Chương 330:
Tiếu Giai Nhân
11/09/2022
Ngày hôm sau bên nhà Trương gia đã sớm bận rộn, Lý thị cũng qua đi giúp đỡ.
Tân khách quá nhiều, sân nhỏ Trương gia không chứa nổi, đành phải xếp thêm mười mấy bàn lớn ở trên đường. Đứng ở phòng bếp, Ngưng Hương trông thấy bên ngoài người đến người đi rất nhiều. Nhà sát bên có hỉ sự, cửa lớn nhà bọn họ không đóng, Ngưng Hương đành phải đóng cửa phòng bếp lại, cô nương sắp đính hôn là nàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng may đồ cưới. Từ Thu Nhi thì thích náo nhiệt nên đã dẫn A Mộc đi chơi, Quản Bình thì bồi Ngưng Hương trong phòng.
Trống và sáo đã nổi lên, Trương Bưu đón tức phụ vào nhà.
Vừa khai tịệc, Lý thị đã bưng hai đĩa thịt xào về, còn có hai chén cơm đầy, nhìn Ngưng Hương và Quản Bình nói: "Nhà chúng ta tốn tiền, không ăn cũng uổng, bên kia còn nhiều việc phải làm, ta đi trước đây, các cháu ăn xong thì cứ để chén đũa ở bên ngoài, lát nữa ta qua dọn."
Nói xong liền vội vã bước đi, cả người vui vẻ nhiệt tình.
Dù sao cũng là ngày tốt lành.
Ngưng Hương không nhịn được cao hứng cho người Trương gia, sau đó nàng cùng Quản Bình ăn cơm.
Đến khi bên ngoài hoàn toàn an tĩnh trở lại thì trời cũng đã tối rồi.
Ngưng Hương và Quản Bình cuối cùng cũng đã có thể ra ngoài hít thở không khí, từ từ tản bộ trong sân. Đi được nửa vòng, Ngưng Hương đột nhiên thoáng nhìn thấy ở phía ngưỡng cửa phòng bếp Đông viện có người nhìn ngó dáo dác, rõ ràng là đường huynh của mình. Ngưng Hương buồn cười, nàng có cảm giác sau khi quen biết Quản Bình, đường huynh như đã thay đổi hoàn toàn, trước đây chững chạc bao nhiêu, mà hiện tại...
Nén cười, Ngưng Hương giữ chặt Quản Bình, hơi hất cằm về hướng đông, "Ta vào nhà trước, đại ca ta nhát gan, ngươi đừng bắt nạt hắn."
Nàng hiểu rõ công phu Quản Bình, một chút cũng không lo lắng đường huynh có thể làm cho Quản Bình thua thiệt.
Quản Bình nhìn Ngưng Hương bước nhanh vào phòng bếp, sau đó lại nhìn sang nam nhân đang đứng trong ánh đèn mờ tối, nàng bước nhanh tới sau cây hồng.
Đây là ngầm đồng ý hắn được tới gần nàng.
Từ Hòe có ngu hơn nữa cũng lĩnh hội được ý của nàng, hắn nhìn sang phòng cha mẹ đã thổi đèn, thả nhẹ bước chân chạy tới.
Quản Bình dựa lưng vào thân cây, hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn vào vách tường nhà Trương gia cách bảy tám bước chân, nghe tiếng Từ Hòe đi đến bên cạnh nhưng lại không dám vòng tới đối diện nàng, lại không có dũng khí như ngày đó, Quản Bình âm thầm buồn cười, nàng thấp giọng nói: "Lại có chuyện gì?"
Từ Hòe nghiêng mắt nhìn phòng Trương gia vẫn sáng đèn, biết rõ đó chính là tân phòng của Trương Bưu cùng Liễu Chi, ngẫm lại Trương Bưu cũng không xây tân phòng mà đã cưới tức phụ, hâm mộ cùng khát vọng đồng thời xông tới, hắn nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt mờ ảo của Quản Bình nói: "Ngày hôm qua Thu Nhi có nói với ta, nếu như chờ Hương Nhi xuất giá mới cưới nàng có thể sẽ bị người khác nói xấu, ta, ta cảm thấy rất có lý, cho nên muốn hỏi nàng một chút, nàng..."
Lời nói còn chưa dứt, bên phòng Trương gia đã tắt đèn, không có ánh sáng bên kia, thân ảnh Quản Bình lại mơ hồ hơn.
Tim Từ Hòe nhảy dựng lên đập thùng thùng.
Hắn nhìn sang Trương gia, lại nghĩ đến tình hình bên trong, hắn khàn giọng buồn bực nói: "Chúng ta, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không?"
"Nói cái gì?" Quản Bình thản nhiên nói, mắt quét qua phòng Trương gia, cố ý làm bộ như không hiểu nguyên nhân Từ Hòe muốn đổi chỗ nói chuyện. Loại chuyện đó, nàng ở chân tường đã nghe qua mấy lần, ngoại trừ ghét bỏ cũng không có cảm giác gì, chỉ là không biết Từ Hòe sẽ như thế nào.
Quản Bình thích nhìn bộ dáng ngớ ngẩn của Từ Hòe, thích trêu cợt hắn.
Từ Hòe tâm phiền ý loạn, khuyên nhủ lần nữa: "Đổi chỗ khác trước đi có được không?"
"Không nói thì ta đi vào nhà." Quản Bình làm bộ muốn đi.
Từ Hòe theo bản năng đưa tay ngăn cản, sau đó nhớ lại lần trước thiếu chút nữa bị Quản Bình bẻ gãy tay, hắn vội vàng buông xuống lại, dưới tình thế cấp bách đành đem lời trong lòng nói ra, "Ta muốn sớm thành thân với nàng, nàng, nàng đừng hiểu lầm, sang năm ta sẽ xây tân phòng ngay, tuyệt đối sẽ không khiến nàng bị ủy khuất, nàng muốn sính lễ gì cứ việc nói, ta đều sẽ đưa cho nàng."
Quản Bình bật cười lại dựa vào trên cây, nhẹ nhàng nói: "Thấy người khác cưới vợ, ngươi sốt ruột rồi sao?"
Từ Hòe cúi đầu xuống, lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, trong đầu đều hình ảnh lúc Trương Bưu ôm tức phụ ra khỏi kiệu hoa.
Hắn cũng muốn ôm nàng, muốn...
Bên đây hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên phía bên nhà cách vách truyền đến hét của nữ nhân, dừng lại một lát lại vang lên, đứt quãng nhưng rất có quy luật.
"Nàng nhỏ giọng một chút..."
Nam nhân khẽ thì thầm giống như có tật giật mình.
"Ta nhịn không được..." Nữ nhân đáng thương nói, "Nếu không biểu ca dừng lại nhé?"
Nam nhân lập tức im lặng, vì vậy tân nương tử tiếp tục rên rỉ.
Cả người Từ Hòe đều muốn nổ tung, nghe giọng tức phụ người khác, hắn lại tưởng tượng ra hắn cùng Quản Bình.
Hắn đứng cách nàng hai bước, hô hấp loạn nhịp rõ ràng có thể nghe thấy.
Quản Bình không bị âm thanh của tân nương tử cách vách ảnh hưởng, nhưng lại bị hô hấp của Từ Hòe làm tim đập rối loạn.
Nàng chợt phát hiện loại chuyện như vậy, nếu như tự mình nghe và nghe cùng Từ Hòe sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nàng không quen, nàng muốn đi vào nhà.
"Ta muốn suy nghĩ, ngày mai sẽ trả lời ngươi." Tuy có hơi loạn nhịp nhưng nàng vẫn lý trí, nàng không đồng ý hắn nhưng cũng cho hắn hy vọng, đỡ cho hắn dây dưa.
Nói xong muốn rời đi trước Từ Hòe.
Đi được hai bước, tới bước thứ ba đột nhiên nàng bị người khác ôm lấy từ phía sau, hai cánh tay hắn như sắt.
"Ta khó chịu..."
Từ Hòe không muốn bắt nạt nàng, có lẽ cũng biết mình đánh không lại nàng, nhưng hắn cũng không muốn để nàng đi, hắn ôm nàng thật chặt, trán hắn dựa vào vai nàng, chỉ là muốn nói cho nàng biết thống khổ đang dày vò hắn, "Quản Bình, ta khó chịu..."
Ôm nàng dựa vào hắn, để nàng biết hắn rất khó chịu.
"... Ngươi tự mình không được sao?"
Toàn thân Quản Bình cứng ngắc, rất lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục một chút lý trí, lời nói ra lại làm cho nàng hối hận không thôi.
Nói như vậy có phải tỏ ra mình quá am hiểu hay không?
"Cái gì?" Tâm tư Từ Hòe đều dừng lại ở bên phòng cách vách, không nghe rõ nàng nói gì.
Quản Bình lại cho là hắn không hiểu, ngẫm lại hắn bình thường thật thà phúc hậu ngu ngốc, lúc này lại dám động thủ, có thể thấy được quả thật hắn khó chịu, Quản Bình có chút không đành lòng, nàng quay người lại đẩy hắn vào tường.
Từ Hòe ngây ngốc nhìn nàng.
"Lúc ta chạy nạn, vô tình đã từng thấy..."
Quản Bình tự tay dạy hắn, dự định làm mẫu hai cái rồi đổi lại hắn tự làm, kết quả còn chưa kịp giải thích rõ nàng vì sao hiểu chuyện này, đột nhiên Từ Hòe hừ một tiếng.
Quản Bình sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng Trương gia.
Bên kia đã không còn động tĩnh gì nữa.
Nếu Từ Hòe đã không còn khó chịu, nàng thu tay lại xoay người rời đi.
Từ Hòe nhìn nàng, giống như trong nháy mắt từ trên trời rơi xuống đất.
Mất mặt, quá mất mặt!
Nàng sẽ nghĩ hắn thế nào?
Tân khách quá nhiều, sân nhỏ Trương gia không chứa nổi, đành phải xếp thêm mười mấy bàn lớn ở trên đường. Đứng ở phòng bếp, Ngưng Hương trông thấy bên ngoài người đến người đi rất nhiều. Nhà sát bên có hỉ sự, cửa lớn nhà bọn họ không đóng, Ngưng Hương đành phải đóng cửa phòng bếp lại, cô nương sắp đính hôn là nàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng may đồ cưới. Từ Thu Nhi thì thích náo nhiệt nên đã dẫn A Mộc đi chơi, Quản Bình thì bồi Ngưng Hương trong phòng.
Trống và sáo đã nổi lên, Trương Bưu đón tức phụ vào nhà.
Vừa khai tịệc, Lý thị đã bưng hai đĩa thịt xào về, còn có hai chén cơm đầy, nhìn Ngưng Hương và Quản Bình nói: "Nhà chúng ta tốn tiền, không ăn cũng uổng, bên kia còn nhiều việc phải làm, ta đi trước đây, các cháu ăn xong thì cứ để chén đũa ở bên ngoài, lát nữa ta qua dọn."
Nói xong liền vội vã bước đi, cả người vui vẻ nhiệt tình.
Dù sao cũng là ngày tốt lành.
Ngưng Hương không nhịn được cao hứng cho người Trương gia, sau đó nàng cùng Quản Bình ăn cơm.
Đến khi bên ngoài hoàn toàn an tĩnh trở lại thì trời cũng đã tối rồi.
Ngưng Hương và Quản Bình cuối cùng cũng đã có thể ra ngoài hít thở không khí, từ từ tản bộ trong sân. Đi được nửa vòng, Ngưng Hương đột nhiên thoáng nhìn thấy ở phía ngưỡng cửa phòng bếp Đông viện có người nhìn ngó dáo dác, rõ ràng là đường huynh của mình. Ngưng Hương buồn cười, nàng có cảm giác sau khi quen biết Quản Bình, đường huynh như đã thay đổi hoàn toàn, trước đây chững chạc bao nhiêu, mà hiện tại...
Nén cười, Ngưng Hương giữ chặt Quản Bình, hơi hất cằm về hướng đông, "Ta vào nhà trước, đại ca ta nhát gan, ngươi đừng bắt nạt hắn."
Nàng hiểu rõ công phu Quản Bình, một chút cũng không lo lắng đường huynh có thể làm cho Quản Bình thua thiệt.
Quản Bình nhìn Ngưng Hương bước nhanh vào phòng bếp, sau đó lại nhìn sang nam nhân đang đứng trong ánh đèn mờ tối, nàng bước nhanh tới sau cây hồng.
Đây là ngầm đồng ý hắn được tới gần nàng.
Từ Hòe có ngu hơn nữa cũng lĩnh hội được ý của nàng, hắn nhìn sang phòng cha mẹ đã thổi đèn, thả nhẹ bước chân chạy tới.
Quản Bình dựa lưng vào thân cây, hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn vào vách tường nhà Trương gia cách bảy tám bước chân, nghe tiếng Từ Hòe đi đến bên cạnh nhưng lại không dám vòng tới đối diện nàng, lại không có dũng khí như ngày đó, Quản Bình âm thầm buồn cười, nàng thấp giọng nói: "Lại có chuyện gì?"
Từ Hòe nghiêng mắt nhìn phòng Trương gia vẫn sáng đèn, biết rõ đó chính là tân phòng của Trương Bưu cùng Liễu Chi, ngẫm lại Trương Bưu cũng không xây tân phòng mà đã cưới tức phụ, hâm mộ cùng khát vọng đồng thời xông tới, hắn nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm khuôn mặt mờ ảo của Quản Bình nói: "Ngày hôm qua Thu Nhi có nói với ta, nếu như chờ Hương Nhi xuất giá mới cưới nàng có thể sẽ bị người khác nói xấu, ta, ta cảm thấy rất có lý, cho nên muốn hỏi nàng một chút, nàng..."
Lời nói còn chưa dứt, bên phòng Trương gia đã tắt đèn, không có ánh sáng bên kia, thân ảnh Quản Bình lại mơ hồ hơn.
Tim Từ Hòe nhảy dựng lên đập thùng thùng.
Hắn nhìn sang Trương gia, lại nghĩ đến tình hình bên trong, hắn khàn giọng buồn bực nói: "Chúng ta, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện được không?"
"Nói cái gì?" Quản Bình thản nhiên nói, mắt quét qua phòng Trương gia, cố ý làm bộ như không hiểu nguyên nhân Từ Hòe muốn đổi chỗ nói chuyện. Loại chuyện đó, nàng ở chân tường đã nghe qua mấy lần, ngoại trừ ghét bỏ cũng không có cảm giác gì, chỉ là không biết Từ Hòe sẽ như thế nào.
Quản Bình thích nhìn bộ dáng ngớ ngẩn của Từ Hòe, thích trêu cợt hắn.
Từ Hòe tâm phiền ý loạn, khuyên nhủ lần nữa: "Đổi chỗ khác trước đi có được không?"
"Không nói thì ta đi vào nhà." Quản Bình làm bộ muốn đi.
Từ Hòe theo bản năng đưa tay ngăn cản, sau đó nhớ lại lần trước thiếu chút nữa bị Quản Bình bẻ gãy tay, hắn vội vàng buông xuống lại, dưới tình thế cấp bách đành đem lời trong lòng nói ra, "Ta muốn sớm thành thân với nàng, nàng, nàng đừng hiểu lầm, sang năm ta sẽ xây tân phòng ngay, tuyệt đối sẽ không khiến nàng bị ủy khuất, nàng muốn sính lễ gì cứ việc nói, ta đều sẽ đưa cho nàng."
Quản Bình bật cười lại dựa vào trên cây, nhẹ nhàng nói: "Thấy người khác cưới vợ, ngươi sốt ruột rồi sao?"
Từ Hòe cúi đầu xuống, lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, trong đầu đều hình ảnh lúc Trương Bưu ôm tức phụ ra khỏi kiệu hoa.
Hắn cũng muốn ôm nàng, muốn...
Bên đây hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên phía bên nhà cách vách truyền đến hét của nữ nhân, dừng lại một lát lại vang lên, đứt quãng nhưng rất có quy luật.
"Nàng nhỏ giọng một chút..."
Nam nhân khẽ thì thầm giống như có tật giật mình.
"Ta nhịn không được..." Nữ nhân đáng thương nói, "Nếu không biểu ca dừng lại nhé?"
Nam nhân lập tức im lặng, vì vậy tân nương tử tiếp tục rên rỉ.
Cả người Từ Hòe đều muốn nổ tung, nghe giọng tức phụ người khác, hắn lại tưởng tượng ra hắn cùng Quản Bình.
Hắn đứng cách nàng hai bước, hô hấp loạn nhịp rõ ràng có thể nghe thấy.
Quản Bình không bị âm thanh của tân nương tử cách vách ảnh hưởng, nhưng lại bị hô hấp của Từ Hòe làm tim đập rối loạn.
Nàng chợt phát hiện loại chuyện như vậy, nếu như tự mình nghe và nghe cùng Từ Hòe sẽ có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nàng không quen, nàng muốn đi vào nhà.
"Ta muốn suy nghĩ, ngày mai sẽ trả lời ngươi." Tuy có hơi loạn nhịp nhưng nàng vẫn lý trí, nàng không đồng ý hắn nhưng cũng cho hắn hy vọng, đỡ cho hắn dây dưa.
Nói xong muốn rời đi trước Từ Hòe.
Đi được hai bước, tới bước thứ ba đột nhiên nàng bị người khác ôm lấy từ phía sau, hai cánh tay hắn như sắt.
"Ta khó chịu..."
Từ Hòe không muốn bắt nạt nàng, có lẽ cũng biết mình đánh không lại nàng, nhưng hắn cũng không muốn để nàng đi, hắn ôm nàng thật chặt, trán hắn dựa vào vai nàng, chỉ là muốn nói cho nàng biết thống khổ đang dày vò hắn, "Quản Bình, ta khó chịu..."
Ôm nàng dựa vào hắn, để nàng biết hắn rất khó chịu.
"... Ngươi tự mình không được sao?"
Toàn thân Quản Bình cứng ngắc, rất lâu sau mới miễn cưỡng khôi phục một chút lý trí, lời nói ra lại làm cho nàng hối hận không thôi.
Nói như vậy có phải tỏ ra mình quá am hiểu hay không?
"Cái gì?" Tâm tư Từ Hòe đều dừng lại ở bên phòng cách vách, không nghe rõ nàng nói gì.
Quản Bình lại cho là hắn không hiểu, ngẫm lại hắn bình thường thật thà phúc hậu ngu ngốc, lúc này lại dám động thủ, có thể thấy được quả thật hắn khó chịu, Quản Bình có chút không đành lòng, nàng quay người lại đẩy hắn vào tường.
Từ Hòe ngây ngốc nhìn nàng.
"Lúc ta chạy nạn, vô tình đã từng thấy..."
Quản Bình tự tay dạy hắn, dự định làm mẫu hai cái rồi đổi lại hắn tự làm, kết quả còn chưa kịp giải thích rõ nàng vì sao hiểu chuyện này, đột nhiên Từ Hòe hừ một tiếng.
Quản Bình sửng sốt, theo bản năng nhìn về hướng Trương gia.
Bên kia đã không còn động tĩnh gì nữa.
Nếu Từ Hòe đã không còn khó chịu, nàng thu tay lại xoay người rời đi.
Từ Hòe nhìn nàng, giống như trong nháy mắt từ trên trời rơi xuống đất.
Mất mặt, quá mất mặt!
Nàng sẽ nghĩ hắn thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.