Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng
Chương 72: Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Từ
07/01/2024
Edit + Beta: April
Tính luôn thời gian chậm trễ khi lên đường, Tạ Nguyên Gia ở bên ngoài hết mười ngày mới trở về cung, Thuần Vu Nhã dẫn theo đoàn người đứng ngoài cung nghênh đón y, y đứng trước cổng cung nhìn một lúc, mới nhấc chân đi theo Thuần Vu Nhã vào trong.
"Hoàng Thượng rời cung mấy ngày nay, trong cung không xảy ra chuyện gì lớn." Thuần Vu Nhã chậm rãi đi bên cạnh báo cáo lại tình hình mấy ngày nay cho Tạ Nguyên Gia, vẫn dịu dàng như cũ, "Chuyến đi chơi lần này của Hoàng Thượng thế nào?"
"Rất thú vị." Tạ Nguyên Gia gật đầu nói, "Sau này nếu có cơ hội, lão sư cũng đi theo đi."
Thuần Vu Nhã nhẹ giọng mỉm cười, "Đó là nếu như có cơ hội."
Tạ Nguyên Gia lại trở về nhịp sống thường nhật, thượng triều phê duyệt tấu chương đi học, cuộc sống lại trở về như lúc ban đầu. Nghe nói y hồi triều, Tạ Nguyên Lam liền dẫn theo Tạ Phong Nghi tới bái phỏng, Tạ Phong Nghi tỏ vẻ vô cùng hâm mộ đối với chuyến du ngoạn lần này của y, mấy đứa nhỏ thường thích chạy khắp trời nam đất bắc, nhưng cơ thể của Tạ Nguyên Lam lại không đủ tốt để rời xa nhà, bé chỉ có thể bị nhốt trong Thần Vương phủ nhỏ bé.
Sau khi Tạ Nguyên Gia biết được, liền rất đồng tình với đứa nhỏ này, thầm nghĩ nếu sau này còn có cơ hội ra khỏi cửa, đến lúc đó xem thử có thể mang bé đi theo không, Hoàng huynh chắc không từ chối đâu ha?
"Hoàng Thượng chớ có chiều hư nó." Tạ Nguyên Lam bất đắc dĩ thở dài, vươn tay gõ nhẹ lên trán của Tạ Phong Nghi, "Con đừng có quấn lấy Hoàng thúc, y rất bận."
Tạ Phong Nghi chớp chớp đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, gãi đầu ngây ngô mỉm cười: "Phụ vương, nhi thần không có làm phiền Hoàng thúc."
"Hoàng huynh không cần quá mức nghiêm khắc với Phong Nghi." Tạ Nguyên Gia khuyên nhủ, "Năm nay Phong Nghi chỉ mới bảy tuổi, là độ tuổi vẫn còn ham chơi, cứ mặc kệ nó đi."
Đôi mắt Tạ Nguyên Lam đong đầy ý cười, gật đầu nói được.
Ra khỏi cung, Tạ Phong Nghi nằm trong xe ngựa đếm số trái cây được Hoàng Thượng ban thưởng, Tạ Nguyên Lam ôm cánh tay dựa vào thùng xe nhìn bé, trong mắt chứa một chút cảm xúc phức tạp.
"Phong Nghi." Tạ Nguyên Lam nhẹ giọng gọi tên của nhi tử.
Tạ Phong Nghi đang đếm trái cây liền ngẩng đầu, nâng khuôn hàm tròn trịa nhìn hắn: "Phụ vương, có chuyện gì?"
Tạ Nguyên Lam nhìn bé hồi lâu, mới hỏi: "Phong Nghi thích Hoàng Thượng sao?"
"Hoàng thúc?" Hai má Tạ Phong Nghi run run, gật đầu nói: "Thích lắm."
"Tại sao?" Tạ Nguyên Lam khoanh tay, rất có hứng thú nhìn bé.
Vẻ mặt Tạ Phong Nghi có chút khó xử, bé mới vừa tròn bảy tuổi, có chút khó khăn trong việc giải thích lý do vì sao thích với không thích, dù gì cái thích của mấy đứa con nít cũng chỉ vỏn vẹn trong chốc lát, có đôi khi cũng chẳng cần lý do.
"Ờm...... Hoàng thúc rất ôn hòa với Phong Nghi, còn hay cho con mấy món ngon nữa." Tạ Phong Nghi suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được một cái lý do tạm chấp nhận được.
Tạ Nguyên Lam bật cười thành tiếng, "Chỉ có vậy?"
