Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 420:

Tiếu Giai Nhân

18/09/2022

Chạng vạng Lục Thành trở lại, Ngưng Hương hỏi tình huống Lục Ngôn lúc xuất phát, sau đó lại nói với hắn chuyện nàng định đo xiêm y cho Lục Định.

"Không nhìn ra da mặt tam đệ lại mỏng như vậy."

Cháo trong nồi vẫn chưa chín, Lục Thành tiếp nhóm lửa việc, Ngưng Hương ngồi trước bàn thấp trộn đậu phụ.

Lục Thành đút củi vào trong lòng bếp rồi nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói: "Tính tình tam đệ giống ta."

Hắn nói tính tình như hắn, Ngưng Hương theo bản năng suy nghĩ một chút, nghĩ đến một nửa liền giương mắt nhìn hắn, quả nhiên chống lại ánh mắt hài hước của Lục Thành.

"Một tầng da mặt của chàng bằng năm lần tầng da mặt của tam đệ." Ngưng Hương hừ nói, cúi đầu nhìn đậu phụ.

Lục Thành thích nàng mắng hắn như vậy, càng ưa thích bộ dáng nàng trừng mắt với hắn, ánh mắt kia hắn nhìn thấy khiến xương cốt hắn như nhũn ra.

"Tam đệ không để cho ta đo, vậy lát nữa chàng đi tìm xiêm y đệ ấy đang mặc hiện tại cho ta, ta chiếu theo đó làm cũng được." Nhớ kỹ chính sự, Ngưng Hương dặn dò.

"Nàng vẫn chưa đo cho ta." Lục Thành nhìn chằm chằm nàng nói.

Ngưng Hương thuận miệng trả lời: "Ta biết thừa vóc dáng chàng thế nào rồi."

Cháo bên trong nồi sùng sục nổi bong bóng, sôi thêm một lát là được rồi, Lục Thành dọn dẹp phía trước bếp một chút, sau đó liền xách băng ghế ngồi vào bên cạnh tức phụ, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng bởi vì hắn dựa vào gần mà khẽ phiếm hồng hỏi: "Nàng chưa từng đo cho ta, làm sao biết được?"



Giọng nói của hắn tràn đầy ái muội, rõ ràng đã nổi lên ý xấu, Ngưng Hương xê dịch sang bên cạnh, vừa muốn giải thích nàng có xiêm y của hắn đối chiếu, Lục Thành lần nữa đuổi tới bên người nàng, đùi hắn kề sát đùi nàng, ôm eo nàng cười xấu xa, "Có phải buổi tối thừa dịp ta ngủ thiếp đi, nàng vụng trộm sờ ta đúng không?"

"Không có." Thấy hắn nói bậy, Ngưng Hương lập tức phủ nhận, sau đó liền đem chậu đậu phụ chuyển đến bên hắn, giả bộ trấn định nói: "Chàng trộn đậu phụ, trộn xong rồi kêu bọn họ tới ăn cơm, ta đi múc cháo."

Lục Thành không muốn buông tha cho nàng, nghe phía bên nhà cũ truyền đến tiếng cười giỡn của đám hài tử, hắn nâng mặt nàng ép nàng quay tới, hôn lên môi thơm của nàng, hôn xong mới nhìn vào cặp mắt hạnh đã đóng chặt của nàng cười nói: "Buổi tối nàng cứ thoải mái đo cho ta, tí nữa ta mới đi lấy y phục tam đệ giúp nàng."

Tức phụ quá thẹn thùng, hắn ôm nàng trăm ngàn lần, nàng còn chưa từng chủ động đụng chạm vào hắn.

Nghĩ đến lúc đó, trong cơ thể Lục Thành máu như sôi lên giống như cháo trong nồi, sùng sục nổi bong bóng.

"Ta không chàng giúp, ngày mai ta tự đi tìm." Ngưng Hương không chịu khuất phục dứơi uy hiếp của hắn, quật cường nói, nói xong dùng sức đẩy tay hắn ra, làm bộ muốn đứng lên. Lục Thành tính toán đợi nàng đứng lên một nửa liền ấn nàng trở lại , không ngờ A Nam, A Mộc bên ngoài đang chạy tới bên này.

"Nàng không đo cho ta, đêm nay đừng hòng được ngủ." Buông tức phụ ra, hắn nhìn nàng tức giận đi về bếp lò, Lục Thành thấp giọng nói.

Người cũng đã lấy về, hắn có rất nhiều biện pháp trêu chọc nàng.

Trong lời nói của hắn tất cả đều là đắc ý, Ngưng Hương không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được ánh mắt bây giờ của Lục Thành, nhất định là lại giống du côn xấu xa. Không cam lòng mỗi lần đều bị hắn bắt nạt, buổi tối lúc dỗ A Nam ngủ, Ngưng Hương liếc mắt nhìn trượng phu đứng dưới đất cởi quần áo, lúc hắn lộ vai nàng liền cúi đầu, dịu dàng hỏi A Nam, "Ngày mai nương sang nhà tiểu di (dì nhỏ) chơi, A Nam có đi không?"

"Đi!" A Nam không chút nghĩ ngợi nói.

Động tác Lục Thành dừng một chút, quay đầu lại nhìn tức phụ.

Ngưng Hương giả vờ không biết, nhẹ nhàng lay động cánh tay tiếp tục hỏi A Nam, "Vậy nương cùng cữu cữu ở lại nhà tiểu di, A Nam tự mình trở về nhé?"



"Không, con muốn ở cùng nương!" A Nam nóng nảy, hai cánh tay nhỏ bé béo ú ôm chặt lấy nương.

Ngưng Hương dịu dàng cười, cúi đầu hôn bé, "Được, ba chúng ta sang nhà tiểu di ở."

Nói đến đây, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thành, cảnh cáo hắn đêm nay dám đụng vào nàng, nàng liền mang theo đám hài tử về nhà mẹ đẻ.

Lục Thành sâu kín nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hắn cởi áo ra, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Trong lòng Ngưng Hương hoảng hốt, nhất thời cúi đầu xuống.

Chờ bọn nhỏ ngủ , Lục Thành thuần thục ôm Ngưng Hương đi sang tây phòng, mới đi vào không lâu, trong phòng liền vang lên giọng cầu xin tha thứ của Ngưng Hương.

"Còn muốn về đó ở không?" Lục Thành quỳ sau lưng nàng, giọng nói thô lỗ như chủ nợ đang chất vấn người thiếu nợ còn dám chạy trốn hay không.

Ngưng Hương chưa bao giờ nghĩ tới hai vợ chồng còn có thể như vậy, nàng không chịu nổi, chỉ có thể thỏa hiệp, giọng nói rung rung: "Không dám, ta chỉ tùy tiện nói..."

Lục Thành thừa thế hỏi tới cùng: "Vậy nàng có chịu đo cho ta hay không?"

Ngưng Hương nào dám cự tuyệt, nàng gật đầu liên tục.

Lục Thành biết rõ nàng không thích ứng được, mặc dù chính hắn hết sức thích thú, nhưng vẫn cố gắng săn sóc tức phụ, ôm nàng nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook