Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê
Chương 41
Tiểu Xíu
30/04/2023
Cung Ân Tố quên mất phản kháng, mặc cho anh làm càn trên đôi môi hồng tươi của mình.
Nhận thấy Cung Ân Tố không chút kháng cự, Hứa Hiên Trạch bắt đầu lấn tới, chẳng chút kiêng nể liền chen cái lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô.
Bá đạo chiếm lấy cái lưỡi non mềm, Cung Ân Tố lại đứng hình, nhưng giây sau bắt đầu nhốn nháo muốn tách ra khỏi anh.
Có điều bây giờ mới chịu chối từ thì đã quá muộn, Hứa Hiên Trạch làm gì cho cô cơ hội ấy.
Hứa Hiên Trạch ôm chặt lấy cái eo theo nhỏ, điên cuồng lấn tới trong khoang miệng nhỏ của cô.
Lưỡi của anh càn quét qua hàm răng, cho đến quấn lấy cái lưỡi non mềm thơm ngọt kia. Từng chút từng chút anh đều muốn nuốt trọn vào bụng.
Cuống họng Cung Ân Tố bắt đầu phát ra mấy âm thanh "Ưm... A...".
Lần đầu được hôn, cô làm sao mà biết cách để lấy được dưỡng khí.
Phát hiện Cung Ân Tố sắp cạn kiệt hơi thở, hai bên má ẩn đỏ lên, Hứa Hiên Trạch nuối tiếc buông tha đôi môi mềm mại.
Hơi thở nồng ấm pha chút hương rượu, giọng nói phủ đầy dục vọng, khẽ cười bên tai Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch nói:
- Khờ quá, sao lại không thở cơ chứ!
- Chú đè cháu như vậy, làm sao mà có thể thở.
Vừa buông cô ra, cô liền hít lấy hít để không khí của đất trời.
Vừa hay nghe thấy Hứa Hiên Trạch nói thế, cô chẳng chút suy nghĩ mà nói lời kia.
Cuối cùng không hẹn mà cùng hiểu ý, cả Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố nhận thấy câu nói đó của Cung Ân Tố có phần hơi "kích thích".
Cô xấu hổ bụm chặt miệng, sợ rằng bản thân sẽ lại nói ra mấy lời không nên nói nữa.
Hứa Hiên Trạch đứng đối diện cô, nhìn dáng vẻ đầy yếu thế của cô liền tươi cười vui vẻ.
- Không sao, dần dần sẽ thích nghi.
Cung Ân Tố còn đang muốn tiêu hoá lời nói của Hứa Hiên Trạch, giây sau liền bị anh ôm chặt lấy, anh tiếp tục hôn vào đôi môi của cô.
Lần này còn cường hào ác bá chiếm trọn đôi môi Cung Ân Tố, lưỡi của anh không cuống quýt chiếc lưỡi nhỏ của cô, đã thể còn mút mút, âm thanh "Chóp chép" không ngừng vang lên giữa phòng, lại còn là đêm khuya thanh vắng.
Bị anh cường bá chiếm hữu, Cung Ân Tố bị yếu thế đành thuận theo anh, cơ mà trong thâm tâm vốn là rất mong chờ điều này.
Mấy cái suy nghĩ là "quan hệ chú cháu" lúc sáng của cô, tất cả đều bị đạp bỏ ra phía sau lưng một cách không thương tiếc.
Cô đưa tay ôm lấy eo anh, bắt đầu tận hưởng khoái cảm mới lạ này.
Mùi rượu từ khoang miệng của anh được truyền vào trong cô, cô ban đầu có hơi ghét bỏ mùi này, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất phấn khích, còn rất muốn thưởng thức nhiều hơn nữa.
Quan trọng chủ yếu chính là... Người đang mang mùi thơm của rượu là Hứa Hiên Trạch, nên là Cung Ân Tố mới không ghét bỏ như vậy.
Nhận được sự đáp trả từ Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch như được tiếp thêm nguồn lực dồi dào, hôn càng hăng say hơn nữa.
Anh buông nhẹ lưỡi mềm kia ra, sau đó lại tấn công bằng cách ngậm trọn bờ môi hồng hồng của cô, còn ra sức day day mà cắn cắn.
Cơn đau truyền đến, có điều Cung Ân Tố không hề có ý định kháng cự, ngược lại càng cảm thấy khoái cảm khác biệt dâng trong lòng.
Tay anh luồng vào vạt áo ngủ của cô, lướt lướt theo làn da mịn màng, bắt đầu di chuyển hướng lên trên.
Cung Ân Tố nhồn nhột, khẽ phát ra vài tiếng, nhưng tất cả đều bị nụ hôn điên cuồng nuốt lấy, cuống họng chỉ có thể phát ra vài tiếng "Ân ân a a".
Sức lớn của Hứa Hiên Trạch đè ép Cung Ân Tố, chiều cao lại chênh lệch, cô cùng lắm chỉ cao 1m65, còn anh cao đến 1m88, hơn hẳn cô gần hai cái đầu người.
Nhón chân mãi cũng mỏi, Cung Ân Tố bắt đầu đứng hơi loạng choạng, bước chân cứ bị lùi về phía sau, còn Hứa Hiên Trạch thì cứ đà mà tiến tới.
Nào ngờ có thứ phục kích ở dưới chân Cung Ân Tố.
Khi nãy bị Hứa Hiên Trạch mãnh liệt mà hôn, cô buông thả luôn cả cuốn tiểu thuyết đang cầm trên tay, nó rơi bịch ở phía sau chân cô.
Lúc lùi về phía sau, Cung Ân Tố vô tình đạp lên nó, trang giấy trơn trượt, cô ngã nhào ra phía sau, tiếng la thất thanh vang lên:
- Á...
May mà Hứa Hiên Trạch nhanh tay, kéo cô về hướng của mình, cứ thế hai người không bị đáp mông xuống sàn, mà ngược lại là được đáp trên cái giường êm ái.
Cung Ân Tố ngã nhào vào người Hứa Hiên Trạch, anh gặt gao ôm lấy cô, sau đó giọng điệu đầy ân cần hỏi han:
- Cháu không sao cả chứ?
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, nhẹ lắc đầu nói:
- Dạ không sao.
Hứa Hiên Trạch cười cười, ngồi thẳng người dậy, xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô, âm giọng ôn nhu, nhưng Cung Ân Tố vẫn nghe ra được, xáo trộn với sự ôn nhu còn kèm theo cả dục vọng vốn có của người đàn ông tuổi 30, nhìn đến khoé mắt đỏ đỏ của anh, rồi di chuyển mắt xuống nhìn bờ ngực rộng lớn săn chắc kia.
Vừa rồi cô ngã vào người anh, bàn tay thật sự là vô tình giật cổ áo xuống, vài cúc áo trước ngực bị bung ra, nhờ thế một phần cơ ngực rắn chắc lộ rõ ra ngoài.
Cung Ân Tố theo bản năng, nuốt ực nước miếng, trong đầu thầm nghĩ, tại sao hôm nay chú nhỏ lại có quyến rũ đến như vậy cơ chứ...?
Bắt được ý nghĩ đầy đen tối của cô gái nhỏ, Hứa Hiên Trạch cười đắc ý, đưa tay vuốt nhẹ cánh môi hơi sưng lên của cô, rồi nói:
- Về sau không được đọc mấy thứ linh tinh nữa. Nghe chưa?
Nhận ra có điều gì đó sai sai, lúc này Cung Ân Tố mới phát giác được tình huống trước đó và hiện tại.
Hai má và cả hai mang tai nóng rực lên, màu đỏ hồng nhuỗm lên làn da trắng nõn.
Mới nãy còn hăng say hưởng thụ, bây giờ lại bày ra cái bộ dạng xấu hổ đầy ngốc nghếch, Hứa Hiên Trạch nhìn cô cười sủng nịch.
Đưa tay véo nhẹ bên má đỏ đỏ, Cung Ân Tố bấn loạn trong lòng, muốn đẩy cái tay đang làm loạn của anh ra, thì đúng lúc này anh lên tiếng:
- Trễ rồi, mau đi ngủ đi.
Nói xong, còn chưa để cô trả lời, anh đã đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Động tác di chuyển rất nhanh, chẳng chút dư thừa nào cả.
Ngồi thẫn thờ trên cái giường lớn, Cung Ân Tố sờ lên cánh môi hơi sưng của mình, sau đó như nghĩ ngợi gì đấy rồi hừ ra một tiếng.
Đánh vào cái gối nhỏ trên giường, miệng thầm mắng cái người đàn ông giở trò lưu manh giữa đêm kia:
- Hứ, chú là đồ đàn ông thối, chiếm tiện nghi của người ta xong liền bỏ chạy. Đáng ghét.
Quá tức giận, Cung Ân Tố hung hăng đứng dậy đi tắt đèn, chân dậm mạnh leo lại lên giường, chăn choàng qua cả người, mang theo sự hờn dỗi nhắm mắt đi ngủ.
Tầm vài phút sau, ngoài cửa kêu lên tiếng "Cạch". Có người đi vào phòng.
Khỏi cần nhìn Cung Ân Tố vẫn biết, chính là cái người đàn ông lưu manh kia.
Vì trên người vẫn còn mang theo mùi rượu thoang thoảng, đã thế giữa đêm thế này, người còn thức ngoài cô ra thì còn có ai nữa.
Cung Ân Tố vốn dĩ nằm đưa lưng về phía cửa, nên lúc này chưa thể nhìn rõ động thái của Hứa Hiên Trạch.
Mà giây sau cảm nhận chỗ nằm bên cạnh bị lún sâu xuống, cánh tay to lớn vòng qua eo nhỏ, ôm chặt và kéo về phía sau.
Cung Ân Tố bất ngờ kêu "A" lên một tiếng, tấm lưng nhỏ nhận được hơi nóng và nhịp độ phập phồng phát ra từ lồng ngực phía sau.
Cô đỏ mặt, mím môi.
Dù ở trong màn đêm, Hứa Hiên Trạch vẫn nhận thức được biểu cảm này của cô, và cô cũng nhận thức được tầng dục vọng đầy kiềm nén của anh.
Anh nhỏ giọng, âm thanh thủ thỉ bên tai, cô mẫn cảm nhất chỗ đó, khẽ rụt cổ:
- Ngủ đi.
Hứa Hiên Trạch dứt lời, đầu vùi vào phần cổ phía sau Cung Ân Tố.
Cô lần đầu bị người ta ôm lúc nằm ngủ, nên cảm giác hơi gò bó khó chịu, thân nhỏ nhẹ nhàng nhích nhích, nào nghĩ đến lại bị cái nhọn nhọn gì đó đâm vào mông.
Thắc mắc chẳng biết đó là gì, cô tiếp tục cử động mông, nhằm định dạng ra cái vật nhọn nhọn kia.
Cô nghe thấy tiếng hít thở mạnh của Hứa Hiên Trạch ở phía sau.
Vài giây sau mới phát giác ra bản thân vừa đụng phải gì đó. Cơ thể phút chốc liền căng cưng, dây thần kinh bộ não trở nên rối loạn, cuống cuồng chẳng biết bây giờ nên phải làm gì.
Hai giây sau, eo cô bị lược bỏ sức nặng, người nằm phía sau đứng dậy, sau đó vô cùng khẩn trương tiến vào phòng tắm.
Từ phòng tắm vang lên âm thanh nước chảy, lần này cô chẳng phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết Hứa Hiên Trạch đang làm gì ở trong đấy.
Cung Ân Tố hít thở lấy lại bình tĩnh, hai bên má bây giờ thật sự quá nóng rồi, tay đưa lên phẩy phẩy cho giảm nhiệt độ.
Mà Hứa Hiên Trạch cực khổ kiềm nén, không dám ra tay đánh động đến Cung Ân Tố, bản thân biết điều tìm đến toilet mà an ủi.
Khoảng chừng một tiếng sau mới chịu đi ra.
Đến bên giường, nhìn thấy cô gái nhỏ mới nãy còn xấu hổ, bây giờ đã ngủ say miên man, dường như không chút phòng bị.
Tiếng hít thở đều đều, xem ra là ngủ rất ngon.
Hứa Hiên Trạch nở nụ cười đầy yêu thương, không hề có dục vọng, nhìn đến Cung Ân Tố.
Nhanh chóng nhẹ nhàng nằm xuống giường, cánh tay đưa qua ôm lấy eo nhỏ của Cung Ân Tố, anh bắt đầu nhắm mắt, ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng mà tận hưởng phút giây ngọt ngào này.
Nhận thấy Cung Ân Tố không chút kháng cự, Hứa Hiên Trạch bắt đầu lấn tới, chẳng chút kiêng nể liền chen cái lưỡi của mình vào trong khoang miệng của cô.
Bá đạo chiếm lấy cái lưỡi non mềm, Cung Ân Tố lại đứng hình, nhưng giây sau bắt đầu nhốn nháo muốn tách ra khỏi anh.
Có điều bây giờ mới chịu chối từ thì đã quá muộn, Hứa Hiên Trạch làm gì cho cô cơ hội ấy.
Hứa Hiên Trạch ôm chặt lấy cái eo theo nhỏ, điên cuồng lấn tới trong khoang miệng nhỏ của cô.
Lưỡi của anh càn quét qua hàm răng, cho đến quấn lấy cái lưỡi non mềm thơm ngọt kia. Từng chút từng chút anh đều muốn nuốt trọn vào bụng.
Cuống họng Cung Ân Tố bắt đầu phát ra mấy âm thanh "Ưm... A...".
Lần đầu được hôn, cô làm sao mà biết cách để lấy được dưỡng khí.
Phát hiện Cung Ân Tố sắp cạn kiệt hơi thở, hai bên má ẩn đỏ lên, Hứa Hiên Trạch nuối tiếc buông tha đôi môi mềm mại.
Hơi thở nồng ấm pha chút hương rượu, giọng nói phủ đầy dục vọng, khẽ cười bên tai Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch nói:
- Khờ quá, sao lại không thở cơ chứ!
- Chú đè cháu như vậy, làm sao mà có thể thở.
Vừa buông cô ra, cô liền hít lấy hít để không khí của đất trời.
Vừa hay nghe thấy Hứa Hiên Trạch nói thế, cô chẳng chút suy nghĩ mà nói lời kia.
Cuối cùng không hẹn mà cùng hiểu ý, cả Hứa Hiên Trạch và Cung Ân Tố nhận thấy câu nói đó của Cung Ân Tố có phần hơi "kích thích".
Cô xấu hổ bụm chặt miệng, sợ rằng bản thân sẽ lại nói ra mấy lời không nên nói nữa.
Hứa Hiên Trạch đứng đối diện cô, nhìn dáng vẻ đầy yếu thế của cô liền tươi cười vui vẻ.
- Không sao, dần dần sẽ thích nghi.
Cung Ân Tố còn đang muốn tiêu hoá lời nói của Hứa Hiên Trạch, giây sau liền bị anh ôm chặt lấy, anh tiếp tục hôn vào đôi môi của cô.
Lần này còn cường hào ác bá chiếm trọn đôi môi Cung Ân Tố, lưỡi của anh không cuống quýt chiếc lưỡi nhỏ của cô, đã thể còn mút mút, âm thanh "Chóp chép" không ngừng vang lên giữa phòng, lại còn là đêm khuya thanh vắng.
Bị anh cường bá chiếm hữu, Cung Ân Tố bị yếu thế đành thuận theo anh, cơ mà trong thâm tâm vốn là rất mong chờ điều này.
Mấy cái suy nghĩ là "quan hệ chú cháu" lúc sáng của cô, tất cả đều bị đạp bỏ ra phía sau lưng một cách không thương tiếc.
Cô đưa tay ôm lấy eo anh, bắt đầu tận hưởng khoái cảm mới lạ này.
Mùi rượu từ khoang miệng của anh được truyền vào trong cô, cô ban đầu có hơi ghét bỏ mùi này, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất phấn khích, còn rất muốn thưởng thức nhiều hơn nữa.
Quan trọng chủ yếu chính là... Người đang mang mùi thơm của rượu là Hứa Hiên Trạch, nên là Cung Ân Tố mới không ghét bỏ như vậy.
Nhận được sự đáp trả từ Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch như được tiếp thêm nguồn lực dồi dào, hôn càng hăng say hơn nữa.
Anh buông nhẹ lưỡi mềm kia ra, sau đó lại tấn công bằng cách ngậm trọn bờ môi hồng hồng của cô, còn ra sức day day mà cắn cắn.
Cơn đau truyền đến, có điều Cung Ân Tố không hề có ý định kháng cự, ngược lại càng cảm thấy khoái cảm khác biệt dâng trong lòng.
Tay anh luồng vào vạt áo ngủ của cô, lướt lướt theo làn da mịn màng, bắt đầu di chuyển hướng lên trên.
Cung Ân Tố nhồn nhột, khẽ phát ra vài tiếng, nhưng tất cả đều bị nụ hôn điên cuồng nuốt lấy, cuống họng chỉ có thể phát ra vài tiếng "Ân ân a a".
Sức lớn của Hứa Hiên Trạch đè ép Cung Ân Tố, chiều cao lại chênh lệch, cô cùng lắm chỉ cao 1m65, còn anh cao đến 1m88, hơn hẳn cô gần hai cái đầu người.
Nhón chân mãi cũng mỏi, Cung Ân Tố bắt đầu đứng hơi loạng choạng, bước chân cứ bị lùi về phía sau, còn Hứa Hiên Trạch thì cứ đà mà tiến tới.
Nào ngờ có thứ phục kích ở dưới chân Cung Ân Tố.
Khi nãy bị Hứa Hiên Trạch mãnh liệt mà hôn, cô buông thả luôn cả cuốn tiểu thuyết đang cầm trên tay, nó rơi bịch ở phía sau chân cô.
Lúc lùi về phía sau, Cung Ân Tố vô tình đạp lên nó, trang giấy trơn trượt, cô ngã nhào ra phía sau, tiếng la thất thanh vang lên:
- Á...
May mà Hứa Hiên Trạch nhanh tay, kéo cô về hướng của mình, cứ thế hai người không bị đáp mông xuống sàn, mà ngược lại là được đáp trên cái giường êm ái.
Cung Ân Tố ngã nhào vào người Hứa Hiên Trạch, anh gặt gao ôm lấy cô, sau đó giọng điệu đầy ân cần hỏi han:
- Cháu không sao cả chứ?
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, nhẹ lắc đầu nói:
- Dạ không sao.
Hứa Hiên Trạch cười cười, ngồi thẳng người dậy, xoa nhẹ lên mái tóc mềm của cô, âm giọng ôn nhu, nhưng Cung Ân Tố vẫn nghe ra được, xáo trộn với sự ôn nhu còn kèm theo cả dục vọng vốn có của người đàn ông tuổi 30, nhìn đến khoé mắt đỏ đỏ của anh, rồi di chuyển mắt xuống nhìn bờ ngực rộng lớn săn chắc kia.
Vừa rồi cô ngã vào người anh, bàn tay thật sự là vô tình giật cổ áo xuống, vài cúc áo trước ngực bị bung ra, nhờ thế một phần cơ ngực rắn chắc lộ rõ ra ngoài.
Cung Ân Tố theo bản năng, nuốt ực nước miếng, trong đầu thầm nghĩ, tại sao hôm nay chú nhỏ lại có quyến rũ đến như vậy cơ chứ...?
Bắt được ý nghĩ đầy đen tối của cô gái nhỏ, Hứa Hiên Trạch cười đắc ý, đưa tay vuốt nhẹ cánh môi hơi sưng lên của cô, rồi nói:
- Về sau không được đọc mấy thứ linh tinh nữa. Nghe chưa?
Nhận ra có điều gì đó sai sai, lúc này Cung Ân Tố mới phát giác được tình huống trước đó và hiện tại.
Hai má và cả hai mang tai nóng rực lên, màu đỏ hồng nhuỗm lên làn da trắng nõn.
Mới nãy còn hăng say hưởng thụ, bây giờ lại bày ra cái bộ dạng xấu hổ đầy ngốc nghếch, Hứa Hiên Trạch nhìn cô cười sủng nịch.
Đưa tay véo nhẹ bên má đỏ đỏ, Cung Ân Tố bấn loạn trong lòng, muốn đẩy cái tay đang làm loạn của anh ra, thì đúng lúc này anh lên tiếng:
- Trễ rồi, mau đi ngủ đi.
Nói xong, còn chưa để cô trả lời, anh đã đứng dậy và đi ra khỏi phòng. Động tác di chuyển rất nhanh, chẳng chút dư thừa nào cả.
Ngồi thẫn thờ trên cái giường lớn, Cung Ân Tố sờ lên cánh môi hơi sưng của mình, sau đó như nghĩ ngợi gì đấy rồi hừ ra một tiếng.
Đánh vào cái gối nhỏ trên giường, miệng thầm mắng cái người đàn ông giở trò lưu manh giữa đêm kia:
- Hứ, chú là đồ đàn ông thối, chiếm tiện nghi của người ta xong liền bỏ chạy. Đáng ghét.
Quá tức giận, Cung Ân Tố hung hăng đứng dậy đi tắt đèn, chân dậm mạnh leo lại lên giường, chăn choàng qua cả người, mang theo sự hờn dỗi nhắm mắt đi ngủ.
Tầm vài phút sau, ngoài cửa kêu lên tiếng "Cạch". Có người đi vào phòng.
Khỏi cần nhìn Cung Ân Tố vẫn biết, chính là cái người đàn ông lưu manh kia.
Vì trên người vẫn còn mang theo mùi rượu thoang thoảng, đã thế giữa đêm thế này, người còn thức ngoài cô ra thì còn có ai nữa.
Cung Ân Tố vốn dĩ nằm đưa lưng về phía cửa, nên lúc này chưa thể nhìn rõ động thái của Hứa Hiên Trạch.
Mà giây sau cảm nhận chỗ nằm bên cạnh bị lún sâu xuống, cánh tay to lớn vòng qua eo nhỏ, ôm chặt và kéo về phía sau.
Cung Ân Tố bất ngờ kêu "A" lên một tiếng, tấm lưng nhỏ nhận được hơi nóng và nhịp độ phập phồng phát ra từ lồng ngực phía sau.
Cô đỏ mặt, mím môi.
Dù ở trong màn đêm, Hứa Hiên Trạch vẫn nhận thức được biểu cảm này của cô, và cô cũng nhận thức được tầng dục vọng đầy kiềm nén của anh.
Anh nhỏ giọng, âm thanh thủ thỉ bên tai, cô mẫn cảm nhất chỗ đó, khẽ rụt cổ:
- Ngủ đi.
Hứa Hiên Trạch dứt lời, đầu vùi vào phần cổ phía sau Cung Ân Tố.
Cô lần đầu bị người ta ôm lúc nằm ngủ, nên cảm giác hơi gò bó khó chịu, thân nhỏ nhẹ nhàng nhích nhích, nào nghĩ đến lại bị cái nhọn nhọn gì đó đâm vào mông.
Thắc mắc chẳng biết đó là gì, cô tiếp tục cử động mông, nhằm định dạng ra cái vật nhọn nhọn kia.
Cô nghe thấy tiếng hít thở mạnh của Hứa Hiên Trạch ở phía sau.
Vài giây sau mới phát giác ra bản thân vừa đụng phải gì đó. Cơ thể phút chốc liền căng cưng, dây thần kinh bộ não trở nên rối loạn, cuống cuồng chẳng biết bây giờ nên phải làm gì.
Hai giây sau, eo cô bị lược bỏ sức nặng, người nằm phía sau đứng dậy, sau đó vô cùng khẩn trương tiến vào phòng tắm.
Từ phòng tắm vang lên âm thanh nước chảy, lần này cô chẳng phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết Hứa Hiên Trạch đang làm gì ở trong đấy.
Cung Ân Tố hít thở lấy lại bình tĩnh, hai bên má bây giờ thật sự quá nóng rồi, tay đưa lên phẩy phẩy cho giảm nhiệt độ.
Mà Hứa Hiên Trạch cực khổ kiềm nén, không dám ra tay đánh động đến Cung Ân Tố, bản thân biết điều tìm đến toilet mà an ủi.
Khoảng chừng một tiếng sau mới chịu đi ra.
Đến bên giường, nhìn thấy cô gái nhỏ mới nãy còn xấu hổ, bây giờ đã ngủ say miên man, dường như không chút phòng bị.
Tiếng hít thở đều đều, xem ra là ngủ rất ngon.
Hứa Hiên Trạch nở nụ cười đầy yêu thương, không hề có dục vọng, nhìn đến Cung Ân Tố.
Nhanh chóng nhẹ nhàng nằm xuống giường, cánh tay đưa qua ôm lấy eo nhỏ của Cung Ân Tố, anh bắt đầu nhắm mắt, ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng mà tận hưởng phút giây ngọt ngào này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.