Chương 96: Toàn bộ thế giới của anh đều dành cho em (Đại kết cục)
Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
13/12/2020
Edit: Pinkie
Chuyện vu khống và đạo nhạc đã được sáng tỏ, toàn bộ Weibo bây giờ bị tình yêu song Lu ‘đưa ra ánh sáng’ và vụ bê bối của Ông Y Y chiếm trọn.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong thì đạo diễn Lưu Đồng và anh Lương tới.
“Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, hơn nữa, quan hệ của hai người đã được đưa ra ánh sáng ở buổi họp báo ngày hôm qua, cho nên tổ tiết mục của chúng tôi đề nghị hai người có thể giải quyết công việc của mình trước trong hai ngày tới, tốt nhất là có thể công tác xa nhau… Điều này cũng tiện để tăng thời gian ghi hình của chúng tôi.”
Cũng đúng, đợt này không có ghi hình, có lẽ không có nội dung để phát sóng trong tập mới.
Lộ Ký Thu cúi đầu, mím môi, đêm qua La Mẫn đã gửi cho cô lịch trình công tác của những ngày tới, chủ yếu là ở phòng thu để điều chỉnh lần cuối cho album mới.
Lộ Ký Thu vô thức ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, tình cờ đụng trúng tầm mắt của anh đang nhìn cô.
Lưu Đồng có chút ngượng ngùng ngắt lời: “Cái kia, trước đó, thầy Phan đã thông báo với chương trình rằng mấy ngày tới Nhất Hành muốn đi châu Âu để quay quảng cáo, vốn định hai ngày trước sẽ đi nhưng bị hoãn lại tới bây giờ…”
Lộ Ký Thu sững sờ, hóa ra anh đã có sắp xếp công việc rồi nhưng lại không đề cập qua với cô.
Để không trở ngại cho hai người nói chuyện, Lưu Đồng đặt vé máy bay xuống rồi về phòng 902 ở đối diện.
Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn thời gian trên vé máy bay, là hai giờ chiều.
“Anh muốn đi mấy ngày?” Lộ Ký Thu mím môi dưới, giả vờ bình tĩnh.
“Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.”
Lúc Lục Nhất Hành nói lời này, ánh mắt của anh đều dán trên người Lộ Ký Thu, thấy cô có chút né tránh thì không thể làm gì khác hơn là đưa tay nâng cằm cô lên.
“Dạo này em trở nên rất thích khóc.”
Lộ Ký Thu đối diện với ánh mắt của anh, mặc dù quanh hốc mắt đầy nước nhưng không có rơi xuống.
“Mới —— “
“Mới không có? Hả?”
Lục Nhất Hành đoán được cô sẽ nói như vậy, anh là người am hiểu tính cậy mạnh của cô nhất.
Lộ Ký Thu bị anh nói trúng bản thân cậy mạnh như vậy thì chỉ có thể đỏ mắt quay đầu đi nơi khác.
Lục Nhất Hành đứng thẳng người, vươn tay ôm cô vào lòng, vừa nhẹ nhàng vò rối tóc cô vừa nói: “Em nha, em hoàn toàn có thể nói ——’không cho phép năm ngày, ba ngày phải trở về’…”
Chỉ còn bốn ngày nữa thì chương trình sẽ kết thúc, bao gồm cả ngày hôm nay.
Lộ Ký Thu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, hiếm có khi nũng nịu, “Vậy ba ngày sau anh phải trở về, có được không?”
Lục Nhất Hành còn chưa trả lời thì Lộ Ký Thu đã nhịn không được mà thay đổi.
“Bốn ngày, bốn ngày cũng được…”
Lục Nhất Hành nở nụ cười, trả lời: “Được.”
Cho đến khi thu dọn hành lý xong, đứng ở cửa căn hộ, hôn cô một cái trước mặt nhân viên công tác thì mới bồi thêm một câu: “Chờ điện thoại của anh.”
Trong nháy mắt, căn hộ 901 chỉ còn có một người là cô.
Có lẽ bởi vì thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện, bây giờ trong lòng đã thả lòng, nhưng cô lại có chút không quen.
Sáu giờ chiều, Miêu Nhị đúng giờ xuất hiện. La Mẫn bảo cô ấy đến đây với Lộ Ký Thu, ở cho đến khi Lục Nhất Hành trở về, chương trình kết thúc.
Hơn mười hai giờ khuya, Lộ Ký Thu vùi người trên sô pha xem mấy chương trình tạp kỹ nhàm chán trên tivi, trong khi đó thì Miêu Nhị liên tục ngáp dài.
“Tiểu Nhị, em đi ngủ trước đi… Một lát nữa chị sẽ ngủ.” Lộ Ký Thu đưa tay đụng cánh tay của Miêu Nhị.
Miêu Nhị lắc đầu, trịnh trọng nói: “Em không buồn ngủ! Em chờ với chị!”
Lộ Ký Thu ôm chăn nở nụ cười, lôi kéo Miêu Nhị ngồi chung một chỗ, tò mò hỏi cô ấy: “Tiểu Nhị, mỗi lần em với bạn trai em xa nhau, em có nói cho cậu ấy biết em nhớ cậu ấy không?
Miêu Nhị vuốt cằm, rất nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên ạ, em phải nói cho anh ấy biết, em đặc biệt, đặc biệt nhớ anh ấy! Hơn nữa anh ấy cũng phải nói nhớ em mới được, không được chỉ có một mình em nhớ anh ấy…”
“Hơn nữa nha, chị Ký Thu, chị biết không, nếu như một người đàn ông thực sự yêu chị, thì người đó sẽ giống như cậu bé vậy đó, đầu tiên sẽ hỏi chị đang làm gì? Có nhớ anh ấy hay không? Ngay cả buổi tối ăn cái gì, anh ấy đều muốn biết.”
“Vậy à?” Lần đầu tiên Lộ Ký Thu nghe được câu trả lời như vậy.
Sau khi nói tới chuyện bạn trai Miêu Nhị, nội dung trò chuyện của hai người dường như được nhiều hơn, với một người mới bắt đầu yêu đương như Lộ ký Thu, cô luôn yên lặng lắng nghe, không ngừng tiếp thu những ‘kiến thức’ mới.
Trong lúc hai người phụ nữ có quá nhiều chuyện để nói, trò chuyện một lúc đã tới hơn hai giờ sáng.
Khi điện thoại trong tay Lộ Ký Thu đổ chuông, thì hai người vô thức im lặng.
Miêu Nhị lập tức đứng dậy khỏi sô pha, mang dép lê rồi đi lên lầu, lúc đi tới cầu thang còn không quên đưa tay làm dấu lên lầu với Lộ Ký Thu.
Lộ ký Thu lại có chút khẩn trương, cầm điện thoại mà có cảm giác như lần đầu tiên hai người bọn họ nói chuyện điện thoại với nhau.
Sau khi hắng giọng một cái, cô nhấn nút nghe.
“Alo!”
Lục Nhất Hành ở đầu bên kia điện thoại nghe được giọng nói nghiêm túc của Lộ ký Thu thì không khỏi bật cười.
“Em đang làm gì đấy?”
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, thành thật trả lời: “Đang xem tivi trong phòng khách… nhân tiện chờ điện thoại của anh.”
Lúc này, Lục Nhất Hành vừa mới xuống máy bay, vẫn còn chưa lấy hành lý, mua sim điện thoại xong thì lập tức gọi điện cho cô.
“Có nhớ anh không?”
Lộ Ký Thu nghe giọng nói mang theo ý cười khi hỏi câu này của anh thì không khỏi liếc nhìn lên lầu, nhịn cười nói: “Vâng, nhớ!”
Trả lời không cần nghĩ ngợi như vậy, Lục Nhất Hành mới không tin đấy.
“Mới cách nhau mười lăm giờ hai mươi ba phút, em xác định là có nhớ?” Lục Nhất Hành vừa hỏi cô vừa tính toán thời gian.
Lúc này, trong nước đã hơn hai giờ.
Lục Nhất Hành đi về phía lấy hành lý, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối ăn cơm chưa?”
Lộ Ký Thu cúi đầu nở nụ cười, quả nhiên ba câu hỏi đều trúng.
“Ăn rồi ạ, chị Mẫn để Tiểu Nhị tới đây với em, buổi tối Tiểu Nhị gọi đồ ăn bên ngoài về.”
Hai người trò chuyện vài câu, Lục Nhất Hành không muốn cô ngủ quá muộn, vì vậy trực tiếp hỏi cô: “Tối nay em ngủ phòng anh sao?”
“Vâng, Tiểu Nhị ngủ ở phòng em.”
“Ga trải giường đã đổi?”
“Dạ, em với Tiểu Nhị cùng nhau đổi.”
“Trong tủ quần áo vẫn còn đồ của anh.”
Lộ Ký Thu nghe không hiểu, sửng sốt hỏi: “Anh quên mang theo sao?”
Sau đó, cô chỉ nghe đầu bên kia điện thoại có tiếng cười nhẹ của anh ——
“Anh cố ý để lại đó, để em có thể ôm ngủ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Ký Thu vụt phát đỏ rực, xỏ dép đi vào phòng anh, mở tủ quần áo ra xem, thật sự có vài bộ đồ anh hay mặc treo bên trong.
Cô đưa sát mũi lại ngửi ngửi, rất sạch sẽ, còn có một chút mùi hương của anh còn vươn lại.
Lộ Ký Thu lặng lẽ cầm áo thun màu trắng của anh, ôm vào trong lòng, cố ý nói với anh trong điện thoại: “Ai muốn ôm nha… Em muốn ngủ, ngủ ngon!”
Lúc cúp điện thoại, khóe miệng Lục Nhất Hành khẽ cười, dựa vào hiểu biết gần đây với cô, khẳng định cô sẽ ôm đồ của anh mà ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Lộ Ký Thu chỉ có hai điểm, từ căn hộ 901 đến phòng thu, ngay cả ăn uống đều gọi từ bên ngoài.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ gọi video khoảng một tiếng với anh, lắng nghe anh nói tiến trình công tác bên kia, sau đó kể cho anh nghe những chuyện vặt vãnh xảy ra trong ngày.
Thời gian trôi thật mau.
Sáng sớm tỉnh dậy, đã là ngày cuối cùng của chương trình.
Sau khi rửa mặt xong, cô cầm một bình cà phê và một phần sandwich lên xe của tổ tiết mục.
Lưu Đồng đang thực hiện phỏng vấn như thường ngày.
“Ký Thu, hôm nay là ngày cuối cùng, anh Hành có bảo hôm nay sẽ trở về không?”
Đầu tiên, Lộ Ký Thu sửng sốt, mặc dù biết đạo diễn sẽ hỏi tới vấn đề này, nhưng đến khi bị hỏi thật thì cô vẫn có chút khó xử, không biết trả lời sao.
Bất giác đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Trong video tối qua, anh nói là buổi tối vẫn phải làm việc, anh không có nói có thể trở về hay không, dĩ nhiên cô cũng không có hỏi chuyện anh có về được trong ba ngày hay không.
Thực ra cô cũng hy vọng, mặc dù bọn họ cũng đã công khai tình cảm, chương trình kết thúc cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Chỉ là… Nghĩ đến chương trình dừng lại thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng, dù sao cả quá trình đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đến phòng thu, Lộ Ký Thu nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Hôm nay là lần cuối kiểm tra tất cả các bài hát trong album, sau khi xác nhận không có sai sót thì cô có thể quay về công ty, trở về căn hộ của mình.
Đẩy cửa kính phòng chỉnh âm ra, Lộ Ký Thu mỉm cười chào hỏi anh Huy, “Anh Huy, em lại tới đây để báo cáo —— “
Lộ ký Thu đi tới bên cạnh ghế salon, đặt ba lô xuống, nhưng lại không chú ý tới bó hoa đặt ở bên cạnh.
“Hôm nay là ngày cuối cùng, chăm chỉ hoàn thành một lần nữa nhé!” Anh Huy cầm trong tay một xấp tài liệu, tràn đầy tự tin cho ngày hôm nay.
Lúc Lộ Ký Thu ăn sáng, anh Huy nói sơ qua về nhiệm vụ của ngày hôm nay. Hôm nay không cần hát nhiều, chỉ cần nắm bắt chi tiết là được. Mỗi ca khúc đều đã nghe tới hơn mười lần, vẫn còn có chỗ chưa hài lòng, mỗi lần hát lại có một chỗ thay đổi.
Cả buổi sáng trôi qua, Lộ Ký Thu cơ bản giống như nhặt xương trong trứng, làm đến mức bản thân hài lòng nhất có thể.
Cơm trưa Lộ Ký Thu cũng ăn vài miếng, ăn luôn ở trong phòng thu. Một đoạn nhạc không có lời ngâm nga đã được thêm nhạc nền vào, như vậy toàn bộ đoạn trống sẽ cao hơn một quãng.
“Ok, đoạn này ổn.”
Anh Huy gật đầu với Lộ Ký Thu trong phòng thu âm.
Lộ Ký Thu trở lại phòng chỉnh âm, vừa ngồi xuống thì anh Huy cầm điện thoại đứng lên.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại, em nghe toàn bộ bài trước đi.” Anh Huy vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài.
Anh Huy luôn bận rộn nhiều việc, Lộ Ký Thu cũng không nghĩ nhiều, cầm tai nghe đeo vào đầu, sau đó vô thức nhìn thoáng ra phía sau, phát hiện Tiểu Nhị cũng không có ở đây.
Có lẽ đang nấu cháo điện thoại với bạn trai rồi ư? Từ khi Lộ Ký Thu hay nấu cháo điện thoại với Lục Nhất Hành thì cô cũng rất hiểu tâm tình của Tiểu Nhị.
Nhấn nút lặp lại, so sánh cẩn thận các điểm đã viết ra giấy, sau nhiều lần xác nhận thì mọi cao độ và cảm nhận đều đúng chỗ.
Đúng lúc này, trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói của anh.
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phòng thu âm, đập vào mắt cô là ánh mắt của anh, nhất thời, Lộ Ký Thu không nói nên lời.
Anh đã trở lại.
Cô thấy anh nhếch môi cười, giọng nói từ trong micro truyền tới tai nghe.
“Toàn bộ thế giới của anh đều dành cho em, em giao chính mình cho anh có được hay không?”
Trong góc, tấm thiệp trên bó hoa có ghi…
——【Mr. LU_4_Miss. LU】
Chỉ là, rõ ràng trên chữ miss kia đã có dấu vết sửa, từ mrs thành miss.
Không biết ba mươi ngày tiếp theo, có cần xóa hay sửa lại hay không?
Chuyện vu khống và đạo nhạc đã được sáng tỏ, toàn bộ Weibo bây giờ bị tình yêu song Lu ‘đưa ra ánh sáng’ và vụ bê bối của Ông Y Y chiếm trọn.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người ăn sáng xong thì đạo diễn Lưu Đồng và anh Lương tới.
“Gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, hơn nữa, quan hệ của hai người đã được đưa ra ánh sáng ở buổi họp báo ngày hôm qua, cho nên tổ tiết mục của chúng tôi đề nghị hai người có thể giải quyết công việc của mình trước trong hai ngày tới, tốt nhất là có thể công tác xa nhau… Điều này cũng tiện để tăng thời gian ghi hình của chúng tôi.”
Cũng đúng, đợt này không có ghi hình, có lẽ không có nội dung để phát sóng trong tập mới.
Lộ Ký Thu cúi đầu, mím môi, đêm qua La Mẫn đã gửi cho cô lịch trình công tác của những ngày tới, chủ yếu là ở phòng thu để điều chỉnh lần cuối cho album mới.
Lộ Ký Thu vô thức ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, tình cờ đụng trúng tầm mắt của anh đang nhìn cô.
Lưu Đồng có chút ngượng ngùng ngắt lời: “Cái kia, trước đó, thầy Phan đã thông báo với chương trình rằng mấy ngày tới Nhất Hành muốn đi châu Âu để quay quảng cáo, vốn định hai ngày trước sẽ đi nhưng bị hoãn lại tới bây giờ…”
Lộ Ký Thu sững sờ, hóa ra anh đã có sắp xếp công việc rồi nhưng lại không đề cập qua với cô.
Để không trở ngại cho hai người nói chuyện, Lưu Đồng đặt vé máy bay xuống rồi về phòng 902 ở đối diện.
Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn thời gian trên vé máy bay, là hai giờ chiều.
“Anh muốn đi mấy ngày?” Lộ Ký Thu mím môi dưới, giả vờ bình tĩnh.
“Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.”
Lúc Lục Nhất Hành nói lời này, ánh mắt của anh đều dán trên người Lộ Ký Thu, thấy cô có chút né tránh thì không thể làm gì khác hơn là đưa tay nâng cằm cô lên.
“Dạo này em trở nên rất thích khóc.”
Lộ Ký Thu đối diện với ánh mắt của anh, mặc dù quanh hốc mắt đầy nước nhưng không có rơi xuống.
“Mới —— “
“Mới không có? Hả?”
Lục Nhất Hành đoán được cô sẽ nói như vậy, anh là người am hiểu tính cậy mạnh của cô nhất.
Lộ Ký Thu bị anh nói trúng bản thân cậy mạnh như vậy thì chỉ có thể đỏ mắt quay đầu đi nơi khác.
Lục Nhất Hành đứng thẳng người, vươn tay ôm cô vào lòng, vừa nhẹ nhàng vò rối tóc cô vừa nói: “Em nha, em hoàn toàn có thể nói ——’không cho phép năm ngày, ba ngày phải trở về’…”
Chỉ còn bốn ngày nữa thì chương trình sẽ kết thúc, bao gồm cả ngày hôm nay.
Lộ Ký Thu vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh, hiếm có khi nũng nịu, “Vậy ba ngày sau anh phải trở về, có được không?”
Lục Nhất Hành còn chưa trả lời thì Lộ Ký Thu đã nhịn không được mà thay đổi.
“Bốn ngày, bốn ngày cũng được…”
Lục Nhất Hành nở nụ cười, trả lời: “Được.”
Cho đến khi thu dọn hành lý xong, đứng ở cửa căn hộ, hôn cô một cái trước mặt nhân viên công tác thì mới bồi thêm một câu: “Chờ điện thoại của anh.”
Trong nháy mắt, căn hộ 901 chỉ còn có một người là cô.
Có lẽ bởi vì thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện, bây giờ trong lòng đã thả lòng, nhưng cô lại có chút không quen.
Sáu giờ chiều, Miêu Nhị đúng giờ xuất hiện. La Mẫn bảo cô ấy đến đây với Lộ Ký Thu, ở cho đến khi Lục Nhất Hành trở về, chương trình kết thúc.
Hơn mười hai giờ khuya, Lộ Ký Thu vùi người trên sô pha xem mấy chương trình tạp kỹ nhàm chán trên tivi, trong khi đó thì Miêu Nhị liên tục ngáp dài.
“Tiểu Nhị, em đi ngủ trước đi… Một lát nữa chị sẽ ngủ.” Lộ Ký Thu đưa tay đụng cánh tay của Miêu Nhị.
Miêu Nhị lắc đầu, trịnh trọng nói: “Em không buồn ngủ! Em chờ với chị!”
Lộ Ký Thu ôm chăn nở nụ cười, lôi kéo Miêu Nhị ngồi chung một chỗ, tò mò hỏi cô ấy: “Tiểu Nhị, mỗi lần em với bạn trai em xa nhau, em có nói cho cậu ấy biết em nhớ cậu ấy không?
Miêu Nhị vuốt cằm, rất nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên ạ, em phải nói cho anh ấy biết, em đặc biệt, đặc biệt nhớ anh ấy! Hơn nữa anh ấy cũng phải nói nhớ em mới được, không được chỉ có một mình em nhớ anh ấy…”
“Hơn nữa nha, chị Ký Thu, chị biết không, nếu như một người đàn ông thực sự yêu chị, thì người đó sẽ giống như cậu bé vậy đó, đầu tiên sẽ hỏi chị đang làm gì? Có nhớ anh ấy hay không? Ngay cả buổi tối ăn cái gì, anh ấy đều muốn biết.”
“Vậy à?” Lần đầu tiên Lộ Ký Thu nghe được câu trả lời như vậy.
Sau khi nói tới chuyện bạn trai Miêu Nhị, nội dung trò chuyện của hai người dường như được nhiều hơn, với một người mới bắt đầu yêu đương như Lộ ký Thu, cô luôn yên lặng lắng nghe, không ngừng tiếp thu những ‘kiến thức’ mới.
Trong lúc hai người phụ nữ có quá nhiều chuyện để nói, trò chuyện một lúc đã tới hơn hai giờ sáng.
Khi điện thoại trong tay Lộ Ký Thu đổ chuông, thì hai người vô thức im lặng.
Miêu Nhị lập tức đứng dậy khỏi sô pha, mang dép lê rồi đi lên lầu, lúc đi tới cầu thang còn không quên đưa tay làm dấu lên lầu với Lộ Ký Thu.
Lộ ký Thu lại có chút khẩn trương, cầm điện thoại mà có cảm giác như lần đầu tiên hai người bọn họ nói chuyện điện thoại với nhau.
Sau khi hắng giọng một cái, cô nhấn nút nghe.
“Alo!”
Lục Nhất Hành ở đầu bên kia điện thoại nghe được giọng nói nghiêm túc của Lộ ký Thu thì không khỏi bật cười.
“Em đang làm gì đấy?”
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, thành thật trả lời: “Đang xem tivi trong phòng khách… nhân tiện chờ điện thoại của anh.”
Lúc này, Lục Nhất Hành vừa mới xuống máy bay, vẫn còn chưa lấy hành lý, mua sim điện thoại xong thì lập tức gọi điện cho cô.
“Có nhớ anh không?”
Lộ Ký Thu nghe giọng nói mang theo ý cười khi hỏi câu này của anh thì không khỏi liếc nhìn lên lầu, nhịn cười nói: “Vâng, nhớ!”
Trả lời không cần nghĩ ngợi như vậy, Lục Nhất Hành mới không tin đấy.
“Mới cách nhau mười lăm giờ hai mươi ba phút, em xác định là có nhớ?” Lục Nhất Hành vừa hỏi cô vừa tính toán thời gian.
Lúc này, trong nước đã hơn hai giờ.
Lục Nhất Hành đi về phía lấy hành lý, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối ăn cơm chưa?”
Lộ Ký Thu cúi đầu nở nụ cười, quả nhiên ba câu hỏi đều trúng.
“Ăn rồi ạ, chị Mẫn để Tiểu Nhị tới đây với em, buổi tối Tiểu Nhị gọi đồ ăn bên ngoài về.”
Hai người trò chuyện vài câu, Lục Nhất Hành không muốn cô ngủ quá muộn, vì vậy trực tiếp hỏi cô: “Tối nay em ngủ phòng anh sao?”
“Vâng, Tiểu Nhị ngủ ở phòng em.”
“Ga trải giường đã đổi?”
“Dạ, em với Tiểu Nhị cùng nhau đổi.”
“Trong tủ quần áo vẫn còn đồ của anh.”
Lộ Ký Thu nghe không hiểu, sửng sốt hỏi: “Anh quên mang theo sao?”
Sau đó, cô chỉ nghe đầu bên kia điện thoại có tiếng cười nhẹ của anh ——
“Anh cố ý để lại đó, để em có thể ôm ngủ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Ký Thu vụt phát đỏ rực, xỏ dép đi vào phòng anh, mở tủ quần áo ra xem, thật sự có vài bộ đồ anh hay mặc treo bên trong.
Cô đưa sát mũi lại ngửi ngửi, rất sạch sẽ, còn có một chút mùi hương của anh còn vươn lại.
Lộ Ký Thu lặng lẽ cầm áo thun màu trắng của anh, ôm vào trong lòng, cố ý nói với anh trong điện thoại: “Ai muốn ôm nha… Em muốn ngủ, ngủ ngon!”
Lúc cúp điện thoại, khóe miệng Lục Nhất Hành khẽ cười, dựa vào hiểu biết gần đây với cô, khẳng định cô sẽ ôm đồ của anh mà ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Lộ Ký Thu chỉ có hai điểm, từ căn hộ 901 đến phòng thu, ngay cả ăn uống đều gọi từ bên ngoài.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ gọi video khoảng một tiếng với anh, lắng nghe anh nói tiến trình công tác bên kia, sau đó kể cho anh nghe những chuyện vặt vãnh xảy ra trong ngày.
Thời gian trôi thật mau.
Sáng sớm tỉnh dậy, đã là ngày cuối cùng của chương trình.
Sau khi rửa mặt xong, cô cầm một bình cà phê và một phần sandwich lên xe của tổ tiết mục.
Lưu Đồng đang thực hiện phỏng vấn như thường ngày.
“Ký Thu, hôm nay là ngày cuối cùng, anh Hành có bảo hôm nay sẽ trở về không?”
Đầu tiên, Lộ Ký Thu sửng sốt, mặc dù biết đạo diễn sẽ hỏi tới vấn đề này, nhưng đến khi bị hỏi thật thì cô vẫn có chút khó xử, không biết trả lời sao.
Bất giác đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Trong video tối qua, anh nói là buổi tối vẫn phải làm việc, anh không có nói có thể trở về hay không, dĩ nhiên cô cũng không có hỏi chuyện anh có về được trong ba ngày hay không.
Thực ra cô cũng hy vọng, mặc dù bọn họ cũng đã công khai tình cảm, chương trình kết thúc cũng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Chỉ là… Nghĩ đến chương trình dừng lại thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng, dù sao cả quá trình đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đến phòng thu, Lộ Ký Thu nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Hôm nay là lần cuối kiểm tra tất cả các bài hát trong album, sau khi xác nhận không có sai sót thì cô có thể quay về công ty, trở về căn hộ của mình.
Đẩy cửa kính phòng chỉnh âm ra, Lộ Ký Thu mỉm cười chào hỏi anh Huy, “Anh Huy, em lại tới đây để báo cáo —— “
Lộ ký Thu đi tới bên cạnh ghế salon, đặt ba lô xuống, nhưng lại không chú ý tới bó hoa đặt ở bên cạnh.
“Hôm nay là ngày cuối cùng, chăm chỉ hoàn thành một lần nữa nhé!” Anh Huy cầm trong tay một xấp tài liệu, tràn đầy tự tin cho ngày hôm nay.
Lúc Lộ Ký Thu ăn sáng, anh Huy nói sơ qua về nhiệm vụ của ngày hôm nay. Hôm nay không cần hát nhiều, chỉ cần nắm bắt chi tiết là được. Mỗi ca khúc đều đã nghe tới hơn mười lần, vẫn còn có chỗ chưa hài lòng, mỗi lần hát lại có một chỗ thay đổi.
Cả buổi sáng trôi qua, Lộ Ký Thu cơ bản giống như nhặt xương trong trứng, làm đến mức bản thân hài lòng nhất có thể.
Cơm trưa Lộ Ký Thu cũng ăn vài miếng, ăn luôn ở trong phòng thu. Một đoạn nhạc không có lời ngâm nga đã được thêm nhạc nền vào, như vậy toàn bộ đoạn trống sẽ cao hơn một quãng.
“Ok, đoạn này ổn.”
Anh Huy gật đầu với Lộ Ký Thu trong phòng thu âm.
Lộ Ký Thu trở lại phòng chỉnh âm, vừa ngồi xuống thì anh Huy cầm điện thoại đứng lên.
“Anh ra ngoài nghe điện thoại, em nghe toàn bộ bài trước đi.” Anh Huy vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài.
Anh Huy luôn bận rộn nhiều việc, Lộ Ký Thu cũng không nghĩ nhiều, cầm tai nghe đeo vào đầu, sau đó vô thức nhìn thoáng ra phía sau, phát hiện Tiểu Nhị cũng không có ở đây.
Có lẽ đang nấu cháo điện thoại với bạn trai rồi ư? Từ khi Lộ Ký Thu hay nấu cháo điện thoại với Lục Nhất Hành thì cô cũng rất hiểu tâm tình của Tiểu Nhị.
Nhấn nút lặp lại, so sánh cẩn thận các điểm đã viết ra giấy, sau nhiều lần xác nhận thì mọi cao độ và cảm nhận đều đúng chỗ.
Đúng lúc này, trong tai nghe đột nhiên vang lên giọng nói của anh.
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phòng thu âm, đập vào mắt cô là ánh mắt của anh, nhất thời, Lộ Ký Thu không nói nên lời.
Anh đã trở lại.
Cô thấy anh nhếch môi cười, giọng nói từ trong micro truyền tới tai nghe.
“Toàn bộ thế giới của anh đều dành cho em, em giao chính mình cho anh có được hay không?”
Trong góc, tấm thiệp trên bó hoa có ghi…
——【Mr. LU_4_Miss. LU】
Chỉ là, rõ ràng trên chữ miss kia đã có dấu vết sửa, từ mrs thành miss.
Không biết ba mươi ngày tiếp theo, có cần xóa hay sửa lại hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.