Chương 32: An Lạc Lộ !
Long Chấn
09/01/2014
Long đã bước
theo sau Phú khoảng 5ph . Phía trước không thấy lối ra . Động rất lớn , càng bước
vào thì thấy xung quanh càng lớn hơn mà lạ là tuy trong động không có ánh đèn lại
rất tối nhưng mọi thứ xung quanh Long lại có thể nhìn rất rõ ràng .
Hắn ngóng qua ngóng lại xung quanh , ngước lên trần động rồi bên trái bên phái .
- Nè !
Hở ? Long quay sang nhìn Phú . Phú nhìn Long cười cười nói :
- Phía trước sắp đi đến An Lạc lộ . Ở đó có thứ hay nhưng mà tao có một yêu cầu .
Long nhìn Phú , tên này lại sắp làm gì đây ? Long nhìn nhìn Phú rồi nói :
- Mày tính làm gì hả ?
Phú nhìn Long , nghiêm túc nói :
- Tao muốn mày nhắm mắt lại để tao dẫn đi . Đến khi nào tao cho phép mày mới được mở mắt ra .
Long im lặng nhìn Phú . Có chuyện gì ?...
Trần đang đi ở phía trước thấy hai người dừng lại nói chuyện nên đến gần . Nghe xong lời Phú nói Trần mở miệng cười cười nói :
- Sao lại nhắm mắt ? Phía trước là một nơi rất....
Trần cứng họng lại , nuốt lời vào trở lại , lời nói của vị bác này vừa ra đến miệng thì bên kia tên Phú quay lại . Mấp máy môi không để thốt ra tiếng , nhưng nhìn khẩu âm thì Phú vừa nói một chữ...
” Câm ! “
Không phải Trần e dè Phú mà là gương mặt và ánh mắt của Phú , cứ như rằng chỉ cần Trần còn nói tiếp thì Phú sẽ lập tức lấy mạng Trần bằng mọi cách ngay .
Ánh mắt khép hờ , cả người bất động , một cảm giác lạnh xương sống lúc có lúc không khi Trần nhìn đến đôi mắt của Phú . Trần im lặng , thật sự vị bác này đang sợ............đây , đây có phải là một vị đạo sĩ hay không...........
Long nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Trần và cái cách Phú xoay lại nhìn thì im lặng không nói gì . Phú lại xoay lại , vẫn gương mặt nghiêm túc nhìn Long .
Phú lại nói :
- Tao có thể đảm bảo rằng......
- Tao tin mày !
Chưa đợi Phú nói xong thì Long đã cắt ngang , nhắm mắt lại rồi giơ tay phải ra cho Phú . Phú gương mặt trầm tư , không lưỡng lự nắm lấy tay Long kéo đi .
Trần xoay người lại , tiếp tục đi phía trước . Sau 5ph nữa , xung quanh đã trở nên rất rộng . Họ bây giờ giống như đang đi trên một con lộ lớn có mái vòm ở trên . Lúc này , xung quanh vách động ánh lên những tia sáng màu vàng yếu ớt nhưng lại làm cho hình ảnh trong động rất rõ ràng .
Phía trước họ là một con đường cứ dài thẳng tắp như vậy . Nhưng khác biệt là ở trên vách động có hàng trăm lổ nhỏ khoét vào bên trong , trong mỗi cái lỗ nhỏ lại có một bức tượng tiên nữ tí hon bằng đất .
“ La la la la , chúc người nhiều ấm no hạnh phúc , la la la la , chúc đời nhiều vui tươi tốt đẹp , la la la , chúc cho ngàn điều may mắn , la la la ...... “
Tiếng nhạc trong động đang phát ra , những bức tượng lại không bất động mà đang nhảy múa theo điệu nhạc . Phải ! Đang múa theo điệu nhạc . Dáng tượng không có nét cứng cáp hay góc cạnh mà như là một nàng tiên thu nhỏ đang múa . Bóng của các nàng tiên hằng lên trên đất , trên tường , trong hốc làm cho cả đường đi đan xen giữa những hình ảnh chập chờn rất chấn động mắt nhìn .
Lời nhạc vui vẻ , vang lên như là lời chúc rộn ràng . Các nàng tiên nữ nhảy múa cùng điệu nhạc , đôi lúc ngân theo vài tiếng phụ họa ; như là ban lời chúc phúc cho người trần lạc bước vào nơi đây .
Trần đi trước , Phú dắt Long đi phía sau .
Long cũng nghe thấy tiếng nhạc và hình như có nhiều người con gái nào đó đang múa hát nhưng Long vẫn im lặng bước theo Phú .
“ Huhuhu.....huhu....hic hu hic “
“ Á aa....huhu ....híc hu híc ...huhu , đau lòng quá.....huhu , đau lòng quá đi “
“ Híc hu híc....huhu “
Long nghe những tiếng khóc , còn tiếng nhạc thì hình như có phần nhỏ đi . Hắn vẫn nhắm mắt bước theo .
Trần vẫn đang bước về phía trước , nghe thấy tiếng khóc phía sau . Trần giật mình quay trở lại nhìn .
Trời đất ! Cái gì.....cái gì thế này ?
Trần không tin vào mắt mình nữa , những nàng tiên ! Những nàng tiên bằng tượng đang khóc . Không ! Nói đúng hơn là những nàng tiên bằng tượng ở phía sau Long đang khóc .
Khóc một cách thảm thiết ! Cái gì thế này ? Đây là An Lạc Lộ mà ! Đây....đây là lần đầu tiên có việc này xảy ra .
- Đây là.......đây..........
Trần định mở miệng nói gì đó nhưng vị bác này lại nuốt lời nói vào miệng một lần nữa .
“ Câm ! “
Lại là chữ khẩu âm của Phú ! Ánh mắt Phú nhìn Trần chằm chằm , ánh mắt như muốn ăn tương nuốt sống . Như có thù hận triền miên làm cho Trần có cảm giác lành lạnh . Tại sao tên này đã hai lần cấm mình mở miệng ? Còn ra vẻ nghiêm trọng như vậy .
Trước ánh mắt nghi hoặc của Trần , Phú xoay nhẹ người lại nhìn người anh em phía sau của mình . Phú nắm chặt tay Long hơn , bóp mạnh vào . Phú nhìn đôi mắt nhắm nghiền không biểu cảm của Long , lại nhìn sang những bức tượng tiên nữ đang khóc ở phía sau . Phú im lặng , gương mặt hắn có nét buồn sâu thẳm ! Lại quay về phía trước tiếp tục đi .
Những bức tượng phía trước Long và Phú vẫn đang ca múa theo điệu nhạc rất vui vẻ . Những bức tượng Long đi qua lại khóc lên một cách đau đớn , có những bức tượng lấy tay che môi lại cố kiềm không để phát ra tiếng động , có vài bức tượng chịu không nổi lại kêu gào lên phía sau .
“ Á , Á aaa , sau lại đau lòng như vậy ? Huhu.....huhuhu , đau lòng quá ......huhu .....“
“ Huhuhu........huhu ........ấc.....huhu........huhuhu.......ấc.... ........”
“ Buồn quá...........huhu.........huhuhu................ buồn quá..........huhu...........”
“ ....... “
Trần vẫn đang đi phía trước , khoảng cách giữa Trần và Long đã xa hơn nhiều so với lúc ban đầu . Có lẽ là Trần không muốn đi gần Long . Phú vẫn nắm tay Long dẫn theo phía sau . Phú chỉ có đi gần Long hơn chứ không xa hơn , ánh mắt Phú đượm buồn .
Cứ như thế , một trước , hai sau .
Hơn 20ph sau . Phú dừng lại , Long cũng dừng lại . 5ph trước Long đã không còn nghe tiếng nhạc nữa rồi nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng khóc văng vẳng phía sau . Hình như là lúc đầu có nghe tiếng nhạc và tiếng hát nhưng sau đó thì chỉ nghe thấy tiếng khóc mà thôi . Là việc gì nhỉ ?
“ Ào ào..., phì phì....., Chít chít chít , gâu gâu...... “
Hở ? Có tiếng nước chảy rất mạnh , hình như đổ từ trên cao xuống . Có cả tiếng của gà con , chó , tiếng gió lướt qua cỏ...............ơ , đã tới “ cốc “ rồi sao ?
- Mày có thể mở mắt ra rồi .
Giọng của Phú đưa vào tai Long , Long từ từ mở mắt ra .
A , sáng quá.......Long nheo mắt lại lần nữa rồi chớp chớp mắt vài lần . Từ từ nhìn thành hình rồi , Long liếc mắt xung quanh .
“ Wao ! “
Long than nhẹ một tiếng , quá đẹp ! Đây là nơi nào ? Chưa từng thấy người ta nói Châu Đốc có một nơi thế này nha .
Trước mặt Long là một cái hồ xanh biết , nước trong vắt . Từ trên cao có một con thác nhỏ đang ào ào đổ nước xuống hồ , có thể nói là rất nhỏ , có vẻ giống như nhân tạo nhưng Long thấy rõ ràng là do thiên nhiên . Quanh bờ hồ những con thú nhỏ đang chạy qua chạy lại , có cả thỏ , gà con , còn có cả vài con thú dễ thương mà Long không biết tên . Hình như có cả con nhím nữa .
Có những cây hoa , cây cỏ rất đẹp mọc khắp nơi , cả nơi này đều được phủ một màu xanh với màu của hoa , đủ vàng , hồng , xanh , tím v.v... . Phía trước có vài căn nhà tre , lợp lá vàng rất đẹp . Khác rất xa với “ nhà lá “ mà Long biết , cứ như là tại chủ nhân ở nơi này thích phong cách như vậy mà thôi .
Hắn còn thấy bên cạnh lối ra , có một cục đá rất bự bị đục vào ba chữ lớn : “An Lạc Cốc “
Ở phía trên “ cốc “ thì lại có sương mù trắng lơ lững trên đấy . Ánh sáng lại chiếu xuyên qua những cụm mây đó tạo nên những màu sắc đan sen trong mây rất đẹp . Nơi này đầy đủ cả ánh sáng , hoa cỏ , muôn thú , thật là làm người ta có chút cảm giác lạc vào thế giới lạ lẫm nào đó . Đầu con đường lúc nãy còn là thành phố hiện đại mà...
- Mày nhìn đủ chưa ?
Giọng nói của thằng tiểu công công thần tiên lại vang lên , cắt ngang tâm trạng thưởng cảnh của Long . Hắn lơ đãng xoay sang nhìn Phú hỏi :
- Mày lại còn chuyện gì nữa hả ? Giờ có đi gặp An Lạc đạo sĩ hay chưa hả ?
Phú nhìn Long , hắn nhìn tên bạn chí cốt đang lộ ra phần “ lưu manh “ thì cười cười im lặng . Hắn xoay sang cứ ngắm cảnh , chả nói gì .
Long giựt giựt môi , quả nhiên là “ bụng đói thì đầu gối phải quỳ “ mà . Long xoay qua , xoay lại . Trần đã mất tích mất rồi còn đâu . Hắn đến đây cũng nhờ tên khốn nạn này dẫn đường mà , giờ thì phải cam chịu thôi . Chờ về tới Cần Thơ đi rồi mày biết..........Long thở dài , tỏ vẻ hối lỗi nói :
- Rồi rồi , tao sai được chưa ? Giờ làm gì đây hả ? Không phải là đi gặp An Lạc đạo sĩ gì đó sao ? Mày dẫn tao đi được không hả ?
Phú thôi ngắm cảnh , xoay sang nhìn đắm đuối Long từ trên xuống dưới . Cứ như đang đánh giá “ tạm được thôi bé ạ “ . Rồi hắn cười nhếch rất đê tiện trả lời :
- Nếu tao nói không biết thì sao ? Tao quên mất làm gì rồi tính sao đây ?
Môi Long giựt giựt , quả nhiên là thằng khốn nạn bạn mình mà . Trên đời hiếm có thằng thứ hai ......
- ĐỠ ĐẤM !
HẢ ? Long giật mình xoay sang , một cái gì bóng lao vút đến . Tốc độ nhanh đến mức Long không bắt kịp được . Hắn theo phản ứng khởi động con mắt bên tay trái .
Roẹt !
Hả ? Một nắm đấm đang rất chuẩn xác đánh vào mặt hắn .
Vúttttttt
Nắm đấm của hắn xé gió đỡ ngay .
BẬP ! RẮC !
Tiếng da thịt chạm vào phát ra một tiếng động lớn .
“ Á aaaa “
Tiếng thét của Long vang vọng ra . Tay trái của hắn đau đớn dữ dội , chấn động mạnh quá , cả xương bả vai cũng có cảm giác đã trật ra ngoài .
Đau quá ! Đau ! Đau quá đi !
- Quá yếu , cả 3/10 sức lực của ta mà cũng không đón được .
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến tai Long . Hắn cố nén đau , những giọt mồ hôi tuôn ra từ trán . Hắn cắn răng ngước lên nhìn người vừa nói .
Là tên nào khốn nạn nào đánh người bậy bạ đây hả ?
Hắn ngóng qua ngóng lại xung quanh , ngước lên trần động rồi bên trái bên phái .
- Nè !
Hở ? Long quay sang nhìn Phú . Phú nhìn Long cười cười nói :
- Phía trước sắp đi đến An Lạc lộ . Ở đó có thứ hay nhưng mà tao có một yêu cầu .
Long nhìn Phú , tên này lại sắp làm gì đây ? Long nhìn nhìn Phú rồi nói :
- Mày tính làm gì hả ?
Phú nhìn Long , nghiêm túc nói :
- Tao muốn mày nhắm mắt lại để tao dẫn đi . Đến khi nào tao cho phép mày mới được mở mắt ra .
Long im lặng nhìn Phú . Có chuyện gì ?...
Trần đang đi ở phía trước thấy hai người dừng lại nói chuyện nên đến gần . Nghe xong lời Phú nói Trần mở miệng cười cười nói :
- Sao lại nhắm mắt ? Phía trước là một nơi rất....
Trần cứng họng lại , nuốt lời vào trở lại , lời nói của vị bác này vừa ra đến miệng thì bên kia tên Phú quay lại . Mấp máy môi không để thốt ra tiếng , nhưng nhìn khẩu âm thì Phú vừa nói một chữ...
” Câm ! “
Không phải Trần e dè Phú mà là gương mặt và ánh mắt của Phú , cứ như rằng chỉ cần Trần còn nói tiếp thì Phú sẽ lập tức lấy mạng Trần bằng mọi cách ngay .
Ánh mắt khép hờ , cả người bất động , một cảm giác lạnh xương sống lúc có lúc không khi Trần nhìn đến đôi mắt của Phú . Trần im lặng , thật sự vị bác này đang sợ............đây , đây có phải là một vị đạo sĩ hay không...........
Long nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Trần và cái cách Phú xoay lại nhìn thì im lặng không nói gì . Phú lại xoay lại , vẫn gương mặt nghiêm túc nhìn Long .
Phú lại nói :
- Tao có thể đảm bảo rằng......
- Tao tin mày !
Chưa đợi Phú nói xong thì Long đã cắt ngang , nhắm mắt lại rồi giơ tay phải ra cho Phú . Phú gương mặt trầm tư , không lưỡng lự nắm lấy tay Long kéo đi .
Trần xoay người lại , tiếp tục đi phía trước . Sau 5ph nữa , xung quanh đã trở nên rất rộng . Họ bây giờ giống như đang đi trên một con lộ lớn có mái vòm ở trên . Lúc này , xung quanh vách động ánh lên những tia sáng màu vàng yếu ớt nhưng lại làm cho hình ảnh trong động rất rõ ràng .
Phía trước họ là một con đường cứ dài thẳng tắp như vậy . Nhưng khác biệt là ở trên vách động có hàng trăm lổ nhỏ khoét vào bên trong , trong mỗi cái lỗ nhỏ lại có một bức tượng tiên nữ tí hon bằng đất .
“ La la la la , chúc người nhiều ấm no hạnh phúc , la la la la , chúc đời nhiều vui tươi tốt đẹp , la la la , chúc cho ngàn điều may mắn , la la la ...... “
Tiếng nhạc trong động đang phát ra , những bức tượng lại không bất động mà đang nhảy múa theo điệu nhạc . Phải ! Đang múa theo điệu nhạc . Dáng tượng không có nét cứng cáp hay góc cạnh mà như là một nàng tiên thu nhỏ đang múa . Bóng của các nàng tiên hằng lên trên đất , trên tường , trong hốc làm cho cả đường đi đan xen giữa những hình ảnh chập chờn rất chấn động mắt nhìn .
Lời nhạc vui vẻ , vang lên như là lời chúc rộn ràng . Các nàng tiên nữ nhảy múa cùng điệu nhạc , đôi lúc ngân theo vài tiếng phụ họa ; như là ban lời chúc phúc cho người trần lạc bước vào nơi đây .
Trần đi trước , Phú dắt Long đi phía sau .
Long cũng nghe thấy tiếng nhạc và hình như có nhiều người con gái nào đó đang múa hát nhưng Long vẫn im lặng bước theo Phú .
