Chương 96
Su (ball_4m)
31/05/2013
Không!!!!!!!!
Tiên Dung giật mình mở to mắt nhìn chăm chăm lên không gian tối om trước mặt… Từng nhịp tim đập loạn trong lồng ngực như biểu thị cho cơn ác mộng vừa ập đến, từng đợt mồ hôi túa ra ướt đẫm….
Hiện thực dần dần quay trở lại….
Tiên Dung thở hổn hển, chầm chậm quay đầu nhìn sang bên cạnh… Trong bóng tối lờ mờ hắt lên bởi ánh sáng đèn đường bên ngoài, gương mặt người đàn ông đang nằm rất gần với cô dần hiện ra, từng nét thỏa mãn hạnh phúc vẫn còn rạng ngời – Nam Thành. Là Nam Thành!... Cô đã thực sự thuộc về anh ấy!
Một thứ cảm xúc không tên dâng lên khiến ngực cô thít lại, một cảm giác đau đớn ập đến làm hơi thở của cô trở nên nhức nhối… Cô đã thuộc về anh ấy…
Run rẩy ngồi dậy, cảm giác đau nhức toàn thân ập đến làm Tiên Dung cảm thấy choáng váng… Cô loạng choạng bước xuống giường như một con búp bê vô hồn, để mặc cảm giác lạnh giá len lỏi vào từng góc cạnh trên cơ thể trần trụi, Tiên Dung lết đi về phía cửa…
Cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt người đang nằm trên giường bỗng mở ra… Một tiếng thở dài vang lên rất khẽ rồi tan đi trong không khí…
……………………………………
Vặn vòi làm từng luồng nước xối xả chảy vào trong bồn tắm, Tiên Dung ngồi co người lại, ôm lấy đầu gối của chính mình để mặc nước cứ từ từ dâng lên xoa dịu từng cơn đau dưới chân của mình. Cô giơ cánh tay đang run rẩy của mình lên nhìn ngắm từng vết đỏ hồng do những nụ hôn để lại và những dấu vết đó đang tràn ngập khắp trên người cô, chứng tỏ quyền sở hữu của một người đàn ông – một người mà cô không hề yêu thương…
Nỗi đau đớn vỡ òa như một cơn lũ lớn, Tiên Dung khóc nấc lên. Tiếng nức nở của cô chìm trong tiếng nước chảy đầy đau đớn… Cô bấu chặt lấy hai vai của mình, toàn thân rung lên theo từng tiếng khóc, nước mắt chảy xuống tràn trề trên gương mặt đau đớn giống như nó chưa từng rơi trong những ngày qua…
Bàn tay bé nhỏ cấu chặt lên bờ vai mỏng manh, Tiên Dung cắn răng cố ngăn những giọt nước mắt, cố ngăn
cảm giác khó chịu đang mãnh liệt dâng lên trong lòng mình. Bằng một lực đạo rất mạnh, bàn tay cô không ngừng chà xát trên làn da của mình đến đỏ bừng, một vài chỗ thậm chí đã tứa máu…Không được ! Người đàn ông đó đã chiếm lấy cơ thể cô, nhưng đó lại không phải là Minh Tùng, không phải là người mà cô yêu thương nhất trên đời này! Không được! Cô chỉ là của anh mà thôi! Chỉ có anh! Chỉ có anh mà thôi!
Tiên Dung không ngừng gào khóc, cũng không ngừng tự làm đau chính mình! Cô đang hối hận vì những gì mình đã làm, đang khao khát được xóa bỏ tất cả những dấu vết chứng tỏ cô đã thuộc về một người đàn ông khác không phải Minh Tùng! Sự hoảng loạn, đau đớn xen lẫn trong tâm trí cô như một quả bóng đã vỡ, nó đã bùng nổ và cô không thể kiểm soát chính mình…
Vì sao cuộc đời cô lại trở nên như vậy ? Vì sao có thể như vậy ? Tiên Dung ai oán trách thầm. Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh một người đàn ông mà trong lòng cô thương nhớ. Mỗi cái đụng chạm của Nam Thành đều làm cô ghê rợn, nhưng cô lại phải cắn răng để chịu đựng… Trước mắt cô luôn hiện lên hình ảnh của Minh Tùng, luôn hiện lên ước mơ của ngày xưa cô sẽ trở thành vợ của anh, và đêm tân hôn của hai người sẽ ngọt ngào như thế nào… Giấc mơ đã trở lên rất xa xôi và cô đang ở trong vòng tay của người khác, cố gắng chịu đựng cảm giác đang bị vấy bẩn, chịu đựng cảm giác bán rẻ thân thể mình…Cô rất muốn đẩy anh ra! Cô rất muốn nói rằng cô hối hận! Nhưng cô đã không làm thế! Cô không có lựa chọn nào khác!
Tiên Dung đau khổ gục xuống thành bồn nức nở khóc. Minh Tùng! Người cô yêu sẽ chỉ có một mình anh thôi, anh có biết không ?
……………………………………………….
Ring! Ring! Ring!
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng làm Minh Tùng tỉnh dậy…. Thở một hơi dài khó chịu, anh cố nheo đôi mắt vẫn còn cay xè thực sự đang biểu tình vì bị ép thức dậy vào lúc này. Người đang nằm bên cạnh cũng khẽ trở mình vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của anh trong đêm tĩnh lặng đang phát huy khả năng ở mức cao nhất.
- Tùng! Điện thoại của anh! – Ngọc Hân nói, giọng nói vẫn còn hết sức ngái ngủ. Cô không đành lòng kéo chăn lên trùm kín đầu, tiếp tục rúc vào ngực anh tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Minh Tùng trong cơn buồn ngủ vẫn còn bật cười:
- Vợ yêu của anh! Em ôm anh chặt thế này anh sẽ không đành lòng mà xuống giường lấy điện thoại được đâu!
Ngọc Hân bực bội đấm nhẹ lên người anh, nũng nịu:
- Hmmm….Lần sau anh phải tắt điện thoại khi đi ngủ biết chưa ?
Đôi môi xinh xắn chu lên nhìn anh hết sức bất bình, đôi mắt vẫn còn nhắm tịt mệt mỏi.
- Được rồi! – Minh Tùng hôn nhẹ lên trán cô rồi bật dậy – Biết đâu có việc gì khẩn cấp thì sao!
Tùng bước xuống giường, tiến tới bàn để điện thoại… Ngọc Hân thở dài, cô nhỏm dậy cố nhìn lên đồng hồ :
- Trời ơi, 3h sáng… Ai lại gọi vào lúc này cơ chứ…
Minh Tùng nhíu mày nhìn vào một dãy số lạ hiện lên màn hình, hình như là… một cuộc gọi quốc tế. Ai vậy nhỉ.
- Alo! – Anh bắt máy
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng ồn ào giống như tiếng nước chảy.
- Alo! – Tùng khó hiểu lặp lại nhưng thêm mấy lần nữa vẫn không có tiếng trả lời.
Tiên Dung run run cố gắng kiềm chế sự xúc động của mình… Cô rất muốn nhưng biết nói gì với anh bây giờ ? Người duy nhất mà cô nghĩ đến chính là anh… Cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh mà thôi! Cô đang đau lắm…đau lắm….
Tiếng nức nở đang muốn tuôn ra mọi nỗi niềm, cô thực sự không thể chịu thêm được nữa! Cô cần có anh bên cạnh biết chừng nào! Cô thực sự rất cần anh! Rất cần anh lúc này!
“ – Ai vậy anh ?”
Tiếng Ngọc Hân rất nhỏ đầu bên kia làm Tiên Dung giật mình, những gì cô định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng…
Minh Tùng cúi nhìn điện thoại khó hiểu, anh bước đến trèo lên giường. Ngọc Hân nhìn nét mặt anh trầm trọng, cô tiến lại gần anh :
- Sao thế ?
Minh Tùng lắc đầu :
- Anh không biết! Đầu dây bên kia không nói gì… Chỉ có tiếng giống như tiếng nước chảy….
- Anh vẫn chưa tắt máy sao ? – Cô hỏi
Minh Tùng lắc đầu, anh nói nghiêm túc :
- Xin hỏi ai đấy ? Có chuyện gì sao ? Alo….
Sự cố gắng của anh không có câu trả lời… Là ai nhỉ? Ai vào giờ này lại muốn tốn một cuộc gọi quốc tế chỉ để không nói gì ? Nam Thành chăng ? Anh nghe nói anh ta đã về Việt Nam được vài ngày… Nhưng cũng không thể là anh ta, anh ta không rỗi việc đến vậy.
- Xin lỗi! Nếu không nói gì…thì tôi sẽ tắt máy! – Minh Tùng ai ngại nói
- “Không!!!!!” - Ngay lập tức có hiệu quả khi đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng nói nghẹn ngào – “ Anh…Tùng!”
Vẻ sững sờ hiện lên trên gương mặt Minh Tùng:
- Tiên…Dung…
Tiên Dung ? Ngọc Hân ngước lên nhìn anh, sự ngạc nhiên làm cơn buồn ngủ của cô nhanh chóng bị đẩy lùi.
- Có chuyện gì vậy ? – Minh Tùng lo lắng hỏi, dường như giọng nói của Tiên Dung có điểm không bình thường.
- “Em… Anh Tùng… Em….
Đầu dây bên kia là những tiếng nức nở, những tiếng nói ngắt quãng hòa lẫn trong tiếng nước chảy nhạt nhòa. Đã xảy ra chuyện gì? Hình như cô ấy đang rơi vào tình trạng hoảng loạn.
- Đã xảy ra chuyện gì ? Em đang ở đâu? Em đang ở nước ngoài sao ?
- “Em…em vừa về Việt Nam…” – Tiên Dung nghẹn ngào
Về Việt Nam ? Cô ấy về Việt Nam để làm gì ? Minh Tùng thở dài:
- Được rồi! Em bình tĩnh lại đã được chứ ? Bây giờ em hãy tắt vòi nước đi và từ từ kể cho anh nghe… Anh sẽ nghe em hiểu không ? – Anh cố gắng hết sức nhẹ nhàng, trong lòng anh đang có những linh cảm không hay. Tiên Dung đang rơi vào trạng thái hoảng loạn và không ai biết cô ấy có thể làm gì.
Đầu dây bên kia có tiếng sụt sịt:
- “ Vâng….”
- Ngoan lắm…. – Tùng lên tiếng dỗ dành, anh ngả lưng xuống gối tìm tư thế thoải mái… Đột nhiên anh nhận thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Ngọc Hân chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú nhưng trong đôi mắt đẹp anh không thể đọc ra cô đang cảm thấy gì.
Minh Tùng mỉm cười, anh biết trong lòng Hân đang cảm thấy thế nào, chỉ là không muốn để anh nhận ra mà thôi. Vươn cánh tay kéo cô tựa trên ngực mình, anh mở loa ngoài điện thoại để sang bên cạnh, ôm Hân thật chặt, anh hôn lên tóc cô thì thầm:
- Tin anh…
Ngọc Hân gượng cười, cô không thể phủ nhận ở trong vòng tay anh thật ấm áp. Gương mặt nhỏ bé ngước lên nhìn anh, cô nhỏ giọng đáp lại, không để người bên kia nghe thấy :
- Anh đang định làm điều mờ ám gì sao ?
Lời nói của cô vừa dứt thì đột nhiên bên hông đã bị siết chặt bằng một đôi tay mạnh mẽ, kéo thân hình cô càng áp sát vào người anh. Gương mặt hai người phút chốc gần trong gang tấc, chỉ cách nhau một hơi thở mà thôi làm đôi mắt cô mở to nhìn anh thảng thốt. Đồ ngốc Minh Tùng! Lại muốn làm gì đây?
Nhìn gương mặt Hân có chút bừng đỏ, Tùng bật cười ngả ngớn. Tiếng anh thì thầm kích thích từng tế bào mẫn cảm trên da mặt cô:
- Anh đúng là…đang muốn như vậy!
Câu nói của anh kết thúc bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, bất ngờ chộp lấy môi cô làm Ngọc Hân giật mình. Nụ hôn giống như muốn luồng lửa nóng thiêu đốt tâm trí cả hai, rất nhanh chóng trong căn phòng im lặng chợt vang lên những tiếng thở nặng nề…
…………………………………………….
- “ Anh Tùng… anh còn ở đó không ?”
Cuối cùng vẫn là Ngọc Hân nghe thấy và nhắc nhở người đàn ông đang thả hồn mình trên vai cô:
- Tùng… điện thoại…. – cô cố gắng nhỏ giọng nhắc nhở
- Ourch!!!! – kết quả vẫn là cô bị cắn đau.
Ngọc Hân tức giận xoa một bên bả vai, gương mặt đỏ bừng phẫn nộ ngước lên nhìn người đàn ông vẫn không chịu xuống khỏi người cô. Khóe mắt Minh Tùng lộ ra vui vẻ, nụ cười trên môi cũng càng thêm ngọt ngào. Không hề muốn buông tha người đẹp bên dưới, anh xoay người nhanh nhẹn với lấy điện thoại:
- Ừm… anh vẫn ở đây…
Câu nói còn chưa dứt, anh đã vội vàng cúi xuống tìm kiếm ngọt ngào trên môi người trước mặt.
- Ourch!!!! – Lần này thì đến lượt anh bị đau
Ngọc Hân trừng mắt nhìn Minh Tùng, nhéo anh một cái đau điếng, bàn tay chỉ vào điện thoại của anh:
- Anh muốn cô ấy nghe thấy sao? Batard!
Minh Tùng híp mắt không vui, cô nhóc này, dám nhéo anh, cúi xuống bên tai cô thì thầm:
- Lát nữa em đừng hòng được ngủ ngon!
Quả nhiên người bên dưới gương mặt trở thành một lò lửa đỏ phừng phừng làm trong lòng anh hết sức thoải mái, xoay người xuống ôm chặt cô vào ngực mình, anh thì thầm trên tóc cô:
- Em đợi đấy!
- Đáng ghét! – Ngọc Hân phản đối, mắt đẹp trừng lên nhìn anh.
……………………………………
- “ Tùng….”
Bên trong điện thoại lại có tiếng gọi. Minh Tùng bây giờ mới nhớ ra Tiên Dung :
- Anh đây… Được rồi, từ từ kể cho anh nghe… Đã xảy ra chuyện gì ? Vì sao em lại về Việt Nam ?
- “Em….” – Tiên Dung ngập ngừng… Cô ngồi thu lại trong bồn tắm như một vật nhỏ nhưng không còn sự sợ hãi. Trong mắt cô giờ chỉ còn sự giận dữ….
Nước mắt thi nhau đuổi xuống trên gương mặt nhợt nhạt xinh đẹp… Trong đêm tối tĩnh lặng, hai người đó không nhận thấy những tiếng động mình tạo ra dễ nghe đến mức nào sao ? Dễ nghe đến mức làm trái tim cô rỉ máu, hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào một vết thương đã cũ làm nó rách toác, vô cùng đau đớn.
Ngọc Hân! Cô ta rất không vui khi biết cô gọi điện cho Minh Tùng phải không ? Cho nên cô ta tìm cách quyến rũ để anh ấy không còn tâm trí nghe điện thoại cua cô nữa phải không ? Con người của cô ta sao mà độc ác như vậy ? Đến một người không còn gì cả… Một người đã bước vào đường cùng như cô, cô ta cũng không muốn bỏ qua… Cô ta đã cướp Minh Tùng từ trong tay cô, giờ còn muốn đẩy cô vào chỗ chết, không muốn Minh Tùng quan tâm tới cô nữa sao?
Bàn tay Tiên Dung bấu chặt vào thành bồn, nỗi uất hận trong tim cô giống như một ngọn núi lửa đã phun trào không thể ngừng lại được nữa… Ngọc Hân! Cô ta sẽ phải trả giá! Nhất định sẽ phải trả giá! Tất cả những gì mà cô phải chịu đựng ngày hôm nay, cô ta sẽ phải nhận lại hết!
- “ Tiên Dung…em còn ở đó không ?”
Giọng Minh Tùng lo lắng làm Tiên Dung giật mình, phải, chỉ có anh thôi, chỉ có anh thôi là người mà cô yêu nhất trên đời này… Vì sao anh lại không phải là của cô ?
- “ Dung…. Em không sao chứ ?”
Tiên Dung hít một hơi thật dài, cố nén tiếng khóc nấc của chính mình, cô cố gắng bình thản nói :
- Em không sao … Chỉ là em quá lo lắng cho ba thôi… Xin lỗi đã làm phiền anh lúc đêm thế này! Em tắt máy đây!
- “ Khoan đã! – Minh Tùng vội nói, thái độ đột nhiên thay đổi của Tiên Dung rõ ràng làm anh nghi ngờ
- Có chuyện gì ? – Tiên Dung cố kiềm lại những giọt nước mắt đang chực trào ra làm trái tim cô tê buốt. Minh Tùng còn quan tâm đến cô nhiều như vậy cơ mà! Tất cả chỉ là vì Ngọc Hân mà thôi! Chính là vì cô ta!
- “ Vì sao em lại về Việt Nam ?”
- Em…. – Tiên Dung run rẩy, những gì vừa trải qua với cô thật kinh hoàng, nhưng không thể để anh biết, cô không thể để anh biết rằng chính mình đã không còn trong sạch, chính mình đã biến thành người của một người đàn ông khác. Nếu như vậy, giữa cô và anh mãi mãi sẽ là không thể. – Em về để lo một số việc! Giờ em ổn rồi! Cảm ơn anh… Tạm biệt và…chúc anh ngủ ngon!
Nói xong Tiên Dung vội vã cúp máy, không để Minh Tùng kịp chất vấn thêm câu gì. Cắn bờ môi trắng bệch đến tứa máu, Tiên Dung đứng dậy, tự lấy khăn tắm quấn quanh mình, cô chậm rãi bước ra ngoài. Lúc này cô không thể yếu đuối! Đúng vậy! Cô không thể yếu đuối! Mọi việc cô cần phải dựa vào chính mình… bản thân cô không thể gục ngã…
Tiên Dung bước ra khỏi phòng tắm, đột nhiên giật mình nhìn thấy một dáng người đang dựa lưng vào bức tường trước mặt, trên tay anh vẫn còn điếu thuốc trong bóng đêm lập lòe sáng:
- Anh…. Anh đứng đây từ bao giờ ? – Tiên Dung run run hỏi, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn vào Nam Thành, trong bóng tối không thể nhìn rõ cảm xúc của anh. Nhưng cô biết được ,anh nhất định đang rất tức giận.
Nam Thành thở dài, dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng anh đều đều không biểu cảm :
- Đủ để nghe thấy tất cả…
Anh đã nghe thấy tất cả sao ? Tiên Dung cụp mắt xuống, đột nhiên trong lòng cô xuất hiện một sự tức giận ồ ạt kéo tới xóa tan những sợ hãi, xóa tan những ngập ngừng. Bàn chân cô chậm rãi bước đến trước mặt Nam Thành cho đến khi cô hoàn toàn đối diện với anh. Trong đôi mắt sâu thẳm đó của anh, cô không đọc được điều gì… Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh của một người, Minh Tùng.
- Vậy anh sẽ giúp em chứ ?
Nam Thành nhìn Tiên Dung, dường như chưa kịp hiểu những gì cô đang nói, anh không trả lời.
Tiên Dung mỉm cười, bàn tay cô buông lỏng để tuột khăn tắm trên người để lộ ra những đường cong hoàn mỹ, trong bóng tối, làn da trắng bóc càng thêm mềm mượt trơn bóng đầy hấp dẫn. Gương mặt nhỏ bé đưa lên gần sát với gương mặt Nam Thành, khóe môi chậm rãi mỉm cười, từng hơi thở ấm nóng kích thích người đối diện và cô biết điều đó, cô biết Nam Thành đang bị cô hấp dẫn… Hơi thở của anh trở nên dồn dập, nóng hầm
hập, toàn thân chỉ biết cứng đờ để cô hấp dẫn…
- Hãy giúp em…loại bỏ Ngọc Hân! Em sẽ luôn là của anh… Em là của anh mãi mãi, Nam Thành… giúp em!
Đôi môi cô đưa đến nhưng không chạm vào môi anh, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn trên từng điểm mẫn cảm, đườn cong không xương dán trên người anh càng tăng thêm sức cuốn hút… Và đúng như cô mong muốn, Nam Thành giống như phát cuồng vồ lấy người cô, hôn mút ngấu nghiến như một con thú bị bỏ đói chợt nhìn thấy con mồi. Anh trực tiếp vác cô lên, đưa vào phòng và ném lên giường. Sức nặng của anh đè xuống làm cô phải kêu lên. Nam Thành cười lạnh, trong bóng tối không thể nhìn rõ những chua xót đang dâng đầy lên trong ánh mắt của anh.
- Được! Anh sẽ giúp em! Cũng hãy nhớ lấy điều em đã nói…. Em, Là, Của, Anh! Kể cả khi em có được Minh Tùng… Em cũng là của anh! Hãy nhớ điều đó!
Sự tức giận dâng lên trong lòng anh cuồn cuộn, Nam Thành cũng không hề dịu dàng muốn cô và giống như một sự trừng phạt, đem tất cả những tức giận trong mình để giải tỏa. Lúc này sự sợ hãi mới quay trở lại với Tiên Dung, cô chợt nhận ra mình không hề hiểu rõ Nam Thành, con người thực sự của anh không phải là vẻ ngoài thư sinh vô hại… Nhưng vì Minh Tùng, vì hạnh phúc của chính mình, cô cần đến anh. Cố xua đi cảm giác sợ hãi trong lòng, Tiên Dung ôm lấy cổ anh, tìm cách hấp dẫn anh đến với chính mình:
- Em biết! Em luôn là của anh…
Ngay lúc này, cô biết rằng cô đã chính thức kí tên vào bản hợp đồng bán linh hồn mình cho quỷ dữ… Một giọt nước mắt rơi xuống rồi tan đi, thân thể cô lại bắt đầu đau nhức…mặc kệ người đàn ông đang ở trên người cô đòi hỏi… Tâm hồn cô đang ở một nơi rất xa….rất xa....
…………………………………………………….
………………………………………………….
- Cô ấy tắt máy rồi sao ? – Ngọc Hân nhìn Minh Tùng hỏi, anh đã nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại chắc phải một phút rồi.
- Ừm – Tùng trả lời – Hình như đã có chuyện gì đó… Nhưng cô ấy lại không nói!
Ngọc Hân cụp mi mắt, cô cũng cảm thấy Tiên Dung rất lạ… Lúc đầu còn có vẻ hoảng loạn, sau đó lại có thể bình thường nhanh đến vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện nhưng cô ấy lại muốn giấu, không muốn Minh Tùng biết. Điều cô chắc chắn chỉ có thể là… Tiên Dung đang nghĩ đến anh và muốn anh có thể ở bên mình! Tình yêu của cô ấy dành cho Minh Tùng thực sự là…rất lớn!
- Hân!
Tiếng Tùng gọi làm cô giật mình ngước lên, anh đang nhìn cô chăm chú :
- Em không sao chứ ?
Ngọc Hân lắc đầu:
- Em thì có thể làm sao ?
Tùng mỉm cười, anh kéo cô nằm gọn trong tay mình, vuốt nhẹ từng sợi tóc tơ mỏng manh….
- Hân… anh… nếu như….anh giúp đỡ Tiên Dung… em sẽ không buồn chứ ?
Một tia u ám xẹt nhanh qua mắt Ngọc Hân. Thực sự cảm giác của cô về Tiên Dung không tốt lắm… Cô thậm chí còn luôn bị ám ảnh bởi những lời nói giống như nguyền rủa cô ta dành cho mình! Tình yêu đối với Minh Tùng của Tiên Dung là một điều cô luôn ngưỡng mộ, nhưng sự tiêu cực trong đó làm cô không thể không lo lắng… Nếu sự việc lần này không nghiêm trọng như thế, cô thực sự mong Minh Tùng có thể tuyệt giao với cô ta thì càng tốt… Nhưng cô biết rằng Minh Tùng sẽ không im lặng như vậy mà lương tâm của cô cũng không nhỏ mọn như vậy. Cô biết anh đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi… Anh không có lí do gì để ghét Tiên Dung, thậm chí trong lòng anh…cô gái đó cũng rất quan trọng…
- Còn phải tùy xem anh sẽ giúp cô ấy thế nào ?- Ngọc Hân mỉm cười – Chỉ cần anh không đưa cô ấy về nhà và ngày ngày đi lại trước mắt em…
- Em đang nói gì vậy ? – Minh Tùng ngắt lời, anh dĩ nhiên hiểu được điều cô lo lắng không phải là anh giúp Tiên Dung mà nguyên nhân thực sự là vì cô lo sợ anh thực sự có tình cảm với cô ấy. Điều này…thật oan uổng! – Điều đó thật điên rồ! Anh không bao giờ làm như vậy! Ý anh là anh chỉ muốn giúp gia đình cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn bây giờ.
Ngọc Hân ngước lên nhìn anh :
- Được… chỉ cần anh không suốt ngày lượn lờ xung quanh cô ấy!
Minh Tùng định nói lại thôi, anh híp mắt lại nhìn Ngọc Hân, cô nàng này, thực sự nghĩ anh là người như thế nào chứ? Thật oan uổng và không công bằng chút nào.
- Ngọc Hân, có phải dạo này anh để em nghỉ ngơi nhiều quá nên tinh thần rất thoải mái nghĩ lung tung phải không ?
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Ngọc Hân lùi ngay người lại nhưng không được, cô đã bị anh ôm chặt cứng. Cô vội nói, trong lòng ngay lập tức khẩn trương :
- Không! Không phải như vậy!
- Còn nói không phải! – Minh Tùng càng kéo cô áp sát vào người anh – Cả ngày mai em đừng hòng xuống được khỏi giường! Để xem em còn nghĩ lung tung nữa không?
- Em không nghĩ lung tung! – Ngọc Hân lên tiếng phản đối – Em…. – Nhưng tiếng nói của cô nhanh chóng bị áp đảo bởi một nụ hôn cuồng nhiệt…
........................................................................
- Minh Tùng! Anh thật đáng ghét!
Thỉnh thoảng trong đêm tối lại vang lên tiếng Ngọc Hân đầy tức giận, nhưng đáp lại sự tức giận của cô chỉ có tiếng anh cười khúc khích… Những tiếng thở dốc nặng nề kéo đêm dài chậm rãi qua đi…..
Tiên Dung giật mình mở to mắt nhìn chăm chăm lên không gian tối om trước mặt… Từng nhịp tim đập loạn trong lồng ngực như biểu thị cho cơn ác mộng vừa ập đến, từng đợt mồ hôi túa ra ướt đẫm….
Hiện thực dần dần quay trở lại….
Tiên Dung thở hổn hển, chầm chậm quay đầu nhìn sang bên cạnh… Trong bóng tối lờ mờ hắt lên bởi ánh sáng đèn đường bên ngoài, gương mặt người đàn ông đang nằm rất gần với cô dần hiện ra, từng nét thỏa mãn hạnh phúc vẫn còn rạng ngời – Nam Thành. Là Nam Thành!... Cô đã thực sự thuộc về anh ấy!
Một thứ cảm xúc không tên dâng lên khiến ngực cô thít lại, một cảm giác đau đớn ập đến làm hơi thở của cô trở nên nhức nhối… Cô đã thuộc về anh ấy…
Run rẩy ngồi dậy, cảm giác đau nhức toàn thân ập đến làm Tiên Dung cảm thấy choáng váng… Cô loạng choạng bước xuống giường như một con búp bê vô hồn, để mặc cảm giác lạnh giá len lỏi vào từng góc cạnh trên cơ thể trần trụi, Tiên Dung lết đi về phía cửa…
Cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt người đang nằm trên giường bỗng mở ra… Một tiếng thở dài vang lên rất khẽ rồi tan đi trong không khí…
……………………………………
Vặn vòi làm từng luồng nước xối xả chảy vào trong bồn tắm, Tiên Dung ngồi co người lại, ôm lấy đầu gối của chính mình để mặc nước cứ từ từ dâng lên xoa dịu từng cơn đau dưới chân của mình. Cô giơ cánh tay đang run rẩy của mình lên nhìn ngắm từng vết đỏ hồng do những nụ hôn để lại và những dấu vết đó đang tràn ngập khắp trên người cô, chứng tỏ quyền sở hữu của một người đàn ông – một người mà cô không hề yêu thương…
Nỗi đau đớn vỡ òa như một cơn lũ lớn, Tiên Dung khóc nấc lên. Tiếng nức nở của cô chìm trong tiếng nước chảy đầy đau đớn… Cô bấu chặt lấy hai vai của mình, toàn thân rung lên theo từng tiếng khóc, nước mắt chảy xuống tràn trề trên gương mặt đau đớn giống như nó chưa từng rơi trong những ngày qua…
Bàn tay bé nhỏ cấu chặt lên bờ vai mỏng manh, Tiên Dung cắn răng cố ngăn những giọt nước mắt, cố ngăn
cảm giác khó chịu đang mãnh liệt dâng lên trong lòng mình. Bằng một lực đạo rất mạnh, bàn tay cô không ngừng chà xát trên làn da của mình đến đỏ bừng, một vài chỗ thậm chí đã tứa máu…Không được ! Người đàn ông đó đã chiếm lấy cơ thể cô, nhưng đó lại không phải là Minh Tùng, không phải là người mà cô yêu thương nhất trên đời này! Không được! Cô chỉ là của anh mà thôi! Chỉ có anh! Chỉ có anh mà thôi!
Tiên Dung không ngừng gào khóc, cũng không ngừng tự làm đau chính mình! Cô đang hối hận vì những gì mình đã làm, đang khao khát được xóa bỏ tất cả những dấu vết chứng tỏ cô đã thuộc về một người đàn ông khác không phải Minh Tùng! Sự hoảng loạn, đau đớn xen lẫn trong tâm trí cô như một quả bóng đã vỡ, nó đã bùng nổ và cô không thể kiểm soát chính mình…
Vì sao cuộc đời cô lại trở nên như vậy ? Vì sao có thể như vậy ? Tiên Dung ai oán trách thầm. Trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh một người đàn ông mà trong lòng cô thương nhớ. Mỗi cái đụng chạm của Nam Thành đều làm cô ghê rợn, nhưng cô lại phải cắn răng để chịu đựng… Trước mắt cô luôn hiện lên hình ảnh của Minh Tùng, luôn hiện lên ước mơ của ngày xưa cô sẽ trở thành vợ của anh, và đêm tân hôn của hai người sẽ ngọt ngào như thế nào… Giấc mơ đã trở lên rất xa xôi và cô đang ở trong vòng tay của người khác, cố gắng chịu đựng cảm giác đang bị vấy bẩn, chịu đựng cảm giác bán rẻ thân thể mình…Cô rất muốn đẩy anh ra! Cô rất muốn nói rằng cô hối hận! Nhưng cô đã không làm thế! Cô không có lựa chọn nào khác!
Tiên Dung đau khổ gục xuống thành bồn nức nở khóc. Minh Tùng! Người cô yêu sẽ chỉ có một mình anh thôi, anh có biết không ?
……………………………………………….
Ring! Ring! Ring!
Tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng làm Minh Tùng tỉnh dậy…. Thở một hơi dài khó chịu, anh cố nheo đôi mắt vẫn còn cay xè thực sự đang biểu tình vì bị ép thức dậy vào lúc này. Người đang nằm bên cạnh cũng khẽ trở mình vì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của anh trong đêm tĩnh lặng đang phát huy khả năng ở mức cao nhất.
- Tùng! Điện thoại của anh! – Ngọc Hân nói, giọng nói vẫn còn hết sức ngái ngủ. Cô không đành lòng kéo chăn lên trùm kín đầu, tiếp tục rúc vào ngực anh tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Minh Tùng trong cơn buồn ngủ vẫn còn bật cười:
- Vợ yêu của anh! Em ôm anh chặt thế này anh sẽ không đành lòng mà xuống giường lấy điện thoại được đâu!
Ngọc Hân bực bội đấm nhẹ lên người anh, nũng nịu:
- Hmmm….Lần sau anh phải tắt điện thoại khi đi ngủ biết chưa ?
Đôi môi xinh xắn chu lên nhìn anh hết sức bất bình, đôi mắt vẫn còn nhắm tịt mệt mỏi.
- Được rồi! – Minh Tùng hôn nhẹ lên trán cô rồi bật dậy – Biết đâu có việc gì khẩn cấp thì sao!
Tùng bước xuống giường, tiến tới bàn để điện thoại… Ngọc Hân thở dài, cô nhỏm dậy cố nhìn lên đồng hồ :
- Trời ơi, 3h sáng… Ai lại gọi vào lúc này cơ chứ…
Minh Tùng nhíu mày nhìn vào một dãy số lạ hiện lên màn hình, hình như là… một cuộc gọi quốc tế. Ai vậy nhỉ.
- Alo! – Anh bắt máy
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng ồn ào giống như tiếng nước chảy.
- Alo! – Tùng khó hiểu lặp lại nhưng thêm mấy lần nữa vẫn không có tiếng trả lời.
Tiên Dung run run cố gắng kiềm chế sự xúc động của mình… Cô rất muốn nhưng biết nói gì với anh bây giờ ? Người duy nhất mà cô nghĩ đến chính là anh… Cô chỉ muốn nghe giọng nói của anh mà thôi! Cô đang đau lắm…đau lắm….
Tiếng nức nở đang muốn tuôn ra mọi nỗi niềm, cô thực sự không thể chịu thêm được nữa! Cô cần có anh bên cạnh biết chừng nào! Cô thực sự rất cần anh! Rất cần anh lúc này!
“ – Ai vậy anh ?”
Tiếng Ngọc Hân rất nhỏ đầu bên kia làm Tiên Dung giật mình, những gì cô định nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng…
Minh Tùng cúi nhìn điện thoại khó hiểu, anh bước đến trèo lên giường. Ngọc Hân nhìn nét mặt anh trầm trọng, cô tiến lại gần anh :
- Sao thế ?
Minh Tùng lắc đầu :
- Anh không biết! Đầu dây bên kia không nói gì… Chỉ có tiếng giống như tiếng nước chảy….
- Anh vẫn chưa tắt máy sao ? – Cô hỏi
Minh Tùng lắc đầu, anh nói nghiêm túc :
- Xin hỏi ai đấy ? Có chuyện gì sao ? Alo….
Sự cố gắng của anh không có câu trả lời… Là ai nhỉ? Ai vào giờ này lại muốn tốn một cuộc gọi quốc tế chỉ để không nói gì ? Nam Thành chăng ? Anh nghe nói anh ta đã về Việt Nam được vài ngày… Nhưng cũng không thể là anh ta, anh ta không rỗi việc đến vậy.
- Xin lỗi! Nếu không nói gì…thì tôi sẽ tắt máy! – Minh Tùng ai ngại nói
- “Không!!!!!” - Ngay lập tức có hiệu quả khi đầu dây bên kia đáp lại bằng một giọng nói nghẹn ngào – “ Anh…Tùng!”
Vẻ sững sờ hiện lên trên gương mặt Minh Tùng:
- Tiên…Dung…
Tiên Dung ? Ngọc Hân ngước lên nhìn anh, sự ngạc nhiên làm cơn buồn ngủ của cô nhanh chóng bị đẩy lùi.
- Có chuyện gì vậy ? – Minh Tùng lo lắng hỏi, dường như giọng nói của Tiên Dung có điểm không bình thường.
- “Em… Anh Tùng… Em….
Đầu dây bên kia là những tiếng nức nở, những tiếng nói ngắt quãng hòa lẫn trong tiếng nước chảy nhạt nhòa. Đã xảy ra chuyện gì? Hình như cô ấy đang rơi vào tình trạng hoảng loạn.
- Đã xảy ra chuyện gì ? Em đang ở đâu? Em đang ở nước ngoài sao ?
- “Em…em vừa về Việt Nam…” – Tiên Dung nghẹn ngào
Về Việt Nam ? Cô ấy về Việt Nam để làm gì ? Minh Tùng thở dài:
- Được rồi! Em bình tĩnh lại đã được chứ ? Bây giờ em hãy tắt vòi nước đi và từ từ kể cho anh nghe… Anh sẽ nghe em hiểu không ? – Anh cố gắng hết sức nhẹ nhàng, trong lòng anh đang có những linh cảm không hay. Tiên Dung đang rơi vào trạng thái hoảng loạn và không ai biết cô ấy có thể làm gì.
Đầu dây bên kia có tiếng sụt sịt:
- “ Vâng….”
- Ngoan lắm…. – Tùng lên tiếng dỗ dành, anh ngả lưng xuống gối tìm tư thế thoải mái… Đột nhiên anh nhận thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Ngọc Hân chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú nhưng trong đôi mắt đẹp anh không thể đọc ra cô đang cảm thấy gì.
Minh Tùng mỉm cười, anh biết trong lòng Hân đang cảm thấy thế nào, chỉ là không muốn để anh nhận ra mà thôi. Vươn cánh tay kéo cô tựa trên ngực mình, anh mở loa ngoài điện thoại để sang bên cạnh, ôm Hân thật chặt, anh hôn lên tóc cô thì thầm:
- Tin anh…
Ngọc Hân gượng cười, cô không thể phủ nhận ở trong vòng tay anh thật ấm áp. Gương mặt nhỏ bé ngước lên nhìn anh, cô nhỏ giọng đáp lại, không để người bên kia nghe thấy :
- Anh đang định làm điều mờ ám gì sao ?
Lời nói của cô vừa dứt thì đột nhiên bên hông đã bị siết chặt bằng một đôi tay mạnh mẽ, kéo thân hình cô càng áp sát vào người anh. Gương mặt hai người phút chốc gần trong gang tấc, chỉ cách nhau một hơi thở mà thôi làm đôi mắt cô mở to nhìn anh thảng thốt. Đồ ngốc Minh Tùng! Lại muốn làm gì đây?
Nhìn gương mặt Hân có chút bừng đỏ, Tùng bật cười ngả ngớn. Tiếng anh thì thầm kích thích từng tế bào mẫn cảm trên da mặt cô:
- Anh đúng là…đang muốn như vậy!
Câu nói của anh kết thúc bằng một nụ hôn cuồng nhiệt, bất ngờ chộp lấy môi cô làm Ngọc Hân giật mình. Nụ hôn giống như muốn luồng lửa nóng thiêu đốt tâm trí cả hai, rất nhanh chóng trong căn phòng im lặng chợt vang lên những tiếng thở nặng nề…
…………………………………………….
- “ Anh Tùng… anh còn ở đó không ?”
Cuối cùng vẫn là Ngọc Hân nghe thấy và nhắc nhở người đàn ông đang thả hồn mình trên vai cô:
- Tùng… điện thoại…. – cô cố gắng nhỏ giọng nhắc nhở
- Ourch!!!! – kết quả vẫn là cô bị cắn đau.
Ngọc Hân tức giận xoa một bên bả vai, gương mặt đỏ bừng phẫn nộ ngước lên nhìn người đàn ông vẫn không chịu xuống khỏi người cô. Khóe mắt Minh Tùng lộ ra vui vẻ, nụ cười trên môi cũng càng thêm ngọt ngào. Không hề muốn buông tha người đẹp bên dưới, anh xoay người nhanh nhẹn với lấy điện thoại:
- Ừm… anh vẫn ở đây…
Câu nói còn chưa dứt, anh đã vội vàng cúi xuống tìm kiếm ngọt ngào trên môi người trước mặt.
- Ourch!!!! – Lần này thì đến lượt anh bị đau
Ngọc Hân trừng mắt nhìn Minh Tùng, nhéo anh một cái đau điếng, bàn tay chỉ vào điện thoại của anh:
- Anh muốn cô ấy nghe thấy sao? Batard!
Minh Tùng híp mắt không vui, cô nhóc này, dám nhéo anh, cúi xuống bên tai cô thì thầm:
- Lát nữa em đừng hòng được ngủ ngon!
Quả nhiên người bên dưới gương mặt trở thành một lò lửa đỏ phừng phừng làm trong lòng anh hết sức thoải mái, xoay người xuống ôm chặt cô vào ngực mình, anh thì thầm trên tóc cô:
- Em đợi đấy!
- Đáng ghét! – Ngọc Hân phản đối, mắt đẹp trừng lên nhìn anh.
……………………………………
- “ Tùng….”
Bên trong điện thoại lại có tiếng gọi. Minh Tùng bây giờ mới nhớ ra Tiên Dung :
- Anh đây… Được rồi, từ từ kể cho anh nghe… Đã xảy ra chuyện gì ? Vì sao em lại về Việt Nam ?
- “Em….” – Tiên Dung ngập ngừng… Cô ngồi thu lại trong bồn tắm như một vật nhỏ nhưng không còn sự sợ hãi. Trong mắt cô giờ chỉ còn sự giận dữ….
Nước mắt thi nhau đuổi xuống trên gương mặt nhợt nhạt xinh đẹp… Trong đêm tối tĩnh lặng, hai người đó không nhận thấy những tiếng động mình tạo ra dễ nghe đến mức nào sao ? Dễ nghe đến mức làm trái tim cô rỉ máu, hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm vào một vết thương đã cũ làm nó rách toác, vô cùng đau đớn.
Ngọc Hân! Cô ta rất không vui khi biết cô gọi điện cho Minh Tùng phải không ? Cho nên cô ta tìm cách quyến rũ để anh ấy không còn tâm trí nghe điện thoại cua cô nữa phải không ? Con người của cô ta sao mà độc ác như vậy ? Đến một người không còn gì cả… Một người đã bước vào đường cùng như cô, cô ta cũng không muốn bỏ qua… Cô ta đã cướp Minh Tùng từ trong tay cô, giờ còn muốn đẩy cô vào chỗ chết, không muốn Minh Tùng quan tâm tới cô nữa sao?
Bàn tay Tiên Dung bấu chặt vào thành bồn, nỗi uất hận trong tim cô giống như một ngọn núi lửa đã phun trào không thể ngừng lại được nữa… Ngọc Hân! Cô ta sẽ phải trả giá! Nhất định sẽ phải trả giá! Tất cả những gì mà cô phải chịu đựng ngày hôm nay, cô ta sẽ phải nhận lại hết!
- “ Tiên Dung…em còn ở đó không ?”
Giọng Minh Tùng lo lắng làm Tiên Dung giật mình, phải, chỉ có anh thôi, chỉ có anh thôi là người mà cô yêu nhất trên đời này… Vì sao anh lại không phải là của cô ?
- “ Dung…. Em không sao chứ ?”
Tiên Dung hít một hơi thật dài, cố nén tiếng khóc nấc của chính mình, cô cố gắng bình thản nói :
- Em không sao … Chỉ là em quá lo lắng cho ba thôi… Xin lỗi đã làm phiền anh lúc đêm thế này! Em tắt máy đây!
- “ Khoan đã! – Minh Tùng vội nói, thái độ đột nhiên thay đổi của Tiên Dung rõ ràng làm anh nghi ngờ
- Có chuyện gì ? – Tiên Dung cố kiềm lại những giọt nước mắt đang chực trào ra làm trái tim cô tê buốt. Minh Tùng còn quan tâm đến cô nhiều như vậy cơ mà! Tất cả chỉ là vì Ngọc Hân mà thôi! Chính là vì cô ta!
- “ Vì sao em lại về Việt Nam ?”
- Em…. – Tiên Dung run rẩy, những gì vừa trải qua với cô thật kinh hoàng, nhưng không thể để anh biết, cô không thể để anh biết rằng chính mình đã không còn trong sạch, chính mình đã biến thành người của một người đàn ông khác. Nếu như vậy, giữa cô và anh mãi mãi sẽ là không thể. – Em về để lo một số việc! Giờ em ổn rồi! Cảm ơn anh… Tạm biệt và…chúc anh ngủ ngon!
Nói xong Tiên Dung vội vã cúp máy, không để Minh Tùng kịp chất vấn thêm câu gì. Cắn bờ môi trắng bệch đến tứa máu, Tiên Dung đứng dậy, tự lấy khăn tắm quấn quanh mình, cô chậm rãi bước ra ngoài. Lúc này cô không thể yếu đuối! Đúng vậy! Cô không thể yếu đuối! Mọi việc cô cần phải dựa vào chính mình… bản thân cô không thể gục ngã…
Tiên Dung bước ra khỏi phòng tắm, đột nhiên giật mình nhìn thấy một dáng người đang dựa lưng vào bức tường trước mặt, trên tay anh vẫn còn điếu thuốc trong bóng đêm lập lòe sáng:
- Anh…. Anh đứng đây từ bao giờ ? – Tiên Dung run run hỏi, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn vào Nam Thành, trong bóng tối không thể nhìn rõ cảm xúc của anh. Nhưng cô biết được ,anh nhất định đang rất tức giận.
Nam Thành thở dài, dập tắt điếu thuốc trong tay, giọng anh đều đều không biểu cảm :
- Đủ để nghe thấy tất cả…
Anh đã nghe thấy tất cả sao ? Tiên Dung cụp mắt xuống, đột nhiên trong lòng cô xuất hiện một sự tức giận ồ ạt kéo tới xóa tan những sợ hãi, xóa tan những ngập ngừng. Bàn chân cô chậm rãi bước đến trước mặt Nam Thành cho đến khi cô hoàn toàn đối diện với anh. Trong đôi mắt sâu thẳm đó của anh, cô không đọc được điều gì… Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh của một người, Minh Tùng.
- Vậy anh sẽ giúp em chứ ?
Nam Thành nhìn Tiên Dung, dường như chưa kịp hiểu những gì cô đang nói, anh không trả lời.
Tiên Dung mỉm cười, bàn tay cô buông lỏng để tuột khăn tắm trên người để lộ ra những đường cong hoàn mỹ, trong bóng tối, làn da trắng bóc càng thêm mềm mượt trơn bóng đầy hấp dẫn. Gương mặt nhỏ bé đưa lên gần sát với gương mặt Nam Thành, khóe môi chậm rãi mỉm cười, từng hơi thở ấm nóng kích thích người đối diện và cô biết điều đó, cô biết Nam Thành đang bị cô hấp dẫn… Hơi thở của anh trở nên dồn dập, nóng hầm
hập, toàn thân chỉ biết cứng đờ để cô hấp dẫn…
- Hãy giúp em…loại bỏ Ngọc Hân! Em sẽ luôn là của anh… Em là của anh mãi mãi, Nam Thành… giúp em!
Đôi môi cô đưa đến nhưng không chạm vào môi anh, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn trên từng điểm mẫn cảm, đườn cong không xương dán trên người anh càng tăng thêm sức cuốn hút… Và đúng như cô mong muốn, Nam Thành giống như phát cuồng vồ lấy người cô, hôn mút ngấu nghiến như một con thú bị bỏ đói chợt nhìn thấy con mồi. Anh trực tiếp vác cô lên, đưa vào phòng và ném lên giường. Sức nặng của anh đè xuống làm cô phải kêu lên. Nam Thành cười lạnh, trong bóng tối không thể nhìn rõ những chua xót đang dâng đầy lên trong ánh mắt của anh.
- Được! Anh sẽ giúp em! Cũng hãy nhớ lấy điều em đã nói…. Em, Là, Của, Anh! Kể cả khi em có được Minh Tùng… Em cũng là của anh! Hãy nhớ điều đó!
Sự tức giận dâng lên trong lòng anh cuồn cuộn, Nam Thành cũng không hề dịu dàng muốn cô và giống như một sự trừng phạt, đem tất cả những tức giận trong mình để giải tỏa. Lúc này sự sợ hãi mới quay trở lại với Tiên Dung, cô chợt nhận ra mình không hề hiểu rõ Nam Thành, con người thực sự của anh không phải là vẻ ngoài thư sinh vô hại… Nhưng vì Minh Tùng, vì hạnh phúc của chính mình, cô cần đến anh. Cố xua đi cảm giác sợ hãi trong lòng, Tiên Dung ôm lấy cổ anh, tìm cách hấp dẫn anh đến với chính mình:
- Em biết! Em luôn là của anh…
Ngay lúc này, cô biết rằng cô đã chính thức kí tên vào bản hợp đồng bán linh hồn mình cho quỷ dữ… Một giọt nước mắt rơi xuống rồi tan đi, thân thể cô lại bắt đầu đau nhức…mặc kệ người đàn ông đang ở trên người cô đòi hỏi… Tâm hồn cô đang ở một nơi rất xa….rất xa....
…………………………………………………….
………………………………………………….
- Cô ấy tắt máy rồi sao ? – Ngọc Hân nhìn Minh Tùng hỏi, anh đã nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại chắc phải một phút rồi.
- Ừm – Tùng trả lời – Hình như đã có chuyện gì đó… Nhưng cô ấy lại không nói!
Ngọc Hân cụp mi mắt, cô cũng cảm thấy Tiên Dung rất lạ… Lúc đầu còn có vẻ hoảng loạn, sau đó lại có thể bình thường nhanh đến vậy. Chắc chắn đã xảy ra chuyện nhưng cô ấy lại muốn giấu, không muốn Minh Tùng biết. Điều cô chắc chắn chỉ có thể là… Tiên Dung đang nghĩ đến anh và muốn anh có thể ở bên mình! Tình yêu của cô ấy dành cho Minh Tùng thực sự là…rất lớn!
- Hân!
Tiếng Tùng gọi làm cô giật mình ngước lên, anh đang nhìn cô chăm chú :
- Em không sao chứ ?
Ngọc Hân lắc đầu:
- Em thì có thể làm sao ?
Tùng mỉm cười, anh kéo cô nằm gọn trong tay mình, vuốt nhẹ từng sợi tóc tơ mỏng manh….
- Hân… anh… nếu như….anh giúp đỡ Tiên Dung… em sẽ không buồn chứ ?
Một tia u ám xẹt nhanh qua mắt Ngọc Hân. Thực sự cảm giác của cô về Tiên Dung không tốt lắm… Cô thậm chí còn luôn bị ám ảnh bởi những lời nói giống như nguyền rủa cô ta dành cho mình! Tình yêu đối với Minh Tùng của Tiên Dung là một điều cô luôn ngưỡng mộ, nhưng sự tiêu cực trong đó làm cô không thể không lo lắng… Nếu sự việc lần này không nghiêm trọng như thế, cô thực sự mong Minh Tùng có thể tuyệt giao với cô ta thì càng tốt… Nhưng cô biết rằng Minh Tùng sẽ không im lặng như vậy mà lương tâm của cô cũng không nhỏ mọn như vậy. Cô biết anh đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi… Anh không có lí do gì để ghét Tiên Dung, thậm chí trong lòng anh…cô gái đó cũng rất quan trọng…
- Còn phải tùy xem anh sẽ giúp cô ấy thế nào ?- Ngọc Hân mỉm cười – Chỉ cần anh không đưa cô ấy về nhà và ngày ngày đi lại trước mắt em…
- Em đang nói gì vậy ? – Minh Tùng ngắt lời, anh dĩ nhiên hiểu được điều cô lo lắng không phải là anh giúp Tiên Dung mà nguyên nhân thực sự là vì cô lo sợ anh thực sự có tình cảm với cô ấy. Điều này…thật oan uổng! – Điều đó thật điên rồ! Anh không bao giờ làm như vậy! Ý anh là anh chỉ muốn giúp gia đình cô ấy vượt qua giai đoạn khó khăn bây giờ.
Ngọc Hân ngước lên nhìn anh :
- Được… chỉ cần anh không suốt ngày lượn lờ xung quanh cô ấy!
Minh Tùng định nói lại thôi, anh híp mắt lại nhìn Ngọc Hân, cô nàng này, thực sự nghĩ anh là người như thế nào chứ? Thật oan uổng và không công bằng chút nào.
- Ngọc Hân, có phải dạo này anh để em nghỉ ngơi nhiều quá nên tinh thần rất thoải mái nghĩ lung tung phải không ?
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Ngọc Hân lùi ngay người lại nhưng không được, cô đã bị anh ôm chặt cứng. Cô vội nói, trong lòng ngay lập tức khẩn trương :
- Không! Không phải như vậy!
- Còn nói không phải! – Minh Tùng càng kéo cô áp sát vào người anh – Cả ngày mai em đừng hòng xuống được khỏi giường! Để xem em còn nghĩ lung tung nữa không?
- Em không nghĩ lung tung! – Ngọc Hân lên tiếng phản đối – Em…. – Nhưng tiếng nói của cô nhanh chóng bị áp đảo bởi một nụ hôn cuồng nhiệt…
........................................................................
- Minh Tùng! Anh thật đáng ghét!
Thỉnh thoảng trong đêm tối lại vang lên tiếng Ngọc Hân đầy tức giận, nhưng đáp lại sự tức giận của cô chỉ có tiếng anh cười khúc khích… Những tiếng thở dốc nặng nề kéo đêm dài chậm rãi qua đi…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.