"Vâng." Tạ Phong Nghi giơ trái cây trong tay nói: "Phụ vương xem nè, trái này rất ngọt."
Tạ Nguyên Lam nhìn chằm chằm vào quả kia hồi lâu, mới vươn tay nhận lấy đưa vào trong miệng, vừa cắn liền cảm nhận được vị chua ngọt, không hổ là đồ trong Hoàng cung, khác hoàn toàn với đồ trong Vương phủ.
"Phong Nghi." Tạ Nguyên Lam chậm rãi ăn xong trái cây, mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Nếu một ngày nào đó, con có cơ hội được tiến cung, cùng sống chung với Hoàng thúc, con có nguyện ý không?"
Tạ Phong Nghi không ngừng gật đầu: "Đương nhiên là nguyện ý!" Bé thoạt nhìn rất vui vẻ, tiếp theo lại hỏi: "Vậy Phụ vương cũng ở chung sao?"
Tạ Nguyên Lam rũ mi cười khẽ, lắc đầu nói: "Phụ vương không đi được."
"Tại sao vậy?" Tạ Phong Nghi thất vọng.
Tạ Nguyên Lam vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại của bé, ngữ khí nhẹ tênh cơ hồ không nghe thấy: "Phụ vương phải tới một nơi rất xa rất xa, không thể bên cạnh con mãi mãi được."
"Vậy nhi thần cũng không vào cung, muốn đi chung với Phụ vương cơ." Tạ Phong Nghi lập tức nắm lấy chân Tạ Nguyên Lam, khuôn mặt nhỏ cọ cọ bên hông của hắn, giống đang làm nũng nói: "Phụ vương dẫn nhi thần theo với."
Trong mắt Tạ Nguyên Lam chỉ toàn là bi thương, ngoài miệng lại nói: "Không được càn quấy, vừa qua năm mới, con cũng thêm một tuổi rồi, không thể cứ bướng bỉnh không hiểu chuyện như trước."
"Nhớ kỹ, nếu có một ngày, Phụ vương không còn nữa, thì trên đời này vẫn còn có người con có thể tin tưởng, người đó, nhất định là Hoàng thúc của con, con nhớ kỹ phải bám chặt lấy y, có biết chưa?"
Tạ Phong Nghi không hiểu, nhưng mà bé mơ hồ cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của Phụ vương, im lặng nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, ủy khuất nói: "Nhi thần đã hiểu."
Tạ Nguyên Lam ôn hòa vỗ bờ vai của bé, "Nếu mệt thì ngủ đi, khi nào tới nhà, Phụ vương sẽ đánh thức con."
Trong lòng Tạ Phong Nghi có chút thấp thỏm, nhưng dù gì vẫn còn là con nít, nằm một lát liền ngủ. Ở trong xe Tạ Nguyên Lam nghe được tiếng hít thở đều đều của nhi tử, trong mắt hiện ra sự đau đớn sâu thẳm cùng nỗi bất đắc dĩ.
Chạy trời không khỏi nắng, nếu ta...... Thì cần gì phải đi bước này.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, băng tuyết trong Hoàng cung đã sớm tan sạch hết, cây cối trong sân Cảnh Doanh Cung đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, dưới xà ngang còn có một tổ chim én, Tạ Nguyên Gia lúc rảnh rỗi rất thích cầm theo đồ ăn vặt ngồi ở dưới hành lang nhìn mấy con én lớn bay tới bay lui bón thức ăn cho én con, hy vọng mấy bé én con mau lớn.
Gần đây trong triều cũng không có chuyện gì gấp, chỉ một mình Phó Cảnh Hồng cũng xử lý được đống tấu chương, Tạ Nguyên Gia rảnh rỗi chỉ có thể cả ngày cùng Thiến Bích ăn không ngồi rồi ở tại chỗ, nhàm chán đến mức ngẩn người ngồi đếm mấy con én con.
Cũng may kì Xuân săn sắp bắt đầu, đây là lần đầu tiên ở cổ đại Tạ Nguyên Gia được tham gia hoạt động có quy mô lớn, trong lòng đương nhiên phấn khích, y đã sớm sai người chuẩn bị trước nửa tháng, giờ chỉ còn chờ ngày đó đến.
Thật ra Tạ Nguyên Gia cũng rất nhớ mong đồng hương Quý Đại Nhu, nhưng y thật sự không tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, hai người giới tính bất đồng, ở cổ đại nam nữ đều tránh mặt nhau, đặc biệt là y còn có thân phận Hoàng Thượng, làm không ổn để người ta phát hiện bọn họ ngầm qua lại, vậy coi như xong, nếu Phó Cảnh Hồng biết thì điều đầu tiên hắn làm chính là cho bay đầu của Quý Đại Nhu.
