Chương 419:
Tiếu Giai Nhân
18/09/2022
Những ngày qua, những lời nên dặn dò đã sớm dặn mấy lần, bây giờ cho dù muốn nói cũng vẫn là những lời kia.
Đến lúc này Lục Ngôn mới phát hiện mình không nỡ xa mọi người hơn so với trong dự liệu, không nỡ xa huynh đệ muội muội, tẩu tử dịu dàng, cháu trai đáng yêu, lại càng không nỡ xa biểu muội đã hòa hảo như lúc đầu, nhưng hắn phải đi .
"Được rồi, chúng ta đi đây, nếu như không có gì quan trọng thì qua trung thu mới có thể về nhà."
Đưa cháu trai béo mập trong lòng giao cho tẩu tử, Lục Ngôn lần cuối nhìn về phía những người thân, khi ánh mắt rơi xuống Chu Ngọc, khóe miệng Lục Ngôn tươi cười sâu hơn, hắn đi tới sờ đầu A Mộc, sờ đầu A Đào, Chu Nguyên, Lục Anh, sau đó thuận tay vuốt đầu Chu Ngọc, cười giễu nói: "Các đệ các muội ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, ai dám không thành thật, ta sẽ không mua quà cho người đó."
"Nhị ca sớm trở về nhé!" A Đào đột nhiên bổ nhào vào trên người nhị ca, ô ô khóc lên.
Lục Anh cũng nhào tới.
Lục Ngôn mỗi tay ôm một người, lúc cúi đầu dụ dỗ lặng lẽ lén nhìn biểu muội đối diện.
Chu Ngọc cũng rớt nước mắt, nhưng nàng đã là cô nương mười ba tuổi, không thể lại ôm biểu ca khóc, đặc biệt là bên cạnh nhiều người như vậy đều nhìn.
"Đi thôi, chớ tới trễ." Lục Thành đứng trước xe lừa hô.
Lục Ngôn nhẹ khẽ hít một hơi thật sâu, buông hai muội muội ra rồi xoay người rời đi.
A Nam nhìn hai cô cô đang khóc sướt mướt, cuối cùng ý thức được có gì đó không đúng, bé nhìn sang nương rồi đột nhiên hướng về nhị thúc đưa tay, "Nhị thúc ôm!"
Bước chân Lục Ngôn ngừng lại, quay đầu lại nhìn cháu trai ngốc cười nói: "A Nam chờ nhị thúc, nhị thúc phải đi xa một thời gian, khi về nhà sẽ mua cho A Nam đồ tốt."
A Nam nhếch miệng cười.
Ngưng Hương thừa dịp tiểu tử không chú ý vụng trộm lau nước mắt.
Xe lừa mang theo hai người dần dần đi xa, mọi người trở về phòng ngồi một lúc thì Lục Quý An và Lục thị dẫn mọi người về nhà, sân nhỏ Lục gia to như vậy, ngoại trừ A Đào, A Mộc, A Nam, thì chỉ còn lại Ngưng Hương cùng Lục Định là hai người lớn. Lục Định là người ít nói kiệm lời, lúc này thiếu đi Lục Ngôn thích nói, yêu cười, thích trêu chọc bọn nhỏ, trong nhà lập tức tỏ ra vắng lạnh hơn.
Ngưng Hương rất không thích ứng .
Càng nhàn rỗi càng vô ích, Ngưng Hương đành lấy giỏ may vá ra, chuẩn bị may y phục mùa hè cho mấy đứa nhỏ. Ba đứa bé hàng năm vóc dáng càng lúc càng lớn, không giống nàng cùng Lục Thành, còn có thể mặc lại y phục cũ năm ngoái.
"A Đào đến đây, đại tẩu tử giúp muội đo." A Mộc, A Nam, trong lòng Ngưng Hương đã có tính toán, chỉ có A Đào là nàng không biết.
Nghe tẩu tử nói muốn may cho mình y phục mới, tinh thần A Đào đã tốt lên đôi chút, ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh tẩu tử.
Ngưng Hương ngồi ở trên ghế dài giúp tiểu nha đầu đo, sau khi đo xong, đột nhiên thoáng nhìn Lục Định từ phòng bếp nhà cũ đi ra, đứng dưới mái hiên đeo giỏ lên lưng muốn đi lên núi. Ngưng Hương biết hắn muốn lên núi phụ cận nhặt củi, nàng nhìn y phục cũ trên người thiếu niên rồi đột nhiên kêu lên: "Tam đệ tới đây một chút."
Lục Định ngẩn người, không hiểu tẩu tử gọi hắn làm gì, hắn để giỏ xuống liền đi tới, đi đến một nửa, A Đào cười hì hì nhìn hắn nói: "Tam ca, đại tẩu may cho chúng ta y phục mới."
Lục Định lập tức hiểu ra, nghĩ đến trước khi ra khỏi phòng lúc nhìn thấy tẩu tử đo giúp muội muội, tai hắn đột nhiên hơi nóng, hắn dừng bước lại, rủ mắt nói: "Đại tẩu cứ may y phục cho bọn họ đi, đệ mặc y phục cũ của nhị ca để là được rồi."
Đại ca mặc không vừa sẽ đến nhị ca mặc, nhị ca mặc không vừa nữa thì lại đến hắn, ca huynh đệ bọn họ trước giờ vẫn luôn như vậy, nhưng đương nhiên lễ mừng năm mới cũng sẽ có quần áo mới.
Ngưng Hương biết rõ quy củ này của nông gia, bất quá điều kiện Lục gia không có thiếu kém như vậy, hiện tại nàng may cho cả bọn Lục Thành y phục mới, duy chỉ có Lục Định là chưa có, nàng bèn kiên trì cười nói: "Ra ruộng làm việc thì mặc y phục của nhị ca, nhưng cũng phải có y phục mới để khi ra cửa làm khách còn dùng đến, đến đây, để đại tẩu đo cho đệ."
Nói xong liền đứng lên.
Lục Định có chút sợ, hắn không quen tẩu tử đối tốt với mình như vậy, hắn cúi đầu lần nữa cự tuyệt, sau đó nghiêng đầu bỏ đi!
Thiếu niên lang mới mười bốn, màu da lại không vì hàng năm làm việc tay chân mà rám đen, vậy nên lúc này Ngưng Hương chú ý tới khuôn mặt phiếm hồng của Lục Định lúc chạy trốn. Đưa mắt nhìn Lục Định đeo giỏ thật nhanh ra cửa chính, Ngưng Hương âm thầm buồn cười, tam đệ này, thẹn thùng làm gì, nàng đo cho A Đào là đo sát như vậy, nhưng đến phiên Lục Định nhất định là ước lượng xa xa rồi, chỉ cần đo vài chỗ là được.
Đến lúc này Lục Ngôn mới phát hiện mình không nỡ xa mọi người hơn so với trong dự liệu, không nỡ xa huynh đệ muội muội, tẩu tử dịu dàng, cháu trai đáng yêu, lại càng không nỡ xa biểu muội đã hòa hảo như lúc đầu, nhưng hắn phải đi .
"Được rồi, chúng ta đi đây, nếu như không có gì quan trọng thì qua trung thu mới có thể về nhà."
Đưa cháu trai béo mập trong lòng giao cho tẩu tử, Lục Ngôn lần cuối nhìn về phía những người thân, khi ánh mắt rơi xuống Chu Ngọc, khóe miệng Lục Ngôn tươi cười sâu hơn, hắn đi tới sờ đầu A Mộc, sờ đầu A Đào, Chu Nguyên, Lục Anh, sau đó thuận tay vuốt đầu Chu Ngọc, cười giễu nói: "Các đệ các muội ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, ai dám không thành thật, ta sẽ không mua quà cho người đó."
"Nhị ca sớm trở về nhé!" A Đào đột nhiên bổ nhào vào trên người nhị ca, ô ô khóc lên.
Lục Anh cũng nhào tới.
Lục Ngôn mỗi tay ôm một người, lúc cúi đầu dụ dỗ lặng lẽ lén nhìn biểu muội đối diện.
Chu Ngọc cũng rớt nước mắt, nhưng nàng đã là cô nương mười ba tuổi, không thể lại ôm biểu ca khóc, đặc biệt là bên cạnh nhiều người như vậy đều nhìn.
"Đi thôi, chớ tới trễ." Lục Thành đứng trước xe lừa hô.
Lục Ngôn nhẹ khẽ hít một hơi thật sâu, buông hai muội muội ra rồi xoay người rời đi.
A Nam nhìn hai cô cô đang khóc sướt mướt, cuối cùng ý thức được có gì đó không đúng, bé nhìn sang nương rồi đột nhiên hướng về nhị thúc đưa tay, "Nhị thúc ôm!"
Bước chân Lục Ngôn ngừng lại, quay đầu lại nhìn cháu trai ngốc cười nói: "A Nam chờ nhị thúc, nhị thúc phải đi xa một thời gian, khi về nhà sẽ mua cho A Nam đồ tốt."
A Nam nhếch miệng cười.
Ngưng Hương thừa dịp tiểu tử không chú ý vụng trộm lau nước mắt.
Xe lừa mang theo hai người dần dần đi xa, mọi người trở về phòng ngồi một lúc thì Lục Quý An và Lục thị dẫn mọi người về nhà, sân nhỏ Lục gia to như vậy, ngoại trừ A Đào, A Mộc, A Nam, thì chỉ còn lại Ngưng Hương cùng Lục Định là hai người lớn. Lục Định là người ít nói kiệm lời, lúc này thiếu đi Lục Ngôn thích nói, yêu cười, thích trêu chọc bọn nhỏ, trong nhà lập tức tỏ ra vắng lạnh hơn.
Ngưng Hương rất không thích ứng .
Càng nhàn rỗi càng vô ích, Ngưng Hương đành lấy giỏ may vá ra, chuẩn bị may y phục mùa hè cho mấy đứa nhỏ. Ba đứa bé hàng năm vóc dáng càng lúc càng lớn, không giống nàng cùng Lục Thành, còn có thể mặc lại y phục cũ năm ngoái.
"A Đào đến đây, đại tẩu tử giúp muội đo." A Mộc, A Nam, trong lòng Ngưng Hương đã có tính toán, chỉ có A Đào là nàng không biết.
Nghe tẩu tử nói muốn may cho mình y phục mới, tinh thần A Đào đã tốt lên đôi chút, ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh tẩu tử.
Ngưng Hương ngồi ở trên ghế dài giúp tiểu nha đầu đo, sau khi đo xong, đột nhiên thoáng nhìn Lục Định từ phòng bếp nhà cũ đi ra, đứng dưới mái hiên đeo giỏ lên lưng muốn đi lên núi. Ngưng Hương biết hắn muốn lên núi phụ cận nhặt củi, nàng nhìn y phục cũ trên người thiếu niên rồi đột nhiên kêu lên: "Tam đệ tới đây một chút."
Lục Định ngẩn người, không hiểu tẩu tử gọi hắn làm gì, hắn để giỏ xuống liền đi tới, đi đến một nửa, A Đào cười hì hì nhìn hắn nói: "Tam ca, đại tẩu may cho chúng ta y phục mới."
Lục Định lập tức hiểu ra, nghĩ đến trước khi ra khỏi phòng lúc nhìn thấy tẩu tử đo giúp muội muội, tai hắn đột nhiên hơi nóng, hắn dừng bước lại, rủ mắt nói: "Đại tẩu cứ may y phục cho bọn họ đi, đệ mặc y phục cũ của nhị ca để là được rồi."
Đại ca mặc không vừa sẽ đến nhị ca mặc, nhị ca mặc không vừa nữa thì lại đến hắn, ca huynh đệ bọn họ trước giờ vẫn luôn như vậy, nhưng đương nhiên lễ mừng năm mới cũng sẽ có quần áo mới.
Ngưng Hương biết rõ quy củ này của nông gia, bất quá điều kiện Lục gia không có thiếu kém như vậy, hiện tại nàng may cho cả bọn Lục Thành y phục mới, duy chỉ có Lục Định là chưa có, nàng bèn kiên trì cười nói: "Ra ruộng làm việc thì mặc y phục của nhị ca, nhưng cũng phải có y phục mới để khi ra cửa làm khách còn dùng đến, đến đây, để đại tẩu đo cho đệ."
Nói xong liền đứng lên.
Lục Định có chút sợ, hắn không quen tẩu tử đối tốt với mình như vậy, hắn cúi đầu lần nữa cự tuyệt, sau đó nghiêng đầu bỏ đi!
Thiếu niên lang mới mười bốn, màu da lại không vì hàng năm làm việc tay chân mà rám đen, vậy nên lúc này Ngưng Hương chú ý tới khuôn mặt phiếm hồng của Lục Định lúc chạy trốn. Đưa mắt nhìn Lục Định đeo giỏ thật nhanh ra cửa chính, Ngưng Hương âm thầm buồn cười, tam đệ này, thẹn thùng làm gì, nàng đo cho A Đào là đo sát như vậy, nhưng đến phiên Lục Định nhất định là ước lượng xa xa rồi, chỉ cần đo vài chỗ là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.