Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 34
Yên Diệp
17/02/2024
Lý Tiêu Lâm bị Tề Vũ Hiên chặn họng, tức khắc nghẹn không nói nên lời, Lưu Thống lĩnh là vốn là vị võ tướng đi theo hắn hộ tống vật tư, suốt cả đường đi, hắn cũng đã ăn không ít mệt từ Lưu Thống lĩnh, đối phương tuy cả ngày cười nói sang sảng, nhưng há miệng ngậm miệng đều phải lôi bằng được ý chỉ của Hoàng huynh ra để bắt nạt hắn. Nếu không phải do người kia không ngừng đẩy nhanh tốc độ, còn liên tục thúc giục hắn, hắn cũng sẽ không đến nỗi uể oải vì xe ngựa, còn lãng phí gần hai tháng trời ròng rã trên đường.
[ Nguyên bản chỉ cần một tháng rưỡi là có thể đi hết toàn bộ lộ trình Lưu Thống lĩnh, …… ]
Tề Vũ Hiên thấy Lý Tiêu Lâm không chịu hé miệng nữa, liền khẽ gật đầu, thúc ngựa vượt lên phía trước đoàn quân. Các năm trước, người hộ tống vật tư đều là Lưu Thống lĩnh, người này cùng Ngô Đoan quan hệ không tồi, phỏng chừng là có thể hỏi thêm hắn về ý chỉ của bệ hạ.
Lý Tiêu Lâm âm trầm buông rèm xuống, thở phì phì nuốt một ngụm trà. Tên tiểu tư bên cạnh vô cùng thuần thục việc xem mặt đoán ý, vội vàng cười tủm tỉm đổ thêm trà, khuyên giải an ủi Lý Tiêu Lâm.
Lý Tiêu Lâm nhìn dáng vẻ ân cần của tên tiểu tư, nhào lên ôm chầm lấy hắn, cuốn hắn vào trong lồng ngực hôn một cái, “Còn may vẫn có ngươi, bằng không ta quả thực là chán muốn mệnh.”
Tên tiểu tư sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng né né tránh tránh, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Lý Tiêu Lâm cười ha hả, sờ sờ đầu hắn, “Vật nhỏ, ta thực yêu ngươi chết đi được, chờ tối đến sẽ lại thu thập ngươi.”
Tên tiểu tư ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, ở góc Lý Tiêu Lâm không nhìn thấy, trong mắt lại toát ra vài phần chua xót. Ở trong thâm tâm, hắn tự giễu cợt chính mình, Bất quá chỉ là một món ngoạn vật[1], có thể được Vương gia coi trọng đã là tam sinh hữu hạnh[2], còn trông mong điều gì nữa chứ?
Đoàn xe khổng lồ mang theo vô vàn vật tư tiến vào đại doanh của quân đội Bình Tây, Lưu Thống lĩnh quen cửa quen nẻo cùng Ngô Đoan đi xã giao. Các binh lính vận chuyển vật tư lại theo chỉ dẫn của một vị Bách phu trưởng, đem toàn bộ đồ vật đến doanh trại hậu cần, phần dược liệu trong số đó cũng được đưa đến doanh trại quân y.
Nhìn đến đoàn xe khổng lồ như vậy, các binh lính có mặt ai nấy đều thực cao hứng. Có đầy đủ vật tư, mới có thể bớt lo về trận chiến sắp tới.
Vị bách phu trưởng dẫn đường cuối cùng cũng đem dược liệu về doanh trại quân y, sau khi hoàn thành công tác xã giao, gã cố ý vô tình đưa mắt nhìn khắp nơi, lại không thấy được bóng hình người kia.
Sắc mặt thâm trầm, Thẩm Trọng vẫn thực mau lấy lại tinh thần, dẫn một đoàn binh lính đã mệt nhoài sau chuyến đi vừa rồi trở về nơi nghỉ ngơi của họ.
Hôm nay Từ Tử Du không có phiên trực, không, phải nói rằng hôm nay y không chỉ có một phiên trực đơn thuần.
Sau khi món kim sang dược của y được Tề Vũ Hiên khích lệ một lần, y liền bắt đầu chuyên tâm nỗ lực trong lĩnh vực chuyên môn, hòng lấy lòng người trong tim. _(:з” ∠)_
Dược phẩm được cải tiến, điều còn sót lại đương nhiên là nhân viên y tế, y cùng Lưu đại phu thương lượng chút đỉnh, lập lên một kế hoạch huấn luyện chuyên viên y tế trên chiến trường.
