Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 315: Mùa hạ năm ấy
Cát Tường Dạ
24/05/2017
Ở trang tạo nhân vật, cô có chút do dự, lập một tài khoản của nam, gọi là: Mùa hạ năm ấy, bắt đầu trò chơi.
Mặt cỏ xanh biếc, ngôi nhà gỗ nhỏ đáng yêu, NPC mặc quần áo lụa mỏng sặc sỡ, tất cả đều quen thuộc như vậy, ngoài thôn Thải Hồng phản xạ ánh mắt trời sáng chói, cũng giống như lúc ban đầu. . .
Men theo con đường quen thuộc, cùng NPC đối thoại, từng cọng cây ngọn cỏ đều mang lại cảm giác của cố hương, tâm tình cũng phấn khởi theo những đàn bướm bay lượn bên khóm hoa. . . . . .
Không ai hiểu được những hình ảnh này đối với cô có ý nghĩa như thế nào, giống như phiêu bạt nhiều năm, trở lại thời gian trước kia, thỏa thích chạy nhảy trên cánh đồng rộng lớn, tất cả khó khăn khổ sở, đều trở thành mây bay, chỉ có những ký ức tốt đẹp kia mãi trường tồn, trời đất bao la, cũng không so được sự tĩnh lặng trong lòng .
Cô chơi một hơi đến cấp 30, hơi mệt một chút, đi đến bờ sông, treo máy câu cá, câu cá có thể có kinh nghiệm, may mắn còn có thể tìm được nguyên liệu.
“Cô à, cái này bán thế nào?” Có khách tới, khách hàng cầm một con dấu nhỏ trong tay.
“Chào ngài, phía trên có giá cả!” Cô lập tức rời máy tính, chào hỏi khách hàng, lại nói sáng hôm nay vẫn bận chơi trò chơi, có vài người đến nhưng đều do mẹ Tưởng tiếp đón.
Con dấu là một bộ Thập Nhị Cầm Tinh, chính cô tự tay điêu khắc, cũng không hiếm lạ gì, chủ yếu trên mỗi con dấu cô đều vẽ một số phong cảnh ở địa phương và chữ viết, như vậy, con dấu liền không tầm thường nữa.
“Rất đẹp. . . . . .” Khách hàng khen, “Nhưng không phải là Thập Nhị Cầm Tinh sao? Tại sao lại nhiều hơn một cái.”
Cô cúi đầu nhìn, lấy một cái ra, “Thật xin lỗi, cái này không phải.”
Khách hàng lại tò mò với cái trên tay cô, “Nhưng cảnh vật trên đó lại cùng một bộ với 12 cái kia!”
“. . . . . . Phải. . . . . . Mặc dù cảnh cùng một bộ, nhưng con dấu này không phải Thập Nhị Cầm Tinh, Thập Nhị Cầm Tinh không có cái đồ chơi này . . . . . .” Cô cười đặt con dấu qua một bên, “Xin hỏi ngài cần con dấu cầm tinh con nào?”
Người nọ cũng cực kỳ cố chấp, nhìn chằm chằm cái cô lấy đi không rời mắt, “Ừ, tôi muốn mua một bộ, mười ba cái!”
“Một bộ?” Cô phải giải thích thế nào nữa khi con dấu này không nằm trong đó đây?
“Ừm! Một bộ! Mười ba cái!” Người nọ cố ý cường điệu.
“Nhưng. . . . . .”
“Tôi biết rõ cái này không phải là Thập Nhị Cầm Tinh, nhưng tôi thích bức vẽ và chữ trên đó. Tôi thật sự rất thích! Bán cho tôi đi! Thiếu một sẽ không còn ý nghĩa nữa!”
“. . . . . .” Cô hơi do dự. Không sai, 13 phong cảnh này, là từ góc độ thị giác của cô chọn lấy, so với phong cảnh bên du lịch tiến cử rất khác biệt, trong mắt cô là 13 cảnh đẹp nhất của trấn nhỏ này, mỗi cảnh chỉ dùng một chữ để diễn tả, chuẩn xác mà có ý cảnh, này, trừ cô, thì không có nơi đâu quảng cáo mà thấy được chúng. . . . . .
“Có thể không? Tôi lại thêm giá cao là được.” Người nọ còn nói.
