Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 401:

Tiếu Giai Nhân

16/09/2022

Trước khi mặt trời lặn, một nhà bốn người lại trở về Lục gia.

Lại lần nữa đối diện với Lục Ngôn và Lục Định, Ngưng Hương vẫn có chút ngượng ngùng, may mắn hai huynh đệ bọn họ thần sắc như thường mới hóa giải lúng túng của nàng.

"A Ngọc đâu?" Không thấy Chu Ngọc, Ngưng Hương kinh ngạc hỏi.

"Dượng nhớ biểu tỷ nên đã đón tỷ ấy về rồi, biểu tỷ nói mấy ngày nữa tỷ ấy lại đến." Hai người ca ca không ai có ý mở miệng, A Đào nhu thuận giải thích.

Ngưng Hương sau khi hiểu ra thì lại hỏi buổi tối mấy người muốn ăn cái gì, cả nhà đều theo ý nàng duy chỉ có A Nam ngước đầu lên nói muốn ăn mì.

"Đại tẩu làm mì ăn ngon, A Nam thèm ăn." Lục Ngôn cười trêu ghẹo nói, tối hôm trước tẩu tử làm mì trường thọ cho A Nam, mấy người bọn họ ai ăn cũng không dư thừa một chút nào, nước lèo cũng chỉ còn lại một chút, làm hại tẩu tử liên tục tự trách làm quá ít. Kỳ thật bọn họ đều ăn no rồi, do tẩu tử làm quá ngon đương nhiên bọn họ ăn không sót lại gì.

"Vậy thì làm mì đi." Thấy bọn họ đều thích ăn, Ngưng Hương vui vẻ đáp ứng.

Nhưng buổi tối lúc ăn cơm, thiếu đi một mình Chu Ngọc mà trên bàn cơm đã có chút vắng lạnh, Ngưng Hương vội vàng chăm sóc A Nam nên không để ý, mấy người khác cũng không để bụng trong lòng, chỉ có Lục Ngôn lặng lẽ nhìn về vị trí Chu Ngọc thích ngồi vài lần.

Ban đêm đến giờ đi ngủ, Lục Thành tự nhiên không dám lộn xộn nữa, hắn ôm tức phụ thở dài nói: "Sư phụ vừa mất, về sau ta không thể thường xuyên xin nghỉ được nữa."

Ngưng Hương đã liệu đến việc này, nhưng Ngô gia mỗi tháng cấp hai lượng bạc tiền công, Lục Thành nhàn rỗi chỉ cần qua bên kia trông vườn, việc này rất thoải mái, không có gì oán hận, nhưng nàng chỉ lo lắng một việc, nàng tựa trong lòng Lục Thành nói: "Vậy buổi tối chàng cũng phải ở trong vườn sao?"

"Đúng vậy." Trong bóng tối, Lục Thành hết sức nghiêm túc nói.

Miệng nhỏ Ngưng Hương lập tức mím thật chặt.

"Hương Nhi cũng dời qua đó ở cùng ta nhé? Buổi tối làm chăn ấm cho ta." Lục Thành bên tai nàng thương lượng.



"Ta còn phải ở nhà chăm sóc hài tử." Ngưng Hương mất mát nói, không có hài tử nàng liền có thể qua đó.

Thấy nàng tin thật không chút nghi ngờ, Lục Thành nhịn không được nữa bật cười, hắn lật người nằm trên người nàng hôn nàng, "Ngốc, ban ngày ở đó là được, tối muộn đương nhiên phải về nhà bồi tức phụ rồi." Trước đây sư phụ ở lại vườn trái cây là vì không muốn về nhà, khi vườn trái cây vừa chín có thể ăn được mới cần phải gác đêm, liên tục canh đến mùa thu hoạch.

Đến lúc đó Lục Thành cũng đã lên kế hoạch sẵn rồi, hắn sẽ phái một đệ đệ sang vườn trái cây ở, như vậy buổi tối hắn vẫn được về nhà như cũ.

Hắn vậy mà lại dám lừa gạt mình, Ngưng Hương tức giận đẩy hắn, đẩy đến lúc Lục Thành hô hấp nặng nề lại bắt đầu không thành thật.

"Lục Thành..." Trải qua chuyện tối hôm qua, lòng Ngưng Hương vẫn còn sợ hãi, ôm đầu hắn không cho hắn hôn xuống nữa.

"Chỉ một lần, ta biết rõ đúng mực." Lục Thành thuần thục cởi quần áo trong của nàng, giọng điệu cầu khẩn nói.

Ngưng Hương do dự, đang muốn nhắc nhở hắn ôm nàng sang tây phòng thì đột nhiên Lục Thành đã chặn miệng nàng.

Nếu như nói tối qua dội xuống mấy trận mưa lớn thì đêm nay chỉ có một chút mưa nhỏ tí tách, không quấy rầy giấc mộng của bất cứ ai.

Mưa phùn lác đác nhẹ nhàng, sau khi tạnh mưa, Ngưng Hương như đóa hoa nhỏ chỉ cảm thấy thỏa mãn.

"Hương Nhi..." Lục Thành vừa vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, vừa khàn giọng gọi nàng.

Ngưng Hương nhẹ khẽ ừ một tiếng.

"Đêm mai hay là chúng ta sang tây phòng đi." Lục Thành dùng cằm cọ vào đầu nàng, nói ra cảm thụ hắn biểu đạt đêm nay.

Nàng nhỏ giọng rầm rì cũng dễ nghe, nhưng hắn càng muốn nghe nàng khóc cầu xin hắn, càng muốn hai người không cần cố kỵ chuyện gì.



"Ta ngủ." Hắn muỗn cân nhắc chuyện lăn qua lăn lại với nàng, Ngưng Hương buồn bực kết thúc đề tài.

Lục Thành cười nhẹ ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm giữa tháng, cây ăn quả bắt đầu nở hoa, đến khi nửa tuần thì cơ hồ tất cả cây ăn quả đều nở, Lục Thành liền quyết định trước khi gieo trồng vụ xuân sẽ mang mọi người trong nhà đi ngắm hoa.

"Đệ không đi, đệ ở nhà giữ nhà." Lục Định đối với chuyện ngắm hoa không có hứng thú, hắn là người trước tiên đưa ra dị nghị.

Lục Ngôn thật nhanh quét mắt nhìn tẩu tử một cái, cảm giác mình đi có thể sẽ làm trễ nãi chuyện tốt của huynh trưởng, hắn vừa muốn mở miệng thì A Đào chợt nhớ tới chuyện gì, nàng nhìn Lục Thành nói: "Đại ca, biểu tỷ nói đã hai năm nay tỷ ấy vẫn chưa được đi sang vườn trái cây ngắm hoa, lần trước tỷ ấy còn nói với muội năm nay nhất định phải đi ngắm một chút, vậy ngày mai chúng ta cũng sang đó đón biểu tỷ đi xem được không?"

Biểu muội quả thức rất thích đi sang vườn trái cây chơi, Lục Thành gật đầu, thấy mặt trời vẫn chưa xuống núi, hắn phân phó nhị đệ: "Ngươi lên trấn trên biểu muội xem nàng có muốn đi không, nếu đi thì đêm nay sang nhà chúng ta luôn, đỡ cho sáng mai còn phải đi vòng qua đó đón muội ấy."

"Để tam đệ đi." Lục Ngôn mất hứng nói.

"Tại sao ngươi không nói luôn là để A Mộc hay A Nam đi?" Thấy đệ đệ không nghe lời, Lục Thành trầm mặt, hai người đệ đệ đương nhiên trước tiên phải sai sử đứa lớn.

"Nhị ca mau đi đi, nhớ mua cho muội bánh táo đỏ ở Trương gia." A Đào cười hì hì nói.

"Tỷ tỷ đệ biết làm bánh táo đỏ!" Nhắc tới đồ ăn ngon, A Mộc lập tức nói, mắt to nhìn sang tỷ tỷ.

Thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, Ngưng Hương khiêm tốn nói: "Ta làm lung tung thôi, nhất định không ngon bằng trong cửa hàng bán."

Lục Thành vẫn còn chút tiền dư của tức phụ, hắn lấy túi tiền trên người ra rồi đưa cho nhị đệ, "Mua hai cân táo đỏ... còn cần gì nữa?" Nói đến một nửa liền nghiêng đầu hỏi tức phụ.

Ngưng Hương biết rõ bên trong túi tiền của Lục Thành lúc nào cũng có năm tram văn dự bị, số tiền ấy đủ để mua đồ, cho nên nàng liền nói cho Lục Ngôn cần phải mua những gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook