Chương 59: Tom
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Tuy vậy, bới móc những chuyện bẩn thỉu của các ông bạn cũ trong một thị trấn như Montauk là việc nói dễ hơn làm rất nhiều.
Bố của Walco sập cửa vào mặt chúng tôi. Anh trai Rochie vồ lấy súng và cho chúng tôi ba mươi giây để xéo khỏi nhà họ. Còn mẹ của Feifer, một người phụ nữ tốt bụng, làm việc tình nguyện ba ngày một tuần ở Thư viện Công cộng Montauk, tuôn ra một tràng nguyền rủa thô lỗ và hằn học, coi Dante là kẻ nhẫn tâm nhất Riverhead.
Chúng tôi cũng gặp phải sự từ chối gay gắt như thế của các bạn cũ và những người cùng làm việc với Feifer, Walco và Rochie. Kể cả các bạn gái cũ mà trái tim họ đã bị các nạn nhân dày xéo cũng trở thành những người bảo vệ hung hãn khi nhìn thấy chúng tôi.
Dante tưởng được những người địa phương đại diện sẽ giúp được cậu, nhưng giờ nó lại thành một trở ngại, vì với những người dân của thị trấn này, quyết định của chúng tôi hoàn toàn là một việc cá nhân. Chỉ nhận ra Kate hoặc tôi trên phố đã được coi là trợ giúp hoặc an ủi kẻ thù.
Tôi bị đối xử như một kẻ sống ngoài lề xã hội còn gay gắt hơn với Kate. Cô không ở đây đã lâu và làm việc tại Walmark, Reid và Blundell đã làm cô dày dạn lên nhiều.
Nhưng cô thiếu những xung đột thách thức thần kinh và sau một tuần ráng sức mà chẳng đạt mấy tí, phòng làm việc áp mái chật chội của tôi đã mất vẻ hấp dẫn. Cũng như âm thanh ngớ ngẩn của cái cầu thang cót két dẫn đến phòng bên cạnh của người nắn khớp xương chữa bệnh. Còn tôi hầu như thích có Kate ở gần. Nó làm tôi tự tin. Làm cho mọi sự cảm thấy là thật.
Một người khách nữa lên phòng nắn khớp và Kate gào lên:
- Giống như làm việc trong ngôi nhà có ma ở công viên giải trí ấy.
- Tôi sẽ mang cà phê cho em, - tôi nói.
Mất nửa giờ lượn đến cửa hàng bán đồ ăn ngon gần nhất, chắc các chủ nhân không đầu độc chúng tôi, tôi mới mang được món cà phê pha theo lối cổ ra khỏi nhà. Nhưng ngay cả sự kết hợp theo đúng truyền thống của caffeine với sự tuyệt vọng hình như cũng không ăn thua gì.
- Chúng ta phải tìm cho ra một người ngoài cuộc, - cuối cùng, Kate bảo. - Một người nào đó lớn lên ở đây nhưng chưa bao giờ hợp với nơi đây.
- Ý em là ngoài hai chúng ta?
- Một người sẵn lòng nói chuyện với chúng ta, Tom ạ. Ai nào?
Tôi ngẫm nghĩ câu hỏi của cô một lát. Rồi tôi nói:
- Sean có được không?
- Cậu ta là bạn của cả ba cậu kia. Thêm nữa, cậu ta là một vệ sĩ, ơn Chúa. Tôi đang nghĩ đến một người bị ruồng bỏ hơn kia.
- Sean không phải là người sống ngoài lề xã hội, Kate ạ. Nhưng cậu ta có can đảm đi ngược dòng. Dân chúng hay nói chuyện với Sean. Có thể cậu ta nghe được điều gì đó.
- Anh tưởng anh sẽ may mắn hơn khi nói chuyện một mình với cậu ta ư?
Tôi lắc đầu:
- Thực ra, tôi nghĩ là em nói sẽ hay hơn, tôi là chú cậu ta và mọi thứ. Thêm nữa, chắc cậu ta phải mê em.
Kate nhăn mặt:
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Tôi không biết. Mà sao lại không kia chứ?
Bố của Walco sập cửa vào mặt chúng tôi. Anh trai Rochie vồ lấy súng và cho chúng tôi ba mươi giây để xéo khỏi nhà họ. Còn mẹ của Feifer, một người phụ nữ tốt bụng, làm việc tình nguyện ba ngày một tuần ở Thư viện Công cộng Montauk, tuôn ra một tràng nguyền rủa thô lỗ và hằn học, coi Dante là kẻ nhẫn tâm nhất Riverhead.
Chúng tôi cũng gặp phải sự từ chối gay gắt như thế của các bạn cũ và những người cùng làm việc với Feifer, Walco và Rochie. Kể cả các bạn gái cũ mà trái tim họ đã bị các nạn nhân dày xéo cũng trở thành những người bảo vệ hung hãn khi nhìn thấy chúng tôi.
Dante tưởng được những người địa phương đại diện sẽ giúp được cậu, nhưng giờ nó lại thành một trở ngại, vì với những người dân của thị trấn này, quyết định của chúng tôi hoàn toàn là một việc cá nhân. Chỉ nhận ra Kate hoặc tôi trên phố đã được coi là trợ giúp hoặc an ủi kẻ thù.
Tôi bị đối xử như một kẻ sống ngoài lề xã hội còn gay gắt hơn với Kate. Cô không ở đây đã lâu và làm việc tại Walmark, Reid và Blundell đã làm cô dày dạn lên nhiều.
Nhưng cô thiếu những xung đột thách thức thần kinh và sau một tuần ráng sức mà chẳng đạt mấy tí, phòng làm việc áp mái chật chội của tôi đã mất vẻ hấp dẫn. Cũng như âm thanh ngớ ngẩn của cái cầu thang cót két dẫn đến phòng bên cạnh của người nắn khớp xương chữa bệnh. Còn tôi hầu như thích có Kate ở gần. Nó làm tôi tự tin. Làm cho mọi sự cảm thấy là thật.
Một người khách nữa lên phòng nắn khớp và Kate gào lên:
- Giống như làm việc trong ngôi nhà có ma ở công viên giải trí ấy.
- Tôi sẽ mang cà phê cho em, - tôi nói.
Mất nửa giờ lượn đến cửa hàng bán đồ ăn ngon gần nhất, chắc các chủ nhân không đầu độc chúng tôi, tôi mới mang được món cà phê pha theo lối cổ ra khỏi nhà. Nhưng ngay cả sự kết hợp theo đúng truyền thống của caffeine với sự tuyệt vọng hình như cũng không ăn thua gì.
- Chúng ta phải tìm cho ra một người ngoài cuộc, - cuối cùng, Kate bảo. - Một người nào đó lớn lên ở đây nhưng chưa bao giờ hợp với nơi đây.
- Ý em là ngoài hai chúng ta?
- Một người sẵn lòng nói chuyện với chúng ta, Tom ạ. Ai nào?
Tôi ngẫm nghĩ câu hỏi của cô một lát. Rồi tôi nói:
- Sean có được không?
- Cậu ta là bạn của cả ba cậu kia. Thêm nữa, cậu ta là một vệ sĩ, ơn Chúa. Tôi đang nghĩ đến một người bị ruồng bỏ hơn kia.
- Sean không phải là người sống ngoài lề xã hội, Kate ạ. Nhưng cậu ta có can đảm đi ngược dòng. Dân chúng hay nói chuyện với Sean. Có thể cậu ta nghe được điều gì đó.
- Anh tưởng anh sẽ may mắn hơn khi nói chuyện một mình với cậu ta ư?
Tôi lắc đầu:
- Thực ra, tôi nghĩ là em nói sẽ hay hơn, tôi là chú cậu ta và mọi thứ. Thêm nữa, chắc cậu ta phải mê em.
Kate nhăn mặt:
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Tôi không biết. Mà sao lại không kia chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.