Luân Hãm Cưỡng Chế

Chương 8: Đèn chim tước (5)

Bạch Vũ Trích Điêu Cung

29/03/2023

Sắp tới là sinh nhật của Tô phu nhân, Tô Khuynh lấy hầu bao đổ ra một nửa, sau đó đi đến cửa hàng ở đầu thôn trấn.

Cửa hàng ở cổ trấn này vẫn đi theo lề lối của chế độ cũ, từng ngôi nhà san sát nối tiếp nhau. Nổi tiếng nhất vẫn những đồ dùng hằng ngày như sọt tre và sợi tre, bình gốm bát đĩa, vải dệt tơ lụa.

Ông chủ tiệm tơ lụa đang đứng ở trước cửa gảy bàn tính liền nghe thấy một âm thanh mềm mại vang lên: "Xin hỏi một chút, cửa hàng này bao nhiêu tiền ạ?"

Chủ tiệm ngẩng đầu lên thì thấy là một cô gái, trong lòng cười cô còn nhỏ nên không hiểu chuyện: "Mấy trăm đồng bạc, cô mua không nổi đâu, cũng đừng nghĩ đến. Tôi đây cũng là mua bán kiếm cơm thôi, ai lại đi đem bát cơm của mình bán ra bên ngoài đâu?"

Tô Khuynh giả vờ như không nghe thấy giọng nói cười nhạo kia, cảm ơn chủ tiệm xong rồi lui ra phía sau hai bước, đánh giá cửa hàng cũ kỹ nằm ở mặt tiền con đường này, không biết là đang suy tư cái gì.

Quay đầu lại thì thấy tiểu lâu hai tầng của cửa tiệm bán trang sức Dương Ký như hạc giữa bầy gà.

Người dân ở trấn này nghèo khó vì thế tiệm trang sức khá vắng vẻ. Nhưng bởi vì được các phu nhân và tiểu thư Diệp gia giàu có ghé thăm thường xuyên, nên nó vẫn tiếp tục hoạt động mà không lo lắng việc kinh doanh đi xuống. Mỗi khi người bên ngoài nhắc tới tiệm trang sức Dương Ký, đều hài hước nói nó là "Tiệm trang sức Diệp Ký".

Tầng một của cửa hàng trang sức là một gian tủ kính trưng bày các loại pha lê đã qua sửa chữa, không có nhân viên và cũng không có người ra vào. Các loại vòng tay và dây chuyền được đặt lẻ loi, giống như hoa sen tuyết trên núi cao.

Tô Tình lặng lẽ chọn một chiếc từ hàng vòng tay bạc, chợt nghe một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau:

"Cô đã mời tôi tham gia tiệc tối, tôi thì không có gì tặng cô. Cô cứ chọn một món đồ ở trong này đi, tôi mua tặng cô."

Cô nương khanh khách cười: "Tô Dục, cậu thực là khách khí."

Tô Khuynh vừa quay đầu lại, em trai lộ loại biểu cảm lấy lòng mà cô chưa từng thấy qua, thì ra hắn cũng có thể cười rạng rỡ đến như vậy.

Tam tiểu thư tóc ngắn đến mang tai, đôi mắt đen láy, mặc bộ sườn xám cải tiến hợp thời trang để lộ cánh tay và bắp chân thon thả, đang cười khanh khách, không hề để ý tiếng cười của mình sẽ làm người ta chú ý.

Tô Khuynh nghiêng đi thân mình đi ra ngoài, vừa đúng lúc Tô Dục quay đầu lại, gương mặt hắn tươi cười thì đột nhiên cứng đờ: "Ngươi..."

Tô Khuynh nhu hòa nhìn hắn: "A Dục."

Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện sinh nhật của mẹ nên đành ngậm miệng.

Tam tiểu thư tò mò đánh giá cô gái tóc dài tết đuôi sam này, thanh âm trong trẻo hỏi: "Tô Dục, hay là giới thiệu một chút đi?"

Tô Dục liếc mắt nhìn Tô Khuynh một cái, mở miệng: "Ừm, đây là một họ hàng thân thích ở xa, tới nhà tôi ở tạm."

Trên người Tô Khuynh vẫn mặc quần áo rộng thùng thình của những năm trước, màu sắc diễm tục, vì giặt nhiều lần mà bạc màu đi, có chút trắng bệch. Là bộ dáng thường thấy của các cô nương nông thôn, quấn kín như xác ướp.

Hắn luôn luôn nói cho Tam tiểu thư là ai trong nhà mình cũng rất tân thời, ai biết được Tô Khuynh sẽ xuất hiện với bộ dáng chật vật như vậy.

"Xin chào cô." Tam tiểu thư đưa tay.

"Xin chào." Tô Khuynh biết loại phương thức chào hỏi này, nắm nhẹ lấy tay của Tam tiểu thư.

Tam tiểu thư trong mắt lóe lên kinh ngạc, Tô Dục lại hướng Tô Khuynh nháy mắt.

"Thứ lỗi vì không thể tiếp chuyện được, thôi thì để hai người chậm rãi dạo chơi nha." Tô Khuynh mỉm cười cùng bọn hắn từ biệt, quay đầu dặn: "A Dục, chọn xong thì mau trở về trường đi..."

"Không cần cô quản!" Tô Dục bỗng nhiên nổi giận.

Tô Khuynh ngậm miệng, hướng về phía Tam tiểu thư nở nụ cười xin lỗi, cô bước nhanh đi ra khỏi cửa tiệm, thoáng cái biến mất ở trên đường.

"Hẹn gặp lại." Tam tiểu thư chậm rãi buông tay xuống, "Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

Tô Dục đang khom người đang nhìn tủ kính: "Mười sáu tuổi, sao thế?"

Trong mắt Tam tiểu thư đầy ao ước, không tự chủ được mà mỉm cười: "Cô ấy rất đẹp."

"... Vậy à?"

Tô Dục có chút buồn bực hồi tưởng lại, ở trong lòng hắn, chị gái hắn và đẹp làm gì liên quan tới nhau.

Wattpad _tichha_

________________________

Tô Khuynh chạy một hơi rất nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy, giống như có người đang đuổi theo cô, tựa hồ đang trút giận cái gì, khi cô đi xuống bậc thang ở hồ nước, trán đã đầy mồ hôi.

Diệp Cầm nhìn chằm chằm cô hồi lâu: "Bị quỷ đuổi theo à?"

Tô Tình dùng mu bàn tay lau trán rồi ngồi xuống, quay lưng về phía hắn điều chỉnh hô hấp.

"Tô Khuynh..." Diệp Cầm xoay người đối diện với cô, lại gần nhìn kỹ mặt cô, "Cô làm sao vậy?"

Không ngờ, cô "Chốc" một cái lẩn tránh, giống như chim sẻ bị sợ hãi mà lẩn tránh: "Tôi bị đổ mồ hôi..."

"..." Diệp Cầm ngồi thẳng dậy, dừng một chút, sau đó vỗ vỗ tảng đá bên cạnh, giọng có chút hung dữ nói: "Ngồi đi."

Hắn mơ hồ phát hiện, Tô Khuynh dường như rất coi trọng vấn đề "sạch sẽ".

Giả Tam khoanh chân ngồi ở một bên, cười đến không kịp thở: "Tô tiểu thư nói gì thế, chỉ có thần tiên mới không đổ mồ hôi thôi."

Diệp Cầm lạnh lùng liếc qua, tiếng cười của Giả Tam đột nhiên ngừng lại, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt: "Hôm nay Tô tiểu thư không giặt quần áo sao?"

Ánh mắt Diệp Cầm vẫn dán trên mặt hắn ta, Gia Tam nhìn hắn không đến hai giây, vội vàng đứng dậy: "Tiểu nhân đi giúp các chị em khác giặt quần áo đây."

Tô Thanh nhìn bóng lưng Gia Tam chạy đi, nghi hoặc nói: "Hình như hắn có chút sợ anh?"

Diệp Cầm nhìn sắc mặt của cô, tựa hồ cảm thấy lời nói của cô thật nực cười: "Nhìn tôi đáng sợ lắm sao?"

Con ngươi hắn có màu nhàn nhạt, giống như những hạt lưu ly quý giá, với đuôi lông mày sắc lẹm như bảo kiếm, sống mũi cao thẳng được gọt đẽo tinh tế.

Sự xuất hiện của một người dị tộc này, thực sự là một lễ vật từ trời cao.

Chỉ là vẻ xanh xao và u ám bao quanh lấy hắn đã bào mòn đi sự kiêu hãnh của một thanh kiếm sắc bén. Giống như một con tuyết yêu sống trong hang động, thỉnh thoảng xuất hiện trong sương mù dày đặc và biến mất khi sương mù tan.

"Bộ dáng của anh..." Tô Khuynh cẩn thận nghĩ nghĩ, trong ánh mắt bỗng nhiên nảy ý cười nho nhỏ, "Giống như mèo."

Cô từng nhìn thấy cái sự kiêu hãnh đó ở những con mèo, bước đi nhanh nhẹn trên mái nhà, đuôi vểnh cao, không bao giờ để ý đến con người.

Diệp Cầm bị cảm xúc không thể giải thích được trong mắt cô làm giật mình, ngược lại không so đo đến nội dung lời nói: "...Chưa từng có ai nói như vậy".

Ngược lại, có người nói rằng hắn giống như sói, đôi mắt của hắn khiến mọi người hoảng sợ.



Hắn lại hỏi: "Tô Khuynh, vừa nãy tại sao cô lại chạy?"

Tô Khuynh dừng một chút, đem sách trên đầu gối hắn cầm lên, trang sách vừa vặn che mặt hắn lại: "Còn đọc sao?"

Ánh mắt Diệp Cầm giống như xuyên qua trang sách: "Em trai khi dễ cô à?"

Mặt Tô Khuynh chậm rãi ló ra khỏi trang sách, lộ ra đôi mắt thâm thúy: "Tại sao anh biết tôi có em trai?"

Ánh mắt hắn đờ ra, lập tức dùng mu bàn tay ấn lên trán: "...Mau đọc đi."

Tô Khuynh mỉm cười giở cuốn sách ra, nhẹ nhàng nói: "Mới vừa rồi tôi có đến tiệm trang sức Dương Ký để chọn vòng tay tặng mẹ, nhưng không tìm được chiếc nào ưng ý. Làm trễ nãi thời gian, tôi sợ đến muộn sẽ không gặp được anh, vì vậy đã chạy."

Diệp Cầm vùi nửa khuôn mặt vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới lơ đãng nói "ừm", không biết là có nghe hay không.

Cuối xuân, mặt trời lại càng gay gắt, vừa vặn chiếu xuống chỗ này, ánh nắng bị vách đá cắt làm đôi. Tô Khuynh ngồi cách xa một chút, vì mặt trời theo hướng đông chiếu vào cô đầu tiên, tóc cô phản chiếu một luồng sáng óng ánh.

Ánh nắng rơi trên mặt giấy thật chói mắt, như dát lên hàng chữ một viền vàng mịn, cô lấy tay che lại nhưng không được, đành phải nhích nhẹ vào trong.

Một lát sau, ánh mặt trời vàng rực lại ngầm xâm chiếm lãnh địa của cô.

Diệp Cầm nhìn cô chán nản dời tới dời lui, cố ý không lên tiếng.

Rốt cục Tô Khuynh cùng buông sách: "Ngũ thiếu gia, chúng ta có thể đổi chỗ được không?"

Diệp Cầm chống hai tay lên hòn đá, lười nhác híp mắt: "Cô kêu ai?"

"... Diệp Cầm." Mặt Tô Khuynh có chút phiếm hồng. Cô đứng lên, nhìn khuôn mặt trắng bệch không một chút máu của hắn, khéo léo bổ sung, "Bây giờ nắng đang rất tốt."

Diệp Cầm ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt vẫn mang nụ cười trêu chọc: "Tôi không thích nắng."

Tô Khuynh có chút mờ mịt. Cô chưa bao giờ thích cưỡng cầu người khác, đặc biệt là ép buộc hắn.

Cô dịch sang bên cạnh nửa bước, mái tóc ngược sáng của cô bồng bềnh trong không trung, ngay cả sợi lông tơ trên cổ cô cũng như được kết thành những vì sao. Cô cầm sách lên: "Vậy tôi giúp anh chặn lại."

"..."

Cái bóng của cô và cuốn sách bị đổ chồng lên nhau.

Tô Khuynh chăm chú đọc một lúc, đột nhiên cảm thấy có một con bọ trèo trên quần áo của mình kêu sột soạt, cô bỏ cuốn sách xuống, thì nhìn thấy những lọn tóc trên đầu thiếu niên.

Hai tay hắn chống đỡ lên hòn đá, khuôn mặt gần như áp sát vào bụng của cô, giống như đang ngửi thứ gì đó, chóp mũi vô tình chạm vào quần áo cô.

Trong khoảnh khắc, một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, tay cô run lên, cuốn sách rơi thẳng xuống không kịp giữ lấy.

Dường như Diệp Cầm dường như có mắt trên đỉnh đầu, dùng tay trái "tát" chộp lấy cuốn sách đang rơi xuống, quay mặt đi.

Tô Tình quay lưng lại, vội vàng kéo vạt áo lên, tự mình ngửi ngửi, bên tai tự nhiên đỏ bừng.

Ngửi hồi lâu cũng không phát hiện mùi kỳ lạ nào, cô do dự quay đầu lại, phát hiện Diệp Cầm đang nhìn chằm chằm mình cười xấu xa.

"Hoảng cái gì? Chạy thêm mười vòng nữa cũng còn thơm hơn người khác."

__________________________________

Wattpad _tichha_

Tới gần buổi trưa, hội chị em bạn dâu của nhà hàng xóm Tô Khuynh —— Thúy Lan và chị dâu bà ta xách rổ xuống sông rửa rau, phát hiện những người phụ nữ đến giặt quần áo vào buổi sáng vẫn chưa rời đi. Líu ra líu rít, mồm mép không ngừng, cho nên giặt rất chậm.

Trên mặt nước là vết dầu mỡ đầy màu sắc hỗn tạp trôi nổi lộ ra dưới ánh mặt trời, Thúy Lan oán giận: "Chị xem, nước bẩn trôi xuống thế này làm sao mà rửa đây."

Chị dâu ném hai trái ớt vào lại trong rổ: "Nửa ngày mà còn chưa giặt xong, không biết làm cái gì ăn nữa."

Hai người nhìn nhau: "Chúng ta đi xa một chút, lên phía trên mấy người đó rửa đi."

Nước chảy từ xa xa xuống, không nhìn thấy nguồn, chỉ cần đi về phía tây là có thể tìm thấy thượng nguồn.

Hai người khoác tay nhau đứng dậy, Thúy Lan vỗ vỗ chị dâu: "Chị xem, cô gái bên hồ kia có phải là nha đầu nhà Tô phu nhân không?"

Chị dâu Thúy Lan vươn cổ nhìn hồi lâu, chỉ thấy hai bóng người lúc chồng lên nhau, lúc tách ra.

"Có lẽ là nhìn nhầm rồi không"

"Không thể nào!" Giọng Thúy Lan rất the thé, "Hai năm nay nay cô ta luân phiên mặc hai bộ quần áo đó, nhìn quần áo là đoán được liền."

"Ôi, nha đầu kia thường thích trốn đến những địa phương vắng vẻ."

