Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 71: Khởi hành hồi cung

Cố Thanh Từ

27/12/2023

Ngay giây phút ấy, đáng lẽ phản ứng đầu tiên của hai người phải là nhảy cỡn lên, rồi cho nhau một cái ôm thắm thiết, nhưng thực tế thì khác, vì có sự khác biệt về thân phận giữa cả hai, nên không thể làm như vậy, chỉ có thể trưng cái bản mặt kinh ngạc nhìn người đối diện.

Thu Dương thấy hai người bọn họ không ai nói chuyện, ngơ ngác hỏi: "Hoàng huynh, các ngươi làm sao vậy?"

Tạ Nguyên Gia phục hồi lại tinh thần, áp xuống tâm trạng kích động, lắc đầu nói: "Không có gì hết, trẫm chỉ cảm thấy, Đại Nhu hát cũng hay hay."

Thu Dương mím môi cười, "Khi Đại Nhu tỷ tỷ ở trong cung, đôi lúc cũng sẽ ngâm nga, đều là những giai điệu mới mẻ chưa từng nghe qua, rất thú vị."

"Vậy à......"

Tạ Nguyên Gia thuận miệng trò chuyện đôi câu với Thu Dương, thật ra y không nghe rõ nàng đang nói gì, trong đầu chỉ xuất hiện có một suy nghĩ, ngoài y ra còn có một người khác xuyên không tới.

Đúng lúc này Phó Cảnh Hồng lại phái Lăng Sương ra ngoài tìm họ, nói là Vương gia đã xử lý xong mọi việc cần làm, muốn tìm y, Tạ Nguyên Gia nghe nói Phó Cảnh Hồng đang tìm mình, liền vội vàng trở về.

Lúc tới phòng khách, Phó Cảnh Hồng đang ngồi cạnh bàn uống trà, ngẩng đầu thấy y đã đến, đôi mắt lộ ra ý cười nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, dịu dàng nhìn Tạ Nguyên Gia: "Hôm nay đi chơi có vui không?"

Tạ Nguyên Gia gạt chuyện của Quý Đại Nhu sang một bên, mỉm cười với Phó Cảnh Hồng nói: "Chơi rất vui, trẫm còn không cẩn thận ngủ quên mất."

"Lần sau nếu thấy mệt thì bảo Mục Chiến mang ngươi về, đừng có ngủ ở bên ngoài, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh." Phó Cảnh Hồng dặn dò nói, "Tuy hai ngày nay ấm áp, nhưng vẫn đang là mùa đông, vẫn còn lạnh."

"Được." Tạ Nguyên Gia tiện tay bóc một nắm hạt dưa từ trong mâm trái cây, quay đầu nhìn quanh một vòng, không thấy Lam Khấu, "Cô cô đâu rồi?"

Phó Cảnh Hồng khẽ cười một tiếng đáp: "Thần có một số việc cần nàng hỗ trợ xử lý, rất nhanh sẽ về đến."

Lam Khấu và Thiến Bích vẫn luôn là thủ hạ của Phó Cảnh Hồng, Tạ Nguyên Gia từ lúc đầu đã biết, chỉ làm bộ không biết, Phó Cảnh Hồng từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc chuyện này với y, nhưng gần đây lại bắt đầu quang minh chính đại lộ ra việc Lam Khấu và Thiến Bích là thủ hạ của hắn, hắn cố ý ám chỉ với Tạ Nguyên Gia rằng hắn đã khác xưa, vô cùng tín nhiệm y.

Cảm xúc trong lòng Tạ Nguyên Gia ngổn ngang, chuyện này được làm rõ, Thiến Bích và Lam Khấu lộ diện ra ngoài ánh sáng, không còn là gián điệp bên cạnh y, mà trở thành những người bảo vệ y.

"Ờ......" Tạ Nguyên Gia gật đầu, "Vậy cô cô cứ làm việc của mình đi, trẫm cũng không có chuyện gì quan trọng."

Phó Cảnh Hồng cầm khăn lau khóe miệng cho y, tự tay lột hạch đào (óc chó) cho y, "Thêm 2 - 3 ngày, thần sẽ đưa Hoàng Thượng trở về, được chứ?"

"Nhưng trẫm chưa có tắm suối nước nóng mà." Tạ Nguyên Gia vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, mục đích của chuyến đi này không phải vì thế sao?

Phó Cảnh Hồng nhìn bộ dạng không cam lòng của y, buồn cười nói: "Chuyện thần đã nói đương nhiên sẽ giữ lời, sáng nay đã sai người đi chuẩn bị, dùng bữa xong, thần sẽ dẫn Hoàng Thượng đi."

"Thật ư?" Tạ Nguyên Gia kinh hỉ, chuyến đi này xem như không uổng công.

Bữa tối như thường lệ là do Hướng Sơ chuẩn bị, đầy một bàn đều là các món ngon, Tạ Nguyên Gia nhanh chóng ăn no căng bụng, ôm gói đồ chạy đi ngâm suối nước nóng, bị Phó Cảnh Hồng bắt lại, đợi tiêu thực nửa giờ mới thả người ra.

Suối nước nóng cũng không tính là lớn, nhưng có thể chứa được khoảng mười người, Tạ Nguyên Gia là Hoàng đế, đương nhiên muốn độc chiếm cái hồ này, y lột sạch hết chỉ chừa lại trung y (đồ lót), cẩn thận mà bước xuống nước, nước suối ấm áp lập tức vây lấy toàn thân y, y thoải mái rùng mình hai cái, chậm rãi dựa vào tảng đá lớn phía sau, cả người chỉ có cái đầu lộ ra.



Y không cho các cung nữ ở lại bên cạnh, ngay cả Lam Khấu cũng không giữ, một mình dựa vào tảng đá hưởng thụ sự yên tĩnh, không để ý đến đằng sau có người đang chậm rãi tới gần.

Phó Cảnh Hồng xuất hiện ở sau lưng Tạ Nguyên Gia, hắn bước xuống nước ở chỗ cách không xa, Tạ Nguyên Gia cảm nhận được nước quanh người khẽ gợn sóng, mở mắt ra nhìn, thiếu chút nữa bị dọa đến đứng tim.

"Hoàng hoàng hoàng hoàng hoàng thúc!" Tạ Nguyên Gia ngồi thẳng người dậy, hoảng sợ nhìn Phó Cảnh Hồng ngồi cách mình ba bước, đầu óc lập tức hỗn loạn, căng thẳng đến mức không biết nên nói gì.

Phó Cảnh Hồng nhàn nhạt lên tiếng, trên người hắn không mảnh vải che thân (loã lồ kìa), nhàn nhã dựa vào vách đá, còn cầm theo một bầu rượu, lâu lâu lại nhấp một ngụm, không hề cảm thấy bản thân có vấn đề.

Tuy nhìn hắn không có tính công kích, nhưng Tạ Nguyên Gia vẫn không dám thiếu cảnh giác, một bên nhìn lén hắn, một bên làm bộ trấn định nói: "Sao Hoàng thúc cũng tới đây?"

Rõ ràng đâu phải chỉ có một cái hồ này.

Phó Cảnh Hồng liếc nhìn y, mở miệng nói: "Thôn trang này có tổng cộng hai cái hồ, chẳng lẽ thần phải tắm chung một hồ với Trưởng công chúa và Hoàng Hậu nương nương?"

Đương nhiên không được rồi, Tạ Nguyên Gia có hơi rầu rĩ, hồ này đâu phải do y mở, Phó Cảnh Hồng muốn đến đây cũng hợp tình hợp lý, nhưng y vẫn chưa quên tên này đang có ý với mình, trường hợp này vẫn tương đối nguy hiểm, dễ dàng lau súng cướp cò.

Tạ Nguyên Gia vô cùng thành thật co người lại, muốn đem mình co lại cho đến khi tạo thành một vòng cung an toàn, nhưng lần này y lại tự mình đa tình rồi, bởi vì Phó Cảnh Hồng không hề có biểu hiện muốn quấy rối y, vẫn một mình uống rượu, ánh mắt chưa từng dịch chuyển.

Tạ Nguyên Gia trộm quan sát một hồi, phát hiện Phó Cảnh Hồng tuy ngồi kề bên nhưng tâm không loạn tựa như một quân tử, trong lòng âm thầm phỉ nhổ hành vi của bản thân, lén lút duỗi thẳng chân, thả lỏng dựa ra sau.

"Hoàng Thượng vẫn còn rất sợ thần sao?" Phó Cảnh Hồng buông chén rượu xuống, phóng ánh mắt tới người Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia có chút khẩn trương, "Cũng không hẳn là sợ, chỉ là...... Trẫm đối với Hoàng thúc, có chút không được thoải mái."

Phó Cảnh Hồng hơi mỉm cười, "Vì sao? Lo lắng thần sẽ ép buộc ai đó, làm khó họ?"

Tạ Nguyên Gia làm sao có gan thừa nhận chính mình đang nghĩ như vậy, đỏ mặt không biết có nên gật đầu hay không. Phó Cảnh Hồng cũng không nổi giận, hắn than nhẹ một tiếng, nói: "Hoàng Thượng, tuy thần có tiếng xấu ở bên ngoài, nhưng cũng không đến mức tồi tệ như vậy. Thần cũng giống như tất cả những người bình thường khác, trong lòng thần cũng có người quyết không thể cô phụ [1]."

[1] - Cô phụ: Làm trái, phụ lòng hoặc có lỗi.

"Thần cũng sẽ quan tâm đến ai đó, những thủ đoạn cường thủ hào đoạt, có thể dùng trên người bất kỳ kẻ nào, nhưng chỉ duy nhất mỗi người đó là không thể." Phó Cảnh Hồng thâm trầm nhìn Tạ Nguyên Gia, đôi mắt đen thăm thẳm như muốn hút y vào trong.

Tạ Nguyên Gia ngây người nhìn hắn, y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Phó Cảnh Hồng nói những lời như vậy với mình.

"Hoàng Thượng yên tâm, trước khi có sự đồng ý của người, thần sẽ không làm những chuyện mà người không muốn." Phó Cảnh Hồng bỗng nhiên tới gần Tạ Nguyên Gia, chậm rãi lại gần rồi chạm nhẹ lên môi y, "Đừng có sợ."

Đây, đây đúng là gian lận mà......

Tạ Nguyên Gia cảm thấy nhiệt độ của suối nước nóng hơi cao, hơi nóng làm đầu óc y choáng váng không thể tự suy nghĩ, Phó Cảnh Hồng rõ ràng là thẳng nam sắt thép có tính cách bá đạo, sao đột nhiên lại trở nên dịu dàng biết nói mấy lời yêu thương như thế, có phải lén lút đi học phụ đạo không? Nếu không sao lại giỏi chọc ghẹo đến vậy?

Từ khi thoát khỏi cái tên đồng đội heo Lăng Sương chỉ biết báo này, EQ [2] của Phó Cảnh Hồng đã trở về, đối phó với một Tạ Nguyên Gia chưa từng yêu đương, dễ như ăn bánh, trước kia bởi vì bản thân là người trong cuộc nên luôn lo lắng không biết con đường phía trước sẽ ra sao, bây giờ đã xác định được bản thân đang đi đúng hướng, đương nhiên biết nên hành động như thế nào.

[2] - EQ: viết tắt tiếng anh của Emotional Quotient, được hiểu theo nghĩa là khả năng xác định, kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân và người xung quanh. Vì vậy EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.



Tạ Nguyên Gia cự quậy hai cái, cuối cùng đành nhận thua cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vậy, vậy cho ta một chút thời gian để suy nghĩ có được không?"

"Ta chưa từng thích một ai, nên cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào." Tạ Nguyên Gia nhìn suối nước nóng trong suốt, tiếp tục nói: "Hoàng thúc đối với ta nghiêm túc, ta cũng không thể quá tùy tiện, xin hãy cho ta một ít thời gian, ta muốn suy nghĩ kỹ về chuyện này."

"Cho dù có chấp nhận hay không chấp nhận, đối với Hoàng thúc vẫn có sự công bằng."

Đôi mắt Phó Cảnh Hồng hơi lóe sáng, cuối cùng mỉm cười: "Hoàng Thượng cẩn trọng như vậy, thần đương nhiên chờ được."

