Chương 82:
Tiếu Giai Nhân
02/09/2022
Trong lòng vang nỗi buồn bất chợt, cũng may trong nhà náo nhiệt, lại nghe thấy trong nồi thịt vang lên tiếng sôi, Ngưng Hương rất nhanh liền nghĩ sang chuyện khác.
Lý thị chuẩn bị năm món ăn, một dĩa thịt sườn kho tàu, một dĩa là đậu phộng rang, một dĩa thịt hầm đậu phụ, một dĩa trứng chiên và cuối cùng là một dĩa thịt xào cải thìa. Đầu tháng mới vừa gieo cải thìa mà bây giờ đã ló đầu ra, tuy xanh mơn mởn nhưng lại quá nhỏ, cho nên Lý thị liền đem cải thìa năm ngoái đã được phơi khô rửa sạch mang đi xào, đây cũng là “món rau” duy nhất trong năm món ăn...
Trứng gà chiên cuối cùng để ăn với cơm là tuyệt vời, Ngưng Hương sợ A Nam ăn cơm khó tiêu cho nên đặc biệt đem nửa bát cơm nấu nhừ thành cháo, cơm làm thành cháo hơi nhiều, nhưng người ăn cũng nhiều cho nên không cần lo lắng còn thừa.
Thức ăn đều đã chuẩn bị xong, dựa theo thông lệ mời khách của người nông dân, Lý thị để ba cha con Từ Thủ Lương bồi Lục Thành ăn trước.
"Bá mẫu, nếu ngài còn khách khí như vậy thì ta sẽ ôm A Nam về ngay." Lục Thành đẩy Từ Hòe ra, không chịu ngồi vào bàn trước, nhìn mẹ con Lý thị vài lần rồi nói, "Trời cũng đã tối rồi, bá mẫu và mọi người cùng nhau ăn đi, ăn xong đi ngủ sớm một chút, cả ngày nay đều mệt mỏi cả rồi ."
Lý thị còn muốn khuyên bọn họ dùng cơm trước, Lục Thành thấy vậy liền trực tiếp đi về phía Ngưng Hương.
A Nam biết rõ phụ thân tới bắt mình, liền ôm bắp đùi Ngưng Hương rồi trốn sau lưng nàng, cái miệng nhỏ nhắn cứ không không.
Ngưng Hương bảo hộ A Nam sau lưng, tận lực khuyên nhủ: "Lục đại ca cứ ăn trước đi, chúng tôi vẫn chưa đói..."
Lục Thành không nhìn nàng, cũng không tức giận, nhưng nét mặt vẫn kiên trì muốn kéo A Nam về, nhìn sao cũng là cảm thấy mất hứng.
Lý thị không còn cách nào khác, đành kéo Lục Thành qua nói: "Được rồi được rồi, cùng nhau ăn, nhìn xem ta đã dọa A Nam sợ đến mức nào rồi kìa!"
Lục Thành nhìn con trai đã được Ngưng Hương ôm vào trong lòng, chợt nở nụ cười, nói với Lý thị: "Còn không phải là do bá mẫu quá khách khí sao."
Lại còn đổ lỗi cho bà nữa chứ, Lý thị liếc hắn một cái, mắt thấy Lục Thành đã ngồi vào bàn ăn, bà cũng dẫn Ngưng Hương và Từ Thu Nhi đi tới.
Xung quanh bốn chỗ bên bàn đều chật ém, bình thường bốn người Từ gia cùng tỷ đệ Ngưng Hương ngồi chung cũng coi như rộng rãi, hiện tại có thêm Lục Thành to lớn thì lập tức chỗ ngồi có chút chật chội. Ngưng Hương muốn đút A Nam ăn cơm, Lý thị muốn thử tiếp cận A Nam nhưng đành thất bại, bà đành xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ bà của A Nam, sau đó lại xê dịch tới chỗ Từ Thu Nhi, hơi chút chen lấn ngồi vào, đỡ cho Ngưng Hương gặp khó khăn khi đút bé ăn, vừa ngồi đối diện với Ngưng Hương vừa nói với ta trai: "A Mộc ăn cơm đàng hoàng nhé, đừng đụng đến tỷ tỷ của ta."
A Mộc sảng khoái gật đầu, vui sướng khi được thưởng thức đồ ăn ngon trên bàn mà mọi khi chỉ có lễ tết mới được dùng.
Lý thị cười ha ha gắp cho ta trai một miếng sườn, sau lại dặn dò mọi người: "Ăn đi, mọi người cũng đừng khách sáo với nhau làm gì!"
Lục Thành cười cười, bưng chén ăn cơm lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương.
Nhi tử đang ở trong lòng Ngưng Hương, hắn càng có lý do quang minh chính đại để nhìn nàng.
Ngưng Hương dùng chiếc thìa nhỏ duy nhất trong nhà múc một phần đậu hũ non, thổi nguội rồi đút cho A Nam.
A Nam sớm đã đói bụng, đôi mắt to mong đợi nhìn chằm chằm miếng đậu hũ trên cái muỗng, miệng nhỏ mân mê .
Ngưng Hương sợ đậu hũ nóng làm phỏng lưỡi bé, cho nên sau khi thổi hai cái lại dùng đầu lưỡi chạm nhẹ một cái, xác định không nóng mới đút A Nam ăn.
A Nam vui vẻ há to mồm, ăn vô cùng hăng say.
Lục Thành miệng khô lưỡi đắng cúi đầu, nhét một miếng cơm lớn vào miệng.
Trước mắt là thức ăn đầy bàn, nhưng trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh nàng há mồm dùng lưỡi thăm dò.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn khẽ mở, đầu lưỡi đinh hương xinh đẹp nhanh chóng thò ra, thử thăm dò đụng một cái vào miếng đậu hũ trắng nõn, đậu hũ rung rung, Lục Thành không rõ là đậu hũ hay là lưỡi của nàng mềm mại trơn trượt hơn, chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, máu nóng tuôn trào, hận không thể nhào tới chặn nàng lại mạnh mẽ hôn lên đó.
Lý thị chuẩn bị năm món ăn, một dĩa thịt sườn kho tàu, một dĩa là đậu phộng rang, một dĩa thịt hầm đậu phụ, một dĩa trứng chiên và cuối cùng là một dĩa thịt xào cải thìa. Đầu tháng mới vừa gieo cải thìa mà bây giờ đã ló đầu ra, tuy xanh mơn mởn nhưng lại quá nhỏ, cho nên Lý thị liền đem cải thìa năm ngoái đã được phơi khô rửa sạch mang đi xào, đây cũng là “món rau” duy nhất trong năm món ăn...
Trứng gà chiên cuối cùng để ăn với cơm là tuyệt vời, Ngưng Hương sợ A Nam ăn cơm khó tiêu cho nên đặc biệt đem nửa bát cơm nấu nhừ thành cháo, cơm làm thành cháo hơi nhiều, nhưng người ăn cũng nhiều cho nên không cần lo lắng còn thừa.
Thức ăn đều đã chuẩn bị xong, dựa theo thông lệ mời khách của người nông dân, Lý thị để ba cha con Từ Thủ Lương bồi Lục Thành ăn trước.
"Bá mẫu, nếu ngài còn khách khí như vậy thì ta sẽ ôm A Nam về ngay." Lục Thành đẩy Từ Hòe ra, không chịu ngồi vào bàn trước, nhìn mẹ con Lý thị vài lần rồi nói, "Trời cũng đã tối rồi, bá mẫu và mọi người cùng nhau ăn đi, ăn xong đi ngủ sớm một chút, cả ngày nay đều mệt mỏi cả rồi ."
Lý thị còn muốn khuyên bọn họ dùng cơm trước, Lục Thành thấy vậy liền trực tiếp đi về phía Ngưng Hương.
A Nam biết rõ phụ thân tới bắt mình, liền ôm bắp đùi Ngưng Hương rồi trốn sau lưng nàng, cái miệng nhỏ nhắn cứ không không.
Ngưng Hương bảo hộ A Nam sau lưng, tận lực khuyên nhủ: "Lục đại ca cứ ăn trước đi, chúng tôi vẫn chưa đói..."
Lục Thành không nhìn nàng, cũng không tức giận, nhưng nét mặt vẫn kiên trì muốn kéo A Nam về, nhìn sao cũng là cảm thấy mất hứng.
Lý thị không còn cách nào khác, đành kéo Lục Thành qua nói: "Được rồi được rồi, cùng nhau ăn, nhìn xem ta đã dọa A Nam sợ đến mức nào rồi kìa!"
Lục Thành nhìn con trai đã được Ngưng Hương ôm vào trong lòng, chợt nở nụ cười, nói với Lý thị: "Còn không phải là do bá mẫu quá khách khí sao."
Lại còn đổ lỗi cho bà nữa chứ, Lý thị liếc hắn một cái, mắt thấy Lục Thành đã ngồi vào bàn ăn, bà cũng dẫn Ngưng Hương và Từ Thu Nhi đi tới.
Xung quanh bốn chỗ bên bàn đều chật ém, bình thường bốn người Từ gia cùng tỷ đệ Ngưng Hương ngồi chung cũng coi như rộng rãi, hiện tại có thêm Lục Thành to lớn thì lập tức chỗ ngồi có chút chật chội. Ngưng Hương muốn đút A Nam ăn cơm, Lý thị muốn thử tiếp cận A Nam nhưng đành thất bại, bà đành xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ bà của A Nam, sau đó lại xê dịch tới chỗ Từ Thu Nhi, hơi chút chen lấn ngồi vào, đỡ cho Ngưng Hương gặp khó khăn khi đút bé ăn, vừa ngồi đối diện với Ngưng Hương vừa nói với ta trai: "A Mộc ăn cơm đàng hoàng nhé, đừng đụng đến tỷ tỷ của ta."
A Mộc sảng khoái gật đầu, vui sướng khi được thưởng thức đồ ăn ngon trên bàn mà mọi khi chỉ có lễ tết mới được dùng.
Lý thị cười ha ha gắp cho ta trai một miếng sườn, sau lại dặn dò mọi người: "Ăn đi, mọi người cũng đừng khách sáo với nhau làm gì!"
Lục Thành cười cười, bưng chén ăn cơm lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngưng Hương.
Nhi tử đang ở trong lòng Ngưng Hương, hắn càng có lý do quang minh chính đại để nhìn nàng.
Ngưng Hương dùng chiếc thìa nhỏ duy nhất trong nhà múc một phần đậu hũ non, thổi nguội rồi đút cho A Nam.
A Nam sớm đã đói bụng, đôi mắt to mong đợi nhìn chằm chằm miếng đậu hũ trên cái muỗng, miệng nhỏ mân mê .
Ngưng Hương sợ đậu hũ nóng làm phỏng lưỡi bé, cho nên sau khi thổi hai cái lại dùng đầu lưỡi chạm nhẹ một cái, xác định không nóng mới đút A Nam ăn.
A Nam vui vẻ há to mồm, ăn vô cùng hăng say.
Lục Thành miệng khô lưỡi đắng cúi đầu, nhét một miếng cơm lớn vào miệng.
Trước mắt là thức ăn đầy bàn, nhưng trong đầu hắn tất cả đều là hình ảnh nàng há mồm dùng lưỡi thăm dò.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn khẽ mở, đầu lưỡi đinh hương xinh đẹp nhanh chóng thò ra, thử thăm dò đụng một cái vào miếng đậu hũ trắng nõn, đậu hũ rung rung, Lục Thành không rõ là đậu hũ hay là lưỡi của nàng mềm mại trơn trượt hơn, chỉ cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, máu nóng tuôn trào, hận không thể nhào tới chặn nàng lại mạnh mẽ hôn lên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.