Chương 348:
Tiếu Giai Nhân
13/09/2022
Một lúc sau đám cỏ gai đã được nhổ gần hết, Nghiêm Kính nhịn không được muốn trở tay ra sau sờ, xem còn gai lưu lại hay không, Từ Thu Nhi luống cuống nắm lấy tay hắn, "Đừng..."
Ba chữ "chớ lộn xộn" chưa kịp nói ra, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị nam nhân nắm lấy.
Nghiêm Kính không có chủ mưu, bị tay của nàng đụng phải, tiếp theo động tác còn lại xuất phát từ bản năng. Biết rõ nàng sẽ tức giận, trước khi để nàng kịp phát tác cơn thịnh nộ, Nghiêm Kính nhanh chóng xoay người, nghiêm túc nhìn vào cặp mắt hạnh trong veo như nước của nàng nói: "Thu Nhi, ta thực sự rất thích nàng, chuyện lần trước là do ta không đúng, nàng đừng giận ta nữa được không?"
Trong mắt tràn đầy thành khẩn.
Nhưng Từ Thu Nhi đã từng thấy quá dáng vẻ này của hắn, lần trước ở vườn táo đỏ, lúc hắn làm bộ bồi tội cũng không phải bộ dáng quân tử như vậy sao?
"Buông tay!" Thấy đường đệ chăm chú nhìn sóc không để ý tới động tác của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi lạnh mặt nói.
"Nàng đồng ý tiếp tục giúp ta lấy gai thì ta sẽ thả." Nghiêm Kính cò kè mặc cả nói.
Tay của hắn vừa nóng lại vừa lớn, lần đầu tiên bị nam nhân khác họ sờ tay, Từ Thu Nhi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đành gật đầu vài cái.
Nghiêm Kính nhìn nàng, không yên tâm từ từ buông lỏng tay ra.
Được tự do, Từ Thu Nhi đứng dậy muốn chạy.
"Thu Nhi!" Nghiêm Kính tay nhanh lẹ mắt kịp kéo mắt cá chân trái nàng lại. Mà Từ Thu Nhi thế xông lên quá mạnh, bỗng nhiên bị chân bị người khác bắt lấy liền khiến nàng trở tay không kịp té xuống phía trước, cũng may nàng may mắn hơn so với Nghiêm Kính, té xuống chỗ không có bụi hạt dẻ.
Sau một tiếng vang trầm đục, cả khu rừng đột nhiên yên lặng.
Sóc trên cây không chạy, dưới tàng cây A Mộc cũng không gọi sóc , Nghiêm Kính vẫn đang siết chặt mắt cá chân Từ Thu Nhi, trên mặt biến hóa khôn lường.
Một hồi lâu sau, Từ Thu Nhi cuối cùng cũng động đậy, nàng chống đất xoay người, mắt hạnh phóng hỏa hướng về Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính tim đập loạn xạ, hắn buông mắt cá chân Từ Thu Nhi ra, sau đó liền như con khỉ nhảy dựng lên bắt đầu cắm cúi chạy. Từ Thu Nhi tay đau chân đau, nhưng nàng đâu chịu đơn giản bỏ qua cho hắn, sau khi dặn dò đường đệ đứng yên đợi, nàng liền đứng lên muốn đuổi theo hắn, do sợ bị cha mẹ nghe thấy nàng mới không hét to với hắn. Dưới gốc cây, A Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nhìn một lát, chợt cười rồi lại tiếp tục trêu chọc sóc con.
Nghiêm Kính bên kia hết sức khống chế tốc độ chạy, sau khi chạy trước vài bước, xác định A Mộc không nhìn thấy nữa thì hắn liền làm bộ vấp một cái, té xuống nằm sấp trên đất. Trong lúc chờ hắn "vội vàng hấp tấp" đứng lên chuẩn bị tiếp tục chạy, Từ Thu Nhi đã đuổi tới bên cạnh, tay nhỏ dùng sức nắm lấy tay hắn, một trận quyền đấm cước đá được thể hiện, "Ta cho ngươi biết lễ độ dám bắt nạt người khác!"
Nghiêm Kính không nói tiếng nào để nàng tùy ý đánh, sau khi cảm thấy tiểu cô nương đã đánh đủ, hắn mới bỗng nhiên xoay người, một tay ôm lấy cô nương chạy đã mệt, đánh mệt mỏi vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng để nàng không thể động thủ, hắn cúi đầu nhìn nàng, hơi thở cũng có phần gấp gáp, "Thu Nhi, ta thật sự rất thích nàng, nàng theo ta được không? Lục Thành đối với đường tỷ nàng tốt, ta đối với nàng so với hắn còn tốt hơn!"
Từ Thu Nhi lập tức nhổ hắn một ngụm, "Mắt ta bị mù mới theo ngươi!"
Tiểu cô nương chạy mệt đến mức miệng đắng lưỡi khô, cũng không còn chút nước miếng nào phun ra được, Nghiêm Kính nhắm mắt một cách vô ích tránh né, sau khi mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thu Nhi, mắt hạnh càng sáng ngời, còn có cặp môi hồng kia. Cảm thụ được thân thể yêu kiều nhỏ bé của nàng đang giãy giụa trong lòng hắn, ngực Nghiêm Kính chợt nổi lên một mồi lửa.
Tay lớn giữ chặt gáy của nàng, Nghiêm Kính bị ma xui quỷ ám muốn hạ miệng xuống.
Thể lực cách xa khiến Từ Thu Nhi giãy giụa không được, nàng đành sững sờ nhìn Nghiêm Kính hôn má nàng. Sau khi thấy hắn còn muốn hôn miệng nàng, Từ Thu Nhi tức giận công tâm, lúc môi hắn dán lên nàng liền hung hăng cắn một cái.
Nghiêm Kính bị đau, đau đến mức phải buông nàng ra, lúc buông ra thì lý trí cũng khôi phục trở lại, sau khi ý thức được mình đã quá mức, hắn đột nhiên không dám nhìn nàng nữa, đưa lưng về phía tiểu cô nương vừa lau miệng vừa nói xin lỗi, "Thu Nhi, ta..."
"Ta sẽ nói cho cha ta biết!" Tựa như đang chiến đấu cùng soi, thời điểm đánh nhau chỉ muốn trốn, bây giờ sói đã dừng tay, Từ Thu Nhi lần đầu gặp phải chuyện này vừa sợ lại cảm thấy ủy khuất, nàng ô ô khóc lên, trừng mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Kính khóc, "Ta nói cho cha ta biết, sau này không đến làm việc cho ngươi nữa!"
Dù sao chỉ mới mười ba tuổi, Từ Thu Nhi từ nhỏ tới lớn luôn được cha mẹ huynh trưởng che chở, không giống Ngưng Hương, bởi vì đã trải qua hai đời nên đã quen cách Bùi Cảnh Hàn động tay với nàng, lúc lần đầu tiên bị Lục Thành cưỡng ép gần gũi, nàng chỉ có sợ hãi ủy khuất thất vọng, tuyệt đối không nghĩ tới cáo trạng với người thân. Mặc dù bị người khác khi dễ quả thực nên nói cho cha mẹ, nhưng phàm là dính đến chuyện trong sạch, trừ phi bị bức ép, còn lại đại đa số cô nương đều không dám nói .
Nàng khóc như một đứa trẻ, Nghiêm Kính xoay người nhìn tiểu nha đầu nước mắt ràn rụa, ngẫm lại tuổi của mình, hắn có thể lý giải sự sợ hãi của nàng. Nếu tiểu cô nương đã muốn cáo trạng, Nghiêm Kính cũng không thể dỗ nàng đừng nói. Hắn nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi một hồi lâu, do dự trong mắt hắn đột nhiên chuyển thành kiên định, sau đó rủ mắt nói: "Đi, ta đi cùng nàng, ta sẽ nhận lỗi với bá phụ và bá mẫu, sau đó cầu xin bọn họ gả nàng cho ta. Nếu bọn họ đồng ý, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, còn nếu không thì ta cũng sẽ không bám theo nàng nữa, chuyện hôm nay cũng sẽ không nói ra ngoài nửa câu."
Nước mắt Từ Thu Nhi lập tức ngừng lại, nghe hắn nhắc nhở, cuối cùng nàng hiểu ra đây không phải là gây gổ bình thường, mà là dính đến danh tiếng trong sạch của một cô nương. Cha mẹ sau khi biết rõ, có thể bởi vì chuyện Nghiêm Kính hôn nàng nên sẽ đồng ý chuyện Nghiêm Kính cầu hôn hay không? Cho dù không đồng ý nhưng với tính tình của mẫu thân, bà nhất định sẽ hung hăng quở trách nàng, sau đó không cho nàng ra cửa nữa.
Kết quả nào nàng cũng đều không muốn.
Ba chữ "chớ lộn xộn" chưa kịp nói ra, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị nam nhân nắm lấy.
Nghiêm Kính không có chủ mưu, bị tay của nàng đụng phải, tiếp theo động tác còn lại xuất phát từ bản năng. Biết rõ nàng sẽ tức giận, trước khi để nàng kịp phát tác cơn thịnh nộ, Nghiêm Kính nhanh chóng xoay người, nghiêm túc nhìn vào cặp mắt hạnh trong veo như nước của nàng nói: "Thu Nhi, ta thực sự rất thích nàng, chuyện lần trước là do ta không đúng, nàng đừng giận ta nữa được không?"
Trong mắt tràn đầy thành khẩn.
Nhưng Từ Thu Nhi đã từng thấy quá dáng vẻ này của hắn, lần trước ở vườn táo đỏ, lúc hắn làm bộ bồi tội cũng không phải bộ dáng quân tử như vậy sao?
"Buông tay!" Thấy đường đệ chăm chú nhìn sóc không để ý tới động tác của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi lạnh mặt nói.
"Nàng đồng ý tiếp tục giúp ta lấy gai thì ta sẽ thả." Nghiêm Kính cò kè mặc cả nói.
Tay của hắn vừa nóng lại vừa lớn, lần đầu tiên bị nam nhân khác họ sờ tay, Từ Thu Nhi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đành gật đầu vài cái.
Nghiêm Kính nhìn nàng, không yên tâm từ từ buông lỏng tay ra.
Được tự do, Từ Thu Nhi đứng dậy muốn chạy.
"Thu Nhi!" Nghiêm Kính tay nhanh lẹ mắt kịp kéo mắt cá chân trái nàng lại. Mà Từ Thu Nhi thế xông lên quá mạnh, bỗng nhiên bị chân bị người khác bắt lấy liền khiến nàng trở tay không kịp té xuống phía trước, cũng may nàng may mắn hơn so với Nghiêm Kính, té xuống chỗ không có bụi hạt dẻ.
Sau một tiếng vang trầm đục, cả khu rừng đột nhiên yên lặng.
Sóc trên cây không chạy, dưới tàng cây A Mộc cũng không gọi sóc , Nghiêm Kính vẫn đang siết chặt mắt cá chân Từ Thu Nhi, trên mặt biến hóa khôn lường.
Một hồi lâu sau, Từ Thu Nhi cuối cùng cũng động đậy, nàng chống đất xoay người, mắt hạnh phóng hỏa hướng về Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính tim đập loạn xạ, hắn buông mắt cá chân Từ Thu Nhi ra, sau đó liền như con khỉ nhảy dựng lên bắt đầu cắm cúi chạy. Từ Thu Nhi tay đau chân đau, nhưng nàng đâu chịu đơn giản bỏ qua cho hắn, sau khi dặn dò đường đệ đứng yên đợi, nàng liền đứng lên muốn đuổi theo hắn, do sợ bị cha mẹ nghe thấy nàng mới không hét to với hắn. Dưới gốc cây, A Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nhìn một lát, chợt cười rồi lại tiếp tục trêu chọc sóc con.
Nghiêm Kính bên kia hết sức khống chế tốc độ chạy, sau khi chạy trước vài bước, xác định A Mộc không nhìn thấy nữa thì hắn liền làm bộ vấp một cái, té xuống nằm sấp trên đất. Trong lúc chờ hắn "vội vàng hấp tấp" đứng lên chuẩn bị tiếp tục chạy, Từ Thu Nhi đã đuổi tới bên cạnh, tay nhỏ dùng sức nắm lấy tay hắn, một trận quyền đấm cước đá được thể hiện, "Ta cho ngươi biết lễ độ dám bắt nạt người khác!"
Nghiêm Kính không nói tiếng nào để nàng tùy ý đánh, sau khi cảm thấy tiểu cô nương đã đánh đủ, hắn mới bỗng nhiên xoay người, một tay ôm lấy cô nương chạy đã mệt, đánh mệt mỏi vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng để nàng không thể động thủ, hắn cúi đầu nhìn nàng, hơi thở cũng có phần gấp gáp, "Thu Nhi, ta thật sự rất thích nàng, nàng theo ta được không? Lục Thành đối với đường tỷ nàng tốt, ta đối với nàng so với hắn còn tốt hơn!"
