Chương 79:
Tiếu Giai Nhân
02/09/2022
Lông mi Lục Thành rũ xuống, từ từ xoay người lại.
Lục Ngôn đã đến, vừa đi tới bên cạnh xe lừa vừa nghi ngờ quan sát mọi người của Từ gia, ánh mắt rơi xuống trên người cô nương xinh đẹp đang ôm cháu trai, mắt hắn sáng rực lên, lúc xoay người khẽ đá mắt trêu ghẹo với huynh trưởng cười nói: "Đây là..."
Ánh mắt Lục Thành cảnh cáo trừng hắn một cái, sau đó sắc mặt như thường quay về phía Từ gia giới thiệu với mọi người nhị đệ của mình.
"Thì ra là lão nhị sao, vóc dáng thật là cao." Thiếu niên tuấn tú như thế này luôn được các phụ nhân yêu thích, Lý thị nhìn thấy Lục Ngôn môi hồng răng trắng, cười rộ lên còn sáng lạn hơn cả Lục Thành, lập tức liền thu xếp nói: "Lão Nhị cũng đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, càng nhiều người càng náo nhiệt."
Lục Thành không muốn, khẽ nhíu mày.
Lục Ngôn đến đây chỉ là muốn nhìn xem thử đại tẩu tương lai có hình dạng gì, bây giờ đã nhìn đến thỏa mãn, cũng không dám ở lại làm hỏng chuyện tốt của huynh trưởng, vội từ chối: "Không được, nhà chúng cháu cũng đã nấu xong cơm rồi ạ, hơn nữa nếu cháu cũng đi thì khi tam đệ đến tìm lại không thấy người đâu thì làm thế nào bây giờ? Ngày khác có cơ hội lại đến nếm thử tay nghề của bá mẫu vậy."
Nói xong liền đi tới chỗ Ngưng Hương, bỏ qua ánh mắt muốn ăn thịt người của huynh trưởng ở phía sau lưng mà vươn tay về phía cháu trai, "A Nam cùng nhị thúc về nhà nào?"
"Không!" A Nam nhào vào tới trên vai Ngưng Hương, ai kêu cũng không chịu đi.
Ngưng Hương vỗ vỗ tiểu tử, bất đắc dĩ nhìn Lục Ngôn cười cười.
Lục Ngôn liền phát hiện, càng đến gần nhìn, đại tẩu lại càng đẹp hơn .
"A Nam rất bám người, đành phải làm phiền Hương nhi muội muội chăm sóc hắn giùm chúng tôi rồi." Lục Ngôn hết sức quen thuộc kêu lên.
Ngưng Hương bị tiếng xưng hô này làm cho kinh ngạc .
Ngoại trừ những người quen biết trong thôn trước đây, cho tới nay chưa từng có người nam nhân nào khác gọi nàng là Hương Nhi, lại càng đừng nói đến là Hương Nhi muội muội .
Nhìn vào đôi mắt cũng đào hoa của Lục Ngôn, Ngưng Hương không kiềm chế được mà giật mình,lúng túng nói: "A Nam, A Nam rất ngoan."
Lục Ngôn còn muốn nói tiếp hai câu, từ lúc hắn kêu lên bốn chữ "Hương nhi muội muội" thì Lục Thành đã cười nắm lấy cánh tay hắn, thúc giục: "Nếu Tam đệ đã ở nhà chờ, đệ cũng mau chóng về đi."
Giong nói cực kì bình tĩnh, chỉ có Lục Ngôn biết rõ, bàn tay đang siết chặt lấy tay hắn là dùng sức đến mức nào.
Hắn bị đau đành cố nén không nhe răng suýt xoa, nhanh chóng đi về phía trước hai bước, "Được rồi, đại ca nhớ về sớm một chút, đệ để cửa chờ huynh."
Lục Thành khẽ ừ một tiếng, mặt lạnh lùng buông lỏng tay ra.
Hương nhi muội muội, hắn muốn gọi mà còn không dám, tiểu tử thúi này biết rõ nàng là đại tẩu mà vẫn xưng hô bậy bạ như vậy sao?
Đêm nay trở về chuyện gì cũng không cần làm, trước tiên phải tặng cho Nhị đệ này hai cước mới được!
Đưa mắt nhìn nhị đệ không biết điều đã đi xa, Lục Thành nhẹ nhàng thở ra, lúc xoay qua lại đã khôi phục dáng vẻ cười hiền lành, "Vậy chúng ta cùng nhau lên xe thôi."
Từ Thủ Lương và Từ Hòe phụ trách hai đầu đem cái cuốc cày chuyển lên xe lừa, còn Lý thị dẫn một đôi bé gái ở bên cạnh chờ .
Lục Thành đi về phía Ngưng Hương, nhìn nhi tử nói: "A Nam đến đây phụ thân ôm nào, để Hương cô cô lên xe rồi lại ôm con."
Liên tiếp hai lần đã ăn thiệt thòi, cho dù lần đầu tiên thật sự đã quên, nhưng A Nam cũng hiểu được sắp có nguy hiểm, liền ôm cái cổ Ngưng Hương không chịu buông tay.
Lục Thành nhíu mày.
Ngưng Hương vội vàng khuyên nhủ: "Không sao đâu, đợi lát nữa muội để A Nam lên xe trước là được."
Ánh mắt Lục Thành nhìn qua khuôn mặt nàng, mím môi nói nhỏ không muốn để người khác nghe thấy: "Nhị đệ của ta không biết lớn nhỏ, muội chớ để ở trong lòng."
Giọng nói của hắn khàn khàn, gần như là thì thầm, giống như chuyện bọn họ đang nói là bí mật không thể để cho người khác biết.
Ngưng Hương sững sờ một lát mới hiểu được Lục Thành xin lỗi chuyện gì, nàng thoải mái cười nói: "Không sao đâu, muội vốn là nhỏ hơn so với Lục nhị ca, với lại đã lâu không có ai gọi như vậy, mới nghe có chút không quen."
Nàng vậy mà lại gọi nhị đệ là "Lục Nhị ca"!
Cách gọi này so với "Hương nhi muội muội" trong miệng nhị đệ càng làm cho Lục Thành khó có thể tiếp nhận!
Hắn trực tiếp nhìn thẳng Ngưng Hương, "Hắn, muội..."
Ngưng Hương không hiểu nhìn hắn, A Nam cũng cảm thấy kỳ quái ngước đầu lên nhìn phụ thân.
Lục Thành vẫn không thể nói nên lời, chỉ âm thầm nắm chặt quyền, chuẩn bị đi đánh xe .
Trong lòng đã có quyết định, buổi tối về nhà phải cho nhị đệ thêm một cước mới được!
Lục Ngôn đã đến, vừa đi tới bên cạnh xe lừa vừa nghi ngờ quan sát mọi người của Từ gia, ánh mắt rơi xuống trên người cô nương xinh đẹp đang ôm cháu trai, mắt hắn sáng rực lên, lúc xoay người khẽ đá mắt trêu ghẹo với huynh trưởng cười nói: "Đây là..."
Ánh mắt Lục Thành cảnh cáo trừng hắn một cái, sau đó sắc mặt như thường quay về phía Từ gia giới thiệu với mọi người nhị đệ của mình.
"Thì ra là lão nhị sao, vóc dáng thật là cao." Thiếu niên tuấn tú như thế này luôn được các phụ nhân yêu thích, Lý thị nhìn thấy Lục Ngôn môi hồng răng trắng, cười rộ lên còn sáng lạn hơn cả Lục Thành, lập tức liền thu xếp nói: "Lão Nhị cũng đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, càng nhiều người càng náo nhiệt."
Lục Thành không muốn, khẽ nhíu mày.
Lục Ngôn đến đây chỉ là muốn nhìn xem thử đại tẩu tương lai có hình dạng gì, bây giờ đã nhìn đến thỏa mãn, cũng không dám ở lại làm hỏng chuyện tốt của huynh trưởng, vội từ chối: "Không được, nhà chúng cháu cũng đã nấu xong cơm rồi ạ, hơn nữa nếu cháu cũng đi thì khi tam đệ đến tìm lại không thấy người đâu thì làm thế nào bây giờ? Ngày khác có cơ hội lại đến nếm thử tay nghề của bá mẫu vậy."
Nói xong liền đi tới chỗ Ngưng Hương, bỏ qua ánh mắt muốn ăn thịt người của huynh trưởng ở phía sau lưng mà vươn tay về phía cháu trai, "A Nam cùng nhị thúc về nhà nào?"
"Không!" A Nam nhào vào tới trên vai Ngưng Hương, ai kêu cũng không chịu đi.
Ngưng Hương vỗ vỗ tiểu tử, bất đắc dĩ nhìn Lục Ngôn cười cười.
Lục Ngôn liền phát hiện, càng đến gần nhìn, đại tẩu lại càng đẹp hơn .
"A Nam rất bám người, đành phải làm phiền Hương nhi muội muội chăm sóc hắn giùm chúng tôi rồi." Lục Ngôn hết sức quen thuộc kêu lên.
Ngưng Hương bị tiếng xưng hô này làm cho kinh ngạc .
Ngoại trừ những người quen biết trong thôn trước đây, cho tới nay chưa từng có người nam nhân nào khác gọi nàng là Hương Nhi, lại càng đừng nói đến là Hương Nhi muội muội .
Nhìn vào đôi mắt cũng đào hoa của Lục Ngôn, Ngưng Hương không kiềm chế được mà giật mình,lúng túng nói: "A Nam, A Nam rất ngoan."
Lục Ngôn còn muốn nói tiếp hai câu, từ lúc hắn kêu lên bốn chữ "Hương nhi muội muội" thì Lục Thành đã cười nắm lấy cánh tay hắn, thúc giục: "Nếu Tam đệ đã ở nhà chờ, đệ cũng mau chóng về đi."
Giong nói cực kì bình tĩnh, chỉ có Lục Ngôn biết rõ, bàn tay đang siết chặt lấy tay hắn là dùng sức đến mức nào.
Hắn bị đau đành cố nén không nhe răng suýt xoa, nhanh chóng đi về phía trước hai bước, "Được rồi, đại ca nhớ về sớm một chút, đệ để cửa chờ huynh."
Lục Thành khẽ ừ một tiếng, mặt lạnh lùng buông lỏng tay ra.
Hương nhi muội muội, hắn muốn gọi mà còn không dám, tiểu tử thúi này biết rõ nàng là đại tẩu mà vẫn xưng hô bậy bạ như vậy sao?
Đêm nay trở về chuyện gì cũng không cần làm, trước tiên phải tặng cho Nhị đệ này hai cước mới được!
Đưa mắt nhìn nhị đệ không biết điều đã đi xa, Lục Thành nhẹ nhàng thở ra, lúc xoay qua lại đã khôi phục dáng vẻ cười hiền lành, "Vậy chúng ta cùng nhau lên xe thôi."
Từ Thủ Lương và Từ Hòe phụ trách hai đầu đem cái cuốc cày chuyển lên xe lừa, còn Lý thị dẫn một đôi bé gái ở bên cạnh chờ .
Lục Thành đi về phía Ngưng Hương, nhìn nhi tử nói: "A Nam đến đây phụ thân ôm nào, để Hương cô cô lên xe rồi lại ôm con."
Liên tiếp hai lần đã ăn thiệt thòi, cho dù lần đầu tiên thật sự đã quên, nhưng A Nam cũng hiểu được sắp có nguy hiểm, liền ôm cái cổ Ngưng Hương không chịu buông tay.
Lục Thành nhíu mày.
Ngưng Hương vội vàng khuyên nhủ: "Không sao đâu, đợi lát nữa muội để A Nam lên xe trước là được."
Ánh mắt Lục Thành nhìn qua khuôn mặt nàng, mím môi nói nhỏ không muốn để người khác nghe thấy: "Nhị đệ của ta không biết lớn nhỏ, muội chớ để ở trong lòng."
Giọng nói của hắn khàn khàn, gần như là thì thầm, giống như chuyện bọn họ đang nói là bí mật không thể để cho người khác biết.
Ngưng Hương sững sờ một lát mới hiểu được Lục Thành xin lỗi chuyện gì, nàng thoải mái cười nói: "Không sao đâu, muội vốn là nhỏ hơn so với Lục nhị ca, với lại đã lâu không có ai gọi như vậy, mới nghe có chút không quen."
Nàng vậy mà lại gọi nhị đệ là "Lục Nhị ca"!
Cách gọi này so với "Hương nhi muội muội" trong miệng nhị đệ càng làm cho Lục Thành khó có thể tiếp nhận!
Hắn trực tiếp nhìn thẳng Ngưng Hương, "Hắn, muội..."
Ngưng Hương không hiểu nhìn hắn, A Nam cũng cảm thấy kỳ quái ngước đầu lên nhìn phụ thân.
Lục Thành vẫn không thể nói nên lời, chỉ âm thầm nắm chặt quyền, chuẩn bị đi đánh xe .
Trong lòng đã có quyết định, buổi tối về nhà phải cho nhị đệ thêm một cước mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.