Nhìn y đưa ra bản kế hoạch, Lưu đại phu vỗ tay tán thưởng, phương án này sẽ không lãng phí bất luận tài nguyên gì, nhưng một khi thành công, lại có thể giúp cứu được càng thêm nhiều sinh mệnh trên chiến trường.
Bản kế hoạch của Từ Tử Du mau chóng được đưa lên trước mặt Ngô Đoan, mà sau khi Ngô Đoan xem qua, lại mang đến cho Tề Vũ Hiên.
Sau khi đọc qua bản kế hoạch, Tề Vũ Hiên thập phần tán đồng, bàn luận với Ngô Đoan một chút liền đồng ý với ý tưởng của Từ Tử Du. Mà Ngô Đoan tự thân mang bản kế hoạch đến, cũng không bỏ qua cơ hội hung hăng nhạo báng nét thư pháp không ra gì của Từ Tử Du một trận…… _(:з” ∠)_ Tuy rằng Từ Tử Du cảm thấy vế sau mới là mục đích chân chính của hắn.
Kế hoạch được thông qua, Từ Tử Du không hề có ý định lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tuân lệnh, việc ngoại tộc xâm lấn vào mùa thu năm nay đã là đinh đóng cột, y chỉ hy vọng sẽ cứu sống được thật nhiều các vị chiến sĩ.
Từ các doanh trại lựa ra một ít các binh lính thể chất tuy yếu kém nhưng tay chân nhanh nhạy, Từ Tử Du truyền thụ cho họ một chút phương pháp cứu trợ khẩn cấp, không yêu cầu họ phải trở thành danh y, chỉ cần khi ở trên chiến trường, họ có thể giúp nhưng thương binh kéo dài thêm thời gian, trao cho những người đó cơ hội trở về doanh trại quân y để tiếp nhận chữa trị.
Giờ khắc này, Từ Tử Du là đang giảng bài cho các “y hộ binh[3]” về phương pháp đeo nẹp, chỉ cần có thể cố định được thật tốt ngay trên chiến địa, liền có thể giảm thiểu được số lượng người bị tàn tật do bị lệch xương cốt về sau.
Y nghe từ xa xăm vọng lại tiếng ồn ào huyên náo ở trong quân doanh, đương nhiên cũng biết tiểu tra công đã xuất hiện, bất quá y không cảm thấy bản thân cùng tên tiểu tra công kia có bất luận liên hệ gì, bởi vậy cũng dị thường bình tĩnh tiếp tục giảng thuật.
Những vị binh lính này trước kia vì thể chất yếu kém, ngày thường ở trong quân doanh chịu không ít khinh miệt, hiện giờ được trao cho cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân, lẽ đương nhiên là vô cùng hào hứng học tập.
Trong phút chốc, cái lớp học nho nhỏ này của họ tựa hồ tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bầu không khí náo loạn xô bồ của quân doanh không hề quấy nhiễu được nơi đây.
Thẳng đến thời điểm dứt lời giảng cuối cùng, Từ Tử Du mới buông xuống bàn tay nhức mỏi, vỗ vỗ ra hiệu vị binh lính đang đóng giả thành người bệnh đứng lên.
Sau khi một số các vị bị lính lưu lại để hỏi y về các vấn đề còn chưa hiểu rõ cũng đã rời đi, Từ Tử Du nhìn thời gian, xoay người hướng thẳng về phía nhà bếp.
“Điều này là không có khả năng!” Lý Tiêu Lâm sắc mặt âm trầm, trợn trắng mắt lườm Tề Vũ Hiên.
Chỉ mới rồi, đối phương cư nhiên lôi ra một trương thánh chỉ, trên đó nói rằng hắn sẽ phải chôn chân ở Bình Tây quân nửa năm trời. Sau chính xác nửa năm mới được phép hồi kinh. Đáng giận nhất là, thời điểm cắm rễ ở đây còn phải tuân theo mệnh lệnh của tên tướng quân mặt lạnh này, bằng không, đối phương sẽ có toàn quyền xử lý hắn.
Tề Vũ Hiên bình tĩnh đưa thánh chỉ qua, ý bảo hắn có thể tự mình đọc.
Lý Tiêu Lâm không tình nguyện cầm lấy, lơ đãng ngó qua. Hắn cũng biết Tề Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không có gan giả truyền thánh chỉ, vừa rồi bất quá cũng chỉ là oán giận mà nói vậy thôi.
“Nếu Vương gia đã tiếp chỉ, vậy thỉnh Vương gia giao ra ấn tín.” Ngô Đoan đứng ở sau Tề Vũ Hiên, vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Đây là điểm đã được Hoàng đế bệ hạ cố tình nhấn mạnh ở trong thánh chỉ, ấn tín của An Bình Vương gia tượng trưng cho rất nhiều quyền hạn, Hoàng đế bệ hạ quẳng Lý Tiêu Lâm lên đến đây là vì muốn hắn chịu chút giáo huấn, nếu Tề Vũ Hiên không thể áp chế hắn, vậy còn biết phải răn dạy hắn như thế nào?
Lý Tiêu Lâm căn bản là không thèm che giấu nỗi không tình nguyện chình ình trên mặt, nhưng Ngô Đoan vẫn trước sau như một duy trì biểu cảm tươi cười niềm nở, ở trước mặt hắn xòe rộng bàn tay.
Chậm rì rì từ trong ngực lôi ra ấn tín, Lý Tiêu Lâm hung tợn nói, “Ấn tín của bổn vương nếu có một chút hư tổn, liền coi chừng cái mạng chó của ngươi!”
Ngô Đoan tiếp nhận ấn tín, tươi cười thân thiết đáp lại, “Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định sẽ cất giấu ở địa phương an toàn nhất. Bảo đảm rằng trước khi Vương gia rời đi, bất kỳ ai cũng sẽ tìm không ra. Ân, ngay đến cả bản thân Vương gia cũng sẽ không tìm được.”
Lý Tiểu Lâm bị lời nói của Ngô Đoan chọc đến tức điên, câu cuối cùng kia của đối phương rõ ràng là đang châm chích hắn.
Hắn liếc mắt nhìn nam nhân mang tên Ngô Đoan này một cái, kẻ này nãy giờ vẫn luôn đứng ở sau Tề Vũ Hiên, quả thực là trong khoảng thời gian ngắn hắn đã không chút nào để ý đến đối phương, hiện giờ xem ra, nam nhân mà hắn thấy có tướng mạo ổn áp nhất cái quân doanh này, lại là một kẻ quá khiến người chán ghét.
“Hừ!” Lý Tiêu Lâm lạnh lẽo thở phì một tiếng, xoay người rời đi. Tề Vũ Hiên cũng không thèm để ý, vị An Bình Vương gia này đã bị Bệ hạ sủng hư, hiện giờ có phản ứng như vậy cũng thực bình thường.
Hắn gọi thị vệ canh cửa đến, ra lệnh cho họ dẫn Lý Tiêu Lâm trở về doanh trướng của đối phương, để đảm bảo an nguy của An Bình Vương gia, nơi ở của người này được an bài ở gần doanh trướng của Tướng quân, hắn vẫn không muốn đệ đệ thân thiết của Hoàng đế bệ hạ gặp phải bất luận vấn để gì ở ngay quân doanh của mình.
Lý Tiêu Lâm thưỡn dài mặt, tên tiểu tư tuấn tú theo sau hắn thấy vậy cũng không dám hé một lời. Tuy lòng tràn đầy bất cam, Lý Tiêu Lâm lại vẫn không dám ngỗ nghịch ý chỉ của Hoàng huynh, chỉ có thể mang theo tùy tùng cùng tiểu tư, một đường đi theo tên thị vệ kia đến doanh trướng của mình.
Doanh trại của An Bình Vương gia là mới được dựng lên, bên trong được lấp đầy gia cụ. Các món đồ đạc này đều mới được chế tạo, hình thức tuy không quá đẹp mắt, nhưng thắng ở sự bền vững.
Tài nguyên Tây Bắc thực cằn cỗi, Liêm Thành cũng không phải là một địa phương phồn hoa gì cho cam, cơ hồ mọi thợ thủ công ở nơi đây đều đặt yếu tố thiết thực lên hàng đầu, nhiều lắm cũng chỉ khắc họa thêm một ít hoa văn trang trí trên vật phẩm mà thôi, các món đồ vật đa chủng loại, màu sắc, cùng hoa văn như ở trong kinh thành, ở nơi đây tuyệt đối không tìm được.
Lý Tiêu Lâm nhìn những dụng cụ giản đơn trước mắt, tức khắc dựng đứng hàng lông mày, châm chọc mỉa mai nói, “Tề Tướng quân của các ngươi định dùng một nơi tồi tàn như thế này để chiêu đãi ta sao? Ta chính là sẽ phải ở đây nửa năm trời, sao có thể trụ nổi ở một địa phương quỷ quái như vậy!!!”
Đại ca thị vệ ngốc lăng mà cười, “Điều này…… Tiểu nhân không rõ lắm, không bằng Vương gia thử tìm Tướng quân hỏi qua một chút? Bất quá tiểu nhân cảm thấy, Doanh trướng của Vương gia so với doanh trước của Tướng quân còn rộng hơn, lớn hơn đâu, đồ vật cũng hảo hơn không ít.”
Lý Tiêu Lâm bị nghẹn một chút, tức giận trừng mắt nhìn tên thị vệ kia. Tùy tùng của hắn thấy vậy vội vàng lớn tiếng quát, “Nói năng kiểu gì vậy? Vương gia của chúng ta chính là đệ đệ thân thiết của Bệ hạ, sinh hoạt thường nhật không góc nào không hoàn mỹ, liền tính không đạt được tiêu chuẩn ở trong kinh thành, tốt xấu cũng phải so được với lữ quán thông thường đi ”
Thị vệ tựa hồ bị dọa sợ, ủy ủy khuất khuất đáp lời, “Nhưng doanh trướng của Vương gia thực sự là doanh trướng hảo nhất rồi, nếu không tin, các ngươi đi xem thử doanh trướng Tướng quân đi, so với nơi đây còn nhỏ hơn một vòng đâu. Còn muốn hảo hơn nữa thì chỉ còn nơi ở của Hoàng đế bệ hạ thời điểm ngài đến Tây Bắc tuần tra, chẳng nhẽ các ngươi muốn ở đó?”
Tên tùy tùng kia nghe vậy mà hoảng, nói đùa, đồ vật Hoàng đế bệ hạ đã dùng qua, đâu phải là nơi những người khác có thể tùy tiện sử dụng, dù cho An Bình Vương gia có là đệ đệ của Hoàng đế bệ hạ, cũng tuyệt không dám phạm đến cái tội lớn này.
“Thôi đi thôi đi, cứ vậy đi.” Lý Tiêu Lâm mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay, đuổi tên thị vệ kia đi, hắn đã sớm biết cái đại doanh Tây Bắc này không có khả năng tàng trữ thứ gì tốt, vừa rồi bất quá cũng chỉ là mượn cơ hội hả giận chút đỉnh mà thôi.
Tên thị vệ kia sau khi ra ngoài, khóe môi liền nhếch lên cười, trên khuôn mặt hàm hậu lóe lên một tia sắc sảo, Ngô Quân sư đã sớm nói qua với bọn họ, rằng cần phải đảm bảo được rằng ở phương diện lễ nghi, An Bình Vương gia sẽ không thể bắt bẻ họ về bất cứ khuyết điểm nào, phần còn lại, liền để hắn cùng Tướng quân xử lý, khỏi cần quá để tâm đến nhóm người này.
Trong miệng khẽ ngâm nga một bài ca nho nhỏ, Từ Tử Du vui vẻ thoải mái bưng bữa tối tiến vào trong doanh trướng Tướng quân.
Thị vệ canh cửa đương nhiên sẽ không ngăn cản y, cái mỹ danh “phu nhân của Tương quân” vẫn là thập phần hữu dụng, càng miễn bàn đến bên trong doanh trướng tướng quân vẫn không đặt chút đồ vật nào liên quan đến quân vụ, bởi vậy cũng không cần lo lắng y sẽ tiếp xúc đến tin tức cơ mật gì sất.
Từ Tử Du cũng ý thức được rất rõ thân phận của mình, tuy rằng quan hệ với Tề Vũ Hiên càng ngày càng trở nên tốt đẹp, y vẫn chưa từng bén mảng đến gần đại doanh trướng nơi Tề Vũ Hiên luận việc công. Ở nơi đó, mỗi ngày đều diễn ra vô số buổi họp quân sự, Ngô Đoan cùng các vị tướng phó khác cũng đều công tác tại đây. Tuy y sẽ không làm ra bất luận sự việc ăn trộm tình báo ngu xuẩn gì, bất quá ly xa xa một chút tị hiềm sẽ càng thêm an toàn.
Bưng khay đứng đợi trong chốc lát, Từ Tử Du không chờ đến được Tề Vũ Hiên, lại chờ đến được một nhân vật nằm ngoài dự liệu của y.
“Đây là doanh trướng của Tề Vũ Hiên?” Một vị nam nhân lớn giọng hỏi bên ngoài doanh trướng.
“Đúng vậy, thưa Vương gia, đây là nơi Tướng quân nghỉ ngơi và dùng bữa.” Thị vệ canh cửa trả lời.
[ Nguyên bản chỉ cần một tháng rưỡi là có thể đi hết toàn bộ lộ trình Lưu Thống lĩnh, …… ]
Tề Vũ Hiên thấy Lý Tiêu Lâm không chịu hé miệng nữa, liền khẽ gật đầu, thúc ngựa vượt lên phía trước đoàn quân. Các năm trước, người hộ tống vật tư đều là Lưu Thống lĩnh, người này cùng Ngô Đoan quan hệ không tồi, phỏng chừng là có thể hỏi thêm hắn về ý chỉ của bệ hạ.
Lý Tiêu Lâm âm trầm buông rèm xuống, thở phì phì nuốt một ngụm trà. Tên tiểu tư bên cạnh vô cùng thuần thục việc xem mặt đoán ý, vội vàng cười tủm tỉm đổ thêm trà, khuyên giải an ủi Lý Tiêu Lâm.
Lý Tiêu Lâm nhìn dáng vẻ ân cần của tên tiểu tư, nhào lên ôm chầm lấy hắn, cuốn hắn vào trong lồng ngực hôn một cái, “Còn may vẫn có ngươi, bằng không ta quả thực là chán muốn mệnh.”
Tên tiểu tư sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng né né tránh tránh, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Lý Tiêu Lâm cười ha hả, sờ sờ đầu hắn, “Vật nhỏ, ta thực yêu ngươi chết đi được, chờ tối đến sẽ lại thu thập ngươi.”
Tên tiểu tư ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, ở góc Lý Tiêu Lâm không nhìn thấy, trong mắt lại toát ra vài phần chua xót. Ở trong thâm tâm, hắn tự giễu cợt chính mình, Bất quá chỉ là một món ngoạn vật[1], có thể được Vương gia coi trọng đã là tam sinh hữu hạnh[2], còn trông mong điều gì nữa chứ?
Đoàn xe khổng lồ mang theo vô vàn vật tư tiến vào đại doanh của quân đội Bình Tây, Lưu Thống lĩnh quen cửa quen nẻo cùng Ngô Đoan đi xã giao. Các binh lính vận chuyển vật tư lại theo chỉ dẫn của một vị Bách phu trưởng, đem toàn bộ đồ vật đến doanh trại hậu cần, phần dược liệu trong số đó cũng được đưa đến doanh trại quân y.
Nhìn đến đoàn xe khổng lồ như vậy, các binh lính có mặt ai nấy đều thực cao hứng. Có đầy đủ vật tư, mới có thể bớt lo về trận chiến sắp tới.
Vị bách phu trưởng dẫn đường cuối cùng cũng đem dược liệu về doanh trại quân y, sau khi hoàn thành công tác xã giao, gã cố ý vô tình đưa mắt nhìn khắp nơi, lại không thấy được bóng hình người kia.
Sắc mặt thâm trầm, Thẩm Trọng vẫn thực mau lấy lại tinh thần, dẫn một đoàn binh lính đã mệt nhoài sau chuyến đi vừa rồi trở về nơi nghỉ ngơi của họ.
Hôm nay Từ Tử Du không có phiên trực, không, phải nói rằng hôm nay y không chỉ có một phiên trực đơn thuần.
Sau khi món kim sang dược của y được Tề Vũ Hiên khích lệ một lần, y liền bắt đầu chuyên tâm nỗ lực trong lĩnh vực chuyên môn, hòng lấy lòng người trong tim. _(:з” ∠)_
Dược phẩm được cải tiến, điều còn sót lại đương nhiên là nhân viên y tế, y cùng Lưu đại phu thương lượng chút đỉnh, lập lên một kế hoạch huấn luyện chuyên viên y tế trên chiến trường.
Nhìn y đưa ra bản kế hoạch, Lưu đại phu vỗ tay tán thưởng, phương án này sẽ không lãng phí bất luận tài nguyên gì, nhưng một khi thành công, lại có thể giúp cứu được càng thêm nhiều sinh mệnh trên chiến trường.
Bản kế hoạch của Từ Tử Du mau chóng được đưa lên trước mặt Ngô Đoan, mà sau khi Ngô Đoan xem qua, lại mang đến cho Tề Vũ Hiên.
Sau khi đọc qua bản kế hoạch, Tề Vũ Hiên thập phần tán đồng, bàn luận với Ngô Đoan một chút liền đồng ý với ý tưởng của Từ Tử Du. Mà Ngô Đoan tự thân mang bản kế hoạch đến, cũng không bỏ qua cơ hội hung hăng nhạo báng nét thư pháp không ra gì của Từ Tử Du một trận…… _(:з” ∠)_ Tuy rằng Từ Tử Du cảm thấy vế sau mới là mục đích chân chính của hắn.
Kế hoạch được thông qua, Từ Tử Du không hề có ý định lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tuân lệnh, việc ngoại tộc xâm lấn vào mùa thu năm nay đã là đinh đóng cột, y chỉ hy vọng sẽ cứu sống được thật nhiều các vị chiến sĩ.
Từ các doanh trại lựa ra một ít các binh lính thể chất tuy yếu kém nhưng tay chân nhanh nhạy, Từ Tử Du truyền thụ cho họ một chút phương pháp cứu trợ khẩn cấp, không yêu cầu họ phải trở thành danh y, chỉ cần khi ở trên chiến trường, họ có thể giúp nhưng thương binh kéo dài thêm thời gian, trao cho những người đó cơ hội trở về doanh trại quân y để tiếp nhận chữa trị.
Giờ khắc này, Từ Tử Du là đang giảng bài cho các “y hộ binh[3]” về phương pháp đeo nẹp, chỉ cần có thể cố định được thật tốt ngay trên chiến địa, liền có thể giảm thiểu được số lượng người bị tàn tật do bị lệch xương cốt về sau.
Y nghe từ xa xăm vọng lại tiếng ồn ào huyên náo ở trong quân doanh, đương nhiên cũng biết tiểu tra công đã xuất hiện, bất quá y không cảm thấy bản thân cùng tên tiểu tra công kia có bất luận liên hệ gì, bởi vậy cũng dị thường bình tĩnh tiếp tục giảng thuật.
Những vị binh lính này trước kia vì thể chất yếu kém, ngày thường ở trong quân doanh chịu không ít khinh miệt, hiện giờ được trao cho cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân, lẽ đương nhiên là vô cùng hào hứng học tập.
Trong phút chốc, cái lớp học nho nhỏ này của họ tựa hồ tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bầu không khí náo loạn xô bồ của quân doanh không hề quấy nhiễu được nơi đây.
Thẳng đến thời điểm dứt lời giảng cuối cùng, Từ Tử Du mới buông xuống bàn tay nhức mỏi, vỗ vỗ ra hiệu vị binh lính đang đóng giả thành người bệnh đứng lên.
Sau khi một số các vị bị lính lưu lại để hỏi y về các vấn đề còn chưa hiểu rõ cũng đã rời đi, Từ Tử Du nhìn thời gian, xoay người hướng thẳng về phía nhà bếp.
“Điều này là không có khả năng!” Lý Tiêu Lâm sắc mặt âm trầm, trợn trắng mắt lườm Tề Vũ Hiên.
Chỉ mới rồi, đối phương cư nhiên lôi ra một trương thánh chỉ, trên đó nói rằng hắn sẽ phải chôn chân ở Bình Tây quân nửa năm trời. Sau chính xác nửa năm mới được phép hồi kinh. Đáng giận nhất là, thời điểm cắm rễ ở đây còn phải tuân theo mệnh lệnh của tên tướng quân mặt lạnh này, bằng không, đối phương sẽ có toàn quyền xử lý hắn.
Tề Vũ Hiên bình tĩnh đưa thánh chỉ qua, ý bảo hắn có thể tự mình đọc.
Lý Tiêu Lâm không tình nguyện cầm lấy, lơ đãng ngó qua. Hắn cũng biết Tề Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không có gan giả truyền thánh chỉ, vừa rồi bất quá cũng chỉ là oán giận mà nói vậy thôi.
“Nếu Vương gia đã tiếp chỉ, vậy thỉnh Vương gia giao ra ấn tín.” Ngô Đoan đứng ở sau Tề Vũ Hiên, vừa cười tủm tỉm vừa nói.
Đây là điểm đã được Hoàng đế bệ hạ cố tình nhấn mạnh ở trong thánh chỉ, ấn tín của An Bình Vương gia tượng trưng cho rất nhiều quyền hạn, Hoàng đế bệ hạ quẳng Lý Tiêu Lâm lên đến đây là vì muốn hắn chịu chút giáo huấn, nếu Tề Vũ Hiên không thể áp chế hắn, vậy còn biết phải răn dạy hắn như thế nào?
Lý Tiêu Lâm căn bản là không thèm che giấu nỗi không tình nguyện chình ình trên mặt, nhưng Ngô Đoan vẫn trước sau như một duy trì biểu cảm tươi cười niềm nở, ở trước mặt hắn xòe rộng bàn tay.
Chậm rì rì từ trong ngực lôi ra ấn tín, Lý Tiêu Lâm hung tợn nói, “Ấn tín của bổn vương nếu có một chút hư tổn, liền coi chừng cái mạng chó của ngươi!”
Ngô Đoan tiếp nhận ấn tín, tươi cười thân thiết đáp lại, “Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định sẽ cất giấu ở địa phương an toàn nhất. Bảo đảm rằng trước khi Vương gia rời đi, bất kỳ ai cũng sẽ tìm không ra. Ân, ngay đến cả bản thân Vương gia cũng sẽ không tìm được.”
Lý Tiểu Lâm bị lời nói của Ngô Đoan chọc đến tức điên, câu cuối cùng kia của đối phương rõ ràng là đang châm chích hắn.
Hắn liếc mắt nhìn nam nhân mang tên Ngô Đoan này một cái, kẻ này nãy giờ vẫn luôn đứng ở sau Tề Vũ Hiên, quả thực là trong khoảng thời gian ngắn hắn đã không chút nào để ý đến đối phương, hiện giờ xem ra, nam nhân mà hắn thấy có tướng mạo ổn áp nhất cái quân doanh này, lại là một kẻ quá khiến người chán ghét.
“Hừ!” Lý Tiêu Lâm lạnh lẽo thở phì một tiếng, xoay người rời đi. Tề Vũ Hiên cũng không thèm để ý, vị An Bình Vương gia này đã bị Bệ hạ sủng hư, hiện giờ có phản ứng như vậy cũng thực bình thường.
Hắn gọi thị vệ canh cửa đến, ra lệnh cho họ dẫn Lý Tiêu Lâm trở về doanh trướng của đối phương, để đảm bảo an nguy của An Bình Vương gia, nơi ở của người này được an bài ở gần doanh trướng của Tướng quân, hắn vẫn không muốn đệ đệ thân thiết của Hoàng đế bệ hạ gặp phải bất luận vấn để gì ở ngay quân doanh của mình.
Lý Tiêu Lâm thưỡn dài mặt, tên tiểu tư tuấn tú theo sau hắn thấy vậy cũng không dám hé một lời. Tuy lòng tràn đầy bất cam, Lý Tiêu Lâm lại vẫn không dám ngỗ nghịch ý chỉ của Hoàng huynh, chỉ có thể mang theo tùy tùng cùng tiểu tư, một đường đi theo tên thị vệ kia đến doanh trướng của mình.
Doanh trại của An Bình Vương gia là mới được dựng lên, bên trong được lấp đầy gia cụ. Các món đồ đạc này đều mới được chế tạo, hình thức tuy không quá đẹp mắt, nhưng thắng ở sự bền vững.
Tài nguyên Tây Bắc thực cằn cỗi, Liêm Thành cũng không phải là một địa phương phồn hoa gì cho cam, cơ hồ mọi thợ thủ công ở nơi đây đều đặt yếu tố thiết thực lên hàng đầu, nhiều lắm cũng chỉ khắc họa thêm một ít hoa văn trang trí trên vật phẩm mà thôi, các món đồ vật đa chủng loại, màu sắc, cùng hoa văn như ở trong kinh thành, ở nơi đây tuyệt đối không tìm được.
Lý Tiêu Lâm nhìn những dụng cụ giản đơn trước mắt, tức khắc dựng đứng hàng lông mày, châm chọc mỉa mai nói, “Tề Tướng quân của các ngươi định dùng một nơi tồi tàn như thế này để chiêu đãi ta sao? Ta chính là sẽ phải ở đây nửa năm trời, sao có thể trụ nổi ở một địa phương quỷ quái như vậy!!!”
Đại ca thị vệ ngốc lăng mà cười, “Điều này…… Tiểu nhân không rõ lắm, không bằng Vương gia thử tìm Tướng quân hỏi qua một chút? Bất quá tiểu nhân cảm thấy, Doanh trướng của Vương gia so với doanh trước của Tướng quân còn rộng hơn, lớn hơn đâu, đồ vật cũng hảo hơn không ít.”
Lý Tiêu Lâm bị nghẹn một chút, tức giận trừng mắt nhìn tên thị vệ kia. Tùy tùng của hắn thấy vậy vội vàng lớn tiếng quát, “Nói năng kiểu gì vậy? Vương gia của chúng ta chính là đệ đệ thân thiết của Bệ hạ, sinh hoạt thường nhật không góc nào không hoàn mỹ, liền tính không đạt được tiêu chuẩn ở trong kinh thành, tốt xấu cũng phải so được với lữ quán thông thường đi ”
Thị vệ tựa hồ bị dọa sợ, ủy ủy khuất khuất đáp lời, “Nhưng doanh trướng của Vương gia thực sự là doanh trướng hảo nhất rồi, nếu không tin, các ngươi đi xem thử doanh trướng Tướng quân đi, so với nơi đây còn nhỏ hơn một vòng đâu. Còn muốn hảo hơn nữa thì chỉ còn nơi ở của Hoàng đế bệ hạ thời điểm ngài đến Tây Bắc tuần tra, chẳng nhẽ các ngươi muốn ở đó?”
Tên tùy tùng kia nghe vậy mà hoảng, nói đùa, đồ vật Hoàng đế bệ hạ đã dùng qua, đâu phải là nơi những người khác có thể tùy tiện sử dụng, dù cho An Bình Vương gia có là đệ đệ của Hoàng đế bệ hạ, cũng tuyệt không dám phạm đến cái tội lớn này.
“Thôi đi thôi đi, cứ vậy đi.” Lý Tiêu Lâm mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay, đuổi tên thị vệ kia đi, hắn đã sớm biết cái đại doanh Tây Bắc này không có khả năng tàng trữ thứ gì tốt, vừa rồi bất quá cũng chỉ là mượn cơ hội hả giận chút đỉnh mà thôi.
Tên thị vệ kia sau khi ra ngoài, khóe môi liền nhếch lên cười, trên khuôn mặt hàm hậu lóe lên một tia sắc sảo, Ngô Quân sư đã sớm nói qua với bọn họ, rằng cần phải đảm bảo được rằng ở phương diện lễ nghi, An Bình Vương gia sẽ không thể bắt bẻ họ về bất cứ khuyết điểm nào, phần còn lại, liền để hắn cùng Tướng quân xử lý, khỏi cần quá để tâm đến nhóm người này.
Trong miệng khẽ ngâm nga một bài ca nho nhỏ, Từ Tử Du vui vẻ thoải mái bưng bữa tối tiến vào trong doanh trướng Tướng quân.
Thị vệ canh cửa đương nhiên sẽ không ngăn cản y, cái mỹ danh “phu nhân của Tương quân” vẫn là thập phần hữu dụng, càng miễn bàn đến bên trong doanh trướng tướng quân vẫn không đặt chút đồ vật nào liên quan đến quân vụ, bởi vậy cũng không cần lo lắng y sẽ tiếp xúc đến tin tức cơ mật gì sất.
Từ Tử Du cũng ý thức được rất rõ thân phận của mình, tuy rằng quan hệ với Tề Vũ Hiên càng ngày càng trở nên tốt đẹp, y vẫn chưa từng bén mảng đến gần đại doanh trướng nơi Tề Vũ Hiên luận việc công. Ở nơi đó, mỗi ngày đều diễn ra vô số buổi họp quân sự, Ngô Đoan cùng các vị tướng phó khác cũng đều công tác tại đây. Tuy y sẽ không làm ra bất luận sự việc ăn trộm tình báo ngu xuẩn gì, bất quá ly xa xa một chút tị hiềm sẽ càng thêm an toàn.
Bưng khay đứng đợi trong chốc lát, Từ Tử Du không chờ đến được Tề Vũ Hiên, lại chờ đến được một nhân vật nằm ngoài dự liệu của y.
“Đây là doanh trướng của Tề Vũ Hiên?” Một vị nam nhân lớn giọng hỏi bên ngoài doanh trướng.
“Đúng vậy, thưa Vương gia, đây là nơi Tướng quân nghỉ ngơi và dùng bữa.” Thị vệ canh cửa trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.