Cho dù trong lòng có quá nhiều sự tò mò, muốn tâm sự với nàng nhiều chuyện, nhưng Tạ Nguyên Gia chỉ có thể kiềm chế lại bản thân, nói không chừng một lúc nào đó sẽ tìm được cơ hội, để hỏi chuyện nàng.
"Hoàng Thượng đang nghĩ gì vậy?" Thiến Bích ríu rít liên tục hơn nửa ngày, vừa quay đầu liền phát hiện Tạ Nguyên Gia không nghe, tò mò hỏi.
Tạ Nguyên Gia lấy lại tinh thần, vội lắc đầu nói: "Không nghĩ gì hết, trẫm chỉ đang ngẩn người."
"À" Thiến Bích ngơ ngác gật đầu, chợt nhớ tới Lam Khấu có dặn hắn phải nhắc Hoàng Thượng ăn cháo, chỉ vào chén cháo ngân nhĩ (nấm tuyết) trên bàn nói: "Cô cô có dặn Ngự Thiện Phòng nấu cháo nóng, Hoàng Thượng ăn chút đi."
Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn cái chén trên bàn, nhíu mày, "Sao gần đây Cô cô cứ thích nấu cháo vậy? Trẫm ăn không vô."
"Do cơ thể Hoàng Thượng suy nhược đó." Thiến Bích khuyên nhủ, "Vương gia cố ý phân phó, nói là lần trước sau khi sinh bệnh người đã gầy đi, phải bồi bổ thật tốt."
Tạ Nguyên Gia cảm thấy buồn bực, tại sao người xưa lại thích tẩm bổ như thế, chỉ cảm thôi mà cũng bị ép ăn cả đống đồ bổ, không có bệnh cũng bị bồi bổ đến có bệnh.
"Haiz." Y bất lực thả xuống cây kiếm gỗ mà Quý Thiếu Viêm cho, nhận lấy cái chén Thiến Bích đang bưng, cầm muỗng múc từng muỗng nhỏ đút vào trong miệng.
Thiến Bích cẩn thận mà quan sát sắc mặt của y, thấy y chậm rãi ăn xong chén cháo, vài lần muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại kiềm chế.
"Sao? Có chuyện gì à?" Tạ Nguyên Gia buông cái chén trong tay xuống, giương mắt nhìn vẻ mặt như đưa đám của Thiến Bích, quan tâm hỏi: "Ngươi không khỏe hả? Sao sắc mặt trông khó coi vậy."
Thiến Bích vội lắc đầu: "Không sao đâu."
"Đúng rồi, Vương gia có phái người tới nói, mấy ngày nay Vương gia sẽ xuất cung một chuyến, sự vụ trong cung tạm thời giao lại cho Thừa tướng đại nhân, bảo người có việc thì đi tìm ngài ấy để thương lượng."
"Cái gì?" Đôi mắt Tạ Nguyên Gia mở to, "Hoàng thúc xuất cung? Chuyện khi nào?"
Thiến Bích có vẻ chán nản, "Mới sáng nay, vừa nãy có người tới tri thông chuyện này rồi."
"Vậy Hoàng thúc có nói hắn muốn đi đâu làm gì không?" Tạ Nguyên Gia ăn xong cháo rồi cầm chén trả về, dùng khăn lau miệng hỏi.
Thiến Bích lại lắc đầu: "Không có nói, người Vương gia phái tới không có nói ra ngoài làm gì, cũng không nói khi nào trở về."
Đây đâu giống tác phong làm việc của Phó Cảnh Hồng, Tạ Nguyên Gia cảm thấy kỳ quái, gần đây trong cung ngoài cung đều rất thái bình, làm gì có chuyện lớn xảy ra, phải là loại chuyện gì mới khiến hắn rời khỏi hoàng cung? Còn đi vội vã như vậy, đến một tiếng cũng chưa kịp nói.
"Thôi bỏ đi." Tạ Nguyên Gia cũng không nghĩ đến việc này nữa, "Có lẽ Hoàng thúc có việc gấp nên không kịp báo lại."
Thiến Bích cúi đầu, giấu đi sự khác thường trong đội mắt, lặng lẽ đem cái mâm ra ngoài.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn rời đi, trong lòng thầm nghĩ Thiến Bích mấy ngày nay đã gầy đi không ít, khuôn mặt chẳng còn đầy đặn như xưa, nếu so sánh giữa hai người, thì Thiến Bích mới là người cần tẩm bổ mới đúng.
Chờ Phó Cảnh Hồng trở về, y phải cho Thiến Bích nghỉ dưỡng, để hắn nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, nếu hắn muốn về nhà, vậy cho hắn một cỗ xe ngựa, đưa hắn một đường trở về, có lẽ làm vậy sẽ khiến Thiến Bích vui lên.
Tạ Nguyên Gia nghĩ đến hoàn mỹ, y vẫn thích dáng vẻ không buồn không lo của Thiến Bích.
Vào ban đêm, sự yên tĩnh bao trùm cả Hoàng cung, Cảnh Doanh Cung vẫn có thị vệ canh gác tuần tra tới luôn, cạnh cửa còn có mấy cung nữ trực đêm, bên trong thì có Tạ Nguyên Gia đang say giấc trên giường.
Có bóng người lặng lẽ không một tiếng động tránh đi tai mắt của mọi người tiến vào nội thất, thân thủ vô cùng nhanh nhạy nhẹ nhàng, cho dù là người có võ công cao thâm cũng chưa chắc có thể phát hiện được hắn, hắn có thân hình thon gầy dáng vẻ uyển chuyển, không hề có bất cứ âm thanh nào phát ra, cả người vững vàng đứng vững bên trong phòng.
Trong phòng chỉ thắp mấy ngọn nến, toàn bộ căn phòng tối om không thấy rõ đồ vật, xuyên thấu qua màn giường mơ hồ thấy được bóng ai đó đang nằm trên, nghe tiếng hô hấp thì chắc là đã ngủ rồi.
Thích khách mặc y phục dạ hành màu đen trên tay cầm một con dao găm ngắn, từng bước một chậm rãi đến gần mép giường, trên mặt hắn đeo mặt nạ màu đen không nhìn rõ mặt, chỉ để lộ ra bên ngoài một đôi mắt sáng trong, tròn xoe, mang theo khí chất lạnh nhạt có phần không phù hợp.
Hắn đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm vào Tạ Nguyên Gia đang nằm ở trên giường, trong mắt có chút do dự.
Lần trước, hắn cũng như vậy đứng ở chỗ này, chỉ cần duỗi tay ra liền có cơ hội bóp chết người trước mặt, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ra tay, lỡ mất một cơ hội tốt. Hiện giờ Phó Cảnh Hồng không ở đây, hắn lại lần nữa có được một cơ hội tốt, chỉ là hắn vẫn không nỡ ra tay giống như lần trước.
Tại sao lại đối xử tốt với ta?
Trong mắt hắc y nhân toàn là sự oán hận, điều cấm kỵ nhất của một quân cờ giết người chính là có tình cảm, hắn biết rõ không nên như vậy, nhưng vẫn từng bước nhảy xuống bẫy rập của Tạ Nguyên Gia, bước một bước liền trầm mê vào sự dịu dàng bao dung của đối phương, thoát không được, vào cũng không xong.
Hắn vốn không muốn giết y, chỉ có thể trách thân phận lập trường của đôi bên bất đồng, nếu để Tạ Nguyên Gia sống, thì ngàn vạn người sau lưng hắn chỉ có con đường chết, cái nào nặng cái nào nhẹ, không cho phép hắn được lựa chọn.
Hắc y nhân nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, bên trong đã không còn sự do dự khi nãy, hạ quyết tâm xuống tay, dao găm sáng chói đâm vào Tạ Nguyên Gia.
Lúc dao găm sắp rạch vào cổ Tạ Nguyên Gia, ở một góc tối trong căn phòng đột nhiên phóng ra một tụ tiễn màu đen, đánh bay con dao của hắc y nhân, ngay sau đó, Mục Chiến Lăng Sương không biết từ góc nào trong phòng lao tới, rút kiếm đánh về phía hắc y nhân, ba người đánh nhau trong phòng của Tạ Nguyên Gia, tiếng đao kiếm va chạm đánh thức Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia dụi mắt bò dậy nheo mắt xem thử đang xảy ra chuyện gì, kết quả mới vừa nhìn rõ thì thấy trước mặt đang hỗn chiến, cả người liền tỉnh ngủ.
Cái gì vậy nè!? Sao có nhiều người đánh nhau trong phòng mình thế? Là ai cho họ vào?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hở?
Tính luôn thời gian chậm trễ khi lên đường, Tạ Nguyên Gia ở bên ngoài hết mười ngày mới trở về cung, Thuần Vu Nhã dẫn theo đoàn người đứng ngoài cung nghênh đón y, y đứng trước cổng cung nhìn một lúc, mới nhấc chân đi theo Thuần Vu Nhã vào trong.
"Hoàng Thượng rời cung mấy ngày nay, trong cung không xảy ra chuyện gì lớn." Thuần Vu Nhã chậm rãi đi bên cạnh báo cáo lại tình hình mấy ngày nay cho Tạ Nguyên Gia, vẫn dịu dàng như cũ, "Chuyến đi chơi lần này của Hoàng Thượng thế nào?"
"Rất thú vị." Tạ Nguyên Gia gật đầu nói, "Sau này nếu có cơ hội, lão sư cũng đi theo đi."
Thuần Vu Nhã nhẹ giọng mỉm cười, "Đó là nếu như có cơ hội."
Tạ Nguyên Gia lại trở về nhịp sống thường nhật, thượng triều phê duyệt tấu chương đi học, cuộc sống lại trở về như lúc ban đầu. Nghe nói y hồi triều, Tạ Nguyên Lam liền dẫn theo Tạ Phong Nghi tới bái phỏng, Tạ Phong Nghi tỏ vẻ vô cùng hâm mộ đối với chuyến du ngoạn lần này của y, mấy đứa nhỏ thường thích chạy khắp trời nam đất bắc, nhưng cơ thể của Tạ Nguyên Lam lại không đủ tốt để rời xa nhà, bé chỉ có thể bị nhốt trong Thần Vương phủ nhỏ bé.
Sau khi Tạ Nguyên Gia biết được, liền rất đồng tình với đứa nhỏ này, thầm nghĩ nếu sau này còn có cơ hội ra khỏi cửa, đến lúc đó xem thử có thể mang bé đi theo không, Hoàng huynh chắc không từ chối đâu ha?
"Hoàng Thượng chớ có chiều hư nó." Tạ Nguyên Lam bất đắc dĩ thở dài, vươn tay gõ nhẹ lên trán của Tạ Phong Nghi, "Con đừng có quấn lấy Hoàng thúc, y rất bận."
Tạ Phong Nghi chớp chớp đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, gãi đầu ngây ngô mỉm cười: "Phụ vương, nhi thần không có làm phiền Hoàng thúc."
"Hoàng huynh không cần quá mức nghiêm khắc với Phong Nghi." Tạ Nguyên Gia khuyên nhủ, "Năm nay Phong Nghi chỉ mới bảy tuổi, là độ tuổi vẫn còn ham chơi, cứ mặc kệ nó đi."
Đôi mắt Tạ Nguyên Lam đong đầy ý cười, gật đầu nói được.
Ra khỏi cung, Tạ Phong Nghi nằm trong xe ngựa đếm số trái cây được Hoàng Thượng ban thưởng, Tạ Nguyên Lam ôm cánh tay dựa vào thùng xe nhìn bé, trong mắt chứa một chút cảm xúc phức tạp.
"Phong Nghi." Tạ Nguyên Lam nhẹ giọng gọi tên của nhi tử.
Tạ Phong Nghi đang đếm trái cây liền ngẩng đầu, nâng khuôn hàm tròn trịa nhìn hắn: "Phụ vương, có chuyện gì?"
Tạ Nguyên Lam nhìn bé hồi lâu, mới hỏi: "Phong Nghi thích Hoàng Thượng sao?"
"Hoàng thúc?" Hai má Tạ Phong Nghi run run, gật đầu nói: "Thích lắm."
"Tại sao?" Tạ Nguyên Lam khoanh tay, rất có hứng thú nhìn bé.
Vẻ mặt Tạ Phong Nghi có chút khó xử, bé mới vừa tròn bảy tuổi, có chút khó khăn trong việc giải thích lý do vì sao thích với không thích, dù gì cái thích của mấy đứa con nít cũng chỉ vỏn vẹn trong chốc lát, có đôi khi cũng chẳng cần lý do.
"Ờm...... Hoàng thúc rất ôn hòa với Phong Nghi, còn hay cho con mấy món ngon nữa." Tạ Phong Nghi suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được một cái lý do tạm chấp nhận được.
Tạ Nguyên Lam bật cười thành tiếng, "Chỉ có vậy?"
"Vâng." Tạ Phong Nghi giơ trái cây trong tay nói: "Phụ vương xem nè, trái này rất ngọt."
Tạ Nguyên Lam nhìn chằm chằm vào quả kia hồi lâu, mới vươn tay nhận lấy đưa vào trong miệng, vừa cắn liền cảm nhận được vị chua ngọt, không hổ là đồ trong Hoàng cung, khác hoàn toàn với đồ trong Vương phủ.
"Phong Nghi." Tạ Nguyên Lam chậm rãi ăn xong trái cây, mở miệng nhẹ giọng hỏi: "Nếu một ngày nào đó, con có cơ hội được tiến cung, cùng sống chung với Hoàng thúc, con có nguyện ý không?"
Tạ Phong Nghi không ngừng gật đầu: "Đương nhiên là nguyện ý!" Bé thoạt nhìn rất vui vẻ, tiếp theo lại hỏi: "Vậy Phụ vương cũng ở chung sao?"
Tạ Nguyên Lam rũ mi cười khẽ, lắc đầu nói: "Phụ vương không đi được."
"Tại sao vậy?" Tạ Phong Nghi thất vọng.
Tạ Nguyên Lam vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại của bé, ngữ khí nhẹ tênh cơ hồ không nghe thấy: "Phụ vương phải tới một nơi rất xa rất xa, không thể bên cạnh con mãi mãi được."
"Vậy nhi thần cũng không vào cung, muốn đi chung với Phụ vương cơ." Tạ Phong Nghi lập tức nắm lấy chân Tạ Nguyên Lam, khuôn mặt nhỏ cọ cọ bên hông của hắn, giống đang làm nũng nói: "Phụ vương dẫn nhi thần theo với."
Trong mắt Tạ Nguyên Lam chỉ toàn là bi thương, ngoài miệng lại nói: "Không được càn quấy, vừa qua năm mới, con cũng thêm một tuổi rồi, không thể cứ bướng bỉnh không hiểu chuyện như trước."
"Nhớ kỹ, nếu có một ngày, Phụ vương không còn nữa, thì trên đời này vẫn còn có người con có thể tin tưởng, người đó, nhất định là Hoàng thúc của con, con nhớ kỹ phải bám chặt lấy y, có biết chưa?"
Tạ Phong Nghi không hiểu, nhưng mà bé mơ hồ cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của Phụ vương, im lặng nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, ủy khuất nói: "Nhi thần đã hiểu."
Tạ Nguyên Lam ôn hòa vỗ bờ vai của bé, "Nếu mệt thì ngủ đi, khi nào tới nhà, Phụ vương sẽ đánh thức con."
Trong lòng Tạ Phong Nghi có chút thấp thỏm, nhưng dù gì vẫn còn là con nít, nằm một lát liền ngủ. Ở trong xe Tạ Nguyên Lam nghe được tiếng hít thở đều đều của nhi tử, trong mắt hiện ra sự đau đớn sâu thẳm cùng nỗi bất đắc dĩ.
Chạy trời không khỏi nắng, nếu ta...... Thì cần gì phải đi bước này.
Thời tiết dần trở nên ấm áp, băng tuyết trong Hoàng cung đã sớm tan sạch hết, cây cối trong sân Cảnh Doanh Cung đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, dưới xà ngang còn có một tổ chim én, Tạ Nguyên Gia lúc rảnh rỗi rất thích cầm theo đồ ăn vặt ngồi ở dưới hành lang nhìn mấy con én lớn bay tới bay lui bón thức ăn cho én con, hy vọng mấy bé én con mau lớn.
Gần đây trong triều cũng không có chuyện gì gấp, chỉ một mình Phó Cảnh Hồng cũng xử lý được đống tấu chương, Tạ Nguyên Gia rảnh rỗi chỉ có thể cả ngày cùng Thiến Bích ăn không ngồi rồi ở tại chỗ, nhàm chán đến mức ngẩn người ngồi đếm mấy con én con.
Cũng may kì Xuân săn sắp bắt đầu, đây là lần đầu tiên ở cổ đại Tạ Nguyên Gia được tham gia hoạt động có quy mô lớn, trong lòng đương nhiên phấn khích, y đã sớm sai người chuẩn bị trước nửa tháng, giờ chỉ còn chờ ngày đó đến.
Thật ra Tạ Nguyên Gia cũng rất nhớ mong đồng hương Quý Đại Nhu, nhưng y thật sự không tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, hai người giới tính bất đồng, ở cổ đại nam nữ đều tránh mặt nhau, đặc biệt là y còn có thân phận Hoàng Thượng, làm không ổn để người ta phát hiện bọn họ ngầm qua lại, vậy coi như xong, nếu Phó Cảnh Hồng biết thì điều đầu tiên hắn làm chính là cho bay đầu của Quý Đại Nhu.
Cho dù trong lòng có quá nhiều sự tò mò, muốn tâm sự với nàng nhiều chuyện, nhưng Tạ Nguyên Gia chỉ có thể kiềm chế lại bản thân, nói không chừng một lúc nào đó sẽ tìm được cơ hội, để hỏi chuyện nàng.
"Hoàng Thượng đang nghĩ gì vậy?" Thiến Bích ríu rít liên tục hơn nửa ngày, vừa quay đầu liền phát hiện Tạ Nguyên Gia không nghe, tò mò hỏi.
Tạ Nguyên Gia lấy lại tinh thần, vội lắc đầu nói: "Không nghĩ gì hết, trẫm chỉ đang ngẩn người."
"À" Thiến Bích ngơ ngác gật đầu, chợt nhớ tới Lam Khấu có dặn hắn phải nhắc Hoàng Thượng ăn cháo, chỉ vào chén cháo ngân nhĩ (nấm tuyết) trên bàn nói: "Cô cô có dặn Ngự Thiện Phòng nấu cháo nóng, Hoàng Thượng ăn chút đi."
Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn cái chén trên bàn, nhíu mày, "Sao gần đây Cô cô cứ thích nấu cháo vậy? Trẫm ăn không vô."
"Do cơ thể Hoàng Thượng suy nhược đó." Thiến Bích khuyên nhủ, "Vương gia cố ý phân phó, nói là lần trước sau khi sinh bệnh người đã gầy đi, phải bồi bổ thật tốt."
Tạ Nguyên Gia cảm thấy buồn bực, tại sao người xưa lại thích tẩm bổ như thế, chỉ cảm thôi mà cũng bị ép ăn cả đống đồ bổ, không có bệnh cũng bị bồi bổ đến có bệnh.
"Haiz." Y bất lực thả xuống cây kiếm gỗ mà Quý Thiếu Viêm cho, nhận lấy cái chén Thiến Bích đang bưng, cầm muỗng múc từng muỗng nhỏ đút vào trong miệng.
Thiến Bích cẩn thận mà quan sát sắc mặt của y, thấy y chậm rãi ăn xong chén cháo, vài lần muốn mở miệng nói, nhưng rồi lại kiềm chế.
"Sao? Có chuyện gì à?" Tạ Nguyên Gia buông cái chén trong tay xuống, giương mắt nhìn vẻ mặt như đưa đám của Thiến Bích, quan tâm hỏi: "Ngươi không khỏe hả? Sao sắc mặt trông khó coi vậy."
Thiến Bích vội lắc đầu: "Không sao đâu."
"Đúng rồi, Vương gia có phái người tới nói, mấy ngày nay Vương gia sẽ xuất cung một chuyến, sự vụ trong cung tạm thời giao lại cho Thừa tướng đại nhân, bảo người có việc thì đi tìm ngài ấy để thương lượng."
"Cái gì?" Đôi mắt Tạ Nguyên Gia mở to, "Hoàng thúc xuất cung? Chuyện khi nào?"
Thiến Bích có vẻ chán nản, "Mới sáng nay, vừa nãy có người tới tri thông chuyện này rồi."
"Vậy Hoàng thúc có nói hắn muốn đi đâu làm gì không?" Tạ Nguyên Gia ăn xong cháo rồi cầm chén trả về, dùng khăn lau miệng hỏi.
Thiến Bích lại lắc đầu: "Không có nói, người Vương gia phái tới không có nói ra ngoài làm gì, cũng không nói khi nào trở về."
Đây đâu giống tác phong làm việc của Phó Cảnh Hồng, Tạ Nguyên Gia cảm thấy kỳ quái, gần đây trong cung ngoài cung đều rất thái bình, làm gì có chuyện lớn xảy ra, phải là loại chuyện gì mới khiến hắn rời khỏi hoàng cung? Còn đi vội vã như vậy, đến một tiếng cũng chưa kịp nói.
"Thôi bỏ đi." Tạ Nguyên Gia cũng không nghĩ đến việc này nữa, "Có lẽ Hoàng thúc có việc gấp nên không kịp báo lại."
Thiến Bích cúi đầu, giấu đi sự khác thường trong đội mắt, lặng lẽ đem cái mâm ra ngoài.
