Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 396:

Tiếu Giai Nhân

15/09/2022

Lục Thành không trả lời, nếu như nói hắn là bếp lò thì hành đồng vừa rồi của nàng chính là giọt nước chạm vào bếp lò, khiến toàn thân hắn bốc khói.

"Hương Nhi..."

Thanh âm của hắn trở nên khàn khàn, tim Ngưng Hương nảy lên, chỉ kịp phát ra giọng mũi nghi hoặc.

"Sư phụ mất rồi, ta thật khó chịu, tối hôm qua nửa đêm ta vẫn không ngủ được." Lục Thành quay về phía nàng đưa tay ôm nàng vào trong ngực.

Thân thể Ngưng Hương nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào lòng hắn, nghe hắn nói chuyện khổ sở như vậy, trong nháy mắt nàng liền thu hồi những thứ nghĩ ngợi lung tung kia, dịu dàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng khuyên bảo: "Người chết không thể sống lại, chàng nên nghĩ sang chuyện khác đi, như sau này thường xuyên viếng mộ thắp hương, đơn giản tận hiếu đi."

"Nếu ta như vậy nàng có cảm thấy ta quá lạnh nhạt hay không?" Đè lại eo nàng đang cố sức trốn tránh hắn, Lục Thành thấp thỏm hỏi.

Cái loại cảm giác này tựa như đang đi bộ trong vườn trái cây thì đột nhiên bị một cành cây chặn lại, Ngưng Hương lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

Mặt nóng lên.

Nhưng Ngưng Hương biết rõ Lục Thành không phải là người vô tình, Lý bá chết hắn quả thất rất khó chịu, chỉ là hắn càng muốn nàng hơn.

Dù sao vừa mới thành thân, hắn lại liên tục thèm chuyện này, mà lúc này nàng lại đang ở bên cạnh hắn.



Không muốn hắn vì chuyện này mà tự trách, Ngưng Hương lắc đầu, rõ ràng biết rõ sau khi lắc đầu hắn sẽ làm gì, nàng không mở miệng nữa.

Nàng không trách hắn, Lục Thành thấy vậy không băn khoăn nữa, hắn đến gần tai nàng nói: "Vậy, ta ôm nàng sang tây ốc nhé?"

Ngưng Hương lại thẹn thùng trả lời.

Lục Thành mừng rỡ, hắn lăn lông lốc bò dậy, sau khi đứng xuống đất hắn gọi nàng ra theo, thấy nàng ngơ ngác nằm không động, hắn bất tri bất giác giải thích: "Ta, phòng đó ta đã chuẩn bị sẵn một bộ chăn rồi."

Ngưng Hương cắn môi, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

"Nhanh lên." Lục Thành giúp nàng vén chăn lên.

Hắn gấp gáp y như con khỉ, Ngưng Hương không thể không ngồi dậy, mới vừa chuyển đến trước mép giường liền bị hắn khiêng lên vai.

Cuối cùng cũng được thu hoạch, hai vợ chồng ở bên tây phòng đến hơn nửa canh giờ, lúc đó Lục Thành mới thoả mãn ôm tức phụ trở lại. Toàn thân Ngưng Hương đã vô lực, sau khi nằm xuống giường lại phải nhẫn nại nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng nhịn không được nàng mới làm nũng vậy rầm rì một tiếng, "Chàng đừng nói nữa, ta mệt..."

"Được được được, ngủ đi ngủ đi." Thấy tức phụ sắp tức giận, Lục Thành vội vàng đáp.

Bên tai yên tĩnh trở lại, trong nháy mắt Ngưng Hương liền chìm vào giấc ngủ.

Lục Thành mỉm cười len lén ngẫm lại dư vị.



Lần này Hương Nhi của hắn không khó chịu khóc lóc nữa!

Như đã thành công một chuyện rất lớn, lòng Lục Thành tràn đầy hào hùng, hưng phấn đến mức hắn không thể chờ đợi muốn thử lại lần nữa.

Chỉ là nàng ngủ quá say, Lục Thành không cam lòng.

Nửa đêm A Nam muốn đi xuỵt xuỵt, Lục Thành thuần thục đứng lên hầu hạ tiểu tổ tông, sau khi dỗ nhi tử dụ ngủ thiếp, Lục Thành xoay người quỳ gối bên cạnh thê tử, trong đầu đều là cảnh giao chiến với ông trời, cuối cùng ông trời cũng không đánh lại hắn, Lục Thành vén chăn lên ôm tức phụ đang ngủ say dậy, sau đó chân trần từ từ xuống đất đi sang tây ốc.

"Lục Thành..."

Đang ngủ ngon giấc bị người khác làm tỉnh, Ngưng Hương nhíu mày oán hận cự tuyệt.

"Thơm quá, chỉ một lần cuối thôi, xong việc ta sẽ để yên nàng ngủ, ngủ một giấc đến khi trời sáng!"

Ngưng Hương hiện tại chỉ muốn ngủ, nhưng Lục Thành không nghe lời, cũng không biết tinh thần hắn thế nào mà giống như khí lực dùng không hết.

Trong phòng nhỏ ở nông gia lần nữa truyền ra động tĩnh, con lừa trong chuồng lắc lắc lỗ tai, tướng quân đi theo tiểu chủ nhân dời đến tân phòng làm ổ nâng đầu lên, đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm tây phòng, nhìn một lát rồi vỗ cánh bay về ổ cũ phía bên hậu viện nhà cũ.

Ngưng Hương không biết lần này kết thúc khi nào, nàng như bay trong mây, không nhớ rõ Lục Thành ôm nàng về đông phòng từ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook