Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 314: Miền Nam
Cát Tường Dạ
19/05/2017
Đã vào hạ.
Trong một trấn nhỏ ở Giang Nam.
Sáng sớm, bởi vì là mùa hạ. Đêm mưa to, sương mù vẫn chưa tản hết, bao phủ khắp cả trấn, nếu du khách mà nhìn thấy, sẽ nghĩ mình đã vào tiên cảnh.
Nước sông chậm rãi chảy phảng phất như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, sóng khẽ dao động khiến những chiếc thuyền cũng lung lay, không nhanh không chậm. Cô gái ngồi chèo trước mui thuyền, mặc một chiếc áo màu xanh lam, cất tiếng hát du dương, thuyền nhỏ xuyên qua cầu Tiểu Thạch, giống như tiến vào cảnh vật của quá khứ.
Ven hai bên bờ sông là những tòa lầu nho nhỏ bằng gỗ, dần dần có tiếng động, những ô cửa sổ mở ra, chiếc đèn lồng đỏ bị kinh động, cũng làm rơi những giọt mưa còn sót lại trên mái hiên, một giọt một giọt, như trân châu rơi xuống.
Phố nhỏ lát đá xanh, đã có người đi đường tìm nơi ăn sáng, mà một cánh cửa mở ra, bên trong là một cô gái mặc váy hoa, tóc dài tùy ý tết thành đuôi sam, rũ xuống một bên vai, không cần cười, cũng đã kinh diễm ánh mắt của mọi người.
Da trắng như sứ, đôi mắt sáng lấp lánh, lại có chút gì đó u tối, chân thực giống như một bức tranh người.
Chỉ là, cô gái này lại ngồi trên xe lăn, hơn nữa, trên mặt còn có một vết sẹo. . . . . .
Chợt nhìn lại, người người cảm thán, thật là trên đời này không có gì là thập toàn thập mỹ, người xinh đẹp, thì trời cũng sẽ ganh tị, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, lại xuất hiện một vết nứt.
Nhưng nhìn lại, trên mặt cô gái là điềm tĩnh bình yên, an nhàn thanh thản ở trong cửa hàng, giống như tất cả ánh mắt của thế tục đều không liên quan đến cô. . . . . .
Hơn nữa, có một bà lão bước ra, cô cười nghênh đón, kêu một tiếng “ Mẹ Tưởng ” sau đó, những thứ không trọn vẹn này đều không còn tồn tại, chỉ cảm thấy, một nụ cười kia, khiến ngàn vạn vật trong thế gian đều phai nhạt, ngay cả khi có vết sẹo, cô cũng xinh đẹp như vậy, chói lọi không thể đỡ.
“Sớm như vậy đã ra đây làm gì? Không ngủ thêm một chút?” Mẹ Tưởng dịu dàng nhìn cô cười.
“Tối hôm qua có mưa, sáng nay không khí thật tốt!” Cô cười nói.
“Ừ! Đã đói bụng chưa? Để dì đi làm!” Mẹ Tưởng thương yêu nói.
“Ưmh. . . . . .” Cô mím môi suy nghĩ một chút, “Con muốn ăn hoành thánh giống hôm qua, hành lá cắt nhỏ.”
“Được! Dì lập tức làm!” Mẹ tưởng xoay người vào trong phòng.
“Để con giúp một tay, mẹ Tưởng!” Cô chuyển xe lăn, đi theo vào.
“Không cần, có bao nhiêu việc đâu chứ! Con cứ chờ bên ngoài đi!” Mẹ Tưởng đẩy cô đi ra ngoài.
“Cực khổ cho dì rồi!” Cô giương môi, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng lại cực kỳ yêu thương cô, đứa nhỏ này, lần này trở về so với ngày trước thì bám người một chút, luôn thích ôm bà như vậy, nhưng lại làm cho bà cảm thấy rất đau lòng, sờ sờ đầu của cô, “Đứa nhỏ ngốc, cái này thì có cái gì cực khổ? Đừng quên, trên đời này, vẫn còn có mẹ Tưởng thương con.”
“Dạ!” Diệp Thanh Hòa cọ lên người bà, buông ra, ngẩng đầu cong môi cười, “Vậy con sẽ chờ hoành thánh ăn!”
Mẹ Tưởng vào phòng bếp, cô đi sửa sang đồ trong cửa hàng lại.
Lúc từ Bắc Kinh trở lại đây, chỉ sắp tới mùa hạ, bất tri bất giác, cũng đã giữa mùa hạ rồi .
Ban đầu, mợ cả đưa cô trở về Gi¬ang Nam , vốn muốn đưa cô đến nơi ở lúc trước trong thành phố, cũng định tìm một nơi cho cô ổn định, hơn nữa liên lạc bệnh viện tiếp tục chữa bệnh cho cô.
Nhưng cô đều cự tuyệt, cố ý muốn tìm mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng dẫn cô đi xem nhà cũ, chỉ là, một căn nhà trống mà thôi, đi xem, còn có nghĩa gì? Một thành phố, một nhà, một người. Theo ý cô,ở lại thành phố này, sống trong căn nhà này, quan trọng nhất cũng vì người kia mà thôi, hôm nay, người đã không còn, căn nhà này cũng không còn quá nhiều ý nghĩa, hơn nữa, cô cũng không muốn ở lại đây. . . . . .
Mẹ Tưởng dĩ nhiên sẽ nghe cô .
Họ trở về nhà của mẹ Tưởng, một khu du lịch của thị trấn nhỏ.
Mẹ Tưởng đi cùng cô tìm nơi ở xung quanh, vừa vặn có căn nhà gỗ nho nhỏ, chủ nhà muốn chuyển đi, tính bán căn nhà này, cô lập tức quyết định mua lại, sau đó mở một cửa hàng nhỏ thế này, vừa mới khai trương không bao lâu, chủ yếu bán một ít tranh chữ, tất cả đều do cô và mẹ Tưởng làm thủ công.
Chẳng hề ôm mục đích buôn bán kiếm tiền, chỉ là rỗi rãnh tìm một chút niềm vui trong cuộc sống mà thôi, cho nên, vật phẩm không nhiều lắm, mỗi loại chỉ có một cái, nhưng từng món lại rất độc đáo, tinh xảo, rất được du khách hoan nghênh.
Ban đầu, khi mợ cả đi, định để lại cho cô một khoản tiền, để cô an ổn cuộc sống, hơn nữa còn liên hệ với bệnh viện, muốn cô tiếp tục nằm viện trị liệu.
Nhưng cô chỉ nằm một tuần lễ, không muốn nằm nữa. Mợ cả cho tiền tất nhiên cô cũng không lấy, cô cũng không phải người không có năng lực kinh tế, chỉ là đồ của cô vẫn còn ở nhà họ Tiêu, cho nên, việc duy nhất muốn mợ cả giúp một tay, chính là bổ sung đầy đủ các giấy tờ. Cô tin tưởng, mợ cả rất nguyện ý giúp cô chuyện này , bởi vì, chỉ cần họ đi kiếm, mới có thể lặng yên không một tiếng động, nhưng nếu để cô tự mình đến đồn công an làm thẻ căn cước, đi ngân hàng bổ sung giấy tờ, không biết sẽ lưu lại bao nhiêu dấu vết, ước chừng họ cũng không muốn chứ?
Mợ cả đúng giờ giao mọi thứ cho cô, nói với cô một câu, “Bảo trọng, không hẹn gặp lại.”
Cô hiểu ý tứ của những lời này, sau biết, dĩ nhiên là không gặp. . . . . .
Từ đó, cô vẫn an ổn sống ở đây.
Mẹ Tưởng rất lo lắng thân thể của cô, nhiều lần khuyên cô đi bệnh viện, nhưng cô đều cố chấp không nghe.
Cô không biết, cô như vậy, có gọi là phóng túng hay không, chỉ là, nếu sinh mạng đã vô vị, tại sao còn phải nhốt mình ở một nơi chật hẹp, không gian tràn đầy mùi thuốc?
“Mẹ Tưởng, con muốn sống những ngày tự do, vui vẻ, bệnh của con, con rất rõ ràng, bây giờ khôi phục tương đối khá, trừ chân, không thể cố gắng quá sức, ngoài ra mọi thứ đều khá tốt, ở bệnh viện cũng là uống thuốc trị liệu, con trị ở nhà cũng vậy thôi, khi nào đi tái khám, tự chúng ta đi là được, mẹ Tưởng, dì cưng chiều con một lần được không? Mẹ Tưởng, không phải dì ghét bỏ con tàn phế chứ?” Cô dùng giọng khẩn cầu nói với mẹ Tưởng, nói xong lời cuối cùng còn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mẹ Tưởng làm sao chịu được ánh mắt như vậy của cô? Một câu “Ghét bỏ con tàn phế” đã khiến lòng bà rất đau.
Vì vậy, sau khi nhiều lần khuyên đều không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là nghe theo cô, chỉ là phải cẩn thận quan sát cô gấp bội lần, bác sĩ dặn uống cũng không dám qua loa, lâu ngày như vậy, cũng thấy cô rất tốt, chính là đôi chân này. . . . . .
Mỗi lần nhắc tới , mẹ Tưởng đều than thở. . . . . .
Ngược lại cô, vẫn rất lạc quan.
Chân chỉ có một chức năng, chính là đi lại, mà cả đời này cô đã đi qua rất nhiều nơi, tốn rất nhiều thời gian, việc duy nhất không thể hưởng qua, chính là cảm thụ cuộc sống an nhàn thế này, bây giờ, cô lại càng không muốn đi đâu cả. . . . . .
Mẹ Tưởng ở trong gói hoành thánh, trong tiệm còn chưa có người khách nào, sau khi sửa sang mọi thứ xong, cô mở máy vi tính ra.
Rảnh rỗi nhàm chán, có lúc sẽ lên web đọc sách, đọc câu chuyện tình yêu của người khác.
Hôm nay cô rất bình tĩnh, cũng rất thỏa mãn, ít nhất, đang học sự thỏa mãn, như vậy,xem như cô đã tìm được cuộc sống mình muốn . . . . . .
Lúc có linh cảm, thì viết một ít chữ, làm chút đồ thủ công, thời gi¬an khác, có lúc cùng mẹ Tưởng tán gẫu, có lúc đọc sách, hoặc là lên mạng, hoặc là ngồi trong tiệm, hoặc là ngồi trong mảnh sân nhỏ ở gần sông, một ly trà xanh, mấy vị ăn vặt, thưởng thức cuộc sống.
Truyện này, cô đã đọc gần một tháng. . . . . .
Kết cục của những câu chuyện xưa, đều là nam nữ chính hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau, sau đó sinh một hoặc vài đứa bé khả ái, quả thật rất hạnh phúc. . . . . .
Nhưng ai có thể nói, một người sống không hạnh phúc chứ?
Ít nhất, bây giờ cô cũng chưa có gì là không tốt, không phải sao?
Câu chuyện kết thúc, tạm thời cô không có tâm tình vùi đầu vào những truyện khác, vì vậyđành lướt web¬sites, một quảng cáo hấp dẫn chú ý của cô: Tranh bá thiên hạ, nhiệt huyết Sa Thành, chỉ vì nụ cười khuynh thành của nàng. . . . . .
Câu quảng cáo này giống y như mười năm trước. . . . . .
Cô nhấp vào xem, quả nhiên là trò chơi ngày trước, sau khi nâng cấp liền xuất hiện trở lại.
Bỗng nhiên, tim như bị thứ gì đó va vào, con chuột nhấp vào, góc trên của máy nhắc nhở tốc độ đang tải xuống. . . . . .
Cô hơi sững sờ, lần này, thật sự là sai lầm. . . . . .
Tùy tính, mà không cưỡng cầu, đây là phong cách trước sau như một của cô, cho nên, nếu tải xuống, vậy thì cứ tải đi. . . . . .
Mẹ Tưởng bưng hoành thánh đã nấu xong ra cho cô, còn đi lấy cho cô một quả trứng.
Từ nhỏ, cô đã ăn món trứng này của mẹ Tưởng mà lớn, đã từng có thời gi¬an rất dài, ghét cay ghét đắng món này, sơn hào hải vị cũng sẽ chán, huống chi mỗi ngày đều phải ăn trứng gà!
Nhưng hôm nay trở về, món này, cũng trở thành hồi ức tốt đẹp của cô.
Ngày đầu trở lại, cô nói với mẹ Tưởng, cô muốn ăn trứng!
Vì vậy, mẹ Tưởng rất vui sướng nấu cho cô. Từ đó, cuộc sống sau này của cô, mỗi ngày một quả trứng!
Cô cầm trứng lên, nhẹ nhàng thổi, hơi nước bên ngoài rung nhẹ, cô cười than thở, “Thiên hạ này sẽ không có ai nấu món trứng này ngon như dì cả!”
“Con đấy! Cũng biết làm mẹ Tưởng vui vẻ!” Mẹ Tưởng gõ một cái nhẹ lên trán của cô, ánh mắt cũng là hết sức cao hứng.
“Không phải làm trò cười ! Thật! Dì xem con đi bao nhiêu nơi! Từ nam đến bắc, từ Trung Quốc đến Mĩ, chỗ nào nấu trứng gà mà chưa ăn? Nhưng ở đây thì ngon nhất!”
Mẹ Tưởng thương tiếc nhìn cô cười, “Được rồi! Chỉ cần con thích ăn! Mỗi ngày mẹ Tưởng sẽ làm cho con! Làm cho con cả đời!”
“Mẹ tưởng!” Hốc mắt cô hơi cay, vươn tay ra, “Mẹ Tưởng, thật may là còn có dì. . . . . .”
Đúng vậy, thật may là còn có mẹ Tưởng, thật may là còn có một người thân như vậy. . . . . .
Mẹ Tưởng cũng cảm động, nắm tay nhỏ bé của cô vuốt ve, “Đứa nhỏ ngốc, mẹ Tưởng cũng muốn nói, thật may là còn có con! Nếu không, bọn nhỏ quanh năm đều ở bên ngoài, mấy năm cũng không về một lần, một bà già như dì, làm gì còn vui vẻ!”
“Mẹ Tưởng. . . . . .” Cô kề mặt lên tay bà, vốn muốn nói, chúng ta cứ như vậy sống cùng nhau, không tách ra nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói, lời hứa thế này là vô dụng nhất, nếu nói không tách ra nữa, thật sự sẽ không chia xa sao? Không bằng đừng hứa.
Cũng không phải trách cứ người nào, cũng không phải oán trời trách đất, mà là, người và người hợp tan, đều có duyên nợ. . . . . .
“Được rồi, nhanh ăn đi, lạnh sẽ không ăn được nữa” Mẹ tưởng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói.
“Dạ. . . . . .” Cô nghe lời cúi đầu ăn.
Mẹ tưởng nhìn cô, trong mắt hiện lên ưu tư, đứa nhỏ này, thật sự thật làm cho người ta đau lòng, ngày này qua ngày khác, còn là một đứa bé hiểu chuyện quật cường, cho tới bây giờ cũng không lộ ra một chút đau lòng khổ sở, hôm nay, hai người bọn họ coi như là ở nơi này sống nương tựa lẫn nhau, cứ như vậy, ngược lại trôi qua cũng không tệ, nhưng bà còn có thể ở bên cạnh đứa nhỏ này mấy năm nữa? Nếu như bà đi, một mình con bé ở trên đời này làm cái gì?
Bà yên lặng thở dài một tiếng, xoay người vào phòng bếp, lặng lẽ lau nước mắt.
Diệp Thanh Hòa ăn xong, tự cầm chén vào phòng bếp, nhìn thấy mẹ Tưởng ở phòng bếp rơi lệ. . . . . .
Lập tức, làm bộ cái gì cũng không thấy, xe lăn vòng vo phương hướng, bỏ chén lên bàn.
Cô và mẹ tưởng sống nương tựa lẫn nhau, không phải cô không muốn an ủi, mà là, sợ an ủi, kết quả cuối cùng là hai người ôm nhau khóc, đây là kết quả xô không mong muốn. . . . . .
Có khách tới tiệm, cô nén giọt lệ trong khóe mắt, ra chào hỏi.
Không lâu sau, trò chơi vang lên âm thanh nhắc nhở, cô đã cài đặt trò chơi, bắt đầu tạo tài khoản.
Trong một trấn nhỏ ở Giang Nam.
Sáng sớm, bởi vì là mùa hạ. Đêm mưa to, sương mù vẫn chưa tản hết, bao phủ khắp cả trấn, nếu du khách mà nhìn thấy, sẽ nghĩ mình đã vào tiên cảnh.
Nước sông chậm rãi chảy phảng phất như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, sóng khẽ dao động khiến những chiếc thuyền cũng lung lay, không nhanh không chậm. Cô gái ngồi chèo trước mui thuyền, mặc một chiếc áo màu xanh lam, cất tiếng hát du dương, thuyền nhỏ xuyên qua cầu Tiểu Thạch, giống như tiến vào cảnh vật của quá khứ.
Ven hai bên bờ sông là những tòa lầu nho nhỏ bằng gỗ, dần dần có tiếng động, những ô cửa sổ mở ra, chiếc đèn lồng đỏ bị kinh động, cũng làm rơi những giọt mưa còn sót lại trên mái hiên, một giọt một giọt, như trân châu rơi xuống.
Phố nhỏ lát đá xanh, đã có người đi đường tìm nơi ăn sáng, mà một cánh cửa mở ra, bên trong là một cô gái mặc váy hoa, tóc dài tùy ý tết thành đuôi sam, rũ xuống một bên vai, không cần cười, cũng đã kinh diễm ánh mắt của mọi người.
Da trắng như sứ, đôi mắt sáng lấp lánh, lại có chút gì đó u tối, chân thực giống như một bức tranh người.
Chỉ là, cô gái này lại ngồi trên xe lăn, hơn nữa, trên mặt còn có một vết sẹo. . . . . .
Chợt nhìn lại, người người cảm thán, thật là trên đời này không có gì là thập toàn thập mỹ, người xinh đẹp, thì trời cũng sẽ ganh tị, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, lại xuất hiện một vết nứt.
Nhưng nhìn lại, trên mặt cô gái là điềm tĩnh bình yên, an nhàn thanh thản ở trong cửa hàng, giống như tất cả ánh mắt của thế tục đều không liên quan đến cô. . . . . .
Hơn nữa, có một bà lão bước ra, cô cười nghênh đón, kêu một tiếng “ Mẹ Tưởng ” sau đó, những thứ không trọn vẹn này đều không còn tồn tại, chỉ cảm thấy, một nụ cười kia, khiến ngàn vạn vật trong thế gian đều phai nhạt, ngay cả khi có vết sẹo, cô cũng xinh đẹp như vậy, chói lọi không thể đỡ.
“Sớm như vậy đã ra đây làm gì? Không ngủ thêm một chút?” Mẹ Tưởng dịu dàng nhìn cô cười.
“Tối hôm qua có mưa, sáng nay không khí thật tốt!” Cô cười nói.
“Ừ! Đã đói bụng chưa? Để dì đi làm!” Mẹ Tưởng thương yêu nói.
“Ưmh. . . . . .” Cô mím môi suy nghĩ một chút, “Con muốn ăn hoành thánh giống hôm qua, hành lá cắt nhỏ.”
“Được! Dì lập tức làm!” Mẹ tưởng xoay người vào trong phòng.
“Để con giúp một tay, mẹ Tưởng!” Cô chuyển xe lăn, đi theo vào.
“Không cần, có bao nhiêu việc đâu chứ! Con cứ chờ bên ngoài đi!” Mẹ Tưởng đẩy cô đi ra ngoài.
“Cực khổ cho dì rồi!” Cô giương môi, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng lại cực kỳ yêu thương cô, đứa nhỏ này, lần này trở về so với ngày trước thì bám người một chút, luôn thích ôm bà như vậy, nhưng lại làm cho bà cảm thấy rất đau lòng, sờ sờ đầu của cô, “Đứa nhỏ ngốc, cái này thì có cái gì cực khổ? Đừng quên, trên đời này, vẫn còn có mẹ Tưởng thương con.”
“Dạ!” Diệp Thanh Hòa cọ lên người bà, buông ra, ngẩng đầu cong môi cười, “Vậy con sẽ chờ hoành thánh ăn!”
Mẹ Tưởng vào phòng bếp, cô đi sửa sang đồ trong cửa hàng lại.
Lúc từ Bắc Kinh trở lại đây, chỉ sắp tới mùa hạ, bất tri bất giác, cũng đã giữa mùa hạ rồi .
Ban đầu, mợ cả đưa cô trở về Gi¬ang Nam , vốn muốn đưa cô đến nơi ở lúc trước trong thành phố, cũng định tìm một nơi cho cô ổn định, hơn nữa liên lạc bệnh viện tiếp tục chữa bệnh cho cô.
Nhưng cô đều cự tuyệt, cố ý muốn tìm mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng dẫn cô đi xem nhà cũ, chỉ là, một căn nhà trống mà thôi, đi xem, còn có nghĩa gì? Một thành phố, một nhà, một người. Theo ý cô,ở lại thành phố này, sống trong căn nhà này, quan trọng nhất cũng vì người kia mà thôi, hôm nay, người đã không còn, căn nhà này cũng không còn quá nhiều ý nghĩa, hơn nữa, cô cũng không muốn ở lại đây. . . . . .
Mẹ Tưởng dĩ nhiên sẽ nghe cô .
Họ trở về nhà của mẹ Tưởng, một khu du lịch của thị trấn nhỏ.
Mẹ Tưởng đi cùng cô tìm nơi ở xung quanh, vừa vặn có căn nhà gỗ nho nhỏ, chủ nhà muốn chuyển đi, tính bán căn nhà này, cô lập tức quyết định mua lại, sau đó mở một cửa hàng nhỏ thế này, vừa mới khai trương không bao lâu, chủ yếu bán một ít tranh chữ, tất cả đều do cô và mẹ Tưởng làm thủ công.
Chẳng hề ôm mục đích buôn bán kiếm tiền, chỉ là rỗi rãnh tìm một chút niềm vui trong cuộc sống mà thôi, cho nên, vật phẩm không nhiều lắm, mỗi loại chỉ có một cái, nhưng từng món lại rất độc đáo, tinh xảo, rất được du khách hoan nghênh.
Ban đầu, khi mợ cả đi, định để lại cho cô một khoản tiền, để cô an ổn cuộc sống, hơn nữa còn liên hệ với bệnh viện, muốn cô tiếp tục nằm viện trị liệu.
Nhưng cô chỉ nằm một tuần lễ, không muốn nằm nữa. Mợ cả cho tiền tất nhiên cô cũng không lấy, cô cũng không phải người không có năng lực kinh tế, chỉ là đồ của cô vẫn còn ở nhà họ Tiêu, cho nên, việc duy nhất muốn mợ cả giúp một tay, chính là bổ sung đầy đủ các giấy tờ. Cô tin tưởng, mợ cả rất nguyện ý giúp cô chuyện này , bởi vì, chỉ cần họ đi kiếm, mới có thể lặng yên không một tiếng động, nhưng nếu để cô tự mình đến đồn công an làm thẻ căn cước, đi ngân hàng bổ sung giấy tờ, không biết sẽ lưu lại bao nhiêu dấu vết, ước chừng họ cũng không muốn chứ?
Mợ cả đúng giờ giao mọi thứ cho cô, nói với cô một câu, “Bảo trọng, không hẹn gặp lại.”
Cô hiểu ý tứ của những lời này, sau biết, dĩ nhiên là không gặp. . . . . .
Từ đó, cô vẫn an ổn sống ở đây.
Mẹ Tưởng rất lo lắng thân thể của cô, nhiều lần khuyên cô đi bệnh viện, nhưng cô đều cố chấp không nghe.
Cô không biết, cô như vậy, có gọi là phóng túng hay không, chỉ là, nếu sinh mạng đã vô vị, tại sao còn phải nhốt mình ở một nơi chật hẹp, không gian tràn đầy mùi thuốc?
“Mẹ Tưởng, con muốn sống những ngày tự do, vui vẻ, bệnh của con, con rất rõ ràng, bây giờ khôi phục tương đối khá, trừ chân, không thể cố gắng quá sức, ngoài ra mọi thứ đều khá tốt, ở bệnh viện cũng là uống thuốc trị liệu, con trị ở nhà cũng vậy thôi, khi nào đi tái khám, tự chúng ta đi là được, mẹ Tưởng, dì cưng chiều con một lần được không? Mẹ Tưởng, không phải dì ghét bỏ con tàn phế chứ?” Cô dùng giọng khẩn cầu nói với mẹ Tưởng, nói xong lời cuối cùng còn tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.
Mẹ Tưởng làm sao chịu được ánh mắt như vậy của cô? Một câu “Ghét bỏ con tàn phế” đã khiến lòng bà rất đau.
Vì vậy, sau khi nhiều lần khuyên đều không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là nghe theo cô, chỉ là phải cẩn thận quan sát cô gấp bội lần, bác sĩ dặn uống cũng không dám qua loa, lâu ngày như vậy, cũng thấy cô rất tốt, chính là đôi chân này. . . . . .
Mỗi lần nhắc tới , mẹ Tưởng đều than thở. . . . . .
Ngược lại cô, vẫn rất lạc quan.
Chân chỉ có một chức năng, chính là đi lại, mà cả đời này cô đã đi qua rất nhiều nơi, tốn rất nhiều thời gian, việc duy nhất không thể hưởng qua, chính là cảm thụ cuộc sống an nhàn thế này, bây giờ, cô lại càng không muốn đi đâu cả. . . . . .
Mẹ Tưởng ở trong gói hoành thánh, trong tiệm còn chưa có người khách nào, sau khi sửa sang mọi thứ xong, cô mở máy vi tính ra.
Rảnh rỗi nhàm chán, có lúc sẽ lên web đọc sách, đọc câu chuyện tình yêu của người khác.
Hôm nay cô rất bình tĩnh, cũng rất thỏa mãn, ít nhất, đang học sự thỏa mãn, như vậy,xem như cô đã tìm được cuộc sống mình muốn . . . . . .
Lúc có linh cảm, thì viết một ít chữ, làm chút đồ thủ công, thời gi¬an khác, có lúc cùng mẹ Tưởng tán gẫu, có lúc đọc sách, hoặc là lên mạng, hoặc là ngồi trong tiệm, hoặc là ngồi trong mảnh sân nhỏ ở gần sông, một ly trà xanh, mấy vị ăn vặt, thưởng thức cuộc sống.
Truyện này, cô đã đọc gần một tháng. . . . . .
Kết cục của những câu chuyện xưa, đều là nam nữ chính hạnh phúc vui vẻ sống bên nhau, sau đó sinh một hoặc vài đứa bé khả ái, quả thật rất hạnh phúc. . . . . .
Nhưng ai có thể nói, một người sống không hạnh phúc chứ?
Ít nhất, bây giờ cô cũng chưa có gì là không tốt, không phải sao?
Câu chuyện kết thúc, tạm thời cô không có tâm tình vùi đầu vào những truyện khác, vì vậyđành lướt web¬sites, một quảng cáo hấp dẫn chú ý của cô: Tranh bá thiên hạ, nhiệt huyết Sa Thành, chỉ vì nụ cười khuynh thành của nàng. . . . . .
Câu quảng cáo này giống y như mười năm trước. . . . . .
Cô nhấp vào xem, quả nhiên là trò chơi ngày trước, sau khi nâng cấp liền xuất hiện trở lại.
Bỗng nhiên, tim như bị thứ gì đó va vào, con chuột nhấp vào, góc trên của máy nhắc nhở tốc độ đang tải xuống. . . . . .
Cô hơi sững sờ, lần này, thật sự là sai lầm. . . . . .
Tùy tính, mà không cưỡng cầu, đây là phong cách trước sau như một của cô, cho nên, nếu tải xuống, vậy thì cứ tải đi. . . . . .
Mẹ Tưởng bưng hoành thánh đã nấu xong ra cho cô, còn đi lấy cho cô một quả trứng.
Từ nhỏ, cô đã ăn món trứng này của mẹ Tưởng mà lớn, đã từng có thời gi¬an rất dài, ghét cay ghét đắng món này, sơn hào hải vị cũng sẽ chán, huống chi mỗi ngày đều phải ăn trứng gà!
Nhưng hôm nay trở về, món này, cũng trở thành hồi ức tốt đẹp của cô.
Ngày đầu trở lại, cô nói với mẹ Tưởng, cô muốn ăn trứng!
Vì vậy, mẹ Tưởng rất vui sướng nấu cho cô. Từ đó, cuộc sống sau này của cô, mỗi ngày một quả trứng!
Cô cầm trứng lên, nhẹ nhàng thổi, hơi nước bên ngoài rung nhẹ, cô cười than thở, “Thiên hạ này sẽ không có ai nấu món trứng này ngon như dì cả!”
“Con đấy! Cũng biết làm mẹ Tưởng vui vẻ!” Mẹ Tưởng gõ một cái nhẹ lên trán của cô, ánh mắt cũng là hết sức cao hứng.
“Không phải làm trò cười ! Thật! Dì xem con đi bao nhiêu nơi! Từ nam đến bắc, từ Trung Quốc đến Mĩ, chỗ nào nấu trứng gà mà chưa ăn? Nhưng ở đây thì ngon nhất!”
Mẹ Tưởng thương tiếc nhìn cô cười, “Được rồi! Chỉ cần con thích ăn! Mỗi ngày mẹ Tưởng sẽ làm cho con! Làm cho con cả đời!”
“Mẹ tưởng!” Hốc mắt cô hơi cay, vươn tay ra, “Mẹ Tưởng, thật may là còn có dì. . . . . .”
Đúng vậy, thật may là còn có mẹ Tưởng, thật may là còn có một người thân như vậy. . . . . .
Mẹ Tưởng cũng cảm động, nắm tay nhỏ bé của cô vuốt ve, “Đứa nhỏ ngốc, mẹ Tưởng cũng muốn nói, thật may là còn có con! Nếu không, bọn nhỏ quanh năm đều ở bên ngoài, mấy năm cũng không về một lần, một bà già như dì, làm gì còn vui vẻ!”
“Mẹ Tưởng. . . . . .” Cô kề mặt lên tay bà, vốn muốn nói, chúng ta cứ như vậy sống cùng nhau, không tách ra nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói, lời hứa thế này là vô dụng nhất, nếu nói không tách ra nữa, thật sự sẽ không chia xa sao? Không bằng đừng hứa.
Cũng không phải trách cứ người nào, cũng không phải oán trời trách đất, mà là, người và người hợp tan, đều có duyên nợ. . . . . .
“Được rồi, nhanh ăn đi, lạnh sẽ không ăn được nữa” Mẹ tưởng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói.
“Dạ. . . . . .” Cô nghe lời cúi đầu ăn.
Mẹ tưởng nhìn cô, trong mắt hiện lên ưu tư, đứa nhỏ này, thật sự thật làm cho người ta đau lòng, ngày này qua ngày khác, còn là một đứa bé hiểu chuyện quật cường, cho tới bây giờ cũng không lộ ra một chút đau lòng khổ sở, hôm nay, hai người bọn họ coi như là ở nơi này sống nương tựa lẫn nhau, cứ như vậy, ngược lại trôi qua cũng không tệ, nhưng bà còn có thể ở bên cạnh đứa nhỏ này mấy năm nữa? Nếu như bà đi, một mình con bé ở trên đời này làm cái gì?
Bà yên lặng thở dài một tiếng, xoay người vào phòng bếp, lặng lẽ lau nước mắt.
Diệp Thanh Hòa ăn xong, tự cầm chén vào phòng bếp, nhìn thấy mẹ Tưởng ở phòng bếp rơi lệ. . . . . .
Lập tức, làm bộ cái gì cũng không thấy, xe lăn vòng vo phương hướng, bỏ chén lên bàn.
Cô và mẹ tưởng sống nương tựa lẫn nhau, không phải cô không muốn an ủi, mà là, sợ an ủi, kết quả cuối cùng là hai người ôm nhau khóc, đây là kết quả xô không mong muốn. . . . . .
Có khách tới tiệm, cô nén giọt lệ trong khóe mắt, ra chào hỏi.
Không lâu sau, trò chơi vang lên âm thanh nhắc nhở, cô đã cài đặt trò chơi, bắt đầu tạo tài khoản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.