Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 397:

Tiếu Giai Nhân

15/09/2022

Ngày kế tiếp tỉnh lại đã thấy trong phòng sáng rõ, tuyệt đối không phải sáng sớm lúc mờ tối, nàng giật mình nghe tiếng Lục Thành gọi A Nam, "Quay lại, chúng ta ăn sáng trước, nương con chưa đói bụng!"

Đã đến giờ ăn sáng rồi sao?

Ngưng Hương khó tin ngồi dậy, kết quả một nửa eo mỏi không chịu được, mỏi khiến nàng không thể không nằm xuống.

Ký ức tối qua trước khi mê man nổi lên, Ngưng Hương xấu hổ che kín đầu, tâm trạng muốn chết cũng có rồi.

Lục Thành cái đồ hỗn đản, hắn đã quên hôm nay nàng phải về nhà sao? Hiện tại mới biết thương nàng để nàng ngủ nhiều một lát, hắn không sợ bọn Lục Ngôn đoán ra chuyện gì sao, sau này nàng sao còn mặt mũi gặp người khác đây?

Càng nghĩ càng giận, Ngưng Hương nắm gần nát tấm chăn.

Yên lặng mắng Lục Thành vạn lần, Ngưng Hương chịu đựng eo nhức mỏi đứng lên mặc quần áo, sau khi xuống giường trước tiên soi gương, trên mặt trên cổ bất cứ chỗ có thể trông thấy tìm khắp một lần, xác định Lục Thành không để lại chứng cứ phạm tội, trong lòng Ngưng Hương mới dễ chịu hơn đôi chút. Nàng lặng lẽ múc nước rửa mặt, khi đang đứng trước gương chải đầu thì ba cha con Lục Thành quay lại.

Ngưng Hương gia tăng tốc độ, trước khi ba kịp vào nàng bước nhanh đến trước tủ quần áo tìm y phục cho A Nam.

"Nương dậy rồi!" A Nam là người đầu tiên bước vào đông phòng, vui vẻ chạy về phía bên cạnh Ngưng Hương.

Ngưng Hương cúi đầu nhìn tiểu tử cười, "Hôm nay chúng ta về nhà mẹ đẻ, A Nam muốn đi không? Tiểu di cùng mợ nhất định rất nhớ A Nam ."

Nàng cùng Lục Thành đã thành thân, xưng hô A Nam đối đường muội và tẩu tử cũng phải thay đổi.



Những xưng hô này đối với A Nam mà nói quá xa lạ, trong mắt tiểu tử mờ mịt, nhưng mà nương đi đâu bé cũng phải đi theo đó, vui vẻ để nương giúp mình thay quần áo. A Nam vừa thay xong thì Ngưng Hương lại nhìn sang bộ quần áo mới trên người đệ đệ, cố ý một tay dắt một đứa ra ngoài, một lần cũng không thèm nhìn nam nhân đều đứng trước mép giường.

"Hương Nhi..." Lục Thành ngăn cản trước cửa, cầu khẩn nhìn nàng, "Ta không phải cố ý."

Hắn chỉ là nhịn không được, một khi bắt đầu nên làm gì hắn đều đã quên, trong đầu chỉ còn một ý niệm, muốn để nàng khóc dễ nghe hơn.

"Tránh ra." Ngưng Hương mặt lạnh lùng trách mắng.

A Mộc nhìn tỷ tỷ và tỷ phu, biết rõ tỷ phu đã chọc tỷ tỷ tức giận, hắn căng thẳng nhích lại gần bên cạnh tỷ tỷ. A Nam rất thích ra ngoài, đang vội vã lại nghe nương thân đuổi phụ thân, bé trực tiếp đẩy chân phụ thân ra.

"Nương đói bụng, A Nam đi tìm cô cô kêu cô cô bưng cơm đến cho nương nhé." Tức phụ hiển nhiên đã bị chọc tức, Lục Thành quyết định tách đám làm phản ra trước.

Ngưng Hương tức giận mức khẩu vị không có, chỉ là A Nam hiếu thuận với nương, dắt cữu cữu cùng nhau chạy ra ngoài.

Bọn nhỏ vừa đi, Lục Thành lập tức ôm tức phụ liên tục bồi tội: "Hương Nhi, ta biết sai rồi, nàng nói đi, nàng muốn phạt ta thế nào ta đều đồng ý!"

Ngưng Hương trầm mặt lườm hắn, lạnh lùng nói: "Buổi chiều chàng trở về một mình."

Lục Thành sợ hết hồn, mới vừa thành thân tức phụ lại muốn ở lại nhà mẹ đẻ sao?



Nhưng Lục Thành không ngốc, về nhà mẹ đẻ ở chính là có ý quan hệ hai vợ chồng bất hòa, Ngưng Hương biết nên mới nói ra chuyện này để hù dọa hắn.

"Nàng, trước tiên nàng cứ ăn sáng đi, ta đi chuẩn bị xe." Sợ ảnh hưởng khẩu vị tức phụ, Lục Thành muốn để nàng có thời gian tỉnh táo.

Ngưng Hương căm tức nghiêng đầu, nàng tức trượng phu tân hôn lòng tham không đáy chỉ lo khoái hoạt, cũng giận mình không thể thật sự trừng phạt hắn.

Trong chốc lát A Đào quả thực bưng điểm tâm đến, Ngưng Hương càng thẹn thùng hơn, cũng may A Đào còn nhỏ nên tin lời nói dối của Lục Thành, cho rằng tẩu tử quả thực không thoải mái, mắt to trong suốt hồn nhiên từ từ hóa giải lúng túng của Ngưng Hương.

Sau khi ăn xong Lục Thành tranh rửa chén đũa, hắn nhìn muội muội nói: "Hôm nay A Đào cùng biểu tỷ đi chơi đi, hôm nay bọn huynh phải về nhà chị dâu muội."

A Đào hiểu chuyện trở về nhà cũ.

"Bây giờ sẽ xuất phát sao?" Rửa xong hết bát đũa, Lục Thành dùng ánh mắt tiểu nhị nhìn quan lớn hỏi tức phụ mình.

Ngưng Hương trực tiếp kêu lên hai đứa bé đi về phía xe lừa ngoài cửa lớn, Lục Thành sau khi đóng kĩ cửa phòng đàng hoàng đi ở phía sau cùng, hắn còn giả vờ giả vịt hướng về phía nhà cũ hô lên: "Chúng ta đi đây, các ngươi không cần tiễn đâu, nhớ canh nhà cho kĩ."

Hắn vừa mở miệng, Ngưng Hương càng tức.

Huynh đệ Lục Ngôn vì sao không lộ diện, còn không phải sợ nàng lúng túng hay sao? Bọn hắn lo lắng chuyện này không phải đã nói lên bọn họ cũng đều biết vì sao nàng dậy trễ sao.

Đều là do Lục Thành!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook