Luật Sư Hứa Lưu Manh: Dụ Dỗ Tiểu Kiều Thê
Chương 42
Tiểu Xíu
30/04/2023
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính trong suốt, trực tiếp chiếu đến khuôn mặt đang say ngủ của Cung Ân Tố.
Cô cựa quậy người muốn ngồi dậy, chợt thấy cả cơ thể cứng ngắc, cử động không thành.
Hiện tại thì cô nằm ngửa ra, mặt đối diện với trần nhà, Cung Ân Tố nhẹ nhàng quay mặt sang phía bên phải mà nhìn, cả kinh khi đụng ngay cái nhìn chăm chú của Hứa Hiên Trạch.
Cung Ân Tố la nhẹ lên một tiếng, nhanh chóng ngồi bật dậy.
Nào ngờ Hứa Hiên Trạch kéo cô nằm xuống, đã thế còn không tiết tháo đem cô kẹp chặt vào giữa hai bắp đùi của anh.
Hứa Hiên Trạch thích thú, khẩy khẩy cái chóp mũi nhỏ của Cung Ân Tố, giọng nói khàn khàn vào lúc sáng sớm, không hiểu sao khi lọt vào tai Cung Ân Tố, lại còn nhớ đến màn kích tình đêm qua, giờ khắc này đây, không thể sai vào đâu được, một cỗ dục vọng ái muội được truyền ra từ chính giọng nói của Hứa Hiên Trạch.
Cung Ân Tố bất giác đỏ mặt, đầu ong ong, nào có nghe rõ lời mà anh đang nói.
Thấy bộ dạng ngốc manh của cô, Hứa Hiên Trạch phì cười thành tiếng, tay vuốt nhẹ mái tóc rối loạn do nằm ngủ của cô, sau đó rất kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình:
- Vẫn còn sớm, ngủ thêm nữa đi.
Bị anh nói thêm lần nữa, bây giờ Cung Ân Tố mới phát giác bản thân vừa thất thần, hai má đỏ bừng bừng, lắc đầu nói:
- Không cần ạ, hôm nay tới phiên cháu trực nhật, cần phải đến sớm.
Hứa Hiên Trạch thở dài đầy buồn phiền, tiến sát lại gần khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cô, hơi thở nóng rực từ người anh phả vào bên mặt cô.
Anh hít thở mùi hương dịu nhẹ trên tóc cô, giọng điệu đầy buồn bã mà nói:
- Thế à....
Mãi luyến tiếc cơ thể mềm mại của Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch cuối cùng vẫn dặn lòng không được quá cưỡng ép cô, đành tiếc nuối buông cô ra.
Chỉ là đâu thể cứ thế mà buông cô ra được, đành dùng vài lời nói thuận tiện giúp đỡ, bế ngang cô lên tay và đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Cung Ân Tố giật mình, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái kiểu bế công chúa đó của anh, nhưng sự cưỡng bách đầy bá đạo của người đàn ông cấm dục suốt 30 năm, làm sao có thể dễ dàng để cho cô thoát ra được.
Trực tiếp đặt cô lên mặt bồn rửa tay làm bằng đá cẩm thạch màu trắng.
Nhanh chóng lấy cho Cung Ân Tố cây bàn chải đánh răng, nhẹ nhàng bóp hai má của cô, buộc cô phải há miệng.
Đưa cây bàn chải vào miệng Cung Ân Tố, anh còn muốn tiếp tục giúp cô đánh răng, may mà Cung Ân Tố kịp thời ngăn cản, vẻ mặt đỏ bừng bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Hứa Hiên Trạch nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó lại từ đâu lấy ra thêm cây bàn chải khác, anh đứng đối diện với cô, cùng làm động tác đánh răng.
Sau khi súc miệng sạch sẽ, Hứa Hiên Trạch lấy khăn bông lau mép miệng giúp Cung Ân Tố.
Trông anh cứ như là đang chăm trẻ nhỏ vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng Cung Ân Tố đã lớn rồi mà còn chưa biết đánh răng súc miệng.
May mắn mà Cung Ân Tố ra sức giành quyền thế, đẩy đẩy Hứa Hiên Trạch ra khỏi phòng, nếu không thì có khi anh còn trực tiếp muốn lột đồ của cô, và giúp cô mặc đồng phục đi học mất.
Mới sáng sớm mà đã gặp tình cảm mất mặt quá đi..!
Cung Ân Tố mếu máo, khóc thầm trong bụng, nhanh chóng đi thay quần áo, sợ lỡ như thay trễ, Hứa Hiên Trạch sẽ lời dụng thời cơ mà xông vào phòng.
Cái vẻ ngoài lãnh cảm của cô trước giờ, tất cả đều bị gỡ bỏ hoàn toàn, khi cô phải đối diện với người đàn ông tên Hứa Hiên Trạch kia.
Cứ tưởng người có thể ở bên Cung Ân Tố chính là một người hoạt bát, đầy sức sống, chỉ có thế mới có thể bù đắp và lột bỏ được sự lạnh lùng, ít nói của cô.
Chỉ không ngờ rằng, người thật sự tiến vào trái tim vốn đông cứng của cô, chính là một người hết sức ôn nhu. Dù Hứa Hiên Trạch ít nói, lại không sinh động, nhưng vẫn có thể dùng sự dịu dàng mà đối đãi với cô.
Không chậm trễ thời gian, khoảng chừng 10 phút sau, Cung Ân Tố đeo balo nhỏ trên vai, nhanh chóng tiến vào phòng bếp để dùng điểm tâm.
Hôm nay là lần đầu nhìn thấy Cung Ngọc dậy sớm đến vậy, thấy cậu nhóc đang ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, chân đung đưa giữa không trung, miệng ríu rít nói nói gì đó với Hứa Hiên Trạch.
Từ xa Cung Ân Tố đã thấy hai chú cháu này cười nói không ngừng, đặc biệt là cái tiếng cười khúc khích của Cung Ngọc.
Đi tới bàn ăn, ngồi xuống chỗ ngồi mọi khi.
Thím Hai từ trong bếp lấy ra phần điểm tâm cho Cung Ân Tố, cô nhẹ nhàng cười đáp nói vài lời cảm ơn với thím Hai.
Cung Ngọc thấy chị mình đã đến, cậu cười vui vẻ chào hỏi Cung Ân Tố, cô nhanh chóng đáp lại lời cậu, sau đó ánh mắt khẽ lướt qua Hứa Hiên Trạch.
Tức khắc chạm ngay ánh mắt đầy thâm tình khó nói của anh, Cung Ân Tố ho nhẹ lên một tiếng, vội cúi đầu lên tiếng chào hỏi bậc trưởng bối:
- Chú nhỏ, chào buổi sáng ạ.
Tiếng cười khẽ vang lên, Hứa Hiên Trạch gật đầu đáp lại:
- Chào buổi sáng.
Có lẽ chỉ có mỗi Cung Ân Tố nhận ra không khí lúc này hơi ngượng nghịu, có chút thiếu tự nhiên.
Hai má lại đỏ lên, bản thân biết ngại, nên an phận cúi đầu ăn phần của mình. Cầm ly nước ép cam đưa lên miệng và bắt đầu thưởng thức.
Chỉ là vừa uống một hớp nước cam liền phải sặc ra.
Tự dưng không hiểu tại sao, hôm nay Cung Ngọc tinh ý lạ thường, nhóc bày ra vẻ mặt tò mò hỏi Cung Ân Tố
- Chị ơi, tại sao môi chị lại bị sưng thế ạ?
Cung Ân Tố bị câu hỏi của cậu làm cho sợ điếng người, nước cam trong miệng phun hết ra ngoài, cô ho sặc sụa rất khổ sở.
Hứa Hiên Trạch nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ của cô, cầm theo tờ khăn giấy, đưa lên miệng lau chùi thay cô, bàn tay to lớn còn vỗ nhẹ vào tấm lưng của cô.
- Chắc là tối qua chị của con ăn "cay" nên mới bị sưng như thế.
Thấy Hứa Hiên Trạch giúp mình lên tiếng giải vây, cô thuận theo gật đầu liên tục. Lúc này Cung Ngọc mới hiểu được lý do, sau đó cũng chẳng bận tâm đến nữa.
Cung Ân Tố ngồi đối diện Cung Ngọc, thầm lặng thở phào ra nhẹ nhõm.
Bên tai thoáng qua tiếng cười trầm thấp, ngước lên liền thấy Hứa Hiên Trạch trêu ghẹo cười cô.
Thẹn quá hoá giận, Cung Ân Tố liếc nhẹ anh, không thèm để tâm đến nữa, khẩn trương thành toàn phần điểm tâm của mình.
Ngày đêm qua, quả thật là Cung Ân Tố ăn món rất cay, vị cay xẽ lưỡi của rượu mang đến, khiến cho cả cơ thể sinh ra chút kích thích đầy mới mẻ, lần đầu được trải nghiệm qua, đúng là khiến người ta khó quên và muốn thử thêm lần nữa.
Xen vào còn có chút vị ngọt ngào như đường phèn. Làm cho người ta chỉ muốn đắm chìm vào nó và nếm thử không xót chút gì.
Suốt bữa sáng, sự xấu hổ cứ bao trùm lấy Cung Ân Tố, mãi mới có thể ăn xong được bữa sáng, cô đã phải dùng hết dây thần kinh cơ miệng, ra sức nhai nuốt, e là lát nữa bụng sẽ trướng lên không ít.
Vẫn như mọi ngày, Hứa Hiên Trạch là người đưa đón Cung Ân Tố đến trường. Và vẫn như mọi ngày, trước khi chào Hứa Hiên Trạch đi học, anh sẽ hết sức ôn nhu mà xoa nhẹ đầu của cô.
Mỗi lần như thế, Cung Ân Tố phải cắn răng chịu đựng, bởi vì cứ xoa đầu xong, là đầu tóc được chải gọn gàng của cô nặng thì sẽ bị bung lên bung xuống, nhẹ thì bị rối tơi bời.
Nhưng chung quy vẫn là phải cột lại từ đầu.
Cô cựa quậy người muốn ngồi dậy, chợt thấy cả cơ thể cứng ngắc, cử động không thành.
Hiện tại thì cô nằm ngửa ra, mặt đối diện với trần nhà, Cung Ân Tố nhẹ nhàng quay mặt sang phía bên phải mà nhìn, cả kinh khi đụng ngay cái nhìn chăm chú của Hứa Hiên Trạch.
Cung Ân Tố la nhẹ lên một tiếng, nhanh chóng ngồi bật dậy.
Nào ngờ Hứa Hiên Trạch kéo cô nằm xuống, đã thế còn không tiết tháo đem cô kẹp chặt vào giữa hai bắp đùi của anh.
Hứa Hiên Trạch thích thú, khẩy khẩy cái chóp mũi nhỏ của Cung Ân Tố, giọng nói khàn khàn vào lúc sáng sớm, không hiểu sao khi lọt vào tai Cung Ân Tố, lại còn nhớ đến màn kích tình đêm qua, giờ khắc này đây, không thể sai vào đâu được, một cỗ dục vọng ái muội được truyền ra từ chính giọng nói của Hứa Hiên Trạch.
Cung Ân Tố bất giác đỏ mặt, đầu ong ong, nào có nghe rõ lời mà anh đang nói.
Thấy bộ dạng ngốc manh của cô, Hứa Hiên Trạch phì cười thành tiếng, tay vuốt nhẹ mái tóc rối loạn do nằm ngủ của cô, sau đó rất kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình:
- Vẫn còn sớm, ngủ thêm nữa đi.
Bị anh nói thêm lần nữa, bây giờ Cung Ân Tố mới phát giác bản thân vừa thất thần, hai má đỏ bừng bừng, lắc đầu nói:
- Không cần ạ, hôm nay tới phiên cháu trực nhật, cần phải đến sớm.
Hứa Hiên Trạch thở dài đầy buồn phiền, tiến sát lại gần khuôn mặt đỏ như trái cà chua của cô, hơi thở nóng rực từ người anh phả vào bên mặt cô.
Anh hít thở mùi hương dịu nhẹ trên tóc cô, giọng điệu đầy buồn bã mà nói:
- Thế à....
Mãi luyến tiếc cơ thể mềm mại của Cung Ân Tố, Hứa Hiên Trạch cuối cùng vẫn dặn lòng không được quá cưỡng ép cô, đành tiếc nuối buông cô ra.
Chỉ là đâu thể cứ thế mà buông cô ra được, đành dùng vài lời nói thuận tiện giúp đỡ, bế ngang cô lên tay và đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Cung Ân Tố giật mình, vùng vẫy muốn thoát khỏi cái kiểu bế công chúa đó của anh, nhưng sự cưỡng bách đầy bá đạo của người đàn ông cấm dục suốt 30 năm, làm sao có thể dễ dàng để cho cô thoát ra được.
Trực tiếp đặt cô lên mặt bồn rửa tay làm bằng đá cẩm thạch màu trắng.
Nhanh chóng lấy cho Cung Ân Tố cây bàn chải đánh răng, nhẹ nhàng bóp hai má của cô, buộc cô phải há miệng.
Đưa cây bàn chải vào miệng Cung Ân Tố, anh còn muốn tiếp tục giúp cô đánh răng, may mà Cung Ân Tố kịp thời ngăn cản, vẻ mặt đỏ bừng bừng, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Hứa Hiên Trạch nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó lại từ đâu lấy ra thêm cây bàn chải khác, anh đứng đối diện với cô, cùng làm động tác đánh răng.
Sau khi súc miệng sạch sẽ, Hứa Hiên Trạch lấy khăn bông lau mép miệng giúp Cung Ân Tố.
Trông anh cứ như là đang chăm trẻ nhỏ vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng Cung Ân Tố đã lớn rồi mà còn chưa biết đánh răng súc miệng.
May mắn mà Cung Ân Tố ra sức giành quyền thế, đẩy đẩy Hứa Hiên Trạch ra khỏi phòng, nếu không thì có khi anh còn trực tiếp muốn lột đồ của cô, và giúp cô mặc đồng phục đi học mất.
Mới sáng sớm mà đã gặp tình cảm mất mặt quá đi..!
Cung Ân Tố mếu máo, khóc thầm trong bụng, nhanh chóng đi thay quần áo, sợ lỡ như thay trễ, Hứa Hiên Trạch sẽ lời dụng thời cơ mà xông vào phòng.
Cái vẻ ngoài lãnh cảm của cô trước giờ, tất cả đều bị gỡ bỏ hoàn toàn, khi cô phải đối diện với người đàn ông tên Hứa Hiên Trạch kia.
Cứ tưởng người có thể ở bên Cung Ân Tố chính là một người hoạt bát, đầy sức sống, chỉ có thế mới có thể bù đắp và lột bỏ được sự lạnh lùng, ít nói của cô.
Chỉ không ngờ rằng, người thật sự tiến vào trái tim vốn đông cứng của cô, chính là một người hết sức ôn nhu. Dù Hứa Hiên Trạch ít nói, lại không sinh động, nhưng vẫn có thể dùng sự dịu dàng mà đối đãi với cô.
Không chậm trễ thời gian, khoảng chừng 10 phút sau, Cung Ân Tố đeo balo nhỏ trên vai, nhanh chóng tiến vào phòng bếp để dùng điểm tâm.
Hôm nay là lần đầu nhìn thấy Cung Ngọc dậy sớm đến vậy, thấy cậu nhóc đang ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ nhỏ, chân đung đưa giữa không trung, miệng ríu rít nói nói gì đó với Hứa Hiên Trạch.
Từ xa Cung Ân Tố đã thấy hai chú cháu này cười nói không ngừng, đặc biệt là cái tiếng cười khúc khích của Cung Ngọc.
Đi tới bàn ăn, ngồi xuống chỗ ngồi mọi khi.
Thím Hai từ trong bếp lấy ra phần điểm tâm cho Cung Ân Tố, cô nhẹ nhàng cười đáp nói vài lời cảm ơn với thím Hai.
Cung Ngọc thấy chị mình đã đến, cậu cười vui vẻ chào hỏi Cung Ân Tố, cô nhanh chóng đáp lại lời cậu, sau đó ánh mắt khẽ lướt qua Hứa Hiên Trạch.
Tức khắc chạm ngay ánh mắt đầy thâm tình khó nói của anh, Cung Ân Tố ho nhẹ lên một tiếng, vội cúi đầu lên tiếng chào hỏi bậc trưởng bối:
- Chú nhỏ, chào buổi sáng ạ.
Tiếng cười khẽ vang lên, Hứa Hiên Trạch gật đầu đáp lại:
- Chào buổi sáng.
Có lẽ chỉ có mỗi Cung Ân Tố nhận ra không khí lúc này hơi ngượng nghịu, có chút thiếu tự nhiên.
Hai má lại đỏ lên, bản thân biết ngại, nên an phận cúi đầu ăn phần của mình. Cầm ly nước ép cam đưa lên miệng và bắt đầu thưởng thức.
Chỉ là vừa uống một hớp nước cam liền phải sặc ra.
Tự dưng không hiểu tại sao, hôm nay Cung Ngọc tinh ý lạ thường, nhóc bày ra vẻ mặt tò mò hỏi Cung Ân Tố
- Chị ơi, tại sao môi chị lại bị sưng thế ạ?
Cung Ân Tố bị câu hỏi của cậu làm cho sợ điếng người, nước cam trong miệng phun hết ra ngoài, cô ho sặc sụa rất khổ sở.
Hứa Hiên Trạch nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ của cô, cầm theo tờ khăn giấy, đưa lên miệng lau chùi thay cô, bàn tay to lớn còn vỗ nhẹ vào tấm lưng của cô.
- Chắc là tối qua chị của con ăn "cay" nên mới bị sưng như thế.
Thấy Hứa Hiên Trạch giúp mình lên tiếng giải vây, cô thuận theo gật đầu liên tục. Lúc này Cung Ngọc mới hiểu được lý do, sau đó cũng chẳng bận tâm đến nữa.
Cung Ân Tố ngồi đối diện Cung Ngọc, thầm lặng thở phào ra nhẹ nhõm.
Bên tai thoáng qua tiếng cười trầm thấp, ngước lên liền thấy Hứa Hiên Trạch trêu ghẹo cười cô.
Thẹn quá hoá giận, Cung Ân Tố liếc nhẹ anh, không thèm để tâm đến nữa, khẩn trương thành toàn phần điểm tâm của mình.
Ngày đêm qua, quả thật là Cung Ân Tố ăn món rất cay, vị cay xẽ lưỡi của rượu mang đến, khiến cho cả cơ thể sinh ra chút kích thích đầy mới mẻ, lần đầu được trải nghiệm qua, đúng là khiến người ta khó quên và muốn thử thêm lần nữa.
Xen vào còn có chút vị ngọt ngào như đường phèn. Làm cho người ta chỉ muốn đắm chìm vào nó và nếm thử không xót chút gì.
Suốt bữa sáng, sự xấu hổ cứ bao trùm lấy Cung Ân Tố, mãi mới có thể ăn xong được bữa sáng, cô đã phải dùng hết dây thần kinh cơ miệng, ra sức nhai nuốt, e là lát nữa bụng sẽ trướng lên không ít.
Vẫn như mọi ngày, Hứa Hiên Trạch là người đưa đón Cung Ân Tố đến trường. Và vẫn như mọi ngày, trước khi chào Hứa Hiên Trạch đi học, anh sẽ hết sức ôn nhu mà xoa nhẹ đầu của cô.
Mỗi lần như thế, Cung Ân Tố phải cắn răng chịu đựng, bởi vì cứ xoa đầu xong, là đầu tóc được chải gọn gàng của cô nặng thì sẽ bị bung lên bung xuống, nhẹ thì bị rối tơi bời.
Nhưng chung quy vẫn là phải cột lại từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.