Chương 39: Rainborne
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Có ba đặc tính của
bạn bè hoặc đồng sự mà tôi đặc biệt quý chuộng là nghèo sâu sắc và đáng
tin cậy, ngay thẳng đúng kiểu đàn ông và một người vợ biết tiết chế tình dục. Ngoài ra, có khi các đặc điểm này kết hợp với nhau nhưng không làm chúng bớt dễ thương, và trời ạ, Clifford Krauss, bác sĩ pháp y ưa thích của tôi, có cả ba thứ đó.
Vì mọi phẩm chất hấp dẫn đó của anh, tôi không băn khoăn chút nào khi chín năm trước, Krauss tiếp quản nhà xác, một năm sau khi tôi là đội trưởng đội Hình sự, anh đã giỏi tay nghề gấp hai hoặc ba lần so với bất cứ người nào ở số nhà Mười bảy này. Chắc chắn là anh ta biết thế.
Lúc này, tất cả chúng tôi đã biết cậu thanh niên nằm dài trên cái xe đẩy bằng kim loại trong nhà xác là Michael Walker, mười bảy tuổi, ở Bridgehampton, Long Island, là một trong những chàng trai liên quan tới ba người bị giết ở East Hampton. Cho đến sáng nay, tôi vẫn chưa biết những anh chàng da đen này ở Hamptons, nói chi đến vụ giết ba người một lúc. Nhưng, tôi chỉ là một cảnh sát đường phố ở Bed-Stuy mà thôi.
Lúc tôi bước vào, Krauss đang bên bàn làm việc, trước máy tính. Anh khum bàn tay lên điện thoại và nói: “Nhân viên điều tra những cái chết bất thường hạt Suffolk”.
- Người ta vừa thông qua báo cáo của tôi, - anh nói sau khi treo máy, - và khá tin rằng khẩu súng giết chết Walker đã dùng giết ba người ở Hamptons cuối tuần có Ngày Lao động.
Rồi Krauss vớ lấy tập giấy dài, màu vàng, tiến đến chỗ tôi đang đứng cạnh xác Walker và dùng một cái đũa vấy bẩn làm que chỉ, đưa tôi đi một vòng quanh cái xác.
Sự quả quyết và mạnh mẽ trong cách nói của Krauss không dịu đi trong chín năm qua, và nếu có, thì sự nhiệt tình thu góp các bí ẩn ở xác chết chỉ tăng lên mà thôi. Anh bắt đầu bằng kích cỡ và vị trí chính xác chỗ vào và ra của các vết thương, góc bắn của viên đạn. Anh đọc các ghi chép, miêu tả cỡ, kiểu chế tạo và vỏ đạn đã cậy khỏi lớp vữa sau giường, anh nói cả ba thứ đều phù hợp với vũ khí và bộ giảm thanh mà cảnh sát Long Island đã tìm thấy.
- Tôi ước lượng thời gian chết vào sớm ngày mười một tháng Chín, - anh nói, - rất sớm, khoảng chừng bốn giờ sáng.
- Khoảng chừng?
- Vâng, - Krauss nói, mắt anh long lanh. - Có thể là bốn rưỡi. Máu cậu ta chảy hết và độ giãn của đồng tử cho thấy cậu ta đang ngủ say trước lúc bị bắn.
- Cái quái gì đánh thức cậu ta dậy nhỉ? - tôi nói.
- Tôi thì thích là một nụ hôn của J-Lo[23], - Krauss nói.
- Vậy Walker không phải đang xem tivi?
- Không, trừ khi cậu ta cứ để nó chạy.
- Chúng tôi tìm thấy một cái mũ bóng rổ trên sàn phòng kho, trông như có người lục lọi tìm thứ gì đó ở đấy. Cái mũ chưa hề đội và ba chiều đều quá cỡ so với anh chàng này.
- Chẳng phải hiện giờ thanh niên ăn mặc đủ kiểu sao?
- Quần jeans, áo khoác, áo ấm cộc tay nhưng không đội mũ. Không có vân tay của Walker trên mũ. Biết đâu chúng ta gặp may, của sát thủ để quên.
- Đấy là tất cả những gì anh cho tôi biết phải không, Cliffy?
- Một điều cuối cùng. Con chuột ăn ngón chân cái của Walker là một con chuột cái Na Uy màu đen, nặng từ một ký rưỡi đến hai ký hai, đang có chửa.
- Sao lúc nào cũng là chuột màu đen, Krauss? Tại sao không bao giờ là màu trắng?
Một điều nữa, chỉ để ghi chép. Diện mạo của vợ Cliffy hoàn toàn thuần khiết. Tên cô là Emily, và cô là người dịu dàng.
Vì mọi phẩm chất hấp dẫn đó của anh, tôi không băn khoăn chút nào khi chín năm trước, Krauss tiếp quản nhà xác, một năm sau khi tôi là đội trưởng đội Hình sự, anh đã giỏi tay nghề gấp hai hoặc ba lần so với bất cứ người nào ở số nhà Mười bảy này. Chắc chắn là anh ta biết thế.
Lúc này, tất cả chúng tôi đã biết cậu thanh niên nằm dài trên cái xe đẩy bằng kim loại trong nhà xác là Michael Walker, mười bảy tuổi, ở Bridgehampton, Long Island, là một trong những chàng trai liên quan tới ba người bị giết ở East Hampton. Cho đến sáng nay, tôi vẫn chưa biết những anh chàng da đen này ở Hamptons, nói chi đến vụ giết ba người một lúc. Nhưng, tôi chỉ là một cảnh sát đường phố ở Bed-Stuy mà thôi.
Lúc tôi bước vào, Krauss đang bên bàn làm việc, trước máy tính. Anh khum bàn tay lên điện thoại và nói: “Nhân viên điều tra những cái chết bất thường hạt Suffolk”.
- Người ta vừa thông qua báo cáo của tôi, - anh nói sau khi treo máy, - và khá tin rằng khẩu súng giết chết Walker đã dùng giết ba người ở Hamptons cuối tuần có Ngày Lao động.
Rồi Krauss vớ lấy tập giấy dài, màu vàng, tiến đến chỗ tôi đang đứng cạnh xác Walker và dùng một cái đũa vấy bẩn làm que chỉ, đưa tôi đi một vòng quanh cái xác.
Sự quả quyết và mạnh mẽ trong cách nói của Krauss không dịu đi trong chín năm qua, và nếu có, thì sự nhiệt tình thu góp các bí ẩn ở xác chết chỉ tăng lên mà thôi. Anh bắt đầu bằng kích cỡ và vị trí chính xác chỗ vào và ra của các vết thương, góc bắn của viên đạn. Anh đọc các ghi chép, miêu tả cỡ, kiểu chế tạo và vỏ đạn đã cậy khỏi lớp vữa sau giường, anh nói cả ba thứ đều phù hợp với vũ khí và bộ giảm thanh mà cảnh sát Long Island đã tìm thấy.
- Tôi ước lượng thời gian chết vào sớm ngày mười một tháng Chín, - anh nói, - rất sớm, khoảng chừng bốn giờ sáng.
- Khoảng chừng?
- Vâng, - Krauss nói, mắt anh long lanh. - Có thể là bốn rưỡi. Máu cậu ta chảy hết và độ giãn của đồng tử cho thấy cậu ta đang ngủ say trước lúc bị bắn.
- Cái quái gì đánh thức cậu ta dậy nhỉ? - tôi nói.
- Tôi thì thích là một nụ hôn của J-Lo[23], - Krauss nói.
- Vậy Walker không phải đang xem tivi?
- Không, trừ khi cậu ta cứ để nó chạy.
- Chúng tôi tìm thấy một cái mũ bóng rổ trên sàn phòng kho, trông như có người lục lọi tìm thứ gì đó ở đấy. Cái mũ chưa hề đội và ba chiều đều quá cỡ so với anh chàng này.
- Chẳng phải hiện giờ thanh niên ăn mặc đủ kiểu sao?
- Quần jeans, áo khoác, áo ấm cộc tay nhưng không đội mũ. Không có vân tay của Walker trên mũ. Biết đâu chúng ta gặp may, của sát thủ để quên.
- Đấy là tất cả những gì anh cho tôi biết phải không, Cliffy?
- Một điều cuối cùng. Con chuột ăn ngón chân cái của Walker là một con chuột cái Na Uy màu đen, nặng từ một ký rưỡi đến hai ký hai, đang có chửa.
- Sao lúc nào cũng là chuột màu đen, Krauss? Tại sao không bao giờ là màu trắng?
Một điều nữa, chỉ để ghi chép. Diện mạo của vợ Cliffy hoàn toàn thuần khiết. Tên cô là Emily, và cô là người dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.