“ Huhuhu.....huhu....hic hu hic “
“ Á aa....huhu ....híc hu híc ...huhu , đau lòng quá.....huhu , đau lòng quá đi “
“ Híc hu híc....huhu “
Long nghe những tiếng khóc , còn tiếng nhạc thì hình như có phần nhỏ đi . Hắn vẫn nhắm mắt bước theo .
Trần vẫn đang bước về phía trước , nghe thấy tiếng khóc phía sau . Trần giật mình quay trở lại nhìn .
Trời đất ! Cái gì.....cái gì thế này ?
Trần không tin vào mắt mình nữa , những nàng tiên ! Những nàng tiên bằng tượng đang khóc . Không ! Nói đúng hơn là những nàng tiên bằng tượng ở phía sau Long đang khóc .
Khóc một cách thảm thiết ! Cái gì thế này ? Đây là An Lạc Lộ mà ! Đây....đây là lần đầu tiên có việc này xảy ra .
- Đây là.......đây..........
Trần định mở miệng nói gì đó nhưng vị bác này lại nuốt lời nói vào miệng một lần nữa .
“ Câm ! “
Lại là chữ khẩu âm của Phú ! Ánh mắt Phú nhìn Trần chằm chằm , ánh mắt như muốn ăn tương nuốt sống . Như có thù hận triền miên làm cho Trần có cảm giác lành lạnh . Tại sao tên này đã hai lần cấm mình mở miệng ? Còn ra vẻ nghiêm trọng như vậy .
Trước ánh mắt nghi hoặc của Trần , Phú xoay nhẹ người lại nhìn người anh em phía sau của mình . Phú nắm chặt tay Long hơn , bóp mạnh vào . Phú nhìn đôi mắt nhắm nghiền không biểu cảm của Long , lại nhìn sang những bức tượng tiên nữ đang khóc ở phía sau . Phú im lặng , gương mặt hắn có nét buồn sâu thẳm ! Lại quay về phía trước tiếp tục đi .
Những bức tượng phía trước Long và Phú vẫn đang ca múa theo điệu nhạc rất vui vẻ . Những bức tượng Long đi qua lại khóc lên một cách đau đớn , có những bức tượng lấy tay che môi lại cố kiềm không để phát ra tiếng động , có vài bức tượng chịu không nổi lại kêu gào lên phía sau .
“ Á , Á aaa , sau lại đau lòng như vậy ? Huhu.....huhuhu , đau lòng quá ......huhu .....“
“ Huhuhu........huhu ........ấc.....huhu........huhuhu.......ấc.... ........”
“ Buồn quá...........huhu.........huhuhu................ buồn quá..........huhu...........”
“ ....... “
Trần vẫn đang đi phía trước , khoảng cách giữa Trần và Long đã xa hơn nhiều so với lúc ban đầu . Có lẽ là Trần không muốn đi gần Long . Phú vẫn nắm tay Long dẫn theo phía sau . Phú chỉ có đi gần Long hơn chứ không xa hơn , ánh mắt Phú đượm buồn .
Cứ như thế , một trước , hai sau .
Hơn 20ph sau . Phú dừng lại , Long cũng dừng lại . 5ph trước Long đã không còn nghe tiếng nhạc nữa rồi nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng khóc văng vẳng phía sau . Hình như là lúc đầu có nghe tiếng nhạc và tiếng hát nhưng sau đó thì chỉ nghe thấy tiếng khóc mà thôi . Là việc gì nhỉ ?
“ Ào ào..., phì phì....., Chít chít chít , gâu gâu...... “
Hở ? Có tiếng nước chảy rất mạnh , hình như đổ từ trên cao xuống . Có cả tiếng của gà con , chó , tiếng gió lướt qua cỏ...............ơ , đã tới “ cốc “ rồi sao ?
- Mày có thể mở mắt ra rồi .
Giọng của Phú đưa vào tai Long , Long từ từ mở mắt ra .
A , sáng quá.......Long nheo mắt lại lần nữa rồi chớp chớp mắt vài lần . Từ từ nhìn thành hình rồi , Long liếc mắt xung quanh .
“ Wao ! “
Long than nhẹ một tiếng , quá đẹp ! Đây là nơi nào ? Chưa từng thấy người ta nói Châu Đốc có một nơi thế này nha .
Trước mặt Long là một cái hồ xanh biết , nước trong vắt . Từ trên cao có một con thác nhỏ đang ào ào đổ nước xuống hồ , có thể nói là rất nhỏ , có vẻ giống như nhân tạo nhưng Long thấy rõ ràng là do thiên nhiên . Quanh bờ hồ những con thú nhỏ đang chạy qua chạy lại , có cả thỏ , gà con , còn có cả vài con thú dễ thương mà Long không biết tên . Hình như có cả con nhím nữa .
Có những cây hoa , cây cỏ rất đẹp mọc khắp nơi , cả nơi này đều được phủ một màu xanh với màu của hoa , đủ vàng , hồng , xanh , tím v.v... . Phía trước có vài căn nhà tre , lợp lá vàng rất đẹp . Khác rất xa với “ nhà lá “ mà Long biết , cứ như là tại chủ nhân ở nơi này thích phong cách như vậy mà thôi .
Hắn còn thấy bên cạnh lối ra , có một cục đá rất bự bị đục vào ba chữ lớn : “An Lạc Cốc “
Ở phía trên “ cốc “ thì lại có sương mù trắng lơ lững trên đấy . Ánh sáng lại chiếu xuyên qua những cụm mây đó tạo nên những màu sắc đan sen trong mây rất đẹp . Nơi này đầy đủ cả ánh sáng , hoa cỏ , muôn thú , thật là làm người ta có chút cảm giác lạc vào thế giới lạ lẫm nào đó . Đầu con đường lúc nãy còn là thành phố hiện đại mà...
- Mày nhìn đủ chưa ?
Giọng nói của thằng tiểu công công thần tiên lại vang lên , cắt ngang tâm trạng thưởng cảnh của Long . Hắn lơ đãng xoay sang nhìn Phú hỏi :
- Mày lại còn chuyện gì nữa hả ? Giờ có đi gặp An Lạc đạo sĩ hay chưa hả ?
Phú nhìn Long , hắn nhìn tên bạn chí cốt đang lộ ra phần “ lưu manh “ thì cười cười im lặng . Hắn xoay sang cứ ngắm cảnh , chả nói gì .
Long giựt giựt môi , quả nhiên là “ bụng đói thì đầu gối phải quỳ “ mà . Long xoay qua , xoay lại . Trần đã mất tích mất rồi còn đâu . Hắn đến đây cũng nhờ tên khốn nạn này dẫn đường mà , giờ thì phải cam chịu thôi . Chờ về tới Cần Thơ đi rồi mày biết..........Long thở dài , tỏ vẻ hối lỗi nói :
- Rồi rồi , tao sai được chưa ? Giờ làm gì đây hả ? Không phải là đi gặp An Lạc đạo sĩ gì đó sao ? Mày dẫn tao đi được không hả ?
Phú thôi ngắm cảnh , xoay sang nhìn đắm đuối Long từ trên xuống dưới . Cứ như đang đánh giá “ tạm được thôi bé ạ “ . Rồi hắn cười nhếch rất đê tiện trả lời :
- Nếu tao nói không biết thì sao ? Tao quên mất làm gì rồi tính sao đây ?
Môi Long giựt giựt , quả nhiên là thằng khốn nạn bạn mình mà . Trên đời hiếm có thằng thứ hai ......
- ĐỠ ĐẤM !
HẢ ? Long giật mình xoay sang , một cái gì bóng lao vút đến . Tốc độ nhanh đến mức Long không bắt kịp được . Hắn theo phản ứng khởi động con mắt bên tay trái .
Roẹt !
Hả ? Một nắm đấm đang rất chuẩn xác đánh vào mặt hắn .
Vúttttttt
Nắm đấm của hắn xé gió đỡ ngay .
BẬP ! RẮC !
Tiếng da thịt chạm vào phát ra một tiếng động lớn .
“ Á aaaa “
Tiếng thét của Long vang vọng ra . Tay trái của hắn đau đớn dữ dội , chấn động mạnh quá , cả xương bả vai cũng có cảm giác đã trật ra ngoài .
Đau quá ! Đau ! Đau quá đi !
- Quá yếu , cả 3/10 sức lực của ta mà cũng không đón được .
Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến tai Long . Hắn cố nén đau , những giọt mồ hôi tuôn ra từ trán . Hắn cắn răng ngước lên nhìn người vừa nói .
Là tên nào khốn nạn nào đánh người bậy bạ đây hả ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.