Từ Thu Nhi lập tức nhổ hắn một ngụm, "Mắt ta bị mù mới theo ngươi!"
Tiểu cô nương chạy mệt đến mức miệng đắng lưỡi khô, cũng không còn chút nước miếng nào phun ra được, Nghiêm Kính nhắm mắt một cách vô ích tránh né, sau khi mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thu Nhi, mắt hạnh càng sáng ngời, còn có cặp môi hồng kia. Cảm thụ được thân thể yêu kiều nhỏ bé của nàng đang giãy giụa trong lòng hắn, ngực Nghiêm Kính chợt nổi lên một mồi lửa.
Tay lớn giữ chặt gáy của nàng, Nghiêm Kính bị ma xui quỷ ám muốn hạ miệng xuống.
Thể lực cách xa khiến Từ Thu Nhi giãy giụa không được, nàng đành sững sờ nhìn Nghiêm Kính hôn má nàng. Sau khi thấy hắn còn muốn hôn miệng nàng, Từ Thu Nhi tức giận công tâm, lúc môi hắn dán lên nàng liền hung hăng cắn một cái.
Nghiêm Kính bị đau, đau đến mức phải buông nàng ra, lúc buông ra thì lý trí cũng khôi phục trở lại, sau khi ý thức được mình đã quá mức, hắn đột nhiên không dám nhìn nàng nữa, đưa lưng về phía tiểu cô nương vừa lau miệng vừa nói xin lỗi, "Thu Nhi, ta..."
"Ta sẽ nói cho cha ta biết!" Tựa như đang chiến đấu cùng soi, thời điểm đánh nhau chỉ muốn trốn, bây giờ sói đã dừng tay, Từ Thu Nhi lần đầu gặp phải chuyện này vừa sợ lại cảm thấy ủy khuất, nàng ô ô khóc lên, trừng mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Kính khóc, "Ta nói cho cha ta biết, sau này không đến làm việc cho ngươi nữa!"
Dù sao chỉ mới mười ba tuổi, Từ Thu Nhi từ nhỏ tới lớn luôn được cha mẹ huynh trưởng che chở, không giống Ngưng Hương, bởi vì đã trải qua hai đời nên đã quen cách Bùi Cảnh Hàn động tay với nàng, lúc lần đầu tiên bị Lục Thành cưỡng ép gần gũi, nàng chỉ có sợ hãi ủy khuất thất vọng, tuyệt đối không nghĩ tới cáo trạng với người thân. Mặc dù bị người khác khi dễ quả thực nên nói cho cha mẹ, nhưng phàm là dính đến chuyện trong sạch, trừ phi bị bức ép, còn lại đại đa số cô nương đều không dám nói .
Nàng khóc như một đứa trẻ, Nghiêm Kính xoay người nhìn tiểu nha đầu nước mắt ràn rụa, ngẫm lại tuổi của mình, hắn có thể lý giải sự sợ hãi của nàng. Nếu tiểu cô nương đã muốn cáo trạng, Nghiêm Kính cũng không thể dỗ nàng đừng nói. Hắn nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi một hồi lâu, do dự trong mắt hắn đột nhiên chuyển thành kiên định, sau đó rủ mắt nói: "Đi, ta đi cùng nàng, ta sẽ nhận lỗi với bá phụ và bá mẫu, sau đó cầu xin bọn họ gả nàng cho ta. Nếu bọn họ đồng ý, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, còn nếu không thì ta cũng sẽ không bám theo nàng nữa, chuyện hôm nay cũng sẽ không nói ra ngoài nửa câu."
Nước mắt Từ Thu Nhi lập tức ngừng lại, nghe hắn nhắc nhở, cuối cùng nàng hiểu ra đây không phải là gây gổ bình thường, mà là dính đến danh tiếng trong sạch của một cô nương. Cha mẹ sau khi biết rõ, có thể bởi vì chuyện Nghiêm Kính hôn nàng nên sẽ đồng ý chuyện Nghiêm Kính cầu hôn hay không? Cho dù không đồng ý nhưng với tính tình của mẫu thân, bà nhất định sẽ hung hăng quở trách nàng, sau đó không cho nàng ra cửa nữa.
Kết quả nào nàng cũng đều không muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.