Chương 97: Phiên ngoại nhỏ
Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
13/12/2020
Hai năm sau, tại lễ trao giải Kim Chi Tưởng, Lộ Ký Thu và Lục
Nhất Hành lần lượt nhận giải ảnh hậu và ảnh đế, hơn nữa mới đây không
lâu, hai người đã lĩnh chứng ở cục dân chính, có thể nói, đây là vợ
chồng cùng nhau ra trận, ăn ý mười phần giành được giải thưởng lớn.
Tối hôm đó có quá nhiều phóng viên báo đài, suýt chút nữa đã xảy ra tình trạng giẫm đạp lẫn nhau, cả hai thậm chí không kịp vào hậu trường để đổi trang phục, lập tức lái xe trở về căn nhà nhỏ của Hà Hữu Huệ.
Lộ Ký Thu ôm váy lớn bước xuống xe, buột miệng gọi: “Dì Hà—— “
Hà Hữu Huệ ra đón, cười ‘hừ’ một tiếng, “Còn gọi là dì Hà?”
Hai tai Lộ Ký Thu đỏ bừng, nhìn Lục Nhất Hành ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Mẹ!”
Mặc dù sau khi lĩnh chứng đã gặp nhau nhiều lần, nhưng lần nào Lộ Ký Thu cũng gọi sai.
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, tụi con tự lo được.” Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu đi lên lầu, lúc này đã hơn mười một giờ.
Số lần trở về đây rất ít, cho nên bọn họ vẫn ở trong căn gác xép trên lầu, bởi trên đây có cửa sổ trên mái nhà và…trải chiếu tatami.
Lộ Ký Thu vừa đi vào gác xép thì nhịn không được mà thở phào một hơi, cởi giày cao gót, đặt sang một bên, còn chưa kịp cởi váy áo nặng nề thì đã bị anh ôm chặt.
Lộ Ký Thu theo bản năng kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại, vừa ôm cổ anh vừa thấp giọng cười hỏi anh: “Anh muốn làm gì nha?”
“Trước đó chẳng phải em vẫn nhắc tới chiếu tatami sao?”
Hai tay Lộ Ký Thu ôm lấy cổ anh, cảm giác chiếc váy trên người mình từ từ tuột xuống…
“Nhưng dì Hà… mẹ còn đang ở dưới lầu!”
Lộ Ký Thu kiên quyết không đồng ý! Như thế này thật quá xấu hổ rồi!
Lục Nhất Hành ôm cô nằm xuống chiếu tatami, nghiêm túc nói: “Gác xép cách âm rất tốt.”
“Vậy cũng không được!”
Sau khi chương trình kết thúc, tình cảm của hai người tiến triển cực kỳ nhanh, hai năm qua, Lộ Ký Thu đã không còn là cô gái nhỏ đỏ mặt mỗi khi anh ôm nữa mà có thể hô to gọi nhỏ trước mặt anh, xin anh nhẹ một chút! Nhẹ một chút!
Lục Nhất Hành thuận theo ý cô, một đêm bình lặng trôi qua.
Sáng sớm, Lộ Ký Thu ngủ cho đến khi tự tỉnh, ở trong ngực anh mơ mơ màng màng trở mình, dùng cái mũi nhỏ dụi dụi vào người anh.
Nhỏ giọng thì thào hỏi anh: “Chồng ơi, mấy giờ rồi?”
Lục Nhất Hành nhìn người trong ngực không có mở mắt, không khỏi nở nụ cười, tiếng gọi chồng này cũng phải một năm nay mới sửa cho cô được. Bây giờ mới có thể nghe tự nhiên như vậy.
Lục Nhất Hành đưa tay vén mái tóc lộn xộn qua một bên trán, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, hồng nhuận của cô một cái, “Lại gọi một tiếng nữa.”
“Hửm?… Mấy giờ rồi?”
Lộ Ký Thu thực sự lặp lại nửa câu sau một lần nữa.
Lục Nhất Hành có chút bất đắc dĩ cười cười, vòng tay qua eo thon của cô, ôm nhẹ cô vào lòng.
Lại cúi đầu, gặp lấy dái tai nhỏ của cô, cất giọng đầy từ tính bên tai cô ——
“Mẹ đi ra ngoài với mọi người, ngày mai mới trở về.”
… Cho nên?
Lộ Ký Thu không khỏi từ từ tỉnh táo.
“Chờ, chờ một chút!”
“Chờ cái gì?”
“Em, em còn chưa có chuẩn bị tốt…”
Không sao, anh đã chuẩn bị xong.”
“…”
Hôm nay, Lộ Ký Thu đã có nhận thức mới về chiếu tatami.
Tối hôm đó có quá nhiều phóng viên báo đài, suýt chút nữa đã xảy ra tình trạng giẫm đạp lẫn nhau, cả hai thậm chí không kịp vào hậu trường để đổi trang phục, lập tức lái xe trở về căn nhà nhỏ của Hà Hữu Huệ.
Lộ Ký Thu ôm váy lớn bước xuống xe, buột miệng gọi: “Dì Hà—— “
Hà Hữu Huệ ra đón, cười ‘hừ’ một tiếng, “Còn gọi là dì Hà?”
Hai tai Lộ Ký Thu đỏ bừng, nhìn Lục Nhất Hành ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Mẹ!”
Mặc dù sau khi lĩnh chứng đã gặp nhau nhiều lần, nhưng lần nào Lộ Ký Thu cũng gọi sai.
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, tụi con tự lo được.” Lục Nhất Hành nắm tay Lộ Ký Thu đi lên lầu, lúc này đã hơn mười một giờ.
Số lần trở về đây rất ít, cho nên bọn họ vẫn ở trong căn gác xép trên lầu, bởi trên đây có cửa sổ trên mái nhà và…trải chiếu tatami.
Lộ Ký Thu vừa đi vào gác xép thì nhịn không được mà thở phào một hơi, cởi giày cao gót, đặt sang một bên, còn chưa kịp cởi váy áo nặng nề thì đã bị anh ôm chặt.
Lộ Ký Thu theo bản năng kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại, vừa ôm cổ anh vừa thấp giọng cười hỏi anh: “Anh muốn làm gì nha?”
“Trước đó chẳng phải em vẫn nhắc tới chiếu tatami sao?”
Hai tay Lộ Ký Thu ôm lấy cổ anh, cảm giác chiếc váy trên người mình từ từ tuột xuống…
“Nhưng dì Hà… mẹ còn đang ở dưới lầu!”
Lộ Ký Thu kiên quyết không đồng ý! Như thế này thật quá xấu hổ rồi!
Lục Nhất Hành ôm cô nằm xuống chiếu tatami, nghiêm túc nói: “Gác xép cách âm rất tốt.”
“Vậy cũng không được!”
Sau khi chương trình kết thúc, tình cảm của hai người tiến triển cực kỳ nhanh, hai năm qua, Lộ Ký Thu đã không còn là cô gái nhỏ đỏ mặt mỗi khi anh ôm nữa mà có thể hô to gọi nhỏ trước mặt anh, xin anh nhẹ một chút! Nhẹ một chút!
Lục Nhất Hành thuận theo ý cô, một đêm bình lặng trôi qua.
Sáng sớm, Lộ Ký Thu ngủ cho đến khi tự tỉnh, ở trong ngực anh mơ mơ màng màng trở mình, dùng cái mũi nhỏ dụi dụi vào người anh.
Nhỏ giọng thì thào hỏi anh: “Chồng ơi, mấy giờ rồi?”
Lục Nhất Hành nhìn người trong ngực không có mở mắt, không khỏi nở nụ cười, tiếng gọi chồng này cũng phải một năm nay mới sửa cho cô được. Bây giờ mới có thể nghe tự nhiên như vậy.
Lục Nhất Hành đưa tay vén mái tóc lộn xộn qua một bên trán, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, hồng nhuận của cô một cái, “Lại gọi một tiếng nữa.”
“Hửm?… Mấy giờ rồi?”
Lộ Ký Thu thực sự lặp lại nửa câu sau một lần nữa.
Lục Nhất Hành có chút bất đắc dĩ cười cười, vòng tay qua eo thon của cô, ôm nhẹ cô vào lòng.
Lại cúi đầu, gặp lấy dái tai nhỏ của cô, cất giọng đầy từ tính bên tai cô ——
“Mẹ đi ra ngoài với mọi người, ngày mai mới trở về.”
… Cho nên?
Lộ Ký Thu không khỏi từ từ tỉnh táo.
“Chờ, chờ một chút!”
“Chờ cái gì?”
“Em, em còn chưa có chuẩn bị tốt…”
Không sao, anh đã chuẩn bị xong.”
“…”
Hôm nay, Lộ Ký Thu đã có nhận thức mới về chiếu tatami.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.