Chương 83:
Tiếu Giai Nhân
02/09/2022
Sau khi cơm nước xong thì trời cũng đã tối, mờ mờ ảo ảo , nếu đổi lại bây giờ là mùa đông, chỉ sợ lúc này trời đã tối đen thành một mảnh.
A Đào buồn ngủ nhìn về phía huynh trưởng đang ngồi tán gẫu với Từ Thủ Lương và Từ Hòeở trong sân, "Đại ca, chúng ta vẫn chưa về nhà sao?"
Hiện nàng nàng rất muốn làm ổ trong chăn mà ngủ, tuy người nhà của Từ tỷ tỷ đều rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình, không được tự tại giống ở nhà.
Tiểu cô nương dụi mắt đứng ở cửa phòng bếp, có chút đáng thương .
Lục Thành chỉ mới làm việc nửa ngày, lại bởi vì có Ngưng Hương cho nên hắn mới cảm thấy không chút mệt mỏi, nhưng hắn cũng hiểu cha con Từ gia nhất định là mệt rồi, nếu như có thể, hắn cũng muốn lập tức trở về , để mọi người trong nhà Từ gia có thể nghỉ ngơi thật tốt.
"Đi xem A Nam đã ngủ hay chưa." Lục Thành dặn dò muội muội, tiểu cô nương nghe vậy liền đi, hắn cũng từ trên băng ghế đứng lên, khuyên giải với cha con Từ gia: "Bá phụ và mọi người cũng nên đi ngủ đi, không cần bồi cháu nữa đâu, chúng cháu cũng nên về thôi."
Vừa dứt lời, trong Tây ốc truyền đến tiếng thét chói tai ương bướng của A Nam.
Lục Thành cực kỳ lúng túng, xấu hổ nói: "Cháu đi xem một chút, đều tại chúng cháu đã làm hư A Nam."
Vừa dứt lời thì đi vào phòng bếp, bước nhanh về phía Tây ốc, liền gặp ngày Lý thị, Từ Thu Nhi và A Mộc ngồi ở đầu giường phía tây, nét mặt cũng không thấy có gì khác thường, ở phía đông bên kia thì Ngưng Hương ngồi xổm , khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nam căng thẳng trốn sau lưng Ngưng Hương, đôi mắt to màu đen giống như quả nho đang tức giận trừng mắt nhìn cô cô đang đứng.
A Đào mới bảy tuổi, cũng là đứa trẻ cần người dỗ dành, thấy cháu trai lại đuổi nàng như vậy trước mặt nhiều người, tiểu cô nương cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt đi về phía huynh trưởng lặng lẽ lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Đại ca, muội gọi A Nam về nhà nhưng nó không đi, lại còn hung dữ với muội..."
Lục Thành sờ đầu muội muội, nhìn A Nam đang ở sau lưng Ngưng Hương.
Đệ đệ cùng muội muội đến nay đều là do một tay hắn nuôi dưỡng, đối với chuyện dạy bảo trẻ con này Lục Thành tự biện pháp, nhưng đối với A Nam lại không như vậy, A Nam là do ân nhân trước khi chết đã nắm tay hắn dặn dò phải chăm sóc đứa trẻ này, là đứa trẻ không cha không mẹ, ngay cả ông ngoại cũng thèm nhận bé để bé phải trở thành cô nhi, phần lớn thời gian Lục Thành đều nguyện ý nuông chiều bé. Hơn nữa trước khi gặp được Ngưng Hương, tuy còn nhỏ nhưng A Nam quả thật rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến hắn tức giận.
Bây giờ mọi người Từ gia cần phải ngủ, A Nam cứ dính lấy Ngưng Hương làm gì?
Chưa nói tới hắn với Ngưng Hương vẫn chưa có quan hệ gì, cho dù là thích nhau đi nữa cũng không thể đem A Nam để cho một hoàng hoa khuê nữ như nàng chăm sóc được, ngủ ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau.
Vừa tức nhi tử không hiểu chuyện, vừa cảm thấy thẹn với mọi người Từ gia, kể cả Ngưng Hương, sắc mặt Lục Thành không được tốt, nghẹn xuống sự bực bội đi về phía A Nam đưa tay ra: "A Nam nghe lời, về nhà cùng với phụ thân, đi tìm nhị thúc và tam thúc của con nào."
A Nam nhìn chằm chằm phụ thân, nhận ra phụ thân không vui, tuy vẫn ngoan cố lắc đầu nhưng lại không dám hét lên với phụ thân như cô cô được, tiểu tử từ từ ngồi xuống bên cạnh Ngưng Hương, đầu kề sát vào eo Ngưng Hương. Lục Thành đang đứng nên không nhìn thấy, nhưng mọi người và Lý thị có thể trông thấy rõ ràng tiểu tử này đang chớp mắt lo lắng.
Ngưng Hương cũng nhìn thấy, vỗ vỗ vai nhỏ của A Nam, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thương lượng với Lục Thành: "Lục đại ca, hay là huynh lại chờ một lát, chờ... rồi về được không?" Sợ A Nam nghe thấy lại lo lắng cho nên nàng nói giảm bớt câu "chờ A Nam ngủ lại ôm về", sau đó lại nhìn A Đào cười cười, "A Đào lên giường trước đi, để Thu Nhi tỷ tỷ dạy muội thắt bím tóc."
Từ Thu Nhi cũng phối hợp ngoắc tay với A Đào.
"A Đào đi đi." Lục Thành cúi đầu khích lệ muội muội, lại nhìn vạt áo nhỏ của nhi tử lộ ra ở sau lưng Ngưng Hương, nhìn Ngưng Hương gật đầu.
Lục Thành lại đi ra ngoài , Lý thị nhìn thấy A Nam vẫn còn rất tỉnh, gọi Từ Thu Nhi mang A Đào đi sang đông phòng chơi, sau đó bà giúp A Mộc trải chăn mền, để cháu trai ngủ trước. Trong phòng yên tĩnh trở lại, A Nam mới dễ dàng đi ngủ, nếu không trong phòng càng nhiều người thì tiểu tử kia lại càng không muốn ngủ.
Quay về phía Ngưng Hương làm động tác ngủ, Lý thị cũng rời phòng.
Ngưng Hương thở dài, đem A Nam đang bĩu môi ôm nằm trên đùi, nhẹ nhàng đung đưa, cúi đầu hôn bé một cái, "A Nam ngủ nhé, để cô cô dỗ con ngủ."
A Nam tủi thân lùi vào trong nàng ngực, cái trán đụng phải bộ ngực mềm mại của Ngưng Hương, tiểu tử tò mò sờ sờ.
A Đào buồn ngủ nhìn về phía huynh trưởng đang ngồi tán gẫu với Từ Thủ Lương và Từ Hòeở trong sân, "Đại ca, chúng ta vẫn chưa về nhà sao?"
Hiện nàng nàng rất muốn làm ổ trong chăn mà ngủ, tuy người nhà của Từ tỷ tỷ đều rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là nhà mình, không được tự tại giống ở nhà.
Tiểu cô nương dụi mắt đứng ở cửa phòng bếp, có chút đáng thương .
Lục Thành chỉ mới làm việc nửa ngày, lại bởi vì có Ngưng Hương cho nên hắn mới cảm thấy không chút mệt mỏi, nhưng hắn cũng hiểu cha con Từ gia nhất định là mệt rồi, nếu như có thể, hắn cũng muốn lập tức trở về , để mọi người trong nhà Từ gia có thể nghỉ ngơi thật tốt.
"Đi xem A Nam đã ngủ hay chưa." Lục Thành dặn dò muội muội, tiểu cô nương nghe vậy liền đi, hắn cũng từ trên băng ghế đứng lên, khuyên giải với cha con Từ gia: "Bá phụ và mọi người cũng nên đi ngủ đi, không cần bồi cháu nữa đâu, chúng cháu cũng nên về thôi."
Vừa dứt lời, trong Tây ốc truyền đến tiếng thét chói tai ương bướng của A Nam.
Lục Thành cực kỳ lúng túng, xấu hổ nói: "Cháu đi xem một chút, đều tại chúng cháu đã làm hư A Nam."
Vừa dứt lời thì đi vào phòng bếp, bước nhanh về phía Tây ốc, liền gặp ngày Lý thị, Từ Thu Nhi và A Mộc ngồi ở đầu giường phía tây, nét mặt cũng không thấy có gì khác thường, ở phía đông bên kia thì Ngưng Hương ngồi xổm , khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nam căng thẳng trốn sau lưng Ngưng Hương, đôi mắt to màu đen giống như quả nho đang tức giận trừng mắt nhìn cô cô đang đứng.
A Đào mới bảy tuổi, cũng là đứa trẻ cần người dỗ dành, thấy cháu trai lại đuổi nàng như vậy trước mặt nhiều người, tiểu cô nương cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt đi về phía huynh trưởng lặng lẽ lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Đại ca, muội gọi A Nam về nhà nhưng nó không đi, lại còn hung dữ với muội..."
Lục Thành sờ đầu muội muội, nhìn A Nam đang ở sau lưng Ngưng Hương.
Đệ đệ cùng muội muội đến nay đều là do một tay hắn nuôi dưỡng, đối với chuyện dạy bảo trẻ con này Lục Thành tự biện pháp, nhưng đối với A Nam lại không như vậy, A Nam là do ân nhân trước khi chết đã nắm tay hắn dặn dò phải chăm sóc đứa trẻ này, là đứa trẻ không cha không mẹ, ngay cả ông ngoại cũng thèm nhận bé để bé phải trở thành cô nhi, phần lớn thời gian Lục Thành đều nguyện ý nuông chiều bé. Hơn nữa trước khi gặp được Ngưng Hương, tuy còn nhỏ nhưng A Nam quả thật rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến hắn tức giận.
Bây giờ mọi người Từ gia cần phải ngủ, A Nam cứ dính lấy Ngưng Hương làm gì?
Chưa nói tới hắn với Ngưng Hương vẫn chưa có quan hệ gì, cho dù là thích nhau đi nữa cũng không thể đem A Nam để cho một hoàng hoa khuê nữ như nàng chăm sóc được, ngủ ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau.
Vừa tức nhi tử không hiểu chuyện, vừa cảm thấy thẹn với mọi người Từ gia, kể cả Ngưng Hương, sắc mặt Lục Thành không được tốt, nghẹn xuống sự bực bội đi về phía A Nam đưa tay ra: "A Nam nghe lời, về nhà cùng với phụ thân, đi tìm nhị thúc và tam thúc của con nào."
A Nam nhìn chằm chằm phụ thân, nhận ra phụ thân không vui, tuy vẫn ngoan cố lắc đầu nhưng lại không dám hét lên với phụ thân như cô cô được, tiểu tử từ từ ngồi xuống bên cạnh Ngưng Hương, đầu kề sát vào eo Ngưng Hương. Lục Thành đang đứng nên không nhìn thấy, nhưng mọi người và Lý thị có thể trông thấy rõ ràng tiểu tử này đang chớp mắt lo lắng.
Ngưng Hương cũng nhìn thấy, vỗ vỗ vai nhỏ của A Nam, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, nhỏ giọng thương lượng với Lục Thành: "Lục đại ca, hay là huynh lại chờ một lát, chờ... rồi về được không?" Sợ A Nam nghe thấy lại lo lắng cho nên nàng nói giảm bớt câu "chờ A Nam ngủ lại ôm về", sau đó lại nhìn A Đào cười cười, "A Đào lên giường trước đi, để Thu Nhi tỷ tỷ dạy muội thắt bím tóc."
Từ Thu Nhi cũng phối hợp ngoắc tay với A Đào.
"A Đào đi đi." Lục Thành cúi đầu khích lệ muội muội, lại nhìn vạt áo nhỏ của nhi tử lộ ra ở sau lưng Ngưng Hương, nhìn Ngưng Hương gật đầu.
Lục Thành lại đi ra ngoài , Lý thị nhìn thấy A Nam vẫn còn rất tỉnh, gọi Từ Thu Nhi mang A Đào đi sang đông phòng chơi, sau đó bà giúp A Mộc trải chăn mền, để cháu trai ngủ trước. Trong phòng yên tĩnh trở lại, A Nam mới dễ dàng đi ngủ, nếu không trong phòng càng nhiều người thì tiểu tử kia lại càng không muốn ngủ.
Quay về phía Ngưng Hương làm động tác ngủ, Lý thị cũng rời phòng.
Ngưng Hương thở dài, đem A Nam đang bĩu môi ôm nằm trên đùi, nhẹ nhàng đung đưa, cúi đầu hôn bé một cái, "A Nam ngủ nhé, để cô cô dỗ con ngủ."
A Nam tủi thân lùi vào trong nàng ngực, cái trán đụng phải bộ ngực mềm mại của Ngưng Hương, tiểu tử tò mò sờ sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.