Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 35
Yên Diệp
17/02/2024
“Hừ, không phải nói doanh trướng của hắn so với ta là nhỏ hơn sao? Vì cái gì ta cảm thấy còn lớn hơn của ta đâu? Bên trong bài trí như thế nào? Không phải mọi thứ rẻ rách đều cho ta, còn mấy thứ tốt Tề Vũ Hiên giữ lại hết cho bản thân đi? Nếu ta nhớ không nhầm, lông của những loại súc vật do ngoại tộc nuôi dưỡng được bện thành các loại thảm phi thường tinh tế mỹ lệ, Tề Vũ Hiên có phải hay không giấu những phẩm vật đó trong doanh trướng của hắn?”
Thị vệ canh cửa tức khắc vô ngữ, trong lòng lại nhịn không nổi mà cảm thấy sức tưởng tượng của vị Vương gia này quả là phong phú. Chưa kể đến từ trước đến nay Tướng quân đều thập phần mộc mạc, cái gì mà thảm lông tinh tế mỹ lệ, ở địa phương này có cái tác dụng quái gì? Đẹp thì thực đẹp, nhưng thời điểm đánh giặc ai lại sẽ bọc thảm lông lên chiến trường a? Những ngoạn ý nhi đó đều đã sớm cống nộp cho Hoàng đế bệ hạ, đổi thành vật tư, Tướng quân cũng dùng để thưởng cho các binh lính dưới trướng.
“Tránh ra, tránh ra, để ta vào xem.” Lý Tiêu Lâm đây là cố ý tới gây sự, hắn vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tề Vũ Hiên, cố tình Hoàng huynh còn cho phép đối phương quyền kiểm soát hắn. Hắn chính là phải ngốc ở nơi này non nửa năm trời, nếu không thể ra oai phủ đầu đối phương, vạn nhất kẻ này chèn ép hắn, kể từ nay về sau liền sẽ phiền phức khôn tả.
“Thỉnh Vương gia chờ một chút, ta đi thông báo cho Tướng quân một tiếng.” Tên thị vệ kia thập phần bất đắc dĩ nói.
“Thông báo cái gì? Bổn vương bất quá cũng chỉ là nhìn qua doanh trướng của hắn mà thôi, cũng cần phải thông báo sao?” Lý Tiêu Lâm cố tình càn quấy.
“U ~, đây không phải là An Bình Vương gia sao? Vương gia, ngài sau một chuyến đi xa hẳn phải mệt nhọc, sao không hảo hảo nghỉ ngơi, ngược lại còn đến doanh trướng của Tề Tướng quân? Hay là có việc gì sao?” Ngô Đoan cũng không biết là từ đâu mọc ra, treo lủng lẳng trên mặt một nụ cười giả trân, hỏi Lý Tiêu Lâm.
Lý Tiêu Lâm nhìn thấy Ngô Đoan xuất hiện, ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Nga, nguyên lai là Ngô Quân sư a. Hoàng huynh phái ta tới nơi này khao quân, bổn vương đương nhiên muốn quan tâm một chút đến sinh hoạt của các Tướng sĩ, không thể nghi ngờ gì, người đầu tiên trong số đó đương nhiên là Tề Tướng quân, nếu sinh hoạt của Tề Tướng quân không ổn thỏa, bổn vương nhưng không biết giải thích thế nào với Hoàng huynh a. Vậy có được không, bổn vương đến xem hoàn cảnh sinh hoạt của Tề Tướng quân ra sao, Ngô Quân sư hẳn sẽ không có ý kiến gì đi?”
Advertisement
“Đương nhiên không có, Vương gia săn sóc cấp dưới như vậy, ta cao hứng còn không kịp đâu.” Ngô Đoan cười tủm tỉm nói, sau đó ra hiệu cho hai tên thị vệ tránh đường.
Hai tên thị vệ kia dẹp về một phía, một người trong số họ còn ân cần thế Lý Tiêu Lâm vén lên bạt cửa.
Khóe mắt Lý Tiêu Lâm giật giật, gia hỏa Ngô Đoan này rõ ràng là đang khoe ra, rằng ở trong quân doanh này, hắn so với Vương gia còn có tiếng nói hơn nhiều.
Hừ lạnh một tiếng, Lý Tiêu Lâm phẩy phẩy tay áo, bước vào doanh trướng của Tề Vũ Hiên, ngoài dự liệu của hắn, doanh trướng cư nhiên có người, hơn nữa người nọ còn đang ngồi ngay ngắn ở bên một chiếc bàn con, sau khi nhìn thấy hắn mới chậm rãi đứng lên.
