Chương 300:
Tiếu Giai Nhân
11/09/2022
Ngược lại Ngưng Hương ở hậu viện tự nhiên hơn rất nhiều, dù sao bên cạnh chỉ còn lại một tiểu cô nương tám tuổi, xem nàng là muội muội được rồi.
"Từ tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp." Lục Anh đã chui vào ổ chăn, nhìn sang cô nương đang ngồi bên kia chải đầu, khen tự đáy lòng.
Ngưng Hương cười, dịu dàng khen nàng: "Nương muội cũng xinh đẹp như vậy, A Anh lớn lên nhất định còn đẹp hơn so với tỷ tỷ."
Lục Anh cười hắc hắc, đột nhiên trêu ghẹo một câu, "Đại ca muội là nam nhân tuấn lãng nhất, Từ tỷ tỷ là cô nương đẹp nhất, tương lai hai người lại sinh cho muội một cháu gái nhỏ, muội sẽ mua cho bé thật nhiều quần áo mới."
Nàng đã có một đứa cháu trai, nếu có thêm cháu gái thì càng tốt.
Thấy nàng tuy nhỏ nhưng lời nói thốt ra lại y như người lớn vậy, Ngưng Hương đỏ mặt, bước nhanh tới thổi đèn rồi nói: "Không còn sớm, A Anh mau ngủ đi."
Trong bóng tối truyền đến giọng nói đầy chắn chắn của tiểu cô nương, "Từ tỷ tỷ nhất định là đang thẹn thùng."
Ngưng Hương coi như không nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa thị đem theo một bộ y phục do bà may cho con gái trước khi lấy chồng nhưng chưa kịp mặc mang qua, nhìn vẫn còn mới, nguyên liệu vải lại rất tốt. Ngưng Hương hết lần này đến lần khác từ chối, trong khi hai người còn đang giằng co thì Lục Anh ôm lấy Ngưng Hương, làm bộ ghét bỏ nói: "Bộ y phục này của Từ tỷ tỷ đều là mồ hôi , cứ để lại nhà muội trước đi, lần sau nhà muội có đi vào thôn lại mang qua đó."
"Đúng vậy đúng vậy, mau thay đi." Hứa thị đem Ngưng Hương ấn ở trên giường, giúp nàng mặc quần áo.
Vừa đưa xiêm y lại còn đưa đồ trang sức đeo tay, lần này dù mọi người nói gì Ngưng Hương cũng không chịu nhận.
Hứa thị cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm chờ sau này lúc uống trà lại đưa, chờ Ngưng Hương mặc đồ xong, bà dẫn hai vị cô nương một lớn một nhỏ đi về phía nhà chính.
Cả đêm không nhìn thấy tức phụ, Lục Thành sớm đã ngóng trông , nhà chính vẫn chưa có ai, hắn liền đứng ở trong sân, làm bộ hoạt động gân cốt. Nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân, liền thấy nàng đi theo sau lưng thím, trên người mặc một chiếc áo bông tím nhạt nhiều lớp, phía dưới váy lụa trắng thật dài, nàng đi một bước chiếc váy nhẹ nhàng lay một cái, khiến nàng trông như một đóa hoa sen mới nở, vừa đẹp lại vừa kiều diễm.
Lục Thành nhìn đến ngơ ngẩn, đáy lòng toát ra một ý niệm.
Hắn muốn kiếm càng nhiều tiền, có tiền, mới có xiêm y tốt đồ trang sức tốt cho nàng, mới không làm lu mờ bộ dáng hoàn hảo của nàng.
Ngưng Hương không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng thấy hắn không thèm che dấu nhìn mình trắng trợn, nàng đỏ mặt hướng né tránh sau lưng Hứa thị.
Nàng tránh được nhất thời nhưng tránh không được một đời, ăn xong điểm tâm, Lục Thành liền thu xếp đi ngay, một lát cũng không muốn thêm.
Phu thê Lục Quý An cho là hắn sốt ruột về nhà cầu hôn, không giữ hắn nữa.
Ngưng Hương loáng thoáng đoán được chút gì đó, lại không dám vạch trần, huống chi đoán được thì sao, nàng nhất định phải cùng hắn về nhà.
Ngoài cửa, xe la đã chuẩn bị xong , Hứa thị lệnh cho phu xe đưa hai người trở về.
Xe la mới vừa đi, Lục Thành liền nhào tới chỗ chật hẹp mà cô nương đang ngồi co lại.
"Lục Thành..." Ngưng Hương lắc cái cổ không chịu cho hắn hôn, bàn tay nhỏ bé đánh cánh tay hắn, tiếng như muỗi kêu, "Bên ngoài có người..."
"Nàng không lên tiếng thì hắn không nghe được."
Lục Thành khàn khàn nói, bàn tay bá đạo chen vào áo nàng, "Hương Nhi, nàng mặc đồ như vậy, có chủ tâm đến câu dẫn ta đúng không?"
Không tự trách định lực của mình kém hoặc là căn bản hắn không muốn nhịn, hắn đổ lỗi do nàng.
Đáng thương cho tiểu cô nương đã bị hắn chặn miệng, hoặc bởi vì kiêng kỵ người phu xe, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
"Từ tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp." Lục Anh đã chui vào ổ chăn, nhìn sang cô nương đang ngồi bên kia chải đầu, khen tự đáy lòng.
Ngưng Hương cười, dịu dàng khen nàng: "Nương muội cũng xinh đẹp như vậy, A Anh lớn lên nhất định còn đẹp hơn so với tỷ tỷ."
Lục Anh cười hắc hắc, đột nhiên trêu ghẹo một câu, "Đại ca muội là nam nhân tuấn lãng nhất, Từ tỷ tỷ là cô nương đẹp nhất, tương lai hai người lại sinh cho muội một cháu gái nhỏ, muội sẽ mua cho bé thật nhiều quần áo mới."
Nàng đã có một đứa cháu trai, nếu có thêm cháu gái thì càng tốt.
Thấy nàng tuy nhỏ nhưng lời nói thốt ra lại y như người lớn vậy, Ngưng Hương đỏ mặt, bước nhanh tới thổi đèn rồi nói: "Không còn sớm, A Anh mau ngủ đi."
Trong bóng tối truyền đến giọng nói đầy chắn chắn của tiểu cô nương, "Từ tỷ tỷ nhất định là đang thẹn thùng."
Ngưng Hương coi như không nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa thị đem theo một bộ y phục do bà may cho con gái trước khi lấy chồng nhưng chưa kịp mặc mang qua, nhìn vẫn còn mới, nguyên liệu vải lại rất tốt. Ngưng Hương hết lần này đến lần khác từ chối, trong khi hai người còn đang giằng co thì Lục Anh ôm lấy Ngưng Hương, làm bộ ghét bỏ nói: "Bộ y phục này của Từ tỷ tỷ đều là mồ hôi , cứ để lại nhà muội trước đi, lần sau nhà muội có đi vào thôn lại mang qua đó."
"Đúng vậy đúng vậy, mau thay đi." Hứa thị đem Ngưng Hương ấn ở trên giường, giúp nàng mặc quần áo.
Vừa đưa xiêm y lại còn đưa đồ trang sức đeo tay, lần này dù mọi người nói gì Ngưng Hương cũng không chịu nhận.
Hứa thị cười lắc lắc đầu, nghĩ thầm chờ sau này lúc uống trà lại đưa, chờ Ngưng Hương mặc đồ xong, bà dẫn hai vị cô nương một lớn một nhỏ đi về phía nhà chính.
Cả đêm không nhìn thấy tức phụ, Lục Thành sớm đã ngóng trông , nhà chính vẫn chưa có ai, hắn liền đứng ở trong sân, làm bộ hoạt động gân cốt. Nghe bên kia truyền đến tiếng bước chân, liền thấy nàng đi theo sau lưng thím, trên người mặc một chiếc áo bông tím nhạt nhiều lớp, phía dưới váy lụa trắng thật dài, nàng đi một bước chiếc váy nhẹ nhàng lay một cái, khiến nàng trông như một đóa hoa sen mới nở, vừa đẹp lại vừa kiều diễm.
Lục Thành nhìn đến ngơ ngẩn, đáy lòng toát ra một ý niệm.
Hắn muốn kiếm càng nhiều tiền, có tiền, mới có xiêm y tốt đồ trang sức tốt cho nàng, mới không làm lu mờ bộ dáng hoàn hảo của nàng.
Ngưng Hương không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng thấy hắn không thèm che dấu nhìn mình trắng trợn, nàng đỏ mặt hướng né tránh sau lưng Hứa thị.
Nàng tránh được nhất thời nhưng tránh không được một đời, ăn xong điểm tâm, Lục Thành liền thu xếp đi ngay, một lát cũng không muốn thêm.
Phu thê Lục Quý An cho là hắn sốt ruột về nhà cầu hôn, không giữ hắn nữa.
Ngưng Hương loáng thoáng đoán được chút gì đó, lại không dám vạch trần, huống chi đoán được thì sao, nàng nhất định phải cùng hắn về nhà.
Ngoài cửa, xe la đã chuẩn bị xong , Hứa thị lệnh cho phu xe đưa hai người trở về.
Xe la mới vừa đi, Lục Thành liền nhào tới chỗ chật hẹp mà cô nương đang ngồi co lại.
"Lục Thành..." Ngưng Hương lắc cái cổ không chịu cho hắn hôn, bàn tay nhỏ bé đánh cánh tay hắn, tiếng như muỗi kêu, "Bên ngoài có người..."
"Nàng không lên tiếng thì hắn không nghe được."
Lục Thành khàn khàn nói, bàn tay bá đạo chen vào áo nàng, "Hương Nhi, nàng mặc đồ như vậy, có chủ tâm đến câu dẫn ta đúng không?"
Không tự trách định lực của mình kém hoặc là căn bản hắn không muốn nhịn, hắn đổ lỗi do nàng.
Đáng thương cho tiểu cô nương đã bị hắn chặn miệng, hoặc bởi vì kiêng kỵ người phu xe, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.