Chương 40: Marie Scott
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Tuần trước, cũng
trong phòng xử Riverhead này đầy những sự dửng dưng kinh tởm. Bây giờ
còn tệ hại hơn. Nó làm dạ dày tôi muốn lộn từ trong ra ngoài.
Hôm nay phòng xử đầy ắp phóng viên, gia đình, bạn bè nạn nhân, và hơn hết thảy là sự khát máu. Cha mẹ của ba cậu trai đã chết nhìn tôi trừng trừng đầy căm hờn, còn Lucinda Walker, mẹ của Michael, người mà tôi biết rõ từ khi mới là nữ sinh tiểu học ở St. Vincent, nhìn tôi như thể không biết nghĩ ra sao. Tôi cảm thấy thương Lucinda. Đêm qua, tôi đã khóc vì cô. Trong thâm tâm, hẳn cô phải nhận biết rằng Dante không thể giết Michael cũng như Michael không thể giết Dante, nhưng trong cái nhìn của cô có quá nhiều đau đớn làm tôi phải ngoảnh đi rồi xiết chặt cánh tay Clarence và xoa xoa lên bìa da rập nổi của cuốn Kinh Thánh.
Khán giả nghển cổ và trố mắt nhìn cháu trai Dante của tôi, tay bị còng, mặc bộ quần áo màu cam, bị giải đến cái bàn trơ trụi, chỉ có một bình nước giữa bàn. Họ ngọ nguậy đề phòng hoặc làm mọi thứ lúc một giọng oang oang ngân nga:
- Bang New York khởi kiện Dante Halleyville, - hệt như tiếng chuông báo trước một trận đấm bốc ghê tởm. Dante ngồi đó, trông hoảng sợ và buồn bã làm lòng tôi tan nát. Tôi cần phải đến và ôm ghì lấy nó nhưng không thể, và tôi càng thấy đau đớn hơn.
Âm lượng rất mạnh lúc chánh án cúi vào micro và nói:
- Bang New York buộc Halleyville tội giết bốn người, loại tội cấp một. - Rồi chánh án hỏi, - Luật sư bên bị bào chữa ra sao?
Luật sư của Dante nói:
- Không có tội.
Nhưng cứ như ông ta chưa nói gì. Không ai tin ông ta, thậm chí chẳng buồn lắng nghe. Cho đến lúc này, tôi vẫn nghĩ tôi không tin lại có một phiên tòa thực sự diễn ra, nhưng giờ thì tôi hiểu là có thể lắm.
Người duy nhất được đám đông quan tâm là viên chưởng lý quận, và lúc này người thanh niên da trắng đó hướng vào chánh án, anh ta trẻ đến nỗi có khi không hiểu đang nói gì, cầu Chúa tha thứ cho anh ta.
- Thưa Ngài, - anh ta nói, - xét bản chất cực kỳ tàn bạo của các tội ác ban đầu và sự cố tình bất chấp mà bị cáo đã thể hiện khi giết kẻ tòng phạm, cũng như hắn đã thể hiện trong vụ giết ba người trước, bang New York không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu hình phạt cao nhất để bảo vệ các công dân của bang. Trong vụ này, bên nguyên yêu cầu mức phạt đặc biệt là tử hình.
Tôi gần như sụp xuống, nhưng tôi không để mình ngã trước toàn thể những con người này. Bang New York muốn xử chết cháu trai tôi! Chúa ơi, đơn giản thế sao? Bang muốn giết đứa cháu phi thường của tôi, lạy Chúa tôi, nó vô tội như con trai của Người, và đám đông run lên, RUN LÊN vì những lời khủng khiếp ấy. Nếu có thể, hoặc như dăm chục năm trước, chắc chắn họ đã lôi tuột Dante khỏi ghế và kéo nó ra khỏi cái nơi gọi là phòng xử án này rồi treo cổ nó lên cái cây gần nhất.
Chúa ơi, xin Người giúp con, xin hãy cứu giúp Dante trong thời khắc quẫn bách kinh khủng của nó.
Tôi nhìn Clarence rồi nhìn Dunleavy.
- Xin hãy giúp chúng tôi, - tôi nói với ông ta. - Xin ông giúp Dante. Nó không giết những người ấy.
Hôm nay phòng xử đầy ắp phóng viên, gia đình, bạn bè nạn nhân, và hơn hết thảy là sự khát máu. Cha mẹ của ba cậu trai đã chết nhìn tôi trừng trừng đầy căm hờn, còn Lucinda Walker, mẹ của Michael, người mà tôi biết rõ từ khi mới là nữ sinh tiểu học ở St. Vincent, nhìn tôi như thể không biết nghĩ ra sao. Tôi cảm thấy thương Lucinda. Đêm qua, tôi đã khóc vì cô. Trong thâm tâm, hẳn cô phải nhận biết rằng Dante không thể giết Michael cũng như Michael không thể giết Dante, nhưng trong cái nhìn của cô có quá nhiều đau đớn làm tôi phải ngoảnh đi rồi xiết chặt cánh tay Clarence và xoa xoa lên bìa da rập nổi của cuốn Kinh Thánh.
Khán giả nghển cổ và trố mắt nhìn cháu trai Dante của tôi, tay bị còng, mặc bộ quần áo màu cam, bị giải đến cái bàn trơ trụi, chỉ có một bình nước giữa bàn. Họ ngọ nguậy đề phòng hoặc làm mọi thứ lúc một giọng oang oang ngân nga:
- Bang New York khởi kiện Dante Halleyville, - hệt như tiếng chuông báo trước một trận đấm bốc ghê tởm. Dante ngồi đó, trông hoảng sợ và buồn bã làm lòng tôi tan nát. Tôi cần phải đến và ôm ghì lấy nó nhưng không thể, và tôi càng thấy đau đớn hơn.
Âm lượng rất mạnh lúc chánh án cúi vào micro và nói:
- Bang New York buộc Halleyville tội giết bốn người, loại tội cấp một. - Rồi chánh án hỏi, - Luật sư bên bị bào chữa ra sao?
Luật sư của Dante nói:
- Không có tội.
Nhưng cứ như ông ta chưa nói gì. Không ai tin ông ta, thậm chí chẳng buồn lắng nghe. Cho đến lúc này, tôi vẫn nghĩ tôi không tin lại có một phiên tòa thực sự diễn ra, nhưng giờ thì tôi hiểu là có thể lắm.
Người duy nhất được đám đông quan tâm là viên chưởng lý quận, và lúc này người thanh niên da trắng đó hướng vào chánh án, anh ta trẻ đến nỗi có khi không hiểu đang nói gì, cầu Chúa tha thứ cho anh ta.
- Thưa Ngài, - anh ta nói, - xét bản chất cực kỳ tàn bạo của các tội ác ban đầu và sự cố tình bất chấp mà bị cáo đã thể hiện khi giết kẻ tòng phạm, cũng như hắn đã thể hiện trong vụ giết ba người trước, bang New York không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu hình phạt cao nhất để bảo vệ các công dân của bang. Trong vụ này, bên nguyên yêu cầu mức phạt đặc biệt là tử hình.
Tôi gần như sụp xuống, nhưng tôi không để mình ngã trước toàn thể những con người này. Bang New York muốn xử chết cháu trai tôi! Chúa ơi, đơn giản thế sao? Bang muốn giết đứa cháu phi thường của tôi, lạy Chúa tôi, nó vô tội như con trai của Người, và đám đông run lên, RUN LÊN vì những lời khủng khiếp ấy. Nếu có thể, hoặc như dăm chục năm trước, chắc chắn họ đã lôi tuột Dante khỏi ghế và kéo nó ra khỏi cái nơi gọi là phòng xử án này rồi treo cổ nó lên cái cây gần nhất.
Chúa ơi, xin Người giúp con, xin hãy cứu giúp Dante trong thời khắc quẫn bách kinh khủng của nó.
Tôi nhìn Clarence rồi nhìn Dunleavy.
- Xin hãy giúp chúng tôi, - tôi nói với ông ta. - Xin ông giúp Dante. Nó không giết những người ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.