Cô bọc 13 con dấu lại , mỉm cười, “Tăng giá thì không cần, tặng vậy.”
Cái gọi là tri âm khó tìm, mặc dù vẻn vẹn một lần gặp mặt, cũng chưa nói đến hai chữ tri âm, nhưng lại có thể sinh ra sự đồng cảm với tác phẩm của cô, cũng xem như duyên phận, cầm tinh thứ 13 này, thật ra là một con rùa nhỏ, chỉ là. . . . . .
A, tặng người hữu duyên thôi.
Khách hàng vui mừng cầm con dấu đi, giờ cơm trưa đến, sau đó là ngủ trưa, mẹ Tưởng không đồng ý buổi chiều cho cô chơi máy tính, bởi vì, cơ thể cô không thể quá mệt mỏi, hơn nữa đến chiều tối, càng cần nghỉ ngơi. Cô rất hiểu chuyện, cũng rất tự giác, mặc kệ như thế nào, cũng phải yêu bản thân, coi như không vì mình, cũng để người yêu mình ít lo lắng . . . . .
Bình thường thời gian ngủ trưa của cô rất dài, ở trong căn phòng ven sông, mùa hè nóng như vậy, mở cửa sổ ra, gió sông thổi vào, có thể ngủ ngon đến mấy tiếng, mà hôm nay buổi sáng vọc máy vi tính chơi rất mệt, tỉnh dậy, đã đến giờ cơm chiều, mẹ Tưởng đang muốn gọi cô dậy.
“Mẹ Tưởng! Dì quản con như vậy, mỗi ngày trôi qua thành cái gì rồi! Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn , giống như heo vậy!” Cô duỗi lưng oán giận.
Mẹ tưởng cười bóp mũi của cô, “Dì à! Chỉ muốn dưỡng con thành con heo nhỏ! Trắng trẻo mập mạp mới tốt! Con xem con, bây giờ gầy như cái gì rồi!”
“Mẹ Tưởng, không biết có bao nhiêu người muốn giảm cân mà không được ! Vóc người con đây là vô giá đấy !” Cô cười vạch chăn, hai chân xuống đất.
“ Dì đỡ con!” Mẹ Tưởng đỡ cô.
“Cám ơn dì.” Cô được mẹ Tưởng đỡ, từ từ đứng dậy, dời lên xe lăn.
“Tiểu Hà, dì thấy con nên luyện lực chân một chút. Cứ ngồi xe lăn, đối với chân không tốt!” Mẹ tưởng lo lắng nói.
“Con lười lắm! Ngồi nhiều thoải mái! Không phí sức!” Cô cười hì hì.
Mẹ Tưởng lắc đầu một cái, cũng hết cách với cô, chỉ là, có thể nhìn thấy cả ngày cô cười như vậy , trong lòng cũng coi như an ủi, mặc kệ như thế nào, chỉ hy vọng đứa nhỏ này vui vui vẻ vẻ là tốt rồi. Bà cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ bị người ta đưa trở lại, bà nhớ, chàng trai bà xem là cô gia kia, đối với Tiểu Hà hết sức để ý, làm sao nói thay đổi thì thay đổi vậy? Đàn ông thật sự không đáng tin cậy sao? Đặc biệt là đàn ông có tiền?
Dù trong lòng bà rất tò mò, nhưng Tiểu Hà không nói, bà cũng không dám tùy tiện hỏi, trong lòng chỉ có một ý niệm, mặc kệ người ta đối với Tiểu Hà thế nào, Tiểu Hà là bà nuôi lớn, cũng giống như con bà vậy, người khác không thương, thì bà càng thương nhiều hơn nữa.
Đẩy xe lăn ra bên ngoài, Diệp Thanh Hòa phát hiện cạnh bàn ăn có thêm một người —— là Ngô Triều của nhà trọ sát vách.
“Tiểu Hà!” Ngô Triều nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, trên mặt có chút xấu hổ, “Cô đã tỉnh rồi?”
“Chào cậu.” Cô không gần không xa gật đầu, khoảng cách vừa đủ.
“Hôm nay có một người khách lúc trước ở đây gửi tới một chút nấm thông , tôi không biết làm, sợ làm hư, nên nhờ mẹ Tưởng làm giúp tôi, thuận tiện, tôi tới ăn cơm ké vậy.” Ngô Triều nói.
“Vậy. . . . . . Ngược lại là chúng tôi ăn nấm thông của cậu rồi.” Cô cười nói. Cậu nhóc Ngô Triều này thật sự là một người nhiệt tình, lần trước có một người khách từ Vân Nam đến nhà trọ của cậu, trước khi đi rất vội vàng, đánh rơi một trang sức ở nhà trọ, cậu liền cho người gửi lại, bây giờ người ta muốn cảm tạ cậu.
Ngô Triều cười hắc hắc một tiếng, có lòng muốn nói đôi câu, lại không biết nên nói cái gì, cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Ngô Triều còn tranh giành rửa chén, sau đó lập tức trở về, cũng không dừng lại một lát.
Chờ sau khi cậu đi, Diệp Thanh Hòa liền nói với mẹ Tưởng, “Mẹ Tưởng, sau này cậu Ngô Triều kia. . . . . . Không nên quá gần gũi với cậu ấy!”
“Sao vậy? Cậu nhóc này rất tốt, lại chịu làm, bộ dáng cũng khỏe mạnh, không có gì không tốt !” Mẹ Tưởng nói.
“Mẹ Tưởng, con hiểu ý dì, thậm chí con cũng hiểu ý tứ của Ngô Triều, nhưng con không có ý định này.” Cô vốn là một người thông minh, với nhiều năm qua, cũng xem như từng trải, tâm lý như một cậu bé của Ngô Triều sao cô không nhìn ra?
Mẹ Tưởng thấy cô nhắc tới, cũng buông công việc trong tay, nghiêm túc nói vấn đề này với cô, “Tiểu Hà, có thể mẹ Tưởng già rồi, theo không kịp tư tưởng những người trẻ tuổi các con, nhưng mẹ Tưởng thấy, cả đời một người phải tìm bạn mới được, mẹ Tưởng không phải muốn nói đến chuyện đau lòng của con, hai chúng ta coi như nói một chút lời tri tâm. Mẹ Tưởng lớn tuổi, không thể nào vẫn chăm sóc con được, mẹ Tưởng đi rồi, còn lại một mình con, làm sao mẹ Tưởng yên tâm? Ngô Triều thật sự không tệ , người thiện lương, lại chịu khó, ở sát vách, cũng biết gốc rễ, tuy không có nhiều tiền của gì, nhưng mở nhà trọ, cuộc sống vẫn dư sức có thừa, người ta cũng là sinh viên đại học, cũng có văn hóa, không phải hoàn toàn không có tiếng nói chung, con nghĩ thử xem?”
“Mẹ tưởng, người ta còn nhỏ hơn con!” Diệp Thanh Hòa nói. Ngô Triều không biết có đến 27 hay không, nhìn dáng dấp, như mới tốt nghiệp mấy năm, gương mặt cũng rất non, chỉ là, đây không phải là mấu chốt của vấn đề, mcho dù cậu đủ thành thục, đối với cô mà nói, cũng không thể nào.
“Nhỏ hơn gì chứ? Cậu ấy cũng không phải không biết con lớn hơn, cậu ấy không quan tâm con còn lo? Hơn nữa, Tiểu Hà của chúng ta đẹp như vậy, lớn nhỏ gì, ai cũng thích!”
Diệp Thanh Hòa cười một tiếng, “Được rồi, nếu con có sức quyến rũ như vậy, đương nhiên già trẻ lớn nhỏ gì cũng thích, dì đấy, hãy để Ngô Triều bên kia được yên tĩnh đi!”
“Tiểu Hà!” Mẹ tưởng biết cô nói đùa, liếc ngang mắt nhìn cô.
Diệp Thanh Hòa lại áp vào người bà, nhẹ nhàng nói, “Mẹ tưởng, con bây giờ, chuyện ấm áp nhất, chính là như lúc này, tựa bên người dì, cùng dì gần gũi, vất vả lắm con mới trở về với cuộc sống trước kia, dì để con ở bên dì mấy năm đi, đừng đẩy con ra ngoài được không?”
Mẹ Tưởng không còn gì để nói, không thể làm gì khác hơn là ôm cô thở dài, rồi sau đó, lại than thở cười, “Đứa nhỏ ngốc. . . . . .”
“Mẹ Tưởng, giúp con một chuyện, về ý của Ngô triều, cứ lạnh nhạt vậy, đừng chậm trễ người ta.” Cô nhỏ giọng thỉnh cầu.
“Được rồi! Con không thích, mẹ Tưởng cũng không còn cách nào, dì thay con ngăn cản, chỉ là, phải đồng ý mẹ Tưởng, sau này gặp người thích hợp, mà con cũng thích, phải vì mình mà suy tính.”
“Dạ! Nhất định! Dì cứ thoải mái đi!” Cô nhìn mẹ Tưởng cười cười, giải quyết chuyện Ngô Triều, lòng cô cũng thoải mái hơn chút, chuyện tình cảm này, cô đã sợ rồi, nên không còn cảm giác gì nữa. . . . . .
Mẹ Tưởng tiếp tục ngồi dưới ánh đèn thêu, Diệp Thanh Hòa trở lại bên máy tính, ngồi vào chỗ của mình xong, quay đầu cười một tiếng với mẹ Tưởng, mẹ Tưởng cũng nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, hai người đều cảm thấy ấm áp.
Giật giật con chuột, ra khỏi màn hình bảo vệ, hình ảnh trò chơi lộ ra, cô đã ở bên bờ sông câu cá một buổi chiều, túi cũng đầy nguyên liệu cấp thấp, cô tính bán bỏ.
Mới ra khỏi mặt nước, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy một người tóc bạc trắng dừng bên cạnh, trang bị cả người lóe kim quang, Kỳ Lân màu vàng bốn vó đạp hỏa, giống như thần tiên phủ xuống nhân gian. . . . . .
Tay cô nắm con chuột cứng ngắc, không, trong nháy mắt toàn thân cứng nhắc, nhịp tim cũng ngưng lại. . . . . .
Tên nhân vật này……là Tiêu thiếu gia. . . . . .
Phản ứng đầu tiên của cô là lập tức xoay người sang chỗ khác, dùng sức quá mạnh, xe lăn phát ra tiếng vang to lớn, dọa mẹ Tưởng giật mình, “Sao vậy?”
“Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .” Cô vỗ ngực, thở hổn hển, “Mới vừa rồi. . . . . . Hình như có một con con chuột chạy qua. . . . . .”
“Thật sao?” Mẹ Tưởng nghi ngờ nhìn cô , “Chưa bao giờ có chuột! Chẳng lẽ là từ quán cơm phía trước chạy tới?”
“Không. . . . . . Không biết. . . . . .” Cô ổn định tinh thần, tay vẫn đè ép lồng ngực, muốn bình tĩnh nhưng tâm lại loạn .
Cô không có dũng khí quay đầu lại, thậm chí nghĩ tới, mới vừa rồi là cô nhìn lầm phải không? Hoặc là trùng hợp? Trên đời này người họ Tiêu không phải chỉ mình anh?
Hồi lâu, hô hấp vẫn không thể ổn định, cô tính thoát, tắt máy tính.
Chậm rãi quay người lại, này nhìn lần thứ hai, cuối cùng cũng phủ nhận suy đoán thứ nhất của mình, cô không nhìn lầm,quả thật là Tiêu thiếu gia không sai, hơn nữa, ở sau lưng, lại còn có một tài khoản nữ—— Nhất Nhất Phong Hà. . . . .
Trong lòng cô xôn xao một tiếng, nhấc lên sóng to gió lớn, toàn thân phát run, tay nắm con chuột càng run dữ dội hơn, nhìn hai người trên màn hình, tầm mắt dần dần mơ hồ. . . . . .
Bỗng nhiên xuất hiện một hộp thoại.
Cô run rẩy lấy khăn giấy ra, lau nước mắt, thấy rõ ràng anh đánh ra chữ: Có ở đây không?
Là hỏi cô sao?
Cô nhìn bốn phía, đều là treo máy câu cá.
Cô không để ý, cô không xác định được là anh có đang nói chuyện với cô hay không.
“Chung quanh đều treo máy , có người ở đây không?” Anh lại hỏi.
Cô không biết mình có nên đáp lời hay không, ngón tay sờ lên bàn phím, muốn trả lời anh: Có tôi. Nhưng chỉ hai chữ mà thôi, đánh hai lần cũng đánh sai, ngón tay cứng ngắc không nói, còn run rất dữ dội. . . . . .
“Không ai ở đây? Thu nguyên liệu cấp thấp! Có thì nói chuyện! Giá cao!” Anh lạnh lùng nói.
Mặt cỏ xanh biếc, ngôi nhà gỗ nhỏ đáng yêu, NPC mặc quần áo lụa mỏng sặc sỡ, tất cả đều quen thuộc như vậy, ngoài thôn Thải Hồng phản xạ ánh mắt trời sáng chói, cũng giống như lúc ban đầu. . .
Men theo con đường quen thuộc, cùng NPC đối thoại, từng cọng cây ngọn cỏ đều mang lại cảm giác của cố hương, tâm tình cũng phấn khởi theo những đàn bướm bay lượn bên khóm hoa. . . . . .
Không ai hiểu được những hình ảnh này đối với cô có ý nghĩa như thế nào, giống như phiêu bạt nhiều năm, trở lại thời gian trước kia, thỏa thích chạy nhảy trên cánh đồng rộng lớn, tất cả khó khăn khổ sở, đều trở thành mây bay, chỉ có những ký ức tốt đẹp kia mãi trường tồn, trời đất bao la, cũng không so được sự tĩnh lặng trong lòng .
Cô chơi một hơi đến cấp 30, hơi mệt một chút, đi đến bờ sông, treo máy câu cá, câu cá có thể có kinh nghiệm, may mắn còn có thể tìm được nguyên liệu.
“Cô à, cái này bán thế nào?” Có khách tới, khách hàng cầm một con dấu nhỏ trong tay.
“Chào ngài, phía trên có giá cả!” Cô lập tức rời máy tính, chào hỏi khách hàng, lại nói sáng hôm nay vẫn bận chơi trò chơi, có vài người đến nhưng đều do mẹ Tưởng tiếp đón.
Con dấu là một bộ Thập Nhị Cầm Tinh, chính cô tự tay điêu khắc, cũng không hiếm lạ gì, chủ yếu trên mỗi con dấu cô đều vẽ một số phong cảnh ở địa phương và chữ viết, như vậy, con dấu liền không tầm thường nữa.
“Rất đẹp. . . . . .” Khách hàng khen, “Nhưng không phải là Thập Nhị Cầm Tinh sao? Tại sao lại nhiều hơn một cái.”
Cô cúi đầu nhìn, lấy một cái ra, “Thật xin lỗi, cái này không phải.”
Khách hàng lại tò mò với cái trên tay cô, “Nhưng cảnh vật trên đó lại cùng một bộ với 12 cái kia!”
“. . . . . . Phải. . . . . . Mặc dù cảnh cùng một bộ, nhưng con dấu này không phải Thập Nhị Cầm Tinh, Thập Nhị Cầm Tinh không có cái đồ chơi này . . . . . .” Cô cười đặt con dấu qua một bên, “Xin hỏi ngài cần con dấu cầm tinh con nào?”
Người nọ cũng cực kỳ cố chấp, nhìn chằm chằm cái cô lấy đi không rời mắt, “Ừ, tôi muốn mua một bộ, mười ba cái!”
“Một bộ?” Cô phải giải thích thế nào nữa khi con dấu này không nằm trong đó đây?
“Ừm! Một bộ! Mười ba cái!” Người nọ cố ý cường điệu.
“Nhưng. . . . . .”
“Tôi biết rõ cái này không phải là Thập Nhị Cầm Tinh, nhưng tôi thích bức vẽ và chữ trên đó. Tôi thật sự rất thích! Bán cho tôi đi! Thiếu một sẽ không còn ý nghĩa nữa!”
“. . . . . .” Cô hơi do dự. Không sai, 13 phong cảnh này, là từ góc độ thị giác của cô chọn lấy, so với phong cảnh bên du lịch tiến cử rất khác biệt, trong mắt cô là 13 cảnh đẹp nhất của trấn nhỏ này, mỗi cảnh chỉ dùng một chữ để diễn tả, chuẩn xác mà có ý cảnh, này, trừ cô, thì không có nơi đâu quảng cáo mà thấy được chúng. . . . . .
“Có thể không? Tôi lại thêm giá cao là được.” Người nọ còn nói.
Cô bọc 13 con dấu lại , mỉm cười, “Tăng giá thì không cần, tặng vậy.”
Cái gọi là tri âm khó tìm, mặc dù vẻn vẹn một lần gặp mặt, cũng chưa nói đến hai chữ tri âm, nhưng lại có thể sinh ra sự đồng cảm với tác phẩm của cô, cũng xem như duyên phận, cầm tinh thứ 13 này, thật ra là một con rùa nhỏ, chỉ là. . . . . .
A, tặng người hữu duyên thôi.
Khách hàng vui mừng cầm con dấu đi, giờ cơm trưa đến, sau đó là ngủ trưa, mẹ Tưởng không đồng ý buổi chiều cho cô chơi máy tính, bởi vì, cơ thể cô không thể quá mệt mỏi, hơn nữa đến chiều tối, càng cần nghỉ ngơi. Cô rất hiểu chuyện, cũng rất tự giác, mặc kệ như thế nào, cũng phải yêu bản thân, coi như không vì mình, cũng để người yêu mình ít lo lắng . . . . .
Bình thường thời gian ngủ trưa của cô rất dài, ở trong căn phòng ven sông, mùa hè nóng như vậy, mở cửa sổ ra, gió sông thổi vào, có thể ngủ ngon đến mấy tiếng, mà hôm nay buổi sáng vọc máy vi tính chơi rất mệt, tỉnh dậy, đã đến giờ cơm chiều, mẹ Tưởng đang muốn gọi cô dậy.
“Mẹ Tưởng! Dì quản con như vậy, mỗi ngày trôi qua thành cái gì rồi! Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn , giống như heo vậy!” Cô duỗi lưng oán giận.
Mẹ tưởng cười bóp mũi của cô, “Dì à! Chỉ muốn dưỡng con thành con heo nhỏ! Trắng trẻo mập mạp mới tốt! Con xem con, bây giờ gầy như cái gì rồi!”
“Mẹ Tưởng, không biết có bao nhiêu người muốn giảm cân mà không được ! Vóc người con đây là vô giá đấy !” Cô cười vạch chăn, hai chân xuống đất.
“ Dì đỡ con!” Mẹ Tưởng đỡ cô.
“Cám ơn dì.” Cô được mẹ Tưởng đỡ, từ từ đứng dậy, dời lên xe lăn.
“Tiểu Hà, dì thấy con nên luyện lực chân một chút. Cứ ngồi xe lăn, đối với chân không tốt!” Mẹ tưởng lo lắng nói.
“Con lười lắm! Ngồi nhiều thoải mái! Không phí sức!” Cô cười hì hì.
Mẹ Tưởng lắc đầu một cái, cũng hết cách với cô, chỉ là, có thể nhìn thấy cả ngày cô cười như vậy , trong lòng cũng coi như an ủi, mặc kệ như thế nào, chỉ hy vọng đứa nhỏ này vui vui vẻ vẻ là tốt rồi. Bà cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ bị người ta đưa trở lại, bà nhớ, chàng trai bà xem là cô gia kia, đối với Tiểu Hà hết sức để ý, làm sao nói thay đổi thì thay đổi vậy? Đàn ông thật sự không đáng tin cậy sao? Đặc biệt là đàn ông có tiền?
Dù trong lòng bà rất tò mò, nhưng Tiểu Hà không nói, bà cũng không dám tùy tiện hỏi, trong lòng chỉ có một ý niệm, mặc kệ người ta đối với Tiểu Hà thế nào, Tiểu Hà là bà nuôi lớn, cũng giống như con bà vậy, người khác không thương, thì bà càng thương nhiều hơn nữa.
Đẩy xe lăn ra bên ngoài, Diệp Thanh Hòa phát hiện cạnh bàn ăn có thêm một người —— là Ngô Triều của nhà trọ sát vách.
“Tiểu Hà!” Ngô Triều nhìn thấy cô, lập tức đứng lên, trên mặt có chút xấu hổ, “Cô đã tỉnh rồi?”
“Chào cậu.” Cô không gần không xa gật đầu, khoảng cách vừa đủ.
“Hôm nay có một người khách lúc trước ở đây gửi tới một chút nấm thông , tôi không biết làm, sợ làm hư, nên nhờ mẹ Tưởng làm giúp tôi, thuận tiện, tôi tới ăn cơm ké vậy.” Ngô Triều nói.
“Vậy. . . . . . Ngược lại là chúng tôi ăn nấm thông của cậu rồi.” Cô cười nói. Cậu nhóc Ngô Triều này thật sự là một người nhiệt tình, lần trước có một người khách từ Vân Nam đến nhà trọ của cậu, trước khi đi rất vội vàng, đánh rơi một trang sức ở nhà trọ, cậu liền cho người gửi lại, bây giờ người ta muốn cảm tạ cậu.
Ngô Triều cười hắc hắc một tiếng, có lòng muốn nói đôi câu, lại không biết nên nói cái gì, cúi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Ngô Triều còn tranh giành rửa chén, sau đó lập tức trở về, cũng không dừng lại một lát.
Chờ sau khi cậu đi, Diệp Thanh Hòa liền nói với mẹ Tưởng, “Mẹ Tưởng, sau này cậu Ngô Triều kia. . . . . . Không nên quá gần gũi với cậu ấy!”
“Sao vậy? Cậu nhóc này rất tốt, lại chịu làm, bộ dáng cũng khỏe mạnh, không có gì không tốt !” Mẹ Tưởng nói.
“Mẹ Tưởng, con hiểu ý dì, thậm chí con cũng hiểu ý tứ của Ngô Triều, nhưng con không có ý định này.” Cô vốn là một người thông minh, với nhiều năm qua, cũng xem như từng trải, tâm lý như một cậu bé của Ngô Triều sao cô không nhìn ra?
Mẹ Tưởng thấy cô nhắc tới, cũng buông công việc trong tay, nghiêm túc nói vấn đề này với cô, “Tiểu Hà, có thể mẹ Tưởng già rồi, theo không kịp tư tưởng những người trẻ tuổi các con, nhưng mẹ Tưởng thấy, cả đời một người phải tìm bạn mới được, mẹ Tưởng không phải muốn nói đến chuyện đau lòng của con, hai chúng ta coi như nói một chút lời tri tâm. Mẹ Tưởng lớn tuổi, không thể nào vẫn chăm sóc con được, mẹ Tưởng đi rồi, còn lại một mình con, làm sao mẹ Tưởng yên tâm? Ngô Triều thật sự không tệ , người thiện lương, lại chịu khó, ở sát vách, cũng biết gốc rễ, tuy không có nhiều tiền của gì, nhưng mở nhà trọ, cuộc sống vẫn dư sức có thừa, người ta cũng là sinh viên đại học, cũng có văn hóa, không phải hoàn toàn không có tiếng nói chung, con nghĩ thử xem?”
“Mẹ tưởng, người ta còn nhỏ hơn con!” Diệp Thanh Hòa nói. Ngô Triều không biết có đến 27 hay không, nhìn dáng dấp, như mới tốt nghiệp mấy năm, gương mặt cũng rất non, chỉ là, đây không phải là mấu chốt của vấn đề, mcho dù cậu đủ thành thục, đối với cô mà nói, cũng không thể nào.
“Nhỏ hơn gì chứ? Cậu ấy cũng không phải không biết con lớn hơn, cậu ấy không quan tâm con còn lo? Hơn nữa, Tiểu Hà của chúng ta đẹp như vậy, lớn nhỏ gì, ai cũng thích!”
Diệp Thanh Hòa cười một tiếng, “Được rồi, nếu con có sức quyến rũ như vậy, đương nhiên già trẻ lớn nhỏ gì cũng thích, dì đấy, hãy để Ngô Triều bên kia được yên tĩnh đi!”
“Tiểu Hà!” Mẹ tưởng biết cô nói đùa, liếc ngang mắt nhìn cô.
Diệp Thanh Hòa lại áp vào người bà, nhẹ nhàng nói, “Mẹ tưởng, con bây giờ, chuyện ấm áp nhất, chính là như lúc này, tựa bên người dì, cùng dì gần gũi, vất vả lắm con mới trở về với cuộc sống trước kia, dì để con ở bên dì mấy năm đi, đừng đẩy con ra ngoài được không?”
Mẹ Tưởng không còn gì để nói, không thể làm gì khác hơn là ôm cô thở dài, rồi sau đó, lại than thở cười, “Đứa nhỏ ngốc. . . . . .”
“Mẹ Tưởng, giúp con một chuyện, về ý của Ngô triều, cứ lạnh nhạt vậy, đừng chậm trễ người ta.” Cô nhỏ giọng thỉnh cầu.
“Được rồi! Con không thích, mẹ Tưởng cũng không còn cách nào, dì thay con ngăn cản, chỉ là, phải đồng ý mẹ Tưởng, sau này gặp người thích hợp, mà con cũng thích, phải vì mình mà suy tính.”
“Dạ! Nhất định! Dì cứ thoải mái đi!” Cô nhìn mẹ Tưởng cười cười, giải quyết chuyện Ngô Triều, lòng cô cũng thoải mái hơn chút, chuyện tình cảm này, cô đã sợ rồi, nên không còn cảm giác gì nữa. . . . . .
Mẹ Tưởng tiếp tục ngồi dưới ánh đèn thêu, Diệp Thanh Hòa trở lại bên máy tính, ngồi vào chỗ của mình xong, quay đầu cười một tiếng với mẹ Tưởng, mẹ Tưởng cũng nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, hai người đều cảm thấy ấm áp.
Giật giật con chuột, ra khỏi màn hình bảo vệ, hình ảnh trò chơi lộ ra, cô đã ở bên bờ sông câu cá một buổi chiều, túi cũng đầy nguyên liệu cấp thấp, cô tính bán bỏ.
Mới ra khỏi mặt nước, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, chỉ thấy một người tóc bạc trắng dừng bên cạnh, trang bị cả người lóe kim quang, Kỳ Lân màu vàng bốn vó đạp hỏa, giống như thần tiên phủ xuống nhân gian. . . . . .
Tay cô nắm con chuột cứng ngắc, không, trong nháy mắt toàn thân cứng nhắc, nhịp tim cũng ngưng lại. . . . . .
Tên nhân vật này……là Tiêu thiếu gia. . . . . .
Phản ứng đầu tiên của cô là lập tức xoay người sang chỗ khác, dùng sức quá mạnh, xe lăn phát ra tiếng vang to lớn, dọa mẹ Tưởng giật mình, “Sao vậy?”
“Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .” Cô vỗ ngực, thở hổn hển, “Mới vừa rồi. . . . . . Hình như có một con con chuột chạy qua. . . . . .”
“Thật sao?” Mẹ Tưởng nghi ngờ nhìn cô , “Chưa bao giờ có chuột! Chẳng lẽ là từ quán cơm phía trước chạy tới?”
“Không. . . . . . Không biết. . . . . .” Cô ổn định tinh thần, tay vẫn đè ép lồng ngực, muốn bình tĩnh nhưng tâm lại loạn .
Cô không có dũng khí quay đầu lại, thậm chí nghĩ tới, mới vừa rồi là cô nhìn lầm phải không? Hoặc là trùng hợp? Trên đời này người họ Tiêu không phải chỉ mình anh?
Hồi lâu, hô hấp vẫn không thể ổn định, cô tính thoát, tắt máy tính.
Chậm rãi quay người lại, này nhìn lần thứ hai, cuối cùng cũng phủ nhận suy đoán thứ nhất của mình, cô không nhìn lầm,quả thật là Tiêu thiếu gia không sai, hơn nữa, ở sau lưng, lại còn có một tài khoản nữ—— Nhất Nhất Phong Hà. . . . .
Trong lòng cô xôn xao một tiếng, nhấc lên sóng to gió lớn, toàn thân phát run, tay nắm con chuột càng run dữ dội hơn, nhìn hai người trên màn hình, tầm mắt dần dần mơ hồ. . . . . .
Bỗng nhiên xuất hiện một hộp thoại.
Cô run rẩy lấy khăn giấy ra, lau nước mắt, thấy rõ ràng anh đánh ra chữ: Có ở đây không?
Là hỏi cô sao?
Cô nhìn bốn phía, đều là treo máy câu cá.
Cô không để ý, cô không xác định được là anh có đang nói chuyện với cô hay không.
“Chung quanh đều treo máy , có người ở đây không?” Anh lại hỏi.
Cô không biết mình có nên đáp lời hay không, ngón tay sờ lên bàn phím, muốn trả lời anh: Có tôi. Nhưng chỉ hai chữ mà thôi, đánh hai lần cũng đánh sai, ngón tay cứng ngắc không nói, còn run rất dữ dội. . . . . .
“Không ai ở đây? Thu nguyên liệu cấp thấp! Có thì nói chuyện! Giá cao!” Anh lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.