Thúy Lan "Xuy" cười ra tiếng: "Năm trước, lúc người ta đem dưa muối sang cho nhà chúng ta, chị còn khen cô ta hiền tuệ."

Chị dâu Thúy Lan có chút xấu hổ: "Phải không."

Hai người đứng yên nhìn theo, hai bóng người kia chồng lên nhau lần nữa rồi lại tách ra, người ngồi tựa hồ phát giác ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại.

Khoảng cách xa như vậy, ngay cả ngũ quan cũng không thấy rõ, nhưng có thể cảm giác được một ánh mắt không thiện ý bắn tới, giống như bị người ta bắn một mũi tên.

Thúy Lan đồng thời la hoảng lên: "Chị dâu, chị nhìn kìa, đúng thật là đàn ông."

"Chị cũng thấy." Ánh mắt chị dâu Thúy Lan lộ ra vẻ chán ghét, nhưng cũng có một tia hưng phấn khó hiểu, "Hóa ra tiên nữ đến tuổi cũng hoài xuân."

Vào thời điểm này, những phong tục cũ của triều đại trước vẫn chưa bị xóa bỏ, trong dân gian vẫn còn nặng tư tưởng phong kiến. Ngoại trừ những ngày lễ lớn, tang lễ và lễ hội, thiếu nam thiếu nữ xa lạ nếu nhìn nhau sẽ bị xem là bại hoại.

"Nhìn không ra nha, trước mặt mẹ mình mà còn không dám ngẩng đầu, thế mà lại ở cùng một tên trứng thối hỗn đản không hề e lệ."

"Bà nói nhảm cái gì đấy!" Một âm thanh bén nhọn vang lên, "Bà mới là đồ trứng thối hỗn đản, cả nhà bà mới là trứng thối."

Quay đầu lại, chính là thanh niên vừa rồi còn ngồi xổm trên tảng đá nói chuyện với mấy cô giặt đồ, đang khoanh tay chống nạnh đứng trước mặt, tức giận nói: "Đó là thiếu gia nhà ta."

Thúy Lan cùng chị dâu liếc nhau, trăm miệng một lời: "Nhà cậu là nhà ai đấy."

"Nhà tôi? Nhà tôi là Diệp gia." Giả Tam hất cằm lên, cố ý kéo chữ "Diệp" ra thật dài.

"Ui." Chị dâu Thúy Lan cúi đầu niệm A di đà phật, "Vậy là trèo cao rồi."



Thúy Lan đụng cùi chỏ của chị ta hai cái, cười hì hì nói: "Là chúng tôi nói bậy bạ, chúng ta đi thôi chị."

Hai người đi ngược theo dòng nước, Thúy Lan đang suy nghĩ đột nhiên ném cái giỏ vào lòng chị dâu: "Không được, em phải đi tìm Tô phu nhân một chuyến."

Chị dâu Thúy Lan giữ chặt bà ta: "Con gái của bà ta thì để bà ta quản, mắc mớ gì đến chúng ta, đừng xen vào việc của người khác."

Thúy Lan nói: "Chị thấy Tô phu nhân vậy thôi, chứ thực chất bà ta không phải quản giáo con gái đâu."

"Người ai chẳng thích có người thân cận, đứa thứ hai lại là con trai..."

Thúy Lan cắt ngang: "Chị thì biết cái gì! Bà ta chính là đang giáo dục con dâu thôi."

"..." Chị dâu Thúy Lan im lặng nhìn hồi lâu mới thấp giọng nói: "Không thể được đâu."

"Tại sao lại không được, cũng có phải là người thân đâu." Thúy Lan vội bẻ một chiếc lá sậy lau tay, "Con gái thì phải gả đi, mà đều phải kèm theo của hồi môn, nếu ở bên cạnh luôn thì khỏi phải lo nữa, thật thoải mái."

Bà ta nói, cụp mắt xuống và nhỏ giọng ngâm nga, giọng rất nhẹ: "Em cũng là con dâu, em hiểu việc đó mà".

Chị dâu Thúy Lan không biết nói gì cho phải, trầm mặc một hồi lâu, lại hỏi: "Đã như vậy rồi, vì sao em còn muốn đi tìm Tô phu nhân làm gì nữa?"

Thúy Lan nói: "Diệp gia giàu có, làm sao có thể coi trọng con gái nông thôn chúng ta? Nhiều lắm thì cũng dùng để chơi đùa. Đến lúc đó vạn nhất xảy ra chuyện gì thì hỏng cả thanh danh Tô Khuynh, ai dám chịu cô ta nữa. Tô phu nhân là người giữ thể diện nhất, người khác không lấy, cô ta cũng không dám tự gả."

Chị dâu Thúy Lan hồ đồ: "Kia..."

Thúy Lan ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nói: "Thì chúng ta muốn."

"Ah?"

"Chu nhi trưởng thành rồi, cũng đến lúc cưới vợ. Chúng ta không chọn đồ đắt tiền, chỉ chọn đồ tốt, em đã chấm cô gái đó rồi."

"Tô phu nhân có đồng ý không?"?"

"Không chịu, không chịu thì chúng ta phải làm cho bà ta chịu. Cho bà ta đi tới tận mắt nhìn xem, nếu không nhanh chóng gả Tô Khuynh đi, thanh danh đều sẽ hỏng bét. Con trai của bà ta mới bao lớn, lông còn chưa có mọc hết kìa, làm gì so được với Chu nhi nhà chúng ta."

Chị dâu Thúy Lan bị thuyết phục nên im lặng mà làm theo, vì vậy chị ta ngừng rửa bát, hai người họ cùng ôm giỏ leo bậc đá lên bờ, băng qua cầu vội vã đến nhà của Tô Khuynh.

Không biết có nên khen Thúy Lan thần cơ diệu toán hay không, nhưng Tô phu nhân vô cùng lo lắng đuổi đến đây.

Thúy Lan nói: "Tôi thấy tên đàn ông đó vén quần áo của cô ấy lên mà cô ấy cũng không trốn chạy."

Chị dâu gật đầu: "Tôi làm chứng, không tin thì cứ qua nhìn thử, nhìn một cái thì biết ngay."

Tô phu nhân biết tin, tay bà ta run lên, suýt làm vỡ tách trà bằng sứ trắng mà bà ta yêu thích nhất.

Bà ta căn bản không có cách nào liên tưởng các từ lỗ mãng, dâm đãng, không tự trọng, với Tô Khuynh có liên hệ với nhau, nhưng bà ta lại không thể khống chế được tưởng tượng. Gần nhất nó luôn lơ đãng không yên, gương mặt cứ để ảm đạm không thèm điểm trang. Nhưng khuôn mặt thanh thuần ấy vẫn như đóa hoa cắm vào trong đất, không tự chủ được sắp nở rộ.

Khi chạy nạn, bà ta đã nhìn thấy Bạch Liên Giáo bắt người, khi gặp một cô gái đang giặt quần áo bên bờ sông, hắn đã nắm lấy eo cô gái nhấc lên ngựa. Con ngựa cứ thế mà chạy đi, cô gái kia có khóc lóc đến cỡ nào thì cũng không về được nữa.

Diệp gia tuy rằng không có lớn lối như vậy,nhưng cũng không khá hơn là bao. Bà ta chợt nghĩ đến gia đình chồng hồi xưa với khuôn phép nghiêm khắc. Mẹ chồng thì luôn liếc nửa con mắt, ngồi trên chiếc ghế hoa lê chạm rồng phượng, làm như thể mình là Bồ Tát, tưởng rằng nhà mình có tiền mà hống hách ngang ngược...

Bà ta nghĩ đến, lúc Tô Dục sinh ra giống như quả bóng nhỏ bị vò nát, Tô Khuynh cũng dần đã bị xóa khỏi bức tranh xa lạ này, dường như tất cả mọi người trên thế gian đều bắt nạt mẹ con họ.

