ngàng, sửng sốt trên gương mặt vốn điềm tĩnh khi cô đang chầm chậm kéo khóa váy để lộ da thịt trắng hồng, từng đường cong tinh tế của cô hiện lên trước mắt anh…
- Anh sẽ giúp em…nếu anh là chồng của em phải không ?
Trên người Tiên Dung chỉ còn lại đồ lót khi cô bước đến trước gương mặt vẫn còn kinh ngạc không nói lên lời của Nam Thành. Tiên Dung quỳ xuống trước mặt anh, cố gắng kiềm chế từng đợt sợ hãi đang dâng lên làm trái tim cô đập loạn. Lý trí đang kêu gào lên cô phải bỏ chạy nhưng sự đau nhói lại nhắc nhở đây là việc cô cần phải làm, nên làm từ rất lâu rồi.
Nam Thành gần như rơi vào trạng thái sững sờ đến có chút sợ hãi nhìn vào cảnh trước mặt, Tiên Dung đang tự cởi nốt những món đồ cuối cùng trên người mình. Anh không phải chưa từng nghĩ đến khi thân thể Tiên Dung sẽ trần trụi như thế nào một ngày ở bên anh, nhưng việc cô ấy đến đây và tự mình cởi đồ trước mặt anh như thế này là một điều anh chưa bao giờ nghĩ đến. Những gì anh muốn và có thể nghĩ đến chỉ là cô ấy sẽ khóc nháo như một đứa trẻ, sẽ quỳ xuống cầu xin anh, sẽ chấp nhận làm mọi điều anh bảo… chứ không phải sẽ giống như một người đã cùng đường, miễn cưỡng dùng chính thân thể của mình để trao đổi!
Ánh mắt của cô ấy nhìn anh không giống như một người đang đi cầu xin, mà là của một người biết rõ điểm yếu của đối phương, biết rõ bản thân mình có điều mà anh đang thèm khát, và anh sẽ sẵn sàng ở bên cô để có được nó! Cô ấy biết điều đó, cô ấy biết rằng anh yêu cô ấy cũng không hề ít so với tình yêu cô ấy dàng cho Minh Tùng! Tiên Dung biết điều đó!
………………………………………
Một cảm giác lạnh toát làm anh giật mình nhận ra Tiên Dung đã tiến đến gần sát với gương mặt anh, bàn tay đang giữ chặt lấy cổ anh, càng lúc hơi thở của cô càng tiến lại gần… Một cảm giác ấm áp, mềm mại trong lồng ngực khi vòng ngực trần trụi của cô dính chặt vào trước ngực của anh làm Nam Thành kinh hoảng, mọi suy tính trong đầu anh dường như đã tan biến đi hết.
- Em xin anh, Nam Thành… Xin anh giúp em! - Tiên Dung run rẩy nói, sự hoảng loạn lan đến làm cô sợ hãi. Cô cũng không biết bản thân mình đang làm gì nữa, nhưng đã quá muộn để dừng lại và cô cũng không thể dừng lại.
Gương mặt xinh đẹp gần sát với anh, từng hơi thở ấm nóng, từng đường nét hết sức gần gũi càng đến gần càng trở nên hấp dẫn đến kì lạ… người con gái mà anh yêu, người con gái mà bấy lâu anh thèm khát đang đến thật gần, tự hiến dâng chính mình cho anh! Điều này…là không thể…!!! Nam Thành tự nói với chính mình không được để ham muốn kiểm soát bản thân mình lúc này, nhưng dường như nó bị đã chôn chặt quá lâu để có thể kìm giữ thêm nữa…
Suy nghĩ cuối cùng của Nam Thành đã hoàn toàn bị đánh gục khi bờ môi xinh xắn áp chặt lấy môi của anh, cảm xúc của anh trở về với trạng thái nguyên thủy nhất, những khát khao đầy bản năng nguyên thủy nhất từ trong con người anh…
Nam Thành chỉ còn biết rằng anh cần hôn đáp lại cô ấy càng thêm nồng nhiệt, cần siết chặt lấy cô ấy vào cơ thể anh và cuối cùng là giải thoát tất cả những khát khao của chính mình…
Cứ như vậy bà ấy có thể khá hơn ông ta được sao? Nam Thành cười lạnh trong lòng… Dĩ nhiên anh hiểu được bà ấy đang đề phòng anh nên dù chỉ 1 phút bà ấy cũng không muốn rời đi, không muốn tin tưởng thêm bất kì một người nào. Nhưng như vậy cũng không phải điều tốt nhất…
Đẩy nhẹ cánh cửa tránh gây tiếng ồn ào, Nam Thành ngay lập tức nhận thấy ánh mắt cảnh giác cao độ của bà Vân Anh. Toàn thân bà gồng lên, cố gắng giữ vững sự thanh tỉnh, theo dõi từng hành động, từng bước chân của anh. Cho dù thực tế bà không tin hoàn toàn vào câu chuyện của Minh Tùng nhưng bà cũng không thể để xảy ra dù chỉ là 1% bất trắc nếu câu chuyện đó là sự thực.