Hai người đều không nói chuyện nữa, tựa như một đôi bằng hữu bình thường ở trong hồ chữa lành cho nhau, không khí vừa ái muội lại vừa ấm áp, từ giây phút Tạ Nguyên Gia nói sẽ nghiêm túc suy xét về mối quan hệ của bọn họ, thì đã định sẵn y sẽ thua trong tay của Phó Cảnh Hồng, nếu y không hề có một chút cảm xúc nào, thì đương nhiên chẳng cần phải suy xét.

Mà y không biết rằng, chính vì những lời này của mình, đã giúp y thoát khỏi kết cục bị nhốt trong phòng tối.

Cái gì mà không cường thủ hào đoạt, cái gì mà không muốn cô phụ, toàn là mấy lời ngon ngọt mà Phó Cảnh Hồng nghĩ ra để dụ Tạ Nguyên Gia, hắn lúc này đang đóng vai người thật lòng, đương nhiên là chọn mấy lời dễ nghe, nhưng một khi Tạ Nguyên Gia quá đỗi tuyệt tình, thì đừng mong chút sự dịu dàng nào từ hắn.

Phải để cho y biết, cái gì gọi là phòng đen [3] của xã hội phong kiến.

[3] - Phòng đen: viết tắt là XHW, là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là chặn những người dùng bất hợp pháp và cấm ngôn họ.

Chuyến đi suối nước nóng lần này kéo dài khoảng một tuần, Tạ Nguyên Gia ăn ngon ngủ tốt yên bình trải qua, Phó Cảnh Hồng dẫn theo y đi con đường cũ trở về, Tạ Nguyên Gia lưu luyến đứng ở cổng thôn trang, lề mề chậm chạp làm trễ nải không ít thời gian.

Hướng Sơ cũng không nỡ rời xa y, "Hoàng Thượng, thần mất cả đêm để làm chút thức ăn cho Hoàng Thượng mang theo, chắc đủ cho người ăn đến khi về cung, nếu nhớ thần, thì cứ viết thư cho thần, thần sẽ hồi âm cho người."

"Hướng ái khanh thật là hiếm có." Tạ Nguyên Gia nắm lấy tay hắn, "Khi nào rảnh, nhất định phải đến kinh thành chơi, trẫm chờ ngươi."

Phó Cảnh Hồng mất kiên nhẫn đứng bên cạnh nhìn khung cảnh sinh ly tử biệt của hai người bọn họ, lạnh lùng nói: "Hướng Sơ, tay ngươi có phải không cần nữa không?"

Hướng Sơ cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị Hoàng Thượng nắm lấy, trong lòng rất là cảm động: "Có thể được Hoàng Thượng đối đãi như vậy, bàn tay này của thần không có cũng được."

Phó Cảnh Hồng nhíu mày.

Lăng Sương lén lút tới gần Mục Chiến, thừa dịp người khác không chú ý đến nhỏ giọng thì thầm: "A Chiến nhìn kìa, Vương gia lại nổi điên nữa rồi."

"Đừng có nói bậy." Mục Chiến nhẹ giọng quát hắn, nhưng đồng thời cũng âm thầm đồng cảm với Vương gia, lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện liên quan đến Vương gia nhà họ đều diễn ra suôn sẻ, đây là lần đầu tiên bị thua thiệt lớn đến vậy, thủ phạm hết lần này đến lần khác lại là Hoàng Thượng.

"Chậc." Lăng Sương tà khí mỉm cười, "Ta cứ nói, chỉ có Hoàng Thượng mới có thể trị được Vương gia, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đúng không?"

Mục Chiến không khỏi gật đầu, trong lòng cũng thở dài theo.

Phó Cảnh Hồng quay đầu liếc mắt uy hiếp hai tên kia, dám cười nhạo chủ tử nhà mình, xem ra sống đủ rồi nhỉ?

Tạ Nguyên Gia bước lên xe ngựa vừa mới ngồi xuống, xa phu liền đánh xe, vững vàng tiến về phía trước, hướng về phía Hoàng cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook