Lục Lạp Nhỏ Của Phong Đô Đại Đế
Chương 1: Ta Là Phu Nhân Của Phong Đô Đại Đế!
Celine Sen
16/06/2021
Vạn pháp thế gian vô thường, kiếp người như nước chảy bèo trôi, sáng sớm còn vui vẻ đón bình minh, chiều đến lệ chảy nhòa mi mắt. Cõi phàm trần là vậy, cõi quỷ - tiên còn vạn phần cô tịch vô thường. Sống trăm vạn năm, mi tâm chẳng động. Thế gian nằm trong tay, phóng mắt ra sáu cõi cũng không còn gì vui thú.
Phong Đô Đại Đế của Địa Môn Quan đã nghĩ như vậy.
Cho tới khi một người con gái nhào đến cửa gọi hắn bằng "chồng".
..........
Ngày ấy, chúng quỷ tiên nhân gần xa đều biết cái tích của Phong Đô Đại Đế. Hơn ngàn vạn năm núi sông đổi dời, tới hòn ngọc vốn bất di bất dịch Năng Ngọc Bích còn vỡ tan nát trên thiên đình, mà kẻ thiên biến vạn hóa như Phong Đô hắn đây vẫn mãi luôn cô tịch như thế. Hắn không có bạn bè, không có thú vui, không cười không nói, đám quỷ sai Diêm Phủ còn may mắn thấy hắn lượn qua lượn lại bên suối Vàng và Huyết Ô Trì để trông coi việc lột da moi gan đám tội đồ phàm trần làm thú vui. Tới một chuyện hiển nhiên như kiếm người đầu ấp tay gối hắn cũng chẳng có. Trăm vạn năm qua, hắn lùi lũi như một bóng tà ma. Mà dù sao hắn cũng là con ma to nhất cái Địa Môn Quan ấy thật.
Con vua thì lại làm vua, nếu Phong Đô không có người kết tóc se duyên, thì đời kế nhiệm hắn sẽ là kẻ nào? Phải tìm ra ai có phong thái lay chuyển càn khôn như hắn, mắt trông máu chảy Ô Trì không ghê sợ, lòng gặp chúng sinh lầm than không lay động, tay giết lệ hồn không khoan dung. Lấy xương người làm nhạc cụ, lấy máu thịt chúng sanh làm non sông. Ngày Ma giới đại náo Cửu Trùng Thiên, hắn đứng nhận tội trước Thiên đế cũng chẳng chút dè chừng. Đại Đế của Địa Môn quan ấy phải như thế!
Vì việc này, đám quỷ sư quỷ tổ lấy làm ảo não, nghĩ vắt óc cũng không biết giải quyết ra sao. Vậy mà một hôm, miếng mỡ ngon tự dâng tới tận miệng chúng.
Khi ấy Đông Đô Đại Đế đang bận xử lí sổ sách, dạo này số người chết ngày càng nhiều, cả chục nhân bản của hắn cũng làm không xuể việc. Bỗng cửa Địa Môn Quan bị phá tung, Đông Đô nhíu mày ngước ra chỉ thấy một màn bụi phủ mịt mù, có hai tên quỷ sai đang chết trân nhìn Đại Đế của chúng, chân run rẩy cầm cập. Đang suy nghĩ xem lí do gì khiến đám quỷ sai to gan lại phá tan cánh cửa Địa Môn Quan của mình thì một người con gái xông thẳng vào trong phòng, quang minh chính đại ôm lấy chân của Phong Đô Đại Đế mà khóc rống lên trước sự kinh ngạc của hắn cùng đám quỷ sai xung quanh. Nàng hét đầy nức nở:
"Phu quân! Chàng có nhớ ta không?? Ta ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng gặp lại được chàng!"
Mồm miệng của đám quỷ sai chảy dài xuống tới đất, mà tên Đại Đế cao cao tại thượng của chúng sốc tới mức chết đứng tại chỗ, mặc cho người kia khóc lóc ầm ĩ, còn tiện thể lau luôn nước mắt nước mũi vào y phục của hắn.
Bấy giờ quỷ sư quỷ tổ nghe tin liền hớt hải chạy đến xem, sửng sốt thốt lên:
"Phong Đô Đại Đế của Địa Môn Quan có vợ rồi!"
Kéo theo đó là vô vàn những câu hô hào của đám quỷ sai. Náo nhiệt đến mức kéo Đại Đế về thực tại. Hắn không khoan dung hất thẳng nàng ra, nhưng nàng ta lại lồm cồm bò tới ôm chặt lấy chân hắn, việc này lặp đi lặp lại chừng hơn mười lần, hắn bất lực day day thái dương, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa tức giận:
"Các ngươi giải thích ra sao về việc này đây?"
Câu nói này khiến hai tên quỷ sai phá tan cửa lúc đầu mềm nhũn người. Chúng hớt hải quỳ xuống vái lạy: "Chúng con nào có gan mạo phạm tới Đại Đế, không biết ả từ đâu chui ra nằng nặc đòi tới điện của Phong Đô, chúng con ngăn ả lại nhưng không thành, lúc tung chưởng tính bắt ả thì không may... không may đánh trúng cửa Địa Môn Phủ..."
Phong Đô Đại Đế hừ lạnh: "ngu ngốc"
Người con gái đang ôm chân gạt nước mắt ấm ức nói: "Các ngươi nói bậy! Ta đường đường là vợ của chàng, ta muốn gặp chàng thì có gì sai?"
Quỷ sai hất cằm: "Ngươi dựa vào đâu mà nói mình là lệnh bà của Ngài?"
Nàng thản nhiên đáp: "Ta ăn cùng chàng, ngủ cùng chàng, chơi đùa cùng chàng, chàng còn nói rằng chàng yêu ta nhất! Người ở nhân gian nói ta nghe rồi, như vậy sẽ được gọi là vợ chồng!"
Quỷ sư quỷ tổ ở xung quanh trố mắt nhìn
"Ăn cùng Ngài?"
"Phải, một ngày ba bữa"
"Ngủ..ngủ cùng Ngài?"
"Đúng, mỗi tối ta đều nằm bên hông chàng, cảm nhận hơi ấm của chàng"
"Ngài nói...nói yêu ngươi?"
Nàng cười đầy tự hào: "Chàng bảo yêu ta nhất, ở cạnh ta khiến chàng thấy vui vẻ"
Cả Địa Môn Quan chìm trong im ắng, không ai dám hé răng nửa lời. Bấy giờ, Đại Đế của chúng phất tay, một luồng sương trắng phủ lấy người của nàng, bọc nàng ta trong một quả cầu sương. Hắn gằn giọng: "Hoang đường!"
Đó đúng là chuyện hoang đường. Tất cả bọn quỷ Địa Môn đều biết, chúa chúng chưa bao giờ gần gũi với ai, đặc biệt là nữ giới. Từ sau trận đại náo Cửu Trùng Thiên của ma giới xảy ra, Phong Đô Đại Đế của chúng trở nên lạnh lùng một cách khó hiểu, dường như... Hắn không còn thất tình lục dục nữa, trở thành một bóng ma vất vưởng nơi Địa phủ này.
Phong Đô lạnh nhạt nói:
"Chuyện hôm nay náo loạn đủ rồi. Đem ả tới Huyết Ô Trì, tùy ý tắm máu lột da. Để ta nghe được một lời mạo phạm nào nữa, lập tức ném các ngươi vào Lục Đạo Luân Hồi"
Nói xong liền cao ngạo quay đầu.
"Tùy Phong!"
Kẻ trong cầu sương chợt hét lớn, hai tiếng gọi ấy khiến Phong Đô Đại Đế khựng lại. Hắn quay đầu, nhíu mắt nhìn người trong cầu sương, ánh mắt như Tu La, nhưng sâu bên trong lóe lên mấy tia bi thương khó nói.
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Nàng thản nhiên chớp mắt: "Chàng tên là Tùy Phong, anh trai tên Tùy Vũ, mẫu thân chàng từng nói đó nghĩa là "theo mưa theo gió", muốn chàng sau này luôn vui vẻ an nhàn, tự do tự tại. Chàng thích uống trà sen, thích hoa mận nở trắng xóa, lúc xấu hổ sẽ đưa tay sờ dọc sống mũi, chàng nói chàng chỉ thích ta, ở cạnh ta vô cùng hạnh phúc. Chàng rõ ràng đã nói với ta như vậy!"
Chúng quỷ sai xung quanh nuốt nước bọt, không dám ho he, chúng nghĩ Địa Môn Quan ngày hôm nay chuẩn bị tắm máu rồi. Ấy vậy mà trái lại với suy nghĩ của chúng, Phong Đô Đại Đế một lần nữa chết trân, những điều chỉ hắn biết bị kẻ khác ngang nhiên vạch trần.
Hắn không hiểu.
Chỉ có mẫu thân hắn và hắn mới biết, hắn tên là Tùy Phong. Chỉ mẫu thân hắn và hắn mới biết hắn thích trà sen, thích hoa mận, lúc xấu hổ sẽ không kiềm chế được mà chạm vào dọc sống mũi. Kẻ trước mặt hắn là ai? Rốt cuộc là ai mà thản nhiên nói ra những điều ấy, khiến thứ gì đó cuộn trào lên trong trái tim hắn. Lâu lắm rồi, ở chỗ đó mới đập lại, lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được mình đang tồn tại.
Phong Đô Đại Đế phất tay, cửa Địa Môn Phủ đóng lại, chúng quỷ sai bị hất bay mấy dặm, không gian trở nên yên tĩnh hơn.
"Nói, ngươi là ai?"
Phong Đô khó khăn lắm mới kìm lại xúc cảm của mình, lạnh lẽo hỏi. Người trong cầu sương vẫn giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, thản nhiên cười đáp: "Ta chính là cô vợ nhỏ của chàng"
"Câm miệng!"
Quả cầu sương vỡ tung, người bên trong rơi xuống sàn nhà, nàng chỉ kêu lí nhí "A ui" rồi lại lồm cồm bò dậy tươi cười nhìn Phong Đô Đại Đế.
"Lúc chàng còn nhỏ, Nguyệt Lữ Y mang Thanh Anh tới bên chàng, người nói ở cạnh ta, chàng sẽ luôn luôn bình an vui vẻ"
Nghe hai chữ "Thanh Anh" rất quen thuộc, hắn day trán một hồi lâu, cuối cùng như nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi: "Ngươi... là Thanh Anh lục lạp hóa linh ư?"
Nàng ta gật đầu cười sung sướng: "Ta biết chàng không quên ta đâu mà"
Phong Đô Đại Đế nhìn người trước mặt mà lòng gợn sóng. Vài trăm năm trước, Nguyệt Lữ Y - hay mẫu thân hắn - đem tới cho hắn một chiếc lục lạp bằng đá quý vô cùng đẹp, mỗi khi lắc nhẹ, lục lạp phát ra tiếng kêu rất hay, làm đứa trẻ như hắn thích thú. Mẹ hắn dặn phải luôn giữ nó bên mình. Sau đó bi kịch của đời hắn kéo đến, hắn thấy trời sáng rực, đỉnh Nguyệt Y chịu sáu mươi chín đạo thiên lôi đánh xuống. Lúc tới nơi, đỉnh Nguyệt Y đã chẳng còn bất cứ thứ gì, bao gồm cả mẹ hắn.
Cho tới giờ hắn vẫn không biết, vì sao mẹ hắn lại chết đi như vậy.
Năm ấy hắn và anh trai kéo tới đại náo Thiên Đình, sau đó bị Ngọc Hoàng Đại Đế đày xuống nhân gian. Vì oán hận quá sâu, hắn và anh trai tiến vào ma đạo, anh hắn trở thành Ma Tôn toàn cõi, kéo ma binh lên Thiên Đình khiến Cửu Trùng Thiên rung chuyển. Sau chiến loạn năm ấy, lục lạp luôn bên người hắn rơi mất, thất lạc mấy trăm năm, đến mức hắn cũng chẳng buồn nhớ tới nữa.
Vậy mà giờ đây nó quay lại, dưới hình hài một người con gái, ngang nhiên nhận hắn là chồng.
Thật quá hoang đường!
Phong Đô Đại Đế của Địa Môn Quan đã nghĩ như vậy.
Cho tới khi một người con gái nhào đến cửa gọi hắn bằng "chồng".
..........
Ngày ấy, chúng quỷ tiên nhân gần xa đều biết cái tích của Phong Đô Đại Đế. Hơn ngàn vạn năm núi sông đổi dời, tới hòn ngọc vốn bất di bất dịch Năng Ngọc Bích còn vỡ tan nát trên thiên đình, mà kẻ thiên biến vạn hóa như Phong Đô hắn đây vẫn mãi luôn cô tịch như thế. Hắn không có bạn bè, không có thú vui, không cười không nói, đám quỷ sai Diêm Phủ còn may mắn thấy hắn lượn qua lượn lại bên suối Vàng và Huyết Ô Trì để trông coi việc lột da moi gan đám tội đồ phàm trần làm thú vui. Tới một chuyện hiển nhiên như kiếm người đầu ấp tay gối hắn cũng chẳng có. Trăm vạn năm qua, hắn lùi lũi như một bóng tà ma. Mà dù sao hắn cũng là con ma to nhất cái Địa Môn Quan ấy thật.
Con vua thì lại làm vua, nếu Phong Đô không có người kết tóc se duyên, thì đời kế nhiệm hắn sẽ là kẻ nào? Phải tìm ra ai có phong thái lay chuyển càn khôn như hắn, mắt trông máu chảy Ô Trì không ghê sợ, lòng gặp chúng sinh lầm than không lay động, tay giết lệ hồn không khoan dung. Lấy xương người làm nhạc cụ, lấy máu thịt chúng sanh làm non sông. Ngày Ma giới đại náo Cửu Trùng Thiên, hắn đứng nhận tội trước Thiên đế cũng chẳng chút dè chừng. Đại Đế của Địa Môn quan ấy phải như thế!
Vì việc này, đám quỷ sư quỷ tổ lấy làm ảo não, nghĩ vắt óc cũng không biết giải quyết ra sao. Vậy mà một hôm, miếng mỡ ngon tự dâng tới tận miệng chúng.
Khi ấy Đông Đô Đại Đế đang bận xử lí sổ sách, dạo này số người chết ngày càng nhiều, cả chục nhân bản của hắn cũng làm không xuể việc. Bỗng cửa Địa Môn Quan bị phá tung, Đông Đô nhíu mày ngước ra chỉ thấy một màn bụi phủ mịt mù, có hai tên quỷ sai đang chết trân nhìn Đại Đế của chúng, chân run rẩy cầm cập. Đang suy nghĩ xem lí do gì khiến đám quỷ sai to gan lại phá tan cánh cửa Địa Môn Quan của mình thì một người con gái xông thẳng vào trong phòng, quang minh chính đại ôm lấy chân của Phong Đô Đại Đế mà khóc rống lên trước sự kinh ngạc của hắn cùng đám quỷ sai xung quanh. Nàng hét đầy nức nở:
"Phu quân! Chàng có nhớ ta không?? Ta ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng gặp lại được chàng!"
Mồm miệng của đám quỷ sai chảy dài xuống tới đất, mà tên Đại Đế cao cao tại thượng của chúng sốc tới mức chết đứng tại chỗ, mặc cho người kia khóc lóc ầm ĩ, còn tiện thể lau luôn nước mắt nước mũi vào y phục của hắn.
Bấy giờ quỷ sư quỷ tổ nghe tin liền hớt hải chạy đến xem, sửng sốt thốt lên:
"Phong Đô Đại Đế của Địa Môn Quan có vợ rồi!"
Kéo theo đó là vô vàn những câu hô hào của đám quỷ sai. Náo nhiệt đến mức kéo Đại Đế về thực tại. Hắn không khoan dung hất thẳng nàng ra, nhưng nàng ta lại lồm cồm bò tới ôm chặt lấy chân hắn, việc này lặp đi lặp lại chừng hơn mười lần, hắn bất lực day day thái dương, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa tức giận:
"Các ngươi giải thích ra sao về việc này đây?"
Câu nói này khiến hai tên quỷ sai phá tan cửa lúc đầu mềm nhũn người. Chúng hớt hải quỳ xuống vái lạy: "Chúng con nào có gan mạo phạm tới Đại Đế, không biết ả từ đâu chui ra nằng nặc đòi tới điện của Phong Đô, chúng con ngăn ả lại nhưng không thành, lúc tung chưởng tính bắt ả thì không may... không may đánh trúng cửa Địa Môn Phủ..."
Phong Đô Đại Đế hừ lạnh: "ngu ngốc"
Người con gái đang ôm chân gạt nước mắt ấm ức nói: "Các ngươi nói bậy! Ta đường đường là vợ của chàng, ta muốn gặp chàng thì có gì sai?"
Quỷ sai hất cằm: "Ngươi dựa vào đâu mà nói mình là lệnh bà của Ngài?"
Nàng thản nhiên đáp: "Ta ăn cùng chàng, ngủ cùng chàng, chơi đùa cùng chàng, chàng còn nói rằng chàng yêu ta nhất! Người ở nhân gian nói ta nghe rồi, như vậy sẽ được gọi là vợ chồng!"
Quỷ sư quỷ tổ ở xung quanh trố mắt nhìn
"Ăn cùng Ngài?"
"Phải, một ngày ba bữa"
"Ngủ..ngủ cùng Ngài?"
"Đúng, mỗi tối ta đều nằm bên hông chàng, cảm nhận hơi ấm của chàng"
"Ngài nói...nói yêu ngươi?"
Nàng cười đầy tự hào: "Chàng bảo yêu ta nhất, ở cạnh ta khiến chàng thấy vui vẻ"
Cả Địa Môn Quan chìm trong im ắng, không ai dám hé răng nửa lời. Bấy giờ, Đại Đế của chúng phất tay, một luồng sương trắng phủ lấy người của nàng, bọc nàng ta trong một quả cầu sương. Hắn gằn giọng: "Hoang đường!"
Đó đúng là chuyện hoang đường. Tất cả bọn quỷ Địa Môn đều biết, chúa chúng chưa bao giờ gần gũi với ai, đặc biệt là nữ giới. Từ sau trận đại náo Cửu Trùng Thiên của ma giới xảy ra, Phong Đô Đại Đế của chúng trở nên lạnh lùng một cách khó hiểu, dường như... Hắn không còn thất tình lục dục nữa, trở thành một bóng ma vất vưởng nơi Địa phủ này.
Phong Đô lạnh nhạt nói:
"Chuyện hôm nay náo loạn đủ rồi. Đem ả tới Huyết Ô Trì, tùy ý tắm máu lột da. Để ta nghe được một lời mạo phạm nào nữa, lập tức ném các ngươi vào Lục Đạo Luân Hồi"
Nói xong liền cao ngạo quay đầu.
"Tùy Phong!"
Kẻ trong cầu sương chợt hét lớn, hai tiếng gọi ấy khiến Phong Đô Đại Đế khựng lại. Hắn quay đầu, nhíu mắt nhìn người trong cầu sương, ánh mắt như Tu La, nhưng sâu bên trong lóe lên mấy tia bi thương khó nói.
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Nàng thản nhiên chớp mắt: "Chàng tên là Tùy Phong, anh trai tên Tùy Vũ, mẫu thân chàng từng nói đó nghĩa là "theo mưa theo gió", muốn chàng sau này luôn vui vẻ an nhàn, tự do tự tại. Chàng thích uống trà sen, thích hoa mận nở trắng xóa, lúc xấu hổ sẽ đưa tay sờ dọc sống mũi, chàng nói chàng chỉ thích ta, ở cạnh ta vô cùng hạnh phúc. Chàng rõ ràng đã nói với ta như vậy!"
Chúng quỷ sai xung quanh nuốt nước bọt, không dám ho he, chúng nghĩ Địa Môn Quan ngày hôm nay chuẩn bị tắm máu rồi. Ấy vậy mà trái lại với suy nghĩ của chúng, Phong Đô Đại Đế một lần nữa chết trân, những điều chỉ hắn biết bị kẻ khác ngang nhiên vạch trần.
Hắn không hiểu.
Chỉ có mẫu thân hắn và hắn mới biết, hắn tên là Tùy Phong. Chỉ mẫu thân hắn và hắn mới biết hắn thích trà sen, thích hoa mận, lúc xấu hổ sẽ không kiềm chế được mà chạm vào dọc sống mũi. Kẻ trước mặt hắn là ai? Rốt cuộc là ai mà thản nhiên nói ra những điều ấy, khiến thứ gì đó cuộn trào lên trong trái tim hắn. Lâu lắm rồi, ở chỗ đó mới đập lại, lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được mình đang tồn tại.
Phong Đô Đại Đế phất tay, cửa Địa Môn Phủ đóng lại, chúng quỷ sai bị hất bay mấy dặm, không gian trở nên yên tĩnh hơn.
"Nói, ngươi là ai?"
Phong Đô khó khăn lắm mới kìm lại xúc cảm của mình, lạnh lẽo hỏi. Người trong cầu sương vẫn giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, thản nhiên cười đáp: "Ta chính là cô vợ nhỏ của chàng"
"Câm miệng!"
Quả cầu sương vỡ tung, người bên trong rơi xuống sàn nhà, nàng chỉ kêu lí nhí "A ui" rồi lại lồm cồm bò dậy tươi cười nhìn Phong Đô Đại Đế.
"Lúc chàng còn nhỏ, Nguyệt Lữ Y mang Thanh Anh tới bên chàng, người nói ở cạnh ta, chàng sẽ luôn luôn bình an vui vẻ"
Nghe hai chữ "Thanh Anh" rất quen thuộc, hắn day trán một hồi lâu, cuối cùng như nghĩ ra điều gì đó, nghi hoặc hỏi: "Ngươi... là Thanh Anh lục lạp hóa linh ư?"
Nàng ta gật đầu cười sung sướng: "Ta biết chàng không quên ta đâu mà"
Phong Đô Đại Đế nhìn người trước mặt mà lòng gợn sóng. Vài trăm năm trước, Nguyệt Lữ Y - hay mẫu thân hắn - đem tới cho hắn một chiếc lục lạp bằng đá quý vô cùng đẹp, mỗi khi lắc nhẹ, lục lạp phát ra tiếng kêu rất hay, làm đứa trẻ như hắn thích thú. Mẹ hắn dặn phải luôn giữ nó bên mình. Sau đó bi kịch của đời hắn kéo đến, hắn thấy trời sáng rực, đỉnh Nguyệt Y chịu sáu mươi chín đạo thiên lôi đánh xuống. Lúc tới nơi, đỉnh Nguyệt Y đã chẳng còn bất cứ thứ gì, bao gồm cả mẹ hắn.
Cho tới giờ hắn vẫn không biết, vì sao mẹ hắn lại chết đi như vậy.
Năm ấy hắn và anh trai kéo tới đại náo Thiên Đình, sau đó bị Ngọc Hoàng Đại Đế đày xuống nhân gian. Vì oán hận quá sâu, hắn và anh trai tiến vào ma đạo, anh hắn trở thành Ma Tôn toàn cõi, kéo ma binh lên Thiên Đình khiến Cửu Trùng Thiên rung chuyển. Sau chiến loạn năm ấy, lục lạp luôn bên người hắn rơi mất, thất lạc mấy trăm năm, đến mức hắn cũng chẳng buồn nhớ tới nữa.
Vậy mà giờ đây nó quay lại, dưới hình hài một người con gái, ngang nhiên nhận hắn là chồng.
Thật quá hoang đường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.