Nam Thành lấy lại nụ cười hiền trên gương mặt, bước lại gần, anh nhẹ giọng:
- Bác ấy đã khá hơn chưa ạ ?
- Ông ấy vẫn như vậy… - Bà Vân Anh ánh mắt có chút nhức nhối nhìn ông Văn Đình nằm trên giường.
- Nhìn bác mệt mỏi quá… - Nam Thành quan tâm
Bà Vân Anh ngước lên nhìn Nam Thành, cố đọc trong mắt anh sự giả dối nhưng không thể tìm thấy. Nếu anh ta thực sự đã lừa gia đình bà suốt bao năm qua thì thật khó tin, bà dù đã sống gần hết cuộc đời nhưng vẫn không thể nhận ra trong mắt anh ta một mảy may thay đổi khi nói những lời dối trá.
- Bác không sao… - bà cố hết sức giữ khoảng cách với Nam Thành, không thể ngờ điều đó đã bị anh dễ dàng nhận ra. Nam Thành tự cười chính mình, gia đình này thực sự đã tuyệt tình với anh thật rồi! Chỉ vì Minh Tùng… Tất cả là vì anh ta! Một nỗi hận không hiểu từ đâu xuất hiện trong lòng anh.
- Cháu…lát nữa sẽ rời khỏi nơi này… - Nam Thành lặng lẽ nói làm bà Vân Anh giật mình, ánh mắt thảng thốt nhìn anh.
Nam Thành điềm nhiên kéo chăn lên giúp ông Văn Đình:
- Cháu nhận lời bác đến giúp Dung, bây giờ cô ấy đã trở lại bình thường. Đáng lẽ nếu không xảy ra chuyện đáng tiếc này, cháu cũng định từ biệt gia đình rồi…Cháu ở lại nơi này cũng không thể giúp được gì cho bác và Dung. Công việc ở công ty thì không thể cứ trì hoãn mãi… Cũng đến lúc cháu phải trở về rồi! Cháu đến để chào hai bác!
Anh đứng dậy:
- Mong là bác ấy…sẽ nhanh chóng khỏe lại! Nếu có chuyện gì cần đến cháu, bác cứ gọi cho cháu! Cháu đã thuê tạm một căn nhà ở ngoại ô thành phố, đến lúc bác trai khỏe hơn, bác có thể đưa bác ấy về đó! Đó là một vùng quê yên bình và bác ấy có thể nghỉ ngơi cho đến khi sự việc này qua đi! Đây là địa chỉ… - Anh đặt một tờ giấy lên bàn – Cháu cũng đã liên hệ với cảnh sát, họ sẽ giúp đỡ nếu bác muốn chuyển bác trai về đó! Xin lỗi bác… Đây là tất cả những gì cháu có thể làm được!
Nam Thành mỉm cười:
- Cháu chào bác!
Anh nhìn bà thêm vài giây rồi dứt khoát xoay người rời khỏi phòng. Tiếng cửa đóng lại làm bà Vân Anh giật mình, đôi mắt còn nhìn theo nơi cánh cửa Nam Thành vừa biến mất. Nếu thực sự tin tất cả những gì Nam Thành vừa nói là dối trá, bà sẽ không còn tin chính mình nữa… Đây chính là người đã vì con gái bà bao nhiêu năm qua, nếu thực sự chỉ vì tính mạng ông Văn Đình, Nam Thành đã có thể làm được điều đó hàng trăm lần rồi… Anh ta không nhất thiết phải chịu bao nhiêu thương tổn vì con gái bà như vậy, cũng không cần phải tận tụy hết sức mình bao nhiêu năm qua vì gia đình bà…
Vội vã bật dậy, bà chạy nhanh ra cửa, nhìn thấy bóng Nam Thành đang bước nhanh về phía cuối hành lang, bà vội gọi:
- Thành!
Nam Thành khóe môi hơi nhếch lên cười mỉm rồi mới xoay người lại, làm gương mặt ngạc nhiên nhìn bà Vân Anh:
- Bác…
Bà Vân Anh dừng lại trước mặt anh, trong mắt bà hiện lên sự bối rối:
- Thành…bác có một chuyện muốn hỏi cháu! Mong cháu sẽ nói thật với bác!
- Có chuyện gì ạ ?
- Thật ra… - Bà Vân Anh ngập ngừng – Bác nghe được một chuyện…
Chuyện Minh Tùng đã nói ? Nam Thành hơi nhíu mày.
- Bác muốn hỏi…ba mẹ hiện tại của cháu là…ba mẹ nuôi đúng không ? – Bà Vân Anh nhìn anh, trong mắt hiện lên sự cảnh giác.
- Vâng! – Nam Thành mỉm cười thừa nhận – Chuyện này cháu tưởng bác đã biết từ lâu!
- À không…. – Bà Vân Anh lắc đầu – Vậy còn ba mẹ ruột của cháu….
Bà vẫn nhìn anh chăm chú, nhưng trong mắt Nam Thành không hiện lên một tia khác lạ nào, chỉ có nụ cười là gượng đi đôi chút:
- Cháu… khi hiểu biết một chút đã thấy mình đang ở trong cô nhi viện ! Cháu thật sự cũng không biết ba mẹ ruột của mình là ai… Các sơ nói khi cháu bị bỏ rơi, cháu còn quá nhỏ!
- À….ra là vậy! – Bà Vân Anh cúi đầu xuống – Cháu có bao giờ muốn tìm hiểu ba mẹ mình là ai không ?
Nam Thành gương mặt hơi cứng lại một chút, một chút đau xót xẹt qua mắt anh rồi biến đi rất nhanh. Ba mẹ anh làm sao anh quên được! Người cha hiền từ đã bị ông Văn Đình ép cho tức chết, người mẹ yếu đuối không thể chịu được nổi cú sốc và anh…đứa bé bị bỏ rơi…
- Họ đã bỏ rơi cháu… Có lẽ không có cháu họ sẽ sống hạnh phúc hơn! Cuộc sống hiện tại của cháu cũng rất tốt! Nếu đã như vậy thì bới móc quá khứ cũng để làm gì hả bác ?
Giọng nói hết sức u buồn của Nam Thành quả nhiên làm bà Vân Anh xúc động… Liệu bà nên tin vào điều gì bây giờ ? Những điều Minh Tùng nói với bà không thể tin là giả…nhưng Nam Thành cũng là người đã tận tụy vì gia đình bà, vì con gái bà bao nhiêu năm qua, bà cũng không thể nghi ngờ…Trực giác lúc này cũng không thể mách bảo bà nên tin vào điều gì, chỉ có thể tìm cách bảo vệ người chồng đang nằm im bất động kia.
Gương mặt già nua của bà thoáng chút buồn bã, bà xoay người đi, chỉ ném lại một câu:
- Bác xin lỗi, Nam Thành!
Bà không thể nghi ngờ Nam Thành được! Nhưng cũng không thể không cảnh giác…
Nam Thành đứng lặng yên nhìn bóng bà Vân Anh đang chầm chậm bước đi! Rõ ràng anh đã làm bà cảm động nhưng lại không thể đánh tan rào cản nghi ngờ trong lòng bà. Sự sáng suốt của bà ấy trong hoàn cảnh này quả thực đáng phục!
*****************************
Minh Tùng ngả lưng xuống ghế, anh vừa có một cuộc nói chuyện rất mệt mỏi với một đối tác của Advanced Travel. Bài báo đó thực sự gây cho anh một rắc rối không nhỏ mặc dù ngay sau đó bà Vân Anh đã lên tiếng cải chính lại sự việc. Nhíu nhíu mi, anh tự hỏi vì sao bà ấy phải làm như thế, bà ấy hoàn toàn có thể làm ngơ. Điều này chứng tỏ bà ấy tin tưởng vào câu chuyện của anh sao ? Nhưng điều đó cũng không thể làm anh sẵn sàng tham gia vào công việc của SmartMart… Những gì anh có thể làm chỉ có thể đến thế mà thôi…Còn lại phải tùy thuộc vào ý trời, mong là ông Văn Đình có thể sớm khỏe lại… Nếu không điều tồi tệ gì cũng sẽ có thể xảy ra… Trong lòng Tùng lại nổi lên một gợn sóng không đành, thực sự anh có thể làm ngơ sao? Tùng thở dài.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa làm Tùng giật mình, xoay người lại, anh cao giọng:
- Vào đi! – Lúc này chắc không ai khác chính là thư kí của anh
Quả nhiên cánh cửa vừa hé mở, viên thư kí của anh nhanh nhẹn bước vào, trên tay là một phong thư đặc biệt có dấu gắn màu đỏ mà Tùng vừa liếc đến đã biết đó là từ đâu tới – Liên minh. Chắc nội dung bức thư cũng không ngoài vấn đề của SmartMart! Sự việc chưa quá 3 ngày, Liên minh đã muốn triệu tập cuộc họp sớm như vậy sao ? Minh Tùng nhíu nhíu mày.
- Tổng giám đốc, đây là thư khẩn do Liên minh gửi tới! – Viên thư kí trịnh trọng đặt phong thư lên bàn, dường như vô cùng cẩn trọng.
- Cảm ơn cậu! - Minh Tùng đáp, cầm ngay lên
- Xin phép tổng giám đốc!
Đợi cho đến khi tiếng cửa đóng lại, Minh Tùng mới chậm rãi mở thư. Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh….
Đọc thêm một lượt nữa, Minh Tùng đặt bức thư xuống, đứng dậy nhìn ra bên ngoài :
- Nam Thành, anh lại muốn gì nữa đây?
Một câu tự hỏi chính mình nhưng cũng biểu thị những lo lắng bắt đầu đan xen trong lòng anh.
**************************
- Cái gì ?- Bà Vân Anh kinh ngạc – Chú hãy nhắc lại một lần nữa!
Thư kí Kim vội vàng chấm chấm mồ hôi:
- Vâng, thưa bà chủ, cô chủ! Cậu Nam Thành đã viết một bản kế hoạch phục hồi lại SmartMart với điều kiện được Liên minh giúp đỡ về vốn. Kế hoạch này đã được cuộc họp các cổ đông thông qua và Liên minh cũng đã chuẩn bị cuộc họp vào cuối tuần này. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta tại cuộc họp Liên minh lần này, vì vậy các cổ đông yêu cầu cậu Nam Thành đại diện cho SmartMart đến cuộc họp để trình bày kĩ hơn về kế hoạch!
- Chuyện này…. – bà Vân Anh bờ môi run rẩy, vì sao có thể nhanh như vậy? Nam Thành vừa mới rời đi đã xảy ra chuyện này.
Viên thư kí nói tiếp :
- Khi viết bản kế hoạch này, cậu Nam Thành đã đặc biệt nhắc nhở sẽ để cô Tiên Dung đại diện cho SmartMart đến cuộc họp Liên minh nhưng… các cổ đông đã phản đối! Cô Tiên Dung không hề có kinh nghiệm trên thương trường, cũng không phải là người đã thảo ra bản kế hoạch… Họ muốn đích thân cậu Nam Thành phải có mặt ở cuộc họp!
Tiên Dung nét mặt hơi sa sầm xuống, ý anh khi nói cô phải tự dựa vào chính mình là như vậy chăng ? Nhưng làm sao cô có thể làm được việc này! Anh thì đã đi rồi…
- Bà chủ, cô chủ! Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta… Chúng ta cần thuyết phục được cậu Nam Thành trở lại!
Gương mặt bà Vân Anh trở nên trầm ngâm, bà nhìn xuống ông Văn Đình vẫn đang nằm hôn mê trên giường… Trực giác mách bảo bà trong câu chuyện này có một âm mưu, bà đã cảm nhận được từng chi tiết nhỏ nhặt xâu chuỗi trong đó… Nhưng tất cả chỉ là cảm giác của bà hay bà đang bị ám ảnh bởi câu chuyện của Minh Tùng, bà cũng không hiểu rõ nữa.
Cầm lấy bàn tay của người đàn ông bà đã chung sống cả đời, bà Vân Anh thoáng buồn bã, lúc nào ông ấy mới có thể tỉnh lại ? Ông ấy có biết rằng lòng bà đang rối bời, chới với đến mức nào không?
- Bà chủ…. – Viên thư kí khẽ gọi
- Tôi sẽ suy nghĩ! Chú cứ ra ngoài trước đi! – Giọng bà dứt khoát
- Vâng! – Viên thư kí thoáng bất ngờ rồi cũng đi ra ngoài.
Tiên Dung ngước lên nhìn bà, đôi mắt bà vẫn đăm chiêu nhìn xuống ông Văn Đình đang nằm trên giường bệnh. Cô muốn mở lời nhưng rồi lại thôi… Cũng giống như bà, cô cũng đang cảm thấy trong lòng rối như tơ vò. Ước gì cô đã quan tâm đến công việc của gia đình hơn! Ước gì cô sẽ không hoài phí hơn 20 năm qua như vậy… Thì có lẽ bây giờ cô đã có thể vững vàng đứng lên giúp đỡ ba mình. Nhưng mọi chuyện thực sự đã quá muộn để làm lại… Ngay lúc này cô không thể làm được gì… Nhưng cô hiểu rất rõ, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là lối thoát duy nhất cho gia đình cô.
