Chương 80:
Tiếu Giai Nhân
02/09/2022
Sau khi trở về Từ gia, Lý thị dặn dò hai tỷ muội Ngưng Hương xuống bếp nấu cơm trước, còn bà thì đi mua thịt.
Hiện tại A Nam đang chơi với A Mộc rất thích thú, bởi vì Ngưng Hương đang ở trước mắt của bé cho nên tiểu tử không cần để Ngưng Hương phải ôm mình, ngoan ngoãn cùng cô cô và A Mộc chơi đùa ở trước sân. Ngưng Hương nghe nói Đại bá mẫu muốn đi mua thịt thì thả A Nam xuống rồi lập tức chạy vào Tây phòng, lấy ra một xâu tiền từ trong bọc quần áo, chạy nhanh tới cửa cản Lý thị lại.
"Đại bá mẫu, ta muốn góp tiền chuộc thân, năm nay chắc sẽ không thể gửi tiền cho ngài, nhưng hôm nay mọi người đã giúp chúng ta trồng trọt, nên tiền mua thịt nhất định phải để ta trả." Ngưng Hương khăng khăng muốn Lý thị nhận lấy. Nàng biết rõ ngày mùa sắp tới, nên trước lúc về nhà đã cố ý xâu hai chuỗi đồng tiền, mỗi chuỗi một trăm văn, để phòng bị khi Lý thị không đủ tiền dùng.
"Nói vậy nếu mùa thu hoạch bắp sẽ không cho chúng ta ăn hả?" Lý thị trừng mắt nhìn chất nữ, đẩy tay nàng lại rồi nói: "Bớt xuất tiền mua những thứ không cần thiết đi, cất tiền vào, một cân thịt chỉ có hai mươi văn tiền, Đại bá mẫu vẫn có thể xuất ra được, coi như là ta mua hạt dẻ cho các cháu ta ăn."
Ngưng Hương không muốn, nhưng lại không có cách nào chống đỡ được sức lực cực khỏe của người làm nông như Lý thị, đi chưa được vài bước bà đã đẩy Ngưng Hương ra, nhanh chân đi về phía nhà hôm qua mới vừa làm thịt heo.
Ngưng Hương đứng ở cửa nhìn bóng lưng vội vã của Đại bá mẫu, quyết định trước khi đi sẽ gửi tiền cho đệ đệ, để bé đưa lại cho Lý thị.
Còn phải nấu cơm cho mọi người nên Ngưng Hương không chậm trễ nữa, xoay người đi vào trong, nhưng vừa quay đầu lại chứng khiến tình cảnh trong sân, đột nhiên nàng trở nên ngây ngốc.
Nàng nhìn thấy Lục Thành đứng ở trong sân.
Dưới mái hiên ở phía đông có đặt một băng ghế gỗ, Từ Hòe bưng chậu nước rửa mặt đi tới, nhường cho Lục Thành rửa mặt trước tiên.
Lục Thành cười nói gì đó, sau đó kéo ống tay áo hai bên lên cao nhất có thể, rồi cúi đầu vốc nước rửa mặt.
Hắn đứng rất gần với nàng, lúc cánh tay trái đầy cơ bắp căng cứng nâng lên, bọt nước chạm vào như đang đụng phải tảng đá cứng rắn, vài giọt nước bắn ra xa một chút, còn lại thì dọc theo cánh tay hắn chảy xuống dưới.Hắn có màu da nâu bóng rất đặc biệt, rất giống như màu nắng sớm của lúa mạch được phơi dưới ánh nắng chói chang, nhưng hắn lại khác với vẻ tráng kiện nhưng thô kệch của người làm ruộng mấy chục năm như Từ Thủ Lương, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thêm ba phần nhã nhặn, không nhanh không chậm, không tùy ý dùng hai tay chà xát khuôn mặt. Lúc hắn rửa tới cái cổ thì nghe thấy A Nam đang ở phía trước gọi phụ thân, Lục Thành ngẩng đầu nhìn qua, nở nụ cười sáng lạn với bé như ánh tà dương buổi chiều, bọt nước tụ lại ở dưới cằm từ từ nhỏ giọt, ánh lên màu sắc rực rỡ.
"Đại tỷ, đãi bao nhiêu gạo đây?"
Phía trong phòng bếp, đột nhiên vang lên tiếng nói của Từ Thu Nhi đang đứng giữa phòng, trong tay còn đang cầm một cái chậu lớn hỏi Ngưng Hương.
Lục Thành nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Thấy hắn đang nhìn mình, không hiểu sao Ngưng Hương đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, cố gắng không nhìn vào hắn, cất giọng trả lời: "Bốn chén đi!"
Sức ăn cơm của nam nhân rất lớn, lại còn làm việc cả nửa ngày như vậy nhất định là đã đói bụng, nếu như còn dư lại thì sáng mai vẫn có thể làm cháo để ăn.
Từ Thu Nhi dạ một tiếng, lại lần nữa đi tới chỗ bao gạo đã xẹp lép, có chút lo lắng sợ không đủ gạo, nàng dè dặt múc, sau khi múc được hai chén mới phát hiện may mắn bên trong còn có thể gom đủ bốn chén, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngưng Hương cũng đi vào theo, nghĩ tới A Nam mới một tuổi đang ở bên ngoài, nàng nhìn về phía ba cái bao to đang ở trước mặt. Cái bao to nhất y như cái trống là đựng bắp, đó là thức ăn chính của người trong thôn, gạo lức thì hiếm có hơn so với nó, chỉ khi trong nhà có hỉ sự thì mới lấy ra ăn, nhưng hiếm có nhất vẫn chính là gạo trắng, chỉ sợ ngay cả gia đình trưởng thôn một tháng cũng chỉ ăn được khoảng hai ba lần.
Hiện tại A Nam đang chơi với A Mộc rất thích thú, bởi vì Ngưng Hương đang ở trước mắt của bé cho nên tiểu tử không cần để Ngưng Hương phải ôm mình, ngoan ngoãn cùng cô cô và A Mộc chơi đùa ở trước sân. Ngưng Hương nghe nói Đại bá mẫu muốn đi mua thịt thì thả A Nam xuống rồi lập tức chạy vào Tây phòng, lấy ra một xâu tiền từ trong bọc quần áo, chạy nhanh tới cửa cản Lý thị lại.
"Đại bá mẫu, ta muốn góp tiền chuộc thân, năm nay chắc sẽ không thể gửi tiền cho ngài, nhưng hôm nay mọi người đã giúp chúng ta trồng trọt, nên tiền mua thịt nhất định phải để ta trả." Ngưng Hương khăng khăng muốn Lý thị nhận lấy. Nàng biết rõ ngày mùa sắp tới, nên trước lúc về nhà đã cố ý xâu hai chuỗi đồng tiền, mỗi chuỗi một trăm văn, để phòng bị khi Lý thị không đủ tiền dùng.
"Nói vậy nếu mùa thu hoạch bắp sẽ không cho chúng ta ăn hả?" Lý thị trừng mắt nhìn chất nữ, đẩy tay nàng lại rồi nói: "Bớt xuất tiền mua những thứ không cần thiết đi, cất tiền vào, một cân thịt chỉ có hai mươi văn tiền, Đại bá mẫu vẫn có thể xuất ra được, coi như là ta mua hạt dẻ cho các cháu ta ăn."
Ngưng Hương không muốn, nhưng lại không có cách nào chống đỡ được sức lực cực khỏe của người làm nông như Lý thị, đi chưa được vài bước bà đã đẩy Ngưng Hương ra, nhanh chân đi về phía nhà hôm qua mới vừa làm thịt heo.
Ngưng Hương đứng ở cửa nhìn bóng lưng vội vã của Đại bá mẫu, quyết định trước khi đi sẽ gửi tiền cho đệ đệ, để bé đưa lại cho Lý thị.
Còn phải nấu cơm cho mọi người nên Ngưng Hương không chậm trễ nữa, xoay người đi vào trong, nhưng vừa quay đầu lại chứng khiến tình cảnh trong sân, đột nhiên nàng trở nên ngây ngốc.
Nàng nhìn thấy Lục Thành đứng ở trong sân.
Dưới mái hiên ở phía đông có đặt một băng ghế gỗ, Từ Hòe bưng chậu nước rửa mặt đi tới, nhường cho Lục Thành rửa mặt trước tiên.
Lục Thành cười nói gì đó, sau đó kéo ống tay áo hai bên lên cao nhất có thể, rồi cúi đầu vốc nước rửa mặt.
Hắn đứng rất gần với nàng, lúc cánh tay trái đầy cơ bắp căng cứng nâng lên, bọt nước chạm vào như đang đụng phải tảng đá cứng rắn, vài giọt nước bắn ra xa một chút, còn lại thì dọc theo cánh tay hắn chảy xuống dưới.Hắn có màu da nâu bóng rất đặc biệt, rất giống như màu nắng sớm của lúa mạch được phơi dưới ánh nắng chói chang, nhưng hắn lại khác với vẻ tráng kiện nhưng thô kệch của người làm ruộng mấy chục năm như Từ Thủ Lương, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thêm ba phần nhã nhặn, không nhanh không chậm, không tùy ý dùng hai tay chà xát khuôn mặt. Lúc hắn rửa tới cái cổ thì nghe thấy A Nam đang ở phía trước gọi phụ thân, Lục Thành ngẩng đầu nhìn qua, nở nụ cười sáng lạn với bé như ánh tà dương buổi chiều, bọt nước tụ lại ở dưới cằm từ từ nhỏ giọt, ánh lên màu sắc rực rỡ.
"Đại tỷ, đãi bao nhiêu gạo đây?"
Phía trong phòng bếp, đột nhiên vang lên tiếng nói của Từ Thu Nhi đang đứng giữa phòng, trong tay còn đang cầm một cái chậu lớn hỏi Ngưng Hương.
Lục Thành nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn.
Thấy hắn đang nhìn mình, không hiểu sao Ngưng Hương đột nhiên cảm thấy căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, cố gắng không nhìn vào hắn, cất giọng trả lời: "Bốn chén đi!"
Sức ăn cơm của nam nhân rất lớn, lại còn làm việc cả nửa ngày như vậy nhất định là đã đói bụng, nếu như còn dư lại thì sáng mai vẫn có thể làm cháo để ăn.
Từ Thu Nhi dạ một tiếng, lại lần nữa đi tới chỗ bao gạo đã xẹp lép, có chút lo lắng sợ không đủ gạo, nàng dè dặt múc, sau khi múc được hai chén mới phát hiện may mắn bên trong còn có thể gom đủ bốn chén, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngưng Hương cũng đi vào theo, nghĩ tới A Nam mới một tuổi đang ở bên ngoài, nàng nhìn về phía ba cái bao to đang ở trước mặt. Cái bao to nhất y như cái trống là đựng bắp, đó là thức ăn chính của người trong thôn, gạo lức thì hiếm có hơn so với nó, chỉ khi trong nhà có hỉ sự thì mới lấy ra ăn, nhưng hiếm có nhất vẫn chính là gạo trắng, chỉ sợ ngay cả gia đình trưởng thôn một tháng cũng chỉ ăn được khoảng hai ba lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.