Chương 402:
Tiếu Giai Nhân
16/09/2022
Tẩu tử đã có lệnh, Lục Ngôn không kháng cự nữa, hắn tiếp nhận túi tiền rồi trực tiếp ra cửa chính mà không đánh xe lừa, thôn trấn cách gần đó, đi chừng một lúc là đến.
Vào thôn trấn, Lục Ngôn suy nghĩ một chút, trước tiên hắn đi Chu gia mời người, Chu Ngọc vừa nghe các biểu ca muốn đi vườn trái cây, nàng lập tức chạy về sương phòng sắp xếp một bộ quần áo, sau khi thu dọn xong bao đồ nàng liền muốn đi theo Lục Ngôn trở về. Chu Thiên Hữu cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến nên không hỏi nhiều, chỉ dặn dò nữ nhi đàng hoàng một chút, đừng chạy tán loạn khắp nơi.
Lục gia mặc dù gia cảnh không tốt nhưng nhân phẩm ba người huynh đệ đều hết sức đoan chính, Chu Thiên Hữu yên tâm giao con gái cho các biểu ca nàng chăm sóc, đến nỗi hành động quá đáng lần đó của Lục Ngôn, Chu Thiên Hữu đương nhiên không để trong lòng, biểu huynh biểu muội cãi nhau một lần thì có là gì? Huống chi đầu lĩnh dẫn mọi người sang vườn trái cây chính là Lục Thành.
Chu Ngọc cũng cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến, đến khi ra cửa mới phát hiện cửa chính trống rỗng, nàng nhịn không được oán hận: "Huynh tự đi bộ đến sao? Vậy để ta bảo Triệu thúc chuẩn bị xe ngựa đi."
"Được, ngươi là thiên kim đại tiểu thư, đi bộ nhiều mệt mỏi, vậy ngươi tự mình ngồi xe về trước đi, ta đi mua đồ." Lục Ngôn châm chọc nhìn biểu muội một cái, xoay người rời đi.
Biểu ca nói chuyện không chút khách khí, lúc này còn xem thường nàng, ám hiệu nàng không đi bộ được đường xa, Chu Ngọc căm tức cắn môi, không thèm để ý đến người gác cổng đang muốn tiến lên hỏi nàng có muốn phu xe chuẩn bị ngựa hay không, nàng tức giận đuổi theo Lục Ngôn, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn nói: "Ta ra ngoài muốn ngồi xe là vì nhà chúng ta có xe, ta không ngu như mấy người khác, có lừa sai sử không muốn muốn tự mình đi, giống như muốn tỏ vẻ hắn còn lợi hại hơn so với con lừa!"
Lục Ngôn rất muốn quay lại nói nàng có thể tự mình ngồi xe ngựa, chỉ là lúc hắn quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tiểu cô nương bị ánh mặt trời chiều chiếu sáng như hoa đào, hắn đột nhiên không muốn đấu võ mồm cùng nàng nữa. Đại ca nói đúng, dù sao hắn mười chín rồi, cần gì phải tích cực cãi nhau cùng một tiểu nha đầu.
"Tẩu tử biết làm bánh ngọt táo đỏ, ngươi biết sao?" Thả chậm bước chân sóng vai cùng nàng, Lục Ngôn nói sang chuyện khác.
Chu Ngọc không biết làm, cho nên tự động đem lời hỏi thăm của hắn lý giải thành khiêu khích, nàng giận dỗi nghiêng đầu sang một bên: "Ai cần ngươi lo."
Muốn nói chuyện đàng hoàng mà cũng không được, Lục Ngôn không hào hứng bắt chuyện cùng nàng nữa, hai biểu huynh muội yên lặng đi đường, ai cũng không để ý ai.
Nguyên liệu làm bánh táo đỏ rất nhanh đã mua xong , hai người như ra trận đi thẳng về thôn Đông Lâm.
Lục Ngôn người cao bước chân lớn, Chu Ngọc không cam lòng rớt lại phía sau, rõ ràng mệt mỏi cũng không lên tiếng, kết quả vừa qua khỏi cầu đá nàng liền thở hồng hộc . Lục Ngôn quả thật không muốn làm khó xử biểu muội, hắn chỉ là đi theo bước chân bình thường, cho đến khi nghe hơi thở gấp gáp của biểu muội, Lục Ngôn mới ý thức mình đã sơ ý, vừa lúc quay đầu thoáng thấy biểu muội cầm bao đồ bị rớt kéo lên đầu vai, hắn không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, "Để ta cầm giúp ngươi."
Chu Ngọc hoài nghi nhìn chằm chằm hắn.
Lục Ngôn lập tức thu tay lại, xoay người nói: "Có cần hay không."Sau đó liền tiếp tục sải bước đi lên phía trước.
Nghĩ đến mình ăn khổ lần này đều là vì hắn không chịu đánh xe lừa, Chu Ngọc lập tức cảm giác mình cậy mạnh không có ý nghĩa, nàng gỡ xuống bao đồ đưa cho hắn, "Cầm lấy!"
Khóe miệng Lục Ngôn giật giật, mắt nhìn phía trước, chỉ đưa tay ra ngoài.
Chu Ngọc dùng sức đem bao đồ để trên cánh tay hắn.
Lục Ngôn đem bao đồ khoác lên đầu vai, cảm giác hơi nặng, hắn hiếu kỳ hỏi nàng, "Trong đây bỏ gì vậy?"
"Ai cần ngươi lo!" Chu Ngọc tức giận không muốn nói chuyện với hắn, nàng tăng nhanh bước chân chạy tới đằng trước.
Hết lần này đến lần khác bị sặc, Lục Ngôn cũng buồn bực cực kỳ, chỉ là nhìn tiểu cô nương phía trước vóc người mảnh khảnh, tâm tình hắn không hiểu sao lại tốt lên.
Nếu biểu muội đã như vậy, hắn nhường cho nàng.
Vào thôn trấn, Lục Ngôn suy nghĩ một chút, trước tiên hắn đi Chu gia mời người, Chu Ngọc vừa nghe các biểu ca muốn đi vườn trái cây, nàng lập tức chạy về sương phòng sắp xếp một bộ quần áo, sau khi thu dọn xong bao đồ nàng liền muốn đi theo Lục Ngôn trở về. Chu Thiên Hữu cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến nên không hỏi nhiều, chỉ dặn dò nữ nhi đàng hoàng một chút, đừng chạy tán loạn khắp nơi.
Lục gia mặc dù gia cảnh không tốt nhưng nhân phẩm ba người huynh đệ đều hết sức đoan chính, Chu Thiên Hữu yên tâm giao con gái cho các biểu ca nàng chăm sóc, đến nỗi hành động quá đáng lần đó của Lục Ngôn, Chu Thiên Hữu đương nhiên không để trong lòng, biểu huynh biểu muội cãi nhau một lần thì có là gì? Huống chi đầu lĩnh dẫn mọi người sang vườn trái cây chính là Lục Thành.
Chu Ngọc cũng cho rằng Lục Ngôn đánh xe lừa đến, đến khi ra cửa mới phát hiện cửa chính trống rỗng, nàng nhịn không được oán hận: "Huynh tự đi bộ đến sao? Vậy để ta bảo Triệu thúc chuẩn bị xe ngựa đi."
"Được, ngươi là thiên kim đại tiểu thư, đi bộ nhiều mệt mỏi, vậy ngươi tự mình ngồi xe về trước đi, ta đi mua đồ." Lục Ngôn châm chọc nhìn biểu muội một cái, xoay người rời đi.
Biểu ca nói chuyện không chút khách khí, lúc này còn xem thường nàng, ám hiệu nàng không đi bộ được đường xa, Chu Ngọc căm tức cắn môi, không thèm để ý đến người gác cổng đang muốn tiến lên hỏi nàng có muốn phu xe chuẩn bị ngựa hay không, nàng tức giận đuổi theo Lục Ngôn, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn nói: "Ta ra ngoài muốn ngồi xe là vì nhà chúng ta có xe, ta không ngu như mấy người khác, có lừa sai sử không muốn muốn tự mình đi, giống như muốn tỏ vẻ hắn còn lợi hại hơn so với con lừa!"
Lục Ngôn rất muốn quay lại nói nàng có thể tự mình ngồi xe ngựa, chỉ là lúc hắn quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tiểu cô nương bị ánh mặt trời chiều chiếu sáng như hoa đào, hắn đột nhiên không muốn đấu võ mồm cùng nàng nữa. Đại ca nói đúng, dù sao hắn mười chín rồi, cần gì phải tích cực cãi nhau cùng một tiểu nha đầu.
"Tẩu tử biết làm bánh ngọt táo đỏ, ngươi biết sao?" Thả chậm bước chân sóng vai cùng nàng, Lục Ngôn nói sang chuyện khác.
Chu Ngọc không biết làm, cho nên tự động đem lời hỏi thăm của hắn lý giải thành khiêu khích, nàng giận dỗi nghiêng đầu sang một bên: "Ai cần ngươi lo."
Muốn nói chuyện đàng hoàng mà cũng không được, Lục Ngôn không hào hứng bắt chuyện cùng nàng nữa, hai biểu huynh muội yên lặng đi đường, ai cũng không để ý ai.
Nguyên liệu làm bánh táo đỏ rất nhanh đã mua xong , hai người như ra trận đi thẳng về thôn Đông Lâm.
Lục Ngôn người cao bước chân lớn, Chu Ngọc không cam lòng rớt lại phía sau, rõ ràng mệt mỏi cũng không lên tiếng, kết quả vừa qua khỏi cầu đá nàng liền thở hồng hộc . Lục Ngôn quả thật không muốn làm khó xử biểu muội, hắn chỉ là đi theo bước chân bình thường, cho đến khi nghe hơi thở gấp gáp của biểu muội, Lục Ngôn mới ý thức mình đã sơ ý, vừa lúc quay đầu thoáng thấy biểu muội cầm bao đồ bị rớt kéo lên đầu vai, hắn không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra, "Để ta cầm giúp ngươi."
Chu Ngọc hoài nghi nhìn chằm chằm hắn.
Lục Ngôn lập tức thu tay lại, xoay người nói: "Có cần hay không."Sau đó liền tiếp tục sải bước đi lên phía trước.
Nghĩ đến mình ăn khổ lần này đều là vì hắn không chịu đánh xe lừa, Chu Ngọc lập tức cảm giác mình cậy mạnh không có ý nghĩa, nàng gỡ xuống bao đồ đưa cho hắn, "Cầm lấy!"
Khóe miệng Lục Ngôn giật giật, mắt nhìn phía trước, chỉ đưa tay ra ngoài.
Chu Ngọc dùng sức đem bao đồ để trên cánh tay hắn.
Lục Ngôn đem bao đồ khoác lên đầu vai, cảm giác hơi nặng, hắn hiếu kỳ hỏi nàng, "Trong đây bỏ gì vậy?"
"Ai cần ngươi lo!" Chu Ngọc tức giận không muốn nói chuyện với hắn, nàng tăng nhanh bước chân chạy tới đằng trước.
Hết lần này đến lần khác bị sặc, Lục Ngôn cũng buồn bực cực kỳ, chỉ là nhìn tiểu cô nương phía trước vóc người mảnh khảnh, tâm tình hắn không hiểu sao lại tốt lên.
Nếu biểu muội đã như vậy, hắn nhường cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.