Chương 60: Kate
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
L.I. Sounds, nơi cháu trai Sean của Tom làm việc với chức danh vệ sĩ, là một trong số ít cửa
hàng còn mở ở East Hampton, và không hiểu vì sao tôi thấy nó không trong sạch.
Chín giờ tối, chính xác thì có hai người trong một không gian hẹp, đèn rực rỡ. Sean ở đằng trước xem sổ sách, trong lúc một khách hàng hăng hái đang lướt qua các lối đi. Sean là một anh chàng điển trai, mái tóc dài vàng hoe. Thực ra, cậu ta trông giống Tom hơn giống Jeff.
Tôi nhìn khắp cửa hàng. Sounds dường như luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Trước khi xây dựng khu thương mại ở Bridgehampton, đây là cửa hàng băng đĩa duy nhất trong vòng ba chục dặm. Những áp phích quảng cáo Hendrix[28], Dylan[29] và Lennon[30] trên các bức tường và một nhóm người cuồng tín đang thuyết giảng về sự khác biệt không ngừng giữa âm nhạc Trong lành và Khủng khiếp, làm người ta cảm thấy trang nghiêm như đang bước vào nhà thờ.
Sean mỉm cười chào lúc tôi bước vào chỗ sáng. Cậu ta cho vào một đĩa ngây ngất mà tôi không nhận ra.
Người khách kia, một người đàn ông cao, gầy gò, đeo kính gọng kim loại, liếc nhìn tôi rồi nhìn lảng đi. Chẳng có gì thay đổi. Anh ta xấp xỉ năm mươi nhưng dáng vẻ vụng về, ngượng ngập của cậu trai mười tám. Anh ta đang lần theo bảng chữ cái nên tôi bắt đầu từ đầu kia và vui sướng chuyển từ AC/DC đến Clash to Fleetwood Mac.
Khi anh ta rời đi, tôi lấy đĩa Rumors[31] tái bản đến chỗ trả tiền.
- Kinh điển, - Sean nói.
- Cậu có tán thành không? Tôi chắc cậu cho là nó quá nữ tính và lỗi thời.
- Cô nói gì thế, Kate? Tôi vừa chơi bản ấy một giờ trước đây. Tôi và con mèo lác của tôi không bao giờ chán.
- Đầu đề nghe có vẻ khá phù hợp, - tôi nói.
- Cô làm tôi lúng túng.
- Cậu hiểu rồi đấy, vậy cậu có nghe được tin gì không?
Sean dường như thất vọng, nhưng tôi không biết chắc do đề tài hay do ý định hài hước của tôi.
- Vậy thực ra vì sao cô đến đây?
- Vì cái này, Sean.
- Cô muốn biết thông tin về Feifer, Walco và Rochie? - Sean hỏi.
- Hoặc bất cứ thứ gì giúp giải thích được vì sao có người muốn giết họ.
- Dù có biết, chưa chắc tôi đã nói với cô.
- Vì người ta bảo cậu đừng nói?
Sean nhìn tôi như thể tôi nhục mạ cậu ta theo cách tệ hại nhất.
- Tôi không quan tâm lắm đến những điều vớ vẩn ấy. Nhưng những anh chàng này là bạn tôi, và họ không còn ở đây để tự vệ.
- Cậu chỉ cố đoán xem ai giết họ, Sean ạ. Nếu cậu là một người bạn, tôi nghĩ là cậu cũng muốn biết chứ.
- Xin miễn cho tôi những lời lên lớp, Kate, - Sean nói. Nhưng rồi cậu ta chợt mỉm cười, nụ cười duyên dáng của nhà Dunleavy. - Vì thế cô đến mua CD này, hay chỉ hỏi vớ vẩn vậy thôi?
- Tôi mua.
Tôi mang CD đến cái ghế dài màu đen bên cánh cửa kép phía dưới và xé lớp giấy bóng kính lúc bước vào đường phố thanh lịch và không khí mát mẻ, thơm phức. East Hamptons là một trong những thị trấn dễ chịu nhất bạn từng thấy. Ít khi dân chúng nơi đây tỏ ra khó chịu.
Cạnh ghế là một hòm thư bưu điện. Nhìn kỹ, tôi thấy mình không phải là khách hàng duy nhất của Sounds làm việc này ở bến đỗ đầu tiên. Bề mặt màu xanh của hộp thư phủ kín hàng trăm cái tít bé xíu bóc từ CD, và lúc này Rumors cũng góp phần.
Rumors còn hay hơn tôi nhớ rất nhiều, và lúc đến nhà Mack, tôi ngồi trong ôtô nghe hết đĩa.
Cuối cùng, lúc tôi vào trong nhà, Mack đang ngáy trên đivăng ở phòng khách, tiếng bíp bíp trong chiếc điện thoại di động của tôi cũng chẳng khuấy động ông tí nào.
Đấy là Sean, cậu thì thào.
- Kate, tôi nghe được điều này từ một người tôi tin cậy, là trong vài tuần gần đây nhất, Feif, Walco và Rochie đều tiêm chích ma túy. Hè này, tất cả bọn nghiện bị quét khỏi đây, nhất là trên đường Beach. Có khi cả ba cậu dính vào vụ đó. Khi chích ma túy, chỉ trong một kỳ nghỉ cuối tuần có thể đi từ số 0 đến một trăm. Đấy là điều tôi biết. Cô có thích CD ấy không?
- Rất tuyệt. Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì tất cả, Sean.
Tôi tắt máy và nhìn ông chủ nhà đang ngủ say. Yên tâm vì Mack vẫn không hề ngọ nguậy, tôi kéo chăn đến tận cằm ông và lên gác.