Tạ Nguyên Gia thấy hắn rời đi, trong lòng thầm nghĩ Thiến Bích mấy ngày nay đã gầy đi không ít, khuôn mặt chẳng còn đầy đặn như xưa, nếu so sánh giữa hai người, thì Thiến Bích mới là người cần tẩm bổ mới đúng.
Chờ Phó Cảnh Hồng trở về, y phải cho Thiến Bích nghỉ dưỡng, để hắn nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, nếu hắn muốn về nhà, vậy cho hắn một cỗ xe ngựa, đưa hắn một đường trở về, có lẽ làm vậy sẽ khiến Thiến Bích vui lên.
Tạ Nguyên Gia nghĩ đến hoàn mỹ, y vẫn thích dáng vẻ không buồn không lo của Thiến Bích.
Vào ban đêm, sự yên tĩnh bao trùm cả Hoàng cung, Cảnh Doanh Cung vẫn có thị vệ canh gác tuần tra tới luôn, cạnh cửa còn có mấy cung nữ trực đêm, bên trong thì có Tạ Nguyên Gia đang say giấc trên giường.
Có bóng người lặng lẽ không một tiếng động tránh đi tai mắt của mọi người tiến vào nội thất, thân thủ vô cùng nhanh nhạy nhẹ nhàng, cho dù là người có võ công cao thâm cũng chưa chắc có thể phát hiện được hắn, hắn có thân hình thon gầy dáng vẻ uyển chuyển, không hề có bất cứ âm thanh nào phát ra, cả người vững vàng đứng vững bên trong phòng.
Trong phòng chỉ thắp mấy ngọn nến, toàn bộ căn phòng tối om không thấy rõ đồ vật, xuyên thấu qua màn giường mơ hồ thấy được bóng ai đó đang nằm trên, nghe tiếng hô hấp thì chắc là đã ngủ rồi.
Thích khách mặc y phục dạ hành màu đen trên tay cầm một con dao găm ngắn, từng bước một chậm rãi đến gần mép giường, trên mặt hắn đeo mặt nạ màu đen không nhìn rõ mặt, chỉ để lộ ra bên ngoài một đôi mắt sáng trong, tròn xoe, mang theo khí chất lạnh nhạt có phần không phù hợp.
Hắn đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm vào Tạ Nguyên Gia đang nằm ở trên giường, trong mắt có chút do dự.
Lần trước, hắn cũng như vậy đứng ở chỗ này, chỉ cần duỗi tay ra liền có cơ hội bóp chết người trước mặt, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ra tay, lỡ mất một cơ hội tốt. Hiện giờ Phó Cảnh Hồng không ở đây, hắn lại lần nữa có được một cơ hội tốt, chỉ là hắn vẫn không nỡ ra tay giống như lần trước.
Tại sao lại đối xử tốt với ta?
Trong mắt hắc y nhân toàn là sự oán hận, điều cấm kỵ nhất của một quân cờ giết người chính là có tình cảm, hắn biết rõ không nên như vậy, nhưng vẫn từng bước nhảy xuống bẫy rập của Tạ Nguyên Gia, bước một bước liền trầm mê vào sự dịu dàng bao dung của đối phương, thoát không được, vào cũng không xong.
Hắn vốn không muốn giết y, chỉ có thể trách thân phận lập trường của đôi bên bất đồng, nếu để Tạ Nguyên Gia sống, thì ngàn vạn người sau lưng hắn chỉ có con đường chết, cái nào nặng cái nào nhẹ, không cho phép hắn được lựa chọn.
Hắc y nhân nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, bên trong đã không còn sự do dự khi nãy, hạ quyết tâm xuống tay, dao găm sáng chói đâm vào Tạ Nguyên Gia.
Lúc dao găm sắp rạch vào cổ Tạ Nguyên Gia, ở một góc tối trong căn phòng đột nhiên phóng ra một tụ tiễn màu đen, đánh bay con dao của hắc y nhân, ngay sau đó, Mục Chiến Lăng Sương không biết từ góc nào trong phòng lao tới, rút kiếm đánh về phía hắc y nhân, ba người đánh nhau trong phòng của Tạ Nguyên Gia, tiếng đao kiếm va chạm đánh thức Tạ Nguyên Gia.
Tạ Nguyên Gia dụi mắt bò dậy nheo mắt xem thử đang xảy ra chuyện gì, kết quả mới vừa nhìn rõ thì thấy trước mặt đang hỗn chiến, cả người liền tỉnh ngủ.
Cái gì vậy nè!? Sao có nhiều người đánh nhau trong phòng mình thế? Là ai cho họ vào?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hở?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.