“Ngươi là người phương nào, vì sao lại ở trong doanh trướng của Tướng quân?” Thời điểm Lý Tiêu Lâm nhìn thấy Từ Tử Du, đôi mắt trong chớp nhoáng sáng rực lên.
Mỹ nhân! Còn là mỹ nhân hiếm có!
Dung mạo như vậy, ở trong số tình nhân nam giới của hắn, ít nhất cũng có thể xếp thứ ba, còn nếu đặt trong những tình nhân nữ giới mà nói, ít nhất cũng có thể đứng ở vị trí thứ năm.
Từ Tử Du thoải mái hào phóng hành lễ, “Thảo dân gặp qua An Bình Vương gia.”
“Nga? Ngươi nhận thức ta?” Lý Tiêu Lâm xoẹt một tiếng mở tung quạt xếp, nhẹ nhàng phật phật vài cái, hỏi.
Khóe miệng Từ Tử Du khẽ giật, “Thảo dân vẫn chưa từng gặp qua Vương gia, bất quá trùng hợp nghe thấy đối thoại của Vương gia ở ngoài cửa, bởi vậy mới lớn mật suy đoán.”
“Ân, không tồi, ngươi đoán thực chuẩn, bổn vương thích nhất người lanh lẹ thông minh.” Lý Tiêu Lâm phe phẩy quạt xếp, ngả ngớn đáp lời.
Độ co giật của khóe mắt Ngô Đoan tăng dần, nghe kể về bản tính phong lưu của tên Vương gia này, cùng tự mắt chứng kiến hắn câu dẫn người là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Gia hỏa này vừa mới rồi còn khăng khăng đòi tìm Vũ Hiên để gây chuyện, kết quả vừa nhìn thấy tiểu Từ đại phu liền cái gì cũng không nhớ, chỉ lo lấy lòng mỹ nhân……
Từ Tử Du cũng bị Lý Tiêu Lâm dọa đến chết khiếp, đọc trong tiểu thuyết cùng tự thân trải nghiệm là hai việc tách biệt nhau, gia hỏa này thực đúng là như bị ngựa giống ám hồn, đi đến nơi nào cũng phải rải xuống hormone của mình mới chịu.
“Vương gia…… Đây là doanh trướng của Tề Tướng quân.” Tên tùy tùng đi sau Vương gia tựa hồ cũng bị Vương gia nhà mình dọa sợ rồi. Tuy nói sưu tầm mỹ nhân luôn là thú vui của Vương gia, nhưng tổng cũng nên lựa địa điểm chọn thời gian a, ở trong doanh trướng của Bình Tây Tướng quân xuất hiện mỹ nhân, nói rằng cũng Tề Vũ Hiên không có quan hệ gì có ai chịu tin a. Vương gia, ngươi tốt xấu cũng phải hỏi lại cho rõ ràng đi.
“Nga, đúng đúng.” Bừng tỉnh khỏi sắc đẹp của Từ Tử Du, Lý Tiêu Lâm ra vẻ tiêu sái cười cười, “Ngươi tên là gì, vì điều gì lại ở trong doanh trướng của Tướng quân?”
“Thảo dân là Từ Tử Du, là quân y sĩ của quân đội Bình Tây. Thảo dân đến để đưa bữa tối cho Tướng quân.” Từ Tử Du cố nén lại mong muốn xoa xoa đống da gà đã nổi đầy thân, ôn nhu đáp lời.
“Bữa tối?” Lý Tiêu Lâm roẹt một tiếng khép lại quạt xếp, “Vì sao bữa tối của Tướng quân lại do ngươi mang đến?”
Từ Tử Du đỏ mặt ra vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, “Bởi vì ta thương mến Tướng quân, vậy nên nguyện ý vì Tướng quân xắn tay áo làm cơm……”
Bang một tiếng, cây quạt trên tay Lý Tiêu Lâm rơi xuống đất, trên mặt vô pháp che giấu nỗi kinh sợ.
Mỹ nhân này thương mến Tề Vũ Hiên? Cái đại khối băng thoạt nhìn là có thể đông chết ngươi kia sao?? Vừa rồi khẳng định là nói giỡn thôi đúng không?? Cái loại gia hỏa này không phải nên sống cô quạnh cả đời sao? Sao lại có người thích hắn nổi cơ chứ??
Trong lòng nhận định vị mỹ nhân này hẳn là đã bị phân trâu trát mù mắt, bất quá dẫu sao Lý Tiêu Lâm vẫn còn biết hiện hắn đang ở trong doanh trại của Bình Tây quân, hơn nữa phía sau còn chình ình một tên Ngô Quân sư chẳng khác nào hồ ly kia, chỉnh chỉnh lại sắc mặt, hắn gật gật đầu, “Không tồi.”
Nói vậy cũng không rõ, hắn là đang đánh giá Từ Tử Du người này không tồi, hay là hành động vì Tướng quân làm bữa tối của y không tồi.
Có một tiểu nhạc đệm như vậy, Lý Tiêu lâm cũng không còn chút tâm tư nào đi tham quan doanh trướng của Tề Vũ Hiên nữa, vất vả lắm mới tìm được một mỹ nhân phù hợp tâm ý của bản thân ở cái địa phương rách nát này, nào ngờ lại là hoa đã có chủ, còn cố tình thuộc về tên Tề Vũ Hiên kia, khiến hắn khó chịu vô cùng.
Nhìn Lý Tiêu Lâm cùng tùy tùng trở về doanh trướng của hắn, Ngô Đoan nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại thấy Từ Tử Du đang cười tủm tỉm, mặt xụ xuống, “Ta cảnh cáo ngươi…… Đừng nhìn tên An Bình Vương gia này danh cao vọng tộc, hắn chính là cái đại củ cải phong lưu có tiếng, ngươi nhưng ngàn vạn không cần bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt.”
Từ Tử Du bật cười, “Đa tạ Ngô Quân sư nhắc nhở, bất quá…… Ta tốt xấu cũng là người của Tướng quân, hắn hẳn là không đến mức sẽ đánh chủ ý lên ta đi?”
Ngô Đoan bĩu môi, “Ai mà biết được, thanh danh người này đã là hôi thối đến không ngửi được, ai biết trong đó có bao gồm câu trộm thê tử của người khác hay không. Ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn, ngàn vạn đừng mắc mưu. Bằng không, ngươi muốn khóc cũng không kịp.”
Từ Tử Du gật gật đầu, “Ta đã biết.”
Ngô Đoan nhìn nhìn y, lại bổ sung, “Ngươi nếu đã là người của Vũ Hiên, thường nhật nhất định phải chú ý chút đỉnh, nếu để ta phát hiện ra ngươi……”
“Nếu để ngươi phát hiện ra ta câu tam đáp tứ[1], ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta đúng không.” Từ Tử Du thiếu kiên nhẫn nói.
Ngô Đoan, ……
“Được rồi được rồi, Ngô Quân sư, ta lại không phải người mù, Tiểu Hiên Hiên tốt nhường vậy không chọn, lại đi tuyển một cái củ cải thối ruột? Ngươi cũng đừng mất công nhọc lòng đi? Nếu không biết, còn tưởng rằng ngươi là mẹ của Vũ Hiên đâu……”
Bị danh hiệu “mẹ của Vũ Hiên” thành công đâm một phát xuyên tim Ngô Đoan, _(:з” ∠)_
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngay giây khắc trước khi Ngô Đoan bùng nổ, Tề Vũ Hiên xốc bạt cửa đi vào.
Nhìn Ngô Đoan mặt đầy hung tợn gườm Từ Tử Du, hắn kinh ngạc nhướn mày. Rõ ràng lúc nãy Ngô Đoan còn một lần nữa nhấn mạnh rằng hắn khi đối mặt Từ Tử Du cần phải hòa ái một chút, dung túng một chút, nhưng giờ phút này sắc mặt của Ngô Đoan sao giống hệt như Từ Tử Du vừa sát hại cả nhà hắn vậy?
“Vũ Hiên……” Từ Tử Du và thấy Vũ Hiên đi vào, lập tức dán lên, nhón mũi chân, Moa!
Tề Vũ Hiên theo thói quen ôm lấy eo y, chờ đến khi hôn xong, mới ý thức được trong phòng còn có một cái Ngô Đoan, tức khắc đỏ bừng đôi tai.
Ngô Đoan cơ hồ bị hai người này ngọt ngọt ngào ngào lóe mù mắt chó!!
Hắn ở nơi sâu thẳm đáy lòng tự oán trách chính mình, Hắn sai rồi, hắn không nên cho rằng Tề Vũ Hiên chất phác kiệm lời, sẽ không thể khiến người thương mến…… Có gia hỏa Từ Tử Du này ở đây, liền tính không biết cũng có thể học a a a a a a!!!
Phát ra một trận âm thanh ha hả đầy quỷ dị, Ngô Đoan thất hồn lạc phách rời khỏi doanh trướng, đi ra đến cửa, hắn ai oán bi thương ngẩng một góc 45 độ nhìn trời, có một loại cảm giác ― gả nữ nhi ra ngoài a……
Hai tên thị vệ canh cửa trợn mắt há mồm nhìn dáng vẻ hiu quạnh của vị quân sư được mệnh danh hồ ly Ngô Đoan, liên tưởng đến Tề Tướng quân cùng Từ đại phu đang ở trong doanh trướng, tức khắc bổ não ra một đống tướng ân oán tình thù đầy cẩu huyết……
Quân đội Tây Bắc ở thời điểm không có chiến sự, nhật tử quả thực nhàm chán vô cùng, bất quá từ khi An Bình Vương gia xuất hiện, không khí trong quân doanh tức khắc thêm được vài phần náo nhiệt.
Tại lần trộm lẻn ra ngoài đại doanh không thành công thứ mười ba, Lý Tiêu Lâm rốt cuộc nổi trận lôi đình, hắn đập bàn thách thức Tề Vũ Hiên. Ở trong cái đại doanh chó má này, liền một nam nhân lớn lên có chút thuận mắt cũng không có, rặt một đám to lớn thô kệch, có duy nhất Từ đại phu lọt nổi vào mắt hắn, lại vẫn là người của Tề Vũ Hiên, cả ngày chỉ có tên tiểu tư của mình ở bên, tuy rằng tên tiểu tư này cũng có thể giúp làm ấm giường, nhưng quanh quanh quẩn quẩn mãi có độc một người cũng thực buồn chán được chứ!
Tề Vũ Hiên căn bản không mảy may dao động, nếu Hoàng đế bệ hạ đã nhờ hắn hỗ trợ dạy dỗ An Bình Vương gia, hắn tốt xấu cũng phải diễn được cho hoàn chỉnh. Ngày thường, binh linh khi chưa được cho phép sẽ không thể tự tiện rời khỏi đại doanh, đến Tề Vũ Hiên cũng phải tuân thủ quy định, lẽ đương nhiên sẽ không phá lệ cho An Bình Vương gia.
Ở đại doanh, Lý Tiêu Lâm nhàm chán vô cùng, năm lần bảy lượt muốn trộm đi, không nghĩ đến đại doanh Tây Bắc này thoạt nhìn tựa hồ thực lơi lỏng canh gác, ngoại trừ những vị vệ sĩ tuần tra cố định ở ngoài, rất nhiều địa phương đều không có người trông coi, vậy mà lại không hiểu vì sao, lần nào hắn thử trốn ra, đều ở thời điểm mới đang xem xem ngó ngó rào chắn vây quanh đại doanh, đã bị người tóm cổ trở về.
Ăn cháo trắng rau xanh đôi ba ngày còn có thể, ngày nào cũng phải nuốt trôi những món đơn sơ giản dị như thế, Lý Tiêu Lâm căn bản chịu không nổi nữa, đáng tiếc hắn giãy giụa vài lần, đều bị tên Ngô Đoan đáng chết kia tránh nặng tìm nhẹ đạp ngược lại.
Trong cơn tức giận, hắn thậm chí đã định động thủ, đáng tiếc vô luận là một mình hắn đấu với Tề Vũ Hiên, hay là năm chục tên thị vệ của hắn ẩu đả đại quân Tây Bắc ― hắn đều không có khả năng nắm phần thắng.
Nghẹn khuất chất chồng, hắn căm giận hướng Hoàng huynh cáo trạng, ai ngờ hồi âm của Hoàng đế không những không bênh vực hắn, ngược lại còn ngợi khen Tề Vũ Hiên một phen, khiến hắn tức đến điên người.
Đánh thì đánh không nổi, chạy lại chạy không thoát, Lý Tiêu Lâm rơi vào con đường cùng, đành phải vô công rồi nghề lang thang quanh quẩn trong đại doanh, không hề vọng tưởng sẽ tóm lấy được một cơ hội chạy trốn [ với điều này hắn đã chết tâm ], tốt xấu chỉ hy vọng có thể tìm ra đôi ba vị binh lính tuấn tú ưa nhìn để tán tỉnh linh tinh, đáng tiếng phần đông số người trong quân doanh đều là các hán tử cao lớn vạm vỡ, tìm mãi tìm hoài, cũng không tìm nổi người hợp tâm ý hắn.
Ngày hôm nay, Lý Tiêu Lâm lại vẫn đang trong đại doanh dạo loạn, ở thời điểm vô ý đến gần doanh trướng Tề Vũ Hiên, vừa vặn gặp phải một tên tiểu tư dáng người ốm yếu nhỏ gầy.
Thị vệ canh cửa tức khắc vô ngữ, trong lòng lại nhịn không nổi mà cảm thấy sức tưởng tượng của vị Vương gia này quả là phong phú. Chưa kể đến từ trước đến nay Tướng quân đều thập phần mộc mạc, cái gì mà thảm lông tinh tế mỹ lệ, ở địa phương này có cái tác dụng quái gì? Đẹp thì thực đẹp, nhưng thời điểm đánh giặc ai lại sẽ bọc thảm lông lên chiến trường a? Những ngoạn ý nhi đó đều đã sớm cống nộp cho Hoàng đế bệ hạ, đổi thành vật tư, Tướng quân cũng dùng để thưởng cho các binh lính dưới trướng.
“Tránh ra, tránh ra, để ta vào xem.” Lý Tiêu Lâm đây là cố ý tới gây sự, hắn vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tề Vũ Hiên, cố tình Hoàng huynh còn cho phép đối phương quyền kiểm soát hắn. Hắn chính là phải ngốc ở nơi này non nửa năm trời, nếu không thể ra oai phủ đầu đối phương, vạn nhất kẻ này chèn ép hắn, kể từ nay về sau liền sẽ phiền phức khôn tả.
“Thỉnh Vương gia chờ một chút, ta đi thông báo cho Tướng quân một tiếng.” Tên thị vệ kia thập phần bất đắc dĩ nói.
“Thông báo cái gì? Bổn vương bất quá cũng chỉ là nhìn qua doanh trướng của hắn mà thôi, cũng cần phải thông báo sao?” Lý Tiêu Lâm cố tình càn quấy.
“U ~, đây không phải là An Bình Vương gia sao? Vương gia, ngài sau một chuyến đi xa hẳn phải mệt nhọc, sao không hảo hảo nghỉ ngơi, ngược lại còn đến doanh trướng của Tề Tướng quân? Hay là có việc gì sao?” Ngô Đoan cũng không biết là từ đâu mọc ra, treo lủng lẳng trên mặt một nụ cười giả trân, hỏi Lý Tiêu Lâm.
Lý Tiêu Lâm nhìn thấy Ngô Đoan xuất hiện, ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Nga, nguyên lai là Ngô Quân sư a. Hoàng huynh phái ta tới nơi này khao quân, bổn vương đương nhiên muốn quan tâm một chút đến sinh hoạt của các Tướng sĩ, không thể nghi ngờ gì, người đầu tiên trong số đó đương nhiên là Tề Tướng quân, nếu sinh hoạt của Tề Tướng quân không ổn thỏa, bổn vương nhưng không biết giải thích thế nào với Hoàng huynh a. Vậy có được không, bổn vương đến xem hoàn cảnh sinh hoạt của Tề Tướng quân ra sao, Ngô Quân sư hẳn sẽ không có ý kiến gì đi?”
Advertisement
“Đương nhiên không có, Vương gia săn sóc cấp dưới như vậy, ta cao hứng còn không kịp đâu.” Ngô Đoan cười tủm tỉm nói, sau đó ra hiệu cho hai tên thị vệ tránh đường.
Hai tên thị vệ kia dẹp về một phía, một người trong số họ còn ân cần thế Lý Tiêu Lâm vén lên bạt cửa.
Khóe mắt Lý Tiêu Lâm giật giật, gia hỏa Ngô Đoan này rõ ràng là đang khoe ra, rằng ở trong quân doanh này, hắn so với Vương gia còn có tiếng nói hơn nhiều.
Hừ lạnh một tiếng, Lý Tiêu Lâm phẩy phẩy tay áo, bước vào doanh trướng của Tề Vũ Hiên, ngoài dự liệu của hắn, doanh trướng cư nhiên có người, hơn nữa người nọ còn đang ngồi ngay ngắn ở bên một chiếc bàn con, sau khi nhìn thấy hắn mới chậm rãi đứng lên.
“Ngươi là người phương nào, vì sao lại ở trong doanh trướng của Tướng quân?” Thời điểm Lý Tiêu Lâm nhìn thấy Từ Tử Du, đôi mắt trong chớp nhoáng sáng rực lên.
Mỹ nhân! Còn là mỹ nhân hiếm có!
Dung mạo như vậy, ở trong số tình nhân nam giới của hắn, ít nhất cũng có thể xếp thứ ba, còn nếu đặt trong những tình nhân nữ giới mà nói, ít nhất cũng có thể đứng ở vị trí thứ năm.
Từ Tử Du thoải mái hào phóng hành lễ, “Thảo dân gặp qua An Bình Vương gia.”
“Nga? Ngươi nhận thức ta?” Lý Tiêu Lâm xoẹt một tiếng mở tung quạt xếp, nhẹ nhàng phật phật vài cái, hỏi.
Khóe miệng Từ Tử Du khẽ giật, “Thảo dân vẫn chưa từng gặp qua Vương gia, bất quá trùng hợp nghe thấy đối thoại của Vương gia ở ngoài cửa, bởi vậy mới lớn mật suy đoán.”
“Ân, không tồi, ngươi đoán thực chuẩn, bổn vương thích nhất người lanh lẹ thông minh.” Lý Tiêu Lâm phe phẩy quạt xếp, ngả ngớn đáp lời.
Độ co giật của khóe mắt Ngô Đoan tăng dần, nghe kể về bản tính phong lưu của tên Vương gia này, cùng tự mắt chứng kiến hắn câu dẫn người là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Gia hỏa này vừa mới rồi còn khăng khăng đòi tìm Vũ Hiên để gây chuyện, kết quả vừa nhìn thấy tiểu Từ đại phu liền cái gì cũng không nhớ, chỉ lo lấy lòng mỹ nhân……
Từ Tử Du cũng bị Lý Tiêu Lâm dọa đến chết khiếp, đọc trong tiểu thuyết cùng tự thân trải nghiệm là hai việc tách biệt nhau, gia hỏa này thực đúng là như bị ngựa giống ám hồn, đi đến nơi nào cũng phải rải xuống hormone của mình mới chịu.
“Vương gia…… Đây là doanh trướng của Tề Tướng quân.” Tên tùy tùng đi sau Vương gia tựa hồ cũng bị Vương gia nhà mình dọa sợ rồi. Tuy nói sưu tầm mỹ nhân luôn là thú vui của Vương gia, nhưng tổng cũng nên lựa địa điểm chọn thời gian a, ở trong doanh trướng của Bình Tây Tướng quân xuất hiện mỹ nhân, nói rằng cũng Tề Vũ Hiên không có quan hệ gì có ai chịu tin a. Vương gia, ngươi tốt xấu cũng phải hỏi lại cho rõ ràng đi.
“Nga, đúng đúng.” Bừng tỉnh khỏi sắc đẹp của Từ Tử Du, Lý Tiêu Lâm ra vẻ tiêu sái cười cười, “Ngươi tên là gì, vì điều gì lại ở trong doanh trướng của Tướng quân?”
“Thảo dân là Từ Tử Du, là quân y sĩ của quân đội Bình Tây. Thảo dân đến để đưa bữa tối cho Tướng quân.” Từ Tử Du cố nén lại mong muốn xoa xoa đống da gà đã nổi đầy thân, ôn nhu đáp lời.
“Bữa tối?” Lý Tiêu Lâm roẹt một tiếng khép lại quạt xếp, “Vì sao bữa tối của Tướng quân lại do ngươi mang đến?”
Từ Tử Du đỏ mặt ra vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, “Bởi vì ta thương mến Tướng quân, vậy nên nguyện ý vì Tướng quân xắn tay áo làm cơm……”
Bang một tiếng, cây quạt trên tay Lý Tiêu Lâm rơi xuống đất, trên mặt vô pháp che giấu nỗi kinh sợ.
Mỹ nhân này thương mến Tề Vũ Hiên? Cái đại khối băng thoạt nhìn là có thể đông chết ngươi kia sao?? Vừa rồi khẳng định là nói giỡn thôi đúng không?? Cái loại gia hỏa này không phải nên sống cô quạnh cả đời sao? Sao lại có người thích hắn nổi cơ chứ??
Trong lòng nhận định vị mỹ nhân này hẳn là đã bị phân trâu trát mù mắt, bất quá dẫu sao Lý Tiêu Lâm vẫn còn biết hiện hắn đang ở trong doanh trại của Bình Tây quân, hơn nữa phía sau còn chình ình một tên Ngô Quân sư chẳng khác nào hồ ly kia, chỉnh chỉnh lại sắc mặt, hắn gật gật đầu, “Không tồi.”
Nói vậy cũng không rõ, hắn là đang đánh giá Từ Tử Du người này không tồi, hay là hành động vì Tướng quân làm bữa tối của y không tồi.
Có một tiểu nhạc đệm như vậy, Lý Tiêu lâm cũng không còn chút tâm tư nào đi tham quan doanh trướng của Tề Vũ Hiên nữa, vất vả lắm mới tìm được một mỹ nhân phù hợp tâm ý của bản thân ở cái địa phương rách nát này, nào ngờ lại là hoa đã có chủ, còn cố tình thuộc về tên Tề Vũ Hiên kia, khiến hắn khó chịu vô cùng.
Nhìn Lý Tiêu Lâm cùng tùy tùng trở về doanh trướng của hắn, Ngô Đoan nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại thấy Từ Tử Du đang cười tủm tỉm, mặt xụ xuống, “Ta cảnh cáo ngươi…… Đừng nhìn tên An Bình Vương gia này danh cao vọng tộc, hắn chính là cái đại củ cải phong lưu có tiếng, ngươi nhưng ngàn vạn không cần bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt.”
Từ Tử Du bật cười, “Đa tạ Ngô Quân sư nhắc nhở, bất quá…… Ta tốt xấu cũng là người của Tướng quân, hắn hẳn là không đến mức sẽ đánh chủ ý lên ta đi?”
Ngô Đoan bĩu môi, “Ai mà biết được, thanh danh người này đã là hôi thối đến không ngửi được, ai biết trong đó có bao gồm câu trộm thê tử của người khác hay không. Ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn, ngàn vạn đừng mắc mưu. Bằng không, ngươi muốn khóc cũng không kịp.”
Từ Tử Du gật gật đầu, “Ta đã biết.”
Ngô Đoan nhìn nhìn y, lại bổ sung, “Ngươi nếu đã là người của Vũ Hiên, thường nhật nhất định phải chú ý chút đỉnh, nếu để ta phát hiện ra ngươi……”
“Nếu để ngươi phát hiện ra ta câu tam đáp tứ[1], ngươi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta đúng không.” Từ Tử Du thiếu kiên nhẫn nói.
Ngô Đoan, ……
“Được rồi được rồi, Ngô Quân sư, ta lại không phải người mù, Tiểu Hiên Hiên tốt nhường vậy không chọn, lại đi tuyển một cái củ cải thối ruột? Ngươi cũng đừng mất công nhọc lòng đi? Nếu không biết, còn tưởng rằng ngươi là mẹ của Vũ Hiên đâu……”
Bị danh hiệu “mẹ của Vũ Hiên” thành công đâm một phát xuyên tim Ngô Đoan, _(:з” ∠)_
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngay giây khắc trước khi Ngô Đoan bùng nổ, Tề Vũ Hiên xốc bạt cửa đi vào.
Nhìn Ngô Đoan mặt đầy hung tợn gườm Từ Tử Du, hắn kinh ngạc nhướn mày. Rõ ràng lúc nãy Ngô Đoan còn một lần nữa nhấn mạnh rằng hắn khi đối mặt Từ Tử Du cần phải hòa ái một chút, dung túng một chút, nhưng giờ phút này sắc mặt của Ngô Đoan sao giống hệt như Từ Tử Du vừa sát hại cả nhà hắn vậy?
“Vũ Hiên……” Từ Tử Du và thấy Vũ Hiên đi vào, lập tức dán lên, nhón mũi chân, Moa!
Tề Vũ Hiên theo thói quen ôm lấy eo y, chờ đến khi hôn xong, mới ý thức được trong phòng còn có một cái Ngô Đoan, tức khắc đỏ bừng đôi tai.
Ngô Đoan cơ hồ bị hai người này ngọt ngọt ngào ngào lóe mù mắt chó!!
Hắn ở nơi sâu thẳm đáy lòng tự oán trách chính mình, Hắn sai rồi, hắn không nên cho rằng Tề Vũ Hiên chất phác kiệm lời, sẽ không thể khiến người thương mến…… Có gia hỏa Từ Tử Du này ở đây, liền tính không biết cũng có thể học a a a a a a!!!
Phát ra một trận âm thanh ha hả đầy quỷ dị, Ngô Đoan thất hồn lạc phách rời khỏi doanh trướng, đi ra đến cửa, hắn ai oán bi thương ngẩng một góc 45 độ nhìn trời, có một loại cảm giác ― gả nữ nhi ra ngoài a……
Hai tên thị vệ canh cửa trợn mắt há mồm nhìn dáng vẻ hiu quạnh của vị quân sư được mệnh danh hồ ly Ngô Đoan, liên tưởng đến Tề Tướng quân cùng Từ đại phu đang ở trong doanh trướng, tức khắc bổ não ra một đống tướng ân oán tình thù đầy cẩu huyết……
Quân đội Tây Bắc ở thời điểm không có chiến sự, nhật tử quả thực nhàm chán vô cùng, bất quá từ khi An Bình Vương gia xuất hiện, không khí trong quân doanh tức khắc thêm được vài phần náo nhiệt.
Tại lần trộm lẻn ra ngoài đại doanh không thành công thứ mười ba, Lý Tiêu Lâm rốt cuộc nổi trận lôi đình, hắn đập bàn thách thức Tề Vũ Hiên. Ở trong cái đại doanh chó má này, liền một nam nhân lớn lên có chút thuận mắt cũng không có, rặt một đám to lớn thô kệch, có duy nhất Từ đại phu lọt nổi vào mắt hắn, lại vẫn là người của Tề Vũ Hiên, cả ngày chỉ có tên tiểu tư của mình ở bên, tuy rằng tên tiểu tư này cũng có thể giúp làm ấm giường, nhưng quanh quanh quẩn quẩn mãi có độc một người cũng thực buồn chán được chứ!
Tề Vũ Hiên căn bản không mảy may dao động, nếu Hoàng đế bệ hạ đã nhờ hắn hỗ trợ dạy dỗ An Bình Vương gia, hắn tốt xấu cũng phải diễn được cho hoàn chỉnh. Ngày thường, binh linh khi chưa được cho phép sẽ không thể tự tiện rời khỏi đại doanh, đến Tề Vũ Hiên cũng phải tuân thủ quy định, lẽ đương nhiên sẽ không phá lệ cho An Bình Vương gia.
Ở đại doanh, Lý Tiêu Lâm nhàm chán vô cùng, năm lần bảy lượt muốn trộm đi, không nghĩ đến đại doanh Tây Bắc này thoạt nhìn tựa hồ thực lơi lỏng canh gác, ngoại trừ những vị vệ sĩ tuần tra cố định ở ngoài, rất nhiều địa phương đều không có người trông coi, vậy mà lại không hiểu vì sao, lần nào hắn thử trốn ra, đều ở thời điểm mới đang xem xem ngó ngó rào chắn vây quanh đại doanh, đã bị người tóm cổ trở về.
Ăn cháo trắng rau xanh đôi ba ngày còn có thể, ngày nào cũng phải nuốt trôi những món đơn sơ giản dị như thế, Lý Tiêu Lâm căn bản chịu không nổi nữa, đáng tiếc hắn giãy giụa vài lần, đều bị tên Ngô Đoan đáng chết kia tránh nặng tìm nhẹ đạp ngược lại.
Trong cơn tức giận, hắn thậm chí đã định động thủ, đáng tiếc vô luận là một mình hắn đấu với Tề Vũ Hiên, hay là năm chục tên thị vệ của hắn ẩu đả đại quân Tây Bắc ― hắn đều không có khả năng nắm phần thắng.
Nghẹn khuất chất chồng, hắn căm giận hướng Hoàng huynh cáo trạng, ai ngờ hồi âm của Hoàng đế không những không bênh vực hắn, ngược lại còn ngợi khen Tề Vũ Hiên một phen, khiến hắn tức đến điên người.
Đánh thì đánh không nổi, chạy lại chạy không thoát, Lý Tiêu Lâm rơi vào con đường cùng, đành phải vô công rồi nghề lang thang quanh quẩn trong đại doanh, không hề vọng tưởng sẽ tóm lấy được một cơ hội chạy trốn [ với điều này hắn đã chết tâm ], tốt xấu chỉ hy vọng có thể tìm ra đôi ba vị binh lính tuấn tú ưa nhìn để tán tỉnh linh tinh, đáng tiếng phần đông số người trong quân doanh đều là các hán tử cao lớn vạm vỡ, tìm mãi tìm hoài, cũng không tìm nổi người hợp tâm ý hắn.
Ngày hôm nay, Lý Tiêu Lâm lại vẫn đang trong đại doanh dạo loạn, ở thời điểm vô ý đến gần doanh trướng Tề Vũ Hiên, vừa vặn gặp phải một tên tiểu tư dáng người ốm yếu nhỏ gầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.