Vậy ra người ta nói những anh chàng kia chết là do nghiện hút. Tôi băn khoăn liệu có phải là thật không.
Chín giờ tối, chính xác thì có hai người trong một không gian hẹp, đèn rực rỡ. Sean ở đằng trước xem sổ sách, trong lúc một khách hàng hăng hái đang lướt qua các lối đi. Sean là một anh chàng điển trai, mái tóc dài vàng hoe. Thực ra, cậu ta trông giống Tom hơn giống Jeff.
Tôi nhìn khắp cửa hàng. Sounds dường như luôn có một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Trước khi xây dựng khu thương mại ở Bridgehampton, đây là cửa hàng băng đĩa duy nhất trong vòng ba chục dặm. Những áp phích quảng cáo Hendrix[28], Dylan[29] và Lennon[30] trên các bức tường và một nhóm người cuồng tín đang thuyết giảng về sự khác biệt không ngừng giữa âm nhạc Trong lành và Khủng khiếp, làm người ta cảm thấy trang nghiêm như đang bước vào nhà thờ.
Sean mỉm cười chào lúc tôi bước vào chỗ sáng. Cậu ta cho vào một đĩa ngây ngất mà tôi không nhận ra.
Người khách kia, một người đàn ông cao, gầy gò, đeo kính gọng kim loại, liếc nhìn tôi rồi nhìn lảng đi. Chẳng có gì thay đổi. Anh ta xấp xỉ năm mươi nhưng dáng vẻ vụng về, ngượng ngập của cậu trai mười tám. Anh ta đang lần theo bảng chữ cái nên tôi bắt đầu từ đầu kia và vui sướng chuyển từ AC/DC đến Clash to Fleetwood Mac.
Khi anh ta rời đi, tôi lấy đĩa Rumors[31] tái bản đến chỗ trả tiền.
- Kinh điển, - Sean nói.
- Cậu có tán thành không? Tôi chắc cậu cho là nó quá nữ tính và lỗi thời.
- Cô nói gì thế, Kate? Tôi vừa chơi bản ấy một giờ trước đây. Tôi và con mèo lác của tôi không bao giờ chán.
- Đầu đề nghe có vẻ khá phù hợp, - tôi nói.
- Cô làm tôi lúng túng.
- Cậu hiểu rồi đấy, vậy cậu có nghe được tin gì không?
Sean dường như thất vọng, nhưng tôi không biết chắc do đề tài hay do ý định hài hước của tôi.
- Vậy thực ra vì sao cô đến đây?
- Vì cái này, Sean.
- Cô muốn biết thông tin về Feifer, Walco và Rochie? - Sean hỏi.
- Hoặc bất cứ thứ gì giúp giải thích được vì sao có người muốn giết họ.
- Dù có biết, chưa chắc tôi đã nói với cô.
- Vì người ta bảo cậu đừng nói?
Sean nhìn tôi như thể tôi nhục mạ cậu ta theo cách tệ hại nhất.
- Tôi không quan tâm lắm đến những điều vớ vẩn ấy. Nhưng những anh chàng này là bạn tôi, và họ không còn ở đây để tự vệ.
- Cậu chỉ cố đoán xem ai giết họ, Sean ạ. Nếu cậu là một người bạn, tôi nghĩ là cậu cũng muốn biết chứ.
- Xin miễn cho tôi những lời lên lớp, Kate, - Sean nói. Nhưng rồi cậu ta chợt mỉm cười, nụ cười duyên dáng của nhà Dunleavy. - Vì thế cô đến mua CD này, hay chỉ hỏi vớ vẩn vậy thôi?
- Tôi mua.
Tôi mang CD đến cái ghế dài màu đen bên cánh cửa kép phía dưới và xé lớp giấy bóng kính lúc bước vào đường phố thanh lịch và không khí mát mẻ, thơm phức. East Hamptons là một trong những thị trấn dễ chịu nhất bạn từng thấy. Ít khi dân chúng nơi đây tỏ ra khó chịu.
Cạnh ghế là một hòm thư bưu điện. Nhìn kỹ, tôi thấy mình không phải là khách hàng duy nhất của Sounds làm việc này ở bến đỗ đầu tiên. Bề mặt màu xanh của hộp thư phủ kín hàng trăm cái tít bé xíu bóc từ CD, và lúc này Rumors cũng góp phần.
Rumors còn hay hơn tôi nhớ rất nhiều, và lúc đến nhà Mack, tôi ngồi trong ôtô nghe hết đĩa.
Cuối cùng, lúc tôi vào trong nhà, Mack đang ngáy trên đivăng ở phòng khách, tiếng bíp bíp trong chiếc điện thoại di động của tôi cũng chẳng khuấy động ông tí nào.
Đấy là Sean, cậu thì thào.
- Kate, tôi nghe được điều này từ một người tôi tin cậy, là trong vài tuần gần đây nhất, Feif, Walco và Rochie đều tiêm chích ma túy. Hè này, tất cả bọn nghiện bị quét khỏi đây, nhất là trên đường Beach. Có khi cả ba cậu dính vào vụ đó. Khi chích ma túy, chỉ trong một kỳ nghỉ cuối tuần có thể đi từ số 0 đến một trăm. Đấy là điều tôi biết. Cô có thích CD ấy không?
- Rất tuyệt. Cảm ơn cậu. Cảm ơn vì tất cả, Sean.
Tôi tắt máy và nhìn ông chủ nhà đang ngủ say. Yên tâm vì Mack vẫn không hề ngọ nguậy, tôi kéo chăn đến tận cằm ông và lên gác.
Vậy ra người ta nói những anh chàng kia chết là do nghiện hút. Tôi băn khoăn liệu có phải là thật không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.