…………………………………
Bà Vân Anh chợt giật mình khi một cảm giác lạnh toát trên mu bàn tay đang nắm lấy tay ông Văn Đình của mình. Ngước lên nhìn Tiên Dung, đôi mắt cô buồn bã giống như vô hồn đang nhìn chăm chăm vào ông Văn Đình, bàn tay lạnh giá đặt trên tay bà bỗng siết nhẹ:
- Mẹ… Con sẽ đi tìm anh Thành!
- Dung! – Bà kêu lên, trong lòng bà khẽ nhói.
- Con sẽ thuyết phục được anh ấy! – Tiên Dung nhìn bà, gượng cười trấn an.
Nước mắt bà chợt rơi xuống:
- Dung, mẹ không muốn con gượng ép chính mình nữa! Gia đình chúng ta không cần phải tiếp tục, đợi ba khỏe lại, chúng ta sẽ chuyển đến một nơi khác, thậm chí là về Việt Nam. Ba con sẽ được yên ổn! Con không cần phải làm như vậy! – Giọng bà Vân Anh vì kích động mà trở lên khẩn trương. Trong lòng bà hiểu rất rõ, người Tiên Dung yêu là ai, vĩnh viễn cũng không thể chấp nhận sự tồn tại của Nam Thành. Tiếp tục chỉ làm cho cả hai đứa phải đau khổ, không chỉ như vậy, trực giác bà mách bảo con gái bà đang nói điều mà Nam Thành đang mong muốn. Một dự cảm không hay nảy lên trong lòng bà.
- Mẹ… mẹ nói gì vậy ? Mẹ cũng hiểu ba con mà…. Ba sẽ không bao giờ từ bỏ như vậy, giống như một kẻ hèn nhát! Nếu ba tỉnh lại sẽ không thể chịu nổi cú sốc này đâu!
- Nhưng mà….
- Mẹ! – Tiên Dung ngắt lời bà – Con nhất định sẽ hạnh phúc… Anh ấy yêu con nhiều như thế nào mẹ cũng biết mà! Con…sẽ hạnh phúc…. – Tiên Dung cắn chặt bờ môi run rẩy, nước mắt đau khổ rơi xuống đã chống lại mọi lời cô vừa nói. Không thể ở bên người mình yêu thương làm sao có thể hạnh phúc? Nhưng để mặc người cha trước bờ vực sống chết cũng không thể gọi là hạnh phúc! Nếu đã đến lúc cô phải đứng lên một mình, nếu đã đến lúc cô phải lựa chọn, cô sẽ là người hi sinh để đổi lại sự bình an cho gia đình.
Bà Vân Anh không nói nữa, nhìn Tiên Dung đang lặng lẽ khóc, lòng bà chợt thắt lại… Đúng! Con bé nói đúng… Ngay lúc này bà không còn lựa chọn nào khác… Chỉ mong rằng những gì Tiên Dung đang nghĩ là đúng!
- Mẹ hãy chăm sóc ba nhé! – Tiên Dung gạt nước mắt, cố mỉm cười trấn an bà rồi đứng dậy.
Bóng Tiên Dung vừa khuất sau cánh cửa, bà Vân Anh đã cúi gục xuống bàn tay ông Văn Đình nức nở. Vì sao đến giờ ông vẫn không chịu tỉnh lại ? Ông phải tỉnh lại ngay đi ông Văn Đình! Ông không cảm thấy gì sao ? Đứa con gái mà ông yêu thương nhất trên đời đang tự đưa mình đến vực thẳm chỉ vì ông!
…………………………………
Tiên Dung đứng dựa lưng vào cánh cửa, nghe tiếng mẹ mình nức nở, lòng cô cũng chùng xuống, nước mắt lại tiếp tục rơi…
- Cô chủ!
Tiên Dung giật mình nhìn sang, viên thư kí đang đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú, đôi mắt toát lên vẻ thương cảm.
- Chú… - Tiên Dung vội vã lau nước mắt – Nhờ chú đặt vé cho cháu chuyến bay sớm nhất về Việt Nam!
- Vâng…
- Còn nữa… hãy mang đến cho cháu một bộ váy mới và…một ít đồ trang điểm!
- Cô chủ muốn đi tìm cậu Nam Thành sao ?
- Vâng… - Tiên Dung khẽ gật đầu.
- Lần này…mong cô sẽ yêu thương cậu ấy thật lòng! – thư kí Kim thật sâu kín nói. Ở bên chăm sóc Nam Thành nhiều năm, ông hiểu được dù trong lòng anh chất đầy thù hận nhưng tình cảm anh dành cho Tiên Dung là chân thật. Mặc dù luôn làm theo những gì Nam Thành nói, nhưng ông cũng mong rằng sự việc lần này sẽ kết thúc và anh sẽ được hạnh phúc. Điều này phụ thuộc hoàn toàn vào Tiên Dung!
- Cậu ấy thật lòng yêu thương cô… Đừng làm cậu ấy tổn thương thêm nữa! – Viên thư kí nhắc nhở.
Tiên Dung khó hiểu nhìn ông rồi cũng khẽ thở dài:
- Vâng…cháu hiểu!
Tiên Dung nhìn theo bóng ông Kim rời đi, chợt có cảm giác cảm tình giữa ông và Nam Thành rất tốt, ánh mắt của ông khi nói về anh giống như…một người cha vậy! Đột nhiên nghĩ đến anh, tim cô bỗng đập thình thịch đầy lo lắng…
*****************************
8h tối ngày hôm sau, Tiên Dung đã có mặt ở trước cửa nhà Nam Thành –một căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Đứng rất lâu trước cánh cửa, bàn tay Tiên Dung run rẩy đưa lên rồi lại đặt xuống, không dám chạm vào chuông cửa… Cô thực sự chưa có đủ dũng cảm để đối mặt với Nam Thành lúc này, nhưng lại không có một sự lựa chọn nào khác..
Hít một hơi thật dài để lấy thêm can đảm, Tiên Dung dứt khoát đưa lên nhấn lên chuông cửa….
………………………………………….
Nam Thành đứng dựa lưng vào tường, bàn tay cầm một ly vang đỏ, đôi mắt điềm tĩnh nhìn về phía cánh cửa. Theo tính toán của anh thì giờ này chắc chắn Tiên Dung đang đứng ở ngay trước mặt anh, chỉ cách một lớp gỗ mà thôi. Cuối cùng thì cô ấy cũng đến, thậm chí là…nhanh hơn anh nghĩ.
Tiếng chuông cửa ngân lên kéo dài làm Nam Thành không thể che giấu nổi sự phấn khích trong lòng, anh không phủ nhận anh đang rất vui vẻ khi Tiên Dung đến đây …lần đầu tiên. Đặt ly rượu xuống bàn, Nam Thành chỉnh lại bộ đồ thể thao đang mặc thật ngay ngắn rồi mới bước đến cánh cửa.
Cánh cửa vừa hé mở, cặp mắt Tiên Dung đã len lén ngước lên nhìn anh:
- Anh Thành….
- Dung…. – Nam Thành nhíu mày như ngạc nhiên – Vì sao em lại ở đây ?
- Em…có chuyện…cần phải nói với anh!
Nam Thành nhìn Tiên Dung một lượt. Khuôn mặt nhợt nhạt đã được trang điểm khéo léo che đi những điểm mệt mỏi, nhưng vẻ bối rối lo lắng lại không che đi được trong ánh mắt vẫn còn sưng đỏ. Tiên Dung mặc một bộ váy màu cánh sen mà anh biết chính anh là người đã mua tặng cô ấy… Hôm nay sẽ là một bước tiến lớn trong quan hệ giữa anh và cô ấy.
- Em vào nhà trước rồi nói!
- Cảm…cảm ơn anh!
Tiên Dung nhìn Nam Thành đã đứng sang một bên nhường đường cho cô bước vào, một chút bối rối làm bàn tay run rẩy nắm chặt vào nhau. Hít một hơi dài, Tiên Dung quyết tâm bước vào.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi này, bước vào thế giới của Nam Thành. Căn hộ bên trong có vẻ rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng giống như một tổ ấm thực sự… nhưng sự lạnh lẽo dường như vẫn vô thức thoát ra qua từng bình thủy tinh trong suốt, trong từng đồ vật bằng gỗ mun đen bóng. Mọi thứ đều sạch bong không một hạt bụi giống như ngay cả sự bừa bộn cũng bỏ quên căn nhà này và…con người sống trong đó…
- Dung!
Tiên Dung giật mình thoát khỏi suy nghĩ, Nam Thành đang bước qua cô tiến đến sô pha trong phòng khách:
- Em ngồi đi!
Tiên Dung cắn cắn môi không trả lời, lặng lẽ bước đến ngồi xuống trước mặt Nam Thành.
Nam Thành rất bình tĩnh rót một cốc nước đẩy đến trước mặt cô.
- Vì sao em lại đến đây ? Chẳng phải cuộc họp Liên minh chỉ còn 3 ngày nữa sẽ diễn ra sao ? Em nên dành thời gian để nghiên cứu tài liệu anh đã gửi!
- …………………….
- Em cũng không nên để mẹ lại một mình! Việc chăm sóc ba em rất vất vả, hôm anh đi nhìn mẹ em không được khỏe!
- ……………..
Tiên Dung vẫn im lặng, nhìn chăm chú xuống bàn tay đang cấu vào nhau trên đầu gối.
- Em không sao chứ ?
- Em không thể!- Tiên Dung nói như hét lên
Nam Thành ngừng lại, hai bàn tay Tiên Dung đang trắng bệch nắm chặt vào nhau. Nước mắt giống như những chuỗi ngọc thi nhau chạy xuống trên gò má… Tiên Dung nhìn Nam Thành bằng đôi mắt lại tràn đầy nước mắt:
- Em không thể làm được! Anh nói đúng…Em có quá nhiều việc phải làm! Em bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình! Nhưng bản thân em…không có gì để dựa vào hết! Bản thân em từ trước đến giờ chỉ biết dựa vào ba, vào mẹ…và vào anh! Em chưa bao giờ làm việc gì chỉ có một mình!
Nam Thành chợt thở dài, giống như vấn đề này anh không muốn nhắc tới:
- Em không có lựa chọn! Em phải làm như vậy!
- Anh có thể giúp em mà đúng không ? – Đôi mắt Tiên Dung chứa đầy sự thất vọng, nhìn Nam Thành như cầu xin…chờ đợi.
- Em đến đây vì chuyện này sao ? Vì muốn anh giúp em?
Tiên Dung lặng lẽ gật đầu.
- Anh đã giúp em rồi! Đó là tất cả những gì anh có thể làm được… - Nam Thành thở dài - Nếu em không muốn tiếp tục, hãy chuyển ba em về căn nhà anh đã chuẩn bị! Ở đó mọi người sẽ được yên ổn! Mọi chuyện rồi sẽ qua đi…
- Anh biết là ba em sẽ không quên được chuyện này! Ba em sẽ không thể chịu nổi! SmartMart là tất cả những gì ba có trên đời này! Nếu khi tỉnh lại…ba em…ba em…sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu!
- Ông ấy còn có gia đình, có em và có mẹ em nữa… Ông ấy sẽ không sao!
Tiên Dung hít một hơi thật dài :
- Thành, anh hiểu ba em mà đúng không ? Ông sẽ không như vậy…sẽ không bình yên mà sống như vậy! Anh cũng hiểu là gia đình em sẽ không thể yên bình mà sống như vậy! Anh biết tất cả những điều đó!
Nam Thành lắc đầu cười buồn bã :
- Anh không biết! Dung, em đột nhiên trở nên nhạy cảm đến kì lạ… Em đã bao giờ nghĩ xem anh sống như thế nào bao nhiêu năm qua chưa? Em thực sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ “yên bình” sao ?
Tiên Dung nhìn anh, cái nhìn đông cứng không nói lên lời… Nam Thành lắc đầu, anh đang cố gắng nói cho cô ấy hiểu điều gì ? Tiên Dung sẽ mãi mãi không hiểu được. Những gì anh cần chỉ là cô ấy phải quỳ xuống cầu xin anh mà thôi!
- Sự yên bình không thể tự nhiên mà có! Ba em đã phải cố gắng suốt cuộc đời ông ấy để mang đến sự yên bình cho gia đình em! Anh cũng đã phải cố gắng suốt bao năm qua…chỉ để mang đến sự yên bình cho em! Tiên Dung, đừng bắt mọi người luôn phải đi theo em cả đời, mang sự yên bình bao bọc lấy em… Bây giờ là lúc em phải tự đấu tranh để có được nó! Anh cũng sẽ như vậy,…sẽ tự đi tìm lấy sự yên bình của mình! Em phải tự mình đến cuộc họp và tự tìm kiếm lối thoát cho gia đình mình, anh không thể giúp em được !
Nam Thành nhìn sang bên cạnh, anh hoàn toàn không hề muốn nhìn cô. Tiên Dung để mặc nước mắt rơi xuống, cô biết mình không đủ tư cách, không đủ quyền để yêu cầu anh phải làm thêm một điều gì đó, nhưng cô đã thực sự vô vọng rồi…
- Anh nói đúng … - Tiên Dung lặng lẽ nói, đôi mắt cô trở nên tĩnh lặng, vô hồn – Nhưng nếu em cho anh một lý do thì sao ?
Quả nhiên Nam Thành nhìn cô khó hiểu, Tiên Dung hít một hơi thật dài :
- Em cho anh một lý do để anh giúp em!
Đáp lại cô chỉ có một cái cau mày rất nhẹ, Nam Thành vẫn chăm chú nhìn. Cô ấy đang muốn làm gì ?
Tiên Dung chậm rãi đứng dậy, bàn tay run rẩy trắng bệch đưa lên cởi áo khoác… Đôi mắt đẫm nước mắt vô hồn, cô vẫn nhìn anh, nhìn từng nét kinh ngạc, ngỡ ngàng, sửng sốt trên gương mặt vốn điềm tĩnh khi cô đang chầm chậm kéo khóa váy để lộ da thịt trắng hồng, từng đường cong tinh tế của cô hiện lên trước mắt anh…
- Anh sẽ giúp em…nếu anh là chồng của em phải không ?
Trên người Tiên Dung chỉ còn lại đồ lót khi cô bước đến trước gương mặt vẫn còn kinh ngạc không nói lên lời của Nam Thành. Tiên Dung quỳ xuống trước mặt anh, cố gắng kiềm chế từng đợt sợ hãi đang dâng lên làm trái tim cô đập loạn. Lý trí đang kêu gào lên cô phải bỏ chạy nhưng sự đau nhói lại nhắc nhở đây là việc cô cần phải làm, nên làm từ rất lâu rồi.
Nam Thành gần như rơi vào trạng thái sững sờ đến có chút sợ hãi nhìn vào cảnh trước mặt, Tiên Dung đang tự cởi nốt những món đồ cuối cùng trên người mình. Anh không phải chưa từng nghĩ đến khi thân thể Tiên Dung sẽ trần trụi như thế nào một ngày ở bên anh, nhưng việc cô ấy đến đây và tự mình cởi đồ trước mặt anh như thế này là một điều anh chưa bao giờ nghĩ đến. Những gì anh muốn và có thể nghĩ đến chỉ là cô ấy sẽ khóc nháo như một đứa trẻ, sẽ quỳ xuống cầu xin anh, sẽ chấp nhận làm mọi điều anh bảo… chứ không phải sẽ giống như một người đã cùng đường, miễn cưỡng dùng chính thân thể của mình để trao đổi!
Ánh mắt của cô ấy nhìn anh không giống như một người đang đi cầu xin, mà là của một người biết rõ điểm yếu của đối phương, biết rõ bản thân mình có điều mà anh đang thèm khát, và anh sẽ sẵn sàng ở bên cô để có được nó! Cô ấy biết điều đó, cô ấy biết rằng anh yêu cô ấy cũng không hề ít so với tình yêu cô ấy dàng cho Minh Tùng! Tiên Dung biết điều đó!
………………………………………
Một cảm giác lạnh toát làm anh giật mình nhận ra Tiên Dung đã tiến đến gần sát với gương mặt anh, bàn tay đang giữ chặt lấy cổ anh, càng lúc hơi thở của cô càng tiến lại gần… Một cảm giác ấm áp, mềm mại trong lồng ngực khi vòng ngực trần trụi của cô dính chặt vào trước ngực của anh làm Nam Thành kinh hoảng, mọi suy tính trong đầu anh dường như đã tan biến đi hết.
- Em xin anh, Nam Thành… Xin anh giúp em! - Tiên Dung run rẩy nói, sự hoảng loạn lan đến làm cô sợ hãi. Cô cũng không biết bản thân mình đang làm gì nữa, nhưng đã quá muộn để dừng lại và cô cũng không thể dừng lại.
Gương mặt xinh đẹp gần sát với anh, từng hơi thở ấm nóng, từng đường nét hết sức gần gũi càng đến gần càng trở nên hấp dẫn đến kì lạ… người con gái mà anh yêu, người con gái mà bấy lâu anh thèm khát đang đến thật gần, tự hiến dâng chính mình cho anh! Điều này…là không thể…!!! Nam Thành tự nói với chính mình không được để ham muốn kiểm soát bản thân mình lúc này, nhưng dường như nó bị đã chôn chặt quá lâu để có thể kìm giữ thêm nữa…
Suy nghĩ cuối cùng của Nam Thành đã hoàn toàn bị đánh gục khi bờ môi xinh xắn áp chặt lấy môi của anh, cảm xúc của anh trở về với trạng thái nguyên thủy nhất, những khát khao đầy bản năng nguyên thủy nhất từ trong con người anh…
Nam Thành chỉ còn biết rằng anh cần hôn đáp lại cô ấy càng thêm nồng nhiệt, cần siết chặt lấy cô ấy vào cơ thể anh và cuối cùng là giải thoát tất cả những khát khao của chính mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.