____________________________

Những ngón tay tái nhợt của Diệp Cầm đột nhiên véo gáy cuốn sách, véo mạnh đến nỗi các đường khâu trên gáy sách đều lộ ra, như muốn chặn đứng mọi âm thanh.

Xung quanh đột nhiên im lặng, chỉ còn lại giọng nói của hắn: "Hôm nay tới đây thôi."

Tô Khuynh nhìn mặt hắn một cách kỳ lạ, vẻ mặt hắn vẫn bình thường. Cô trở nên hơi lo lắng: "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Cầm từ trong tay áo lấy ra một đồng đại dương đặt ở giữa các trang sách đang mở như đóng dấu trang, sau đó gấp sách lại đưa cho cô: "Cầm sách về đi."

Tô Khuynh không chịu nhận.

Diệp Cầm nhíu nhíu mày, tựa hồ sắp mất kiên nhẫn đối với sự cố chấp của cô, bật nắp bút ra, chân thật đáng tin viết lên trang tên sách "Tô Khuynh".

Tô Khuynh kinh ngạc nhìn động tác của hắn, chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt có chút trắng bệch: "Tôi không phải là..."

Tôi không phải đến đây vì tiền...

Diệp Cầm liếc nhìn cô, cúi đầu viết thêm hai chữ như trút giận, nét chữ to đến mức chiếm gần một phần ba tờ giấy, nếp gấp cuối cùng xé toạc tờ giấy phát ra âm thanh chói tai.

—— "Diệp Cầm".

Hắn liếc nhìn biểu cảm bất an muốn nói rồi lại thôi của Tô Khuynh, trong ánh mắt cô tựa hồ như gió cuốn, cũng có vạn cảnh xuân sắc.

Hắn bỗng nhiên đi nét chữ nhẹ đi, cực kỳ nhẫn nại thêm một chữ ở bên trong: "Tặng".

Diệp Cầm tặng Tô Khuynh.

"Tiền cầm đi, tới tiệm trang sức Dương Ký chọn giúp tôi một cái vòng tay, ngày mai mang đến nơi này cho tôi." Hắn cúi đầu vỗ vỗ chân, "Thế này thì cũng không tiện, đúng không?"

Vừa ngẩng đầu lên, liền chú ý tới ánh mắt Tô Khuynh lập tức nhảy dựng lên.

Hắn luôn cảm thấy Tô Khuynh kỳ quái, nhưng không biết ở chỗ nào.

Nghĩ đến đây, hắn vô thức hỏi: "Cho cô tiền cô làm như sắp giết cô đến nơi, nhưng không cho thì cô lại vui vẻ."

Tô Khuynh nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Anh và Giả Tam là bằng hữu sao?"

Đôi tay mảnh khảnh của Diệp Cầm đang vô tư nghịch cây bút màu xanh, đôi mắt hắn lãnh đạm đến mức lạnh lùng: "Đó là con chó của tôi."

Tô Khuynh hướng về hắn cười cười: "Vậy anh có trả tiền công cho anh ta không?"

Diệp Cầm nhìn sang, Tô Khuynh thản nhiên đón nhận ánh mắt hắn.

Hắn đột nhiên phát hiện đôi mắt của cô thật to tròn, hếch lên nhìn như quả hạnh. Con ngươi đen láy sáng ngời, là loại ngọc bội thượng phẩm, mềm mại ẩm ướt mà không kiêu ngạo, nên cất vào hộp bảo vật, không để thiên hạ nhìn thấy.

Nếu là ngọc, tất là ngọc ấm, trong tim có linh hồn, ngày ngày treo ở ngực.

Hắn hô lên một tiếng, Giả Tam chạy tới như một chú cún con, như muốn người ta cúi xuống bế anh ta lên. Anh ta đi ngang qua Tô Khuynh, người đang cầm quyển sách trong tay.

Diệp Cầm rũ mắt xuống, nhàn nhạt dặn: "Chọn cho cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luân Hãm Cưỡng Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook