Chương 7: Đèn chim tước (4)
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
22/03/2023
Giữa trưa Tô Dục không về nhà, chỉ có hai người Tô Khuynh và mẹ nuôi
cùng ăn cơm, Tô phu nhân nấu cơm mà không có một chút vui vẻ nào.
Ăn chén cháo trắng nấu với rau dại, Tô phu nhân oán giận: "Tiền thu từ tiệm trà không bằng năm rồi, năm nay thu được chả có bao nhiêu..."
Bỗng nhiên bà thần bí hề hề ngẩng đầu, "Ngươi nói xem, có phải là do cái người khách kia hay không..." Bà làm động tác chà xát ngón tay cái.
Tô Khuynh nghe xong, buông chén nhỏ đang cầm xuống: "Chắc là không liên quan đâu."
Tô phu nhân không vừa ý nên không tiếp lời, than thở: "Đần độn, có nói ngươi cũng không hiểu."
Tô Khuynh cười một cái, đi đến trong viện đùa với chó vàng, nó thấy nàng tới liền chạy theo bước chân của nàng.
Đột nhiên nàng thấy trong cái lu lộ ra một con cá trích, cái đuôi màu đen đang bơi qua bơi lại.
Tô phu nhân vừa đúng lúc đi ra: "Khuynh nhi, làm con cá đó đi, để buổi tối hầm canh cá cho A Dục ăn."
Da đầu Tô Khuynh tức khắc căng ra. Nàng khá sợ cá sống, vừa xắn tay áo lên thử vớt cá, cá trích nhỏ trơn trượt từ trong tay nàng chui ra, làm nàng run rẩy một trận.
Con cá quẫy đuôi rất mạnh, nước bắn tung tóe lên mặt nàng.
Tô Khuynh chống khuỷu tay lên, ánh mắt có phần bất lực, thanh âm run run: "Mẹ..."
"Ngươi tập luyện đi chứ, làm cái gì cũng được mà tại sao lại sợ giết cá." Tô phu nhân đứng ở một bên nhíu mày, "Việc nhỏ thế này mà làm cũng không tốt, nếu mẹ chết thì ngươi làm thế nào đây? A Dục thích ăn cá nhất, về sau ngươi ở cùng A Dục..."
Đôi mắt Tô Khuynh nhìn chằm chằm bà.
Tô phu nhân im miệng, sắc mặt rất kỳ quái, tựa hồ như đang xấu hổ, bà quay đầu lại rồi nói: "Ta mặc kệ ngươi, tự người xem làm sao thì làm."
Tô Khuynh lăn lộn cả buổi trưa để xử lý con cá.
Trong lu con cá giằng co không ngừng, nước bùn bắn tung tóe đầy người nàng. Chó vàng nhổm một chân lên, giống như con người bị giật mình. Tô Khuynh trấn an, nhấp môi một cái: "Đừng sợ."
Chó vàng rên ư ửm một tiếng rồi nằm xuống, tựa đầu trước mũi chân nàng.
Cuối cùng, cá trích nhỏ không quẫy đuôi nổi nữa, hai vây quạt qua quạt lại, thở dốc không ngừng.
Tô Khuynh lấy dao ra mài cho bén, sau đó bùm bùm đánh vẩy cá lên vách đá. Mùi máu và mùi tanh đặc trưng của cá bay ra nồng nặc, sắc mặt nàng từ từ trở nên trắng bệch.
Trong nháy mắt lấy ra bong bóng cá cùng nội tạng, từng khối máu trào ra. "Đùng" một cái, cá được làm sạch bị nàng quẳng vào cái chậu. Nàng hoa mắt ngồi xổm xuống, nôn khan vài cái, sau đó ho khan kịch liệt. Vừa đứng lên, mồ hôi rơi xuống mặt đất, lan tràn như một đóa hoa.
Buổi tối ăn cá, Tô Khuynh không ăn một ngụm nào. Tô phu nhân trìu mến gắp thức ăn cho Tô Dục, lại khen nàng xử lý cá sạch sẽ, không khí hài hòa đến bất ngờ.
"Tỷ." Ăn cơm chiều xong, Tô Dục chủ động gọi nàng.
Tô Khuynh hỏi: "Cá ăn ngon không?"
Tô Dục lộ ra một nụ cười tươi: "Ăn ngon lắm."
Tô Khuynh cũng vậy mà cười rộ lên.
Hắn dừng một chút, kéo tay áo nàng đến thư phòng: "Tỷ, văn thơ lần trước ngươi làm rất tốt."
Tô Khuynh vội hỏi: "Có người nhìn ra sao?"
"Không có!" Tô Dục có vẻ hưng phấn, "Tam tiểu thư còn khen ta viết có khí khái."
Tô Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Yên lặng một lát, Tô Dục mở miệng, ánh mắt dao động: "Đúng rồi, vòng tay của mẹ còn thiếu bao nhiêu tiền?"
Tô Khuynh đứng cạnh bàn, dừng một chút, hàm hồ nói: "Còn thiếu không ít."
Tô Dục gật gật đầu, ở trong túi moi ra thứ gì đó, "Loảng xoảng" lên trên bàn hai xâu tiền.
"Cái kia, tỷ, ta đã đồng ý giúp tam tiểu thư chép một phần."
Đêm dài yên tĩnh, trong nội thất truyền tiếng ngáy rất nhỏ của Tô phu nhân.
Trong đêm khuya, một lần nữa Tô Khuynh thắp đèn ngồi suy nghĩ, một tia sáng nhỏ màu lam như ẩn như hiện lướt qua ngón tay, chiếu lên sợi tóc trên trán nàng.
Lần đó cứu Diệp Cầm, phần màu xanh da trời đã dâng lên, đến hôm nay lại từ từ lui nhỏ lại thành một điểm, biến trở về bộ dáng ban đầu.
Ta lại làm nghịch ý thần khí...
Ánh sáng xanh lạnh như băng, trong mớ suy nghĩ rối loạn của nàng chỉ còn lại xúc cảm trơn trượt của con cá trích, tay nàng vuốt ve miếng vảy cứng cỏi, sau đó mổ bụng nó ra... còn có tiếng Tô phu nhân nói: "Việc nhỏ như vậy mà làm cũng không tốt!"
Nàng thở dài.
Nhân sinh có rất nhiều lựa chọn, có lựa chọn rất thông minh, có cái lại làm người ta không thể tưởng tượng được. Nhưng thật ra lựa chọn nào cũng có nguyên do.
Có một đoạn trí nhớ của nguyên thân, vĩnh viễn chiếm cứ ở trong đầu nàng.
Đó là lần chạy xuôi Nam ra khỏi Bình Kinh rồi gặp nạn trên đường. Xe ngựa Tô Hồng và Tô phu nhân chạy trốn mưa bom bão đạn và thổ phỉ, khói lửa cùng tro bụi như mưa rơi xuống, pháo đốt lên như ánh lửa nổ ra liên tiếp, ngựa thì chạy như điên, bọn họ xóc nảy lên xuống, trục xe xoay không ngừng, xe ngựa giống như sắp bị phân ra thành nhiều mảnh.
Khi đó còn chưa có Tô Dục, Tô phu nhân ôm nàng vào trong ngực, lửa đạn xẹt ngang qua xe ngựa, Tô phu nhân cúi xuống gắt gao bảo vệ nàng.
Mà Tô Hồng thì ôm lấy Tô phu nhân, từng viên đạn vèo vèo bay qua sau lưng bọn họ, để lại chỗ họ vừa đi qua một hàng dấu đạn dày đặc.
Xe vẫn hướng về phía trước chạy như điên, Tô phu nhân thuận tay vén tóc của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào nhau lòng ngực ấm áp mềm mại của nữ nhân. Tô phu nhân tuy không sinh được đứa nào, nhưng trong lòng vẫn có tình mẹ.
Tô phu nhân nói: "Nếu chết, một nhà ba người chúng ta cũng coi như chết cùng một nơi."
Tô Hồng nói: "Nếu có người qua đường hảo tâm, người ta có thể chôn chúng ta ở cùng một chỗ thì tốt rồi, ta chỉ là luyến tiếc hai người."
Nước mắt Tô phu nhân nện từng hạt lên mặt nàng: "Đến lúc không cần chạy loạn nữa, mỗi ngày mẹ sẽ làm đồ ngon cho con ăn, chọn quần áo xinh đẹp cho con nữa."
Ngòi bút thấm đẫm mực múa trên giấy Tuyên Thành. Thư phòng thắp đèn đến đêm khuya.
Tô Khuynh nâng hầu bao đựng tiền đồng, vừa thầm đếm lại, đèn "Phốc" một tiếng rồi tắt, chỉ còn bóng dáng của nàng trong bóng đêm.
Có rất nhiều điều trân quý, nhưng cũng tựa như dầu thắp, lúc dùng thì vẫn còn thấy rất nhiều, nhưng thật ra đã cạn đến tận cùng.
Tô Khuynh gõ hai lần lên cửa sổ, tiếp nhận một chậu đầy quần áo từ tay của một nữ nhân. Đặt chậu lên mặt đất, nàng trả lại bao giấy đựng tiền đồng.
"Tống tỷ, lần này không lấy tiền, có thể cho ta một túi hương đoan ngọ còn thừa không?"
Nữ nhân có vẻ ngạc nhiên: "Túi hương kia là ta tự làm, giá trị cũng không được mấy đồng"
Tô Khuynh nói: "Là do ta muốn thôi."
Nữ nhân vội vàng tìm kiếm, cầm trên tay hai túi hương màu sắc rực rỡ: "Hai cái này đều tặng cho ngươi, cái màu hồng là bạch chỉ và đinh hương, màu vàng là thì là, nếu ngủ không được thì đem treo đầu giường."
Tô Khuynh cột túi hương lên eo, dùng quần áo che lại, hai người cảm ơn nhau.
Đăng duy nhất tại Wattpad _tichha_
Giả Tam đang đứng trên tảng đá kiễng chân dòm nhó, thấy nàng đến thì lo lắng trên mặt biến thành vui mừng, cười: "Tô tiểu thư tới rồi à?"
Không cần ai nhắc, hắn ta thuần thục tiếp nhận chậu của Tô Khuynh, nhìn thấy một núi nhỏ quần áo, bên trong còn nhặt ra cái áo của trẻ nhỏ mà giật mình: "... Đầy đủ một nhà già trẻ luôn."
Hắn ta nhảy xuống tảng đá, lo lắng mà hỏi: "Tại sao lúc nào ngươi cũng giặt nhiều quần áo như vậy, không lẽ ở nhà bị người ta ngược đãi hả?"
Ở chung đã lâu, Giả Tam không sợ nàng nữa, tư thế nói chuyện cũng coi như bằng hữu quen biết.
Ánh mắt Diệp Cầm cũng dừng trên mặt nàng, như một lực lượng nào đó đang ngủ đông nên yên tĩnh, không giống như ánh mắt của Giả Tam.
Tô Khuynh cẩn thận kéo ống quần ngồi bên cạnh hắn: "Ta là giúp việc thôi."
Diệp Cầm nhìn nàng, không thèm lên tiếng, hờ hững khoát tay nhường đường cho Giả Tam, người phía sau thông minh chạy thẳng tới đầu trên kia.
Lần này hắn cầm theo một quyển tân thư, trong sách còn để lại một cây bút máy xanh ngọc, nhìn qua giống như một món đồ chơi xa hoa nào đó.
Tô Khuynh dõi theo hắn thầm quan sát, không ngờ hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hai người bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi nhìn cái gì?" Ánh mắt hắn không tránh, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, mang theo hờ hững, tựa hồ cũng cứng rắn muốn lột sạch nàng.
Nhưng chỉ duy trì trong nháy mắt, trong mắt hắn lập tức hiện lên vài tia kinh ngạc.
Bởi vì mặt Tô Khuynh đỏ ửng lên, không phải loại vì xấu hổ ngại ngùng, mà nàng nàng vừa luống cuống lại trấn tĩnh, bắt buộc bản thân phải nhìn qua, đôi mắt kia ấm áp mê người đến mức chính nàng còn không biết.
Hắn có một cảm giác vô cùng hoang đường, là bởi vì hắn đang nhìn nàng nên mới vậy.
——
Không có khả năng.
Đồng tử của hắn rụt lại một chút.
Hắn là loại người như vậy, không có khả năng.
"Ta nhìn xem sắc mặt của ngươi có ổn hay không." Tô Khuynh nhu hòa trả lời, nàng đã quen với thái độ hỉ nộ vô thường của hắn.
Diệp Cầm đột nhiên hơi chán ghét thái độ bình tĩnh của nàng.
"Còn muốn ta đọc sách giúp ngươi sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi.
"... Ừm." Diệp Cầm cầm bút máy lên, mắt lạnh nhìn nàng cầm sách lên.
Lúc này không phải là tập tranh vẽ, mà là văn tập của giáo sư đại học, giảng giải dễ hiểu giới thiệu những phong trào mới trong nuóc, còn nhắc tới thiên văn địa lý và hệ thống số học mà Tô Dục đã từng nói qua, ngôn ngữ rất thú vị.
Tô Khuynh mải mê đọc, đọc đến mê mẩn.
Không biết thời gian qua bao lâu, bỗng nhiên cảm giác được bả vai bị huých một cái, nàng kinh ngạc cúi đầu, phát hiện thiếu niên bên cạnh đang nhắm mắt ngủ, gió thổi loạn tóc ở trước trán hắn, nhẹ nhàng tựa lên bờ vai nàng.
Nàng do dự một lát, tay nâng mặt hắn lên, tựa vào vai của mình.
Diệp Cầm yên tĩnh đến lạ thường, giống như con mèo đang ngủ, chỉ có một chút hơi thở nhàn nhạt.
Tô Khuynh đột nhiên nghĩ đến, cho dù là ở đời trước thì bọn họ cũng chưa từng thân cận đến như vậy.
Bất quá sự kích động này, lập tức liền bị một sự cám dỗ hòa tan.
Hai tay nàng nâng sách đặt ở trên đùi, người không lật trang mà để gió thay nàng lật.
Cơ hội thế này, có khi về sau cũng không có nữa.
Nàng do dự một lát, rón rén tiếp tục lật sách, đọc nhanh như gió, giống như ngấu nghiến cho xong quyển sách này.
Lúc Diệp Cầm tỉnh dậy có chút mơ hồ, hắn không ngờ rằng bản thân ở bên ngoài cũng có thể an tâm mà ngủ quên như vậy.
Hắn nghe thấy trong tiếng thác nước xa xa có âm thanh trang sách lay động, sau đó hắn phát giác trán của bản thân dán lên cổ Tô Khuynh, có hơi thở ấm áp nhu hòa của nàng.
Từng động tác của nàng đều rơi vào tầm mắt hắn.
"..." Hắn vốn muốn lập tức rút người ra, nhưng Tô Khuyh nhìn thật sự cao hứng, giống một con chim nhỏ nhát gan cuối cùng cũng bám được vào cành.
Rất nhanh, Tô Khuynh đã lật đến trang cuối cùng, tựa như trẻ nhỏ uống một ngụm canh cuối cùng, vô thức mà thở hắt ra.
Thanh âm bên tai chợt vang lên, chọc cho vành tai nàng run run: "Trên người ngươi là mùi gì vậy"
Nàng sợ tới mức bả vai run lên, Diệp Cầm liền mượn cơ hội này nhanh chóng ngồi thẳng người lại.
Tô Khuynh suy nghĩ một chút: "Cái này cho ngươi." Nàng tháo hai cái túi hương trên eo xuống, đưa cho hắn.
Diệp Cầm lấy ngón tay vân vê dây buộc túi, một lúc lâu không nói gì. Mùi hương thảo trên người nàng vừa rồi chính là như thế này.
Tô Khuynh học theo ngữ điệu giản dị của Tống cô nương: "Ngủ không được thì đem treo đầu giường."
Diệp Cầm lườm nàng, rút sách trong tay nàng ra, lật nhanh mở ra tên sách: "Ta không nhận đồ cho không, quyển sách này tặng ngươi."
Hắn dùng một tay lấy bút xuống, Tô Khuynh không chớp mắt nhìn cái bút máy kia, cả cây bút là màu xanh ngọc, trên đầu bút là màu đồng vàng kim. Từ chất liệu, vẻ ngoài cùng cấu tạo của nó tựa như thanh kiếm, nhìn chuyển động linh hoạt rất đẹp đẽ, quý giá và sáng bóng.
Ở trong mắt nàng, bút lông là bát quái thái cực, bút máy là lãnh nhận binh đao.
Thẩm Dật luôn thích dùng kiếm, Diệp Cầm trên người cũng có hơi thở lạnh lẽo kiếm khí, là hỗn hợp của kim loại và máu tươi. Tô Khuynh lần đầu tiên nhìn hắn viết chữ bằng bút máy, quả nhiên chữ viết ra cũng cứng cỏi như đao kiếm. Hắn rũ mắt, không chần chừ viết lên sách hai chữ "Tô Khuynh".
Tiếng đóng nắp bút giòn vang. Hắn nghiêng đầu nhìn hai chữ kia, trong mắt lãng đãng một nụ cười.
Cuối tháng, Tô Khuynh lấy ra một cái hầu bao đã đầy, đem giấu nó dưới chăn đệm rồi thức suốt đêm khâu một cái hầu bao mới, đeo lại trên eo.
Mỗi ngày nàng đều lấy thần khí ra lau qua một lần, nó cũng không có biến hóa thêm.
Ban đêm, nàng đã bày sẵn giấy, rất quen thuộc mà sao chép bài học cho Tô Dục và bạn học của hắn. Chép xong còn có thời gian yên tĩnh lấy quyển sách Diệp Cầm cho nàng ra xem, trên trang sách viết tên của nàng nhưng lại mang theo hương vị của một người khác, mỗi nét bút đều mang nét phóng khoáng của kiếm.
Nàng có khi sẽ lãng phí một trang giấy của Tô Dục, tràn đầy phấn khởi bắt chước bút pháp Diệp Cầm viết tên của bản thân, viết đến kín trang rồi thiêu hủy.
Nửa đêm Diệp Cầm đau đầu tỉnh lại, có lúc sẽ nhìn đến hai chiếc túi hương màu sắc tươi đẹp trên màn giường.
Trong căn phòng của Ngũ thiếu âm trầm khiếm khuyết, giữa đêm khuya yên tĩnh làm người ta thở không nổi, hai túi hương kia lẳng lặng treo ở đó, giống như giày hổ trừ tà cho đứa nhỏ, như miếng ngọc Tỳ Hưu, như chiếc khóa trường mệnh hắn chưa từng được đeo trên cổ.
Hắn nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh tuôn ra làm tóc ướt nhẹp dán lên trán. Ảo tưởng rằng trong phòng này có bóng dáng của người con gái kia. Giống như ngày đó, hắn tựa vào bờ vai Tô Khuynh, nhìn ngón tay xinh đẹp của nàng cẩn thận lướt qua từng trang sách, ngửi hương thơm nhợt nhạt trên người nàng.
Ăn chén cháo trắng nấu với rau dại, Tô phu nhân oán giận: "Tiền thu từ tiệm trà không bằng năm rồi, năm nay thu được chả có bao nhiêu..."
Bỗng nhiên bà thần bí hề hề ngẩng đầu, "Ngươi nói xem, có phải là do cái người khách kia hay không..." Bà làm động tác chà xát ngón tay cái.
Tô Khuynh nghe xong, buông chén nhỏ đang cầm xuống: "Chắc là không liên quan đâu."
Tô phu nhân không vừa ý nên không tiếp lời, than thở: "Đần độn, có nói ngươi cũng không hiểu."
Tô Khuynh cười một cái, đi đến trong viện đùa với chó vàng, nó thấy nàng tới liền chạy theo bước chân của nàng.
Đột nhiên nàng thấy trong cái lu lộ ra một con cá trích, cái đuôi màu đen đang bơi qua bơi lại.
Tô phu nhân vừa đúng lúc đi ra: "Khuynh nhi, làm con cá đó đi, để buổi tối hầm canh cá cho A Dục ăn."
Da đầu Tô Khuynh tức khắc căng ra. Nàng khá sợ cá sống, vừa xắn tay áo lên thử vớt cá, cá trích nhỏ trơn trượt từ trong tay nàng chui ra, làm nàng run rẩy một trận.
Con cá quẫy đuôi rất mạnh, nước bắn tung tóe lên mặt nàng.
Tô Khuynh chống khuỷu tay lên, ánh mắt có phần bất lực, thanh âm run run: "Mẹ..."
"Ngươi tập luyện đi chứ, làm cái gì cũng được mà tại sao lại sợ giết cá." Tô phu nhân đứng ở một bên nhíu mày, "Việc nhỏ thế này mà làm cũng không tốt, nếu mẹ chết thì ngươi làm thế nào đây? A Dục thích ăn cá nhất, về sau ngươi ở cùng A Dục..."
Đôi mắt Tô Khuynh nhìn chằm chằm bà.
Tô phu nhân im miệng, sắc mặt rất kỳ quái, tựa hồ như đang xấu hổ, bà quay đầu lại rồi nói: "Ta mặc kệ ngươi, tự người xem làm sao thì làm."
Tô Khuynh lăn lộn cả buổi trưa để xử lý con cá.
Trong lu con cá giằng co không ngừng, nước bùn bắn tung tóe đầy người nàng. Chó vàng nhổm một chân lên, giống như con người bị giật mình. Tô Khuynh trấn an, nhấp môi một cái: "Đừng sợ."
Chó vàng rên ư ửm một tiếng rồi nằm xuống, tựa đầu trước mũi chân nàng.
Cuối cùng, cá trích nhỏ không quẫy đuôi nổi nữa, hai vây quạt qua quạt lại, thở dốc không ngừng.
Tô Khuynh lấy dao ra mài cho bén, sau đó bùm bùm đánh vẩy cá lên vách đá. Mùi máu và mùi tanh đặc trưng của cá bay ra nồng nặc, sắc mặt nàng từ từ trở nên trắng bệch.
Trong nháy mắt lấy ra bong bóng cá cùng nội tạng, từng khối máu trào ra. "Đùng" một cái, cá được làm sạch bị nàng quẳng vào cái chậu. Nàng hoa mắt ngồi xổm xuống, nôn khan vài cái, sau đó ho khan kịch liệt. Vừa đứng lên, mồ hôi rơi xuống mặt đất, lan tràn như một đóa hoa.
Buổi tối ăn cá, Tô Khuynh không ăn một ngụm nào. Tô phu nhân trìu mến gắp thức ăn cho Tô Dục, lại khen nàng xử lý cá sạch sẽ, không khí hài hòa đến bất ngờ.
"Tỷ." Ăn cơm chiều xong, Tô Dục chủ động gọi nàng.
Tô Khuynh hỏi: "Cá ăn ngon không?"
Tô Dục lộ ra một nụ cười tươi: "Ăn ngon lắm."
Tô Khuynh cũng vậy mà cười rộ lên.
Hắn dừng một chút, kéo tay áo nàng đến thư phòng: "Tỷ, văn thơ lần trước ngươi làm rất tốt."
Tô Khuynh vội hỏi: "Có người nhìn ra sao?"
"Không có!" Tô Dục có vẻ hưng phấn, "Tam tiểu thư còn khen ta viết có khí khái."
Tô Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."
Yên lặng một lát, Tô Dục mở miệng, ánh mắt dao động: "Đúng rồi, vòng tay của mẹ còn thiếu bao nhiêu tiền?"
Tô Khuynh đứng cạnh bàn, dừng một chút, hàm hồ nói: "Còn thiếu không ít."
Tô Dục gật gật đầu, ở trong túi moi ra thứ gì đó, "Loảng xoảng" lên trên bàn hai xâu tiền.
"Cái kia, tỷ, ta đã đồng ý giúp tam tiểu thư chép một phần."
Đêm dài yên tĩnh, trong nội thất truyền tiếng ngáy rất nhỏ của Tô phu nhân.
Trong đêm khuya, một lần nữa Tô Khuynh thắp đèn ngồi suy nghĩ, một tia sáng nhỏ màu lam như ẩn như hiện lướt qua ngón tay, chiếu lên sợi tóc trên trán nàng.
Lần đó cứu Diệp Cầm, phần màu xanh da trời đã dâng lên, đến hôm nay lại từ từ lui nhỏ lại thành một điểm, biến trở về bộ dáng ban đầu.
Ta lại làm nghịch ý thần khí...
Ánh sáng xanh lạnh như băng, trong mớ suy nghĩ rối loạn của nàng chỉ còn lại xúc cảm trơn trượt của con cá trích, tay nàng vuốt ve miếng vảy cứng cỏi, sau đó mổ bụng nó ra... còn có tiếng Tô phu nhân nói: "Việc nhỏ như vậy mà làm cũng không tốt!"
Nàng thở dài.
Nhân sinh có rất nhiều lựa chọn, có lựa chọn rất thông minh, có cái lại làm người ta không thể tưởng tượng được. Nhưng thật ra lựa chọn nào cũng có nguyên do.
Có một đoạn trí nhớ của nguyên thân, vĩnh viễn chiếm cứ ở trong đầu nàng.
Đó là lần chạy xuôi Nam ra khỏi Bình Kinh rồi gặp nạn trên đường. Xe ngựa Tô Hồng và Tô phu nhân chạy trốn mưa bom bão đạn và thổ phỉ, khói lửa cùng tro bụi như mưa rơi xuống, pháo đốt lên như ánh lửa nổ ra liên tiếp, ngựa thì chạy như điên, bọn họ xóc nảy lên xuống, trục xe xoay không ngừng, xe ngựa giống như sắp bị phân ra thành nhiều mảnh.
Khi đó còn chưa có Tô Dục, Tô phu nhân ôm nàng vào trong ngực, lửa đạn xẹt ngang qua xe ngựa, Tô phu nhân cúi xuống gắt gao bảo vệ nàng.
Mà Tô Hồng thì ôm lấy Tô phu nhân, từng viên đạn vèo vèo bay qua sau lưng bọn họ, để lại chỗ họ vừa đi qua một hàng dấu đạn dày đặc.
Xe vẫn hướng về phía trước chạy như điên, Tô phu nhân thuận tay vén tóc của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào nhau lòng ngực ấm áp mềm mại của nữ nhân. Tô phu nhân tuy không sinh được đứa nào, nhưng trong lòng vẫn có tình mẹ.
Tô phu nhân nói: "Nếu chết, một nhà ba người chúng ta cũng coi như chết cùng một nơi."
Tô Hồng nói: "Nếu có người qua đường hảo tâm, người ta có thể chôn chúng ta ở cùng một chỗ thì tốt rồi, ta chỉ là luyến tiếc hai người."
Nước mắt Tô phu nhân nện từng hạt lên mặt nàng: "Đến lúc không cần chạy loạn nữa, mỗi ngày mẹ sẽ làm đồ ngon cho con ăn, chọn quần áo xinh đẹp cho con nữa."
Ngòi bút thấm đẫm mực múa trên giấy Tuyên Thành. Thư phòng thắp đèn đến đêm khuya.
Tô Khuynh nâng hầu bao đựng tiền đồng, vừa thầm đếm lại, đèn "Phốc" một tiếng rồi tắt, chỉ còn bóng dáng của nàng trong bóng đêm.
Có rất nhiều điều trân quý, nhưng cũng tựa như dầu thắp, lúc dùng thì vẫn còn thấy rất nhiều, nhưng thật ra đã cạn đến tận cùng.
Tô Khuynh gõ hai lần lên cửa sổ, tiếp nhận một chậu đầy quần áo từ tay của một nữ nhân. Đặt chậu lên mặt đất, nàng trả lại bao giấy đựng tiền đồng.
"Tống tỷ, lần này không lấy tiền, có thể cho ta một túi hương đoan ngọ còn thừa không?"
Nữ nhân có vẻ ngạc nhiên: "Túi hương kia là ta tự làm, giá trị cũng không được mấy đồng"
Tô Khuynh nói: "Là do ta muốn thôi."
Nữ nhân vội vàng tìm kiếm, cầm trên tay hai túi hương màu sắc rực rỡ: "Hai cái này đều tặng cho ngươi, cái màu hồng là bạch chỉ và đinh hương, màu vàng là thì là, nếu ngủ không được thì đem treo đầu giường."
Tô Khuynh cột túi hương lên eo, dùng quần áo che lại, hai người cảm ơn nhau.
Đăng duy nhất tại Wattpad _tichha_
Giả Tam đang đứng trên tảng đá kiễng chân dòm nhó, thấy nàng đến thì lo lắng trên mặt biến thành vui mừng, cười: "Tô tiểu thư tới rồi à?"
Không cần ai nhắc, hắn ta thuần thục tiếp nhận chậu của Tô Khuynh, nhìn thấy một núi nhỏ quần áo, bên trong còn nhặt ra cái áo của trẻ nhỏ mà giật mình: "... Đầy đủ một nhà già trẻ luôn."
Hắn ta nhảy xuống tảng đá, lo lắng mà hỏi: "Tại sao lúc nào ngươi cũng giặt nhiều quần áo như vậy, không lẽ ở nhà bị người ta ngược đãi hả?"
Ở chung đã lâu, Giả Tam không sợ nàng nữa, tư thế nói chuyện cũng coi như bằng hữu quen biết.
Ánh mắt Diệp Cầm cũng dừng trên mặt nàng, như một lực lượng nào đó đang ngủ đông nên yên tĩnh, không giống như ánh mắt của Giả Tam.
Tô Khuynh cẩn thận kéo ống quần ngồi bên cạnh hắn: "Ta là giúp việc thôi."
Diệp Cầm nhìn nàng, không thèm lên tiếng, hờ hững khoát tay nhường đường cho Giả Tam, người phía sau thông minh chạy thẳng tới đầu trên kia.
Lần này hắn cầm theo một quyển tân thư, trong sách còn để lại một cây bút máy xanh ngọc, nhìn qua giống như một món đồ chơi xa hoa nào đó.
Tô Khuynh dõi theo hắn thầm quan sát, không ngờ hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hai người bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi nhìn cái gì?" Ánh mắt hắn không tránh, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, mang theo hờ hững, tựa hồ cũng cứng rắn muốn lột sạch nàng.
Nhưng chỉ duy trì trong nháy mắt, trong mắt hắn lập tức hiện lên vài tia kinh ngạc.
Bởi vì mặt Tô Khuynh đỏ ửng lên, không phải loại vì xấu hổ ngại ngùng, mà nàng nàng vừa luống cuống lại trấn tĩnh, bắt buộc bản thân phải nhìn qua, đôi mắt kia ấm áp mê người đến mức chính nàng còn không biết.
Hắn có một cảm giác vô cùng hoang đường, là bởi vì hắn đang nhìn nàng nên mới vậy.
——
Không có khả năng.
Đồng tử của hắn rụt lại một chút.
Hắn là loại người như vậy, không có khả năng.
"Ta nhìn xem sắc mặt của ngươi có ổn hay không." Tô Khuynh nhu hòa trả lời, nàng đã quen với thái độ hỉ nộ vô thường của hắn.
Diệp Cầm đột nhiên hơi chán ghét thái độ bình tĩnh của nàng.
"Còn muốn ta đọc sách giúp ngươi sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi.
"... Ừm." Diệp Cầm cầm bút máy lên, mắt lạnh nhìn nàng cầm sách lên.
Lúc này không phải là tập tranh vẽ, mà là văn tập của giáo sư đại học, giảng giải dễ hiểu giới thiệu những phong trào mới trong nuóc, còn nhắc tới thiên văn địa lý và hệ thống số học mà Tô Dục đã từng nói qua, ngôn ngữ rất thú vị.
Tô Khuynh mải mê đọc, đọc đến mê mẩn.
Không biết thời gian qua bao lâu, bỗng nhiên cảm giác được bả vai bị huých một cái, nàng kinh ngạc cúi đầu, phát hiện thiếu niên bên cạnh đang nhắm mắt ngủ, gió thổi loạn tóc ở trước trán hắn, nhẹ nhàng tựa lên bờ vai nàng.
Nàng do dự một lát, tay nâng mặt hắn lên, tựa vào vai của mình.
Diệp Cầm yên tĩnh đến lạ thường, giống như con mèo đang ngủ, chỉ có một chút hơi thở nhàn nhạt.
Tô Khuynh đột nhiên nghĩ đến, cho dù là ở đời trước thì bọn họ cũng chưa từng thân cận đến như vậy.
Bất quá sự kích động này, lập tức liền bị một sự cám dỗ hòa tan.
Hai tay nàng nâng sách đặt ở trên đùi, người không lật trang mà để gió thay nàng lật.
Cơ hội thế này, có khi về sau cũng không có nữa.
Nàng do dự một lát, rón rén tiếp tục lật sách, đọc nhanh như gió, giống như ngấu nghiến cho xong quyển sách này.
Lúc Diệp Cầm tỉnh dậy có chút mơ hồ, hắn không ngờ rằng bản thân ở bên ngoài cũng có thể an tâm mà ngủ quên như vậy.
Hắn nghe thấy trong tiếng thác nước xa xa có âm thanh trang sách lay động, sau đó hắn phát giác trán của bản thân dán lên cổ Tô Khuynh, có hơi thở ấm áp nhu hòa của nàng.
Từng động tác của nàng đều rơi vào tầm mắt hắn.
"..." Hắn vốn muốn lập tức rút người ra, nhưng Tô Khuyh nhìn thật sự cao hứng, giống một con chim nhỏ nhát gan cuối cùng cũng bám được vào cành.
Rất nhanh, Tô Khuynh đã lật đến trang cuối cùng, tựa như trẻ nhỏ uống một ngụm canh cuối cùng, vô thức mà thở hắt ra.
Thanh âm bên tai chợt vang lên, chọc cho vành tai nàng run run: "Trên người ngươi là mùi gì vậy"
Nàng sợ tới mức bả vai run lên, Diệp Cầm liền mượn cơ hội này nhanh chóng ngồi thẳng người lại.
Tô Khuynh suy nghĩ một chút: "Cái này cho ngươi." Nàng tháo hai cái túi hương trên eo xuống, đưa cho hắn.
Diệp Cầm lấy ngón tay vân vê dây buộc túi, một lúc lâu không nói gì. Mùi hương thảo trên người nàng vừa rồi chính là như thế này.
Tô Khuynh học theo ngữ điệu giản dị của Tống cô nương: "Ngủ không được thì đem treo đầu giường."
Diệp Cầm lườm nàng, rút sách trong tay nàng ra, lật nhanh mở ra tên sách: "Ta không nhận đồ cho không, quyển sách này tặng ngươi."
Hắn dùng một tay lấy bút xuống, Tô Khuynh không chớp mắt nhìn cái bút máy kia, cả cây bút là màu xanh ngọc, trên đầu bút là màu đồng vàng kim. Từ chất liệu, vẻ ngoài cùng cấu tạo của nó tựa như thanh kiếm, nhìn chuyển động linh hoạt rất đẹp đẽ, quý giá và sáng bóng.
Ở trong mắt nàng, bút lông là bát quái thái cực, bút máy là lãnh nhận binh đao.
Thẩm Dật luôn thích dùng kiếm, Diệp Cầm trên người cũng có hơi thở lạnh lẽo kiếm khí, là hỗn hợp của kim loại và máu tươi. Tô Khuynh lần đầu tiên nhìn hắn viết chữ bằng bút máy, quả nhiên chữ viết ra cũng cứng cỏi như đao kiếm. Hắn rũ mắt, không chần chừ viết lên sách hai chữ "Tô Khuynh".
Tiếng đóng nắp bút giòn vang. Hắn nghiêng đầu nhìn hai chữ kia, trong mắt lãng đãng một nụ cười.
Cuối tháng, Tô Khuynh lấy ra một cái hầu bao đã đầy, đem giấu nó dưới chăn đệm rồi thức suốt đêm khâu một cái hầu bao mới, đeo lại trên eo.
Mỗi ngày nàng đều lấy thần khí ra lau qua một lần, nó cũng không có biến hóa thêm.
Ban đêm, nàng đã bày sẵn giấy, rất quen thuộc mà sao chép bài học cho Tô Dục và bạn học của hắn. Chép xong còn có thời gian yên tĩnh lấy quyển sách Diệp Cầm cho nàng ra xem, trên trang sách viết tên của nàng nhưng lại mang theo hương vị của một người khác, mỗi nét bút đều mang nét phóng khoáng của kiếm.
Nàng có khi sẽ lãng phí một trang giấy của Tô Dục, tràn đầy phấn khởi bắt chước bút pháp Diệp Cầm viết tên của bản thân, viết đến kín trang rồi thiêu hủy.
Nửa đêm Diệp Cầm đau đầu tỉnh lại, có lúc sẽ nhìn đến hai chiếc túi hương màu sắc tươi đẹp trên màn giường.
Trong căn phòng của Ngũ thiếu âm trầm khiếm khuyết, giữa đêm khuya yên tĩnh làm người ta thở không nổi, hai túi hương kia lẳng lặng treo ở đó, giống như giày hổ trừ tà cho đứa nhỏ, như miếng ngọc Tỳ Hưu, như chiếc khóa trường mệnh hắn chưa từng được đeo trên cổ.
Hắn nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh tuôn ra làm tóc ướt nhẹp dán lên trán. Ảo tưởng rằng trong phòng này có bóng dáng của người con gái kia. Giống như ngày đó, hắn tựa vào bờ vai Tô Khuynh, nhìn ngón tay xinh đẹp của nàng cẩn thận lướt qua từng trang sách, ngửi hương thơm nhợt nhạt trên người nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.