Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 347:

Tiếu Giai Nhân

13/09/2022

Nghiêm Kính có vấn đề, hắn đau!

Hắn cố ý nhảy xuống hù dọa Từ Thu Nhi. Thấy Từ Thu Nhi đi gấp như vậy, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm theo tiểu cô nương, đại khái quét mắt thấy khoảng cách không còn cao nữa, không ngờ khoảng cách không gây ra chuyện, thế nhưng phía dưới có bụi cỏ gai, vừa vặn lúc té xuống thì lưng hắn nằm trên bụi hạt dẻ, quả thực lưng như bị vạn kim châm.

Vốn định giả bộ hôn mê, bây giờ lại phải nhe răng nhếch miệng, không cần giả trang nữa, Nghiêm Kính chậm chạp ngồi dậy, xoay người để tỷ đệ Từ Thu Nhi xem.

Hôm nay được gặp người yêu, Nghiêm Kính cố ý mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt, lúc này trên lưng còn dán theo đám bụi hạt dẻ màu đen hiện lên hết sức rõ ràng. Bụi hạt dẻ bị đè bẹp, lộ ra ba viên hạt dẻ màu nâu sẫm bên trong, lúc Nghiêm Kính quay lại, ba viên hạt dẻ nối tiếp nhau rớt xuống, chỉ còn lại bụi gai vẫn ngoan cố đâm trên lưng hắn.

Từ Thu Nhi bật cười, sau đó liền vội vàng che miệng lại.

Nhưng Nghiêm Kính đã nghe được, hắn nghiêng đầu trừng nàng, "Nàng có lương tâm hay không? Nếu như không phải là vì muốn nịnh nàng, ta sẽ té xuống sao? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, A Mộc mới năm tuổi còn biết đau lòng, chỉ có nàng là nhìn ta hả hê."

Từ Thu Nhi cúi đầu, quả nhiên trông thấy A Mộc đang lo lắng nhìn chằm chằm lưng Nghiêm Kính.

Nàng một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, cãi lại: "A Mộc chưa thấy qua thời điểm ngươi vô lại, đương nhiên sẽ quan tâm tới ngươi, chuyện ngươi té xuống có quan hệ gì với ta? Ta cầu xin ngươi dẫn ta đến xem sóc sao? Hay ta bảo ngươi trèo lên ổ sóc? Nam nhân mười tám còn đi leo cây, leo cây còn bị té, thật không biết xấu hổ. A Mộc chúng ta đi!"

Chỉ là bị đâm một cái, hắn ủy khuất cái gì.

Thây tiểu cô nương lãnh huyết vô tình, Nghiêm Kính thấp giọng rống tên nàng: "Từ Thu Nhi!"

Từ Thu Nhi khẽ giơ cằm lên, coi như không nghe thấy.

A Mộc quay đầu lại nhìn nam nhân đang ngồi dưới tàng cây, hắn không đành lòng, cầu khẩn níu tay đường tỷ, "Nhị tỷ..."

Đường đệ thiện lương, một đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, giống như nàng chính là người xấu lòng dạ độc ác. Từ Thu Nhi thấy vậy sờ đầu nam oa, xoay người quét mắt nhìn Nghiêm Kính một cái, sau đó liền dời ánh mắt hỏi hắn: "Muốn ta làm gì? Đừng nói với ta là ngươi không đi được."

Thấy mày tiểu cô nương đã dãn ra , Nghiêm Kính vội vàng thu hồi sắc mặt giận dữ trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Chân ta không có việc gì, trên lưng bị đâm như vậy ta rất đau, mà sau lưng ta không nhìn thấy, nàng nhổ giúp ta đi. Nàng đừng nghĩ nhiều, nếu A Mộc lớn hơn vài tuổi ta nhất định không cần nàng giúp, nhưng hắn quá nhỏ, ta sợ gai đâm vào tay hắn."

Từ Thu Nhi không giúp hắn, hừ nói: "Tự mình với không tới, vậy để ta đi tìm Lục đại ca, để huynh ấy giúp ngươi."



"Sao nàng lại độc ác như vậy?" Nghiêm Kính không muốn tức giận nhưng cơn tức giận đã không kìm nén được, hắn chỉ vào cánh rừng phía xa giảng đạo lý cho nàng: "Hiện tại hắn đang làm gì không phải nàng biết rồi sao? Bây giờ ta đi tìm hắn, hắn không châm ta thêm một bụi gai là tốt rồi, ta còn trông cậy vào hắn giúp đỡ sao? Được rồi, nhanh lên, gai hạt dẻ có độc, để lâu nhất định sẽ gặp chuyện không may."

Nói xong liền quay đầu lại phía sau nhìn, lông mày nhíu chặt.

Từ Thu Nhi không thể phân biệt thật giả, trong lúc còn đang do dự, A Mộc đã buông tay đường tỷ ra chạy tới chỗ Nghiêm đại ca hắn thích, "Đệ lấy giúp huynh!"

Nghiêm Kính nhìn tiểu tử, sau đó ánh mắt chuyển qua trên mặt Từ Thu Nhi, nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, không tin nàng thật nhẫn tâm như vậy.

Mà ánh mắt hắn không vui lại mang theo mong đợi, Từ Thu Nhi cảm giác giống như hai người là một nhóm, mà bây giờ Nghiêm Kính đang đứng trên đoạn đầu đài, trừng mắt nhìn nàng trong đám người, trách cứ nàng lãnh huyết vô tình, lại mong đợi nàng ra tay cứu hắn.

Trên đầu, chú sóc kêu hai tiếng chít chít, Từ Thu Nhi ngửa đầu chỉ nhìn thấy một cái đuôi lông xù chợt lóe lên.

Mà thôi, xem như là vì số phận chú sóc này vậy.

"A Mộc xem sóc đi, Nhị tỷ giúp hắn, đệ lấy không được đâu." Từ Thu Nhi đứng sau lưng Nghiêm Kính, mặt nhăn nhó nói.

A Mộc ngoan ngoãn đồng ý, thấy Nghiêm Kính chỉ là bị đâm, thương thế không nặng, đường tỷ lại đồng ý giúp đỡ, bước chân A Mộc thoải mái mà chạy xa vài bước, ngửa đầu tìm kiếm chú sóc trên cây. Kêu hai tiếng sóc không xuống, A Mộc cúi đầu nhặt hạt dẻ, đưa bàn tay nhỏ bé muốn đút cho chú sóc.

Nam oa tự mình thoải mái vui vẻ, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng chậm chạp bước tới sau lưng Nghiêm Kính.

Nghiêm Kính ngửa đầu nhìn nàng, vừa muốn nhếch miệng cười, Từ Thu Nhi đột nhiên đá vào eo hắn một cái, "Xoay qua chỗ khác, ta ghét nhìn mặt ngươi."

Người này không đứng đắn, nàng không muốn nhìn hắn.

Tiểu cô nương quá mức hung dữ, Nghiêm Kính hít một hơi thật sâu, không tính toán với nàng, hắn đối mặt với thân cây nhắc nhở: "Nàng cẩn thận một chút, đừng để đâm vào tay lại trách ta liên lụy đến nàng, nếu đã giúp thì giúp đến cùng, lấy hết sạch sẽ đám gai đó."

Thấy hắn như ông lớn ra lệnh cho nàng, Từ Thu Nhi cúi đầu trừng đám cỏ gai trên lưng hắn. Nhìn một lát, nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào chuẩn bị lấy ra, mới vừa đụng với, nam nhân liền hít một hơi thật sâu, sống lưng rõ ràng căng thẳng. Từ Thu Nhi dù sao cũng là tiểu cô nương nông gia thiện lương thuần phác, nàng cùng Nghiêm Kính cũng không có thâm cừu đại hận gì, cho nên lúc này đột nhiên nàng sinh ra cảm giác đồng tình, không thể nghĩ ngợi lung tung nữa, nàng dùng sức nhanh nhẹn lấy đám cỏ gai xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook